Vụ án thứ hai
Chương 23: Thời gian uyển chuyển
Kiều Ỷ Hạ tắm rửa xong thì xem đồng hồ, vừa qua 6:30. Nghĩ đến Lộ Tây Trán có lẽ vừa mới rời giường, hẳn là mình còn đủ thời gian làm bữa sáng cho nàng. Nhưng nàng quả nhiên đã đoán sai thời gian biểu của vị giáo sư cao lãnh (cao ngạo, lạnh lùng) này. Khi nàng đang hưng phấn đi xuống lầu, người nọ đã tắm rửa xong, trên tay cầm ly thủy tinh, ưu nhã ngồi trên ghế sofa, nhấm nháp sữa tươi đẳng cấp hoàng gia của mình.
Nhưng mà lần này trên bàn không có đồ ăn. Kiều Ỷ Hạ lắc đầu, cảm thấy chính mình quả thật được một tấc lại muốn tiến một thước, ôn tồn nói: "Lộ giáo sư, em đi làm bữa sáng."
"Trước đó, tôi nghĩ cô cần cho tôi một lời giải thích." Lộ Tây Trán không trang điểm, nàng mặc một chiếc váy dài thuần trắng hoa văn màu lam, phong cách Châu Âu cổ điển, mái tóc dài quấn thành một búi cao, ở giữa được cố định bằng một ít đồ trang sức của Chanel, khí chất cao quý tuyệt luân không gì sánh được. Nàng đặt ly thủy tinh lên bàn, vẻ mặt châm biếm, rõ ràng đang ngồi, lại dùng một loại khí thế trên cao nhìn xuống, ngẩng đầu xem Kiều Ỷ Hạ: "Hay là nói, Kiều cảnh quan vẫn luôn khao khát mãnh liệt được 59 điểm."
Kiều Ỷ Hạ hiểu rõ ý nàng, nàng là đang chất vấn mình đêm qua không rửa chén. Kiều Ỷ Hạ chớp chớp mắt nói ra: "Em quên mất."
"Ừ, vậy hiện giờ đi rửa đi."
"Sau đó thì sao?" Kiều Ỷ Hạ truy vấn.
"Sau đó thì làm bữa sáng, tôi rất đói bụng."
Kiều Ỷ Hạ có chút khó hiểu, hôm qua mình không nghe lời nàng rửa chén, sao nàng lại không nhắc đến chuyện trừ điểm mình. Cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi: "Lộ giáo sư, em không có rửa chén."
"Ừ." Lộ Tây Trán như có điều suy nghĩ gật đầu: "Tôi đã từng nói sẽ trừ cô xuống còn 59 điểm, nhưng biết sai chịu sửa là thái độ tốt, xét thấy biểu hiện thành khẩn nhận sai của cô, tôi cộng cho cô thêm một điểm."
"Thật ra..." Kiều Ỷ Hạ muốn nói lại thôi, nhưng sau đó lấy hết dũng khí ra nói: "Không cần cũng được."
Lộ Tây Trán đứng dậy đối diện nàng, đôi mắt trong suốt linh động nhìn chằm chằm hai mắt Kiều Ỷ Hạ. Trên mặt Lộ Tây Trán không có bất kỳ biểu lộ nào, nhưng Kiều Ỷ Hạ lại thấy được ý cười rất sâu trong mắt nàng, hoặc nói đúng hơn là... cười mỉa mai: "Con người tôi luôn thưởng phạt phân minh, nhất định phải thêm vào."
Ý thức được Lộ Tây Trán đang trêu chọc mình, tự nhiên Kiều Ỷ Hạ cũng không chịu yếu thế. Vị giáo sư phúc hắc này đoán ra mình muốn ở lại, cố tình đối nghịch mình đây mà. Kiều Ỷ Hạ ngoắc ngoắc khóe môi, từng bước một tới gần Lộ Tây Trán. Lộ Tây Trán hết sức duy trì bình tĩnh, nhưng nhịp thở hỗn loạn đã bán đứng nàng. Kiều Ỷ Hạ thâm tình nhìn vào hai mắt nàng nói: "Giáo sư."
"Nếu cô muốn khen ngợi hoặc là nói lời cảm ơn, tôi khuyên cô đừng nên dùng những từ ngữ quá ấu trĩ." Lộ Tây Trán nhàn nhạt nói ra.
"Em là muốn nói, sữa tươi không thích hợp uống lúc đói bụng. Nếu không dạ dày sẽ rất dễ đau." Khóe môi Kiều Ỷ Hạ càng lúc càng sâu, tỉ mỉ quan sát biến hóa trên mặt Lộ Tây Trán: "Đây là kiến thức thông thường." Rồi sau đó không nhìn nàng nữa, xoay người đi tới phòng bếp.
Lộ Tây Trán nhìn bóng lưng nàng cao ngạo rời đi, hơi tức giận ngồi xuống ghế sofa, lần nữa nâng ly lên, đem sữa trong ly uống một hơi cạn sạch. Sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thoạt nhìn vô cùng hưởng thụ cảm giác kích thích trên đầu lưỡi và thoải mái tinh thần do sữa tươi mang lại. Nàng nhìn ly thủy tinh trên bàn không cho là đúng nói: "Sao có thể đánh đồng tôi với những kẻ phàm phu kia, thật là ngu muội cực độ."
Lộ Tây Trán nàng, mặc kệ người khác uống sữa lúc đói bụng có đau dạ dày hay không, nhưng nàng biết là mình nhất định sẽ không đau. Bởi vì trong mắt nàng, con người chia làm hai loại, không phải nam và nữ, cũng không phải người tốt và người xấu, mà là, Lộ Tây Trán và những người khác.
Trên bàn ăn, nhìn trứng chiên Kiều Ỷ Hạ làm cho mình, Lộ Tây Trán thậm chí liếc cũng không thèm liếc thêm một cái. Nàng rất nghi ngờ, trên thế giới này sao lại còn tồn tại người có khả năng chiên trứng xấu đến thế.
Nhìn bộ dạng không nói một lời của Lộ Tây Trán, Kiều Ỷ Hạ tuân theo nguyên tắc điều tiết bầu không khí lúng túng, mở miệng nói: "Lộ giáo sư, trứng này có phải rất khó ăn không? Đã hai năm em không nấu ăn rồi, chị thông cảm chút đi, sau này em sẽ cố gắng, để chị ăn ngon hơn."
Lộ Tây Trán dùng khăn giấy lau môi, rốt cuộc rời ánh mắt đến đĩa trứng chiên bị ăn sạch một nửa trên bàn: "Kiều cảnh quan, cô thật sự rất lợi hại."
"Thật vậy sao? Lộ giáo sư cũng cảm thấy mùi vị cũng tốt đó chứ?" Kiều Ỷ Hạ có chút kinh hỉ, dù sao lúc nàng bắt đầu ăn, đã cảm thấy quá nhiều dầu mỡ, hơn nữa có nhiều chỗ còn bị khét. Lúc đầu còn lo lắng Lộ Tây Trán sẽ không ăn, nhưng bây giờ xem ra cũng không tệ như vậy.
Lộ Tây Trán thở nhẹ ra một hơi: "Nếu không phải được ăn thức ăn Kiều cảnh quan nấu, tôi thật sự không thể tin trên đời này còn tồn tại người tay chân vụng về như cô, quả thật đã làm nhân sinh quan của tôi thay đổi nghiêm trọng." Nhìn sắc mặt Kiều Ỷ Hạ càng lúc càng đen, hai tay Lộ Tây Trán ưu nhã đặt trên bàn, nhích về phía trước một chút: "Mặt khác, mời Kiều cảnh quan giải thích với tôi, ý nghĩa của 'Sau này'."
Trước giờ tính tình Kiều Ỷ Hạ đều không tốt, bị nàng nhục nhã như vậy, không tránh khỏi thẹn quá hóa giận. Nàng hung hăng đập đũa xuống bàn, phát ra tiếng vang chói tai, sau đó dùng ánh mắt sắc bén nghênh đón ánh nhìn từ Lộ Tây Trán, ngoắc khóe môi, thoạt nhìn vô cùng quái dị: "Tôi thừa nhận chỉ số thông minh của mình không cao, nhưng chỉ số thông minh thấp vẫn tốt hơn chỉ số EQ thấp nhiều, cô nói có phải không, Lộ giáo sư? Mặc khác, nếu Lộ giáo sư huệ chất lan tâm như thế, lại tôn sùng đạo Khổng Mạnh, vậy hẳn là nên tuân theo "nhân tâm chi ái", cứu vớt một vị cảnh sát tay chân vụng về tạo phúc cho nhân loại không phải sao? Tôi nói có đúng không a? Nếu có chỗ nào không ổn, mong rằng Lộ giáo sư thông minh tuyệt đỉnh chỉ điểm một chút."
Lộ Tây Trán yên lặng nhìn Kiều Ỷ Hạ, trong mắt nàng không có bất kỳ động tĩnh gì, tựa như đang nghe người đối diện kể lại một câu chuyện xưa vừa huyền huyễn vừa lãng mạng. Thật sự nàng không bất ngờ, bởi vì từ lần đầu tiên gặp Kiều Ỷ Hạ, nàng dã không xếp người này ngang hàng với những kẻ yếu.
"Kiều cảnh quan, cô nói nhiều như vậy, tổng kết lại, không phải chỉ có bốn chữ sao?" Lộ Tây Trán lạnh lùng nói: "Cô, không, muốn, đi."
Kiều Ỷ Hạ nhất thời cúng họng, không biết nên đáp lại thế nào. Hơn nữa, lời Lộ Tây Trán nói, hoàn toàn chính xác là những gì nàng nghĩ. Quả thực nàng không muốn đi, không chỉ trong khoảng thời gian Thanh Diệp về quê thăm người thân, mà thậm chí sau này, sau này, nàng cũng không muốn đi.
Nhìn hai má Kiều Ỷ Hạ có chút phiếm hồng, Lộ Tây Trán lắc đầu một bộ than tiếc, cảm khái nói: "Rõ ràng bốn chữ có thể nói xong, lại cố tình nói nhiều như vậy, phàm nhân thật đúng là có thú thanh nhàn."
Chẳng biết tại sao, mỗi lần cùng Lộ Tây Trán nói chuyện, Kiều Ỷ Hạ luôn bị rớt đài thê thảm. Cho dù nói nhiều như vậy nhưng vẫn như cũ bị hạ khí thế. Bản thân dễ dàng bị Lộ Tây Trán chọc giận, mà Lộ Tây Trán vẫn giữ vững trận tuyến, chưa bao giờ để lộ bất kỳ tâm tình gì, vẻ mặt lạnh nhạt, dường như tất cả chuyện trên thế gian này đều không liên quan đến nàng. Nhưng mà không thể phủ nhận, đây chính là mị lực của nàng, cũng vừa đúng là điểm hấp dẫn Kiều Ỷ Hạ nhất.
Tiếng chuông cửa vang lên, cứu vãn bầu không khí lúng túng, đúng lúc giải cứu Kiều Ỷ Hạ đang hối hận vô cùng. Nàng nhanh chóng ra khỏi bàn ăn, sau đó nghe đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói ngọt ngào, cao hứng bừng bừng gọi một tiếng chị.
Cuộc điện thoại này là của cô em họ bên nhà cậu nàng, từ nhỏ các nàng đã thường xuyên cùng một chỗ chơi với nhau, quan hệ rất thân thiết, nhưng từ khi Kiều Ỷ Hạ chuyển đến nơi khác học đại học thì rất ít gặp. Lần này em họ đến chỗ nàng chơi, đương nhiên nàng vô cùng mừng rỡ.
Một lần nữa trở lại bàn ăn, Lộ Tây Trán đã ăn xong bữa sáng. Sau khi nếm qua trứng chiên đầy dầu mỡ, Lộ Tây Trán không khỏi uống thêm vài ngụm nước, nếu không nàng sẽ không đau dạ dày vì đói bụng, mà là đau bụng vì món trứng chiên đặc biệt này.
"Lộ giáo sư, hôm nay cô có rảnh không?" Kiều Ỷ Hạ hỏi: "Cô giúp tổ chúng tôi một đại ân, cục trưởng Cao cho chúng tôi nghỉ một ngày, tôi mời cô ăn cơm, thế nào?"
"Tôi bề bộn nhiều việc."
"Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, không mất bao nhiêu thời gian của cô đâu." Kiều Ỷ Hạ mềm giọng nói.
"Kiều cảnh quan, cô nghĩ tôi là kẻ điếc?" Lộ Tây Trán khẽ nhíu mày: "Đã mời em họ, lại mời tôi, một bữa cơm có thể đáp lại hai phần nhân tình. Hơn nữa bảo tôi đi gặp em họ với cô, vô tình giúp cô tăng thêm mặt mũi. Kiều cảnh quan tính toán thật tốt à."
Thì ra vừa rồi mình nói chuyện đều đã bị nàng nghe hết. Kiều Ỷ Hạ cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng nàng thề, nàng là tuyệt đối thành tâm thành ý muốn mời cô ấy ăn cơm, tuyệt không có dụng ý như cô ấy nói. Nhưng mà hiện tại rơi vào tình huống này, dù nói gì cũng có vẻ như giấu đầu lòi đuôi.
"Tôi cũng không có thói quen nghe lén người khác nói chuyện, nhưng mà thanh âm cô nói chuyện thật sự rất lớn, quả thực chói tai."
Nghe lời nói có gai của Lộ Tây Trán, Kiều Ỷ Hạ bất đắc dĩ lắc đầu, cười khẽ. Kỳ thật ngay cả chính nàng cũng không phát hiện, bản thân trước đây hiếm khi cười, cũng không thích nói chuyện, đã quen giấu tất cả tâm tình trong lòng, nhưng từ khi gặp Lộ Tây Trán, dường như mọi chuyện đang bắt đầu thay đổi. Tần suất cười càng lúc càng cao, tần suất ngẩn người càng ngày càng thấp. Rõ ràng quen biết Lộ Tây Trán chưa tới vài ngày, nhưng trên người cô ấy giống như có một loại ma thuật, làm cho nàng không tự chủ đến gần.
"Cô cũng nên cho tôi cơ hội tỏ lòng biết ơn nha." Kiều Ỷ Hạ vô lại nói.
"Vậy được." Lộ Tây Trán khoanh tay lên bàn ăn, ánh mặt trời từ cửa sổ tràn vào, tôn lên dung nhan xinh đẹp của nàng: "Từ chối bữa ăn của cô, đi với tôi một chuyến tới Bắc Giao."
Bắc Giao là vùng đất xúi quẩy mọi người tránh không kịp. Trước đây Bắc Giao vốn là một sườn núi xinh đẹp, thậm chí còn có người chọn làm nơi du lịch dã ngoại, nhưng trải qua sự biến đổi của thời gian, cho đến hôm nay đã biến thành bãi tha ma. Nghe đồn là có Tà linh qua lại, bởi vì đại đa số người được chôn ở đó đều là kẻ ác, oán hận chất chứa quá sâu, rất kinh khủng.
Làm trinh sát nhiều năm như vậy, Kiều Ỷ Hạ sớm đã không nhát gan như hồi còn bé, đương nhiên là nàng không sợ, chẳng qua là khó hiểu vì sao Lộ Tây Trán lại đến những nơi như thế.
Điện thoại của Kiều Ỷ Hạ lại đổ chuông, là tin tức Thương Lục gửi tới, vừa nhìn Kiều Ỷ Hạ liền nhăn mày lại, tay phải run rẩy. Lộ Tây Trán thoáng nhu hòa ánh mắt, nhỏ giọng hỏi: "Trần Niệm Vi xảy ra chuyện?"
Kiều Ỷ Hạ để điện thoại xuống, hai tay ôm trán, thoạt nhìn vô cùng uể oải: "Đã phát điên."
Thân là bạn của Trần Niệm Vi, tuy không coi là bạn thân, nhưng tóm lại vẫn có chút giao tình. Trước kia cô ấy là một người xinh đẹp nhã nhặn, mỗi năm học luôn đạt danh hiệu ba tốt, tính tình lại thiện lương, dù là giáo viên hay bạn học đều thích cô ấy vô cùng. Nhưng trời cao đối với cô ấy thật không công bằng, ở thời gian tươi đẹp nhất của đời người, tước đoạt tất cả thuộc về cô ấy, để cô ấy phải lẻ loi một mình đối diện với tương lai.
Không thể nói rõ là tự trách hay tiếc hận, tóm lại luôn làm Kiều Ỷ Hạ cảm thấy tích tụ trong lòng.
"Sau khi ăn xong dọn dẹp, theo tôi đi Bắc Giao." Lộ Tây Trán ngồi dậy, đi về hướng phòng khách bên kia: "Cuộc hẹn vừa rồi, tạm thời không cần hoãn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro