Chương 28: Không yếu ớt
Chương 28: Không yếu ớt
Sau khi đưa Lam Tuyết Ngô lên lầu, Kiều Ỷ Hạ chậm chạp vẫn chưa chịu xuống, điều này làm Lộ Tây Trán có chút bực mình. Không khí nặng nề trong xe làm ngực nàng cũng khó chịu, cho nên nàng mở cửa xe đi ra ngoài. Thì ra không phải Kiều Ỷ Hạ chưa xuống, mà là đứng một bên nghe điện thoại. Nhìn vẻ mặt nàng căng thẳng, hẳn là đã xảy ra chuyện.
Lộ Tây Trán bất giác liên tưởng đến Trần Niệm Vi.
"Lô Quế Bình đã mất." Kiều Ỷ Hạ tắt điện thoại, đi về phía Lộ Tây Trán, thở dài một hơi: "Lục Viễn Bình cũng đi theo, cắn lưỡi, nghe nói là sau khi nghe tin vợ mất thì liên tục gọi tên bà ta, còn không ngừng ca hát."
Nghĩ đến bài hát "Người yêu tri tâm", trước mắt Kiều Ỷ Hạ lại hiện lên vẻ mặt đau khổ mà tuyệt vọng của Lục Viễn Bình. Đối với ông ta mà nói, đây có lẽ đã là kết cục tốt nhất. Không có phiên tòa, không có thẩm phán, vẫn chưa bị kết tội, ông ta dùng phong thái ung dung nhất đuổi theo người yêu mình.
"Bọn họ đều giải thoát rồi, chỉ đáng thương cho Niệm Vi." Ân oán gút mắt của một thế hệ, cuối cùng vẫn là khổ cho những người vô tội đời sau.
Lộ Tây Trán rủ mắt, môi mỏng mím chặt, sóng mũi cao thẳng càng làm khí chất của nàng trong ngày đông rét lạnh này đặc biệt lạnh lùng. Kiều Ỷ Hạ nhìn nàng một cái, môi son khẽ mở: "Lộ giáo sư, có một việc tôi rất hiếu kỳ. Về bài hát "Người yêu tri tâm" kia."
Ngày đó, sau khi đoàn người bọn họ trở lại bệnh viện, điện thoại trên đầu giường vẫn còn phát bài "Người yêu tri tâm" Lộ Tây Trán mở. Rõ ràng đây ca khúc đính ước của Lô Quế Bình và Lục Viễn Bình. Lộ Tây Trán vuốt tóc ra sau tai, giống như một vị công chúa cao quý: "Con người bên bờ vực cái chết, luôn dựa vào một ít kỷ niệm trân quý để duy trì sự sống. Ngón tay bà ta gõ xuống giường, nhìn như không có quy luật, nhưng kỳ thực qua một đoạn thời gian sẽ tuần hoàn lập lại. Bà ta chính là dựa vào giai điệu kia, minh chứng tình yêu của hai vợ chồng, gợi lại trí nhớ của mình. Rất hiển nhiên, đó là một ca khúc."
Ý cười trong mắt Kiều Ỷ Hạ càng rõ, nàng bất đắc dĩ nhún nhún vai, tới gần Lộ Tây Trán vài bước, sau đó tựa tiếu phi tiếu nói: "Không phải tôi hỏi giáo sư làm sao đoán ra ca khúc ấy, mà là tôi rất hiếu kỳ, người như Lộ giáo sư mà cũng nghe thể loại này?"
Lần này đến lượt Lộ Tây Trán nghẹn họng, mặt hơi đỏ lên, nhưng tố chất tâm lý vững vàng cũng đủ cho nàng duy trì trạng thái trấn tĩnh tự nhiên.
Nàng dùng thanh âm lạnh lùng, cao ngạo nói: "Cô đang cười nhạo tôi?"
"Tôi thề, tôi không có." Kiều Ỷ Hạ vừa nói vừa giơ tay phải lên làm dấu thề, lập tức tra chìa khóa xe vào, mở cửa xe, ngẩng đầu nhìn Lộ Tây Trán: "Tôi là đang bôi nhọ cô."
Lúc Kiều Ỷ Hạ thốt ra hai chữ bôi nhọ, nàng nên biết, đây không thể nghi ngờ chính là khiêu chiến điểm nhẫn nại cuối cùng của Lộ Tây Trán. Loại người như Lộ Tây Trán, thanh cao, ngạo mạn, mắt cao hơn trời, trong mắt chỉ chứa được chính mình, làm sao chịu được bị người khác dùng giọng điệu này trêu chọc. Nàng trầm mặc ngồi vào xe, ngồi ở ghế phía sau, khoanh tay, không nói một lời. Điều hòa mở khá thấp, nhưng vẫn không che được hàn khí tỏa ra trên người nàng.
Kiều Ỷ Hạ nhìn qua kính chiếu hậu, thấy nàng nhếch môi, chỉ có thể mềm giọng lấy lòng: "Vừa rồi là lỗi của tôi, đùa với cô chút thôi mà."
Lộ Tây Trán cũng không có ý làm khó nàng, ho khan một tiếng, hỏi: "Tôi nghe loại nhạc này, rất kỳ quái sao?" Nhìn Lộ Tây Trán rõ ràng rất muốn biết đáp án nhưng lại cố đè nén, Kiều Ỷ Hạ nhịn không được cười ra tiếng.
"Cũng không phải." Kiều Ỷ Hạ vừa xoay tay lái vừa đáp: "Chẳng qua là liên tưởng đến một vị giáo sư tâm lý học cao ngạo, lạnh lùng, xinh đẹp, trong một đêm dài cô độc nào đó, mở CD ra, bên trong phát bài "Người yêu tri tâm", "Tình ca Sơn Trà", "Hoa hồng xấu hổ lặng lẽ nở hoa" đại khái như vậy, cảm thấy có chút... vi diệu."
Trong tưởng tượng của Kiều Ỷ Hạ, với hình tượng thục nữ cao quý của mình, Lộ Tây Trán hẳn phải nghe một ít thứ giống như nhạc dương cầm tao nhã, hoặc hòa tấu đàn Violon, chứ không phải tình ca của những năm một ngàn chín trăm hồi đó thế này. Cũng không phải nói những ca khúc này tầm thường, mà quả thật không xứng với hình tượng bấy lâu nay Lộ Tây Trán gây dựng. Cho nên nàng mới bật cười.
Vốn tưởng Lộ Tây Trán sẽ nói "Trí tưởng tượng của cô thật phong phú", nhưng bất ngờ là Lộ Tây Trán không lập tức phản bác, chỉ cau mày, sau đó chậm rãi nói ra: "Cô... làm sao biết được?"
Lần này Kiều Ỷ Hạ thật muốn buông tay lái ôm bụng cười. Nàng chỉ trêu chọc Lộ Tây Trán chút thôi, không ngờ bị mò trúng thật rồi. Trong đầu tưởng tượng Lộ Tây Trán vừa nghe "Hoa hồng xấu hổ lặng lẽ nở hoa" vừa lộ ra vẻ mặt say mê, Kiều Ỷ Hạ cảm thấy nhịn cười đến sắp đau bụng luôn.
Âm thanh lạnh lùng của Lộ Tây Trán vang lên, lập tức phá vỡ ảo tưởng hoang đường của Kiều cảnh quan: "Nếu cô cho là tôi vừa nghe loại nhạc này vừa toát ra vẻ mặt say mê gì đó, vậy thì tôi cho rằng cô đã xem phim truyền hình, hoặc đọc tiểu thuyết ngôn tình quá nhiều rồi. Tôi và các người khác biệt, phàm nhân các người nghe nhạc là vì giải trí tiêu khiển, còn tôi, là vì có kiến thức uyên bác."
Kiều Ỷ Hạ thu hồi nụ cười, vui đùa thì vui đùa, nhưng lời Lộ Tây Trán nói vẫn rất có lý. Giống như vụ án anh em sinh đôi lần này, âm nhạc đã phát huy công dụng quan trọng của nó. Cho dù là bài "Hoa sinh đôi" ban đầu, hay "Người yêu tri tâm" về sau, không thể nghi ngờ đều là manh mối mấu chốt. Còn nữa, Lộ Tây Trán quả nhiên đã bị bệnh "ảo tưởng sức mạnh" thời kỳ cuối, mở miệng khép miệng đều là "phàm nhân các người", nói đến thuận miệng. Bất đắc dĩ, Kiều Ỷ Hạ không lên tiếng nữa, lưu cho "Tiên nữ tỷ tỷ" thời gian nghỉ ngơi.
Về đến nhà, Lộ Tây Trán trực tiếp lên phòng mình, Kiều Ỷ Hạ nghĩ hẳn là nàng đi tắm gội. Mình cũng trở lại phòng, cùng chung mục đích. Trên người vô duyên vô cớ dính mùi lạ, đối với hai người bị bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, thật sự là nguy cơ chí mạng.
Quả nhiên vẫn là quần áo của mình mặc thoải mái, Kiều Ỷ Hạ từ trong phòng tắm đi ra. Nàng mặc không quen quần áo Lộ Tây Trán chuẩn bị, không phải vì bệnh thích sạch sẽ, dù sao cũng là quần áo mới, nhưng nàng vẫn thích mặc đồ của mình hơn. Tóm lại Kiều Ỷ Hạ vẫn có một loại cảm giác "cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn". Vì vậy lúc đưa Lam Tuyết Ngô về nhà, cũng thuận tiện mang theo ít quần áo.
Nhưng kỳ lạ là, thật vất vả được một ngày rảnh rỗi không cần lo lắng vụ án, Kiều Ỷ Hạ tắm rửa xong, nghĩ đến đầu tiên không phải hảo hảo ngủ một giấc, mà là đến xem Lộ Tây Trán đang làm gì.
Giờ phút này Lộ Tây Trán, đích thị đang ở trong mật thất chuyên dụng của mình, trong tay cầm phấn, hạ xuống từng chữ trên bản đen. Đây là một bước không thể thiếu trong quá trình nghiên cứu tâm lý tội phạm. Ở giữa bảng đen, Lộ Tây Trán vẽ lên một hình vuông, bên trong đánh một dấu chấm hỏi (?), từ hình vuông phân tán ra mấy cái mũi tên, biểu thị các loại tình huống khác nhau.
Kiều Ỷ Hạ đứng ngoài cửa, suýt nữa bị Lộ Tây Trán đột nhiên đi ra làm hoảng hồn. Lộ Tây Trán ngược lại vô cùng bình tĩnh, nhìn cũng không nhìn nàng liền đi ra ngoài.
"Giáo sư, đêm nay muốn ăn gì? Tôi đi rửa rau." Kiều Ỷ Hạ hỏi.
"Cô cảm thấy cô nấu món gì không đốt cháy phòng bếp của tôi, tôi sẽ ăn món đó." Lộ Tây Trán cũng không quay đầu, tiếp tục đi về hướng cầu thang.
"Giáo sư muốn đi đâu vậy?"
Lộ Tây Trán ngừng chân, xoay người lại nói: "Cô muốn theo tôi 24 giờ sao?"
"Không phải." Kiều Ỷ Hạ lúng túng lắc đầu: "Tôi là muốn nói, cô có thể đừng thay quá nhiều quần áo trong một ngày không, tay của tôi sắp bị ngâm nước sưng lên rồi." Liền nói ví dụ chiếc váy sáng hôm đó, rõ ràng chỉ mặc để ăn bữa sáng, liền ném vào phòng giặt đồ, mà cái loại quần áo quý báo này, nàng lại không dám dùng máy giặt, giặt bằng tay lại lo lắng không đủ sạch, Lộ Tây Trán không hài lòng.
"Thân là một bảo mẫu lại không làm tròn bổn phận, việc cô cần làm mỗi ngày bất quá chỉ là giặt mấy bộ quần áo. Nếu chỉ vậy cũng cảm thấy uất ức, vậy cô có thể đi được rồi."
Quả thật có đôi khi, Kiều Ỷ Hạ cảm thấy khoảng cách giữa mình và Lộ Tây Trán rất gần, giống như hai người bạn cũ biết nhau vài năm, thậm chí vài chục năm, có thể tùy ý cùng nhau đùa giỡn. Nhưng khi Lộ Tây Trán dùng loại ánh mắt lạnh lùng này nhìn nàng, dùng giọng điệu khắc nghiệt này nói chuyện với nàng, Kiều Ỷ Hạ lại có cảm giác những dịu dàng của cô ấy chỉ là ảo ảnh do mình tự tạo ra. Lộ Tây Trán đối với nàng lúc xa lúc gần, thật làm nàng sắp điên rồi.
Ngày hôm nay trôi qua rất bình tĩnh, đến khi ăn cơm tối xong, hai người vẫn không nói chuyện với nhau. Kiều Ỷ Hạ dựa theo ghi chép của Thanh Diệp làm hai đĩa rau xanh, Lộ Tây Trán cũng không xoi mói gì.
Lộ Tây Trán ăn cơm rất ít, sau khi ăn xong nàng không lập tức rời khỏi, mà ngồi đó chờ Kiều Ỷ Hạ. Tâm tình Kiều Ỷ Hạ không tốt, không hoàn toàn vì lời nói lạnh lùng buổi chiều của Lộ Tây Trán, mà là vì vụ án của Trần An Hòa tạo cho nàng chấn động quá lớn. Nghĩ đến bạn tốt ngày xưa cứ như vậy trở thành người điên, lẻ loi trong bệnh viện, bản thân cũng không còn chút hào hứng nào.
"Giáo sư, cảm ơn cô cùng tôi ăn cơm." Kiều Ỷ Hạ lễ phép giương khóe miệng, sau đó ngồi dậy bắt đầu dọn dẹp bát đũa: "Cô có việc bận cứ đi trước, để tôi dọn được rồi."
Lộ Tây Trán cũng không rời khỏi, bình tĩnh ngồi trên ghế, nhàn nhạt nói: "Nếu cô không thích giặt quần áo thì thôi đi, tự giặt của mình là được rồi."
"Không phải tôi không muốn giặt, mà là..."
"Mà là cô cảm thấy tôi không cần thiết phải thay một ngày hai bộ quần áo trở lên." Lộ Tây Trán cắt ngang lời nàng, sau đó nghiêm túc nói: "Nhưng quần áo của tôi thật sự nhiều lắm, mỗi khi chuyển mùa, nhà thiết kế hoặc người phụ trách của Valentino, D&G, Kenzo, Channel sẽ gửi một ít style mới cho tôi. Dù sao tôi cũng không thể xem nhẹ tâm ý của người khác, cũng nên mặc một lần xem như đáp lễ."
"Nhưng mà quần áo cũng không mọc chân chạy mất, có thể để sang năm mặc mà." Kiều Ỷ Hạ kiên nhẫn đề xuất ý kiến với nàng.
Lộ Tây Trán không thể tưởng tượng nổi mà nhìn nàng: "Cô bảo tôi mặc quần áo lỗi mùa ư?"
Lúc này Kiều Ỷ Hạ mới nhớ, người đứng trước mặt nàng là Lộ Tây Trán, không phải là người qua đường giáp, ất, bính, đinh nào đó. Nàng chỉ có thể mềm giọng nói: "Tốt rồi, tôi không có ý gì khác, cũng không phải không muốn giặt quần áo cho cô, cô không nên tức giận."
"Tôi không tức giận, tôi chỉ đang trần thuật quan điểm của mình." Lộ Tây Trán nói tiếp: "Tôi không thích cưỡng ép người khác, nếu cô cảm thấy có gì khó khăn, quần áo tôi có thể tự mình giặt."
Kiều Ỷ Hạ không chút suy nghĩ liền mở miệng hỏi: "Cô sẽ giặt quần áo?"
"Chẳng lẽ không có bảo mẫu tôi không thể sống?" Lộ Tây Trán nâng lên hai tròng mắt, lông mi của nàng thật dài, giống như khổng tước xòe đuôi, kiêu ngạo mà chói mắt: "Tôi không yếu ớt như vậy." Cũng không phải tất cả những người có điều kiện sinh hoạt ưu việt đều mắc bệnh nhà giàu, vai không thể khiêng tay không thể vác. Nàng mời bảo mẫu không phải vì nàng yếu ớt, càng không phải muốn biểu lộ thân phận mình cao quý cỡ nào, mà là do công việc bận rộn, nàng không còn thời gian tiêu tốn vào những chuyện khác.
Kiều Ỷ Hạ nhìn người gần như không chuyện gì không làm được – Lộ Tây Trán, cảm thán: "Quả nhiên, chân chính có điều kiện yếu ớt, thường thường không bao giờ yếu ớt." Kiều Ỷ Hạ đã từng gặp rất nhiều người bị nuông chiều đến hư, mười tuổi còn phải nhờ mẹ xới cơm, giặt quần áo. Những người năng lực tự lập kém cõi như thế, thường sẽ không đạt được thành tựu cao.
Lộ Tây Trán lại cười lạnh một tiếng: "Kiều cảnh quan đang nghĩ gì?"
"Lộ giáo sư gia cảnh giàu có, tướng mạo xinh đẹp, người lại thông minh, hẳn là viên ngọc quý được người nhà nâng trong lòng bàn tay, lại khó được không yếu ớt như vậy." Đây là lời thật lòng của Kiều Ỷ Hạ.
Nhưng hiển nhiên, Lộ Tây Trán không tán thành quan điểm này: "Nếu gia cảnh giàu có thì có quyền yếu ớt, như vậy hẳn là tôi cũng nên dùng lời tương tự đến tán dương Kiều cảnh quan rồi. Gia cảnh Kiều cảnh quan cũng giàu có, nhưng cũng không yếu ớt, không phải sao?"
=============
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ~~~~~~
*cười nham hiểm* hắc hắc có muốn biết Lộ giáo sư thích nghe "Hoa hồng xấu hổ lặng lẽ nở hoa" manh đến mức nào không???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro