Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Nhất Thế Chi Hùng (2)

Xong màn chào hỏi miễn cưỡng, Quốc vương mới ra lệnh khai tiệc.

Phải đến một trăm cung nữ, người bưng mĩ vị, người uốn éo cơ thể giữa điện mà múa, ai nấy y phục ''phóng khoáng''. Áo trên rất ngắn, cổ rộng, váy dài, đai lưng nâng lên phía trên ngực, biến thành váy không có đai, khoe trọn vẻ đẹp đẫy đà và quyến rũ trên cơ thể. Hoàn toàn không màng tới lễ pháp, bởi vậy mới gọi là ''phóng khoáng''. 

Tuy vậy, không thể phủ nhận những cung nữ này đều sở hữu dung mạo diễm lệ. Trong ánh mắt của nam nhân trông giống như những bông hoa xinh đẹp, đua nhau khoe hương khoe sắc. Chính là cảnh đẹp hiếm có. 

Giữa dàn mỹ nhân đó, các vương công quý tộc, văn võ bá quan trên bàn tiệc bắt đầu cười cợt, bận rộn kính rượu, ngươi một chén, ta một chén, sau lại không tiếc lời khen ngợi đối phương. Chỉ có Tiêu Dương là vùi mặt vào trong chén rượu, không mảy may gẩy đũa, cũng không nói chuyện với ai, và đương nhiên cũng chẳng có ai để ý đến hắn.

Một bên Hạ Yên nhỏ giọng nói: ''Linh Lung, ban nãy đa tạ ngươi.''

Linh Lung nói: ''Không có gì, là việc nên làm thôi.''

Hai người đang trò chuyện, gần đó có một đám quý tộc bước lại gần, rất nhiệt tình mà chào hỏi, hai tay kính rượu, nói: ''Nghe danh nhị vị tướng quân đây đã lâu, nay được gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền, thực khiến ta ngưỡng mộ!''

Một quý tộc khác cũng nói: ''Đúng vậy, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!''

Hạ Yên và Linh Lung cũng vội vàng đứng dậy, đồng loạt đáp: ''Nào đâu có.''

Vị quý tộc kia nói: ''Ai da! Nhị vị tướng quân lại khiếm tốn rồi! Bọn ta ở trong thành chưa có ai là chưa từng nghe qua đại danh của các vị đây. Tuổi trẻ tài cao, mới mười mấy hai mươi tuổi đã đạt thành công rời khỏi cái doanh trại địa ngục ấy! Dẫn đầu quân sĩ, đánh bại yêu ma, không một chút thương tích trở về. Quả thực là tiền đồ vô lượng. Nay may mắn được gặp, mới biết nhị vị tướng quân không chỉ có tài mà còn có sắc, thậm chí vượt xa lời đồn, đảm bảo một tương lai tràn đầy hứa hẹn."

Đối với Hạ Yên mà nói, kiểu nịnh bợ người khác như này, nàng quả thực không nghe lọt tai, đành giao phó lại hết cho Linh Lung. Miệng nhỏ ngọt ngào của Linh Lung lần nữa được phát huy, nở nụ cười lộ rõ thiện ý, nói: ''Đa tạ Cao Vương đây đã khen ngợi, tiểu nữ rất lấy làm vinh hạnh, sau này nếu như ngài có gì muốn hỗ trợ, hai người bọn ta rất sẵn lòng giúp đỡ. Đều là người một quốc, quan tâm tới nhau là trên hết.''

Đối phương vẫn chưa có ý định rời đi, tiếp tục chèo kéo quan hệ hết sức nhiệt tình, nói: ''Bạch tướng quân đây vậy mà cũng biết tới họ Cao vô danh tiểu tốt như ta, đúng là khiến ta có chút cảm động. Nếu đã vậy, ta cũng không vòng vo thêm nữa. Nhà họ Cao ta có tệ nhi đến tuổi dựng vợ, dung mạo tuấn tú, tài nghệ cũng không kém người khác là bao, ngặt nỗi yêu cầu quá cao, chưa tìm được đối tượng thích hợp. Ta nói thật, lần đầu nhìn thấy Hạ tướng quân đây là đã rất vừa ý, không biết ngài nghĩ sao về...''

Vị quý tộc kia chưa nói xong câu cuối, đã thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, phía bả vai hắn đang bị một bàn tay to khỏe, rắn chắc khác đặt lên. Nói là ''đặt'', nhưng thực tế là bàn tay kia cơ hồ muốn bóp nát bả vai hắn. Lúc này mới run run quay đầu lại, Tiêu Dương đang ở phía sau, khuôn mặt nổi đầy hắc tuyến, ánh mắt hằn rõ tia máu, dường như muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Bất giác phát khiến người ta phát ra âm thanh kinh hãi.

Vị trí của hai người ở ngay gần trung tâm, cư nhiên rất dễ gây sự chú ý, mới giây trước nội điện còn đang ồn ào, giây sau đã nhất thời im bặt, không hẹn mà đồng loạt nhìn về phía Tiêu Dương. Ai nấy lộ rõ sắc mặt khó hiểu, nhưng cho dù là chuyện gì thì cũng là một cái cớ để bản thân có lí do mà âm thầm chửi rủa, không tiếc lời khinh bỉ. Tuy vậy, ''lời hay ý tốt'' chỉ có thể đặt ở trong lòng, ngoài mặt vẫn duy trì thái độ hòa khí, một quý tộc khác tiến tới phía trước nói: ''Tiêu tướng quân đây là đang muốn làm gì?''

Mạc Uyên Quốc Vương ngự trên ngai vàng cũng bị đả động, giọng điệu tuy gọi là hòa khí nhưng vẫn xen lẫn chút ý uy hiếp: ''Tiêu tướng quân có việc gì không vừa ý?''

Giác quan thứ sáu của Hạ Yên ngay lập tức hoạt động, nhận rõ tình hình sắp chuyển biến xấu, nàng mới hạ giọng nói nhỏ: ''Tiêu Dương, huynh bình tĩnh.''

Vừa nghe thấy giọng nói này, máu của Tiêu Dương vốn đang xộc thẳng lên đầu, liền từ từ chảy ngược trở lại, như một gáo nước dội vào người làm hắn tỉnh táo được vài phần, mới từ từ thả lỏng bàn tay ra, không cao không thấp mà đáp: ''Con muỗi.'' 

Cao vương kia cư nhiên không còn miếng gan nào mà dám tiếp tục mai mối, nhân cơ hội Tiêu Dương buông tay, nhanh chóng vắt chân lên cổ chạy.

Tất thảy đều biết được hắn nói dối, nhưng ngại gây chuyện, mới giả bộ thở phào nói:

''Ra là con muỗi.''

''Là đập con muỗi thôi! Không sao, không sao, tiếp tục đi!''. 

Đồng thời, Hạ Yên cũng quắc tay Linh Lung. Linh Lung rất mau hiểu ý, kéo theo Tiêu Dương rời yến tiệc.

Sau khi mọi sự như cũ, đám quý tộc kia lần nữa lại tranh nhau đến kính rượu, tựa như không có chuyện gì vừa xảy ra. Hạ Yên vừa phải uống rượu, lại còn phải tiếp chuyện. Lần đầu trong cuộc đời nàng nhận ra, Linh Lung quan trọng tới cỡ nào.

Đoán sắp không trụ nổi. Hạ Yên bèn viện cớ thân thể không được khỏe, xin phép cáo lui trước. Quốc vương ấy thế mà lại tưởng thật, sai người nhất mực đưa nàng tới Thái y viện.

Từ chối không được, Hạ Yên đành đem một thân thể không thể khỏe hơn tìm ngự y.

Cung nữ được lệnh đưa nàng đi Thái y viện đặc biệt nhút nhát, có lẽ là do nàng nhút nhát, cũng có lẽ là do khí chất của tướng quân tỏa ra làm người ta kinh sợ, luôn duy trì một khoảng cách nhất định. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy giống như quanh thân Hạ Yên đang bị bảo phủ bởi kết giới mà người ngoài không thể tùy tiện lại gần vậy.

Thái y viện cách Thiết Ngõa điện không xa, không cần phải nói cũng biết, đương nhiên là để tiện việc chữa bệnh cho vua. Kì lạ là, không hiểu sao, Hạ Yên lại có cảm giác càng đi càng cách xa mục tiêu, nàng cứ vậy đi theo cung nữ kia hơn nửa canh giờ vẫn chưa tới. Tuy Hạ Yên đi sau, không thể nhìn thấy sắc mặt của cung nữ, song dựa vào bước chân có chút vội vã, luống cuống, nàng chắc chắn một điều---Đi lạc rồi!

Rõ ràng là đi lạc, nhưng cung nữ kia một câu cũng không dám hé miệng nói, có lẽ rằng sợ nói ra sự thật sẽ đầu lìa khỏi cổ. Hạ Yên không thích ồn ào, song bầu không khí im lặng đến gượng gạo như này cũng không làm cho nàng cảm thấy dễ chịu, mới chủ động bắt chuyện: ''Ngươi là người mới đến?''

Tuy Hạ Yên nói không quá to, nhưng đủ để cung nữ kia lại bị dọa đến giật mình, nàng tưởng rằng Hạ Yên phát hiện ra chuyện, sẽ trách phạt. Kinh hãi quỳ rạp xuống, liên tục dập đầu xuống đất gấp rút mà đáp: ''Nô tì không có ý bỡn cợt ngài, tuyệt đối không...Nô tì đáng chết! Hạ tướng quân tha mạng! Hạ tướng quân tha mạng!''

Hạ Yên: ''Ta biết, ngươi dẫn ta đi lạc rồi...Nhưng ta không có ý đó. Ngươi mau đứng lên.''

Cung nữ kia giờ mới thôi không dập đầu, vẫn ở tư thế quỳ mà ngẩng mặt lên. Đáy mắt bừng lên một tia sáng, trán sớm đã chảy máu do mấy cú dập đầu quá mạnh. Lúc này Hạ Yên mới có dịp quan sát kỹ, tuy rằng y phục của cung nữ có chút hở hang để tôn lên đường nét quyến rũ, nhưng thần sắc của nàng lại ẩn chứa cảm giác ngây thơ hồn nhiên, dung mạo tú lệ phảng phất nét khờ dại. Nhiều lắm chỉ 15, 16 tuổi là cùng.

Hạ Yên đỡ nàng đứng dậy, từ sau lớp áo giáp lấy ra một chiếc khăn tay, vốn dĩ định đưa lên lau vệt máu trên trán cung nữ kia, sau lại vì cung nữ kia theo bản năng sợ sệt, co người lại lui một bước, đành đưa khăn tay cho nàng tự lau. 

Ban đầu cung nữ kia còn có chút kiêng dè, sợ hãi, xong xác định đại tướng quân không có ý xấu, mới dám mạnh bạo tiếp nhận ý tốt, cuối cùng còn lớn gan nhờ Hạ Yên giúp nàng bao che: ''Hạ tướng quân...Ch..Chuyện này, ngài đừng nói với Quốc vương có được không? Nếu như Quốc Vương biết...e là ta...e là cả nhà ta đều...đều...''

Hạ Yên còn chưa biết là ''đều'' cái gì, đã bị hai hàng nước mắt đang trực trào ra của nàng dọa: ''Được được được ta hứa, ta sẽ không nói, ngươi yên tâm. Cũng không phải chuyện gì quan trọng, không tìm được Thái y viện thì thôi. Ta và ngươi ở đây hàn huyên tâm sự, được không?''

Cung nữ kia nước mắt nước mũi đều tuôn ra như suối, lia lịa gật đầu, nức nở khóc: ''Hạ tướng quân, ngài thật là tốt...hức..c..cả đời ta...chưa từng gặp ai tốt như ngài..hức..''. Nàng vừa nói, vừa tiện tay cầm luôn khăn tay lau nước mắt dàn dụa, còn rất tự nhiên mà đem lau luôn nước mũi.

Hạ Yên: ''Được rồi được rồi, ngươi tên gì?''

Cung nữ kia đáp: ''Nô tì là Liễu Tư Thanh, tháng trước trong nhà gặp nạn, mới đem nô tì bán vào cung lấy tiền trả nợ.''

Hạ Yên: ''Người mới tới đi lạc trong cung là chuyện bình thường, nhưng sau này ngươi cũng phải chú ý một chút, nếu là người khác, ta không dám đảm bảo mạng của ngươi an toàn đâu.''

Liễu Tư Thanh: ''Đa tạ đại tướng quân đã nhắc nhở, nô tì sau này sẽ cẩn thận hơn, tuyệt đối không có lần thứ hai. Cái này...trả lại ngài.'' Nàng vừa nói, vừa đưa chiếc khăn tay kém sạch sẽ kia cho Hạ Yên. 

Hạ Yên: ''...Ngươi vẫn nên giữ lại thì hơn.''

Liễu Tư Thanh: ''Vậy, vậy... nô tì sẽ giặt thật sạch rồi đem trả lại ngài. Giờ nô tì phải quay lại yến tiệc, quản sự mà phát hiện ra ta trốn việc, chắc chắn sẽ trách phạt!''

Hạ Yên: ''Ừm, mau đi.''

Đợi đến khi bóng dáng cung nữ kia khuất đi, Hạ Yên mới thở phào nhẹ nhõm, giống như thoát được một kiếp nạn, quả thực phải cảm tạ trời đất. 

Bây giờ nàng mới có dịp quan sát xung quanh, Tử Cấm Thành không hổ là Tử Cấm Thành. Ngân khố bảy phần đều dùng để xây dựng đình đài, mỗi một chi tiết dù là nhỏ nhất đều được điêu khắc đến hoàn hảo. Bước thêm vài bước, chính là một hồ sen nằm sâu bên trong lòng cung thành. 

Hoa sen được coi là biểu tượng của Mạc Uyên Quốc bởi vì sự giản dị, sự thanh khiết. Trên tường, trên y phục, trên vũ khí, ít nhiều đều có hình ảnh của hoa sen, đây cũng là nguyên do của liên văn giữa mi tâm Hạ Yên - một tướng quân của Mạc Uyên. 

Bởi vậy, nên cũng không ngạc nhiên cho lắm nếu như giữa cung tọa lạc một hồ sen như này.

Trong hồ, lá sen cao thấp đan xen, cao vút như chiếc lọng, chen chúc san sát nhau, đắm mình dưới làn nước trong xanh, trôi lênh đênh trên mặt nước. Tuy mang một màu tím, nhưng không đem lại cho người nhìn cảm giác rực rỡ, mà trái lại, nó vừa thanh cao, vừa mộc mạc. Hương thơm nương theo gió lan tỏa khắp không gian, không quá nồng nàn, rất dịu dàng, rất thanh tao.

Hạ Yên đứng cạnh bờ hồ, nhìn xuống, tâm tình có chút không kiềm chế được mà cúi xuống, bứt một cành hoa. Ngón tay thon dài kia ôn nhu giữ lấy, nàng khép mi lại, vào lúc hít thở, trong mũi đều là mùi hương của hoa sen, pha lẫn chút lành lạnh của hơi nước.

Toàn thân nàng vẫn mang một màu đỏ của y phục, thế nhưng ánh trăng chiếu rọi lên người, lại khiến toàn thân nàng tỏa sáng rực rỡ. Người lúc này, so với hoa còn đẹp hơn gấp vạn lần.

Tuyệt cảnh nhân gian kia, đều thu vào tầm mắt của một bạch y nhân. Người này rất trẻ, thân cao tám thước, y phục mộc mạc, sạch sẽ, tuy có hơi gầy gò, song chả mấy ảnh hưởng tới khuôn mặt tuấn tú kia, nếu muốn lột tả hết vẻ đẹp của y, hoàn toàn là điều không thể, chỉ có thể nói ''diện mạo đẹp đẽ, khiết bạch sáng tươi, tựa như người ngọc'.'

Đối với tuyệt cảnh trước mặt kia, đối với nữ nhân trước mặt kia, hắn thật sự tưởng như tiên nữ hạ phàm, hai mắt say mê nhìn không chớp lấy một cái. 

Hạ Yên cảm nhận có người tới, nhưng người này không mang một chút sát khí, bèn bỏ mặc tiếp tục thưởng hoa, trong thâm tâm còn hy vọng người này cứ vậy đi đi, tuyệt đối đừng lại gần bắt chuyện, tuyệt đối đừng!

Sau một hồi, người vẫn chưa đi, nhưng cũng không lên tiếng, cứ như vậy quả thực rất kỳ quái, Hạ Yên mới chủ động bắt chuyện: ''Người tới là ai?''

Đối phương không đáp.

Hạ Yên có chút tò mò, người trong thành được nàng chia làm hai loại. Loại thứ nhất, hoặc vương công quý tộc, hoặc văn võ bá quan muốn chèo kéo quan hệ, chủ động tiếp cận. Loại thứ hai, hoặc địa vị thấp kém, hoặc vô dụng nhát gan, vừa cung kính vừa sợ sệt, chủ động tránh xa. Nhưng người này, cư nhiên không thuộc hai loại trên, tiếp cận nhưng không bắt chuyện, nếu như không phải y hoàn toàn không có lấy một tia sát khí, Hạ Yên đã thật sự cho rằng đối phương không có ý tốt. Thêm nữa, y cũng rất lớn gan mà làm phiền đại tướng quân đang thưởng hoa.

Lúc này, Hạ Yên mới tách hai làn mi đang khép, quay người lại nhìn, nói: ''Không biết là vị vương hầu nào cũng có hứng thú tới đây thưởng hoa?''

Giọng nói này thoạt đầu nghe rất thoải mái, ngữ âm dịu nhẹ, giọng điệu nhã nhặn, nhưng một khi nghe kỹ sẽ phát hiện chất giọng lạnh như sương tuyết, nghiêm nghị đến cứng nhắc.

Người kia vốn chỉ có ý định yên lặng quan sát, nhưng Hạ Yên đã bắt chuyện, tiếp tục giả vờ câm điếc e là có chút không tốt cho lắm. Vì vậy, y rất nhanh chóng chắp hai tay hành lễ, đáp: ''Tư Hạ, một ngự y nhỏ trong Thái y viện, không dám xưng vương hầu, tại hạ chỉ vô tình ngang qua, không có ý định làm phiền.''

Hạ Yên tiến lại phía y, ở khoảng cách gần như này, nàng mới có thể thấy rõ, người này từ đầu đến chân không vướng một hạt bụi, cẩn thận tỉ mỉ, hoàn toàn không có một chút sơ hở thất lễ, đúng là phong thái của một ''ngự y'' nên có. 

Nàng cười trước rồi mới nói: ''Tại hạ là Hạ Yên, vừa từ chiến trường trở về, thân thể có chút không thoải mái. Vốn dĩ muốn tìm ngự y xem xét một chút, lại không cẩn thận bị lạc, thật ngại quá.''

Tư Hạ ngẩng mặt lên, màu mắt y rất nhạt, chính là đem lại cảm giác vừa dịu dàng, vừa thờ ơ, nói: ''Ra là Hạ Yên, Hạ tướng quân, nghe danh ngài đã lâu, nếu ngài không phiền, có thể để ta giúp xem bệnh? Y thuật ta không quá cao minh, nhưng đối với những bệnh thông thường vẫn có thể chữa trị, xem như là để xin lỗi chuyện thất lễ vừa rồi.''

Hạ Yên: ''Được như vậy thì quả thực là tốt.''

Tư Hạ nở nụ cười ấm áp, ánh mắt mười phần ôn nhu, đáp: ''Hạ tướng quân, bên này.''. 





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro