Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48: Gặp mạnh liền mạnh

Chương 48: Gặp mạnh liền mạnh

Bầu không khí trên bàn bỗng nhiên trở nên rất hòa hợp. Cứ tưởng Lộ Tây Trán sẽ giận, nhưng thái độ ôn hòa của nàng làm mọi người nhẹ nhỏm không ít, dù sao cũng là nơi công cộng, Kiều Ỷ Hạ không tiện nói gì. Bữa cơm chưa được 40 phút, mọi người lục tục đi ra, mỗi người đều còn việc phải làm. Thương Lục và Bạch Anh trở về Dicos tiếp tục cắm chốt. Vụ án này không tính lớn, nhưng mục tiêu cần tập trung cũng không dễ dàng.

Quả nhiên khi đến khách sạn, quản lý nói trước đó không lâu Thẩm Hà đã lấy lý do sức khỏe kém xin từ chức, cũng không biết đi nơi nào. Thẩm Hà không phải người địa phương, nguyên quán ở Hồ Nam, song thân đều đang sống tại đó, nghĩ lại, rất có khả năng Thẩm Hà đã trở về cố hương.

"Hừ, Thẩm Hà này cho là có thể qua mặt chúng ta?" Thạch Vi vung tay. Mấy ngày nay anh ta đã điều tra rất nhiều đối tượng, nhưng không ngờ lại bỏ sót người quan trọng này. Thạch Vi cảm thấy giống như bị cô ta trêu đùa. Cảm giác này làm anh ta vô cùng khó chịu. "Đến nơi ở trước đây xem Thẩm Hà còn ở đó không, nếu không có, lập tức thông báo người trong đội khởi hành đi Hồ Nam."

Nếu Thẩm Hà ngay cả nhà cũng bỏ đi, vậy càng chứng minh trong lòng cô ấy có quỷ. Nhưng trốn tránh, vĩnh viễn không phải phương pháp giải quyết vấn đề tốt nhất, bởi vì 'lưới pháp luật tuy thưa mà khó lọt'. Bất kỳ người nào phạm tội cũng không thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Nhà ở đã đổi chủ nhân. Thẩm Hà mất tích, biến mất khỏi thành phố. Vụ án thoạt nhìn càng thêm khó bề điều tra, nhưng với ba người, lại càng sáng tỏ.

Thẩm Hà, Giang Tư Lự, Thôi Đình, Đinh Nguyên. Bốn người họ tạo thành một mạng lưới quan hệ phức tạp. Mỗi một mắc xích, dường như đang phơi bày rõ ràng trước mặt...

"Đội trưởng Thạch, đến nhà Thôi Đình chút đi." Sau khi lên xe, Lộ Tây Trán khoanh tay, nói với Thạch Vi trên ghế lái. "Ảnh chụp hiện trường không đầy đủ, rất nhiều nơi vẫn chưa được chụp."

Từ ngày xảy ra vụ án, hiện trường được cảnh sát phong tỏa và bảo vệ, không để ai lọt vào phá hư. Trước khi vụ án kết thúc, căn phòng đó chắc chắn không thể được sửa lại hoặc cho thuê, cho nên không cần lo lắng.

Trong nhà Thôi Đình, phòng khách vẫn tràn ngập mùi vị ẩm ướt và không khí quỷ dị. Thạch Vi đã đến đây rất nhiều lần. Trong quá trình tra án, nếu không có thêm manh mối hữu dụng nào, cảnh sát sẽ phải đến hiện trường gây án lần nữa, thể nghiệm cảm giác của tên tội phạm. Đây là phương pháp rất hiệu quả, chỉ có người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, mới có thể hiểu được tâm lý tội phạm một cách chuẩn xác.

Lộ Tây Trán ngồi vào chiếc ghế Thôi Đình từng bị trói, giống như đã hoàn toàn bỏ qua bệnh sạch sẽ. Giờ phút này, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ, đó chính là, phải tìm được hung thủ.

"Hạ, trói chặt tôi."

Kiều Ỷ Hạ có chút do dự, tháo khăn quàng cổ của mình, trói chặt nàng vào ghế.

"Sau đó, dùng tay che kín mắt tôi."

Giờ phút này, Lộ Tây Trán giống như đặt mình vào bóng tối, tay chân bị buộc chặt làm nàng không thể di chuyển. Bóng tối đột nhiên xuất hiện khiến người thường 'lạc vào cảnh giới kỳ lạ' như nàng, mất đi tự do và cảm giác an toàn.

"Hiện giờ, tất cả những gì của cô đều nằm trong tay tôi." Kiều Ỷ Hạ nhàn nhạt nói, tạo ra một bầu không khí hư ảo. "Ngẫm lại cô còn trẻ như vậy, lại phải kết thúc mạng sống trong tay tôi, trong lòng có sợ hãi không?"

"Không." Lộ Tây Trán mở mắt, lông mi quét qua lòng bàn tay Kiều Ỷ Hạ. Lời nói chắc chắn của nàng làm Kiều Ỷ Hạ thả lỏng tay, nàng tiếp tục nói. "Còn thiếu một bước."

Cùng lúc đó, tiếng Thạch Vi từ phòng vệ sinh đột ngột vang lên. "Ỷ Hạ, Lộ giáo sư!"

Nghe tiếng, Kiều Ỷ Hạ lập tức mở trói cho Lộ Tây Trán, hai người tiến vào phòng vệ sinh, chỉ thấy Thạch Vi ngồi xổm bên cạnh thùng rác, mang bao tay, trong tay cầm một ông nhỏ giọt (burette dùng trong phòng thí nghiệm).

Kiều Ỷ Hạ lập tức lấy từ trong túi ra một cặp bao tay, đưa cho Lộ Tây Trán một cái. Hai người cùng lúc đeo vào, nhận lấy ống nhỏ giọt kiểm tra. Trước đây, Kiều Ỷ Hạ và Thạch Vi đều chủ quan không kiểm tra thùng rác tầm thường này. Lộ Tây Trán đưa chiếc ống ra trước mặt, sau đó nói. "Còn lưu một ít chất lỏng."

Bên trong ống là một hỗn hợp chất lỏng màu đỏ nhạt, giống như máu và nước được pha vào nhau.

Kiều Ỷ Hạ đi xung quanh phòng vệ sinh một vòng, xem còn sót manh mối nào không. Thôi Đình sẽ không rãnh rỗi mua ống nhỏ giọt về chơi, đây nhất định là do hung thủ mang đến.

Lộ Tây Trán nhỏ một ít chất lỏng ra mu bàn tay. Nàng ngưởi ngưởi, không có mùi máu. Thạch Vi tự giác lấy ra một túi nhựa trong suốt, Lộ Tây Trán để chiếc ống vào, anh ta sẽ đem về cục tiến hành xét nghiệm kỹ hơn.

"Lộ giáo sư, thời gian không còn sớm. Để em Hạ đưa cô về, sau khi có kết quả tôi liền báo cô biết." Thạch Vi nói. Trời đã gần tối, anh ta thì không sao, nhưng chỉ sợ Lộ giáo sư mệt nhọc.

Lộ Tây Trán không từ chối. Cùng Kiều Ỷ Hạ về nhà đã gần bảy giờ tối. Trên đường đi Kiều Ỷ Hạ ghé nhà hàng mua vài món điểm tâm đem về. Hai người đều tự giác chia nhau tắm rửa, tẩy đi một thân bám mùi, sau đó bắt đầu một đêm tốt đẹp.

---------------------------------

"Có thật là đầu bếp Hồng Thịnh làm không vậy? Còn không ngon bằng bánh rán trái cây của sư phụ bán trên xe đẩy nhỏ ở chợ cửa Bắc." Lộ Tây Trán gấp thịt gà xào đậu phộng vào bát, ăn phải một ít dưa leo chát chát liền mặt mũi không vui nói.

"Có ăn là may lắm rồi, cô xem lại mình đi, đúng là kén cá chọn canh." Kiều Ỷ Hạ lắc đầu nói. "Rõ ràng là ghét bỏ tôi gọi món ăn không ngon."

"Khụ." Lộ Tây Trán vội ho một tiếng, có chút chột dạ bưng chén lên ăn cơm. "Tôi không có ý đó."

Kiều Ỷ Hạ lại thực hiện được trò đùa, vui vẻ cười cười. Lộ Tây Trán nhìn nàng đem mình ra làm trò tiêu khiển xem ra rất vui vẻ, vừa hờn vừa giận. Vì cái gì mình gặp phải nàng liền lâm vào thế yếu.

"Thương Thương." Kiều Ỷ Hạ để chén xuống, khoanh tay trên bàn, như có điều suy nghĩ nhìn Lộ Tây Trán. "Rõ ràng cô thích sạch sẽ, vì sao từ khi tôi đến đây, cô cũng không để ý, ăn chung bàn với tôi."

Lộ Tây Trán hơi thất thần, hiển nhiên không nghĩ Kiều Ỷ Hạ sẽ hỏi chuyện này. "Cô cũng vậy không phải sao?"

"Đó là vì tôi thích cô."

Lời vừa nói ra, bầu không khí trở nên rất vi diệu. Tay cầm chén của Lộ Tây Trán ngừng giữa không trung, nhìn lại cũng không phải mà không nhìn cũng không phải, chỉ có thể dùng giọng điệu vui đùa, thờ ơ nói. "Nếu vậy cô đúng là cao thủ tình trường, lúc đó chỉ vừa gặp tôi một lần đã yêu. Nói lời ngon ngọt cũng phải chú ý tính chân thật, uổng cho cô làm đội phó đội trọng án, đúng là không chuyên nghiệp chút nào."

"Vậy cô có dám so với tôi không?"

"So cái gì?"

"So trình độ chuyên nghiệp của chúng ta."

Lộ Tây Trán nhướng mi. "Được thôi. Chọn một lĩnh vực cô am hiểu nhất, có lẽ sẽ không thua quá thảm." Chuyện này thật mới lạ. Lộ Tây Trán nàng tự nhận thiên tư thông minh, trong lĩnh vực tâm lý học mặc dù còn chưa bằng một vài tiền bối đức cao vọng trọng, nhưng so với những người cùng lứa nàng tuyệt đối là thiên tài.

Thật ra đo trình độ chuyên nghiệp đơn giản chính là chơi vài trò chơi nhỏ, như đọc giây, ghi nhớ nhanh, Klotski*, tính nhanh và chơi các loại bài.

(*Klotski là một trò chơi di chuyển các khối đồ vật trong một phòng hình chữ nhật. Ban đầu, phòng gồm nhiều khối có hình dạng khác nhau, có một cửa có thể mở ra. Mỗi lần, ta di chuyển một khối theo chiều dọc hoặc ngang (không kể dịch chuyển xa hay gần đều tính một lần). Mục đích là ta phải đưa được khối to nhất (khối chủ) đến cửa phòng với số lần thực hiện ít nhất. Klotski được chơi trên máy tính, có những mức độ từ dễ đến khó với từng bộ các khối do người biên soạn lập ra. Xem thêm trên wiki.)

"Nếu Lộ giáo sư đã hào phóng như vậy, tôi cũng không khách khí. Vậy chơi một trò đơn giản làm nóng người đi."

Nghe vậy, Lộ Tây Trán để chén đũa xuống, lấy khăn tay lau miệng. "Được."

Kiều Ỷ Hạ đưa nắm đấm lên, khóe miệng kéo ra một nụ cười. "Kéo, búa, bao."

Trò chơi được con nít yêu thích này, chính là một cách kiểm tra trình độ của một nhà tâm lý học nhập môn. Nhiều người cho rằng đây chỉ là một trò chơi may rủi, nhưng trên thực tế nó lại là một trò trí tuệ, đòi hỏi chiến lược và khả năng quan sát.

Từ khi bắt đầu hai người đều không nói chuyện. Ba trận trước tất cả đề ra búa, mãi đến khi bắt đầu ván thứ tư, Kiều Ỷ Hạ nhìn thẳng vào mắt Lộ Tây Trán nói. "Lần này tôi sẽ ra kéo."

Lộ Tây Trán nhìn vào mắt nàng, có ngả ngớn cũng có phần nghiêm túc. Bốn mắt chạm nhau chính là nồng nặc mùi thuốc súng. Lộ Tây Trán nhìn "cái kéo" của Kiều Ỷ Hạ và "cái bao" của mình chạm nhau, thoáng chốc, thất thần. Nàng chưa bao giờ thua, nàng chưa bao giờ bị đánh bại bởi bất kỳ kẻ nào. Nhưng hôm nay trên bàn cơm, lại thua bởi Kiều Ỷ Hạ.

"Thương Thương, tôi nói rồi, tôi sẽ ra cái kéo."

Ít nhất trong một giây kia, Kiều Ỷ Hạ đã khống chế được suy nghĩ của Lộ Tây Trán. Bình thường trong lúc chơi kéo, búa, bao, lời nói từ một người chỉ nhằm mục đích đánh lạc hướng người còn lại, có khi là thật cũng có khi là giả. Trong lòng người chơi thường chọn làm ngược lại, ý nghĩ đầu tiên của bản thân là đối phương nói thật, người chơi vô cùng có khả năng sẽ ra ngược lại, bởi vì họ sợ đối phương sẽ không chế suy nghĩ mình.

Lộ Tây Trán cảm thấy có chút hoảng, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, có điều bữa cơm này cũng ăn không vô nữa. "Tôi ăn no rồi. Cô dọn dẹp đi. Tôi ở phòng khách chờ cô."

Kiều Ỷ Hạ cố tình dọn dẹp rất chậm. Còn Lộ Tây Trán đang vì sai lầm vừa rồi của mình mà nghĩ ra một nghìn lý do vãn hồi tôn nghiêm. Đúng vậy, đây chẳng qua là sai lầm, sẽ không có lần sau.

"A, môn toán tôi học không tệ, vậy sẽ khiêu chiến Lộ giáo sư tính nhanh có được không?" Thực ra, lúc Kiều Ỷ Hạ xem TV phát hiện trong này có trò tính nhanh, hẳn là phần mềm do Lộ Tây Trán cài, nhân chia cộng trừ đều có. Nếu so về trí nhớ, đây là trò nhất định không thể thiếu. "Cộng trừ tôi yếu một chút, vậy chơi phép nhân đi. Lộ giáo sư nhất định phải nhường tôi đó."

Kiều Ỷ Hạ là một cô gái thông minh, tâm tư lại vô cùng tinh tế. Nàng nói vậy, một mặt là hạ thấp chính mình, mặt khác nâng Lộ Tây Trán lên, làm cho bầu không khí trở nên thoải mái.

Trò chơi này độ khó rất cao, nếu người chơi không thật sự nhanh và nhạy bén sẽ không thể tính chính xác. Trong vòng 10 giây, màn hình TV sẽ hiện ra một phép tính gồm 20 số, 10 giây sau hai người đồng thời viết đáp án ra bảng. Một kiểm tra tốc độ, hai kiểm tra trí nhớ, ba kiểm tra năng lực phân tích, độ khó vô cùng cao.

Kiều Ỷ Hạ không nói dối, trò này quả thực là một trong những điểm mạnh của nàng. Bản lĩnh này từng làm Thương Lục sùng bái như thần. Lúc phát hiện trò này trong TV nhà Lộ Tây Trán, Kiều Ỷ Hạ cũng vô cùng kích động. Nàng thật muốn biết, nhà tâm lý học thiên tài nổi tiếng trong và ngoài nước này có thể đánh bại mình không. Nếu thật có thể, nàng sẽ thừa nhận cô gái này quả thật giỏi hơn mình.

Hai người đồng thời giơ bảng lên, nhìn con số giống nhau như đúc, Kiều Ỷ Hạ cười cười. Nhưng Lộ Tây Trán không vui, ngang hàng không phải kết quả nàng mong muốn, cái nàng muốn là chiến thắng áp đảo.

Kết thúc hiệp một, sức chiến đấu của Kiều Ỷ Hạ không suy yếu chút nào, ngược lại càng đấu càng hăng, khó phân thắng bại.

"Nếu tiếp tục, dù chơi tới sáng cũng không phân thắng bại." Kiều Ỷ Hạ lau con số trên bảng. "Tôi muốn thử tính bằng hai não."

Lộ Tây Trán nhướng mi. "Cô chắc chắn?"

Cái gọi là tính bằng hai não, chính là màn hình sẽ cùng lúc hiện ra hai phép tính, người chơi sẽ phải dùng não trái não phải đồng thời tính toán, cuối cùng viết ra hai đáp án. Người bình thường muốn nhớ số đã khó, huống hồ còn phải tính toán.

Kiều Ỷ Hạ gật đầu, cười tự tin.

Vì nghĩ cho Kiều Ỷ Hạ, Lộ Tây Trán thiết lập lại trò chơi, 15 giây 25 số chia làm ba nhóm phép cộng. Với Lộ Tây Trán, tốc độ này chỉ là một bữa ăn sáng.

"Xem ra vận khí của tôi không tệ." Lộ Tây Trán nhìn con số trên bảng Kiều Ỷ Hạ, lại nhìn số trên bảng mình, cũng không ngẩng đầu xem đáp án trên màn hình.

Trong hai đáp án, con số ở vị trí thứ mười trong đáp án bên phải của Kiều Ỷ Hạ bị sai. Lộ Tây Trán giành thắng lợi cuối cùng. Kiều Ỷ Hạ không thể không thừa nhận, năng lực của nàng rất manh, tư duy logic và trí nhớ đều thuộc hàng siêu đẳng.

"Tôi tâm phục khẩu phục." Kiều Ỷ Hạ gật gật đầu. Trên thực tế, Kiều Ỷ Hạ là một người gặp mạnh liền mạnh, nhưng Lộ Tây Trán không phải dựa vào vận may mà là thực lực. Tuy Kiều Ỷ Hạ là người háo thắng, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tâm trạng nàng, càng không ảnh hưởng biểu hiện của nàng sau này. Đây chính là mấu chốt giúp nàng đánh bại đối thủ giành chiến thắng.

Rõ ràng thắng, nhưng nhìn Kiều Ỷ Hạ có vẻ mất mát, trong lòng Lộ Tây Trán không vui chút nào. Nhưng muốn an ủi hoặc thương xót, nàng không làm được. Lộ Tây Trán thở dài, nói với cô gái bên cạnh. "Muốn chơi đọc giây không?"

Ánh mắt Kiều Ỷ Hạ lóe lên. Đọc giây là một trong những trò nàng am hiểu nhất. Cũng vì thế, vừa rồi nàng mới không muốn cùng Lộ Tây Trán chơi.

Còn với Lộ Tây Trán, trò chơi này không chỉ là nhược điểm và uy hiếp duy nhất của nàng, mà còn là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng đến giờ vẫn không thể tiêu tan.

Lộ Tây Trán khẳng định, trận đấu kế tiếp, nàng sẽ thua Kiều Ỷ Hạ.

---------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người thử đoán chuyện xưa sau lưng "đọc giây"...

Có một người bạn bình luận chương vừa rồi của ta, cảm thấy rất có ý tứ, viết lên cùng mọi người chia xẻ một chút, cô ấy viết thế này:

Lộ giáo sư: Hạ và tôi thế nào?

Thương Lục: Giống hoa tỷ muội!

Lộ giáo sư: Hử?

Bạch Anh: Giống tình nhân!

Lộ giáo sư: Ừm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro