Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 65: Không được kén ăn

Chương 65: Không được kén ăn

Chương trình liên hoan tất niên, Đổng Khanh giương lên nụ cười tiêu chuẩn lộ tám cái răng, giới thiệu dàn khách quý sắp xuất hiện. Trên màn ảnh, cảnh tượng náo nhiệt vui mừng. Lộ Tây Trán điều chỉnh âm thanh to hơn một chút, có chút tự giễu lắc đầu. Một năm trước, làm sao nàng cũng không ngờ một năm sau mình sẽ ở trong căn biệt thự trống rỗng, dưới ngọn đèn ảm đạm, xem một đám người vui chơi trên ti vi.

Qua chừng mười phút, Lộ Tây Trán ngồi dậy vào phòng bếp, tắt bếp, một mùi thơm ngọt ngào bay vào mũi. Chiếc nồi hỗn hợp bốc khói, hơi nước ấm áp phả vào gương mặt xinh đẹp của nàng.

Vào một ngày nhà nhà đoàn viên, thế giới bên ngoài pháo hoa rực rỡ chào đón giao thừa, nàng, tròn 28 tuổi.

Trên Baidu sinh nhật của nàng là vào nửa năm trước, hiện giờ đã ghi nàng hai mươi tám tuổi rưỡi. Nhưng rất ít người biết, sinh nhật thật sự của nàng là vào hôm nay. Năm đó sở dĩ sửa tuổi lại, là vì có thể nhập học sớm một năm.

Lộ Tây Trán bưng chén mì trường thọ tự mình nấu, trên ti vi, một dàn đồng ca mặc áo truyền thống màu đỏ đang múa hát tưng bừng.

Đột nhiên xuất hiện tiếng chuông cửa, quấy rối suy nghĩ của nàng. Lộ Tây Trán thả tô mì xuống bàn trà, nhìn qua hệ thống đàm thoại, thấy một gương mặt tuấn tú xuất hiện, nhấn phím mở cửa.

Cửa vừa mở, nàng thậm chí còn chưa nói câu nào, chàng trai đã cười rực rỡ như hoa hướng dương, dâng hộp quà trong tay ra. "Chị ba sinh nhật vui vẻ!"

Lộ Tây Trán thất thần trong chốc lát, nhưng rất nhanh khôi phục thái độ bình thường, nhìn chàng trai, thản nhiên nói. "Vào đi."

Mạnh Lưu Sâm ngồi vào ghế sofa, xoa xoa tay, phà một hơi vào lòng bàn tay, sau đó mở hộp quà ra. Bên trong là một chiếc bánh kem, phía trên có một con vật cực kỳ đáng yêu, chính là con vật cầm tinh của Lộ Tây Trán, bên cạnh là số 28. Chiếc bánh không quá lớn, thoạt nhìn cũng không xa xỉ. Mạnh Lưu Sâm cắt một miếng bánh ngọt lớn, đưa cho Lộ Tây Trán. "Đây là lần đầu em làm bánh ngọt, chị, mau nếm thử xem." Lộ Tây Trán nhìn cậu ta, cũng không đưa tay ra đón. Mạnh Lưu Sâm trêu ghẹo. "Yên tâm đi, không có độc, em ăn cho chị." Sau đó cắn một cái.

Lộ Tây Trán ho khan một tiếng, nói. "Cậu cắt cho tôi cái khác."

Thật là cuồng sạch sẽ, Mạnh Lưu Sâm oán thầm, nhưng vẫn ngoan ngoãn cắt một miếng nữa cho Lộ Tây Trán. Cậu ta nhìn cách Lộ Tây Trán ăn bánh ngọt, không ngừng cảm thán, chị mình quả nhiên là tiểu thư khuê các, một miếng bánh ngọt cũng có thể ăn quý tộc như vậy, không để miếng kem nào dính trên môi, lại còn giống như đang thưởng thức món ăn cao cấp ở nhà hàng năm sao.

"Tại sao không về nhà." Lộ Tây Trán hỏi.

Mạnh Lưu Sâm bĩu môi. "Qua đó rồi, không quen. Vẫn cảm thấy đó không phải nhà mình, ba mẹ cũng không giống người thân."

"Bọn họ không giống, tôi giống?"

Bất kể thế nào, hai người cũng chỉ là chị em cùng cha khác mẹ, hơn nữa từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp nhau. Nàng không rõ, vì sao Mạnh Lưu Sâm lại tỏ ra gần gủi với mình mà không có chút xa lạ hay khúc mắc.

"Giống chứ." Mạnh Lưu Sâm quay đầu nhìn nàng. "Chị rất xinh đẹp, so với Thiên Thiên đẹp hơn nhiều. Như vậy mới giống người nhà em. Dù sao em cũng có một gương mặt đẹp trai thế này."

"Ăn xong?" Lộ Tây Trán nhìn miếng bánh ngọt bị Mạnh Lưu Sâm cắn một cái rồi vứt bỏ trên bàn nói.

"Không ăn." Mạnh Lưu Sâm dứt khoát cự tuyệt. "Em không thích ăn đồ ngọt."

Nhìn đôi mắt âm trầm của Lộ Tây Trán, Mạnh Lưu Sâm biết mình sắp bị dạy bảo, tranh thủ làm nũng nói. "Em thật sự không quen ăn đồ ngọt mà, chị tin em đi."

"Kén ăn không tốt."

"Em cũng không muốn, nhưng từ nhỏ đã có rất nhiều món không thể ăn. Em bị bệnh tim bẩm sinh, chị không biết sao?" Mạnh Lưu Sâm đan tay vào nhau, đặt ra sau ót, nhìn thoáng qua Lộ Tây Trán, nở một nụ cười như có như không. "Hiện giờ đã không sao. Ba năm trước đã làm phẫu thuật, giờ hoàn toàn bình phục. Nhưng lúc nhỏ, cô rất nghiêm khắc với những thứ em ăn. Giống như dầu mỡ, món cay, còn có Chocolate và các loại đồ ngọt em đều không thể đụng vào. Mặc dù bây giờ khỏe mạnh bình thường, nhưng đã quen, không thích ăn những món đó nữa."

Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí có chút vi diệu. Vốn đang ăn bánh ngọt, Lộ Tây Trán cũng ngừng tay, Mạnh Lưu Sâm cũng không vui vẻ như trước.

"Chị nấu mì thơm quá." Mạnh Lưu Sâm cúi người xuống, ngửi ngửi hương thơm từ bát mì trường thọ, liếm liếm môi. "Em cũng muốn ăn."

Lộ Tây Trán không nói gì, đứng dậy vào phòng bếp, hâm lại nồi mì đã lạnh. Lúc đi ra, Mạnh Lưu Sâm đang buồn chán xem tiết mục cuối năm, dưới ánh đèn, cậu ta thật sự rất tuấn tú. Đúng như lời Mạnh Lưu Sâm, cậu ta và Lộ Tây Trán, hai người rất có tướng chị em. Cả hai đều cao, đều có ánh mắt câu hồn, đều... tự luyến như nhau.

"Cảm ơn chị." Mạnh Lưu Sâm híp mắt nhận bát mì, bắt đầu húp xì xụp.

Thoạt nhìn cậu ta rất đói bụng, bát mì rất nhanh thấy đáy. Cậu ta bưng bát lên uống sạch trơn, uống xong nghiêng đầu nhìn Lộ Tây Trán, dí dỏm nói. "Chị nghe xem, lần này em gọi chị có phải chuẩn hơn lần trước rồi không?"

"Có lẽ."

"A, cô từng nói chị chính là thuộc tính ngạo kiều. Có lẽ trong lời chị chính là tốt nhất!"

Lộ Tây Trán có chút không thể phản bác, Mạnh Lưu Sâm khi nào thì sống theo trào lưu như vậy, nói mấy lời nàng đều nghe không hiểu. Ngạo kiều là ý gì chứ?

"Tôi chỉ là tự tin, không phải tự cao, càng không phải cái gì ngạo kiều."

"Phốc." Mạnh Lưu Sâm cười phun. Chị nhà mình đúng là đáng yêu đòi mạng. Một người quanh năm sống ở nước ngoài như cậu ta cũng biết ngạo kiều, vậy mà Lộ Tây Trán lại không biết. Còn tự mình giải thích ngạo kiều, đúng là ngạo kiều đến cực điểm. "Chị ơi, ngạo kiều không phải ý kiêu ngạo. Ngạo kiều ý nói một người vì che giấu xấu hổ của mình mà ra vẻ bình tĩnh, giống như câu nói thế này: Ngoài miệng tuy nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thật!"

"Nói bậy bạ gì đó!" Lộ Tây Trán nhíu mày nhìn cậu ta, tức giận nói. "Ai dạy cậu mấy thứ này?"

Mạnh Lưu Sâm thấy Lộ Tây Trán tức giận, đành phải làm nũng dựa vào vai nàng nịnh nọt. "Nhưng mà chị hoàn toàn chính xác là loại này nha. Vô cùng đáng yêu."

Lộ Tây Trán phẫn nộ đẩy cậu ta ra, trầm giọng nói. "Xin cậu đùng dùng loại hình dung từ như 'đáng yêu' này nói về tôi."

"Ha ha ha." Mạnh Lưu Sâm cười chảy nước mắt. "Em biết mà, cô đã nói với em, từ nhỏ chị đã giống như tiểu đại nhân, thông minh đòi mạng, hơn nữa chỉ có thể nhận mấy từ khen ngợi như 'IQ cao', 'đẹp như hoa', 'thiên tài'. Thế nhưng em thật sự, thật sự cảm thấy chị rất đáng yêu."

"Cậu." Lộ Tây Trán đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, chỉ tay ra cửa, lạnh lùng nói. "Đi ra ngoài."

"Em không muốn về mà."

"Đi ra ngoài!"

Mạnh Lưu Sâm bất đắc dĩ đứng lên, đi về phía trước vài bước, đột nhiên cúi người xuống, ôm ngực, từ từ ngồi xổm trên mặt đất. Lộ Tây Trán thấy thế, liền tiến lên đỡ cậu ta. Mạnh Lưu Sâm rên lên một tiếng, giống như rất khó chịu. Lộ Tây Trán giữ chặt tay cậu ta, kéo cậu ta đứng lên, muốn đem cậu ta lại sô pha ngồi.

Mạnh Lưu Sâm hất tay nàng ra. "Chị đừng kéo em, em phải đi."

Lộ Tây Trán thật sự không kéo nữa, xoay người trở về ghế ngồi, nhìn cũng không nhìn cậu ta một cái. Mạnh Lưu Sâm buông tay ôm ngực ra, phẫn nộ nói. "Chị không sót em thật sao?"

"Là cậu không cho tôi kéo không phải sao?"

"Chị... Chị là chị kiểu gì vậy! Chị không sợ... không sợ em xảy ra chuyện không may trên đường sao? Em còn trẻ như vậy, lại là thiếu gia đẹp trai phong độ, lỡ còn trẻ chết sớm, chị không thấy áy náy sao!"

"Cho dù cậu gặp chuyện trên đường, cũng không phải tôi không giữ cậu lại, mà là vì cậu tùy hứng từ chối tôi. Cho nên, tại sao tôi phải áy náy?" Lộ Tây Trán liếc cậu ta một cái, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì.

"Ai da." Mạnh Lưu Sâm khoa trương ngồi chồm hổm trên sàn, sau đó dứt khoát nằm xuống lăn lộn. "Đi không nổi nữa, không chịu đâu, em đau lòng quá, đau đến thở không thông rồi."

Lộ Tây Trán cầm ly thủy tinh, ưu nhã uống một ngụm sữa tươi, không có việc gì nhìn ti vi, thuận miệng nói. "Quần áo sạch không, tẩy trùng chưa, đừng làm bẩn sàn nhà tôi."

Nghe Lộ Tây Trán tuyệt tình như vậy, Mạnh Lưu Sâm cảm thấy mình sắp chết rồi. Làm sao bây giờ, chính mình tự biên tự diễn, giờ lại xuống đài không được. Nhìn vẻ mặt chị mình như vậy chính là không thèm cho người khác mặt mũi. Chẳng lẽ cứ thế này đứng lên, sau đó thất bại rời đi? Vậy cũng mất thể diện quá rồi, cậu ta mới không cần.

Trong lúc Mạnh Lưu Sâm đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, bỗng nhiên một bàn tay xuất hiện trước mặt cậu ta. Cậu ta ngẩng đầu, nhìn Lộ Tây Trán, rốt cuộc giương môi cười, vươn tay, được nàng kéo lên. Sau khi đứng dậy, cậu ta lập tức ôm cổ nàng. Bởi vì vóc dáng rất cao, Lộ Tây Trán hoàn toàn bị cậu ta ôm vào ngực. Cậu ta trầm thấp, bên tai nàng nói. "Cảm ơn chị."

Lộ Tây Trán đẩy cậu ta ra, không cảm xúc nói. "Mạnh Lưu Sâm, cậu thật sự rất ngây thơ."

Sau đó, hai người cùng nhau ngồi trên ghế xem tiết mục cuối năm. Lộ Tây Trán vẫn luôn ngồi nghiêm chỉnh, Mạnh Lưu Sâm thấy nàng nghiêm túc như vậy, nghĩ thầm nhất định phải đem bệnh ngạo kiều của chị mình trị hết, nên không ngừng hướng Lộ Tây Trán cọ cọ. Chị em hai người vẫn mất tự nhiên như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua. Khó được một ngày tâm tình Lộ Tây Trán không quá kém.

Bệnh suyển của Lộ Tây Trán vẫn chưa khỏi hẳn, bị Mạnh Lưu Sâm náo loạn một hồi cũng có chút khó thở, nghẹn đến mặt đỏ lên, bờ môi trắng bệch. Mạnh Lưu Sâm thấy nàng như vậy, không dám làm phiền, vội vàng rót cho nàng chút nước, vỗ nhè nhẹ vào lưng nàng, giúp nàng thông khí. Lộ Tây Trán nhận ly nước, uống vài ngụm, nhắm mắt lại hít thở sâu.

"Chị, em..."

Lộ Tây Trán duỗi tay, tỏ ý cậu ta không cần nói nữa, cũng không cần xin lỗi.

Mạnh Lưu Sâm buồn buồn cúi đầu. "Không nên như vậy." Như một thanh đao sắc nhọn đâm vào tâm nhĩ, cậu ta chỉ thấy mắt mũi đau xót. "Như vậy không công bằng."

Lộ Tây Trán nhìn cậu ta, có vẻ khó hiểu.

"Em vẫn cho là... là do mẹ mình gây tội, làm tổn thương chị, còn có mẹ chị, cho nên em muốn thay bà ta trả nợ, báo ứng phải rơi vào người em. Thế nhưng, rõ ràng chị không làm gì sai, mẹ chị không làm gì sai, tại sao chị lại mắc căn bệnh chết tiệt này."

Một chàng trai hai mươi bảy tuổi, khóc đến hai mắt đẫm lệ, ướt cả hàng mi. Lộ Tây Trán thấy cậu ta như vậy, nháy mắt có chút động lòng. Một người có chân thành hay không, đôi khi không cần lên tiếng. Cái gì phân tích tâm lý, chỉ cần dựa vào cảm giác là đủ rồi. Ít nhất giờ phút này, Lộ Tây Trán dù vứt bỏ tất cả kiến thức của mình, cũng không phát hiện nước mắt Mạnh Lưu Sâm có chút dối trá nào.

"Có một số việc, vốn không có nguyên do." Lộ Tây Trán nói.

"Em sẽ bảo vệ chị, nhất định." Mạnh Lưu Sâm dụi dụi mắt, nhìn nàng, như hứa một lời thề cả đời.

Lộ Tây Trán không nói lời nào, quay đầu, xem phần cuối cùng của tiệc liên hoan cuối năm. Ca sĩ đầu tóc trắng và một vũ đoàn vây quanh, đang cùng nhau hợp xướng "Đêm khó quên", đặt dấu chấm hoàn mỹ cho đêm giao thừa năm nay.

"Đã trễ thế này còn ai đến nữa?" Mạnh Lưu Sâm nhìn đồng hồ trên tay, đã qua một giờ sáng rồi. "Em đi mở cửa."

Mạnh Lưu Sâm chạy đi, lại chạy trở về nói. "Chị ơi, là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, em đi mở cửa nha."

Chỉ thấy mắt Lộ Tây Trán lóe lên, đứng dậy đi nhanh ra cửa, Mạnh Lưu Sâm thấy thế cũng vội vàng chạy theo.

Rất nhiều năm sau đó Mạnh Lưu Sâm nhớ lại, cậu ta không thể quên, khoảnh khắc Lộ Tây Trán mở cửa. Ánh mắt nàng toát ra nhu tình không cách nào diễn tả bằng lời. Cũng là vào lúc này, cậu ta mới nhận ra một điều. Thật ra, trên đời này không có núi băng vĩnh cữu, chỉ có núi băng đang chờ đợi gặp được người có thể hòa tan mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro