
Chương 128: Tra Dã đau lòng khôn xiết.
"Xin lỗi thì có ích gì?" Triệu Hướng Hải cố nén cảm xúc cuộn trào trong lòng, mặt lạnh nói.
Tiêu Dã nhìn vẻ mặt đè nén của anh, nhìn sườn mặt gầy đi rõ rệt hơn nửa năm trước của anh, trong lòng chầm chậm đau đớn: "Sao anh, lại gầy đi...nhiều đến thế."
Triệu Hướng Hải sờ sờ mặt mình, hừ cười một tiếng: "Coi như giảm béo."
Tiêu Dã siết chặt tay Triệu Hướng Hải, đầu ngón tay run lên.
Anh Hải của hắn, từ trước đến nay đều như vậy. Luôn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất, để lại trong lòng người anh ấy yêu.
Dành tất cả sự dịu dàng của cả đời mình cho hắn và Nhạc Nhạc, bên ngoài, anh là Triệu tổng người người tôn kính, về đến nhà, anh dành hết tình yêu thương cho con gái của ba lớn, dành tất cả sự ôn nhu, khoan dung, và nhường nhịn cho bạn trai của anh.
Bây giờ cũng vậy.
Rõ ràng đã gầy đi và tiều tụy nhiều như thế, rõ ràng liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra, nửa năm qua anh đã vất vả như thế nào...Cuối cùng, đến miệng anh Hải lại chỉ thành một câu nói nhẹ bâng. Chỉ một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ biến mọi vất vả từ trước đến giờ đều không là gì cả.
Mí mắt Tiêu Dã khẽ run lên, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Sau khi chia tay Hải, hắn đã từng có vô số lần oán giận, cảm thấy anh Hải quá tuyệt tình, quá nhẫn tâm. Nhưng bây giờ hắn mới nhận ra, anh Hải chẳng hề nhẫn tâm với hắn chút nào. Người mà anh Hải tàn nhẫn nhất, chính là bản thân mình.
Triệu Hướng Hải nhìn ánh mắt đầy vẻ đau lòng của Tiêu Dã, có hơi không được tự nhiên mà dời ánh mắt: "Sao lại nhìn tôi như vậy?"
Giọng Tiêu Dã khàn khàn: "Xin lỗi anh...."
"Không cần xin lỗi," Triệu Hướng Hải nhìn nơi khác, "Cậu có thể tỉnh lại, là tốt rồi. Nếu cậu cứ tiếp tục ngủ, tôi có thể sẽ mặc kệ mà buông tay, chạy theo người khác rồi đó."
Yết hầu Tiêu Dã lăn lộn, đôi mắt rũ xuống: "Đừng...bỏ em...."
Hắn còn rất nhiều rất nhiều việc phải bù đắp cho anh ấy. Hắn còn muốn thay đổi thật tốt, từ nay về sau sẽ không để anh chịu đựng khó chịu một mình đến cắn răng nữa.
"Khụ khụ__"
Bên cạnh vang lên tiếng ho khan, cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người.
Tiêu Dã quay đầu lại nhìn, bạn của Triệu Hướng Hải, Thiệu Cẩm Hoằng, vẻ mặt có hơi lúng túng, đang nhìn bọn họ.
"Tôi biết hai người có rất nhiều lời muốn nói," Thiệu Cẩm Hoằng nghiêm mặt nói, "Nhưng hai người cũng không phải là Ngưu Lang Chức Nữ, một năm chỉ có thể gặp nhau một lần. Bác sĩ đã đợi ở ngoài nửa ngày rồi, đang chờ cậu kiểm tra Tiêu tổng đó. Tôi với Hướng Hải đã hẹn giám đốc để đàm phán về một hạng mục, nếu không đi thì Hoàng hoa cũng kết băng luôn rồi (*)."
(*) Đại ý là đã quá muộn/ quá trễ.
Triệu Hướng Hải vội vàng thu tay, che miệng ho khan hai cái: "Xin lỗi."
Nói rồi, anh đứng lên, mặc áo khoác, quay đầu nhìn Tiêu Dã: "Buổi tối lại đến thăm cậu."
Ánh mắt Tiêu Dã lộ vẻ lưu luyến, nhìn theo bóng dáng Triệu Hướng Hải cho đến khi anh biến mất khỏi tầm mắt mình. Bác sĩ nhìn bộ dạng lưu luyến này của Tiêu Dã, khẽ cười một tiếng.
"Ngài Tiêu về sau cần phải bù đắp cho ngài Triệu thật tốt nha." bác sĩ ra vẻ già dặn, "Trong suốt nửa năm cậu hôn mê, ngài Triệu chưa bao giờ rời đi, bỏ ra không biết bao nhiêu tâm sức. Mấy cô gái thực tập ở khoa chúng tôi mỗi lần nhìn thấy ngài ấy đều đỏ mặt, họ đều đang bàn tán, bảo rằng nếu ngài Triệu không có người trong lòng là cậu, họ sẽ ra tay ngay lập tức, đoạt về làm chồng, haha."
Lòng Tiêu Dã nóng lên, nặng nề hừ một tiếng.
Bác sĩ đỡ Tiêu Dã xuống giường, sắp xếp cho hắn làm một cuộc kiểm tra chức năng toàn thân. Kiểm tra xong, hắn được dìu nằm lên giường lại, yên lặng không nói chuyện.
Triệu Hướng Hải đi đàm phán hạng mục vẫn chưa trở lại, chỉ còn một mình trợ lý Vương đang trông coi trong phòng bệnh. Hai tay trợ lý Vương chống lên mặt, mí mắt đánh nhau chống chọi với cơn buồn ngủ, đầu nặng nề gục xuống. Phần mỡ trên mặt bị tay đẩy lên, tạo thành một tam giác đều, trông giống bộ dạng một con mèo rừng Châu Phi không có lông.
"Vương Hách."
Trong sự yên tĩnh này, Tiêu Dã bỗng nhiên lên tiếng gọi trợ lý Vương.
Trợ lý Vương giật mình, tỉnh táo lại, dụi dụi mắt: ".....Vâng?"
"Cậu lại đây," tĩnh dưỡng một buổi chiều, giọng nói của Tiêu Dã đã khôi phục rất nhiều, ít nhất có thể nói chuyện lưu loát, chỉ là âm thanh còn hơi khàn, "Tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
Trợ lý Vương mặc dù cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh giường Tiêu Dã: "Tiêu tổng, ngài có gì cần phân phó?"
Tiêu Dã trầm mặc một hồi: "Cậu nói cho tôi biết, anh Hải....hơn nửa năm qua rốt cuộc đã trải qua như thế nào."
Trợ lý Vương sửng sốt, chớp chớp mắt: "Thì...thì cứ trải qua như vậy thôi."
"Cậu cẩn thận nói cho tôi biết." vẻ mặt Tiêu Dã rất nghiêm túc, "Nửa năm này, rốt cuộc anh ấy đã trải qua những gì."
Nửa năm trước sắc mặt vẫn còn hồng hào tinh thần phấn chấn. Sao mà chỉ mới nửa năm liền tiều tụy mỏi mệt thành như vậy!
"Đã trải qua những gì?" trợ lý Vương cười khổ một tiếng, "Hay là ngài tự mình xem đi."
Hắn mở một chiếc túi bên cạnh, lấy ra một xấp giấy lớn, đặt trước mặt Tiêu Dã.
"Đây là một phần biên lai khám bệnh, đơn thuốc, làm các loại trị liệu của Triệu tổng nửa năm qua." ánh mắt trợ lý Vương u ám, cúi đầu, "Triệu tổng đã trải qua những gì? Đơn giản chính là xem thuốc như nước mà uống, ăn thuốc ngủ như ăn kẹo, thức từ đêm này qua đêm khác, cột sống phát bệnh bảy tám lần, một tuần sụt 12kg, hôm nay còn mệt mỏi đến mức ngất xỉu tại đây như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro