Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 2

Bầu trời vẫn giữ nguyên vẻ ảm đạm, những đám mây nặng nề che khuất mặt trăng, tạo ra một không gian u tối. Thành phố trong đêm trông giống như một con quái vật khổng lồ đang ngủ say, với những tòa nhà cao tầng đứng im lặng như những ngón tay xương xẩu chọc lên bầu trời. Không khí như ngưng đọng, tĩnh lặng đến mức những tiếng bước chân nhẹ nhàng của Nguyễn Văn Dương trên vỉa hè cũng trở nên vang vọng trong đêm.

Dương, với áo khoác đen bó sát người, bước đi chậm rãi trên con đường vắng. Gió thổi lạnh buốt, nhưng anh dường như không cảm nhận được. Tâm trí anh đang chìm đắm trong những ký ức về vụ án chưa giải quyết. Vụ án mà giờ đây đã trở thành bóng ma ám ảnh anh, khiến anh không thể ngủ yên. Dương dừng lại trước một cửa hàng nhỏ ven đường, ánh mắt dõi vào bên trong, nơi một chiếc đồng hồ treo tường đang đếm ngược thời gian.

*"Lại là nơi này,"* anh lẩm bẩm, tay khẽ chạm vào cánh cửa gỗ cũ kỹ. Nơi đây, từng là hiện trường của một vụ án mà anh không thể nào quên, vụ án đã kéo anh vào vòng xoáy của sự bất lực và đau khổ.

Tiếng chuông cửa khẽ reo khi Dương bước vào. Chủ cửa hàng, một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc bạc phơ, ngước lên từ sau quầy hàng. Ông ta nhận ra Dương ngay lập tức, ánh mắt thoáng chút lo lắng.

*"Lại là anh,"* ông nói, giọng khàn khàn. *"Anh vẫn chưa buông bỏ sao?"*

Dương không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn quanh cửa hàng. Tất cả vẫn như cũ, không có gì thay đổi kể từ lần cuối anh ở đây. Nhưng trong lòng anh, mọi thứ đã thay đổi quá nhiều.

---

Những hình ảnh từ vụ án đột nhiên hiện lên trong đầu Dương, rõ ràng như thể anh đang đứng ở hiện trường lúc đó. Đó là một buổi chiều muộn, khi anh nhận được cuộc gọi từ đồng nghiệp. *"Dương, có một vụ án mạng ở phố Nguyễn Trãi, anh cần đến ngay,"* giọng nói vội vã của đồng nghiệp vang lên từ đầu dây bên kia.

Khi Dương đến hiện trường, trời đã gần tối, những tia sáng cuối cùng của ngày cũng dần tắt. Anh đứng trước cửa hàng này, nơi xảy ra vụ án. Nạn nhân là một cô gái trẻ, bị sát hại dã man. Những vết cắt sâu trên cơ thể cô khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng không khỏi rùng mình.

Dương nhớ như in cảm giác khi anh cúi xuống kiểm tra thi thể. Trên cổ tay nạn nhân, một chiếc vòng tay bạc lấp lánh trong ánh đèn mờ ảo. Nó là manh mối duy nhất mà anh có thể tìm thấy tại hiện trường. Nhưng khi anh hỏi chủ cửa hàng về chiếc vòng, ông ta chỉ lắc đầu, nói rằng cô gái không phải là khách quen của ông. Mọi thứ dường như dẫn đến ngõ cụt.

*"Có ai nhìn thấy cô ấy không?"* Dương hỏi, ánh mắt sắc lạnh nhìn quanh đám đông hiếu kỳ.

Một người phụ nữ trung niên, vẻ mặt hoảng hốt, run rẩy trả lời: *"Tôi... tôi thấy cô ấy đi vào cửa hàng, nhưng chỉ một lát sau thì... cô ấy nằm đó, máu chảy khắp nơi..."*

Những lời nói của bà ta chỉ làm cho tình hình thêm phức tạp. Không ai biết cô gái đến từ đâu, hay vì sao cô lại ở đó. Mọi manh mối dường như tan biến trong màn đêm. Dương đã dành nhiều đêm trắng để tìm kiếm câu trả lời, nhưng tất cả đều dẫn về một điểm chung: sự bất lực.

---

Quay trở lại hiện tại, Dương thở dài, ánh mắt anh rời khỏi chiếc đồng hồ treo tường và quay sang nhìn người chủ cửa hàng. *"Ông nhớ không, chiếc vòng tay đó... nó là của cô gái ấy,"* anh thì thầm. *"Tôi đã tìm kiếm, đã hỏi mọi người, nhưng không ai biết cô ấy là ai."*

Người đàn ông già lắc đầu, *"Anh Dương, tôi đã nói với anh rồi, tôi không biết gì về cô gái đó. Cô ấy chỉ là một người qua đường, một nạn nhân vô danh trong cái thành phố đầy rẫy những tội ác này."*

*"Nhưng ông biết điều gì đó,"* Dương tiếp lời, ánh mắt sắc lạnh như muốn khoan sâu vào tâm trí của người đàn ông. *"Có điều gì đó mà ông chưa nói với tôi, và tôi sẽ không bỏ qua cho đến khi tôi tìm ra sự thật."*

Người chủ cửa hàng nhìn Dương một lúc lâu, trước khi thở dài. *"Được rồi, tôi sẽ nói cho anh biết,"* ông nói với giọng mệt mỏi. *"Có một người đã đến đây ngay sau khi vụ án xảy ra. Anh ta hỏi về chiếc vòng tay đó, và tôi đã nói với anh ta điều tôi biết, nhưng..."*

*"Nhưng sao?"* Dương hỏi gặng.

*"Anh ta biến mất,"* người đàn ông tiếp tục. *"Tôi không thấy anh ta nữa, và cũng không biết anh ta là ai. Nhưng tôi có cảm giác rằng anh ta biết gì đó về vụ án này."*

---

Manh mối này như một tia sáng lóe lên trong tâm trí Dương, nhưng cũng khiến anh cảm thấy bất an. Có ai đó đã đến trước anh, ai đó cũng đang tìm kiếm sự thật, hoặc có thể đang che giấu nó. Dương không thể bỏ qua điều này. Anh nhanh chóng rời khỏi cửa hàng, trong đầu đã lên kế hoạch tìm kiếm người đàn ông bí ẩn kia.

Trên đường quay lại đồn, những suy nghĩ của Dương xoay quanh manh mối mới. Ai đó đã biết về chiếc vòng, đã cố gắng tìm hiểu về nó ngay sau vụ án xảy ra. Nhưng tại sao người đó lại biến mất mà không để lại dấu vết gì? Phải chăng người đó chính là kẻ sát nhân, hoặc một người có liên quan mật thiết đến vụ án?

Dương bước nhanh hơn, trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Cảm giác hồi hộp và căng thẳng đang bao trùm anh. Anh biết rằng mình đã tiến gần hơn đến sự thật, nhưng đồng thời cũng cảm thấy một nỗi lo sợ mơ hồ rằng mọi thứ có thể đột ngột tan biến, giống như những manh mối trước đó.

---

Khi về đến đồn cảnh sát, Dương không mất thời gian nghỉ ngơi. Anh ngay lập tức truy cập vào hệ thống để tìm kiếm thông tin về người đàn ông bí ẩn. Đôi tay anh lướt nhanh trên bàn phím, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Những cái tên, những hồ sơ, những hình ảnh lướt qua trước mắt anh, nhưng chẳng có gì khớp với những gì người chủ cửa hàng miêu tả.

*"Không thể nào,"* Dương lẩm bẩm, sự thất vọng bắt đầu len lỏi vào tâm trí anh. Anh dừng lại, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, cố gắng tìm ra một manh mối mà mình có thể đã bỏ sót.

Rồi đột nhiên, một cái tên hiện lên trên màn hình khiến Dương mở to mắt. Đó là một người có hồ sơ bị xóa cách đây vài năm, một kẻ có liên quan đến nhiều vụ án chưa giải quyết trong thành phố. Hồ sơ của anh ta đã bị xóa một cách bí ẩn, không ai biết vì sao.

*"Đây rồi,"* Dương thì thầm, đôi mắt sáng lên với sự quyết tâm. Anh biết rằng mình đã tìm ra một manh mối quan trọng. Người đàn ông này có thể là chìa khóa để giải quyết vụ án.

Nhưng ngay khi Dương chuẩn bị in hồ sơ ra, màn hình đột ngột chuyển sang màu đen. Hệ thống bị ngắt kết nối, và tất cả những gì anh vừa tìm được đều biến mất. Dương cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Có ai đó đang theo dõi anh, cố gắng ngăn anh tìm ra sự thật.

Anh đứng bật dậy, bàn tay siết chặt lại. *"Không thể dễ dàng như vậy,"* anh lẩm bẩm, quyết tâm không bỏ cuộc. Dương quyết định sẽ đi sâu hơn vào vụ án, tìm cách khôi phục lại hồ sơ bị xóa và lần theo dấu vết của người đàn ông bí ẩn kia.

Nhưng anh cũng hiểu rằng, từ lúc này, mọi bước đi của anh sẽ càng nguy hiểm hơn. Bóng tối đang bao trùm, và kẻ thù có thể đang chờ đợi anh ở mỗi ngõ ngách. Nhưng Dương không sợ. Sự khao khát công lý và quyết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro