Chương 51: Tất cả đều là ác ma
Chương 51: Tất cả đều là ác ma
Hôm sau, Lộ Tây Trán và Kiều Ỷ Hạ đều ăn ý không nhắc đến chuyện hôm qua, một người không hỏi, một người tự nhiên không cần trả lời, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Trải qua xét nghiệm, chất lỏng bên trong burette chỉ là nước uống, cũng không có thành phần khác. Như vậy vấn đề lại phát sinh, hung thủ để nước vào burette rốt cuộc là có ý gì?
"Tất cả manh mối đều hướng về phương pháp giết người bằng ám thị tâm lý*." Kiều Ỷ Hạ cắn một miếng bánh mì nướng, lâm vào trầm tư.
Lộ Tây Trán không ý kiến, ưu nhã uống sữa tươi, dường như đã lường trước mọi chuyện. Nàng lau miệng, sau đó đi vào phòng vệ sinh. Nàng mở vòi nước, chỉnh tốc độ chậm nhất, tiếng nước chảy róc rách vang ra. Nàng đưa ngón trỏ vào, nước thấm ướt đầu ngón tay, sau đó đưa đầu ngón tay hướng về mu bàn tay, giọt nước nhỏ trên mu bàn tay, lành lạnh.
Cảm giác Kiều Ỷ Hạ đi vào, Lộ Tây Trán tắt vòi nước, dùng khăn sạch lau tay nói. "Thẩm Hà trở lại chưa?"
Kiều Ỷ Hạ gật đầu. "Đội trưởng Thạch vừa thông báo, đã tìm được Thẩm Hà."
Kiều Ỷ Hạ cầm chặt tay Lộ Tây Trán. "Nếu tôi đoán không lầm, cô đã tìm được đáp án."
"Thứ tôi muốn là chứng cứ." Lộ Tây Trán mạnh lùng nói. "Không có chứng cứ, bất kỳ phỏng đoán nào cũng chỉ là suy nghĩ duy ý chí của một cá nhân."
Bất cứ bản án nào muốn thành lập, đều phải dựa trên nhân chứng và vật chứng, bằng không, tất cả chỉ là suy nghĩ hão huyền, lý luận suôn. Lộ Tây Trán nàng chưa bao giờ là chuyên gia ảo tưởng, nàng quyết không để vấn đề mấu chốt này phạm phải bất kỳ sai lầm nào.
Ám thị tâm lý, thủ đoạn vô cùng cao minh, nghe rất thú vị, rất cao thâm. Được lắm, nếu Thẩm Hà có thể sử dụng ám thị tâm lý lấy mạng người, vậy Lộ Tây Trán nàng liền gậy ông đập lưng ông, dùng phương thức tương tự phá tan lòng đề phòng của cô ta. Trò chơi độ khó cao, đến giờ nàng đều không sợ, nàng chỉ sợ độ khó còn chưa đủ cao.
Nhà tâm lý học R Zeng mà Lộ Tây Trán vô cùng sùng bái đã đánh giá nàng thế này: "Không có vụ án Caroline không phá được, chỉ sợ độ khó của vụ án đó không cao."
-------------------
Thẩm Hà ngồi trong một căn phòng có máy sưởi ấm áp, đây là nơi lúc trước được dùng để tiếp Đinh Nguyên. Thời điểm Lộ Tây Trán xuất hiện trước mặt Thẩm Hà, cô ấy không ngồi dậy, cũng không nói gì, chỉ yên lặng nhắm mắt, ngồi ngay ngắn trên sô pha. Đến lúc này Kiều Ỷ Hạ và Lộ Tây Trán mới biết, thì ra các nàng đã quá xem thường Thẩm Hà. Cô gái này vô cùng am hiểu tâm lý học, mức độ hiểu biết vượt xa tưởng tưởng của các nàng.
Cô ta không nhìn hai nàng, như vậy, ngay từ cái nhìn đầu tiên, hai nàng không thể quan sát được bất kỳ điều gì trong mắt cô ta. Sau đó điều chỉnh tâm trạng đến mức tốt nhất, mới bắt đầu trò chuyện với hai nàng.
Thẩm Hà trở về là chuyện trong dự liệu. Trước đây cô ấy đã nói quan hệ của mình và Thôi Đình vô cùng tốt, khi nghe tin chị em tốt chết lại tỏ ra hết sức đau lòng, không nhìn ra chút giả dối nào. Vụ án của chị em tốt vẫn chưa được phá, nếu thời điểm này cô ấy từ chối đến cục cảnh sát, chẳng khác nào tự ném đá vào chân.
Cùng theo vào còn có Thạch Vi và Thương Lục, Thẩm Hà không hề bị thế trận này hù dọa, vẫn tỏ ra thư thái tự nhiên. Cô ta chậm rãi mở mắt ra, khóe miệng câu ra một nụ cười không màng danh lợi, im lặng nhìn mọi người.
Cô ta không nói gì, bốn người còn lại cũng không nói gì. Mấy người đối diện nhìn nhau. Thật thú vị. Lộ Tây Trán đảo mắt qua đồng hồ treo tường, khi kim phút chỉ đến số 15, nàng chậm rãi mở miệng. "Thương Lục, ra ngoài đón ông chủ Giang vào."
"A?" Thương Lục bất ngờ. Lộ giáo sư chưa từng nói sẽ có người đến đây mà.
"Ông chủ Giang, Giang Tư Lự."
"A, dạ được." Thương Lục không chút hoài nghi, Lộ Tây Trán nói cái gì cậu ta làm cái đó, lập tức ngồi dậy đẩy cửa ra ngoài.
Kiều Ỷ Hạ như có như không lườm Lộ Tây Trán một cái. Đừng nói Thương Lục, ngay cả nàng cũng không biết Lộ Tây Trán đã hẹn Giang Tư Lự từ lúc nào? Thời gian hai người quen nhau không tính ngắn, nhưng đến giờ, đôi khi Kiều Ỷ Hạ vẫn cảm thấy không thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Lộ Tây Trán. Trên người cô gái này mang theo quá nhiều bí mật, trong lòng cất giấu quá nhiều chuyện xưa. Suy nghĩ của cô ấy không phải ai cũng có thể đoán được. Trong lòng Lộ Tây Trán mình có vị trí thế nào, Kiều Ỷ Hạ thật sự không biết.
Vừa nghe được cái tên Giang Tư Lự, vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Hà lặng lẽ biến đổi. Những biểu hiện này đều được Lộ Tây Trán thu hết vào mắt: ra vẻ bình tĩnh, cố nén sợ hãi, chơi đùa tóc mình để che giấu lo lắng trong lòng.
Cũng không lâu lắm, Thương Lục trở về cùng Giang Tư Lự. Lộ Tây Trán ngồi dậy, hướng Thạch Vi, Kiều Ỷ Hạ và Thương Lục nói. "Để ông chủ Giang và Thẩm tiểu thư tự mình ôn chuyện đi."
Lúc ra ngoài, thấy Giang Tư Lự đứng ngoài cửa, Lộ Tây Trán không nhìn ông ta, nhưng Kiều Ỷ Hạ chú ý thấy Giang Tư Lự vẫn luôn nhìn chăm chăm vào người Lộ Tây Trán. Ánh mắt kia bao hàm rất nhiều thứ, có chán nản, có oán trách, cũng có không cam lòng và sợ hãi.
Trong văn phòng tổ trọng án, Lộ Tây Trán ngồi trên ghế sô pha lớn, phía trên được phủ đệm lông dê do Kiều Ỷ Hạ cố ý mang đến. Nàng khoanh tay, rủ mi mắt, nhìn sàn nhà bằng đá cẩm thạch, hàng mi cong như lông vũ rợp bóng trên mắt phượng hẹp dài.
Có lẽ vì sự xuất hiện của Lộ Tây Trán, căn phòng thường ngày vốn ồn ào náo loạn, luôn có tiếng người xôn xao, hôm nay đặc biệt yên tĩnh, làm như sợ quấy rầy đến Lộ giáo sư trầm tư.
---------------------
"Lộ giáo sư, tôi là người làm ăn, không làm chuyện phạm pháp. Cô là chuyên gia tâm lý, tôi biết rất nhiều chuyện không thể qua mắt cô. Đúng, tôi quen biết Thẩm Hà, cô thậm chí thể xem tin nhắn trò chuyện của chúng tôi, nhưng vậy thì thế nào? Dù tôi quen biết Thẩm Hà, vậy chứng minh được cái gì?" Đầu bên kia điện thoại, Giang Tư Lự cật lực biện minh.
"Quả thực không thể chứng minh được cái gì." Thậm chí, nàng đưa đoạn ghi âm của mình và Chris cho đám người Thạch Vi cũng chỉ để họ tin phục, chứ không có bất kỳ giá trị nào. Lộ Tây Trán há lại không hiểu vấn đề này, chẳng qua là. "Ông chủ Giang đang đứng trên đỉnh cao sự nghiệp. Hoằng Uyển là một trong những công ty lớn trong nước, tôi nghĩ ngài sẽ không buông tha cho cơ hội tiến ra nước ngoài. Nhưng vụ án của Thôi Đình một ngày còn chưa kết, ngài sẽ bị liên lụy thêm một ngày."
"Vậy thì thế nào, cái chết của Thôi Đình vốn không liên quan tới tôi. Tất cả những chuyện này chỉ là tin đồn vô căn cứ."
"Đã vậy tại sao ngài còn hao tâm tổn trí giấu giếm sự thật. Trong lòng chúng ta đều rõ, cái chết của Thôi Đình, Thẩm Hà thoát không khỏi liên quan. Hiện giờ cô ấy không thừa nhận quen biết ngài, nhưng nếu lúc nào đó bị bức vào đường cùng, không biết chừng sẽ đổ hết tội cho ngài. Lợi hại trong đó, ông chủ Giang nên tự mình cân nhắc."
Lộ Tây Trán nói không sai chút nào, hiện tại Thẩm Hà vẫn chưa thừa nhận quan hệ hai người, quyền chủ động còn ở trong tay ông ta, nếu lúc nào đó Thẩm Hà chó cùng rứt giậu, trở mặt, khai ra ông ta là chủ mưu phía sau. Tuy ông ta đường đường chính chính, nhưng dư luận vô cùng đáng sợ, lắm thầy nhiều ma. Chuyện này một khi truyền ra ngoài, lại thêm báo chí làm quá lên, đối thủ cạnh tranh sẽ lợi dụng cơ hội, đừng nói tiến ra nước ngoài, sợ là giá cổ phiếu Hoằng Uyển cũng vì liên lụy mà rớt thê thảm. Cơ hội không phải mỗi lần đều có, buông tha cho cơ hội lần này, lần sau không biết phải chờ đến tháng năm nào. Chỉ vì một Thẩm Hà, mà ông ta sẽ hủy hoại tiền đồ trước mặt sao?
Đúng lúc này Lộ Tây Trán nói. "Nên biết, Thẩm Hà chỉ cần một lời nói dối đã có thể hủy hoại tâm huyết cả đời của ông chủ Giang, mà ông chủ Giang cần làm, chỉ là nói ra sự thật."
"Lộ giáo sư, cô hy vọng tôi làm thế nào?"
-----------------------
Lộ Tây Trán xốc lại tinh thần, hai tay đan vào nhau, nhìn đồng hồ. 20 phút, vậy là đủ rồi. Nàng ngồi dậy, chỉnh lại áo khoác ngoài. "Không cần theo tôi. Đương nhiên, nếu không tin tưởng tôi, tôi cũng không ngại các người đứng ngoài cửa nghe."
-------------------
"Cô là con đàn bà không nói lý!"
"Khốn kiếp!"
Hiển nhiên, hai người đang điên cuồng tranh chấp không nghe tiếng đập cửa, cho nên khi Lộ Tây Trán đẩy cửa vào, Thẩm Hà nhanh chóng buông tay Giang Tư Lự ra, không còn vẻ mặt bình tĩnh như vừa rồi. Giang Tư Lự sửa lại cà vạt, điều chỉnh nụ cười, lại khôi phục tư thái ngọc thụ lâm phong. Ông ta đến bên người Lộ Tây Trán nói. "Lộ giáo sư, cảm ơn cô đã sắp xếp cuộc gặp mặt với bạn cũ hôm nay. Nếu không còn việc gì khác, tôi có thể đi chứ?"
Lộ Tây Trán gật đầu: "Xin cứ tự nhiên."
Chỉ thấy Thẩm Hà siết chặt nắm đấm, không thèm nhìn Lộ Tây Trán dù nàng đang bước lại gần. Lộ Tây Trán cứ như vậy đứng trước mặt Thẩm Hà, không nói không rằng. Nhưng với Thẩm Hà, Lộ Tây Trán giống như đang xem mình làm trò hề, còn chính mình, chẳng qua là một con dê đáng thương đang chờ làm thịt. Mỗi giây trôi qua, đối với Thẩm Hà mà nói, chẳng khác nào sống không bằng chết.
"Đúng!" Thẩm Hà bỗng xoay người, hét lớn về phía Lộ Tây Trán. "Tên khốn kiếp kia chính là tình nhân cũ của tôi! Là ông ta vứt bỏ tôi! Là ông ta bỏ tôi rồi lại tìm chị em tốt của tôi! Đủ chưa?! Hài lòng chưa! Cô không có chứng cứ nghi ngờ tôi. Thôi Đình chết, với tôi không có nửa xu quan hệ!"
Lộ Tây Trán không hề bị ảnh hưởng bởi tiếng quát của Thẩm Hà, nàng chỉ nhàn nhạt nói. "Tôi có nói gì sao?"
Xem ra Thẩm Hà cũng không mạnh mẽ như nàng tưởng. Phòng tuyến nội tâm yếu ớt như vậy, thật đáng buồn. Vài ba câu của Giang Tư Lự đã đánh cho cô ta quân lính rã rời. Lại nói, thật ra Lộ Tây Trán có chút thất vọng. Nàng vốn cho rằng Thẩm Hà có thể chống cư được được trò chơi ám thị tâm lý đơn giản này, nhưng thật đáng tiếc, lời nói của Giang Tư Lự đã làm Thẩm Hà tan vỡ, làm cô ta bộc lộ nội tâm oán hận sâu bên trong mình. Sau đó Lộ Tây Trán tạo áp lực, khiến cô ta tự mình hỗn loạn. Cô ta bắt đầu không ngừng tự hỏi bản thân: Cô gái này rốt cuộc muốn gì ở mình? Cô ta nhất định muốn kéo mình liên lụy vào vụ án Thôi Đình. Tại sao cô ta lại gọi Giang Tư Lự đến? Còn Giang Tư Lự, tại sao lại đồng ý đến? ...
Một đống vấn đề, cuộn thành một mớ bòng bong, cuối cùng Thẩm Hà không chịu nổi áp lực, đem tất cả bất mãn trong lòng phát tiết ra.
"Rốt cuộc các người muốn gì?" Thẩm Hà nén lệ, nhìn chòng chọc Lộ Tây Trán. "Nhất định phải hủy hoại cuộc sống của người khác, các người mới vui sao?"
Nhưng điều Thẩm Hà tuyệt đối không ngờ tới chính là, cô gái trước mặt mình, nói ra một đáp án án hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mình.
Nàng nói: "Không sai."
Thẩm Hà ngạc nhiên, bối rối nhíu mài, vẻ mặt giống như nuốt phải ruồi bọ, vừa lắc đầu vừa lui về sau. "Ác ma, ác ma, tất cả các người đều là ác ma..."
Qua hồi lâu, Thẩm Hà bỗng nhiên mở to hai mắt, nhìn Lộ Tây Trán. "Thả tôi ra, các người không có quyền giam giữ tôi!"
================
Ám thị là dùng ánh mắt, cử chỉ, đặt biệt là lời nói, để tạo nên sự thư giãn tinh thần cho người khác, khiến họ làm theo ý mình. Ám thị là cơ sở của thuật thôi miên, tạo nên một trạng thái đặc biệt ngủ nửa vời. Trong đó người bị ám thị không làm chủ được mình và thực hiện tất cả các mệnh lệnh của người ám thị. (Nguồn Wikipedia)
Từng nghe một vụ án về ám thị thế này: Hung thủ trói và bịt mắt nạn nhân lại, sau đó dùng dao rạch một vết rất nhỏ vào tay nạn nhân, làm nạn nhân cảm thấy giống như có người cắt cổ tay mình. Sau đó hung thủ mở vòi nước, chỉnh tốc độ như tốc độ máu chảy, cho nạn nhân nghe. Sau một khoảng thời gian thì nạn nhân thật sự đã chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro