Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 116: Mặc người định đoạt

Chương 116: Mặc người định đoạt

"Chị ơi." Lam Tuyết Ngô vừa thoát khỏi nguy hiểm, liền trở nên vui vẻ. Cô bé bị Kiều Ỷ Hạ nắm tay chặt cứng, líu ríu nói. "Chúng ta hiện giờ rất giống quyển tiểu thuyết huyền huyễn em từng đọc. Gọi là gì nhỉ? Đúng rồi, "Kẻ sát nhân trên chuyến tàu tốc hành phương Đông". Chúng ta bị kẹt ở chỗ này, vào không được ra cũng không được, thật sự rất giống "Bão tuyết sơn trang"... đúng là vẫn có chút sợ."

Mạnh Lưu Sâm theo sát bên người Lộ Tây Trán, tựa như một vệ sĩ nói. "Có anh ở đây, đừng nói là bão tuyết, dù vũ trụ đại diệt vong em cũng không cần lo."

"Cắt, anh Lưu Sâm, những lời này là em nói mới phải. Anh đừng xem thường chị của em, chị ấy một chút cũng không kém Thần tiên tỷ tỷ."

Đã có Mạnh Lưu Sâm và Lam Tuyết Ngô, không khí có phần thoải mái hơn. Bốn người không giống thám hiểm, ngược lại giống đi du lịch. Sơn động rất dài, quanh co uốn lượn, dường như đi thế nào cũng không đến cuối. Đi tới đi lui, chốc lát giống như lại trở về điểm xuất phát.

Bỗng nhiên.

"A!"

Tiếng thét này không đến từ Mạnh Lưu Sâm, không đến từ Lam Tuyết Ngô, cũng không phải từ Lộ Tây Trán, mà là tới từ Kiều Ỷ Hạ. Nghe tiếng, vẫn luôn ở phía trước dẫn đường, Lộ Tây Trán lập tức dừng bước, chạy nhanh lại ôm lấy Kiều Ỷ Hạ đang trừng to mắt, cả người đờ ra. Lam Tuyết Ngô bị dọa sợ, trong ấn tượng của cô bé, Kiều Ỷ Hạ chưa từng đáng sợ thế này, liên tục lui về sau vài bước, ôm lấy vai Mạnh Lưu Sâm. Mạnh Lưu Sâm vỗ vỗ vai cô bé, tỏ vẻ an ủi.

"Hạ, em sao vậy?"

"Buông ta ra!" Kiều Ỷ Hạ dùng sức đẩy Lộ Tây Trán ra, lực rất lớn làm Lộ Tây Trán ngã xuống đất.

Mạnh Lưu Sâm tiến lên đỡ Lộ Tây Trán, Lộ Tây Trán không quan tâm lại chạy đến ôm lấy Kiều Ỷ Hạ.

"Hạ, chị là Tây Trán."

"Máu." Kiều Ỷ Hạ ngồi chồm hổm trên đất, tay đẩy đẩy đống rơm trên đất. Lộ Tây Trán kê sát vào nhìn, phát hiện trên đất đỏ hoe, rất giống một vũng máu. Kiều Ỷ Hạ càng không ngừng run lên, cúi đầu nhìn hai tay mình. "Ta giết người, ta giết người..." Nói xong, nàng bỗng nhiên ha ha phá lên cười, như là người điên, đứng lên chạy về phía đối diện, muốn đụng đầu vào vách đá.

Lộ Tây Trán ôm chặt nàng từ phía sau. Nhưng giờ phút này, cuồng loạn Kiều Ỷ Hạ đừng nói là Lộ Tây Trán, dù là Mạnh Lưu Sâm cũng không ngăn được.

"Cút!"

Lam Tuyết Ngô chết trân tại chỗ, không ngừng lắc đầu chảy nước mắt. Cô bé không biết tại sao chị mình lại biến thành như vậy, chị mình sao vậy, rốt cuộc là làm sao?

"Chị!"

Phát ra tiếng kêu không phải Lam Tuyết Ngô, mà là Mạnh Lưu Sâm. Cậu ta chứng kiến Lộ Tây Trán dùng tay che lại tảng đá Kiều Ỷ Hạ sắp đụng vào, liền tiến lên kéo Kiều Ỷ Hạ ra. Lam Tuyết Ngô cũng nổi lên dũng khí, tiến lên giữ lấy chị mình. Thời điểm nghe Lộ Tây Trán nói với mình: Lưu Sâm, đừng làm đau em ấy, Mạnh Lưu Sâm cảm thấy mình thật sự rất muốn khóc. Cậu ta đột nhiên cảm thấy, mình nên ngăn cản Lộ Tây Trán đến nơi này, nếu không sẽ không xảy ra chuyện thế này, chị cũng không vì vậy mà bị thương.

"Ta giết người, ta giết người. Ba, ba tha thứ con, ba, ba!"

Nhìn Kiều Ỷ Hạ bỗng nhiên thất thường, Mạnh Lưu Sâm cũng không khỏi đau lòng. "Chị, Ỷ Hạ trúng tà rồi phải không?" Cậu ta cầm chặt tay Kiều Ỷ Hạ, cẩn thận quan sát. "Nhưng mà chị ấy đeo nhẫn, không thể nào, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao bỗng nhiên lại như vậy?"

"Chị Tây Trán." Lam Tuyết Ngô một bên lau nước mắt, một bên chỉ chỉ tay Lộ Tây Trán. "Tay của chị chảy máu..."

"Nguy rồi, em không mang thuốc băng bó, lỡ nhiễm trùng làm sao đây?" Mạnh Lưu Sâm ân hận nói.

"Không có gì đáng ngại." Lộ Tây Trán ngồi xuống, tiếp nhận Kiều Ỷ Hạ đã có chút bình tĩnh từ trong lòng Mạnh Lưu Sâm. "Chờ một chút, người sẽ mau tới thôi. Hai đứa đừng nhìn chằm chằm em ấy, để Hạ yên tĩnh đi."

Môi của nàng từ đỏ tươi biến thành trắng bệch, trên trán mồ hôi vã ra như tắm. Lộ Tây Trán vỗ nhè nhẹ vào lưng nàng, làm nàng yên lòng lại. Lam Tuyết Ngô ôm chân, ngồi chồm hổm bên cạnh Kiều Ỷ Hạ, dùng khăn mặt giúp nàng lau mồ hôi. Mạnh Lưu Sâm đi xung quanh xem xét, mong người viện trợ mau đến. Bỗng nhiên cậu ta cúi người xuống, đeo bao tay vào, quệt một ít mảnh vụn màu xám trên đất.

"Chị, hình như đây là kẽm."

"Kẽm?"

"Ừ." Mạnh Lưu Sâm gật đầu, lấy một bình thủy tinh trong túi ra, thu một ít vào. "Trở về có thể kiểm nghiệm lại. Thật kỳ lạ, nơi này sao có thế xuất hiện thứ này. Chị, chúng ta nên cách xa một chút, thứ này độc tính rất mạnh."

Kiều Ỷ Hạ nhắm mắt lại, phát ra tiếng hít thở đều đều, đã ngủ rồi. Mạnh Lưu Sâm cõng nàng lên, mấy người trở về hướng cửa động.

"Mọi người ở đây chờ, chị lên trước nhìn xem." Lộ Tây Trán nói.

"Chị." Mạnh Lưu Sâm giữ chặt nàng. "Em theo chị."

"Cậu ở lại đây." Lộ Tây Trán cự tuyệt nói. "Chăm sóc Hạ và Tuyết Ngô, chị đi một chút sẽ về."

Lộ Tây Trán đi dọc theo đường vừa rồi, phát hiện ngọn núi này giống như mê cung. Đi tới đi lui, rất dễ lạc đường, tìm không thấy cửa ra. Bỗng nhiên, nàng phát hiện, hai bên mặt đá gồ ghề xuất hiện một vùng bằng phẳng, được một tấm vải che lại, còn bị phủ rất nhiều rơm. Nàng phủi đống rơm ra, xốc vải lên, đưa tay sờ sờ, lấy điện thoại ra soi để thấy rõ hơn. Nàng phát hiện, nơi này rất giống một cánh cửa, xung quanh đều là vách đá gồ ghề, chỉ có nơi này bằng phẳng, còn có khe hở, cửa này lại hơi nghiêng, đây sẽ là thứ gì?

"Chị!" Tiếng gọi của Mạnh Lưu Sâm càng lúc càng gần, mãi đến khi xuất hiện trước mặt nàng. "Người đến rồi, chúng ta có thể ra."

"Ừ, đã biết."

Tới đón chính là người của Thế Tinh. Đương nhiên, không phải bản thân Charles, cũng không phải tiểu binh tiểu tốt tầm thường, mà là vệ sĩ tư nhân của Charles, tuyệt đối an toàn, cũng tuyệt đối không để lộ bí mật. Trên đường trở về, Lam Tuyết Ngô vẫn luôn giữ vẻ mặt thản thốt, cũng không biết bị sơn động kỳ lạ dọa sợ, hay là bị Kiều Ỷ Hạ đột nhiên biến đổi làm hết hồn.

"Tuyết Ngô, đưa chị em về nhà đi."

"Cái gì? Muốn em đưa chị về? Tại sao chứ?"

"Sắp đến sinh nhật chị em rồi." Kiều Ỷ Hạ tựa hồ lại cãi nhau với người nhà, chỉ sợ không bức nàng, nàng sẽ không nguyện ý về nhà ăn sinh nhật.

"Đúng rồi nha. Vậy được, em đưa chị về nhà trước, nhất định không hao tổn gì trả lại cho chị."

Lam Tuyết Ngô và Kiều Ỷ Hạ trở về nhà lớn Kiều gia. Mạnh Lưu Sâm theo Lộ Tây Trán về nhà nàng. Có thể thấy, dọc đường đi, Mạnh Lưu Sâm đều không vui vẻ. Cậu ta cảm thấy mình là một nam tử hán, vốn nên gánh vác trách nhiệm bảo vệ chị mình, cuối cùng lại làm chị bị thương, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Lộ Tây Trán đương nhiên nhìn thấu tâm tư cậu ta, cho nên cậu ta nói muốn theo về, nàng cũng không từ chối. Trước kia vẫn luôn cảm thấy Mạnh Lưu Sâm là đứa bé không hiểu chuyện. Nhưng theo thời gian trôi qua, Lộ Tây Trán phát hiện thật ra cậu ta là người tâm tư tinh tế. Ví dụ như cậu ta sẽ dịu dàng giúp nàng bôi thuốc, băng bó vết thương, cũng có thể như một người nam nhi, cho nàng cảm giác an toàn.

Trước thời khắc này, dù trong nháy mắt nàng cũng không hề có suy nghĩ như vậy. Cho tới giờ, nàng vẫn không hề nghĩ, trên thế giới này, trừ Lộ Thư Dã, sẽ còn một người đàn ông, có thể làm cho mình cảm thấy an tâm đến thế.

Ba giờ sáng, cả thành phố không hẹn mà cùng chìm vào yên lặng. Mạnh Lưu Sâm ngồi dậy, nấu một ly sữa tươi, đưa cho nàng.

"Chị Ỷ Hạ về nhà ăn sinh nhật rồi, vậy còn chị thì sao?"

"Sao?"

"Em nói là, một mình chị ở đây, em lo lắng."

Nàng dở khóc dở cười. "Đừng quên hơn mười năm qua, chị đều sống một mình."

"Chị, em cảm thấy chị Ỷ Hạ không phải trúng tà đơn thuần. Chị ấy rõ ràng là tinh thần thất thường, em cảm thấy, chị ấy còn có gút mắt trong lòng chưa cởi bỏ, hoặc là trước kia từng gặp chuyện bất hạnh. Tóm lại, đây không phải chuyện bình thường. Hôm nay chị ấy có thể tự hại mình như vậy, sau này nói không chừng chuyện này còn có thể phát sinh. Nếu lần sau, chị ấy không phải tự mình hại mình, mà là trực tiếp giết người, hoặc làm người khác bị thương, vậy phải làm sao bây giờ?" Mạnh Lưu Sâm vẻ mặt lo lắng nói. "Không phải em có ý châm ngòi ly gián tình cảm hai chị, em chỉ thật lo lắng."

"Chuyện này, cậu không cần lo lắng, cũng đừng hỏi nữa, càng không thể để lộ ra. Tự chị biết chừng mực." Lộ Tây Trán vuốt huyệt thái dương, thần sắc mệt mỏi, nói. "Thời gian không còn sớm, cậu đến phòng khách ngủ đi. Còn nữa, đưa bình thủy tinh cho tôi."

Sau khi kiểm nghiệm, phát hiện chất lỏng màu xám trong bình quả nhiên là kẽm. Ở nơi như thế lại xuất hiện kẽm, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Liên tưởng đến cánh cửa bằng phẳng giữa những tảng đá kia, Lộ Tây Trán cảm thấy, trong sơn động này nhất định đang chôn vùi một bí mật đã bị mai táng từ lâu, mà người thủ hộ bí mật này, có liên quan với chủ nhân của số kẽm kia.

Tại sao Chu Uẩn Hoàn muốn nói cho nàng biết sự tồn tại của sơn động này? Ông ấy là một trong những người tầm bảo năm đó, vì sao không nhắc tới chuyện này với cảnh sát điều tra vụ án? Bí mật mà ông ấy che che đậy đậy rốt cuộc là gì? Có liên quan gì đến Lộ thị không?

Về kết quả tầm bảo năm đó, bên ngoài có rất nhiều lời đồn khác nhau. Nhưng Chu Uẩn Hoàn và Lộ lão gia đều không hề đề cập đến chuyện này. Như vậy, cũng không loại trừ khả năng tầm bảo thành công, hoặc là có một loại khả năng, tầm bảo không đơn thuần chỉ là tầm bảo...

Điều này làm cho người chưa bao giờ không nắm chắc mọi việc trong tay - Lộ Tây Trán, lần đầu tiên cảm thấy khủng hoảng thật sâu. Nàng cảm thấy, mình đã đánh giá thấp Chu Uẩn Hoàn. Nàng giống như một con rối không sinh mệnh, mặc người định đoạt, còn Chu Uẩn Hoàn, chính là người luôn thao túng phía sau.

Nàng bật máy tính lên, trên ô tìm kiếm nhập vào một chuỗi các con số, tìm tất cả tin tức quan trọng trong năm xảy ra việc kia. Di chuyển con chuột, ánh sáng đỏ thẩm hắt lên trong đêm càng làm màn đêm thêm u tối. Ngón tay thon dài đình chỉ động tác, từ con chuột dời đến màn hình. Tròng đen bỗng nhiên phóng đại, mi tâm nhíu chặt. Ước chừng qua ba phút, nàng bất ngời ngồi dậy, thậm chí bất chấp sửa lại đầu tóc rối bời, chỉ lấy một tờ giấy ghi chép liền chạy khỏi khu nhà.

Đây là đường đến nhà họ Lộ. Trời tờ mờ sáng, quản gia ân cần nghênh đón nàng, người giúp việc mặc đồng phục chỉnh tề, khom lưng hướng nàng chào hỏi. Nàng cũng không thèm nhìn bọn họ, trực tiếp đi tới phòng chứa đồ phía sau tòa nhà.

Nói là phòng chứa đồ, nhưng trong này không hề bừa bộn, dựng lên giữa không trung, phá lệ đặc biệt. Đây là nơi được Lộ lão gia xây dựng khi còn sống, mọi người đều không được tiến vào, dù là Lộ Hủy Vân cũng không có quyền tùy ý ra vào. Sau khi Lộ lão gia chết, Mạnh Khánh Đông hoài nghi nơi này cất giấu bảo vật của Lộ lão gia, từng mấy lần muốn cho người vào lục soát, nhưng vẫn ngại Lộ Hủy Vân và Lộ Tây Trán, chần chừ không dám động thủ. Mãi đến khi Lộ Hủy Vân qua đời, Lộ Tây Trán xuất ngoại, ông ta mới dám hành động, nhưng phát hiện bên trong chỉ có một ít sách vở, thậm chí còn có máy hát đĩa, CD, các thứ linh tinh, không chút giá trị.

Đối với hành vi "cường đạo" của cha mình, Lộ Tây Trán không phải không biết, chẳng qua là không muốn so đo. Đây là nơi ông ngoại thích nhất trừ thư phòng, nàng từng 'chỉ cây dâu mắng cây hòe' răn dạy bọn người hầu trước mặt Mạnh Khánh Đông không được phép vào đây, Mạnh Khánh Đông lập tức bị nàng châm biếm mất hết mặt mũi.

Nàng lật tung bàn làm việc đóng bụi, thậm chí quên mang theo khẩu trang, bụi bay vào mũi, không thể nén xuống từng trận ho khan, ngực cũng cực kỳ khó chịu.

Rốt cuộc. Nàng tìm thấy một quyển sổ dày cộm có mã khóa. Lúc còn rất nhỏ, Lộ Hủy Vân từng ôm nàng đến thư phòng tìm ông ngoại. Nàng nhớ rõ, ông ngoại chính là dùng bút máy, viết viết thứ gì đó vào quyển sổ này. Không ngoài ý muốn, đây chính là nhật ký của ông. Nàng phủi bụi bên trên xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro