Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C129,130: Cá cược


"Aaa..."

Trời vừa hửng sáng chưa bao lâu thì tại biệt thự Winner đã vang lên một tiếng hét thất thanh, kinh động tất cả mọi người trong nhà, đến cả Mạnh Quỳnh và Phi Nhung đang ôm nhau ngủ cũng bị làm cho thức giấc.

Tiếng hét ấy được vang lên trong căn phòng nằm trên lầu ba, thường là khu dành riêng cho khách ở lại qua đêm.

Trong chính căn phòng nơi phát ra tiếng la của một cô gái, bấy giờ là hình ảnh một người đàn ông đang vò đầu bức tóc ngồi nhìn người thiếu nữ đang khóc lóc sướt mướt bên cạnh.

"Tiểu...tiểu Mộng, tôi...tôi xin lỗi! Tại tối qua cả hai đều uống say quá cho nên mới... Nhưng mà tôi thề là tôi chưa làm gì quá đáng cả, em xem quần áo trên người chúng ta vẫn còn ngay ngắn mà."

"Hức...Anh say như vậy, làm sao nhớ có làm gì hay không chứ... Hức...hic..."


Cô gái vừa khóc tức tưởi, vừa ôm chặt chiếc chăn quấn quanh người sau cú sốc tâm lý thật kinh khủng. Khi chỉ vừa mới ngủ dậy đã nhìn thấy bản thân đang nằm trong một căn phòng xa lạ, không chỉ vậy bên cạnh còn có một người đàn ông đang ôm lấy mình.

Mới sáng sớm, vừa mở mắt ra hoàn cảnh như thế đã đập thẳng vào nhãn quan thì thử hỏi làm sao một thiếu nữ vẫn còn trong trắng như cô lại không hoảng hốt cho được.

"Tôi xin em mà, em đừng khóc nữa có được không? Tôi thề là tối qua tôi đưa em lên đây xong thì do quá say nên mới lăn ra ngủ luôn thôi. Tôi chưa hề đụng chạm gì tới em hết á!"

Thoại An lần đầu tiên bị rơi vào tình cảnh oái oăm như thế này nên hiện tại đã vô cùng bối rối.

Thật ra anh làm sao nhớ được tối qua có làm gì Mộng Thiên Chúc hay là không vì căn bản khi kết thúc bữa tiệc ai nấy cũng trong tình trạng say mèm, chỉ có Mạnh Quỳnh và Tiêu Đài là khá hơn anh một chút, nhưng họ thì lại bận lo cho vợ của mình nên làm gì có thời gian đâu mà quan tâm tới anh cơ chứ.

Tiệc tàn, ai về phòng nấy! Anh thì đưa Mộng Thiên Chúc về phòng, nhưng sau đó có xảy ra chuyện gì không thì bây giờ có vét óc anh cũng nhớ không ra, chỉ nhìn quần áo còn trên người mà ba hoa đại vài lời trấn an cô gái ấy mà thôi.

"Anh ôm tôi mà nói không đụng chạm vào tôi hả? Anh có biết đây là lần đầu tiên tôi phải ngủ với người khác giới không? Anh là đồ tồi, là tên tiểu nhân lợi dụng người khác... Anh...anh cút đi cho tôi."

Mộng Thiên Chúc vừa khóc vừa bức xúc mà lấy gối liên tục đánh vào mặt người đàn ông, nhưng từ đầu tới cuối anh vẫn không chống trả, không bỏ chạy mà vẫn cứ ngồi lì ra đó để mặc cho cô gái ấy đánh đến khi nào hả giận thì thôi.

Cô gái vẫn cứ đánh, đánh cho đến khi mỏi nhừ hai tay thì mới ngừng lại, lúc này đầu tóc của Thoại An cũng đã rối tung lên như tổ quạ, nhưng anh vẫn không quan tâm mà lại tiếp tục nhỏ nhẹ dỗ dành cô.

"Đã nguôi giận được chút nào chưa? Nếu em sợ sau này không ai lấy em làm vợ thì tôi cam tâm tình nguyện làm chồng của em. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với những gì mình đã gây ra, chỉ cần em muốn thì bất cứ khi nào chúng ta đều có thể kết hôn!"


Mộng Thiên Chúc hoàn toàn bị những câu nói của Thoại An làm cho vô cùng kinh ngạc, cô trở nên lắng đọng mà chỉ còn có nước mắt đang lặng lẽ rơi xuống, và tiếng nấc cứ qua một vài giây lại vang lên.

"Tôi không phải loại người mượn gió bẻ măng, tôi không vì bất cứ một mục đích riêng nào để phải tiếp cận anh. Tôi càng không muốn bị người ta xem thường là kẻ tham tiền, hám lợi. Chuyện hôm nay tôi sẽ xem như nó chưa từng xảy ra, sau này tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa."

Cuối cùng thì Mộng Thiên Chúc cũng đã có thể bình tĩnh lại, nhưng những gì cô nói ra trong lúc đã giữ được bình tĩnh xong thì cũng là lúc cô bước xuống khỏi giường và đi thẳng một mạch ra bên ngoài, để lại một mình Thoại An thất thần ngồi trên giường.

Lúc Mạnh Quỳnh đưa Phi Nhung đi tới thì Thoại An lại vội vã vọt xuống khỏi giường ngủ để chạy đi tìm Mộng Thiên Chúc, anh đã lướt qua hai con người vừa đi tới ngoài cửa như một cơn gió, xem họ như vô hình.

"Vừa rồi hình như là tiếng hét của tiểu Mộng thì phải, hình như cũng được phát ra từ đây nhưng mà sao giờ lại không thấy ai, cả anh hai nữa, vội vàng chạy đi đâu vậy nhỉ?"

"Anh hai chạy theo tiếng gọi của tình yêu rồi!"

Mạnh Quỳnh rất tinh ý nên từ lâu anh đã nhìn thấu mọi chuyện, chỉ có những cô gái ngây thơ như Phi Nhung là không biết gì mà thôi.

"Tiếng gọi tình yêu? Là ai? Anh nói gì em không hiểu?"

"Em không thấy anh hai thích tiểu Mộng à? Hình như còn có vẻ rất nghiêm túc. Tối qua họ đã ngủ chung, nên sáng nay tỉnh dậy thấy anh hai bên cạnh nên tiểu Mộng mới bị sốc mà hét lên như thế. Giờ thì chắc là giận nên bỏ đi rồi, anh nghĩ anh hai chạy theo giữ tiểu Mộng lại, có khi còn tỏ tình luôn ấy chứ. Vì anh hai bị trúng tiếng sét ái tình của tiểu Mộng rồi mà!"

Nghe xong màn phân tích của Mạnh Quỳnh mà Phi Nhung đã tỏ ra vô cùng cảm thán. Không ngờ khả năng suy đoán về chuyện tình ái của mình lại đạt đến tầm cỡ đỉnh cao như thế.

"Wow, chồng em giỏi thật nha! Nhưng nếu như mà những gì anh nói không đúng đi thì em cũng nhất định bắt anh hai chịu trách nhiệm với tiểu Mộng. Chứ không thể nào chấp nhận cái chuyện để đàn ông tụi anh dễ dàng lợi dụng con gái nhà người ta như vậy được."

"Vậy anh tin chắc là vợ không phải tốn công rồi. Vì không lâu sau nhất định anh hai sẽ dẫn tiểu Mộng về nhà, chính thức công bố là con dâu của Bạch gia, là chị dâu của em!"

Mạnh Quỳnh đắc ý cười nói, nhưng Phi Nhung căn bản là không hề tin vào cái chuyện tình yêu sét đánh gì đó nên vẫn giữ vững lập trường của riêng mình.

"Thế chúng ta cược đi! Nếu anh thắng, anh muốn làm gì em cũng được. Còn nếu mà em thắng thì anh phải cho em đi làm lại, chứ ở nhà hoài em chán lắm rồi á!"

"Được thôi, cược thì cược. Lần này anh bảo đảm vợ thua là chắc!"

___

C130: Ngày trọng đại

Bẵng đi hơn hai tuần sau kể từ cái đêm tiệc tùng tại biệt thự Winner của Mạnh Quỳnh và Phi Nhung, thì hôm nay, cuối cùng cũng đã đến ngày trọng đại nhất trong đời của Tiêu Đài.

Một hôn lễ hoành tráng được tổ chức ngay trong resort SC nằm ven bờ biển. Tiệc cưới được thiết kế theo phong cách phương Tây.

Ở lối ra vào ngoài cổng hoa, ảnh cưới của chú rể và cô dâu ra thì còn có thêm những chiếc bảng hiệu nhỏ nhắn có khắc tên cô dâu, chú rể, ngày họ chính thức yêu nhau và ngày quan trọng nhất trước khi về chung một nhà.

Với khu vực chỗ ngồi của khách mời thì được phân chia theo sơ đồ với từng khu vực riêng để thuận tiện cho việc tiếp khách.

Ở vị trí sân khấu cũng là nơi làm lễ được trang trí đầy hoa hồng đỏ, trắng, hồng và vàng, mỗi một màu sắc đều tượng trưng cho những ý nghĩa khác nhau. Ở trung tâm phần sân khấu là một chiếc backdrop được treo những tấm ảnh vô cùng xinh xắn của hai nhân vật chính, đi cùng với thiết kế là những vỏ ốc và ngọc trai lấp lánh, phía dưới backdrop là hiệu ứng màn hình led phát lại những khoảnh khắc đáng yêu của Nguyễn Tiêu Đài và Thái Tuyết Kiều.

Hôn lễ được cử hành lúc 18 giờ tối nên từ 17 giờ tất cả những khách mời đã bắt đầu ổn định vào trị trí ghế ngồi được sắp xếp sẵn theo sơ đồ để chuẩn bị đến giây phút quan trọng nhất của hai nhân vật chính.

Lúc này Phi Nhung và Mạnh Quỳnh cùng cô con gái nhỏ đáng yêu tiểu Lam cũng đã có mặt. Sự xuất hiện của họ đã thu hút toàn bộ ánh nhìn của tất cả mọi người, và ai nấy đều không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp sang trọng, quyền quý của họ.

Mạnh Quỳnh một tay bế con gái, một tay thì phụ vợ nâng tà váy phía sau để Phi Nhung dễ dàng di chuyển đến chỗ ngồi. Một hành động tinh tế, chuẩn mực người chồng quốc dân khiến biết bao chị em thầm ao ước hưởng được một phần phước của Phi Nhung.


Khi gia đình nhỏ của họ đã ổn định vị trí trong khu vực khách mời là người trong gia đình, gồm có Nguyễn Mạnh Thái, Diệu Ninh, Phạm Dương Sơn và Phương Khuê thì Phi Nhung liền nhìn dáo dát như đang tìm ai đó.

"Ủa ba mẹ? Anh hai đâu sao con không thấy?"

"Nó đi đâu biền biệt hai tuần nay rồi có thấy mặt mũi đâu đâu. Mẹ có gọi thì nó nói là bận việc riêng gì đó. Không biết hôm nay có tới không nữa."

Phương Khuê nói xong thì sắc mặt Phi Nhung liền trầm xuống.

Chẳng lẽ Thoại An thật sự chạy theo tiếng gọi tình yêu rồi ư? Hay là bị từ chối nên rơi vào tuyệt vọng rồi trốn vào một gốc nào đó rồi?

"Vợ đừng có lo, hôm nay anh hai nhất định sẽ tới!"

Trái lại với Phi Nhung thì Mạnh Quỳnh lại tỏ ra rất đắc ý, khiến cô cũng nguôi ngoai được phần nào.

Và quả thật trước giờ làm lễ 10 phút, Thoại An đã thật sự xuất hiện. Nhưng anh không phải đến một mình mà bên cạnh còn có một cô gái vô cùng xinh đẹp.

"Anh hai, tiểu Mộng? Họ...họ..."

Vừa nhìn thấy hai người họ tay trong tay xuất hiện thì cô đã ngỡ ngàng đến khó mà tưởng tượng được.

Vậy chẳng lẽ ván cược này cô đã thua chồng mình rồi sao?

"Vợ thua rồi nha! Nhớ giữ lời đó!"


Mạnh Quỳnh lại thì thầm vào tai cô một câu, cùng nụ cười tà mị trên môi, nghe xong câu nói của anh, Phi Nhung chợt rùng mình.

Và lúc này Thoại An cùng nắm tay Mộng Thiên Chúc đi đến, vui vẻ giới thiệu với Dương Sơn và Phương Khuê.

"Ba mẹ, đây là con dâu của hai người! Sau này nhớ thương yêu vợ con nhiều nhiều đó nha!"

Không chỉ Phạm Phi Nhung bị làm cho kinh ngạc đến đần mặt ra mà Phạm Dương Sơn và Phương Khuê cũng đã đơ ra toàn tập.

Khi không họ lại có một cô con dâu, mà lại còn là lần đầu tiên gặp mặt thế này thì hỏi sao không sốc cho được.

"Dạ con chào hai bác! Con là tiểu Mộng, chỉ mới là bạn gái của Thoại An thôi à, hai bác đừng nghe anh ấy nói lung tung!"

"Cái gì mà bạn gái? Em đã đồng ý lời cầu hôn của anh rồi mà?"

Mộng Thiên Chúc vừa nói xong thì Phạm Thoại An bên cạnh liền phản đối ngay, nhưng cô gái lại nhìn qua anh sau đó điềm nhiên đáp trả:

"Cầu hôn thì cầu hôn chứ có phải đã cưới rồi đâu mà anh nói em là vợ của anh! Anh làm hai bác hoang mang rồi kìa."

"Được, vậy ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn. Sau đó tổ chức hôn lễ, chính thức rước em về nhà làm vợ của anh, làm dâu của ba mẹ anh! Ba mẹ thấy thế nào?"

Rõ ràng là Dương Sơn và Phương Khuê đã được đưa vào thế đã rồi khi cậu con trai độc nhất vô nhị của mình đã quyết định rồi thì họ còn có thể làm gì khác hơn nữa. Câu hỏi của anh căn bản chỉ là hỏi cho có lệ mà thôi.

"Ờ thì, ba mẹ tôn trọng quyết định của con. Con chọn ai làm vợ cũng được, miễn là yêu thương con gái người ta thật lòng là được rồi."

"Đó, em nghe mẹ anh nói rồi chứ! Em không được thất hứa với anh đâu đó."

"Cái anh này, lúc nào cũng như trẻ con vậy!"

Mộng Thiên Chúc bị một phen ngại đến đỏ mặt, cũng may Phương Khuê đã kéo cô ngồi xuống bên cạnh để cùng nhau trò chuyện thì cô mới bớt ngại phần nào, chứ nếu không thì cô cũng chẳng biết phải ứng xử làm sao.

Và một màn đối thoại vừa rồi của những người bọn họ mới khiến Phạm Phi Nhung cam tâm tình nguyện chịu thua Nguyễn Mạnh Quỳnh.

Cô quay qua nhìn anh, miễn cưỡng cười một cái, anh cũng cười với cô, nhưng một người thì cười đắc ý, người thì cười khổ cho qua.

Đêm nay chắc chắn coi như là khỏi ngủ!

Hôn lễ được diễn ra ngay sau đó không lâu. Khi những lời tuyên thệ, những câu nói yêu thương được vang lên rồi kết thúc thì cũng là lúc đôi dâu rể trao cho nhau chiếc nhẫn cưới dưới sự chứng kiến và chúc phúc của tất cả mọi người.

Từ đây họ đã là nam có vợ, nữ có chồng! Cùng nhau chia sẻ những ngọt bùi cay đắng trong cuộc sống này. Lời hứa mãi mãi bên nhau đến khi răng long đầu bạc sẽ không bao giờ đổi thay. Vì họ đã đến với nhau bằng một tình yêu chân thành!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro