Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Chậm rãi chảy xuôi

Chương 22: Chậm rãi chảy xuôi

"Kiều." Lộ Tây Trán cũng không vì nàng cảm kích mà dễ giải, ngược lại vẻ mặt nghiêm túc, nghiêng đầu nhìn về phía nàng, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau: "Khả năng lĩnh ngộ của em quả thực rất cao, nhưng chị cho em một lời khuyên, vĩnh viễn đừng dùng suy nghĩ của mình đi suy đoán người khác. Em nói Lục Viễn Bình không chút để ý tòa núi vàng của Trần An Hòa, chị không hoàn toàn đồng ý."

Hồi tưởng lại cuộc đối thoại với Thạch Vi ban ngày, Kiều Ỷ Hạ không khỏi cảm khái, trí nhớ và độ nhạy cảm của Lộ Tây Trán cực kỳ cao, mỗi một câu nàng đều có thể khắc ở trong đầu.

Lộ Tây Trán tiếp tục nói: "Chỉ có thể nói, so với tòa núi vàng, ông ta càng để ý tới một thứ." Lộ Tây Trán nâng chung trà tinh xảo trên bàn lên, nhấp ngụm hớp nước, thấm cuống họng có chút ngứa, kiềm chế cảm giác muốn ho khan: "Em đã từng nghĩ tới chưa, nếu ông ta chỉ muốn cứu vợ, vì sao phải cố gắng xem những quyển sách học thuật kia. Với trình độ văn hóa của Lục Viễn Bình, mỗi một quyển sách trong thư phòng Trần An Hoa đều xa lạ với thế giới của ông ta. Nếu ông ta chỉ muốn tiền, kỳ thật có rất nhiều phương pháp, dù bán xe không giấu được Trần Niệm Vi thì thế nào, chỉ cần có tiền, chỉ cần không chậm trễ chạy chữa cho vợ là đủ rồi. Nhưng ông ta, dù vơ vét nhưng vẫn duy trì thân phận Trần An Hòa, đây là vì cái gì?"

Kiều Ỷ Hạ nắm chặt nắm đấm, trong đầu lần nữa hiện ra gương mặt Lục Viễn Bình, cùng với ánh mắt tuyệt vọng thản nhiên của ông ta. Kiều Ỷ Hạ nhẹ nhàng thở ra một hơi, rời mắt khỏi người Lộ Tây Trán.

"Bởi vì ông ấy không chỉ quan tâm tòa núi vàng của Trần An Hòa, mà còn có ý đồ vĩnh viễn chiếm lấy thân phận Trần An Hòa, trở thành một Trần An Hòa thật sự." Kiều Ỷ Hạ mím môi nói.

"Đối với một kẻ phàm phu tục tử mà nói, chỉ cần có thể giải quyết khó khăn tài chính trước mắt là đủ rồi. Nhưng thiên nga cuối cùng vẫn là thiên nga, qua thời gian dài bị trói buộc rốt cuộc có thể giang cánh, ông ấy há có thể buông tha cho một bầu trời tự do bay lượn thuộc về mình." Lộ Tây Trán đè lại mi tâm, không nói năng rườm rà nữa, đứng dậy muốn lên lầu.

Ma xui quỷ khiến thế nào Kiều Ỷ Hạ kéo tay nàng lại.

Tay của nàng rất mềm, nhưng có chút lạnh, bất giác Kiều Ỷ Hạ muốn đem cho nàng thật nhiều hơi ấm. Hiển nhiên Lộ Tây Trán không ngờ Kiều Ỷ Hạ sẽ làm ra hành động này với mình, nhưng vẫn không rút tay ra.

"Lộ giáo sư, em nghĩ em đã biết, chị mang ông ấy đến nhà là có mục đích gì rồi." Đây là khúc mắt Kiều Ỷ Hạ trăm mối cũng nghĩ không ra. Lộ Tây Trán là trợ thủ mà cục trưởng Cao mời tới từ bên ngoài, theo lý thuyết sau khi tìm được hung thủ có thể an ổn lui thân, không cần tốn công tốn sức giúp tên hung thủ tháo gỡ khúc mắt trong lòng.

Lộ Tây Trán vẫn không hất tay Kiều Ỷ hạ ra, chỉ đứng tại chỗ, từ trên cao nhìn xuống nói: "Khổng Tử từng nói "Đạo chi dĩ chính, tề chi dĩ hình, dân miễn nhi vô sĩ. Đạo chi dĩ đức, tề chi dĩ lễ, hữu sĩ thả cách."* Rất trùng hợp, suy nghĩ của chị và thánh nhân hoàn toàn giống nhau, rất tán thành đề xướng trước dạy sau phạt của ngài ấy, ngược lại thật sự không thích quan điểm không dạy mà giết. Đây có lẽ chính là tư tưởng lớn gặp nhau a."

(*Lấy luật pháp để hướng đạo dân, lấy hình phạt để sửa đổi dân, dân không phạm tội nhưng không biết liêm sỉ. Lấy đức để hướng đạo dân, lấy lễ để sửa đổi dân, dân biết liêm sỉ và hướng thiện.)

Kiều Ỷ Hạ nhịn không được cười ra tiếng, vị giáo sư cổ quái này luôn nằm ngoài dự đoán của người khác, mặc quần áo phong cách Châu Âu, thiết kế trong phòng tràn đầy hơi thở hiện đại, nhưng lại là người ủng hộ tư tưởng Khổng Mạnh.

"Được rồi Kiều cảnh quan, tôi cho cô điểm tiêu chuẩn." Nghe Lộ Tây Trán nói, trong lòng Kiều Ỷ Hạ không chút mừng rỡ, nắm tay nàng càng lúc càng chặt, làm Lộ Tây Trán có chút đau.

Lộ Tây Trán hờ hững nói: "Kiều cảnh quan, cô còn tiếp tục vô lễ nữa, tôi thật sự sẽ khởi tố cô." Cái cô Kiều Ỷ Hạ ra vẻ đạo mạo này, thân phận người hầu 'hèn mọn', lại dám cầm tay mình không buông, thật sự là to gan lớn mật.

"Ngày mai em sẽ đi." Kiều Ỷ Hạ đứng dậy, đối diện Lộ Tây Trán. Hai người chiều cao tương đương, cho nên Lộ Tây Trán cũng không tạo được cảm giác áp bách quá lớn cho nàng: "Nhưng mà trước đó, em muốn xác nhận một việc."

Nói xong liền bất chấp nắm vai Lộ Tây Trán kéo đến trước mặt mình, không do dự đưa tay sờ lên trán nàng. Lộ Tây Trán bướng bỉnh không chịu uống thuốc hạ sốt, buổi sáng ra ngoài trời rất lạnh, cũng không biết có bị nặng hơn không. Xác định nhiệt độ trên trán Lộ Tây Trán lành lạnh, không có dấu hiệu phát sốt, Kiều Ỷ Hạ mới lấy tay ra, gật gật đầu nói không tồi.

Từ nhỏ Lộ Tây Trán đã rất thanh cao, ít có bạn bè, theo thời gian trưởng thành, thái độ kiêu ngạo chỉ tăng không giảm, không người nào dám tới gần nàng huống chi là thân thiết. Nghênh ngang tiếp xúc như Kiều Ỷ Hạ, vẫn là người đầu tiên.

"Kỳ quái!" Lộ Tây Trán kéo ra khoảng cách với Kiều Ỷ Hạ, hơi nhíu nhíu mày, sau đó cũng không quay đầu lại đi thẳng lên lầu, vừa đi vừa nói: "Ăn cơm xong nhớ rửa chén sạch sẽ, ít hơn ba lần tôi sẽ trừ điểm cô, trừ đến khi cô chỉ còn 59 điểm. Đừng hòng giở trò lười biếng, chút thủ đoạn của cô không thoát khỏi pháp nhãn của tôi được đâu."

Kiều Ỷ Hạ nghiêng nghiêng đầu, càng xem càng cảm thấy đáng yêu. Đi đến phòng bếp, nhìn trên bàn đã dọn sẵn hai món mặn một chén canh, trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp. Từ khi đi làm, đã rất lâu không có cảm giác tan tầm về nhà có người đợi mình, có người vì mình chuẩn bị một bữa ăn. Lộ Tây Trán là một chủ nhân hoàn mỹ, lại rất biết săn sóc. Nàng thông minh mà tướng mạo cũng đẹp, trời sinh nên là thiên chi kiêu nữ được nâng trong lòng bàn tay. Những nơi như phòng bếp thoạt nhìn không hợp với nàng, nhưng nàng lại có thể làm mỗi một việc đều vô cùng hoàn hảo.

Ăn thức ăn Lộ Tây Trán làm cho mình, Kiều Ỷ Hạ âm thầm hạ một quyết định. Nàng sẽ không rửa chén, tuyệt đối không rửa.

Ước chùng 11:30, Kiều Ỷ Hạ đến trước phòng ngủ Lộ Tây Trán gõ cửa. Bên trong truyền ra thanh âm lạnh băng trước sau như một của nàng. Kiều Ỷ Hạ giương lên khóe môi, dùng âm thanh vừa đủ chúc nàng ngủ ngon.

Có lẽ là mấy ngày nay bôn ba quá mệt mỏi, sau khi trở về phòng Kiều Ỷ Hạ chưa nghĩ được nhiều liền tiến vào mộng đẹp. Nhưng Lộ Tây Trán lại vi phạm thời gian biểu của mình. Sau khi Kiều Ỷ Hạ chúc ngủ ngon, Lộ Tây Trán lần nữa trở lại thư phòng tiến hành làm bảng đánh giá và sửa chữa cuối cùng cho bài luận của mình. Đổi lại là trước kia nàng thức đêm công tác, chắc chắn sẽ bảo Thanh Diệp cách một tiếng đồng hồ nấu cho nàng một ly sữa tươi, nhưng hôm nay nghĩ Kiều Ỷ Hạ đã ngủ rồi, người luôn tập trung vào công việc như nàng lại phải nhắc nhở bản thân tự nấu sữa tươi.

Đi ngang qua hành lang, Lộ Tây Trán nhạy cảm phát hiện trên lầu mơ hồ truyền đến âm thanh gì đó, rất nhỏ rất nhẹ, người bình thường sẽ không phát hiện được.

Âm thanh như tiếng kêu cứu theo bước chân Lộ Tây Trán lên lầu càng lúc càng rõ ràng. Tiếng khóc nức nở và lời nói mơ hồ của Kiều Ỷ Hạ bất giác làm Lộ Tây Trán gia tăng bước chân.

"Đừng đi, Ỷ Huy, Ỷ Huy chị là chị hai, mau giữ chặt, Ỷ Huy mau nắm tay chị!"

Lộ Tây Trán mở cửa phòng, bất chấp thân thể không thoải mái, vừa ôm ngực vừa ngồi vào bên giường, lay động Kiều Ỷ Hạ: "Kiều, tỉnh lại."

"A!" Kiều Ỷ Hạ từ trên giường bật dậy, hai mắt mở to, mồ hôi nhuộm ướt tóc nàng. Nàng ngồi thẳng tắp, giống như một con rối vô hồn: "Tiểu Huy."

Lộ Tây Trán biết rõ, Kiều Ỷ Hạ đang gặp ác mộng, nếu giờ phút này không gọi nàng tỉnh, sợ là lúc tự nàng tỉnh lại càng thêm sợ hãi. Kiều Ỷ Hạ nhìn như tỉnh táo, rồi lại giống như chưa hoàn toàn tỉnh táo. Nàng run rẩy nắm lấy bờ vai Lộ Tây Trán, sức lực Kiều Ỷ Hạ rất tốt, lại biết võ, giờ phút này không khống chế được cảm xúc liền không biết nặng nhẹ bóp Lộ Tây Trán đến rất đau. Nàng liều mạng lay động Lộ Tây Trán, mồ hôi cuồn cuộn tuôn ra: "Tiểu Huy đâu? Nó có khỏe không? Nó ở nơi nào!"

Lộ Tây Trán chịu đựng hai vai đau nhức, thản nhiên nói: "Cậu ấy rất khỏe."

Lúc này Kiều Ỷ Hạ mới từ từ buông tay, cúi đầu lẩm bẩm nói: "Chị hai sai rồi, tha thứ chị hai đi." Sau đó hai tay ôm chặt đầu, thoạt nhìn vô cùng đau khổ, thậm chí dùng tay phải hung hăng vỗ đầu mình: "Em tha cho chị đi, đầu chị đau quá, chị hai sắp điên rồi!"

"Ỷ Huy rất quan tâm chị hai." Lộ Tây Trán cầm chặt tay Kiều Ỷ Hạ đang dùng sức vỗ đầu mình, làm yên lòng nàng nói: "An tâm ngủ đi, như vậy sẽ không làm Ỷ Huy lo lắng."

Lời của nàng giống như có ma lực, rõ ràng lạnh như băng, nhưng khi Kiều Ỷ Hạ nghe được lại dịu dàng như vậy, còn hai con ngươi tràn ngập linh khí kia nữa, giờ phút này đang nghiêm túc nhìn nàng, như một nguồn sức mạnh giúp nàng thanh tĩnh lại. Cho dù là ác quỷ quấn thân, nàng cũng dám đi đối mặt. Kiều Ỷ Hạ bất chấp ôm lấy nàng, vùi mình vào ngực nàng.

Đối với Lộ Tây Trán mà nói, nàng rất ghét hành động thân mật này. Tính cách nàng từ nhỏ đã vô cùng thanh lãnh, ngay cả ba mẹ cũng kháng cự nắm tay, đương nhiên cũng không hề nghĩ sẽ có lúc cùng người khác thân mật như vậy. Nhưng cảm nhận được người trong lòng đang run rẩy, nàng không cách nào đẩy ra, rồi lại không biết nên an ủi nàng thế nào, chỉ biết cứng ngắc thân mình im lặng ngồi đó, chờ đợi tâm trạng Kiều Ỷ Hạ dần dần khôi phục.

Trong phòng, đèn ngủ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, đem Lộ Tây Trán và Kiều Ỷ Hạ bao phủ trong một biển hoa màu vàng nhạt. Kiều Ỷ Hạ nhắm nghiền mắt, lông mi run rẩy để lộ nội tâm bất an của nàng. Từ nhỏ nàng đã nhát gan hơn so với các bạn cùng tuổi, mãi cho đến khi trưởng thành còn phải bật đèn ngủ. Ở trong bóng tối thời gian dài sẽ cướp đi cảm giác an toàn của nàng. Mãi đến khi 18 tuổi, nàng chưa từng nghĩ tương lai sẽ làm trong ngành hình sự, nếu không phải việc kia xảy ra, nếu không phải người nọ cứ như vậy biến mất.

Người cả đời nàng khó quên, tiểu Huy của nàng.

Sau khi chuyện đó xảy ra, nàng từ bỏ đam mê sáng tác bấy lâu nay của mình, từ bỏ giấc mộng vào đại học Hán ngữ Bắc Đại, ngay tại ô nguyện vọng dứt khoát điền vào tên trường cảnh sát. Ngày đó khi nàng cuối cùng mặc được đồng phục cảnh sát, nàng thề, nàng phải để Ỷ Huy trên thiên đường, an tâm nhắm mắt.

Thời gian từng chút một trôi qua, nghe tiếng hít thở đều đều truyền đến bên tai, Lộ Tây Trán đặt nàng lại trên giường, giúp nàng chỉnh lại một tư thế ngủ thoải mái hơn.

Lúc Lộ Tây Trán hoàn thành công việc đã là hai giờ sáng, bên ngoài một mảnh tăm tối, nàng mở to đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, một cảm giác cô độc khổng lồ quét ngang người, làm nàng lập tức cảm thấy thanh tỉnh.

Sáng sớm hôm sau Kiều Ỷ Hạ nhận được điện thoại của Thạch Vi, nói là lần này tổ các nàng phá án hiệu suất cực cao, cục trưởng Cao vì khích lệ tinh thần các đồng chí đặc biệt phê chuẩn cho mọi người nghỉ một ngày. Đối với nhân viên cảnh vụ đây là một tin tức không thể tốt hơn. Lịch làm việc của bọn họ không giống nhân viên công chức bình thường, đừng nói thứ bảy chủ nhật, ngay cả tết âm lịch còn phải căng thẳng thần kinh, huống chi được nghĩ phép.

Nói đến chuyện này, thật sự là phải hảo hảo cảm ơn Lộ giáo sư rồi.

Hết vụ án thứ nhất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro