
1
Cuối mùa xuân, khi những tia nắng đầu tiên của mùa hè bắt đầu chiếu xuống, không khí trong thành phố trở nên ngột ngạt và oi ả. Trung tâm thương mại, nơi tập trung những tòa nhà cao tầng, luôn là điểm đến lý tưởng để tìm kiếm không gian mát mẻ giữa cái nóng.
Trong một quán thức ăn nhanh, Lâm Tư Minh ngồi đối diện với bạn học của mình, Trần Gia Viễn.
Tiếng nói cười của trẻ con vang vọng khắp các dãy hành lang, tiếng giày cao gót của những người phụ nữ vội vã đi qua lại đan xen với âm thanh của các cửa hàng đang mở sale. Mùi nước hoa, thức ăn, và cà phê hòa quyện vào nhau, tạo nên một không gian đầy ắp cảm giác sôi động.
Lâm Tư Minh không muốn kéo dài thêm thời gian bởi vì cậu còn phải đi mua thức ăn cho tuần sau. Cậu vừa khuấy ly coca, vừa cười hỏi: "Cậu có biết công việc làm thêm nào ở thành phố không, giới thiệu cho tôi đi?"
Trần Gia Viễn ngừng nhai miếng burger, nhìn Lâm Tư Minh một lúc rồi cười, giọng trầm ấm:"Cậu định làm thêm à?"
"Đúng vậy." Lâm Tư Minh gật đầu, thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ nơi ánh nắng hắt lên những vệt dài. "Tôi đã đi tìm rất nhiều chỗ rồi nhưng cảm thấy không ổn."
"Lương thấp quá chứ gì!" Trần Gia Viễn khẽ nhếch miệng cười.
Lâm Tư Minh cười xoà, không nói gì thêm. Trần Gia Viễn im lặng một lúc, suy nghĩ gì đó, rồi cuối cùng mở miệng.
"Thật ra tôi biết có một chỗ thu nhập rất khá, nhưng môi trường làm việc ở đó hơi phức tạp, tôi sợ cậu chịu không nổi."
Lâm Tư Minh nhướng mày, tò mò hỏi: "Công việc là gì vậy?"
"Phục vụ, đại loại thế."
Lâm Tư Minh nheo mắt, đoán ngay ra.
"Trong quán bar sao?"
"Ừm." Trần Gia Viễn hơi ngập ngừng, nhưng rồi cũng gật đầu.
"Hình như họ không nhận người dưới 18 tuổi thì phải." Lâm Tư Minh nói, vẫn có chút nghi ngờ.
"Anh họ tôi đang làm quản lý ở đó. Nếu muốn, chỉ cần nói một tiếng với ổng, ổng sẽ sắp xếp cho cậu một chỗ."
Lâm Tư Minh cười nhẹ, vẻ mặt không chút lo lắng. "Nếu là vấn đề này thì cậu không cần lo. Tôi đã có kinh nghiệm làm phục vụ mấy năm rồi. Mục đích của tôi chỉ là kiếm tiền. Ai làm gì cũng không liên quan đến tôi."
Trần Gia Viễn vẫn nhìn Lâm Tư Minh một cách dò xét, như thể không chắc lắm về quyết định của cậu. "Cậu biết quán bar gần khu Tân Vĩnh Lộc không?"
Lâm Tư Minh hơi nhíu mày, nhớ lại một lần đi ngang qua khu đó. "Có đi ngang qua mấy lần, chính là chỗ đó hả?"
Trần Gia Viễn gật đầu, nhưng ánh mắt có chút lạ lẫm, như thể đang suy nghĩ về một điều gì đó sâu xa hơn.
Lâm Tư Minh không để ý đến ánh mắt đó, chỉ im lặng nhấp một ngụm coca, cậu đã quyết định, công việc này sẽ giúp cậu có thêm thu nhập để trang trải cho cuộc sống sắp tới. Và dù nơi đó có phức tạp thế nào, cậu cũng không quan tâm.
"Ừm. Mấy quán khác thì tôi nói làm gì, nhưng 'Phòng Chờ Đỏ' không phải là quán bar bình thường."
"Tôi sẽ cẩn thận."
Trần Gia Viễn nhìn Lâm Tư Minh, vẻ mặt không hề nhẹ nhõm chút nào. "Cậu nghe tôi nói hết đã, 'Phòng Chờ Đỏ' là một Gay Bar. Cậu có hiểu Gay là gì không? Tới lui chỗ đó đều là mấy thằng đồng tính luyến ái. Nói thật, tôi không dám làm ở một nơi như vậy đâu, chỉ cần nhìn thấy họ tôi liền sẽ nổi hết da gà."
Lâm Tư Minh không vội trả lời, mà trầm mặc nhìn xuống cốc trà. Mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên mơ hồ. Thực ra, cậu không phải là người thiếu hiểu biết về thế giới này. Nhưng dù sao, đây cũng là cơ hội duy nhất cậu có để kiếm tiền. Lâm Tư Minh ngước mắt lên, vẻ mặt không chút dao động.
Đúng lúc ấy, một bóng dáng quen thuộc lướt qua cửa kính. Lâm Tư Minh khẽ nhíu mày. Anh rể của cậu ư ? Và cô gái đi bên cạnh...là ai ? Cử chỉ thân mật giữa họ làm tim cậu như ngừng đập, một cảm giác khó chịu dâng lên trong lồng ngực. Cậu siết chặt tay thành nắm đấm, cố gắng không để mình quá rõ ràng. Nhìn theo bóng họ một lúc, rồi cậu hít một hơi thật sâu, gạt đi những suy nghĩ không muốn có. Tự nhủ bản thân có lẽ đã nhìn lầm.
"Mà cũng tuỳ cậu thôi." Trần Gia Viễn cất tiếng, kéo cậu khỏi suy nghĩ vẩn vơ. "Nếu cậu đã quyết định rồi, thì tôi sẽ về hỏi anh tôi thử."
***
Lâm Tư Minh vừa về đến căn hộ của mình thì phát hiện bên trong đang sáng đèn và khi bước vào, một mùi hương thơm phức từ thức ăn lập tức lan toả khắp cả căn phòng.
"Là chị !" Lâm Tư Minh vội chạy vào trong bếp.
"Về rồi à?" Giọng nói quen thuộc của Lâm Nguyên Anh vang lên, dịu dàng và ấm áp.
Lâm Tư Minh cười tươi rói. "Chị về khi nào vậy?" Cậu đặt những món đồ vừa mua lên bàn, mắt nhìn về phía chị, bất giác cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
"Lúc trưa." Lâm Nguyên Anh đáp qua loa, không muốn quá dài dòng. Cô nhìn về phía em trai đang đứng, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng có chút mệt mỏi.
"Ăn bây giờ hay đợi tắm?" Cô hỏi, giọng có chút chăm chút nhưng cũng đầy lo lắng.
"Bây giờ." Lâm Tư Minh đáp nhanh, ánh mắt nhìn vào bát cơm trên bàn với vẻ thèm thuồng.
Mặc dù đã quen với việc hàng ngày phải tự xuống bếp nấu cơm, nhưng để nói về khả năng của Lâm Tư Minh, thì cậu chỉ dừng lại ở mức biết làm sao để không bị ngộ độc, còn ngon hay dở...phải tuỳ cảm nhận của mỗi người.
"Vậy nhanh cất đồ vào tủ lạnh rồi rửa tay ra ăn cơm." Lâm Nguyên Anh nhẹ nhàng chỉ dẫn, đôi tay vẫn thoăn thoắt chuẩn bị bữa ăn.
Lâm Nguyên Anh không khỏi nghĩ về quá khứ, về những ngày tháng thiếu thốn và vất vả từ khi còn nhỏ. Cha mẹ mất sớm, chỉ còn hai chị em dựa vào nhau mà sống. Những năm tháng đó, cô luôn phải gánh vác trách nhiệm trong gia đình, phải làm tất cả mọi việc để lo cho em trai, không bao giờ được phép lơi lỏng. Họ chẳng có gì ngoài tình cảm và sự đùm bọc lẫn nhau. Cũng chính tình thương ấy đã là động lực để cô vươn lên, dù có bao lần mệt mỏi, dù có bao lần cô muốn bỏ cuộc.
Ăn cơm xong, trong lúc phụ chị dọn dẹp, Lâm Tư Minh nhìn chị mình một lúc lâu rồi đột ngột lên tiếng.
"Chị không cần phải giấu em. Sao lại về đây lâu như vậy? Gia đình bên đó lại khiến chị chịu ấm ức sao?" Lâm Tư Minh hỏi, ánh mắt nhìn Lâm Nguyên Anh như đang tìm kiếm câu trả lời.
Lâm Nguyên Anh ngừng tay một lát, sau đó thở dài, cố gắng che giấu sự mệt mỏi trong giọng nói. "Chị nhớ em nên mới về đây thăm, sao lại không được? Bên đó là gia đình, em thì không phải là gia đình của chị à? Không có chị họ cũng chẳng chết được đâu."
Nhưng Lâm Tư Minh nhớ đến cảnh tượng lúc trưa, trong lòng liền dâng lên một ngọn lửa, cậu không nhìn lầm. Lâm Tư Minh hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục. "Thằng cha Bạch Phú Quý đó lại lăng nhăng bên ngoài đúng không? Nếu chị không thể nói được thì để em tìm gã."
Lâm Nguyên Anh nhìn em trai, ánh mắt sắc bén nhưng cũng đầy sự cảnh báo. "Em tìm gã làm gì?"
"Cho tên khốn đó một bài học." Lâm Tư Minh không giấu diếm, giọng kiên quyết. "Xong rồi bắt gã ly hôn. Trên đời này thiếu gì người tốt."
Lâm Nguyên Anh im lặng một lúc, ngẫm nghĩ về những lời của em trai. Trong lòng cô vừa xót xa lại vừa cảm động trước sự quan tâm của cậu. Nhưng cô biết, dù là thế nào đi nữa, mọi chuyện đều không đơn giản như vậy.
"Không cần." Lâm Nguyên Anh khẽ lắc đầu.
"Chẳng lẽ chị muốn dính líu tới gã cả đời?" Lâm Tư Minh hỏi, mắt nhìn chị mình chằm chằm, giọng có chút bức bách.
"Không phải, chị đã có quyết định rồi." Lâm Nguyên Anh đáp, ngẩng lên nhìn em trai, vẻ mặt nghiêm túc. "Chị đang tìm luật sư để tư vấn chuyện ly hôn đây."
Lâm Tư Minh nghe vậy liền thở phào, cảm thấy nhẹ nhõm hơn. "Vậy thì tốt."
Nhưng cậu lại chợt im lặng, không biết có nên nói với chị chuyện đi làm thêm ở quán bar hay không. Cuối cùng, cậu quyết định không nhắc đến.
"Năm nay nữa là em tốt nghiệp rồi, có dự định gì không?" Lâm Nguyên Anh thay đổi chủ đề, cố gắng giữ không khí thoải mái.
"Thật ra chị còn một ít để dành có thể lo cho em."
Cậu lắc đầu, giọng đầy tự tin. "Chị cứ giữ số tiền đó lo cho tương lai tươi đẹp sắp tới đi! Không cần lo cho em, em biết kiếm tiền mà."
"Hay quá ha!" Lâm Nguyên Anh mỉm cười, giọng có chút đùa cợt. "Suốt ngày chỉ lo kiếm tiền, không biết có tốt nghiệp nổi cấp 3 không nữa."
Lâm Tư Minh giả vờ chu mỏ, làm mặt khó chịu. "Chị đừng có mà xem thường em trai mình. Chẳng phải đã có kết quả rồi sao, em chỉ chờ tờ giấy thông báo nhập học nữa thôi."
Lâm Nguyên Anh bật cười trước phản ứng của em trai, trong lòng cảm thấy ấm áp. Cô biết, dù có khó khăn thế nào đi nữa, em trai vẫn luôn là chỗ dựa của cô. Những lời nói đùa này khiến cô cảm thấy như cả thế giới đều nhẹ nhàng hơn.
***
Lâm Nguyên Anh ngồi lặng trên giường, tay nắm chặt tờ kết quả xét nghiệm đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch. Đôi mắt cô dán chặt vào từng dòng chữ trên giấy, như thể không tin nổi điều mình vừa đọc. Bẩm sinh không có tử cung – một căn bệnh hiếm gặp, và mãi đến bây giờ, ở tuổi 33, cô mới biết được sự thật về cơ thể mình.
Trong khoảnh khắc ấy, ký ức về những lần cô bận rộn lao đầu vào công việc, bỏ qua việc thăm khám sức khỏe thoáng vụt qua. Cô nhớ đến những lời bông đùa của người thân và bạn bè, hỏi khi nào sẽ có em bé, và nhớ cả những lần tự nhủ rằng mình chỉ khác biệt chút ít khi chưa từng có kinh nguyệt. Những điều đó giờ đây như đổ ập xuống, nặng nề đến ngột ngạt.
Cảm giác trống rỗng len lỏi trong lòng cô. Những năm tháng vừa qua, cô vẫn luôn nghĩ rằng mọi thứ đều ổn, rằng chỉ cần mình cố gắng thì sẽ có được một gia đình hoàn hảo như mọi người. Nhưng sự thật lạnh lùng trước mắt khiến mọi hy vọng và mong ước bấy lâu bỗng chốc trở nên mơ hồ, xa vời.
Buổi trưa hôm nay, Bạch Phú Quý ngang nhiên dẫn tình nhân về nhà, thản nhiên lăn lộn trong khi cả gia đình họ Bạch lại làm như không hề hay biết. Cảnh tượng này đã trở thành thói quen trong ngôi nhà, nhưng Lâm Nguyên Anh không thể chịu đựng nổi thêm.
Khi cô từ cửa tiệm trở về, bước vào phòng ngủ của mình, ánh mắt lập tức dừng lại ở chiếc giường và người phụ nữ xa lạ.
Lâm Nguyên Anh đứng đó, trái tim thắt lại, căng thẳng đến mức cảm giác nghẹt thở. Cô không thể kìm nén cơn tức giận nữa, bùng lên như một ngọn lửa không thể dập tắt.
"Nếu anh đã không còn tình cảm với tôi thì chúng ta ly hôn đi!" Cô hét lên, giọng run rẩy vì tức giận.
Bạch Phú Quý cười khinh khỉnh, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô. "Ly hôn?" Gã nhếch miệng, giọng đầy chế giễu. "Tôi sẽ không ly hôn."
Lâm Nguyên Anh tức đến run người, khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ. "Anh... anh không xứng đáng là chồng tôi. Mặc kệ anh có muốn hay không, tôi sẽ đệ đơn lên toà án. Tôi phát tởm khi phải sống cùng loại đàn ông khốn nạn như anh. Còn cả cái gia đình chó má này nữa."
Lời nói của cô như một tia sét đánh vào không khí, mọi người trong nhà đều ngẩn ra. Nhưng ngay lập tức, một giọng nói sắc nhọn vang lên từ phía cửa. "Lâm Nguyên Anh! Cô vừa mắng ai đó? Cô dám mắng cả gia đình chồng mình?"
Hà Diễm Lệ, mẹ chồng cô, đứng ở cửa, gương mặt căm phẫn. Bà nhìn Lâm Nguyên Anh như thể cô vừa làm điều gì vô cùng xúc phạm. Nhưng Lâm Nguyên Anh không còn kiềm chế được nữa, cô chỉ muốn tất cả mọi người trong cái nhà này biết rõ sự thật.
Lâm Nguyên Anh không thể nhịn thêm được nữa. Cô đã chịu đựng quá đủ rồi, và hôm nay, cô sẽ không để im lặng nữa.
"Mẹ à... con nói sai sao?" Lâm Nguyên Anh bật lại, giọng run rẩy vì tức giận nhưng vẫn đầy quyết liệt. "Từ lúc con gả vào cái nhà này, các người đã đối xử với con thế nào? Bạch Phú Quý ra ngoài làm việc không mang tiền về, còn con vừa phải lo việc bán hàng, vừa phải lo việc gia đình. Quần quật từ sáng đến tối, bận đến nỗi không có thời gian cho bản thân, con biết đó là bổn phận của mình nên chưa bao giờ dám than vãn. Nhưng rốt cuộc thì đổi lại được gì? Bạch Phú Quý ra ngoài lăng nhăng, hết người này đến người khác. Bây giờ còn dẫn cả người về nhà! Còn gia đình mẹ thì sao? Có phải vẫn dung túng cho anh ta không?"
Cô đứng thẳng, đôi mắt ngập tràn uất hận. "Mọi người có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Dù cố gắng làm tốt bao nhiêu thì Lâm Nguyên Anh con trong mắt mẹ, chẳng qua chỉ là một con ở thôi đúng không?"
Mọi người trong phòng im lặng trong giây lát, nhưng rồi, như thể đã chờ đợi từ lâu, những lời cay nghiệt của gia đình nhà chồng trút xuống cô.
"Nếu cô đã bất mãn như thế sao không sớm li hôn đi? Hay cô muốn chờ chúng tôi chết để chiếm cái nhà này?" Hà Diễm Lệ lên tiếng, giọng lạ lùng đầy khinh bỉ.
Lâm Nguyên Anh bị lời nói này đẩy đến cực điểm. "Cái gì?" Cô nghẹn lại, cảm giác như mình vừa bị đâm một nhát dao vào tim.
"Ngay cả một đứa con cô cũng không sinh được. Luôn miệng nói mình làm tốt, vậy tốt chỗ nào?" Em chồng, Bạch Kim Linh, chế nhạo.
"Gia đình này không cần cô phải bán mạng kiếm tiền." Bạch Kim Phát cười lạnh. "Đàn bà chỉ việc sinh con nối dõi, cô làm không được thì nó phải tìm người khác thôi."
Lâm Nguyên Anh đứng sững lại, đôi mắt mở to không dám tin vào những gì mình vừa nghe. "Các người..." Giọng cô nghẹn lại vì sự tổn thương quá lớn.
"Thôi đi!" Bạch Phú Quý quát, ánh mắt sắc lạnh. "Cô ta muốn ly hôn thì cứ để cô ta ly hôn. Nhà họ Bạch không cần một con gà mái không biết đẻ trứng."
Một sự tĩnh lặng chết chóc bao phủ không gian, và Lâm Nguyên Anh, người từng hy sinh tất cả cho gia đình này, giờ đây chỉ còn lại sự lạnh nhạt, trống rỗng. Cô cảm thấy như toàn bộ thế giới đang sụp đổ trước mắt mình.
Luật sư là một người đàn ông trung niên, vẻ mặt nghiêm túc và rất tận tâm lắng nghe. Sau khi nghe xong, ông ta gật đầu và đưa ra những lời khuyên:
"Trường hợp của chị khá rõ ràng. Nếu chồng chị đồng ý, ly hôn sẽ thuận lợi hơn, nhưng nếu anh ta không đồng ý, thì chị sẽ phải chứng minh lý do ngoại tình và không thực hiện nghĩa vụ làm chồng. Lý do ngoại tình thì không khó để chứng minh, nhưng điều quan trọng là phải chuẩn bị bằng chứng vững vàng để bảo vệ quyền lợi của chị."
Lâm Nguyên Anh im lặng một lúc, suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong những năm qua. Chồng cô, Bạch Phú Quý, đã cạn tình từ lâu. Dù cô đã cố gắng hết sức, nhưng mọi thứ vẫn rơi vào ngõ cụt. Cô không thể tiếp tục sống trong một mối quan hệ trống rỗng như vậy nữa.
"Chắc chắn anh ta sẽ không đồng ý." Lâm Nguyên Anh nói, giọng cô trở nên lạnh lùng, nhưng ánh mắt vẫn ẩn chứa nỗi đau. "Anh ta đã làm đủ mọi chuyện, ngoài việc ngoại tình, còn chẳng giúp đỡ gì cho tôi. Tôi không thể sống như vậy nữa."
Luật sư gật đầu, lật các trang tài liệu trong tay rồi nói tiếp. "Vậy thì chị có quyền đệ đơn ly hôn, với lý do ngoại tình và không thực hiện nghĩa vụ của một người chồng. Tuy nhiên, nếu chị muốn giành quyền nuôi con hay tài sản, chị sẽ phải chuẩn bị thêm những chứng cứ về sự lơ là, vô trách nhiệm của anh ta."
Lâm Nguyên Anh rời khỏi văn phòng luật sư với một tâm trạng nặng nề. Dù cô đã quyết tâm muốn ly hôn, nhưng giờ đây mọi chuyện lại không đơn giản như cô tưởng. Luật sư đã nói rõ rằng, mặc dù cô có thể đệ đơn ly hôn với lý do ngoại tình, nhưng vấn đề là cô không có đủ bằng chứng để chứng minh hành vi của Bạch Phú Quý.
Không có bằng chứng rõ ràng, việc ly hôn sẽ trở thành một cuộc chiến đầy rủi ro và có thể kéo dài. Cô không thể để mình trở thành một người phụ nữ đơn giản, bị đẩy vào thế yếu trong vụ kiện này.
"Nhưng nếu không có chứng cứ thì sao?" Lâm Nguyên Anh tự hỏi mình. "Nếu tôi không thể chứng minh chuyện này, liệu có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân này không?"
Những hình ảnh về Bạch Phú Quý với những cuộc lăng nhăng, những lần anh ta đi chơi cùng người tình, tất cả đều là sự thật mà cô không thể chứng minh bằng lời nói. Tình trạng của gia đình này không phải là vấn đề của riêng cô, nhưng cô đã quá mệt mỏi rồi. Cô không muốn phải sống trong một mớ hỗn độn này thêm nữa.
Lâm Tư Minh nhận ra sự lo lắng trong ánh mắt của chị khi cô trở về nhà, còn nhớ rõ vẻ mặt u sầu của chị sau khi cô đi gặp luật sư. Hôm đó, sau bữa cơm tối, Lâm Tư Minh quyết định sẽ làm điều gì đó để giúp chị mình.
Trong lúc hai chị em dọn dẹp bát đũa, Lâm Tư Minh bỗng hỏi:
"Chị à, nếu chị không có đủ bằng chứng, thì sao không để em giúp chị? Em có thể làm gì đó để chứng minh chuyện của Bạch Phú Quý. Em có thể theo dõi gã, chụp ảnh, ghi lại bằng chứng. Chắc chắn em có thể tìm ra điều gì đó."
Lâm Nguyên Anh nhìn em trai, chớp mắt một cái, rồi lắc đầu. "Không cần, em không phải làm việc đó. Chuyện này là của chị."
Nhưng Lâm Tư Minh vẫn kiên quyết. "Chị không có bằng chứng, em có thể giúp chị thu thập. Em không ngại mà. Bạch Phú Quý đã làm gì thì em sẽ chứng minh cho chị thấy."
Lâm Nguyên Anh do dự một lúc lâu, cuối cùng thở dài, đáp lại: "Được rồi, em có thể giúp chị. Nhưng phải cực kỳ cẩn thận, đừng để cho gã phát hiện."
"Chị cứ tin ở em." Lâm Tư Minh cong môi cười.
*
Quán bar "Phòng Chờ Đỏ" là một địa điểm nổi tiếng giữa lòng thành phố, nơi dành riêng cho cộng đồng đồng tính với một không gian đầy quyến rũ và bí ẩn. Đúng như tên gọi, quán được thắp sáng bởi ánh đèn đỏ nhẹ nhàng, lan tỏa khắp không gian, tạo nên bầu không khí vừa mời gọi vừa thoáng chút bí ẩn.
Âm nhạc trong "Phòng Chờ Đỏ" luôn được chọn lọc kỹ lưỡng. Thay vì những âm thanh náo nhiệt, nơi đây chuộng những bản nhạc nhẹ nhàng, lôi cuốn, như tiếng thầm thì ngọt ngào kéo người nghe vào thế giới riêng tư của những ánh đèn đỏ. Không gian sang trọng, từ những chiếc ghế sofa êm ái đến quầy bar thiết kế tinh tế, tất cả đều được sắp đặt để khách hàng cảm nhận được sự thoải mái nhưng không kém phần đẳng cấp.
Khách của "Phòng Chờ Đỏ" đa dạng về phong cách và cá tính. Người ta có thể bắt gặp đủ loại người ở đây: từ những chàng trai trẻ tuổi, năng động đến những người đàn ông với vẻ ngoài điềm đạm, lôi cuốn. Mỗi góc quán đều thấp thoáng hình bóng của các cặp đôi đang trò chuyện, những ánh nhìn ẩn ý đầy quyến rũ và đôi khi là cả những nhóm bạn đang rôm rả chuyện trò.
Thật đáng ngạc nhiên, chẳng giống cậu tưởng tượng một chút nào.
Quản lý tên là Trần Hào, anh họ của Trần Gia Viễn.
"Cậu có thể pha chế mà đúng chứ ?"
Lâm Tư Minh gật đầu, đáp. "Thức uống đơn giản thì được."
"Ừm, Buổi tối hai ngày cuối tuần rất đông khách, đặc biệt vào giờ này, nên cậu cứ ở đây cùng với Trịnh Hân phụ cậu ấy pha chế và dọn dẹp."
"Vâng!"
Trần Hào nói với Trịnh Hân người pha chế chính ở đây. "Nhớ chỉ cậu ấy cho đàng hoàng, tôi giao người cho cậu đó !"
"Em biết rồi !"
Lâm Tư Minh vừa quay lưng đi làm việc, Trịnh Hân liền gọi cậu lại.
"Này !"
Lâm Tư Minh quay lại, nhìn Trịnh Hân với ánh mắt đầy nghi ngờ.
"Thức uống đơn giản là đơn giản thế nào?" Trịnh Hân hỏi với vẻ mặt không mấy dễ chịu, như thể đang đánh giá năng lực của Lâm Tư Minh.
Lâm Tư Minh không hề tỏ ra lo lắng, đáp lại một cách bình tĩnh: "Tôi không có nhiều kinh nghiệm nhưng nếu là cocktail cơ bản, tôi tự tin làm được."
Trịnh Hân nhếch môi, ánh mắt vẫn không mấy thiện cảm. "Được rồi, nếu cậu nói vậy, tôi sẽ chỉ cho cậu. Nhưng đừng có làm hỏng món, vì nếu thế, tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu."
Vừa vào khu pha chế, Trịnh Hân bắt đầu chỉ dẫn các bước cơ bản, còn Lâm Tư Minh chăm chú quan sát, nỗ lực học hỏi. Dù là lần đầu tiên làm việc ở một quán bar như vậy, cậu đã sớm nhận ra mình sẽ phải cố gắng rất nhiều để không chỉ làm tốt công việc mà còn phải thận trọng với những mối quan hệ ở đây.
Sau khi nhận ra Lâm Tư Minh là một người thông minh, Trịnh Hân hơi dễ chịu lại.
"Anh còn chuyện gì à ?" Lâm Tư Minh phát hiện ánh mắt Trịnh Hân vẫn đang nhìn mình chằm chằm.
"Tên gì ?" Lâm Tư Minh chưa có bảng tên.
"Lâm Tư Minh."
"Tôi là Trịnh Hân."
"Nhìn cậu cũng không lớn lắm, chắc chưa đủ tuổi đâu nhỉ ? Trần Hào đưa cậu vào à ?"
Lâm Tư Minh không vội trả lời, chỉ nhìn Trịnh Hân đầy cảnh giác.
Trịnh Hân nhún vai. "Tôi không có ý gì đâu, lúc mới vào làm tôi cũng chỉ mới 16-17 tuổi, cũng là nhờ người quen đưa vào, tôi nhìn thấy cậu lại nhớ về mình trước đây ấy mà."
Lâm Tư Minh nghe vậy, khẽ mỉm cười. "Cảm ơn anh đã chia sẻ. Nhưng tôi chắc mình sẽ ổn thôi."
Trịnh Hân nhìn cậu một lúc lâu rồi thở dài. "Ừm, cậu cũng có vẻ khá kiên cường. Nhưng ở đây không chỉ có pha chế và dọn dẹp. Cậu phải học cách quan sát, hiểu rõ những gì đang xảy ra xung quanh."
Lâm Tư Minh gật đầu, ánh mắt không chút do dự. "Tôi sẽ cố gắng."
"Thế là tốt." Trịnh Hân mỉm cười, cuối cùng cũng buông bỏ sự khó chịu ban đầu. "Tôi nói vậy không phải là muốn làm khó cậu, mà là muốn cậu biết rõ môi trường này không giống như những nơi làm việc khác. Có lúc sẽ gặp những tình huống khiến cậu khó xử, nhất là với khách hàng."
Lâm Tư Minh suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Vậy thì làm sao để đối phó với những tình huống đó?"
Trịnh Hân không vội trả lời ngay mà đưa tay gạt tóc, suy nghĩ một chút trước khi nói: "Đầu tiên là phải bình tĩnh, sau đó thì học cách nhận biết từng loại khách. Có những người chỉ muốn làm phiền, có người lại chỉ đến để giải trí. Quan trọng là cậu phải giữ được sự chuyên nghiệp. Đừng để cảm xúc của mình lấn át."
Lâm Tư Minh lắng nghe, một phần cảm thấy như đang học được một bài học quan trọng. "Cảm ơn anh, tôi sẽ ghi nhớ."
"Chẳng hạn như người đàn ông kia." Trịnh Hân chỉ về phía một người đàn ông đang đứng, dáng vẻ tựa như bước ra từ một bộ phim về những tay chơi thành đạt. Anh ta mặc bộ suit đắt tiền, bước đi đầy tự tin, ánh mắt sắc bén. "Đinh Hạo, khách quen của chúng ta. Mỗi lần ra tay đều rất hào phóng, nhưng thực ra mục đích của anh ta chính là đến để săn cừu."
Lâm Tư Minh nheo mắt nhìn theo, nhận ra ngay Đinh Hạo, nhưng điều khiến cậu chú ý hơn là người đàn ông đi cùng anh ta. Một người nam với vẻ ngoài vô cùng cuốn hút. Khuôn mặt thanh tú, cơ thể đầy đặn, đường cong rõ ràng, làn da trắng mịn càng nổi bật dưới lớp áo sơ mi đen trong suốt. Tất cả những chi tiết đó khiến cậu ta trở nên quyến rũ, thu hút mọi ánh nhìn.
"Đến rồi, khách này không đơn giản." Trịnh Hân tiếp tục, giọng đầy hiểu biết. "Dã Ngọc chỉ đến đây vào thứ Bảy hàng tuần và luôn gọi một món duy nhất, chẳng bao giờ yêu cầu thêm thứ gì khác. Một người đến đây chỉ để giải trí đúng nghĩa."
Lâm Tư Minh nghe vậy, cảm thấy hứng thú, nhưng chỉ im lặng quan sát. Đinh Hạo đã chú ý tới Dã Ngọc và ngay lập tức bước tới, vẻ mặt thân thiết.
"Oh, chẳng phải là đại luật sư Dã đây sao?" Đinh Hạo lên tiếng, nở một nụ cười tự mãn, ôm lấy người đàn ông xinh đẹp bên cạnh.
Dã Ngọc nhìn thấy người quen, gật đầu lịch sự. "Đinh thiếu gia, lâu quá không gặp."
Đinh Hạo, người nổi tiếng với cuộc sống ăn chơi sa đọa ở thành phố A, là một gã không phân biệt nam nữ, miễn là tìm được thú vui. Việc anh ta đến Gay Bar để tìm kiếm niềm vui không có gì là lạ. Đặc biệt, gã chẳng bao giờ ngại ngần khi thể hiện sự quan tâm hay tiếp cận bất kỳ ai.
"Nghe nói anh vừa mở văn phòng luật cho mình hả?" Đinh Hạo hỏi, ánh mắt lấp lánh sự tò mò.
"Đúng vậy." Dã Ngọc trả lời ngắn gọn, nhưng giọng nói đầy sự tự tin.
"Oh~ Tôi vừa mới từ Thụy Sĩ về, chưa có dịp chúc mừng anh. Chúc mừng đại luật sư Dã, chúc văn phòng anh ngày càng phát đạt!" Đinh Hạo cười tươi, để lộ ra hai cái đồng điếu lấp lánh, không che giấu sự phóng khoáng của mình.
Cảnh tượng này khiến Lâm Tư Minh không khỏi suy ngẫm về sự mờ ám của những mối quan hệ trong cái thế giới này.
"Cảm ơn Đinh thiếu gia." Dã Ngọc mỉm cười đáp lại, ánh mắt không rời khỏi người đứng bên cạnh Đinh Hạo.
Kiểu người này khi ở trên giường chắc chắn sẽ chỉ biết rên rỉ cầu xin.
"Hôm nay tôi thấy có một người khá hợp nhãn, muốn giới thiệu cho anh. Tiểu Thông, đây là luật sư Dã mà tôi nói đến." Đinh Hạo giới thiệu, ánh mắt đầy ngụ ý.
"Chào luật sư Dã." Tiểu Thông cất giọng nhẹ nhàng, mang theo chút nũng nịu, như thể cố gắng tạo ra một ấn tượng đầu tiên dễ chịu.
Dã Ngọc chỉ gật đầu nhẹ, không nói gì thêm. Sự lạnh lùng trong ánh mắt hắn thể hiện rõ ràng.
"Sao cậu biết hôm nay tôi sẽ đến đây mà mang người theo giới thiệu?" Dã Ngọc hỏi, giọng trầm ổn nhưng có chút đùa cợt.
"Chuyện mỗi thứ Bảy anh đến đây đâu phải bí mật gì. Đừng vạch trần tôi như thế chứ?" Đinh Hạo cười nhẹ, thái độ có vẻ như đã quen thuộc với cách làm việc của Dã Ngọc.
Dã Ngọc nhếch miệng cười, đáp lại: "Cậu cũng biết quy tắc của tôi rồi, không bao giờ nói chuyện công việc ở ngoài này. Có chuyện gì thì đến văn phòng gặp tôi."
Hắn lấy danh thiếp từ trong túi ra và đưa cho Đinh Hạo, không hề vội vàng.
Đinh Hạo nhận lấy, mắt liếc nhanh nhìn danh thiếp rồi cười lớn: "À... tôi hiểu rồi. Tuần sau tôi sẽ sắp xếp thời gian đến chỗ anh."
Dã Ngọc từ tốn gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy ẩn ý.
"Được, quyết định vậy đi. Còn người này anh có muốn giữ lại không?" Đinh Hạo hỏi, ánh mắt lướt qua Tiểu Thông, có vẻ đang tính toán.
Dã Ngọc liếc nhìn Tiểu Thông một cái, không chút do dự trả lời: "Mang người đi đi!"
Đinh Hạo cười khẽ, vẻ mặt không có gì là bất ngờ. "Xin lỗi vì đã làm phiền đến thời gian nghỉ ngơi của anh." Gã nói, giọng điệu vẫn giữ được vẻ lơ đễnh, như thể không có gì quan trọng.
Dã Ngọc chỉ gật đầu, không có phản ứng gì thêm, vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng vốn có.
*
Trong toilet, Lâm Tư Minh vừa mở vòi nước rửa tay thì tình cờ Dã Ngọc đi đến bên cạnh. Cả hai nhìn nhau trong giây lát, và Dã Ngọc không khỏi liếc nhanh qua người phục vụ Lâm Tư Minh, ánh mắt âm thầm đánh giá.
Lâm Tư Minh có một vóc dáng khá thu hút, đường cong thắt lưng hoàn hảo, mông vểnh, eo thon. Khuôn mặt cậu cũng khá ưa nhìn, với đôi môi mỏng, lạnh lùng, toát lên một vẻ đẹp trai cuốn hút. Dù bề ngoài có phần thuần khiết, trong sáng, Lâm Tư Minh vẫn giữ được vẻ nguyên sơ, chưa bị vấy bẩn bởi thế giới bên ngoài.
Dã Ngọc không thể phủ nhận rằng ngoại hình của Lâm Tư Minh có sức hút, nhưng lại không phải là kiểu người hắn muốn tiếp cận. Đây là loại người con nhà lành, ngoan hiền, còn quá non nớt, chưa từng trải qua nhiều sóng gió cuộc đời, và chắc chắn không phải gu của hắn.
Sau khi Dã Ngọc rời đi, Lâm Tư Minh mới ngẩng đầu lên. Một chút ngưỡng mộ thoáng qua, chiều cao và vóc dáng mạnh mẽ của người đàn ông này thực sự khiến cậu ấn tượng. Áo sơ mi trắng tinh khôi tôn lên vẻ lịch lãm, còn mùi nước hoa thoang thoảng mát lành lại tăng thêm phần quyến rũ, để lại một dấu ấn khó phai.
Nhưng điều khiến cậu chú ý hơn cả là ánh mắt của Dã Ngọc. Đôi mắt đó sắc lạnh, tĩnh lặng mà xa cách, như một tấm gương không phản chiếu bất cứ điều gì ngoài sự vô cảm và nghiêm nghị. Không một chút ấm áp, cũng chẳng có vẻ gì là thân thiện – chỉ đơn giản là sự thờ ơ, như thể mọi thứ trước mặt đều không đáng bận tâm.
Lâm Tư Minh thoáng rùng mình trực giác nhạy bén như muốn cảnh báo cậu, rằng người đàn ông này tuyệt đối không phải là người đơn giản. Từ khí chất cho đến ánh mắt, mọi thứ ở anh ta đều toát lên sự nguy hiểm, khiến cậu cảm thấy bất an. Một cảm giác mạnh mẽ dấy lên trong lòng, mách bảo rằng tốt nhất nên giữ khoảng cách, tránh xa người này càng xa càng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro