Chương 37: Vậy mà lỡ hẹn
Chương 37: Vậy mà lỡ hẹn
Đột nhiên bầu không khí rơi vào trầm mặc, hai người có chút lúng túng. Kiều Ỷ Hạ nhoẻn miệng cười, đôi mắt to sáng ngời nhìn Lộ Tây Trán. "Cảm ơn chị, em rất vui."
Lộ Tây Trán lúng túng ho khan một tiếng. Bầu không khí mập mờ làm nàng rất mất tự nhiên. Nàng cởi áo khoác xuống, trả lại cho Kiều Ỷ Hạ. "Được rồi, cô nhận lại đi. Tôi đi trước. Hôm nay cứ đến bệnh viện chăm sóc mẹ."
Nhìn bóng lưng Lộ Tây Trán dần dần rời xa, vẻ mặt Kiều Ỷ Hạ trở nên nghiêm túc. Áo khoác trong lòng, tựa hồ còn lưu lại hơi ấm trên người nàng.
Ước chừng rạng sáng bốn giờ, Kiều Ỷ Hạ xác định tình trạng mẹ mình đã ổn định, liền rời bệnh viện, trở lại nhà Lộ Tây Trán. Hôm nay nàng muốn tự tay chuẩn bị một bữa sáng phong phú cho nàng ấy. Trải qua thời gian luyện tập, trứng chiên của nàng ngày càng tốt. Không chỉ thế, lạp xưởng hun khói cũng rất ra hình ra dạng, phía trên còn khắc hoa xinh xắn. Kiều Ỷ Hạ lên mạng tra một chút về công thức làm cháo trứng muối thịt nạc, dường như cũng như không quá khó, chỉ có điều lần đầu tiên làm, không biết có ngon hay không, có hợp khẩu vị nàng ấy hay không.
Thật tốt, phản ứng của Lộ Tây Trán làm Kiều Ỷ Hạ hết sức hài lòng.
"Không tồi." Trên bàn ăn, Lộ Tây Trán vừa húp cháo vừa nói. Thường ngày nàng ăn sáng nhất định phải uống sữa tươi, hôm nay lại phá lệ húp cháo. "Trẻ nhỏ dễ dạy."
"Cô có dạy tôi gì sao? Chỉ biết cười nhạo tôi thôi." Giọng Kiều Ỷ Hạ nghe như bất mãn, lại bao hàm ý tứ làm nũng. "Là tôi tự học thành tài mà."
"Từ học thành ngu ngốc."
Kiều Ỷ Hạ không giận ngược lại nhìn chằm chằm Lộ Tây Trán, Lộ Tây Trán bị nàng nhìn đến mất tự nhiên, nói. "Cô nhìn tôi làm gì. Có biết xấu hổ không chứ?"
Kiều Ỷ Hạ rút ra một tờ khăn giấy, hơi ngồi dậy, nhẹ nhàng giúp nàng lau cháo dính trên khóe miệng. "Chú ý hình tượng như vậy, sao có thể để cháo dính khóe miệng chứ."
Động tác này thật sự vô cùng thân mật, Lộ Tây Trán có chút ngượng ngùng, không biết nên nói gì, cúi đầu chăm chú húp cháo.
"Lam Lam nói đêm nay quảng trường trung tâm sẽ bắn pháo hoa, Lộ giáo sư có hứng thú cùng đến xem không?" Vốn muốn ở cạnh chăm sóc mẹ, nhưng mẹ nói không muốn hai đứa nhóc cả ngày quanh quẩn làm phiền, nên đuổi chị em các nàng đi chơi.
"Cô không đi làm?"
Kiều Ỷ Hạ lắc đầu. "Hôm nay tan ca sớm, pháo hoa đến khuya mới có, sẽ đến kịp."
"Nói như vậy, là cô đang mời tôi?" Lộ Tây Trán cầm khăn tay, ưu nhã lau miệng.
Kiều Ỷ Hạ gật đầu. "Ừm, xem như vậy đi." Thật ra nàng chỉ thuận miệng hỏi thôi. Tính tình Lộ Tây Trán như vậy, nhất định sẽ không muốn bị nhét chung một chỗ với cả đám người ồn ào ở quảng trường. Vốn Kiều Ỷ Hạ cũng không thích đi, nhưng Lam Tuyết Ngô một mực kiên trì năn nỉ, đến cuối cùng đành phải đồng ý đi với em ấy.
Lộ Tây Trán lộ vẻ không vui. "Cái gì là xem như? Phải là phải, không phải là không phải. Tôi ghét nhất đáp án lập lờ nước đôi."
Kiều Ỷ Hạ hết nói nổi, thả muỗng nhỏ trong tay xuống, nhìn Lộ Tây Trán đối diện, hùng hồn nói. "Đúng, Kiều Ỷ Hạ tôi thành tâm thành ý, muốn mời Lộ giáo sư đi xem pháo hoa, không biết Lộ giáo sư có thể ngự giá thân chinh, di phục xuất tuần đi với hạ thần một chuyến không?"
"Cũng không phải không được." Lúc này sắc mặt Lộ Tây Trán mới dịu đi chút ít, nàng đắc ý nói. "Dù sao đêm nay tôi cũng không bận gì, thả lỏng một chút cũng không sao."
Kiều Ỷ Hạ nhíu mày, hai người đều không nói gì thêm. Bữa sáng nhanh chóng trôi qua. Sau khi ăn xong, Kiều Ỷ Hạ dọn dẹp phòng bếp xong liền rời đi. Còn Lộ Tây Trán trở lại phòng sách, bắt đầu một ngày làm việc. Nàng vừa nhận được thiệp mời của hiệu trưởng trường Princeton, tháng sau sẽ bay sang đó làm tọa đàm. Ngoại trừ nàng, còn hai vị giáo sư tâm lý nổi tiếng, cả tư cách và kinh nghiệm đều xứng làm tiền bối của nàng, nên nàng muốn chuẩn bị thật kỹ.
Sau khi trở lại phòng sách với không gian đóng kín, lập tức không còn ánh mặt trời. Trần nhà treo một chiếc đèn cung đình bằng ngọc lưu ly, tinh xảo hoa mỹ, lộ ra khí tức của người phú quý. Trên bàn trưng bày một chiếc đèn cổ Châu Âu phong cách phục hưng, hiện trên thị trường đã không thể mua được.
Lộ Tây Trán ngồi vào ghế làm việc, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, bấm một dãy số. Đầu bên kia bắt máy rất nhanh, chỉ vang lên một tiếng liền có người tiếp.
"Đêm nay em không về. Tùy chị nghĩ thế nào, tóm lại em không thể về. Sẽ nói sau, đến lúc đó sẽ gọi lại cho chị. Việc tư, không liên quan, dường như chị quan tâm quá mức đến chuyện của em rồi? Không quan tâm, dù sao cũng không cần. Cứ vậy đi, em bận việc, nói sau."
Cúp điện thoại, trong mắt Lộ Tây Trán xuất hiện nét ưu sầu hiếm thấy. Nhưng nàng đã nhanh chóng điều tiết tâm tình, tập trung tinh thần, vùi đầu vào công việc.
Công việc bận rộn, giữa trưa Kiều Ỷ Hạ không thể về, lại thiếu đi Thanh Diệp, căn nhà to như vậy chỉ còn một mình Lộ Tây Trán. Nàng là người cuồng việc điển hình, mỗi khi bắt đầu vận động thần kinh, những cảm giác khác đều có thể xem nhẹ, ví dụ như đói khát.
-----------------
Mà bên này, Thương Lục theo dõi Đinh Nguyên một ngày, vẫn không phát hiện điều gì bất thường. Cậu ta báo về, sau khi Đinh Nguyên trở lại chung cư của Thôi Đình, ngồi trên bãi cỏ khóc đứt gan đứt ruột, sau còn mua hai bình rượu, tiếp tục vừa uống vừa khóc. Mọi người trong khu chung cư đều nói hắn bị bệnh tâm thần, không dám đến gần.
"Thôi Đình này nha, bởi vì dáng người xinh đẹp, lại dịu dàng ngoan ngoãn, rất được đám người Giang Tư Lự yêu thích, được công nhận gái hồng lâu. Tôi tra xét tài khoản riêng của cô ấy rồi, trừ tiền lương bên ngoài, mỗi tháng đều được gửi ít nhiều một trăm vạn, là từ những tài khoản khác, nhưng những tài khoản đó đều được mở để chuyển tiền, không có manh mối điều tra." Một nhân viên bộ phận điều tra xã hội cho biết.
Bạch Anh nhún vai nói. "Những cô gái này, một khi nếm được ngon ngọt sẽ không ngừng sa đọa, cuối cùng còn không phải tự hại mình. Nhưng mà, dù mấy ông chủ thương giới không có động cơ gây án, nhưng vợ con họ thì sao? Những người này chúng ta cũng không thể bỏ qua."
Có thể nói Thôi Đình giống như tình nhân đại chúng, đàn ông sẽ không hận cô ấy, nhưng vợ con họ thì sao? Phu nhân phú hào tiêu diệt hồ ly tinh, bảo vệ chiến tuyến không phải xảy ra ngày một ngày hai.
"Khả năng này rất lớn." Thạch Vi nói. "Nhưng phu nhân Giang Tư Lự chúng ta có thể tạm thời loại bỏ tình nghi, mặc dù không thể gặp mặt lấy lời khai, nhưng theo điều tra, vị Giang phu nhân này ở bên ngoài cũng có không ít tình nhân."
"Nói cách khác, vợ chồng họ Giang bề ngoài ân ái, thực ra đã tan vỡ?" Bạch Anh hỏi.
Thạch Vi gật đầu. "Hơn nữa đối với tình nhân bên ngoài... đều đã ngầm biết lẫn nhau. Trước mặt công chúng ra vẻ gia đình hạnh phúc, được công nhận là rất đẹp đôi, nhưng sau lưng mỗi người đều tự tìm niềm vui riêng, nhưng chắc chắn một điều, họ sẽ không ly hôn. Giang phu nhân đối với những chuyện này tập mãi thành quen, sẽ không động thủ."
"Aiz!" Bạch Anh thở ra một hơi, nhắm mắt lại, nằm ườn ra bàn làm việc. "Chuyện này thật phiền phức. Thương Lục bên kia cũng không có tin tức, thiệt bực mình."
Bọn họ có thể xác định, trong lòng Đinh Nguyên cất giấu bí mật, hơn nữa bí mật có quan hệ mật thiết với Thôi Đình, nhưng không thể điều động quá nhiều người, để tránh bức dây động rừng.
-----------------
Mãi đến tám giờ tối, Lộ Tây Trán luôn luôn bình tĩnh rốt cuộc có dấu hiệu phân tâm. Giờ ăn tối đã qua, nàng uống một ly sữa, cũng không thấy đói, nhoáng một cái liền đến buổi tối, nàng bắt đầu sốt ruột. Cái người không đáng tin kia, rõ ràng hẹn mình ngắm pháo hoa, vậy mà tới giờ còn chưa có tin tức. Lộ Tây Trán đã điều tra, trình diễn pháo hoa sẽ bắt đầu lúc chín giờ, từ nơi này đến quảng trường trung tâm, ít nhất cũng mất nửa giờ đồng hồ.
Vừa cầm điện thoại lên, Lộ Tây Trán lại để xuống. "Mình cần gì phải nôn nóng, mất cơ hội được đi chơi với mình, là tổn thất của cô ta."
Vừa nghĩ vậy, tiếng chuông bỗng vang lên, nhìn chữ Kiều hiện trên màn hình, trong lòng Lộ Tây Trán lập tức có chút vui sướng, nhưng vẫn ngạo kiều chờ Kiều Ỷ Hạ mở miệng nói trước.
"Lộ giáo sư, đêm nay tôi không đi được rồi, kẻ tình nghi có biến, tôi phải lập tức đến hiện trường. Không thể cùng cô xem pháo bông, thật xin lỗi."
Mặc dù có chút thất vọng, nhưng Lộ Tây Trán lại nói. "Không sao. Vậy em họ cô thì sao?"
"Tôi đã gọi bảo nó đừng đi nữa, nhưng nó không nghe, hiện đang ở quảng trường một mình, xem chừng không bao lâu sẽ về nhà thôi."
Nghĩ đến giờ này quảng trường người đông hỗn loạn, không thiếu người thừa cơ làm bậy, Lộ Tây Trán nói. "Cô không cần lo, dù sao tôi cũng không bận gì, lát nữa sẽ đến quảng trường xem em ấy một chút." Bên kia Kiều Ỷ Hạ trầm mặc một lát, Lộ Tây Trán tiếp tục nói. "Cảm ơn thì không cần, làm việc cho tốt, cho tôi thấy năng lực thật sự của Kiều Ỷ Hạ."
"Cảm ơn Lộ giáo sư, việc này không thể chậm trễ, cúp trước."
Cúp điện thoại, Kiều Ỷ Hạ đột nhiên cảm thấy tràn đầy sức mạnh. Vốn còn lo lắng Lộ Tây Trán sẽ giận mình, Kiều Ỷ Hạ thật không ngờ giáo sư người ta sẽ thấu tình đạt lý như vậy. Càng ngày nàng càng cảm thấy, là mọi người hiểu lầm Lộ Tây Trán, làm một người vốn nên được chào đón như nàng phải sống trong cảnh cô đơn, không bạn không bè.
Lộ Tây Trán mặc áo khoác Versace màu xám trong bộ sưu tập mới nhất mùa thu năm nay, phía trên khoác khăn choàng cổ Chanel màu xanh ngọc, tóc dài xõa đến eo. Thường ngày để tiện hoạt động, nàng hiếm khi mang giày cao gót, bản thân vốn cũng rất cao, nên khí thế không hề suy yếu. Rảo bước trên quảng trường rộng lớn, so với pháo hoa nở rộ trên trời, Lộ Tây Trán còn đẹp hơn ba phần, tựa như một bức tranh phong cảnh tú lệ. Rõ ràng mặt không cảm xúc, nhưng thoạt nhìn lại đẹp đến kinh người, làm mọi người xung quanh nhịn không được ngắm nhiều hơn vài lần.
Cách đó không xa, Lam Tuyết Ngô đang chen lấn trong đám đông, xem người ta biểu diễn Saxophone trên khán đài. Lộ Tây Trán đến bên cạnh, Lam Tuyết Ngô đột nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh ập tới, quay đầu lại, phát hiện thì ra là Lộ Tây Trán.
"Tiên nữ tỷ tỷ tới rồi!" Vừa thấy Lộ Tây Trán, Lam Tuyết Ngô rất vui, giống như làm nũng khoát tay nàng. Lộ Tây Trán cảm thấy mất tự nhiên, nhưng xung quanh nhiều người, cũng không tiện rút ra.
"Em cứ xem đi. Chị đến bên cạnh chờ." Lộ Tây Trán cảm thấy tiếng Saxophone chói tay cực kỳ, người xung quanh lại ồn ào náo loạn. Nàng chen chúc trong một nhóm người, bị những kẻ không đâu chạm vào quần áo, chỉ hận không thể lập tức cởi áo khoác trên người, đốt cho cháy sạch.
Thấy Lộ Tây Trán không mấy hứng thú, Lam Tuyết Ngô cũng hiểu chuyện, theo chân nàng ra ngoài. "Tiên nữ tỷ tỷ thích xem cái gì? Em theo chị xem."
"Em gọi tên chị là được rồi, không cần khách khí như vậy." Tiên nữ tỷ tỷ cái gì, thật tưởng nàng đang đóng phim cổ trang sao?
"Được rồi, vậy sau này em gọi chị là chị Tây Trán nhé. Là do chị quá xinh đẹp, em vừa nhìn liền nghĩ đến tiên nữ đấy thôi." Lam Tuyết Ngô ăn mặc vô cùng đáng yêu. Áo Fila phong cách mới nhất, tóc buộc đuôi ngựa cao cao, thoạt nhìn rất xinh xắn, tựa như em gái nhà bên. Nhưng Lộ Tây Trán nhìn một lần liền biết, quần áo này thoạt nhìn đơn giản, nhưng giá cả không hề tầm thường.
"Em gọi chị là Caroline đi." Lộ Tây Trán nhẹ nhàng nói. Hai chữ Tây Trán này quá mức thân thiết, nàng và Lam Tuyết Ngô chỉ mới gặp nhau ba lần. Caroline là tên tiếng Anh của nàng, nhưng ở trong nước dùng tên tiếng Anh lại có cảm giác sính ngoại, cũng may phiên âm không quá khó nghe.
Lam Tuyết Ngô giống chú thỏ con hoạt bát nói. "Ngay cả tên tiếng Anh của chị cũng dễ nghe quá."
Hai người song song đi trên con đường lát đá. Lam Tuyết Ngô ngẩng đầu nhìn bầu trời pháo hoa rực rỡ cảm thán. "Thật là đẹp, đáng tiếc chị em không ở đây. Không biết chị ấy làm việc xong chưa? Hay là em gọi hỏi thử?"
"Tối nay chị em có nhiệm vụ, hiện tại nhất định rất căng thẳng, đừng gọi quấy nhiễu cô ấy." Lộ Tây Trán nói.
Nghe vậy, Lam Tuyết Ngô tỏ vẻ đáng tiếc, nhưng vẫn nghe lời, nhét điện thoại lại vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro