Chương 38: Một mất một còn
Chương 38: Một mất một còn
Sau khi Đinh Nguyên rời tiểu khu Vân Sâm, hắn vào một hộp đêm tên Star. Tên này hôm qua còn diễn một màn kịch "bạn trai si tình" thề sống thề chết, vậy mà hôm nay đã không thể chờ được, đến nơi này chơi bời.
Vì dụ dỗ Đinh Nguyên mắc câu, moi ra ít thông tin, Kiều Ỷ Hạ quyết định cải trang trà trộn vào đó một phen. Nàng trang điểm thật đậm, đeo kính áp tròng màu tím, mặc một chiếc váy bó sát gợi cảm, đầu đội tóc giả màu vàng, không chỉ không mất phong tình ngược lại còn rất câu người, hoàn toàn đối lập với dáng vẻ nghiêm túc thường ngày. Thạch Vi và Kiều Ỷ Hạ ngồi trong quán một lúc, cảm thấy thời gian thích hợp, nàng liền cầm theo ly rượu, đi về hướng Đinh Nguyên đang ngồi ở quầy bar. Thạch Vi và Thương Lục cho người phân tán xung quanh giám sát.
Kiều Ỷ Hạ nói gì đó với cô gái bên cạnh Đinh Nguyên, cô gái lập tức đen mặt bỏ đi. Nàng chuyển vào ngồi cạnh Đinh Nguyên. Thấy nàng, Đinh Nguyên cong đôi mắt xếch, đưa tay ôm vai nàng. Kiều Ỷ Hạ cảm thấy ghê tởm, nhưng vẫn mỉm cười, tựa đầu vào vai hắn.
"Thật là cô gái hư, đuổi Lucy của anh đi... muốn thay thế em ấy sao..." Đinh Nguyên nói chuyện mập mờ lại nghiền ngẫm, tay phải bưng ly cocktial lên uống.
Kiều Ỷ Hạ phòng điện nhìn hắn. "Vậy không biết, em đây có lọt vào mắt anh được không nha?"
Đinh Nguyên cười mỉa, ôm nàng càng chặt hơn. "Vậy phải xem thành ý của em rồi."
Kiều Ỷ Hạ nhẫn nại nói tiếp. "Anh đẹp trai như vậy, bạn gái đành lòng thả đến nơi này chơi sao? Nếu anh là bạn trai em, em nhất định theo dõi mỗi ngày, một chút cũng không dám thả lỏng, sợ anh chạy đi..."
Nghe được hai chữ bạn gái, sắc mặt Đinh Nguyên lạnh lẽo, hừ lạnh một tiếng. "Đẹp trai có ích gì!"
"Được rồi, được rồi, đừng nhắc đến chuyện không vui. Nếu không phải bọn họ có mắt không tròng, sao đến lượt em chứ." Kiều Ỷ Hạ banh mặt, cười cứng ngắc, nhưng trong mắt Đinh Nguyên lại hết sức xinh đẹp.
Paolo Eckermann từng nói, lúc con người nói dối sẽ gia tăng động tác nữa người dưới, giống như Đinh Nguyên hiện giờ, tuy vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại lo lắng và nôn nóng. Trước đó, Đinh Nguyên vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh, nhưng sau khi nhắc đến đề tài này, hắn lại không kìm chế được, run chân không ngừng.
"Cô làm thật hả? Vui đùa chút thôi còn được, tôi không có tiền đâu." Đinh Nguyên cảnh giác nói.
Quả nhiên có liên quan đến tiền.
"Không liên quan đến tiền bạc, tình yêu là vô giá."
Đinh Nguyên thoạt nhìn có chút chán nản. "Anh cũng từng nghĩ vậy, nhưng hiện thực lại nói cho anh biết, trong xã hội này, có tiền mới là đại gia, không có tiền, không có tiền là không giữ được phụ nữ!" Vừa uống hai bình rượu đế, giờ lại nốc thêm cocktail, Đinh Nguyên say khướt, mùi rượu hun đến Kiều Ỷ Hạ buồn nôn. Nhưng thật ra say rượu nói lời thật, lời nói của hắn trong lúc này, so với lúc thanh tỉnh có độ tin cậy cao hơn.
Kiều Ỷ Hạ cầm chặt tay Đinh Nguyên, tha thiết nói. "Thật ra, em có thể hiểu được cảm nhận trong lòng anh. Bởi vì em đã từng giống như anh vậy."
"Cô đang dụ tôi nói chuyện phải không hả?" Phản ứng của Đinh Nguyên rất nhanh, tuy đang say khướt, nhưng vẫn còn giữ lại vài tia lý trí.
"Em chỉ là một cô gái yếu ớt tay trói gà không chặt, hơn nữa anh cũng nói mình không có tiền, dụ anh nói chuyện, có lợi gì cho em chứ? Chỉ là hợp ý nhau thôi." Tuy Đinh Nguyên không nhận ra vẻ ngoài của Kiều Ỷ Hạ, nhưng giọng nói vẫn có thể, vì vậy nàng cố ép giọng mình xuống, vừa quyến rũ lại thêm vài phần nũng nịu. Những người không quen thuộc sẽ không nhận ra nàng, đây cũng là một trong những kỹ năng cần thiết của một trinh sát viên.
Rõ ràng Đinh Nguyên đã buông lỏng đề phòng, nắm cằm Kiều Ỷ Hạ muốn hôn lên, Kiều Ỷ Hạ ngửa ra sau, đặt ngón trỏ trên môi hắn. "Em cũng không phải con gái tùy tiện, trước khi chưa xác định anh vẫn còn độc thân, em sẽ không nhận nụ hôn này."
"Con gái thật phiền phức." Đinh Nguyên phiền chán nói. "Lão tử làm lưu manh vài năm, bạn gái ở đâu ra. Bất quá vui mừng nhất chính là, trước đây không lâu, con nhỏ chê nghèo hám giàu chết rồi, thực con mẹ nó thống khoái."
"Anh rất yêu cô ấy, đúng chứ?"
"Yêu?" Đinh Nguyên cười khinh, lại mang theo vài phần trào phúng. "Có lẽ trước kia là thật. Nhưng hiện giờ, anh chỉ hy vọng đôi cẩu nam nữ kia sớm ngày gặp nhau dưới địa ngục."
Nghe đến đó, Kiều Ỷ Hạ rốt cuộc có thể xác định, cái chết của Thôi Đình, nhất định thoát không khỏi liên quan với Đinh Nguyên. "Cô ấy... chết như thế nào?"
"Vì ả tham lam!" Trong mắt Đinh Nguyên hiện lên vẻ phẫn nộ khát máu, hằn tia máu, đồng tử thu nhỏ, tay cầm ly nổi gân xanh. "Vì ả dối trá, vô tình! Vì ả đáng chết! Cho nên trời cao nghe được lời cầu xin của anh, cho ả xuống gặp Diêm Vương!" Nói xong Đinh Nguyên vung tay lên, hất ly rượu trên quầy bar xuống.
Một loạt tiếng thủy tinh bể thu hút chú ý của người xung quanh. Kiều Ỷ Hạ đeo máy nghe trộm, thuận tiện liên lạc với bọn Thạch Vi, nên họ có thể nghe được cuộc trò chuyện của hai người.
Nhưng hiện tại Đinh Nguyên đã mất kiểm soát, giống ngựa hoang thoát cương, tùy thời đều có khả năng bùng nổ.
Thương Lục sợ Kiều Ỷ Hạ gặp nguy hiểm, từ trong góc tối chạy ra. Hiện tại động cơ phạm tội của Đinh Nguyên quá rõ ràng, lại thêm tội gây rối nơi công cộng, muốn bắt hắn về đã đầy đủ lý do. Kiều Ỷ Hạ đang muốn tiếp tục thương lượng với hắn, nhưng Đinh Nguyên đã thấy Thương Lục cách đó không xa. Hắn nhìn thoáng qua Kiều Ỷ Hạ, lập tức kéo nàng tới, bóp cổ.
Bọn người Thạch Vi cũng chạy đến, Thương Lục đang chuẩn bị khuyên can, chỉ nghe một giọng nữ trong trẻo vang lên. "Buông cô ấy ra!"
"Lộ giáo sư?" Thạch Vi ngạc nhiên nhìn người con gái cao gầy khí thế trước mặt. Lộ Tây Trán, sao cô ấy lại đến đây?
Sau khi lái xe đưa Lam Tuyết Ngô về, Lộ Tây Trán không trở lại biệt thự, mà quay lại hộp đêm thăm dò tình huống. Từ đầu đến cuối, cuộc trò chuyện của Kiều Ỷ Hạ và Đinh Nguyên đều bị nàng thu vào mắt. Tuy nàng biết rất ít về vụ án này, nhưng chỉ cần quan sát ngôn ngữ cơ thể của Đinh Nguyên, nàng đã nhận ra vấn đề của hắn. Hắn chắc chắn là một kẻ cực kỳ hung ác.
"Thế nào, tôi vui chơi với phụ nữ của mình, các người cũng muốn xen vào?"
Lộ Tây Trán không nhanh không chậm nói. "Tôi không xen vào. Nhưng tôi nghĩ, cậu đã đoán được thân phận người trong tay mình. Cậu giết cô ấy, là tạo cơ hội cho cô ấy hy sinh vì nhiệm vụ, sẽ được lưu danh muôn đời. Nhưng nếu cậu giết tôi, chỉ là cảnh sát làm việc thất trách, không bảo vệ tốt con tin."
Kiều Ỷ Hạ bị bẻ ngược tay, tuy võ công của nàng rất tốt, nhưng có rượu vào Đinh Nguyên khỏe hơn rất nhiều, lại thêm con dao đặt trên cổ mình, tình cảnh vô cùng nguy hiểm. Theo lời Lộ Tây Trán, rõ ràng nàng đang muốn thay mình làm con tin. Kiều Ỷ Hạ không cho phép, nàng tuyệt đối không cho phép!
"Đinh Nguyên, chẳng phải cậu hận Giang Tư Lự, hận Thôi Đình sao? Nếu cậu thả tôi, tôi sẽ bảo vệ ông ta, không để ông ta bị ai làm hại." Kiều Ỷ Hạ nói.
Thạch Vi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hiện giờ Đinh Nguyên còn chưa có biểu hiện sẽ làm hại Kiều Ỷ Hạ, bọn họ chỉ có thể tiếp tục thương lượng, kéo dài thời gian. "Đinh Nguyên, 'khổ ải vô biên, quay đầu là bờ'. Khổ tâm của cậu, chúng tôi hiểu được. Nhưng cậu không thể cam chịu như vậy."
Đinh Nguyên nghe được câu này, giống như phát điên. "Con mẹ nó tao không làm gì hết! Quay đầu cái quần gì!"
Hắn vừa kích động, dao găm liền lắc lư trước chiếc cổ trắng nõn của Kiều Ỷ Hạ. Lộ Tây Trán nắm chặt nắm đấm, đi thẳng về phía trước. "Cậu thả cô ấy, để tôi làm con tin. Cậu không phải người ngu, cũng nên hiểu, giết tôi, so với giết cô ấy càng có giá trị."
Đinh Nguyên sớm bị cừu hận làm mờ mắt, trong cơn tức giận, hắn đẩy Kiều Ỷ Hạ ra, bắt lấy Lộ Tây Trán. Thương Lục thấy vậy liền tiến lên kéo Kiều Ỷ Hạ về. Lộ Tây Trán vốn có lời muốn nói, nhưng mùi rượu gay mũi làm khí quản nàng không thoải mái, cộng thêm Đinh Nguyên say rượu trói chặt nàng. Nàng chỉ cảm thấy hít thở không thông.
Kiều Ỷ Hạ đẩy Thương Lục ra, đi lên phía trước, bình tĩnh nhìn Đinh Nguyên. "Đinh Nguyên, cậu ngu lắm."
"Mẹ nó! Nói bậy bạ gì đó!"
"Rõ ràng cậu không làm gì cả, nhưng bây giờ vì những người không liên quan mà phải đeo tội cả đời. Không ngu thì là gì!" Kiều Ỷ Hạ nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn lại né tránh nàng. "Cậu có thể chém xuống một dao, nhưng dao hạ xuống, từ nay về sau, cuộc sống của cậu và Giang Tư Lự sẽ hoàn toàn khác biệt. Cuộc sống của ông ta sẽ tiếp tục tràn đầy hoa tươi và tiếng vỗ tay, còn cuộc sống của cậu, không, cậu đã không còn cuộc sống nữa rồi."
Đinh Nguyên run lên, kéo Lộ Tây Trán về phía sau. Trong quán bar, những người khác đều đã rời khỏi hiện trường, chỉ còn lại mấy người bọn họ, cùng với đội cơ động đang trên đường đến đây.
"Tôi không giết cô ấy. Tôi không có, là tự cô ấy bị báo ứng, là báo ứng của cô ấy!"
"Tôi tin cậu." Giọng Kiều Ỷ Hạ mạnh mẽ vang lên.
"Lừa đảo! Các người đều là lừa đảo. Các người gạt tôi thả cô ấy, sau đó bắt tôi! Các người muốn bắt tôi? Không phải tôi hại chết Thôi Đình, là Giang Tư Lự!"
Thạch Vi nói. "Nếu cậu thật sự không làm, việc gì phải sợ? Chúng tôi sẽ không vu oan cho người tốt, càng không bênh vực kẻ xấu."
Kỳ thật Đinh Nguyên hiễu rõ tình cảnh của mình. Chẳng qua cảnh sát chỉ sợ con tin trong tay mình, một khi mình không còn con tin, bọn họ sẽ bóp cò, mình chỉ là cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc họ xử trí.
Nhìn Đinh Nguyên do dự, Kiều Ỷ Hạ lại đi về phía trước vài bước, mềm giọng nói. "Đinh Nguyên, Thôi Đình chê nghèo hám giàu, bỏ qua tình yêu của cậu, cậu cam tâm sao? Rõ ràng không phải lỗi của mình, lại phải đeo tội danh giết người cả đời. Đinh Nguyên, đừng nghĩ đến bất kỳ kẻ nào, đừng nghĩ Thôi Đình, cũng đừng nghĩ Giang Tư Lự, hãy nghĩ cho chính mình, nghĩ cho cha mẹ trong nhà đang chờ cậu."
Nói đến đây, Đinh Nguyên rốt cuộc đỏ vành mắt. Lực trói Lộ Tây Trán cũng giảm đi rất nhiều, hai tay không ngừng run rẩy, miệng lầm bầm gọi mẹ. Thừa dịp hắn phân tán lực chú ý, Kiều Ỷ Hạ tiến lên bắt tay hắn. Lộ Tây Trán thoát khỏi gông xiềng bị đẩy sang một bên. Đinh Nguyên giống như sư tử phát điên, mãnh liệt phản kích.
Theo một tiếng la to, Đinh Nguyên ngã trên mặt đất, Lộ Tây Trán được Kiều Ỷ Hạ gắt gao bảo vệ phía sau, máu tươi nhuộm đỏ vạt áo.
Đinh Nguyên bị đánh trúng đầu gối, vẻ mặt đau đớn. Kiều Ỷ Hạ bị Đinh Nguyên đâm trúng vai, sắc mặt lập tức tái nhợt.
"Lão đại! Lão đại!" Thương Lục bất chấp tất cả, ôm Kiều Ỷ Hạ chạy ra ngoài. "Chúng ta lập tức đi bệnh viện."
"Lộ giáo sư..." Kiều Ỷ Hạ được Thương Lục ôm, vươn tay ra ngoài, cầm tay Lộ Tây Trán. "Cô không sao chứ? Có bị đau chỗ nào không?" Kiều Ỷ Hạ cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, nhưng vẫn đè nén đau nhức, lo lắng hỏi thăm Lộ Tây Trán.
Gương mặt vĩnh viễn không có cảm xúc của Lộ Tây Trán lần đầu tiên xuất hiện biểu cảm, chính là lo lắng và tự trách. "Tôi không sao." Lộ Tây Trán theo sát bên nàng, cầm chặt tay nàng. "Cô không nên nói nữa."
Ngồi trong xe, Lộ Tây Trán nhìn Kiều Ỷ Hạ được Thương Lục ôm vào lòng. Lần nữa cảm thấy trong lòng tràn ngập cảm giác thất bại. Loại cảm giác này giống hệt mười năm trước, vẫn sâu sắc như thế, vẫn tuyệt vọng như thế, làm nàng phải khắc cốt ghi tâm. Kiều Ỷ Hạ bị thương, mặc dù không phải chỗ hiểm, nhưng lại tổn thương xương cốt. Đối với một cảnh sát mà nói, đó là đau đớn cả đời không thể đền bù.
Kiều Ỷ Hạ nắm chặt tay Lộ Tây Trán, nặn ra một nụ cười. "Tôi nghĩ, lộ giáo sư trong nóng ngoài lạnh, hẳn là đang tự trách mình a."
Lộ Tây Trán không nói gì, chỉ cúi đầu.
"Tôi không nên tới." Lộ Tây Trán nhắm mắt lại, không để ai nhìn thấy tâm tình của mình. Nàng nghĩ, nếu như nàng không đến, có lẽ bằng vào trí thông mình của mình, Kiều Ỷ Hạ sẽ dễ dàng thoát được, cũng sẽ không bị thương.
"Nếu cô không đến, sợ là tôi sẽ bị thương nặng hơn." Kiều Ỷ Hạ dùng hết sức tàn nắm chặt tay Lộ Tây Trán. Lộ Tây Trán mở mắt ra, đón nhận ánh mắt nóng bỏng mà chân thành của nàng. Kiều Ỷ Hạ nhìn nàng, khẳng định. "Thật đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro