Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 82: Tự thân hủy diệt

Chương 82: Tự thân hủy diệt

"Tôi là bạn của Giang tổng."

Khóe môi Chu Mộng Điệp lại kéo ra một nụ cười. Đây không phải nụ cười chào hỏi, cũng không phải nụ cười châm chọc, mà gần như là mừng rỡ, tựa hồ đã chờ đợi rất lâu. Nụ cười chân thành sẽ không thể ngụy trang, nó hoàn toàn khác nụ cười giả dối. Lúc cười thật lòng, miệng và mắt sẽ cong, xuất hiện nếp nhăn trên khóe mắt cho thấy thành ý trong lòng đối phương.

"Đi, vào phòng với tôi." Chu Mộng Điệp nắm chặt tay Kiều Ỷ Hạ, giống như sợ nàng sẽ chạy mất, không để ý ai xoay người đi tới.

"Tiểu Điệp..." Chu Mộng Hồ đau khổ, đứng tại chỗ không động. Hứa Gia Trình tiến lên đỡ tay chị ta, phòng chị ta ngã xuống.

Sau khi về phòng, Kiều Ỷ Hạ phát hiện Chu Mộng Điệp cẩn thận khóa cửa lại, còn ghé vào trên cửa nghe ngóng tiếng động bên ngoài, mới mò mẩm đến giường ngồi xuống. Trong phòng không có ảnh kết hôn, chỉ có mấy tấm ảnh ba người chụp chung được bày trên tủ đầu giường. Hơn nữa trên tường không phải treo hình Chu Mộng Điệp, mà là Chu Mộng Hồ. Liên tưởng đến vừa rồi Hứa Gia Trình theo bản năng ôm vai Chu Mộng Hồ, Kiều Ỷ Hạ nhíu mày.

"Cuối cùng em cũng chờ được rồi." Chu Mộng Điệp nức nỡ, khẽ nói.

"Em... vẫn luôn chờ chúng tôi sao?"

Chu Mộng Điệp liên tục gật đầu. "Thật ra em vẫn luôn muốn gặp người ở Thừa Hoài, nhưng chị hai luôn ngăn cản. Em muốn biết, năm đó người đối phó mình là ai? Đã điều tra ra chưa? Nếu có thể cho em một đáp án công bằng, dù nửa đời sau có sống cuộc đời nửa người nửa quỷ cũng cam lòng."

"Em không giống mọi người, hoài nghi việc nà là do Phương Điềm làm sao?"

Nghe được hai chữ này, Chu Mộng Điệp đau khổ ôm lấy đầu. "Em không biết, nhưng em cảm thấy không phải cậu ấy... Sau khi biết chuyện cậu ấy tự sát, em càng khẳng định không phải do Phương Điềm." Thật lâu không nghe Kiều Ỷ Hạ nói gì, Chu Mộng Điệp càng thêm chán nản. "Xem ra còn chưa tra được, có phải không?"

"Em nghĩ xem ngoài Phương Điềm, còn ai có động cơ làm hại mình? Hoặc là, nếu em bị hủy dung, ai sẽ là người được lợi nhiều nhất?"

"Em không biết. Lúc ấy đã muộn, em mơ mơ màng màng quay hết cảnh phim về nhà. Trong thang máy chỉ có mình em, lúc đến lầu nhà mình, ra thang máy, đối diện đột nhiên có gì đó dội tới. Mặt em rất đau, giống như bị lửa đốt, em chỉ biết, lần này mình xong rồi!"

Kiều Ỷ Hạ đã điều tra lịch trình ngày hôm đó của Phương Điềm. Theo lịch là ngày nghỉ, cô ấy chỉ cần quay một MV quảng cáo buổi sáng, buổi chiều không còn hoạt động khác. Xét từ góc độ thời gian, Phương Điềm rất có khả năng là hung thủ. Nhưng hôm đó, theo lý Chu Mộng Điệp phải kết thúc công việc lúc 8 giờ, nhưng đạo diễn không hài lòng buộc quay đi quay lại mấy lần, kéo đến hai giờ đêm. Nói cách khác, trong tình huống không thể xác định rõ thời gian tan tầm của Chu Mộng Điệp, Phương Điềm muốn gây án nhất định phải chờ ở một nơi cố định. Như vậy rất dễ làm người khác chú ý, nhưng lúc cảnh sát điều tra, mọi người trong cùng tầng lầu đều nói chưa từng gặp Phương Điềm. Hơn nữa, nếu không phải sớm biết rõ Chu Mộng Điệp về khuya, trong thang máy chỉ có mình cô ấy, Phương Điềm sẽ không ngốc đến nổi chọn gây án lúc có mặt người thứ hai.

Kiều Ỷ Hạ đi đến tủ đầu giường, cầm lấy ảnh chụp. Bên trong Chu Mộng Hồ cười đến xinh đẹp động lòng người, mặc sườn xám, cao quý thành thục.

"Chu tiểu thư thật xinh đẹp, giống mỹ nhân trong tranh."

Chu Mộng Điệp cười khổ, tựa hồ biết Kiều Ỷ Hạ đang xem ảnh chụp nói. "Đó là lúc em vừa vào nghề, chị hai mang em đi chụp hình, hai chị em đều mặc sườn xám, thợ chụp hình còn nói, hai chị em là đôi tỷ muội đẹp nhất ông ta từng gặp. Sau này đi diễn, chụp hình rất nhiều, nhưng vẫn không hợp ý, không làm em thích như lúc ban đầu... Mặc dù em không nhìn thấy, nhưng chỉ cần đặt ảnh chụp ở đầu giường, em có thể thôi miên chính mình, mình vẫn còn như trước đây, chưa trở thành minh tinh, chưa nổi tiếng, chưa hủy dung..."

Giọng nói cô ấy vừa ngọt ngào vừa tràn đầy ảo tưởng. Từ khóe miệng mỉm cười, có thể cảm nhận được khát vọng được quay ngược thời gian của Chu Mộng Điệp, so với nụ cười Chu Mộng Hồ trong ảnh, càng thêm chói mắt.

------------------------

Lúc Mạnh Lưu Sâm đến Thừa Hoài đưa sách, đúng lúc Giang Hạ Qua vừa kết thúc hội nghị trực tuyến. Đứng trong phòng làm việc, nhìn Giang Hạ Qua mặc âu phục khí thế nhất thời thất thần, miệng mở rộng không nói nên lời. Giang Hạ Qua cũng không quan tâm, dứt khoát lấy sách từ tay cậu ta, tỏ vẻ biết ơn.

Giang Hạ Qua nhờ trợ lý pha cho Mạnh Lưu Sâm ly trà, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lật từng trang sách. Không chỉ có quyển sách quý do Maslow tự mình ký tên, còn có năm bản sách giới hạn của Sigmund Freud. Lộ Tây Trán đọc sách rất có tâm, đoạn nào khó hiểu hay có thuật ngữ chuyên ngành nàng đều ghi chú giải bên cạnh. Dù Giang Hạ Qua là người ngoài nghề, nhưng có thể thấy, những chú giải này là được thêm vào lúc chuẩn bị cho sách. Bởi vì với trình độ chuyên nghiệp của Lộ Tây Trán, những thuật ngữ này với nàng chỉ là chuyện cỏn con, sở dĩ nhọc lòng viết xuống, là vì giúp cô gái trẻ hiểu hơn.

Giang Hạ Qua không khỏi nở nụ cười, cảm động vì nàng dụng tâm lương khổ, ngẩng đầu nhìn Mạnh Lưu Sâm. Tên tiểu tử kia có vẻ câu nệ, tay dái chân dài không biết nên để chỗ nào, ngại ngùng gãi gãi đầu.

"Còn chuyện gì ư, Lưu Sâm?"

"A..." Mạnh Lưu Sâm lắc đầu. "Không, không còn nữa."

Giang Hạ Qua cũng trả về một nụ cười lễ phép, thông thường trong tình huống này đối phương sẽ biết điều rời đi, ai ngờ Mạnh Lưu Sâm vẫn ngồi trên ghế sofa, không có ý định từ biệt.

"Có việc cứ nói thẳng đi, không cần khách khí."

"À.., chị Hạ Qua, không biết buổi tối có rãnh không? Em có, hai vé hòa nhạc, em cảm thấy có lẽ chị sẽ thích..."

Giang Hạ Qua ngừng động tác trên tay, từ ghế giám đốc đứng lên, đi đến trước mặt cậu ta, cúi người xuống, dòng điện trong mắt làm Mạnh Lưu Sâm không thể hít thở. "Lưu Sâm, em, đang theo đuổi chị sao?"

---------------------------

Bên này, lúc Lộ Tây Trán và mọi người đến nhà Cao Bình Du, con gái nuôi ông ấy đang làm bài tập với con trai mình. Nghe nói, Cao Trăn Nhi đã ly hôn năm ngoái, mất sức chín trâu hai hổ mới có thể đòi lại quyền nuôi con. Cao Bình Du thấy con gái số khổ, không chỗ nương thân, nên đón về nhà sống cùng.

Nội thất trong nhà rất đơn giản, nhưng rất có phong cách người trí thức. Phòng khách treo một bức thư pháp do giáo sư Cao tự mình đề bút. Thiết bị hiện đại cũng không ít: màn hình LCD cực lớn, máy điều hòa mới tinh, cùng với bàn trà theo phong cách Châu Âu. Lại xem phòng ngủ giáo sư Cao, một giường nhỏ, một tủ sách, một mũ nhung, một tủ treo quần áo, vô cùng đơn giản, hoàn toàn khác phòng khách. Cao Bình Du đức cao vọng trọng, tiền lương cũng rất cao, nhưng phòng ngủ lại đơn giản như vậy, đủ thấy ông là một người cần kiệm thế nào.

"Mấy năm nay sức khỏe ba không tốt, cách đây mấy ngày còn bị bệnh nặng. Lúc ở bệnh viện đã bảo ông nghỉ việc về nhà an dưỡng tuổi già. Không ngờ sau đó ông lại trở về trường, nói là không bỏ sinh viên của mình được." Cao Trăn Nhi dùng ngón tay xoa nước trong khóe mắt, vẻ mặt uể oải.

"Tôi biết, ba rất xem trọng cuộc tuyển chọn hiệu phó lần này. Ba thường nói, nếu lần này ông làm hiệu phó, có thể giúp bọn nhỏ làm nhiều hơn vài chuyện. Tôi nghĩ, có lẽ vì áp lực quá lớn, nên ông mới nghĩ không thông."

Lộ Tây Trán chú ý Cao Trăn Nhi tuy rằng thả lỏng, nhưng nửa người dưới lại có vẻ rất dè dặt, không ngừng thay đổi tư thế chân, thỉnh thoảng run bắp chân, hoặc là dùng mủi chân quẹt xuống sàn nhà. Đây không phải phản ứng cô ấy nên có.

Desmond John Morris chia độ tin cậy của động tác con người từ cao xuống thấp theo thứ tự là cử chỉ cơ thần kinh mặt, cử chỉ chi dưới, cử chỉ toàn thân, động tác tay vô hình và động tác tay hữu hình. Cử chỉ chi dưới xếp hạng thứ hai, vì vậy động tác vô thức từ chi dưới của Cao Trăn Nhi, không thể nghi ngờ đang tiết lộ cảm xúc chân thật của cô ta nhất. Cô ta đang khẩn trương, rất bất an.

"Trăn Nhi, ba con tuyệt đối không phải loại người này! Cả đời ông ấy đều không để ý hư danh, sao có thể vì vậy mà tự sát!"

"Chú Ngô, chú biết con có bao nhiêu hy vọng cái chết của ba chỉ là giấc mộng? Nhưng mỗi lần khóc tỉnh lại từ trong mộng, con mới phát hiện, thật sự ba đã không còn ở đây..."

"Vậy hãy xem, tại sao lúc ấy Doãn Minh lại ở đó? Nhất định là ông ta đã nói gì đó với ba con, làm ông ấy bị kích thích!"

"Nhưng chú Ngô, chúng ta không có chứng cứ!" Cao Trăn Nhi hai mắt đẫm lệ, khổ sở nhìn giáo sư Ngô.

Giáo sư Ngô nhắm mắt lắc đầu. "Trăn nhi, chú còn nghĩ, dù cả thế giới này tin lão Cao tự tử, con cũng sẽ không tin. Nhưng hiện giờ xem ra, tựa hồ con mới kẻ thỏa hiệp sớm nhất."

Tâm trạng Cao Trăn Nhi cũng rất kích động, nước mắt giống như vỡ đê tràn ra. Cô ta nức nở nói với giáo sư Ngô. "Chú Ngô, ba con đi rồi, chú nghĩ con không đau lòng ư, trên thế gian này, chỉ còn lại mình con... Chú biết con biết bao sợ hãi! Không phải con thỏa hiệp, không phải con không chấp nhận sự thật. Mà là ba con, ông ấy nhất định không muốn nhìn thấy con tuyệt vọng, ông ấy nhất định hy vọng con sống thật tốt!"

Vừa dứt lời, một tràng tiếng gõ cửa vang lên. Một người đàn ông mặc âu phục, đeo mắt kính, mang theo tập công văn đi vào, theo phía sau còn có một người phụ nữ trung niên. Người đàn ông này là luật sư trong sở sự vụ. Thấy mấy người đang ngồi, anh ta lên tiếng chào hỏi, sau đó nói. "Tôi là luật sư của Cao Trăn Nhi tiểu thư, chịu trách nhiệm xử lý vấn đề di chúc của Cao Bình Du tiên sinh, cũng như sang tên bất động sản." Hôm nay anh ta đến, chính là bàn bạc với Cao Trăn Nhi vấn đề thừa kế bất động sản.

"Sang tên?" Thương Lục hỏi.

"Đúng. Căn cứ theo di chúc của Cao Bình Du tiên sinh. Cao tiên sinh đã đem bất động sản, cùng với 50% tài sản giao cho Cao Trăn Nhi tiểu thư."

"Có thể đem di chúc của Cao tiên sinh cho chúng tôi xem được không?" Cảnh sát Bành hỏi.

"Đương nhiên." Luật sư đẩy gọng kính, lấy di chúc từ cặp công văn.

Bên trong chữ viết xiêu vẹo, hoàn toàn không có khí khái của Cao Bình Du. Cao Trăn Nhi giải thích nói. "Đây là ba tôi viết lúc nằm viện. Lúc đó bác sĩ nói, tình trạng của ba không tốt lắm, ông cho là mình sẽ xảy ra chuyện, liền bảo tôi cầm giấy cho ông viết di chúc. Đây là ba nằm trên giường, ngửa mặt viết."

Tuy chữ viết xiêu vẹo, nhưng đại khái vẫn hiểu được ý nghĩa. Cao Bình Du thật để lại nhà cho con gái, về phần con trai, chỉ nói được hưởng số tiền trong két bảo hiểm.

Cao Trăn Nhi bổ sung. "Tuy viết chữ bất tiện, nhưng bác sĩ nói lúc đó ba vẫn rất tỉnh táo." Ý ở ngoài lời, phần di chúc này tuyệt đối không phải được viết trong lúc ông ấy thần chí mơ hồ, vẫn có hiệu lực.

"Này... chuyện này không có khả năng!" Gia sư Ngô run rẩy cầm di chúc trên tay.

"Chú Ngô, mấy năm nay ba luôn đối xử với con như con gái ruột, chưa bao giờ bạc đãi nữa phần. Anh hai nằm trên giường bệnh, con dù mỗi tuần bận thế nào cũng dành thời gian đến thăm anh ấy. Những việc con làm, hết thảy ba đều nhìn trong mắt, ghi trong lòng. Giờ chú nói lời này, chính là xát muối lên vết thương con sao!"

Giáo sư Ngô muốn nói gì đó, Cao Trăn Nhi lại choáng váng, luật sư bên cạnh đỡ lấy, chỉ nghe cô ta nói. "Các người còn chuyện gì không, nếu không tôi và luật sư có chuyện cần nói."

Lúc xuống lầu, Bạch Anh đỡ giáo sư Ngô, sợ ông ngất xỉu. Sau đó, giáo sư Ngô nói có vài lời muốn nói riêng với Lộ Tây Trán. Lộ Tây Trán cũng tỏ vẻ đồng ý, liền một mình lái xe đưa giáo sư Ngô về. Hôm nay, giáo sư Ngô đã tận mắt chứng kiến sự bình tĩnh của Lộ Tây Trán, bất kể gặp chuyện gì, nàng vẫn luôn giữ thái độ ung dung. Nàng bình tĩnh lại thông minh, đem tất cả mọi việc thu vào mắt mình, không buông tha một chi tiết nhỏ.

"Thật ra chuyện của tiểu Hà tôi cũng đã nghe nói." Giáo sư Ngô có chút nghẹn ngào, nhớ đến cô gái từng ngọt ngào gọi mình giáo sư Ngô, trong lòng chua xót không thôi. "Tôi chỉ hy vọng, cô bé ấy sau này có cơ hội, trở lại làm người tốt, làm một cô gái ngoan." Trong vụ án của Thôi Đình, hình phạt của Thẩm Hạ nhẹ hơn Đinh Nguyên, nhưng sự thật vẫn là tránh được lưới pháp luật.

"Tôi thật không hiểu, vì sao người bên cạnh mình đều biến thành như vậy... Tôi lại càng không rõ, đứa bé Trăn Nhi này hiếu thảo như vậy, vì sao lại không chịu tin, cái chết của lão Cao không phải là ngoài ý muốn."

"Những thứ đám đông nhìn thấy, vĩnh viễn đều là bề nổi bên ngoài." Lộ Tây Trán cầm tay lái, nhàn nhạt nói.

Giáo sư Ngô tháo kính lão xuống, lau nước mắt. "Lộ giáo sư, lời này của cô là có ý gì?"

"Một đứa con thật sự hiếu thảo, sau khi ba mình mất, sẽ không vội vã đi đổi đồ cũ trong nhà, sẽ không lấy tiền ba mình đi mua đồ trang sức mới, sẽ không bỏ mặc phòng ngủ ba mình bám đầy bụi, càng sẽ không làm giả di chúc." Rất rõ ràng, nội thất trong nhà đều là đồ mới mua. Hơn nữa Lộ Tây Trán phát hiện, vòng tay của Cao Trăn Nhi là style mới nhất của Cartier. Nói cách khác, những thứ này tuyệt đối không phải mua trước khi Cao Bình Du chết.

"Sao Lộ giáo sư có thể khẳng định di chúc là ngụy tạo?" Tuy trong lòng ông cũng có hoài nghi, nhưng vẫn không có chứng cứ.

"Nếu không phải di chúc viết bằng bút bi, em cũng không thể kết luận đó là giả." Lộ Tây Trán nhìn thoáng qua kính chiếu hậu trên xe, giáo sư Ngô đẩy gọng kính, mặt lộ vẻ khó hiểu nhìn nàng. Nàng kiên nhẫn giải thích. "Bút bi có thể ra mực là nhờ lực hút của Trái Đất. Nhưng theo lời Cao Trăn Nhi, ba cô ta ngửa mặt lên viết, không được mấy hàng nhất định không ra mực. Vậy mà giáo sư Cao không chỉ thuận lợi viết, mà còn viết được hai trang. Em là người tin vào khoa học, sẽ không tin những thứ kỳ tích này. Con nữa chỉ một việc thừa kế đơn giản, Cao Trăn Nhi lại mời luật sư từ sở sự vụ tới, em nghĩ không phải cô ấy nhiều tiền không có chỗ tiêu."

Người khác có lẽ không biết, nhưng bản di chúc đó là thật hay giả, Cao Trăn Nhi rõ ràng hơn hết. Nguyên nhân là do cô ta chột dạ, cho nên chỉ một phần thừa kế đơn giản, cũng phải mời đến luật sư nổi danh.

Nghe Lộ Tây Trán nói vậy, giáo sư Ngô như bừng tỉnh đại ngộ, vỗ bắp đùi, trong lòng ngũ vị tạp trần. Vốn hối hận mình không chú ý điểm này, tiếp theo lại bi phẫn vì Cao Trăn Nhi ba mới chết không lâu đã bắt đầu tranh đoạt di sản với anh mình còn nằm trên giường bệnh, nhớ đến mỗi lần Cao Bình Du nhắc về con gái mình, mặt mài luôn hớn hở, giáo sư Ngô lập tức thất vọng vô cùng.

"Đã vậy, Lộ giáo sư, chúng ta nên vạch trần đứa con nhẫn tâm đó ngay tại chỗ, không thể để nhà của lão Cao rơi vào tay nó!"

"Giáo sư Ngô, tà không thắng chính, cô ta tuyệt đối không thể thực hiện được mưu đồ." Lộ Tây Trán linh hoạt xoay tay lái, bình tĩnh nói.

Giáo sư Ngô cảm thán một tiếng. "Lão cao này, cả đời chưa tranh giành cái gì, một lòng chỉ nghiên cứu học thuật, chăm lo cho học trò ông ấy. Ông ấy từng nói, muốn đem tất cả tiền quyên góp cho 'công trình hi vọng', giúp những đứa bé nghèo hiếu học." Đây cũng là lý do vì sao ông tin tưởng, phần di chúc kia không phải Cao Bình Du viết. "Tôi chỉ hận không thể lập tức vạch mặt nha đầu kia."

Lộ Tây Trán ngừng xe chờ đèn đỏ, gõ ngón tay vào tay lái, chớp đôi mắt trong veo nói. "Aurthur Schopennhauer từng nói, nếu chúng ta nghi ngờ một người nói dối, chúng ta cứ giả vờ tin tưởng họ, bởi vì họ sẽ trở nên càng lớn gan, càng tự tin vào lời nói dối của mình, cuối cùng tự vạch trần bộ mặt thật của mình."

Làm một người ngoài cuộc, tận mắt nhìn thấy một người tự biên tự diễn, cuối cùng tự vạch mặt chính mình, nhất định sẽ vô cùng thú vị. Không có gì tuyệt vọng bằng tự hủy diệt bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro