Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bình đang đắp người tuyết cho Vương Nhất Bác, mỗi người lăn một quả cầu tuyết tròn.

Vừa rồi bọn họ đánh bóng thấy nóng bèn cởi áo khoác ra, lúc này trong nền tuyết dưới 0 độ mặc một chiếc áo sơ mi trông lạc loài hẳn. Có cảm giác như hỏng não tới nơi.

Vương Nhất Bình không biết điệp khúc nhỏ vừa rồi, ông nhíu mày nhìn Quý Hoài bằng vẻ mặt hết nói nổi, đây là nghĩ không thoáng cỡ nào mới tự ngược mình như vậy chứ.

"Con mau đi thay áo đi, đừng để cảm lạnh."

Tiêu Chiến ngẩng đầu: "Sấy khô chưa?"

"Sấy con khỉ!" Quý Hoài xoay người đi, một tay vẫn đang nắm áo sơ mi không cho nó dính sát người. Chỗ bị ướt giờ bắt đầu đông cứng rồi, có cảm giác như băng vụn vậy.

Anh ta thành giá phơi đồ biết đi.

Những người khác mặt mày ngơ ngác, nghe chẳng hiểu hai người họ đang nói gì.

Vương Nhất Bác chồm lên lưng Tiêu Chiến: "Hai anh có bí mật gì? Lại làm chuyện xấu nữa rồi phải không?"

Tiêu Chiến thuật lại chuyện tốt vừa rồi với cậu, anh là muốn giúp đỡ thật.

Mọi người nhìn Quý Hoài nhếch nhác, vốn định đồng tình mấy giây cuối cùng không nhịn được nữa mà bật cười một cách vô tình.

Vương Nhất Bác dán lên gò má Tiêu Chiến, nhỏ giọng nói: "Giờ Quý Hoài là có bệnh vái tứ phương, kết quả gặp phải cái đồ lang băm anh."

Tiêu Chiến: "Đơn thuốc anh kê không sai, mà là cách anh ta uống không đúng."

Bên kia, Quý Hoài chẳng có tâm tình để ý việc bị cười nhạo, thật sự lạnh chịu hết nổi rồi, anh ta hỏi Vương Nhất Hào: "Anh có áo sơ mi nào mới không, tìm một chiếc xuống đây cho em."

Chiều cao của anh với Vương Nhất Hào tương đương nhau, số đo quần áo cũng vậy.

Trước giờ Vương Nhất Hào không ở bên này: "Không có."

Áo sơ mi mới của Vương Nhất Bình nhiều nhưng ông mặc số 180, nếu để Quý Hoài mặc thì hơi bị nhỏ rồi.

Ông thật sự không nhìn nổi cặp vợ chồng của con gái nữa, ông xua tay với Quý Hoài: "Con mau đi vào nhà cứ ăn vạ với Như Lan, con bé không độc ác tới mức mặc kệ con thật đâu."

"Cô ấy nói máy sấy trong nhà hư rồi."

"Nhà chúng ta đâu chỉ có một cái máy sấy, cái mới cũng có."

Quý Hoài sải bước đi nhanh vào biệt thự.

Vương Nhất Bình đang gọt củ cà rốt làm mũi cho người tuyết.

"Đôi vợ chồng nào có mâu thuẫn mà không phải là chuyện của mấy câu xin lỗi? Chẳng phải là vì ngậm miệng đọ sức, ai cũng không chịu cúi đầu trước sao."

Ông ngắm nghía củ cà rốt thấy chưa đủ tính nghệ thuật bèn đẽo tiếp.

"Đắp người tuyết trong mắt con là tìm thú vui, trong mắt chị con là vô vị. Còn chuyện giội nước này, trong mắt đa số người đó chính là ấu trĩ ăn no dửng mỡ không có chuyện gì làm. Trong mắt người có cuộc sống tình thú thì đó chính là lãng mạn."

"Suy nghĩ giữa người với người là không giống nhau."

Ông nhìn cậu một cái: "Nếu ai cũng có thể hóa giải mâu thuẫn một cách hài hước dí dỏm như con vậy thì tỉ suất ly hôn giảm rồi."

Nói xong, ông thở dài.

"Đáng tiếc, người có năng lực sống một cuộc sống tốt đẹp lại không bằng lòng trải qua cuộc sống hôn nhân."

Vương Nhất Bác đội mũ giáng sinh cho người tuyết, chậm rãi nói: "Nếu đều có năng lực sống cuộc sống tốt hết rồi, tại sao còn tốn thời gian trải qua cuộc sống hôn nhân chi nữa?"

Cậu lại đưa ra một ví dụ làm bằng chứng: "Giống như ôn tập trước khi thi, nếu ba nắm chắc nội dung rồi còn cắm đầu giải đề, có phải rất lãng phí cuộc đời không?"

Vương Nhất Bình: "......."

Ngày đầu của năm mới, Vương Nhất Bác không chọc tức ba mình tiếp nữa, cậu đi tới bên cạnh Tiêu Chiến.

Bộ phận anh phụ trách sắp hoàn thành rồi, chỉ thiếu mỗi chiếc khăn choàng, anh ra hiệu cho Vương Nhất Bác :"Em đi hỏi quản gia tìm chiếc khăn choàng không còn dùng tới."

Vương Nhất Bác liếc mắt về phía biệt thự, Quý Hoài còn chưa ra: "Đợi chút nữa đi, chị em và Quý Hoài khó khăn lắm mới ở chung với nhau được, đừng làm phiền họ."

"Áo sơ mi của anh bị ướt em có giúp anh sấy khô không?" Tiêu Chiến hỏi cậu.

"Anh đã tò mò như vậy, thử một chút chẳng phải biết ngay sao? Đỡ phải đi hâm mộ Quý Hoài cũng chẳng để lại tiếc nuối."

"Anh vẫn nên làm người tốt thì hơn."

Nói xong, Vương Nhất Bác vặn nắp bình nước giữ ấm Tiêu Chiến đem theo bên người ra.

Học theo Tiêu Chiến đổ một nắp nước.

Ngay lúc anh cho rằng cậu muốn giội anh, Vương Nhất Bác uống nước vào bụng: "Không nỡ giội anh, trời lạnh lắm. Đợi khi trời nóng em mới giội anh."

Hai người tuyết được đắp xong cũng trang trí rồi, mọi người trở vào nhà.

Vương Nhất Bác ôm cháu trai thơm phức mùi sữa lên, cậu không kìm lòng được hôn một cái. Bàn tay nhỏ bé của bé con huơ loạn, miệng liên tục ê ê a a.

"Hi, bảo bối, cậu là cậu út của con đây."

Bé con chớp mắt nhoẻn miệng cười như nghe hiểu lời cậu.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác: "Em cũng thích con nít à?"

"Đúng vậy. Đáng yêu thế này, có lý do nào không thích chứ?" Cậu hôn trán cháu thêm cái nữa: "Bảo bảo, chúng ta mặc áo khoác ra ngoài ngắm người tuyết nhé."

Tiêu Chiến gật gật đầu: "Anh tưởng là em không thích con nít."

Vương Nhất Bác xoay mặt, chớp chớp mắt: "Lấy một ví dụ tương đồng nhé, thích ăn cơm với không thích nấu cơm, không mâu thuẫn à."

Tiêu Chiến: "......."

- -

Ăn xong cơm trưa đối với nhà họ Vương mà nói kỳ nghỉ coi như qua rồi, cá nhân bọn họ đều có việc phải bận.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến tiếp tục cuộc 'hẹn hò' đặc biệt của hai người, đổi sang cậu làm tài xế lái thẳng tới khu nhà cậu thuê trước kia.

"Tiêu tổng, thứ lỗi cho em nha, em vừa mới tiếp quản công ty nên có khá nhiều việc phải đích thân thực hiện, điều này chẳng cách nào bì kịp với tổng giám đốc tập đoàn như anh đây. Chiều em phải đi thị trường thuận tiện bên anh."

Tiêu Chiến nghĩ ngợi: "Vậy anh cũng đi thị trường một chút."

Từ khi thua mua chi nhánh, anh chưa từng hỏi han tới.

"Sao em chọn đi thị trường bên khu nhà thuê?"

"Quen đường quen nẻo. Quen biết với ông chủ của một cửa hàng tiện lợi, dễ nói chuyện hơn.

Vương Nhất Bác tìm được chỗ dừng xe, đỗ xe xong dẫn Tiêu Chiến tới cửa hàng tiện lợi mà cậu thường tới. Cậu quen biết ông chủ bởi vì đó là chủ nhà trước kia, ông  Vân.

"Chi nhánh các anh có thể có thị phần như năm nay phần nhiều là nhờ nhà kinh doanh như ông Vân đây."

Tiêu Chiến không hề hiểu cách thức quản lý nhà kinh doanh của chi nhánh nên chẳng phát hiểu bất cứ suy nghĩ gì. Trời lạnh, trong cửa hàng rảnh rỗi.

Ông chủ đang xem tivi, âm thanh mở khá lớn. Có khách đi vào, ông chẳng ngẩng đầu mà tiếp tục xem.

Vương Nhất Bác đứng trước tủ trưng bày đồ uống năm nay mới đầu tư của chi nhánh, cửa hai cánh, bên mặt poster tuyên truyền là sản phẩm chính mới tung lên thị trường năm nay.

Màu sắc poster tươi mới, phối hợp hài hòa.Khiến tâm tình người xem thoải mái.

Bên trên nó chính là tủ trưng bày của Hải Hà bọn cậu. Chẳng so sánh thì chẳng có tổn thương.

Tủ trưng bày của Hải Hà, kiểu dáng cũ kỹ, mấy năm qua đi chỉ còn ba phần mới. Những điều này là thứ yếu. Chất liệu giấy dán trên mặt tủ trưng bày vẫn là poster sản phẩm của năm ngoái.

Lớp keo bên góc của poster khô tới cuốn lên, đen thui, dính bẩn.

Vương Nhất Bác lặng lẽ thở dài, chụp một tấm hình của hai tủ trưng bày gửi cho Tần Hải Lam: [Tự anh nhìn đi, khác biệt ở đâu. Nếu anh tự biết nhận thức, vậy thì anh cứ nghĩ tủ trưng bày của Hải Hà chúng ta thành bản thân anh, còn bên trên là Tiêu Chiến.]

Tần Hải Lam: "......."

Vương Nhất Bác cất điện thoại lấy hai bình nước trà chanh, một bình của Hải Hà và một bình của Chi nhánh.

Có người tới thanh toán, ông chủ mới ngẩng đầu lên, ngây ra nhất thời không nhớ nổi Vương Nhất Bác họ gì nhưng vẫn nhớ mặt cậu là người thuê nhà của ông Vân.

"Lâu nay không nhìn thấy cậu, bận à."

Vương Nhất Bác: "Không ở đây nữa, đang ăn cơm ở gần đây, tới mua bình nước." Cậu chỉ chỉ tủ trưng bày bên cạnh cửa sổ thủy tinh: "Chỉ đổi một cái tủ thôi mà cửa hàng sáng sủa hẳn."

"Chứ sao." Ông chủ quét mã thanh toán, "Đây là chi nhánh triển khai đấy, mới đầu ông Vân bảo tôi dời bỏ tủ trưng bày cũ đi chừa chỗ cho ông ấy đặt tủ mới, tôi còn không chịu nữa đấy."

Vương Nhất Bác tiếp lời: "Vâng, dời tới dời lui khá là phiền phức."

Cậu cười nói: "Nếu cho tiền thưởng trưng bày ngược lại có thể suy nghĩ một chút."

Ông chủ cũng cười: "Thì đúng là vì tiền thưởng trưng bày mà."

Vương Nhất Bác cầm lấy hai bình đồ uống: "Chú làm tiếp đi."

Tiêu Chiến đứng ngoài cửa đợi cậu, vừa rồi anh cũng vào đi một vòng, xem xong rồi trở ra.

Vương Nhất Bác đưa bình của Hải Hà cho anh, bản thân cậu giữ lại bình trà chanh của chi nhánh.

"Trò chuyện thế nào rồi?" Anh hỏi một câu.

"Trên kệ trưng bày sản phẩm chỉ bày sản phẩm cho các anh. Minh Nhật hoàn toàn không ra chiêu theo trình tự."

Vương Nhất Bác vặn nắp bình chậm rãi uống mấy ngụm.

Tiêu Chiến: "Quý một vừa bắt đầu, em còn thời gian hơn hai tháng để đuổi kịp."

Hai người vừa trò chuyện vừa đi tới cửa hàng tiện lợi tiếp theo.

Hôm nay Minh Nhật cũng đi thị trường, giám đốc của khu này là Lâm Anh, anh ra chẳng bảo hắn đi cùng mà tự mình tới.

Nào ngờ vừa xuống xe thì nhìn thấy Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác, hai người tay nắm tay, uống đồ uống của nhà đối thủ, đi thị trường từng cửa hàng một.

Đây có lẽ là cặp đôi tương thân tương ái được thuyết giải một cách tinh tế nhất.

Đi liên tục hơn hai tiếng đồng hồ, mỗi cửa hàng của từng con đường đều được Vương Nhất Bác đi vào dạo một vòng.

Màn đêm ập tới, cậu với Tiêu Chiến về nhà. Vẫn là Vương Nhất Bác lái xe. Cậu mở bản đồ chỉ dẫn đường.

Tiêu Chiến: "Em không tìm được đường à?"

"Bên này em không rành đường lắm."

Tiêu Chiến chỉ chỉ ngã tư phía trước: "Rẽ trái, lái thẳng qua hai ngã tư thì rẽ lên đoạn đường trước cửa công ty chúng ta."

Vương Nhất Bác gật gật đầu khởi động xe.

Trò chuyện với anh: "Trừ mấy con đường lớn thường đi, còn lại toàn dựa vào hướng dẫn. Con đường em rành nhất là đường về chung cư của anh, nhắm mắt cũng có thể tới."

"Trong thời gian chen chúc tàu điện ngầm đi làm, dọc đường cảm thấy vô vị, lúc ra khỏi tàu điện ngầm em đếm số bước chân, từ cửa tàu điện ngầm về tới cửa nhà được khoảng 1820 đến 1862 bước."

"Có lúc anh không tăng ca về nhà sớm hơn em, em đếm số bước chân là biết khoảng cách cự ly tới anh còn bao xa."

Tiêu Chiến hơn nghiêng người tới nhìn cậu: "Đếm số bước chân bằng điện thoại?"

"Thông tin quan trong cho anh hết rồi mà còn bắt không được trọng điểm. Đếm số bước chân là đếm, chứ không phải nhìn số bước chân." Vương Nhất Bác nhìn kính chiếu hậu, mở đèn nhan.

Bẻ lái.

"Đếm số bước chân bằng điện thoại không chính xác lắm." Cậu nói thêm một câu.

Tiêu Chiến không nói nữa, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua mặt cậu.

Sự nghiêm túc hiếm hoi của cậu lại khiến anh hoảng hốt, cậu từng đặt anh vào lòng đúng không?

Kỳ nghỉ Nguyên Đán kết thúc, Vương Nhất Bác cho thư ký gửi thông báo, mười giờ rưỡi mở cuộc họp cấp trung.

Trước khi họp, cậu đi tìm Tần Hải Lam tìm hiểu đại khái người phụ trách của các bộ phận.

Tần Hải Lam đang vùi đầu xem tài liệu, thỉnh thoảng ấn huyệt thái dương. Xem xong một phần, anh ta dùng bút đỏ viết một hàng kiến nghị lên chỗ trống bên cạnh.

Góc bàn còn một chồng tài liệu, là báo cáo công việc của các khu vực, hai ngày nay anh ta nhìn chằm chằm màn hình tới đau cả mắt bèn để thư ký in ra xem.

Vương Nhất Bác gõ cửa đi vào không khỏi nhíu mày. Hôm nay Tần Hải Lam diện một chiếc áo sơ mi màu hồng, trông cực kỳ lãng tử.

Khóe mắt Tần Hải Lam liếc một cái rồi không để ý tới. Hôm đó cậu lấy tủ trưng bày cũ kỹ của Hải hà ví thành anh ta, tổn thương lòng tự trọng lắm. Anh ta có lôi thôi nhếch nhác như vậy à?

Vương Nhất Bác đóng cửa ngồi xuống đối diện anh ta. Anh ta nghiêm mặt lạnh lùng. "Tần tổng, chúc mừng năm mới. Ngài đây là đổi mới mặt tiền cũ sao."

Cuối cùng Tần Hải Lam cũng chịu ngẩng đầu lên: "Ừm." Giọng anh ta nhạt nhẽo: "Năm mới cảnh tượng mới, mua một bộ đồ mới, còn đi nâng cơ mặt nữa."

Vương Nhất Bác: "Xem ra cuộc phẫu thuật này không thành công rồi, anh xem mặt anh vẫn còn xệ xuống kia kìa."

Tần Hải Lam: "......" Bị tức tới não sung huyết.

Quên mất xem tới hàng thứ mấy rồi.

Anh ta ngước mắt: "Em không cảm thấy, em nên xin lỗi tôi một tiếng à?"

"Tôi còn chưa bảo anh viết bản kiểm điểm, anh còn đánh ngược lại một gậy. Anh không nên kiểm điểm một chút, tại sao tủ trưng bày của đối thủ cạnh tranh đã bày ra sử dụng bình thường rồi, bên mình vẫn là poster sản phẩm của năm ngoái?"

Vương Nhất Bác lấy vitamin C bên góc bàn của anh ta đổ ra hai viên ném vào miệng. Chạy thị trường hai ngày liên tục, vừa mệt vừa lạnh. Sáng nay lúc thức dậy cảm thấy cả người mệt mỏi. Có cảm giác như sắp bị cảm.

Tần Hải Lam vỗ vỗ xấp tài liệu đó: "Tôi gần ba ngày chưa chợp mắt rồi."

Đương nhiên có phần hơi khoa trương một chút, có điều mỗi ngày chỉ ngủ được mấy tiếng đồng hồ.

Từ khi nhận được tấm hình cậu gửi, nhất là còn chung khung hình với bên đối thủ khiến anh ta nuốt không trôi cơn tức này, suốt kỳ nghỉ Nguyên Đán chẳng buồn ra cửa.

Vương Nhất Bác mở quyển sổ ra: "Tìm anh để hỏi tình huống mấy giám đốc của các bộ phận."

Tần Hải Lam đăng nhập email: "Gửi cho em đấy, kiểm tra đi."

Đoán được cậu sẽ tìm mình hỏi tình huống, nửa đêm anh ta không ngủ được bèn chỉnh lý ra cho cậu.

Vương Nhất Bác mở email trên điện thoại ra: "Buổi sáng anh có cuộc họp nào khác không?"

Tần Hải Lam hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Tôi tham gia hội nghị trung tầng với em."

Mười giờ hai mươi, Vương Nhất Bác và Tần Hải Lam tới phòng hội nghị trước mười phút.

Người phụ trách của các bộ phận tới từ sớm rồi, lúc này đang to nhỏ trò chuyện với nhau.

Đổi chủ soái rồi, họ chẳng biết chút gì về vị chủ soái này. Tính cách, tác phong làm việc, không nắm được chút thông tin nào cả.

Vương Nhất Bác đi vào, bọn họ ngồi ngay ngắn nhìn máy tính của mình. Mỹ nam bổ mắt, bất kể là nam hay nữ thi thoảng đều lén lút liếc nhìn Vương Nhất Bác mấy cái.

Lực chú ý đều bị thu hút bởi nhan sắc và khí chất của cậu, ngay cả việc hôm nay Tần Hải Lam mặc áo sơ mi màu hồng cũng bị họ xem nhẹ không chú ý tới.

Vương Nhất Bác chịu ảnh hưởng không khí làm việc của trước kia, lúc hợp tác với bên môi giới thường xuyên họp hành liên miên, người tới đủ là đi thẳng vào vấn đề chẳng có lời mở đầu thừa thãi nào.

"Chi nhánh đầu tư tổng cộng bao nhiêu tủ trưng bày lên thị trường? Chi phí của mỗi tủ là bao nhiêu? Mỗi tháng chi phí trưng bày cho hộ kinh doanh là bao nhiêu? Nhân viên nghiệp vụ của họ từ khi đàm phán với hộ kinh doanh tới lúc đầu tư xong tủ trưng bày, tốn khoảng bao nhiêu thời gian?"

Liên tiếp bốn câu hỏi được đề ra, còn là liên quan tới đối thủ cạnh tranh. Giám bộ phận kinh doanh ngây người. Tất cả các vấn đề anh ta đều chưa chuẩn bị.

Anh ta cho rằng hôm nay Vương Nhất Bác chỉ tìm hiểu tình hình tiêu thụ năm ngoái của công ty, cùng với nhiệm vụ mục tiêu của năm nay, tuyên truyền sản phẩm mới này nọ.

Trước khi họp, anh ta chuẩn bị đủ hai tiếng đồng hồ. Ai biết cậu chẳng ra chiêu theo lẽ thường như vậy. Người phụ trách điều tra thị trường cũng cúi đầu im lặng. Những tin tức này, anh ta nên là người nắm rõ đầu tiên nhưng lại thất trách rồi.

Trong phòng hội nghị vốn dĩ đôi lúc còn có âm thanh của tiếng click chuột, lúc này lặng ngắt như tờ.

Hôm nay Tần Hải Lam qua đây chỉ ngồi nghe, anh ta lười nhác dựa vào trong ghế. Chiếc áo sơ mi màu hồng này được mua từ thời tuổi trẻ phong lưu đó cơ. Không có măng sét phối cùng.

Anh ta trực tiếp xoăn tay áo lên. Thỉnh thoảng anh ta còn liếc giám đốc tiêu thụ một cái. Phòng hội nghị vẫn chìm vào im lặng.

Giám đốc tiếp thị căng da đầu nói: "Sau khi tan họp, nội trong nửa tiếng đồng hồ tôi sẽ trả lời cậu."

"Tôi cho rằng bộ phận tiêu thụ chúng ta sẽ có những số liệu này." Nói xong, Vương Nhất Bác nhìn giám đốc tiếp thị: "Thế tôi sẽ nói số liệu tôi thu thập chọn lọc ra vậy, đến lúc đó so sánh với số liệu bên anh thu thập được."

Giám đốc tiêu thụ: "......"

Đao này đâm ác hơn đao kia. Khiến giám đốc bộ phận tiêu thụ như anh ta chẳng còn chỗ để dung thân.

Vương Nhất Bác tự hỏi tự đáp các vấn đề vừa rồi: "Bên kia đầu tư khoảng 400 nghìn một tủ trưng bày trong phạm vi cả nước, tủ hai cánh và tủ một cánh chênh lệch chẳng bao nhiêu. Giá của tủ một cánh là 900 nghìn, tủ hai cánh là khoảng 600. Thu nhập của tủ trưng bày hai cánh đạt 300 triệu. Phí trưng bày cho hộ kinh doanh, hai quý hai ba, ở những con đường đông đúc cao nhất là 210 tệ, phí trưng bày cho các cửa hàng tiện lợi phổ thông, mỗi tháng cũng có 60-70 tệ. Ngang bằng tiền hàng."

Ngừng lại chốc lát.

"Nhân viên nghiệp vụ của bên kia bọn họ, từ lúc đàm phán với chủ cửa hàng tới lúc đưa tủ trưng bày qua rồi trưng bày sản phẩm hoàn tất, theo tôi được biết, ngắn nhất là mất khoảng bốn tiếng, dài nhất không vượt quá ba ngày."

Nói xong, phòng hội nghị càng im lặng hơn. Chỉ có tiếng ghi chép 'sột soạt' của ngòi bút phát ra. Bất kể là người phụ trách tài vụ, tiêu thụ hay là điều tra thị trường đều đang múa bút thành văn.

Động tác bên chỗ chi nhánh bên Tiêu thị quá nhanh, Minh Nhật cũng ác, nhắm ngay thời gian mấy ngày trước khi nghỉ phép tết Nguyên Đán khi các hãng cùng ngành thả lỏng ngóng chờ nghỉ phép muốn đón năm mới.

"Chúng ta nói tiếp tới vấn đề thứ hai." Vương Nhất Bác hớp một ngụm cà phê.

Tim của họ đều nhấc lên tới cổ họng.

"Năng lực kiểm soát và tạo mối quan hệ thân thiết với hộ kinh doanh của nhân viên nghiệp vụ bên đối thủ, mọi người đã rõ như ban ngày rồi." Vương Nhất Bác hỏi: "Tôi muốn biết nhân viên nghiệp vụ, giám đốc khu vực của Hải Hà chúng ta có bao nhiêu năng lực kiểm soát như vậy? Trong cuộc họp vào tuần sau, tôi hy vọng sẽ có đáp án."

Giám đốc tiếp thị: "...... Được."

Vương Nhất Bác: "Tôi không hiểu đường lối tiếp thị, còn như mọi người quản lý nhân viên nghiệp vụ thế nào, duy trì quan hệ với nhà kinh doanh ra sao tôi không làm rõ ràng nữa, chỉ cần nằm trong phạm vi pháp luật đều OK."

Giám đốc tiếp thị thở phào, tảng đá bự trong lòng rơi xuống. Anh ta chỉ sợ người ngoài ngành như Vương Nhất Bác sẽ nhúng tay vào chuyện trong ngành.

"Giám đốc Lê, về việc chi nhánh bên kia đầu tư tủ trưng bày mới, bên anh chuẩn bị đối phó thế nào?" Vương Nhất Bác hỏi tiếp.

Vấn đề này, giám đốc tiếp thị đã có chuẩn bị: "Tủ trưng bày của chúng ta tuy cũ rồi nhưng vẫn còn dùng được, tôi chuẩn bị dùng poster mới làm một chiếc 'áo khoác' cho tủ trưng bày, từ trên xuống dưới đều được thay đổi hết để tủ trưng bày thay màu áo mới."

"Giá cả nguyên vật liệu khoảng hai mươi triệu."

Vương Nhất Bác gật gật đầu: "Màu sắc chủ đạo của poster, anh định chọn màu nào?"

Giám đốc tiếp thị: "......" Anh ta không có chuẩn bị.

Mà những việc này đều thuê cho công ty kế hoạch thực hiện.

Nhưng trước mặt lãnh đạo, kỵ nhất là nói ba chữ tôi không biết này.

"Muộn nhất trước khi tan làm tôi sẽ chọn vài phương án gửi vào email của cậu."

Vương Nhất Bác 'ừ' một tiếng, tiếp tục chuyển vấn đề: "Trước mắt tủ trưng bày duy nhất tạo thành ảnh hưởng thị giác đối với chúng ta đó chính là tủ trưng bày."

Giám đốc tiếp thị hiểu rồi, màu sắc chủ đạo phải chọn màu táo xanh: "Nho tím khiến người ta cảm thấy quý phái, không thoải mái."

Vương Nhất Bác gật đầu, mấy giây sau: "Trước kia công ty tuyên truyền hợp tác với chúng ta có phải nên đổi rồi không? Chẳng có chút ý tưởng mới mẻ nào cho việc quảng bá sản phẩm mới. Đổi sang công ty nào tôi không biết, tôi chỉ muốn nhìn thấy phương án hài lòng nhất."

Giám đốc tiếp thị gật đầu: "Vâng, tới lúc đó sẽ đấu thầu."

"Nếu không còn chuyện gì khác thì tan họp đi." Vương Nhất Bác khép máy tính lại.

Tần Hải Lam và Vương Nhất Bác một trước một sau ra khỏi phòng hội nghị. Đợi tiếng bước chân đi xa, mấy người còn lại lả người dựa vào ghế. Chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi mà còn mệt người hơn cả một ngày.

Vào thang máy rồi Tần Hải Lam mới nói: "Cuộc họp hôm nay của em là ngắn nhất trong lịch sử, nhưng bọn họ người nào người nấy run cầm cập."

Vương Nhất Bác: "Không phải tôi tài giỏi, mà do sức của bọn họ không đủ."

"Bình thường anh họp với họ, trạng thái của họ thế nào?"

Tần Hải Lam: "Không chú ý. Hôm nay chẳng phải tại thấy nhàm chán quá nên theo quan sát một chút. Em định đổi công ty tuyên truyền thật à?"

Anh ta xoay mặt nhìn cậu.

Vương Nhất Bác: "Ừm. Thiết kế lỗi thời, chắc cảm thấy hợp tác với chúng ta lâu rồi, quan hệ duy trì tốt sẽ không đổi bọn họ nên họ bắt đầu qua loa."

Thang máy tới tầng của bọn họ.

Tần Hải Lam ấn nút nhắc nhở cậu: "Công ty kế hoạch, bà chủ là Ngô Tuyên Nghi."

Vương Nhất Bác không biết người này: "Sao thế, bạn gái cũ của anh à?"

Tần Hải Lam: "Của Quý Hoài."

Vương Nhất Bác: "......"

Khu làm việc của thư ký không thích hợp nói những lời này.

Vương Nhất Bác ra hiệu cho Tần Hải Lam tới văn phòng cậu, khép cửa lại, cậu nhíu mày: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

"Chẳng có gì, tôi tưởng là em biết rồi." Tần Hải Lam giải thích: "Ngô Tuyên Nghi hợp tác với Hải Hà chúng ta được sáu bảy năm rồi, lúc đó nhà em còn chưa đầu tư vào Hải Hà, Quý Hoài và chị em còn chưa biết nhau."

"Vậy thì tốt." Vương Nhất Bác giở tài liệu ra bắt đầu bận rộn.

"Tôi chẳng có ý gây chuyện với anh, sản phẩm thiết kế không xứng với giá tiền đó, phương án tuyên truyền cũ rích, tôi dư tiền hết chỗ tiêu hay sao mà tặng cho cô ta?"

Tần Hải Lam đánh giá: "Được. Nghe em hết. Nể mặt hai chúng ta ăn cùng một bình vitamin C, tôi đứng về phía em."

"......"

- -

Ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ, màn đêm ập xuống giữa lúc bận rộn.

Tiêu Chiến kết thúc cuộc họp video với nước ngoài thì đã sáu giờ rồi. Trên điện thoại, ngoài tin nhắn trong nhóm làm việc chẳng có tin nào của Vương Nhất Bác.

[Còn ở công ty à?] Tiêu Chiến gửi một tin nhắn thoại.

Vương Nhất Bác trả lời: [Ừm. Đúng lúc đang nhớ anh thì anh gửi tin nhắn thoại tới rồi.]

Tiêu Chiến: [Nếu anh không chủ động gửi tin nhắn thoại cho em, em định im lặng nhớ anh tới lúc nào?]

Vương Nhất Bác: [Định nhớ anh tới lúc anh gửi tin nhắn thoại cho em, sau đó em nói với anh: Tiêu Chiến, em nhớ anh rồi.]

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm tin nhắn đó nửa ngày.

Hôm qua bọn họ không gặp mặt. Sống cùng một thành phố cách nhau không xa lắm, nói hai ngày không gặp sợ chẳng ai tin.

[Lát nữa gặp anh nói lại cho anh nghe.]

Tiêu Chiến lấy hai chai nước hoa trong tủ lạnh đi đón Vương Nhất Bác tan tầm. Anh còn khá nhiều công việc phải xử lý, trên đường đi đón người chẳng nhàn rỗi phút nào. Thi thoảng anh sẽ ngẩng đầu liếc nhìn biển hiệu đường. Còn chưa tới.

Tới dưới lầu Hải Hà, Tiêu Chiến đợi khoảng mười mấy phút Vương Nhất Bác mới đi ra, cậu vốn định làm thêm tới chín giờ, anh tới đón, cậu bèn mang công việc về nhà làm. Nhanh chóng xử lý công việc trong tay cho xong.

"Đã lâu không gặp." Vương Nhất Bác đóng cửa xe lại.

"Ừm. Sợ em nhớ anh nên dâng tới cho em ngắm nhìn." Tiêu Chiến nhắc nhở: "Câu nói phải nói trước mặt anh cho anh nghe, chưa quên đấy chứ?"

Nể tình anh tới đón, Vương Nhất Bác ghé tới nói bên tai anh một câu: "Em nhớ anh rồi."

Tiêu Chiến lấy một chai nước hoa trong tủ lạnh trên xe ra: "Làm việc cực khổ rồi."

Vương Nhất Bác chộp lấy, chai nước hoa này trước giờ cậu chưa từng thấy qua, mẫu này chắc cổ lắm. Bình đựng cũng độc đáo.

Cậu hỏi: "Có phải nếu em nói 'em nhớ anh rồi' thêm lần nữa, anh cho em them chai nữa phải không?"

Tiêu Chiến đẩy mặt cậu đi: "Đợi khi mặt em đủ lớn rồi hãy tới."

Vương Nhất Bác cười ôm lấy anh: "Mặt em hôm nay đâu có nhỏ."

Tiêu Chiến: "Nên có chút tiền đồ và cốt khí."

"Trước mặt anh và nước hoa tất cả đều là phù du." Vương Nhất Bác đặt nước hoa lên vai trái của anh, cậu cũng theo đó tựa lên vai phải của anh.

Sau đó cậu đổi nước hoa sang vai phải của anh, cậu ngồi thẳng kê cằm lên vai trái của anh.

"Em là cỏ mọc đầu tường, bên nào có nước hoa em nghiêng về bên ấy."

Tiêu Chiến: "......"

Anh cụp mắt nhìn cậu: "Một chai nước hoa khiến em vui tới vậy à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro