Chương 50: Chuyện xưa như khói
Chương 50: Chuyện xưa như khói
Chỉ thấy Hạ Lan Thu Bạch nhanh chóng giật áo Mạnh Khả Quân, Mạnh Khả Quân mới lắp bắp nói. "A, cô... cô có ý là, hiện nay Thư Dã không còn trong công ty nữa, chỉ còn một mình con chiến đấu hăng hái. Con phải cố gắng lên, đừng để cô thất vọng."
Thấy Lộ Tây Trán không nói lời nào, Mạnh Khả Quân càng nắm chặt tay nàng. "Cô biết không phải con thật sự không thèm quan tâm Lộ thị. Mấy năm này trên phương diện kinh doanh và kinh tế tài chính, con nhất định tốn không ít công sức, không phải là để một ngày ông cố, ông ngoại và mẹ con chết được nhắm mắt sao? Con cũng đừng nghi ngờ, cô đã nói cô không giống cha con, kiếm loại tiền bất lương này, nhất định sẽ bị trời phạt."
Trước mặt trưởng bối, Lộ Tây Trán luôn có phương thức xã giao lễ phép của riêng mình. Nàng từ nhỏ đã được hưởng một nền giáo dục tốt đẹp. Mẹ nàng Lộ Hủy Thư là thiên kim nhà họ Lộ, người có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, anh trai là một vị thiếu gia văn nhã, rất khó để nàng không trở thành một tiểu thư khuê các. Cho nên dù đối mặt với Mạnh Khánh Đông hay Mạnh Thiên Thiên, những người có khúc mắt sâu như vậy, nàng vẫn có thể không nổi giận. Đây không phải do nàng nhu nhược, mà là do truyền thống giáo dục tốt đẹp của gia đình.
"Con tự có chừng mực, cảm ơn cô đã nguyện ý giúp đỡ."
"Còn nữa." Mạnh Khả Quân đưa tay vuốt tóc Lộ Tây Trán, thoạt nhìn đặc biệt hiền từ. "Con dù sao vẫn là con gái, thế lực đơn bạc, cô sẽ sắp xếp cho Lưu Sâm về giúp con."
Nghe được cái tên này, mặt Lộ Tây Trán xẹt qua một tia hờn giận rất nhỏ, nhanh chóng nói tiếp. "Không cần, ý tốt của cô, cháu xin nhận."
Mạnh Lưu Sâm là anh ruột của Mạnh Thiên Thiên, chỉ nhỏ hơn Lộ Tây Trán nửa tuổi. Điều này càng chứng việc Mạnh Khánh Đông ngoại tình là sự thật. Lúc Mạnh Lưu Sâm được sinh ra, Đỗ Linh và Mạnh Khánh Đông lừa dối mọi người, đưa cho Mạnh Khả Quân làm con thừa tự. Còn Mạnh Khả Quân thì nói với bên ngoài đây là đứa trẻ bị vứt bỏ, do mình nhận về từ cô nhi viện. Mà Lộ Hủy Vân tự nhiên không có bất kỳ nghi ngờ nào với người chồng mình yêu thương.
Mãi đến sau này khi Lộ Hủy Vân qua đời, bí mật động trời này mới được đưa ra ánh sáng.
"Tây Trán, cô biết con không cách nào chấp nhận đứa em này. Nhưng Lưu Sâm là đứa nhỏ được cô nuôi lớn, tính tình của nó cô là người rõ nhất. Con tin tưởng cô, nó sẽ không hại con."
Đáy lòng nàng cười lạnh vài tiếng, sẽ không hại nàng? Chẳng lẽ nàng còn phải trông chờ Mạnh Lưu Sâm giúp nàng đối phó mẹ ruột hắn sao?
"Con biết cô lo lắng, nhưng con không phải chỉ có một mình."
Hôm nay trên thế giới này, trừ Lộ Thư Dã, Lộ Tây Trán chỉ nguyện ý tin tưởng một người, chính là cái người lần đầu tiên gặp mặt đã chẳng thèm đoái hoái tới màng - Kiều Ỷ Hạ. Cô ấy sẽ dùng phương thức ngốc nghếch lặng lẽ quan tâm màng, cô ấy sẽ gan dạ cùng nàng thách đấu. Cô ấy chính là một Kiều Ỷ Hạ kiêu ngạo, tự tin. Về phần quan hệ huyết thống, nếu có thể lựa chọn, nàng tình nguyện không muốn chảy chung dòng máu với những kẻ gọi là "người thân" này.
"Em là nói Kiều tiểu thư sao?" Hạ Lan Thu Bạch vẫn yên lặng một bên, bỗng nhiên lên tiếng. Nói đến Hạ Lan Thu Bạch này, lúc nào cũng mang trên mình khí chất trong trẻo, rất dễ làm người ta liên tưởng đến tiên nữ hoặc là những thế ngoại cao nhân. Điều này cũng không phải vì dụng mạo cô ấy khuynh quốc khuynh thành đến cỡ nào, mà là vì khí chất bẩm sinh trên người cô ấy. Khóe miệng lúc nào cũng treo một nụ cười như có như không, không ngã ngớn cũng không nghiêm túc. Những người hiểu rõ cô ấy sẽ biết, nụ cười này cũng không phải nụ cười đơn thuần. Cô ấy thoạt nhìn giống như không màn thế sự, nhưng thực ra, chỉ sợ chính cô ấy mới là người rõ nhất.
Lộ Tây Trán nói. "Cô ấy là người bạn đáng giá kết giao."
"A? Cô gái này là ai thế, còn có thể lọt vào mắt Tây Trán nhà chúng ta? Cô thật muốn gặp một lần đấy." Mạnh Khả Quân ngạc nhiên nói. Từ nhỏ, tính cách Lộ Tây Trán đã quái gỡ, lại cao ngạo, không ai có thể hòa nhập vào thế giới của cô cháu gái này. Hiện tại có một người được Lộ Tây Trán vui vẻ thừa nhận, hơn nữa nghe ra còn sống chung không tệ, với tư cách cô cô, Mạnh Khả Quân tất nhiên vui mừng.
"Là một cô bé rất xinh đẹp, cũng rất ưu tú." Hạ Lan Thu Bạch cười nói với Mạnh Khả Quân. "Đối với Tây Trán rất tốt, trước đây vài ngày còn vì bảo vệ Tây Trán mà bị thương."
"Vậy là một cô bé tốt rồi." Mạnh Khả Quân cũng nở nụ cười, thoạt nhìn dịu dàng hào phóng. "Nhất định có thể chăm sóc tốt cho Tây Trán chúng ta."
"Đúng vậy." Hạ Lan Thu Bạch như có điều suy nghĩ gật đầu, ngắm nhìn Lộ Tây Trán. "Tây Trán, người bạn tốt như vậy, em cần phải hảo hảo quý trọng."
Lộ Tây Trán đồng dạng nhìn vào mắt Hạ Lan Thu Bạch, nói rõ từng câu từng chữ. "Đó là đương nhiên. Ỷ Hạ cô ấy, đáng giá em dùng tính mạng này bảo vệ. Em tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào làm ra chuyện, gây bất lợi cho cô ấy. Tuyệt đối."
Giọng của nàng không coi là cứng rắn hoặc khiêu khích, nhưng trong một câu lại dùng đến ba chữ tuyệt đối, giống như đang tỏ vẻ hoặc ám chỉ gì đó.
"Vậy là tốt rồi, như vậy chị cũng yên tâm." Hạ Lan Thu Bạch cười vui vẻ, khoác tay Mạnh Khả Quân, thân mật nói. "Thời gian không còn sớm, cô cũng mệt rồi, cháu đưa cô về khách sạn nghĩ ngơi."
Mạnh Khả Quân gật đầu, ngồi dậy chỉnh áo khoác, sau đó như là chợt nhớ cái gì, cầm chặt tay Lộ Tây Trán, nhẹ nhàng vén ống tay áo lên. Lộ Tây Trán theo bản năng rụt mạnh về, cũng bất chấp cái gì cấp bậc lễ nghĩa. Mạnh Khả Quân thấy nàng kháng cự, tiến lên vuốt tóc nàng. "Xem ra vết sẹo... còn chưa lành."
"Đối với sinh hoạt bình thường không ảnh hưởng gì, cô không cần lo lắng."
"Cô quen biết vài vị bác sĩ chỉnh hình nổi tiếng, muốn cô liên lạc giúp con không?"
Nếu Lộ Tây Trán thật lòng muốn xóa vết sẹo này, bác sĩnàng có thể tìm không kém hơn Mạnh Khả Quân giới thiệu, nhưng mà nàng không muốn. Dù là mỗi mùa hè, nàng cúi đầu đều phải trông thấy vết sẹo xấu xí kia. Nhưng nàng cũng không dao động. Nàng muốn giữ lại vết sẹo này, từng giây từng phút nhắc nhở mình, bản thân đã từng bị tổn thương ra sao.
Lộ Tây Trán lắc đầu: "Thật sự không cần."
Mạnh Khả Quân cũng không nhiều lời nữa, lắc đầu nói một câu đứa bé đáng thương, lấy túi da Louis Vuitton của mình, dẫn tay Hạ Lan Thu Bạch đi ra. Lộ Tây Trán đưa hai người đến cổng biệt thự. Trước lúc lên xe, Mạnh Khả Quân yêu thương ôm Lộ Tây Trán, vuốt đầu nàng nói. "Qua mấy ngày tiểu Sâm sẽ về, đừng bướng bỉnh nữa. Nhiều người giúp vẫn tốt hơn, đừng để cô lo lắng, có được không?"
Bóng đêm u ám, đèn đường bên cạnh hàng rào sắt tản ra ánh sáng màu vàng nhạt, dưới ánh đèn, nàng nhìn thấy ánh mắt Mạnh Khả Quân. Nàng hiểu rõ, ở nơi được gọi là "nhà", có lẽ chỉ duy nhất Mạnh Khả Quân thật lòng quan tâm mình. Cho nên, dù trong lòng có ngàn vạn cái không muốn, cuối cùng vẫn gian nan gật đầu.
Giống như vừa rồi nói với Kiều Ỷ Hạ, nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ tổn thương ai, nhưng trên đời này lại hiếm có người đối xử thật lòng với nàng. Nếu một người thật lòng đối tốt với nàng, nàng vĩnh viễn sẽ không quên. Nàng là người mang thù, nhưng lại càng biết trân trọng. Một giây hạnh phúc thôi, cũng đủ để nàng nhớ cả đời.
------------------------------
Trên xe, Hạ Lan Thu Bạch và Mạnh Khả Quân cùng ngồi phía sau. Mạnh Khả Quân đan hai tay vào nhau, thở dài một hơi. "Thu Bạch, con nói cô làm như vậy là đúng hay sai đây?"
"Dù sao Lưu Sâm cũng là em trai Tây Trán, huống hồ đã nhiều năm như vậy, em ấy cũng không tiếp xúc với cha mẹ ruột mình, em ấy nất định không thiên vị. Cô đối với Tây Trán dụng tâm như vậy, nếu mẹ chồng con dưới suối vàng biết được, cũng có thể yên tâm rồi."
Mạnh Khả Quân nhắm mắt lại, lắc đầu, cảm thấy hốc mắt cay cay. "Là cô có lỗi với em dâu, nếu năm đó không phải cô quá cưng chiều Khánh Đông, giúp nó nói dối khắp nơi, em dâu cũng sẽ không đến chết cũng trầm mê trong đó. Em dâu tốt như vậy, lại yêu sai người rồi. Hôm nay cô chỉ giúp Tây Trán một chút, nói đến cùng đều là để lương tâm bớt cắn rứt mà thôi. Nhà họ Mạnh chúng ta, thật sự thiếu nhà họ Lộ quá nhiều, nhiều lắm..."
Nếu không có nhà họ Lộ, chỉ sợ hai chị em họ vẫn chỉ là những người bình thường trong xã hội. Mỗi tháng đều phải lo lắng cơm, áo, gạo, tiền, chứ không phải như hiện giờ, ăn ngon mặc đẹp, một người quản lý công ty lớn, một người lấy chồng ở Canada. Tất cả vinh hoa phú quý của họ, vốn đều là của nhà họ Lộ, nhưng cuối cùng, bọn họ lại lấy oán trả ơn, hủy nhà họ Lộ, chiếm đoạt tất cả không sót gì.
"Việc mà cô hối hận nhất, chính là năm đó để Khánh Đông bức Tây Trán ra khỏi nhà, vậy mà cô không nói được một lời. Là cô phụ lòng ủy thác của em dâu." Nước mắt nóng hổi trên mặt Mạnh Khả Quân chảy xuôi, thấm ướt hai tay bà. Mạnh Khả Quân xoay người, ôm Hạ Lan Thu Bạch. "Thu Bạch, cô có lỗi với em dâu, cũng không còn mặt mũi gặp lại Thư Dã..."
"Cô à, chuyện đã qua cứ để nó qua đi. Con tin Tây Trán sẽ không trách cô."
"Khánh Đông thật quá đáng, nó thiếu nợ nhà họ Lộ rất nhiều, rất nhiều... Tại sao nó có thể nhẫn tâm như vậy, Tây Trán là con gái ruột của nó mà..."
Vẻ mặt Hạ Lan Thu Bạch cũng dần trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói. "Đúng vậy."
Năm đó, Hạ Lan Thu Bạch là người tận mắt chứng kiến mọi việc. Lúc ấy Lộ Tây Trán vừa tròn mười tám, nàng thiên tư thông minh, khi đó đã là sinh viên năm thứ ba đại học Harvard, sau khi gặp chuyện ngoài ý muốn kia, do bác sĩ dặn dò và Hạ Lan Thu Bạch cố gắng thuyết phục đã được đưa về nhà tịnh dưỡng ba tháng. Nhưng trong ba tháng này, cô gái trẻ ấy đã liên tiếp bị đả kích.
Hạ Lan Thu Bạch tận mắt nhìn thấy Mạnh Thiên Thiên nghịch ngợm gây sự, cố tình phá Lộ Tây Trán. Nhưng Lộ Tây Trán không để ý, con bé liền giội nước nóng lên tay nàng, trong lúc tránh né, nàng vô tình đụng vào con bé làm nó đập đầu vào bậc thang. Mạnh Thiên Thiên lớn tiếng gào khóc. Đỗ Linh biết rất rõ sư thật, nhưng vẫn bao che con gái mình, đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu Lộ Tây Trán.
Hạ Lan Thu Bạch còn nhớ rõ, lúc ấy Đỗ Linh nói. "Khánh Đông, em biết Tây Trán vẫn không chấp nhận mẹ con em, hiện giờ Thư Dã xảy ra chuyện, nó đau khổ trong lòng em có thể hiểu được. Nhưng nó có khổ thế nào, cũng không nên trút lên đầu Thiên Thiên chứ! Nói thế nào Thiên Thiên cũng chỉ là đứa con nít, nó có hiểu gì đâu! Em biết mình vào nhà này danh bất chính ngôn bất thuận, xem ra em vẫn phải rởi khỏi nơi này thôi!"
Hạ Lan Thu Bạch giúp Lộ Tây Trán giải thích, nhưng Mạnh Khánh Đông lại muốn Lộ Tây Trán tự mình giải thích. Với tính tình Lộ Tây Trán, đúng là đúng, sai chính là sai, nàng xem thường cái gọi là giải thích. Đối mặt với chất vấn của Mạnh Khánh Đông và sắc mặt ghê tởm của mẹ con họ Đỗ, nàng một chữ cũng không nói, thậm chí còn không thèm nhìn bọn họ.
Lúc bàn tay Mạnh Khánh Đông hạ xuống, Hạ Lan Thu Bạch nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lộ Tây Trán, biết dù mình có nói gì cũng đã vô dụng. Lộ Tây Trán lướt qua người Mạnh Khánh Đông lên lầu. Nàng quay người lại, không biết nói với ai. "Những gì ba thiếu nợ nhà họ Lộ, tôi sẽ bắt ba từ từ trả về, tất cả." Một tiếng ba này, rốt cuộc là ẩn chứa bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu chán nản, thất vọng và thậm chí tuyệt vọng đây?
Lúc Hạ Lan Thu Bạch đến phòng Lộ Tây Trán, nàng đang ngồi ở mép giường, trên tủ đầu giường bày một chiếc hộp y tế, đưa lưng về phía cửa.
"Để chị giúp em." Nhìn cổ tay Lộ Tây Trán bị thương bầm tím, Hạ Lan Thu Bạch cảm thấy không đành lòng.
"Không cần."
"Vì sao không giải thích?"
Lộ Tây Trán bôi thuốc mỡ lên cổ tay, thản nhiên nói. "Tại sao phải giải thích."
Lúc ấy Lộ Hủy Thư đã qua đời được tám năm. Năm thứ ba, Mạnh Khánh Đông đem Đỗ Linh về nhà, sau đó mới có Mạnh Thiên Thiên, đến năm thứ năm, Mạnh Khánh Đông tổ chức sinh nhật cho Mạnh Thiên Thiên, đồng thời thông báo "tin tốt" Lộ thị chính thức đổi thành Mạnh thị, nói là song hỷ lâm môn. Thật tốt cho một cái song hỷ lâm môn a.
Thì ra, thời gian đã qua lâu như vậy. Hạ Lan Thu Bạch giật mình từ quá khứ, vỗ vỗ lưng Mạnh Khả Quân. Thì ra, Lộ Tây Trán đã một mình trải qua nhiều ngày tháng cô đơn dài đằng đẵng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro