Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C121,122: Đối tác bất ngờ


Đến khi Phi Nhung thức giấc vào ngày hôm sau thì đã là lúc mặt trời lên tận bảy sào, ánh nắng bên ngoài gắt gao rọi thẳng vào tấm kính ngăn cách giữa phòng ngủ và ban công. Từ trên giường nhìn ra có thể tận mắt chiêm ngưỡng vẻ đẹp của những ánh dương đang dịu dàng biết bao.

Cô gái sau một đêm triền miên vô tận cùng người đàn ông của mình, bấy giờ cũng đã thức giấc. Theo thói quen trước khi mở mắt tỉnh ngủ hẳn thì việc đầu tiên mà cô làm là quơ tay sang phần nệm bên cạnh mò mẫm, tìm kiếm thứ gì đó. Cho đến khi không chạm được thứ gì thì người phụ nữ ấy mới ngóc đầu dậy, không thấy chồng mình đâu, cô liền nhìn lên đồng hồ treo tường thì mới giật mình khi nhìn thấy đã hơn 9 giờ sáng.

Nhanh chóng bật dậy như một chiếc lò xo tự động để hối hả chạy vào toilet làm vệ sinh cá nhân. Vì nhớ ra 10 giờ sáng nay cô còn có một cuộc họp quan trọng ở công ty.

Sau khi chuyển hẳn về Thượng Hải sinh sống thì Phi Nhung cũng chuyển hết công việc về bên này, thành lập một công ty mới mang tên NP, chuyên về mảng thiết kế thời trang và cô là người dẫn đầu, cũng là một nhà thiết kế sở hữu những bộ sưu tập nổi tiếng khắp cả trong lẫn ngoài nước.

- ---------------

Tập đoàn T&T...1

"Chủ tịch, phía đối tác bên Tập đoàn LAS đã tới phòng  tiếp khách chờ sẵn! Không biết Chủ tịch có thay đổi gì hay không?"

Trợ lý Ngôn, cung kính cúi đầu thông báo với người đàn ông đang ngồi trên ghế Chủ tịch uy nghiêm đối diện. Bình thường gặp anh, ai cũng phải khép nép chỉ vì phải đối diện với gương mặt lạnh tựa như băng của nam nhân ấy.

"Chuẩn bị tài liệu rồi sang đó cùng tôi."


Tuyến giọng của người đàn ông vang lên rất nhẹ nhàng, khác hẳnh mọi ngày. Nét mặt dường như cũng có niềm vui khiến trợ lý Ngôn thoáng chút ngỡ ngàng, lúc kịp định hồn lại thì đã nhìn thấy bóng dáng của Mạnh Quỳnh ra khỏi cửa phòng nên liền chạy theo sau.

Tại phòng tiếp khách, Mạnh Quỳnh cùng Trợ lý Ngôn vừa xuất hiện thì nữ Tổng giám đốc của Tập đoàn LAS đã nhanh chóng đứng dậy chào đón, cô nhìn anh mỉm cười ôn nhu sau đó đưa tay ra ngỏ ý muốn được bắt tay, nhưng người đàn ông chỉ nhìn rồi lại ra hiệu cho Trợ lý Ngôn phía sau thay anh thực hiện nghi thức chào hỏi trong công việc này.

Bắt tay với phụ nữ sao? Từ khi anh đây có vợ thì tất cả những nữ nhân bên ngoài đều không đủ tầm để anh phải để mắt nhìn tới chứ đừng nói gì đến tay chạm tay.

Bị Mạnh Quỳnh đối xử thiếu lịch sự, Ngô Ái liền thay đổi sắc mặt, bàn tay đang giơ giữa không trung cũng lập tức thu lại chẳng kịp để Trợ lý Ngôn đón tiếp.

"Vào việc chính luôn đi."

Vừa ngồi xuống sofa, Mạnh Quỳnh đã ung dung cất lời. Sau đó Ngô Ái cùng Trợ lý Ngôn cũng ngồi xuống.

"Đây là hợp đồng bên Tập đoàn chúng tôi, mời anh xem qua. Nếu có điều khoản nào chưa hợp lệ thì anh cứ nói rồi chúng ta cùng nhau bàn bạc lại."

Ngô Ái vừa nói vừa mở bản hợp đồng và một số tài liệu đưa đến cho Mạnh Quỳnh xem. Sắc mặt của người đàn ông vẫn không biến đổi, anh thong thả cầm bản hợp đồng lên xem.

"Trợ lý Ngôn, tôi không uống được cà phê, anh có thể lấy giúp tôi một ly trà xanh được không?"

Trong khi Mạnh Quỳnh đang xem hợp đồng thì bên này Ngô Ái lại thỏ thẻ với trợ lý Ngôn một lời đề nghị.

"Được chứ, phiền Ngô tổng chờ một chút."

Nói xong Trợ lý Ngôn liền rời đi. Trong phòng hiện tại chỉ còn lại một nam một nữ. Lúc này ánh mắt của Ngô Ái liền chuyển hướng về phía người đàn ông đối diện, là ánh nhìn của một kẻ có tình ý trong tâm.

Qua thêm vài giây, cô gái lại di chuyển đến chỗ Mạnh Quỳnh, tự ý ngồi xuống bên cạnh anh, thậm chí còn cố tình chạm vào người anh, ở một khoảng cách cực kỳ gần, thân thể nam nữ chạm vào nhau đã khiến Mạnh Quỳnh trở nên cáu bẳn, nhưng anh vẫn giữ thái độ khá hòa nhã với đối phương rồi đứng dậy tránh ra xa Ngô Ái.


"Không biết Ngô tổng đến đây để bàn chuyện làm ăn hay là có tâm tư gì khác? Hình như tôi thấy cô không có nhã hứng để nói chuyện ký hợp đồng thì phải."

"Nguyễn tổng, thật ra em chỉ muốn đến gần với anh để dễ nói chuyện hơn mà thôi. Đối với phụ nữ sao anh lại lạnh nhạt như thế chứ?"

Ngô Ái đứng dậy, giương ánh mắt ủy khuất ra mà nhìn người đàn ông, từ nét mặt tới thái độ đích thị là đang muốn câu dẫn nam nhân.

Người quyền lực, lại còn phong độ, đẹp trai, địa vị cao sang như Nguyễn Mạnh Quỳnh thì mấy ai lại không muốn tiếp cận để được một bước lên mây. Huống chi với một người quá lứa lỡ thì như Ngô Ái thì càng không thể nào tránh khỏi chuyện mơ mộng.

Mạnh Quỳnh ung dung đút tay vào túi quần, khóe môi khẽ nhếch lên, vô cảm hỏi một câu:

"Cô có muốn biết tại sao không?"

"Anh nói đi, là tại sao?"

"Vì tôi kì thị phụ nữ, đặc biệt là loại phụ nữ lẳng lơ như cô!"

(Hay quá chú ơiii)

Câu trả lời của Mạnh Quỳnh như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt người phụ nữ khiến Ngô Ái tức tối đến nghẹn họng.

"Anh.."

*Reng reng reng.*

Đúng lúc cô ta định cất lời muốn nói gì đó thì chuông điện thoại của người đàn ông đã chen ngang.

Mạnh Quỳnh hơi cau mày khi nhìn thấy đầu dây gọi đến là số của Du Ánh Tuyết, trợ lý của Phi Nhung nên anh liền lập tức nghe máy:

"Có chuyện gì vậy Trợ lý Du?"

[...]

"Được rồi, tôi tới ngay."

Chẳng biết đầu dây bên kia đã nói những gì mà nghe xong nét mặt người đàn ông liền biến sắc, sau đó anh vội vã rời đi.

Lúc Trợ lý Ngôn mang trà vào tới thì chỉ kịp nhìn thấy bóng người của Mạnh Quỳnh lướt nhanh qua, cậu cũng muốn hỏi xem là chuyện gì đã xảy ra nhưng lúc quay lại thì người đàn ông đó đã chạy đi mất hút.

Điều gì mà lại khiến một người luôn trầm tĩnh, lãnh khốc như Mạnh Quỳnh phải vội vã như thế chứ?

Đang mang nét mặt ngây ngơ không hiểu gì thì lúc quay lại định mỉm cười đưa trà cho Ngô Ái, thì Trợ lý Ngôn cậu lại nhận được một ánh mắt lườm sắc lẻm, sau đó người phụ nữ cũng lấy hợp đồng lẫn túi xách rồi bỏ đi không nói tiếng nào.

"Chuyện quái quỷ gì đây?"

____

C122: Hương nước hoa nữ

Bệnh viện G...

Một người đàn ông chạy trên dãy hành lang bệnh viện với nét mặt vô cùng lo lắng. Anh chạy đến phòng bệnh 306 sau đó giảm tốc độ rồi nhanh chân đi thẳng vào trong, nơi đó có một người con gái đang ngồi trên giường bệnh, còn bên sofa là nữ Trợ lý Du Ánh Tuyết.

"Nguyễn tổng!"

Vừa nhìn thấy Mạnh Quỳnh bước vào, Du Ánh Tuyết đã đứng lên nghiêm trang chào hỏi. Theo giọng nói của cô, Phi Nhung cũng ngẩng mặt lên nhìn thì thấy người đàn ông đó đã đứng ngay trước mặt mình, mắt nhìn đăm đăm vào một bên bàn chân đã bị băng bó của cô.

"Chân em bị làm sao?"

Nét mặt của anh thật sự rất lo lắng trước khi vào đây, cho đến khi nhìn thấy Phi Nhung bình an vô sự thì sắc thái trên khuôn mặt nam nhân mới hòa hoãn hơn phần nào. Anh muốn chạm vào chân của cô nhưng lại sợ làm cô đâu nên lại lưng chừng giữa không trung rồi thu về.

Còn ai đó được quan tâm, được hỏi thăm thì đang yên đang lành tư dưng lại mếu máo rồi ôm chầm lấy người đàn ông mà mè nheo.

"Em bị ngã!"

"Ngoan anh thương, nhưng sao lại ngã? Là tự ngã hay bị ai làm ngã?"

Ôm cô vợ đáng yêu trong vòng tay, người đàn ông vừa nhỏ nhẹ dỗ dành, vừa vuốt ve mái tóc suôn mượt của Phi Nhung, hành động yêu chiều vợ hết cỡ của người đàn ông này khiến cẩu độc thân như Du Ánh Tuyết ngồi đó chứng kiến mà khóc thét trong lòng.


"Huhu..."

Càng được dỗ, Phi Nhung càng nhõng nhẽo. Cô cứ úp mặt vào ngực của Mạnh Quỳnh vờ khóc nức nở. Biết rõ sẽ chẳng hỏi được gì từ cô vợ của mình nên anh liền chuyển tầm mắt nhìn sang Du Ánh Tuyết, tìm câu trả lời.

Thấy người đàn ông kia cứ nhìn mình chằm chằm, Du Ánh Tuyết liền hiểu ra vấn đề nên lập tức lên tiếng:

"Dạ, sáng nay do vội đi vào phòng họp nên Phạm tổng bị lật gót giày, gót giày lại quá cao nên cổ chân của Phạm tổng bị trật khớp. Chị ấy không cho em báo với Nguyễn tổng vì sợ người lo, nhưng mà trước đó Nguyễn tổng đã dặn chỉ cần Phạm tổng gặp bất cứ một việc gì dù lớn hay nhỏ cũng phải báo cho người biết. Nên là em cãi lời bà chủ của mình để báo cho Nguyễn tổng biết. Nguyễn tổng nhớ nói giúp tiểu Tuyết một tiếng nha!"

"Giày cao mấy phân?"

"Hình như là bảy phân!"

(Sao giày thấp vậy chị mẹ 🥲)

"Được rồi, cô về công ty làm việc tiếp đi. Sẵn tiện thông báo dời lại hết tất cả những cuộc hẹn với đối tác. Chờ đến khi nào chân của tiểu Nhung khỏi hẳn thì liên hệ lại sau."

"Không được đâu! Chiều nay em có cuộc hẹn ký hợp đồng rất quan trọng, không thể dời lại được."

Nghe tối hậu thư mà Mạnh Quỳnh ra lệnh cho Du Ánh Tuyết xong thì Phi Nhung liền ngẩng mặt lên nhìn anh kháng nghị.

"Không dời lại được thì hủy."

Người đàn ông vẫn rất dứt khoát.

"Hủy càng không được. Vì hủy phải bồi thường cho đối phương, doanh thu công ty sẽ bị hao hụt."

"Anh bồi thường cho em, anh bù lỗ cho em!"

"Nhưng mà không được đâu..."

"Hay em muốn nghỉ việc ở nhà luôn? Anh dư sức nuôi cả mười Phi Nhung chứ đừng nói là một mình em. Anh cho em đi làm là để em thỏa mãn đam mê nhưng nếu em không biết giữ gìn sức khỏe thì không cần phải làm gì nữa. Chưa hết, sau này không được mang giày cao gót quá năm phân, kẻo lại ngã chẳng may bị làm sao thì khổ."


Thái độ của người đàn ông vẫn cương quyết y như lúc đầu làm Phi Nhung xụ mặt, thất vọng.

"Hủy thì hủy! Không mang thì không mang! Ai kêu em có chồng bá đạo quá làm chi, đành chịu."

Phi Nhung bĩu môi, sau đó lại tiếp tục ôm ngang eo người đàn ông, không từ bỏ chiêu trò làm nũng.

Riêng Du Ánh Tuyết nghe từ nãy đến giờ nhưng vẫn không biết phải nghe lời ai, cũng không thể nhắm mắt chọn đại nên buộc phải nhỏ giọng hỏi lại:

"Vậy rốt cuộc là em nên nghe theo lời của ai ạ?"

"Đương nhiên là lời của chồng chị rồi. Em không nghe anh ấy nói đòi bắt nhốt chị ở nhà nếu không chịu nghe lời à! Chị mà ở nhà luôn là em thất nghiệp đấy!"

"Ơ thế em về công ty thông báo hoãn lại tất cả công việc của chị với đối tác đây ạ! Tạm biệt!"

Nghe nói đến phải thất nghiệp Du Ánh Tuyết liền hoảng. Vội nói xong cũng vội vã rời đi, trả lại bầu không gian riêng tư cho hai người nọ.

"Bác sĩ bảo chân em thế nào? Có nghiêm trọng không? Rồi khoảng bao lâu thì khỏi?"

"Dạ bác sĩ n..."

"Mà thôi để lát nữa anh hỏi riêng bác sĩ cho tiện. Lời em nói đôi khi không đúng với lời bác sĩ, vì em là chúa vô tâm với bản thân mình. Anh không thể lơ là mà tin em được."

Phi Nhung còn chưa kịp nói tròn câu thì người đàn ông đã chen ngang làm cô phải câm nín. Nhưng sau đó cô đã mỉm cười rất hạnh phúc vì sự chu đáo của anh.

Kết thúc cái ôm đang diễn ra, cũng tạm gác chuyện làm nũng sang một bên để nắm tay Mạnh Quỳnh ngồi xuống bên cạnh mình, vì từ nãy giờ anh vẫn còn đang đứng.

"Anh lo cho em lắm hả?"

Mạnh Quỳnh lập tức tặng cho cô gái ngốc trước mặt một gái cốc nhẹ trên trán ngay sau khi nghe xong câu hỏi của cô, rồi mới nói:

"Không lo cho em thì lo cho ai! Hỏi vớ vẩn."

"Hì, em thương chồng nhất!"

Phi Nhung mỉm cười thật tươi, sau đó lại vòng tay qua cổ Mạnh Quỳnh không ngại ngần liền hôn lên má anh một cái để thể hiện tình yêu to bự của mình.

Nhưng sau khi hôn xong nét mặt của người phụ nữ liền thay đổi, cô hơi nhíu mày rồi lại bắt đầu ngửi ngửi trên cổ rồi xuống bả vai, cuối cùng là ngực của người đàn ông. Như thể đã xác định được điều gì đó, cô liền ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mặt anh, biểu cảm nghiêm nghị, còn có cả ánh mắt đa nghi của cô khiến người đàn ông chợt cảm thấy khó hiểu, và trong lòng đã hơi lo lo, vì bình thường mỗi khi cô nhìn anh với nét mặt này thì tiếp theo sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra.

"Vợ sao thế? Sao tự nhiên lại nhìn anh với ánh mắt đó?"

"Em cho anh ba phút để tự giải thích!"

Nói xong Phi Nhung liền quay mặt sang hướng khác, điều đó càng khiến Mạnh Quỳnh thêm bối rối, anh hoàn toàn không hiểu được ý cô muốn nói đến là gì.

"Giải thích cái gì vợ? Anh có làm gì đâu!"

Thấy người đàn ông lại chối, không chịu thành thật khai báo để được nhận sự khoan hồng thì Phi Nhung lại càng thêm tức giận. Cô quay qua nhìn anh, quyết định hỏi thẳng vào trọng tâm của vấn đề.

"Mùi nước hoa nữ trên người anh là sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro