Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45: Thương Thương ngủ ngon

Chương 45: Thương Thương ngủ ngon

Không đợi Kiều Ỷ Hạ phản ứng, Lộ Tây Trán giống như đột nhiên nhớ đến gì đó, nắm chặt bình sữa trong tay, đề cao âm thanh nói. "Dừng xe!"

Mặc dù Kiều Ỷ Hạ không biết nàng muốn gì, nhưng vẫn lập tức ngừng xe. Lộ Tây Trán liền mở cửa, đến phía trước kéo cửa, lạnh lùng bảo Kiều Ỷ Hạ xuống xe. Lộ Tây Trán cảm thấy bản thân mắc phải một sai lầm nghiêm trọng vừa bực mình lại tức giận. Vậy mà nàng quên mất Kiều Ỷ Hạ vừa bị thương không lâu, miệng viết thương vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, mình lại còn buông thả cho cô ấy lái xe ban đêm.

Nhìn Lộ Tây Trán vì tức giận mà nhăn mày, Kiều Ỷ Hạ ngoan ngoãn xuống xe, vỗ vỗ vau ý nói mình không sao. Trước giờ sức khỏe nàng vẫn rất tốt, đây cũng không phải lần đầu bị thương, nàng sớm quen rồi. Có một số việc không được nuông chiều, nếu không cơ thể sẽ ngày càng kém.

"Kiều Ỷ Hạ, cô không muốn sống nữa phải không!"

Kiều Ỷ Hạ nhún nhún vai. "Tôi giống cô, cũng không yếu ớt nha."

"Đây không phải vấn đề yếu hay không, đây là vấn đề cô không xem trọng mạng của mình. Nếu không khỏe có thể nói ra, không cần thể hiện. Trước mặt tôi, cô còn không thể hoàn toàn tin tưởng, không thể hoàn toàn làm theo ý mình, nói gì đến tình yêu." Nụ cười trên mặt Kiều Ỷ Hạ thu lại, có chút áy náy. Lộ Tây Trán nhìn nàng như vậy, không đành lòng, mềm giọng nói. "Được rồi, ngồi lại đi."

May mắn lái chưa lâu, nếu không, Lộ Tây Trán thật không biết sẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng gì. Kỳ thật Lộ Tây Trán cũng không biết rốt cuộc mình buồn bực cái gì. Là buồn bực Kiều Ỷ Hạ cậy mạnh, xem trọng mặt mũi, hay buồn bực bản thân quên một chuyện quan trọng như vậy, hay vẫn là, buồn bực cô ấy vẫn không đối xử chân thành với mình.

Nhưng là, có ai bắc buộc Kiều Ỷ Hạ sau khi bị từ chối vẫn phải đối xử chân thành với mình đây.

Trên đường đi, bầu không khí trên xe không được tốt. Bên người Lộ Tây Trán lại tràn ngập không khí rét lạnh như xưa. Kiều Ỷ Hạ cũng không muốn nói chuyện. Bên trong nhiệt độ vẫn duy trì ở mức 25, vô cùng ấm áp, nhưng dường như không ấm nổi lòng hai người con gái.

Suy cho cùng Kiều Ỷ Hạ vẫn là bệnh nhân, thường nói 'thương gân tổn cốt một trăm ngày'. Nàng mới nữa tháng liền xuất viện, đâu thể sinh khí dồi dào như trước. Nhìn đôi môi trắng bệch của nàng, trong lòng Lộ Tây Trán ngũ vị tạp trần. Chung quy vẫn là cô gái dịu dàng, cư xử đúng mực, tuy vừa rồi hai người có chút không vui, nhưng Kiều Ỷ Hạ không so đo, vẫn chúc nàng ngủ ngon, nói thời gian không còn sớm, nếu không còn việc gì khác, muốn về phong nghĩ ngơi.

Cũng không nhắc đến chuyện đánh cược giữa hai người.

Trên thực tế, dù là ai trong hai người, cũng không xem tất cả những chuyện đêm nay là trò đùa.

"Hạ." Lộ Tây Trán gọi nàng lại. "Cô theo tôi đến đây một chút."

Hai người một trước một sau lên lầu. Kiều Ỷ Hạ theo Lộ Tây Trán vào trong mật thất. Đóng cửa lại, quang cảnh trước mắt như đập vào mắt Kiều Ỷ Hạ. Nàng không thể tin được, người thích sạch sẽ nghiêm trọng như Lộ Tây Trán, mà lại có một căn phòng rối tinh rối mù như vậy. Hai bên tường đầy giấy dán, trên mỗi tờ đều viết chi chít tình tiết vụ án, và số liệu. Còn chiếc bảng màu đen ở giữa đầy ắp tên người và mũi tên đi ra bốn phía, làm nàng hoa cả mắt.

Trong phòng có ba chiếc bảng, Kiều Ỷ Hạ nhạy cảm đi về chiếc bảng phía bắc, nhìn những cái tên phía trên.

Thì ra mấy ngày nay, Lộ Tây Trán luôn chú ý, hơn nữa tiến hành điều tra vụ án của Thôi Đình.

Đinh Nguyên gây rối trong quán rượu, lại làm bị thương cảnh sát nên bị bắt. Nhưng không có chứng cứ hắn liên quan đến vụ án Thôi Đình, giam giữ mười ngày liền được thả.

"Theo báo cáo kiểm tra thi thể, rất rõ ràng, khi Thôi Đình còn sống không bị hành hạ, trong dạ dày cũng không có vị thuốc nào sót lại." Lộ Tây Trán bình tĩnh nói.

Kiều Ỷ Hạ gật đầu. "Khi chúng tôi đến hiện trường, tay chân Thôi Đình đều bị trói chặt. Nhưng thứ buộc cô ấy không phải dây thừng, mà là vải vụn. Sau khi điều tra, là cắt từ quần áo của cô ấy. Hung thủ rất xảo quyệt, chặt đứt tất cả manh mối có thể điều tra." Nếu đây là dây thừng, cảnh sát có thể thông qua chất liệu điều tra nơi bán, xem như một manh mối, nhưng hung thủ lại lấy quần áo của chính nạn nhân, độ khó càng cao.

"Tôi đã gặp Đinh Nguyên." Trong lúc Kiều Ỷ Hạ nằm viện, Lộ Tây Trán đã đến gặp Đinh Nguyên, tiến hành trao đổi với hắn. "Còn có Thẩm Hà và Giang Tư Lự."

Nàng tiếp tục nói. "Tôi tin những gì mình phát hiện, cô cũng đã phát hiện. Thế nhưng." Lộ Tây Trán bỗng chuyển đề tài câu chuyện. "Tôi và Thạch Vi đã về quê Thôi Đình một chuyến. Tuy cô ấy hám tiền, nhưng trong lòng vẫn không quên được Đinh Nguyên. Mỗi lần nói chuyện với mẹ mình đều nhắc đến Đinh Nguyên. Con gái da mặt mỏng, sau khi chia tay tự nhiên xấu hổ không dám qua lại với bạn trai cũ, vì vậy thông qua người nhà nghe ngóng tình hình Đinh Nguyên gần đây. Dù là áy náy hay lo lắng, tóm lại Thôi Đình đối với Đinh Nguyên, vốn không đơn giản như vậy."

"Ý cô là, chúng tôi đã đi nhầm hướng? Tình nghi sai đối tượng?" Kiều Ỷ Hạ hỏi.

"Hạ." Lộ Tây Trán nhìn nàng, ánh mắt vô cùng nghiêm túc. "Thật ra trong lòng cô đã có rất nhiều loại tội phạm mô phỏng, hãy nói ra khả năng lớn nhất, không cần lo lắng."

Đinh Nguyên có thể chối không nhận. Mỗi người đều có phương pháp kháng cự riêng. Nhưng ngôn ngữ thân thể sẽ bộc lộ suy nghĩ sâu thẳm trong lòng một cách chân thật nhất. Nhất là với Lộ Tây Trán, một thiên tài trong lĩnh vực nghiên cứu tâm lý tội phạm. Nàng không chỉ có thể nhìn thấu tâm tư một người, mà còn có thể tìm được nhược điểm, rồi dùng phương pháp thích hợp nhất bức họ phơi bài bí mật trong lòng.

Thông qua tiếp xúc, Lộ Tây Trán phát hiện Đinh Nguyên là một người có hai mặt. Đôi khi hắn vô cùng hung ác, nhưng đôi khi lại giống một thanh niên bình thường. Trong quá trình nói chuyện, hắn thường cắn móng tay, tuy sau khi phát hiện hắn đã rất khống chế, nhưng đây là hành vi bản năng không thể che giấu. Hành vi này trong tâm lý học gọi là "giả mạo trẻ con khi bị kích thích". Điều này chứng tỏ, hắn là người không có cảm giác an toàn, khát vọng được quan tâm và bảo vệ, nhưng đồng thời rất dễ bị người khác lợi dụng, là người không có chủ kiến.

"Từ phương pháp hung thủ chết Thôi Đình, có thể thấy hai khả năng, một là, trói cô ấy trên ghế trước rồi mới giết. Hai là ngược lại. Tôi vẫn chưa xác định được thứ tự trước sau, nhưng nếu là loại thứ nhất, trói cô ấy rồi giết mà không gây thương tích. Tôi chỉ nghĩ đến một khả năng." Kiều Ỷ Hạ mím môi, nhìn vẻ mặt thoải mái của Lộ Tây Trán, chậm rãi nói ra. "Giết người bằng ám chỉ tâm lý."

Sau khi nói xong Kiều Ỷ Hạ lắc đầu: "Nhưng điều này quá trừu tượng, cũng quá mơ hồ. Cho dù là thật, từ góc độ pháp luật mà nói hung thủ sẽ vô tội."

Lộ Tây Trán không phán xét đúng sai. "Cô xem." Lộ Tây Trán chỉ vào một bức ảnh, là ảnh chụp thi thể nạn nhân. "Cô xem trên ngón tay Thôi Đình có một ít máu, rõ ràng là bị châm, hoặc là bị vật sắc bén cắt qua. Chắc chắn đây không phải do cô ấy tự làm, mà là người bên cạnh tạo ra."

Kiều Ỷ Hạ gật đầu, đây chính là manh mối duy nhất của vụ án. Về điểm này, nàng, Thương Lục và Thạch Vi đã thảo luận rất nhiều lần. "Hung thủ dùng phương pháp này hành hạ cô ấy, chỉ là làm tâm lý cô ấy đau khổ, nhưng không đến mức chết."

"Hạ. Cô đã quên một điều rất quan trọng." Lộ Tây Trán một tay nâng cằm, như có điều suy nghĩ nói với Kiều Ỷ Hạ. "Tại sao hung thủ có thể gây án ngay trong nhà Thôi Đình? Nếu như nói, hung thủ theo Thôi Đình lẻn vào nhà, như vậy quả thật hoang đường. Từ thang máy đến nhà cô ấy chừng mười mét. Thôi Đình lại là người thường xuyên qua lại với đại gia, cô ấy hẳn phải rõ vợ của họ hận cô ấy đến chừng nào, nên ý thức cảnh giác vô cùng cao. Cho nên nói, chỉ có một khả năng, hung thủ nhất định là người Thôi Đình quen biết."

Kiều Ỷ Hạ nhíu mày, hô hấp dồn dập. Đúng rồi, nàng sơ suất quá, vậy mà quên một chuyện quan trọng như vậy. Hung thủ nhất định là đợi lúc Thôi Đình ở nhà mới nhấn chuông cửa, vì là người quen nên mới mở cửa, hoặc là, hung thủ có chìa khóa nhà Thôi Đình! Như vậy có thể tạm thời loại trừ tình nghi với vợ của đám đại gia.

"Trước mắt chỉ có như vậy, những chuyện này cũng chỉ là suy đoán mà thôi." Lộ Tây Trán khoanh tay nói. "Từ khi tôi tiếp xúc vụ án này, đã qua nữa tháng, nhưng vẫn không thể tìm thấy chứng cứ. Nói theo cách nào đó, tôi đã thất bại."

Lộ Tây Trán từng nói, nếu thời gian nàng phá một vụ án vượt qua một tuần, thì xem như thất bại.

"Nhưng mà, vẫn chưa giúp cô tìm được hung thủ, dù đã thất bại, tôi vẫn sẽ tiếp tục tra án."

Kiều Ỷ Hạ dùng sức ôm nàng vào ngực. Đang chống cằm suy nghĩ, Lộ Tây Trán có chút hoảng sợ, chỉ nghe Kiều Ỷ Hạ thì thần bên tai. "Lộ Tây Trán, sao cô lại mạnh miệng như vậy. Rõ ràng có tình cảm với tôi, nhưng vẫn vì lòng tự trọng kiêu căng từ chối. Hiện giờ cô rất đắc ý có phải không?"

Lộ Tây Trán đẩy nàng ra, vuốt vuốt tóc mình, cố gắng khống chế nhịp tim đang nhảy loạn, nhưng vẫn không thể nhịn được hai gò má ửng hồng. "Cô đúng là tự mình đa tình. Tôi chỉ nể mặt tình bạn của chúng ta, trước khi cô từ chức có thể giúp bạn bè một chút. Chuyện này có liên quan gì đến tôi thích cô hay không. Hơn nữa, tìm không được hung thủ, cô nói mặt mũi chuyên gia tâm lý của tôi để chỗ nào."

"Tốt nhất là như vậy." Kiều Ỷ Hạ nhịn cười, gật gật đầu. "Lòng tự trọng của tôi cũng rất cao, đã bị từ chối một lần, tuyệt đối không muốn nếm thử lần thứ hai. Đừng để sau khi từ chối tôi mới phát hiện, thật ra là muốn đồng ý."

Lộ Tây Trán không nói gì, vẫn mang bộ mặt phúc hắc muốn ăn đòn. Kiều Ỷ Hạ tiếp tục xem hình ảnh và phân tích của nàng, sau đó liên kết với suy nghĩ của mình.

Chừng năm phút sau, Lộ Tây Trán mới mở miệng nói. "Thời gian không còn sớm, ra ngoài trước. Ngày mai rồi nói."

Kiều Ỷ Hạ gật đầu, hai người cùng nhau ra khỏi mật thất. Phòng của Lộ Tây Trán ở tại lầu hai, nên không cần đi nữa. Kiều Ỷ Hạ đi đến cầu thang, Lộ Tây Trán gọi nàng một tiếng. "Kiều Ỷ Hạ."

Kiều Ỷ Hạ quay người lại, khó hiểu nhìn nàng, chỉ nghe nàng không được tự nhiên nói. "Sau này không cho chiếm tiện nghi của tôi nữa."

Kiều Ỷ Hạ chợt hiểu, thì ra Lộ Tây Trán vẫn còn để bụng chuyện bị mình ôm vừa rồi. Nhìn nàng rõ ràng thẹn thùng lại cố giả đứng đắn, Kiều Ỷ Hạ vừa vui vẻ lại có chút buồn cười, cũng giả dạng đứng đắn đi về phía nàng. Đứng trước mặt, nhìn Lộ Tây Trán. Lộ Tây Trán bị nàng nhìn có chút lúng túng, nghiêng đầu sang một bên.

"Tôi tuyên bố trước, mặc dù cô từ chối, nhưng tôi sẽ không vì lòng tự trọng mà phủ nhận những lời đã nói trên đu quay. Hôm nay, tất cả những chuyện tôi làm cho cô đều xuất phát từ nội tâm, không có nữa điểm giả dối. Cho nên, dù cô thừa hay không, thì vụ cược này cô thua." Kiều Ỷ Hạ nhìn vào mắt nàng, đặc biệt chăm chú, xen lẫn thâm tình.

Lộ Tây Trán nhìn nàng một cái, dường như bị ánh mắt nóng rực thiêu đốt, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, lạnh lùng nói. "Không thừa nhận."

Vốn tưởng nghe đáp án này, Kiều Ỷ Hạ sẽ rời đi, ai ngờ người này vẫn nhìn mình, tiếng hít thở càng lúc càng rõ ràng. Lộ Tây Trán tức giận, thoáng lên giọng. "Cô nhìn tôi thế nào cũng là đáp án này."

"Đúng không? Như vậy thật đáng tiếc." Giọng Kiều Ỷ Hạ xen lẫn ấm ức. Để tránh mêm lòng, Lộ Tây Trán xoay người, chuẩn bị mở cửa phòng, trở về tắm gội.

Nhưng không ngờ Kiều Ỷ Hạ lưu manh như vậy, từ phía sau ôm lấy này, hai siết chặt vòng eo nhỏ nhắn, nhanh chóng hôn lên mặt nàng một cái, thậm chí tạo ra tiếng vang làm người ta mặt đỏ tai hồng. Lộ Tây Trán sững sờ tại chỗ, tức giận nói không nên lời. Chỉ thấy Kiều Ỷ Hạ nở nụ cười, thản nhiên nói một câu. "Ngủ ngon, Thương Thương." Lập tức xoay người rời khỏi.

Nhìn bóng lưng cao gầy của nàng, nghe thanh âm nàng lên lầu đát đát, Lộ Tây Trán nhắm mắt lại hít sâu một hơi, sau đó dùng sức dậm thật mạnh xuống sàn. Hai tay ôm đầu, vì tức giận mà choáng váng. "Ôi, thật là, mình cũng mắc bệnh xấu hổ sao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro