Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 Gặp lại

Tử Hy mở to đôi mắt phượng,mơ màng nhìn bốn phía, đây là đâu?

Tử Hy mơ màng ngồi dậy, quan sát xung quanh. Chiếc giường sang trọng, thảm trải sàn sang trọng mỹ lệ, cách bày biện lộng lẫy, hơn nữa thân thể đau đớn không một mảnh vải Che thân,nơi bí mật phía sau buốt rát giống y như bị xé rách. Tử Hy không cần suy nghĩ nhiều cũng biết đêm qua mình đã xảy ra chuyện gì, nhưng làm thế nào mà cậu lại ở đây?

cậu đỡ lấy đầu đau nhức, hình như cậu cùng đồng nghiệp đến quán rượi gần công ty uống rượu, uống hơi nhiều nên rời đi trước, rồi sao đó thì không nhớ? cậu còn đang cố nhớ,chẳng còn lòng dạ nào mà quan tâm tới lần đầu tiên của mình, chỉ có thể cố chịu đau đớn đứng dậy tìm quần áo, nhưng đồ đã rách tả tơi rồi,mẹ nó chơi thì chơi đi,có cần không để lại thứ gì cho người ta che thân chứ?

Nếu lại đây không đi lát nữa chủ nơi này về thì có nước độn thổ, Tử Hy hiểu rõ bộ dáng mình như thế nào, tuy rằng bề ngoài khá ổn không được coi là mỹ nam, chỉ có thể coi là dung mạo ôn nhu nhưng cũng hơi ngốc, nhưng cũng thường bị mấy người đồng tính ngó nhìn.Cho rằng bản thân không ghét tình yêu đồng giới nhưng Tử Hy cũng không muốn bị dính vào mấy chuyện ân ân ái ái như vậy . Rất muốn rời đi , nhưng quần áo thì tả tơi hết rồi.

Tử Hy đành phải mặc lại cái quần được coi như là dễ coi được một chút,để che đi cơ thể trần trụi của cậu,nhưng như vậy cũng không có cách gì để rời đi cả. Tử Hy chỉ có thể lấy can đảm mở cánh cửa duy nhất,trong phòng dẫn ra bên ngoài, tay chưa kịp nắm đấm cửa thì phát hiện nó tiếng động, xem ra là có người ở bên kia cánh cửa,Tử Hy theo phản xạ lùi về phía sau nhưng không cẩn thận mất thân bằng.Khi sắp ngã xuống đất, cậu bị một cánh tay mạnh mẽ ôm vào lồng,lồng ngực của nam nhân to lớn và ấm áp.

“Có sao không ?” Giọng nói nam nhân lạnh như băng lẫn một sự uy nghiêm người này không thể xem thường được, coi bộ lần này chọc đến người không nên chọc rồi, Tử Hy nén chịu đau đớn từ sau lưng vô ý động đến.

“Thiếu Gia, nếu như ngài có thể bỏ tôi ra, tôi mới không sao.” Tử Hy bất đắc dĩ nhìn hai cánh tay cứng như sắt thép, lại đặt lên  tấm lưng trần trụi không ngừng đau nhức của mình, thế này thật là đau càng thêm đau.

Lê Cẩn nhìn Nhìn Tử Hy một lượt, cúi ngang người bế cậu, nhẹ nhàng đặt lên trên giường, sau đó quan sát cái quần trên người Tử Hy, trong ánh mắt xuất hiện một loại cảm xúc khó tả, điều này làm cho Tử Hy có chút không được tự nhiên.

“Vị thiếu gia này, tôi có thể đi về được không? Tối hôm qua uống hơi nhiều, nên không tự chủ được cho nên chuyện này coi như chưa từng xảy ra, ngài có thể cho tôi mượn bộ bộ quần áo được không?” Tử Hy nói cũng không dám nhìn thẳng vào nam nhân. Cũng không phải nam nhân có dung mạo xấu xí, hoàn toàn ngược lại ấy, nam nhân trước mắt này thực sự rất anh tuấn, nhưng cậu e ngại chính là trên thân mình nam nhân không ngừng toát ra sự uy nghiêm, đó là loại hơi thở của một chúa tể.

“Không thích nơi này sao? Nếu ở không quen, tôi sai quản gia đổi cho em một căn phòng khiến em vừa lòng.Tử Hy lấy hết can đảm mở to đôi mắt nhìn nam nhân kia, nam nhân mở ra một nụ cười ôn nhu mới có mấy năm mà quên anh rồi sao,Tử Hy chớp chớp mắt cậu... cậu là Lê Cẩn, cậu về nước rồi sao? Ừ anh về mấy tháng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ