Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 60: Tra ra manh mối

Chương 60: Tra ra manh mối

Lộ Tây Trán quay người, nhìn về phía cậu ta. Trong mắt Đinh Nguyên không giấu được thương tâm, tuy gương mặt tiều tụy, nhưng vẫn có thể nhìn ra những đường nét anh tuấn. Đinh Nguyên duỗi tay, thở ra một hơi nói. "Tôi chỉ có thể nói, dù là tôi hay Thẩm Hà, cả hai đều không phải hung thủ. Chỉ có như vậy. Còn về phần Giang Tư Lự, các người cho là ông ta không có lỗi gì sao? Ông ta quang minh chính đại như bề ngoài thật sao? Thật ra người mỗi đêm không dám chợp mắt, chỉ sợ chính là ông ta."

"Cậu và Thẩm Hà, làm thế nào quen biết?"

"Lúc tôi đến khách sạn tìm tiểu Đình thì quen biết cô ta." Đinh Nguyên bĩu môi. "Lần đầu tiên thấy cô ta, Tiểu Đình và cô ta đang cười nói rất vui vẻ, tôi còn nghĩ hai người là bạn thân."

Đinh Nguyên gãi gãi đầu, bởi vì mệt mỏi mà khép mi mắt. "Nhắc đến Thẩm Hà này cũng rất kỳ quái, tôi và cô ta gặp nhau chưa đến vài lần, nhưng mỗi lần thấy cô ta đều giống như thấy một người khác nhau. Nhưng cũng không nghĩ nhiều, con gái mà, lúc nào chẳng thất thường." Nói xong Đinh Nguyên cười lạnh một tiếng. "Không ngờ, vậy mà cô ta bị tâm thần." Nói xong lại mắng một câu thô tục.

"Đinh Nguyên, thật ra trong lòng cậu rất rõ ràng, từ đầu đến cuối trong mắt Thẩm Hà, cậu chỉ là một quân cờ."

Tố chất tâm lý của Đinh Nguyên rất vững vàng, cho dù Lộ Tây Trán dụ dỗ thế nào, cậu ta cũng tỏ vẻ không quan tâm, trên mặt không hề xuất hiện dấu hiệu căng thẳng. "Tôi nói rồi, hai người chúng tôi chẳng qua là không vừa mắt Giang Tư Lự. Có câu nói rất hay, kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu. Tôi và Thẩm Hà chính là loại quan hệ này, không hơn. Không tồn tại cái gì gọi là quân cờ như cô nói cả."

Lộ Tây Trán ra ngoài gọi người vào, hai thanh niên trẻ tuổi trong đó có một người xách ghế, một người khác cầm chậu rửa mặt và một số vật dụng linh tinh. Thấy có người đến, Đinh Nguyên luống cuống, hoảng sợ đứng lên. "Các người muốn làm gì?"

Lộ Tây Trán cho hai người một ánh mắt, hai người lập tức trói Đinh Nguyên vào ghế, người kia dùng vải đen bịt kín hai mắt cậu ta. Đinh Nguyên lập tức thở dốc, hô hấp dồn dập, nhưng vẫn nhưng cũ không chịu hé răng câu nào. Hai chàng trai hoàn thành mọi thứ liền rời đi. Trong phòng chỉ còn lại Lộ Tây Trán và Đinh Nguyên. Lộ Tây Trán cúi người xuống, ở bên tai cậu ta nhỏ giọng nói. "Có phải cảm thấy rất quen?"

Lộ Tây Trán cầm một cây tăm xỉa răng lên, nhẹ nhàng châm vào đầu ngón tay cậy ta. Quả nhiên Đinh Nguyên có phản ứng, câu ta bình tĩnh hô to. "Thả tôi ra! Cô thả tôi ra!"

"Tôi hỏi cậu, có phải rất quen không?" Lộ Tây Trán không nhanh không chậm châm vào mười ngón tay cậu ta.

Lộ Tây Trán cầm burette bên tay phải, tay trái dùng tăm châm vào ngón tay Đinh Nguyên. Mỗi một lần châm, burette lại nhỏ một giọt vào chậu đồng trên đất, tạo ra thanh âm quỷ dị.

"Thả tôi ra! Cút, cút!"

Khi con người không thể nhìn thấy sự việc xảy ra trước mặt, sẽ đặc biệt sinh ra cảm giác sợ hãi, huống hồ trong một căn phòng không gian bịt kín thế này, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.

"Đinh Nguyên, cậu rất hận Giang Tư lự. Nhưng giờ phút này, ông ta đang thoải mái ở nhà chăn êm nệm ấm. Còn cậu, chỉ có thể ở một nơi tăm tối thế này, mỗi giây mỗi phút, chuộc tội cho người con gái bị cậu cướp đi sinh mạng." Lời nói của nàng giống như cổ độc, thanh âm rõ ràng không lớn, nhưng không ngừng quanh quẫn trong đầu Đinh Nguyên, đau nhức rõ ràng trên đầu ngón tay, lan tràn đến tận đáy lòng.

"Máu của cậu đang từng giọt từng giọt nhỏ xuống, mỗi một giọt đều được kết tinh từ nước mắt người con gái cậu yêu." Lộ Tây Trán tới gần Đinh Nguyên, cảm nhận được run rẫy giờ phút này của cậu ta. "Hiện giờ cậu chẳng khác gì cá nằm trên thớt, dê đợi làm thịt. Cậu sống hay chết, đã không nằm trong khống chế của mình nữa rồi. Có phải trong lòng cậu rất khát vọng có một người yêu mình, chờ mình dưới ngọn đèn tàn, cho mình một cái ôm ấm áp, giống như lần đầu tiên hai người ôm nhau, chân thành, tha thiết, nhiệt tình, nóng rực."

"Cô đùng nói nữa! Đừng nói nữa!" Đinh Nguyên liều mạng giãy giụa, làm chiếc ghế cũng lắc lư theo. "Tôi không biết gì cả!"

"Không sao, thời gian còn rất dài." Lộ Tây Trán mềm giọng, lực dùng tăm mạnh hơn lúc nãy, lập tức lưu lại sẹo trên đầu ngón tay cậu ta. "Đinh Nguyên, cậu có muốn biết máu của mình là màu đỏ sẩm hay là màu đen không? Cậu có muốn xem, máu của mình có đẹp như máu chảy ra từ người con gái cậu yêu không? Cậu có muốn nhanh đến tìm Thôi Đình, sau đó hai người thắm thiết ôm nhau?"

Đinh Nguyên bắt đầu hô hấp không thông, bờ môi trắng bệch, tim đập liên hồi. Lộ Tây Trán nhìn phản ứng của Đinh Nguyên, burette vẫn tiếp tục nhỏ vào thao đồng từng giọt từng giọt. Từ trên mặt Đinh Nguyên, nàng dường như thấy được Thôi Đình ngày đó.

Bỗng dưng, Lộ Tây Trán tháo bịt mắt trên người Đinh Nguyên ra, cúi người, nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Đinh Nguyên sớm bị dọa mất hồn, cúi đầu, không dám nói một câu.

"Tôi nhìn vào cậu, giống như hôm đó cậu nhìn Thôi Đình."

Trên mặt Đinh Nguyên rớt xuống một giọt nước mắt, vỡ tan trên mặt đất, không biết do sợ hãi, hay là vì cái gì khác. Cứ như vậy ba phút, cậu ta chậm rãi mở miệng. "Thật ra tôi đã sớm hối hận." Đinh Nguyên lắc đầu, gào khóc. "Nhưng mà dù tôi yêu cô ấy, cô ấy cũng không có quyền bôi nhọ trước mặt tên khốn kia!"

"Cô ấy nói tôi, một không có tiền, hai không có thế lực. Chỉ là tên phế vật, là bại hoại trong bại hoại." Đinh Nguyên cười cười, xen lẫn nước mắt. "Khi đó cô ta đang ôm tay Giang Tư Lự, lúc ông già đó nhìn tôi, giống như đang nhìn một truyện cười, cô biêt ảm giác đó thế nào không? Cảm giác đó còn khó chịu hơn cái chết!"

"Tôi mệt rồi." Đinh Nguyên nhắm mắt, vẻ mặt gần như tuyệt vọng. "Tôi thật sự mệt rồi, các người muốn làm gì, cứ tùy ý đi..."

"Cho nên Thẩm Hà, người tình cũ của Giang Tư Lự, tìm tới người đồng cảnh ngộ là cậu. Hai người cùng mưu tính một âm mưu giết người đặc sắc không khe hở. Cô ấy chịu trách nhiệm huấn luyện tâm lý cho cậu, còn cậu, chỉ cần dựa theo lời cô ta mà làm, tạo ra một tiết mục ngậm máu phun người. Mà cho dù "phun người" không được, hiện trường cũng không có bất kỳ chứng cứ nào, hai người các ngươi cũng không cần chịu trách nhiệm cho hành vi của mình."

"Ha ha." Đinh Nguyên bật cười, giống như đang cười nhạo Thẩm hà, cũng như đang tự giễu bản thân. "Đáng tiếc, Thẩm Hà trăm mưu ngàn kế bày ra kế hoạch này, lại tính sót một người."

Đúng rồi, nếu như vậy, tất cả những điểm đáng ngờ đều đã sáng tỏ. Mối tình đầu của Thẩm Hà là Giang Tư Lự. Khi đó, Thẩm Hà đơn thuần, vì muốn trông coi bạch mã hoàng tử Giang Tư Lự của mình mà không tiếc từ bỏ cơ hội xuất ngoại, ở lại thành phố này. Nhưng nào có thể đoán được, sau đó không lâu, Giang Tư Lự liền bại lộ bản tính, làm Thẩm Hà nản lòng thoái chí. Nhưng Thẩm Hà vẫn lưu luyến không quên đoạn tình cảm này, tích tụ trong lòng, ngay cả bài luận tốt nghiệp cũng nhiều lần nhắc đến hiệu ứng Zeigarnik, từ đây có thể cho thấy, những tổn thương Giang Tư Lự gây cho Thẩm Hà là cả đời khó quên.

Nhưng Thẩm Hà vẫn là một cô gái si tình, chỉ cần Giang Tư Lự quay đầu nhìn cô ta, cho cô ta chút ngọn ngọt, cô ta liền bất chấp tất cả mà trở lại vòng tay ông ấy. Chiếc nhẫn kim cương Cartier của Thẩm Hà là do Giang Tư Lự mua cho.

Về phần mình, Thôi Đình cũng biết tình cảm lưu luyến giữa Thẩm Hà và Giang Tư Lự, cho nên, bề ngoài tỏ ra lương thiện, kì thực luôn ngấm ngầm ganh đua với "chị em tốt" Thẩm Hà, giật dây Giang Tư Lự mua cho mình một chiếc giống như đúc. Nhưng cô ta không biết, chiếc nhẫn này, đã hoàn toàn chọc giận Thẩm Hà.

Thẩm Hà vốn không phải người bình thường, mặc dù trong lòng oán hận Thôi Đình, nhưng đối với tâm lý học vô cùng am hiểu, khả năng kiềm chế rất cao, bề ngoài vẫn như trước tỏ ra vui vẻ với Thôi Đình. Đinh Nguyên xuất hiện, đối với Thôi Đình là một nguy cơ, nhưng đối với Thẩm Hà, lại là một cơ hội ngàn năm có một.

Đinh Nguyên vận dụng phương pháp ám thị tâm lý do Thẩm Hà dạy, giết Thôi Đình. Ban đầu sẽ cướp đoạt cảm giác an toàn của cô ấy, trói chặt tứ chi, đặt trong hoàn cảnh tối tăm, sau đó dùng kim chít đầu ngón tay cô ấy. Miệng vết thương cũng không sâu, nhưng kết hợp với tiếng vang khi burette nhỏ vào chậu rửa mặt, sẽ tạo thành nỗi sợ kinh hoàng. Thôi Đình vốn bị bệnh tim bẩm sinh, Đinh Nguyên chỉ cần kề tai cô ấy đe dọa một chút, giống như sẽ từ từ hành hạ cô ấy thế nào, làm cô ấy sống không bằng chết thế nào. Thôi Đình liền bị loại ám thị tâm lý này, tự "giết" chính mình.

"Cô rất lợi hại." Đinh Nguyên hít sâu một hơi, nhìn Lộ Tây Trán nói. "Nhưng cô làm tất cả những chuyện này có ích gì? Cuối cùng, tôi và Thẩm Hà vẫn như cũ không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì, không phải sao?"

"Chuyện này không nằm trong phạm vi quan tâm của tôi." Đinh Nguyên và Thẩm Hà có bị pháp luật trừng phạt không, nàng không chút quan tâm. Nàng sở dĩ đem hết toàn lực, tra cho ra chân tướng, chẳng qua là muốn mau chóng kết thúc án tình, để Kiều Ỷ Hạ có thể yên tâm trở về bên gia đình mà thôi. "Tôi cần cậu làm một việc."

"Cô khẳng định tôi sẽ giúp sao?"

Lộ Tây Trán không trả lời, chỉ cho cậu ta một ánh mắt "tất cả đều nằm trong dự tính của tôi".

"Thôi được rồi." Đinh Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, cậu ta thật sự thua cô gái này rồi, đồng ý hay không đã không còn nằm trong khống chế của cậu ta. "Cô nói đi."

Sau khi ra ngoài, Đinh Nguyên bị dẫn đến nơi mình nên đến, nhưng nghênh đón Lộ Tây Trán không phải Thạch Vi mà là Thương Lục. "Lộ giáo sư, chị không sao chứ? Đinh Nguyên có làm gì không?"

Lộ Tây Trán lắc đầu. "Về phần bản án, sau khi trở về tôi sẽ làm một phần báo cáo chi tiết. Còn Đinh Nguyên, sau khi thả ra hãy an bài cậu ta gặp Thẩm hà, đến lúc đó, chân tướng tự nhiên sẽ phơi bài."

"Lộ giáo sư, chị quá lợi hại!" Thương Lục hoa si nói. Trước kia cậu ta luôn cảm thấy Kiều Ỷ Hạ đã đủ lợi hại, nhưng không ngờ có người lợi hại hơn. Lộ Tây Trán không chỉ có dung mạo xinh đẹp như Kiều Ỷ Hạ, hiệu suất làm việc cũng cực cao. Thật làm cậu ta phải nghĩ lại, đầu năm nay sao phụ nữ lợi hại nhiều quá vậy? Thật không chừa cho đàn ông bọn họ con đường sống mà.

"Đơn từ chức của Kiều cảnh quan đã được thông qua chưa?"

Thương Lục gật đầu. "Em vừa định nói chuyện này với chị. Đã được thông qua, nếu không có gì phát sinh, lão đại có thể rời khỏi bất cứ lúc nào." Thoạt nhìn Thương Lục không quá vui vẻ. "Tuy là em cũng muốn cuộc sống sau này của lão đại trôi qua an nhàn một chút, nhưng thật là không nỡ bỏ. Tiểu Bạch cũng thế, đoán chừng đã muốn khóc rồi."

Thương Lục ngại ngùng gãi gãi đầu. "Thôi, không nói cái này nữa. Lộ giáo sư, em đưa chị về."

"Không cần."

"Lộ giáo sư." Thương Lục đuổi theo, đi bên người Lộ Tây Trán. "Sao em cảm thấy chị có chút lạ, có phải bị cảm rồi không? Vẫn nên để em đưa chị về đi."

"Không..." Còn chưa nói hết câu, Lộ Tây Trán liền dừng chân, vì thiếu dưỡng khí nên đầu váng mắt hoa. Thương Lục tiến lên đỡ nàng, đề phòng nàng ngã sấp xuống. Nàng lấy một lọ xịt từ trong túi ra, quay lưng lại phun vào miệng ba cái.

"Lộ giáo sư, em đưa chị đi bệnh viện, chị xem hiện giờ mình rất suy yếu! Ít nhất hiện giờ cũng không thể lái xe!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro