Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 114: Con yêu Tây Trán

Chương 114: Con yêu Tây Trán

"Tốt cho một cái Lộ nha đầu!" Chu Uẩn Hoàn cười khan vài tiếng. Trong nụ cười có vài phần tức giận, vài phần áp lực. "Bộ dạng hùng hổ dọa người này, quả thật rất giống lão già kia."

"Con chỉ muốn ngài biết, muốn tra ra manh mối mà vẫn bo bo giữ mình là không thể được."

"Năm đó, ông với ông ngoại con cùng nhau đấu tranh giành thiên hạ, sóng to gió lớn gì mà chưa gặp. Mãi đến sau này, tiểu Lộ có hai anh em các con. Tiệc đầy tháng của hai đứa ông đều đi, hơn nữa, có lẽ ông ngoại con còn chưa nói, tên của con, chính là đo ông đặt. 'Dục bả Tây hồ bỉ Tây tử, đạm trang nùng mạt tổng tương nghi*' Ông biết rõ, cuối cùng có một ngày, con sẽ kiêu ngạo nở rộ, làm tất cả mọi người phải kinh diễm. Từ nhỏ, ông đã rất thích con, xem con là cháu gái của mình, nếu không phải việc kiaxảy ra... Nói cho cùng cũng vậy thôi." Chu Uẩn Hoàn lại chuyển đề tài. "Tóm lại, chuyện giữa ông và ông ngoại con, không phải dăm ba câu là có thể nói rõ. Ông tin tưởng con, cho nên mới nhều năm sau, lựa chọn bỏ qua gút mắc, giao bản án của cháu trai yêu quý nhất cho con. Nhưng là, con hãy cho ông ít thời gian. Những chuyện con muốn biết, sau này ông sẽ tìm một thời cơ thích hợp, nói tất cả cho con."

(*Đây là 2 câu thơ trongg bài thứ 2 của bộ "Hồ thượng âm" của Tố Thức đời Tống. Nguyên đề: "Ẩm Hồ thượng sơ tình hậu vũ nhị thủ": uống rượu trên tây hồ, vừa tạnh sau cơn mưa.

Lời thơ:

Thủy quang liễm diễm tình phương hảo

Sơn sắc không mông vũ diệc kỳ

Dục bả Tây hồ* tỉ Tây Tử**

Đạm trang nùng mạt tổng tương nghi.

Dịch nghĩa:

Mặt nước sáng lóng lánh, mưa vừa tạnh trông càng đẹp

Sắc núi quạnh ráo, mưa lại càng làm cho trông lạ ra.

Có thể đem Tây hồ mà sánh với nàng Tây Tử

Dù trang điểm sơ sài, hay rửa sạch hết phấn son, cả hai đều diễm lệ.

Dịch thơ: (Bản dịch thơ của Nam Trân)
Uống rượu ở Tây Hồ lúc đầu trời tạnh, sau mưa
Dưới nắng long lanh màu nước biếc
Trong mưa huyền ảo vẻ non tươi
Tây Hồ khá sánh cùng Tây tử
Nhạt phấn nồng son thảy tuyệt vời.

Tây hồ: có tám nơi tất cả, mà trong bài này chỉ cho Tây hồ thành tây huyện Hàng châu tỉnh Triết giang. Hồ này còn có những tên khác: hồ TIỀN ĐƯỜNG, hồ MINH THÁNH, hồ KIM NGƯU. Nhân câu thơ của Ông: "Dục bả "Tây hồ tỉ Tây Tử", nên cũng được gọi là hồ Tây Tử. Ba mặt là núi vây quanh; nam và bắc có hai ngọn núi cao đối nhau, trong hồ có các con đê Tô, Bạch, chia nước hồ ra làm HỒ TRONG và HỒ NGOÀI và HỒ SAU. Bốn mùa phong vật tốt tươi, với 10 cảnh trí nên thơ và nổi danh.

Tây Tử: chỉ Tây Thi.)


Có thể thấy, đến nay Chu Uẩn Hoàn vẫn rất quý trọng tình nghĩa anh em với Lộ lão gia, còn Lộ lão gia vẫn rất chân thành tha thiết với người bạn này. Nếu không sau khi hai người đoạn tuyệt, với tình tính của ông ngoại, chắc chắn sẽ đổi tên nàng, thế nhưng không có. Cho đến giờ, nàng vẫn đang dùng cái tên này.

Rời khỏi nhà Chu Uẩn Hoàn, trên đường lái xe về công ty, Lộ Tây Trán nhận được điện thoại của Charles. Thế Tinh đã thuận lợi ký hợp đồng cùng Trung Nguyên, bọn họ thành công tiếp nhận công ty điện tử này, chiếm được phần mềm kỹ thuật cần thiết. Giá cả thu mua đoán chừng ngày mai sẽ lên báo, chắc hẳn lúc đó Mạnh Khánh Đông khó tránh khỏi giận dữ.

Ở công ty, Lộ Tây Trán vẫn luôn duy trì hình tượng của mình: khiêm tốn ít lời, hành động mạnh mẽ. Thứ nhất, mọi người đều e ngại thân phận thiên kim của nàng, ít nhiều mang tâm lý sợ hãi, thứ hai nàng khí tràng cường đại, không người nào dám tới gần.

"A... Lộ, Lộ tiểu thư, xin lỗi, xin lỗi!"

Trong văn phòng, mọi người đều nín thở ngưng thần, thậm chí suýt chút nữa làm đổ café trên mặt đất, từng ánh mắt trừng lớn nhìn một màn kinh tâm động phách trước mặt. Nhìn Lộ Tây Trán cả người bị tắm bằng café, không hiểu sao không rét mà run. Người thanh niên lỗ mãng suốt đêm tăng ca, thần kinh rối loạn, vốn định xuống lầu pha một ly café, nhưng không ngờ bỗng nhiên đầu choáng mắt hoa, không nhìn trước nggo1 sau, đụng phải Lộ Tây Trán, giội cho nàng một thân café.

Không nói đến chuyện bọn họ không biết nàng thích sạch sẽ, nhưng tình trạng thế này, cũng đủ làm người ta lúng túng.

Người thanh niên đầu mì tôm gục đầu như giã tỏi, miệng còn không ngừng nói xin lỗi. Người bên cạnh thấy thế liền lập tức lấy khăn giấy, muốn đến lau áo cho Lộ Tây Trán. Lộ Tây Trán đưa tay, ra vẻ ngăn lại, nhất thời không ai dám tới gần. Người thanh niên kia cũng bị dọa sợ, lui về phía sau mấy bước. Lộ Tây Trán lại đi về phía trước vài bước, cách người kia vô cùng gần, thanh âm không lớn không nhỏ, không hờn không giận, vừa đủ cả phòng làm việc đều nghe.

"Thứ nhất, từ mai trở đi, tôi không muốn thấy tóc mái dài qua lông mày. Tiên sinh tóc mì tôm, nơi này là công ty, không phải tiệm uốn tóc, không cần các người làm kiểu tóc này thu hút khách hàng. Thứ hai, từ giờ trở đi, bất kỳ người nào cũng không được phép uống café trong phòng làm việc. Nghe rõ chưa?"

"Dạ rõ, dạ rõ..." Các nhân viên đều phản ứng chậm chạp, như là bị nàng dọa bay mất hồn vía, yếu ớt gật đầu, phụ họa theo.

"Nghe rõ rồi, còn đứng đây làm gì? Chờ tôi giúp các người lau café sao?"

Văn phòng lập tức loạn thành một đoàn, cũng không ai dám phát ra tiếng động, hoặc là bưng lấy café nốc sạch, hoặc là đem café đổi thành nước. Quản lý từ phòng cách vách đi ra, nhướng mày, bắt thang máy lên tầng cao nhất.

---------------

Kiều thị.

"Con không đồng ý!"

"Ba không hỏi ý con, đây là mệnh lệnh, con không có quyền từ chối!" Kiều Nhất Hải ngồi dậy, hung hăng đập tay xuống bàn, phát ra tiếng vang.

"Ba bảo con không làm cảnh sát, con không làm, bảo con đến công ty học tập, con đi học. Từ nhỏ đến lớn, ba muốn con làm cái gì con sẽ làm cái đó, nhưng hiện giờ lại bảo con xuất ngoại, tại sao chứ?"

Kiều Nhất Hải nghe con mình nói vậy, có chút mềm lòng. "Ỷ Hạ, ba biết con nghe lời, nhưng con phải hiểu cho khổ tâm của ba. Kiều thị chúng ta to lớn, không phải huấn luyện ngày một ngày hai là có thể thành thạo kinh doanh. Kiều thị có địa vị như ngày hôm nay, biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào. Ba đưa con ra nước ngoài học ba năm, là vì tốt cho con, cũng là vì tốt cho Kiều thị. Ba không sống được bao nhiêu năm nữa, đến lúc đó một công ty lớn thế này, chỉ còn mình con chống đỡ, không có bản lĩnh thật sự làm sao được?"

"Những gì ba nói con đều hiểu. Nhưng con không thể đi."

"Vì cái gì? Ỷ Hạ, cho ba một lý do. Con không phải đứa trẻ không hiểu chuyện như thế."

Lý do? Đương nhiên là nàng không thể bỏ lại người con gái còn đang chờ mình ở nhà, người con gái vì mình mà vất vả đứng dậy từ đau thương. Nàng không thể rời khỏi nàng, dù chỉ một ngày.

"Xin lỗi ba, dù thế nào, con cũng không thể rời khỏi đây."

Kiều Nhất Hải là người từng trải, ông biết, một người không muốn rời nơi nào đó, chỉ có thể vì trong lòng còn vướn bận người nào đó. Ngẫm lại, Kiều Ỷ Hạ tuổi tác cũng không còn nhỏ. "Ỷ Hạ, có phải con có người trong lòng?" Thấy Kiều Ỷ Hạ không trả lời, Kiều Nhất Hải nhoẻn miệng cười. "Là công tử nhà nào? Nếu thật sự không nỡ bỏ, ba sẽ sắp xếp cho cậu ta theo con xuất ngoại."

"Không cần đâu ba, người đó có sự nghiệp của mình."

"Vậy rất tốt. Ỷ Hạ, thời gian ba năm trôi qua rất nhanh, con có thể tăng thêm kinh nghiệm quản lý, lại có thể mượn chuyện này khảo nghiệm tình cảm của cậu ta, chẳng lẽ không phải phương pháp vẹn đôi đường?"

Lời của Kiều Nhất Hải hợp tình hợp lý, Kiều Ỷ Hạ không thể phản bác, nhưng cũng không thể đồng ý.

"Con không đi."

"Con... Nha đầu này, sao lại cố chấp như vậy, hồ đồ ngu xuẩn!" Kiều Nhất Hải kiên nhẫn có hạn. "Ỷ Hạ, ba đã nói, con không có quyền cự tuyệt, ba bảo con đi, con nhất định phải đi!"

"Ba, con không nợ ba!"

"Con nợ!"

Kiều Nhất Hải đập tay lên bàn, tài liệu giấy tờ bị một chưởng của ông rơi tung tóe trên mặt đất. Thư ký và trợ lý nghe thấy, vội vàng chạy vào, hỏi Kiều Nhất Hải xảy ra chuyện gì. Kiều Nhất Hải phất tay, đuổi hai mỹ nữ hoa dung thất sắc ra ngoài. Ông vòng ra trước bàn, phát hiện Kiều Ỷ Hạ nhăn đôi mi thanh tú. Kiều Nhất Hải lắc đầu, có chút hối hận, đưa tay vỗ vỗ vai nàng.

"Ba." Giọng nói của nàng, xen lẫn vài phần run rẩy. "Ba nói vậy... là có ý gì?"

"Không ý gì cả!" Kiều Nhất Hải lại mở miệng, phẫn nộ vừa rồi hầu như tiêu hao không còn, lại khôi phục hình tượng người cha hiền từ. "Ba chỉ là nhất thời tức giận."

Chính là Kiều Ỷ Hạ không cảm thấy như thế. Có lẽ người khác sẽ, nhưng ba của nàng tuyệt đối không có khả năng không lựa lời như vậy, cũng không phải do nhất thời tức giận. Ông nói như vậy, nhất định là có lý do. Nàng muốn hỏi lại, nhưng phát hiện tâm loạn như ma, mặt hồ vốn yên tĩnh lại bị khuấy động nổi lên gợn sóng, khiến nàng thế nào cũng không thể bình tĩnh.

Kiều Ỷ Hạ cúi thấp đầu, giống như một đứa trẻ đầy ấm ức.

"Được rồi." Kiều Nhất Hải nhẹ nhàng ôm vai nàng, vuốt tóc nàng. "Con không muốn đi thì không đi, đừng bực bội với ba. Không phải ba muốn phát cáu với con, chẳng qua là con... Mà thôi, ba thấy con tâm tình cũng không tốt, hôm nay về nghỉ ngơi sớm đi. Con không xuất ngoại cũng được, nhưng nhất định phải đồng ý với ba một việc."

"Chuyện gì vậy ba?"

"Chuyển về nhà ở." Sau khi nói xong, ông còn cố ý dừng lại một chút. "Ba đã nhượng bộ lớn như vậy, ngay cả điều kiện đơn giản này, con cũng không đồng ý được sao?"

Nàng không biết vì sao ba mình lại đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy. Lúc đầu muốn đưa nàng xuất ngoại, sau lại muốn chuyển về nhà, trong mơ hồ, nàng có một loại dự cảm không may.

"Con không thể xa Tây Trán, ba."

Kiều Ỷ Hạ không thể nhìn thấy nét mặt ba mình, chỉ cảm thấy bàn tay đang ôm lấy mình dần trở nên cứng ngắc. Ông đem nàng đẩy ra, cảm thấy một hồi chuông báo động kịch liệt. "Con nói vậy... là có ý gì?"

Kiều Ỷ Hạ vẫn không thay đổi, nàng không trở nên dịu dàng ngoan ngoãn, càng không phải dê đợi làm thịt. Từ ánh mắt không kiêu ngạo không siểm nịnh của nàng, Kiều Nhất Hải cảm thấy, mấy ngày này mình đã bị biểu hiện nhu thuận giả dối của nàng lừa dối. Con báo chính là con báo, không có khả năng biến thành cừu non.

"Ba, con yêu Tây Trán, con không thể rời xa chị ấy."

Kiều Nhất Hải nhìn thẳng vào mắt nàng, như là đang nhìn một người xa lạ, chứ không phải con gái mình. Lần đầu tiên trong đời, chưa từng mếm qua chút xíu thiệt thòi Kiều Nhất Hải nghẹn lời.

"Con đi đi." Ông xoay người sang chỗ khác, không muốn nhìn nàng nữa. "Trong thời gian này, đừng tới công ty."

"Ba."

"Ba sợ ba không nhịn được, sẽ đánh con." Nói xong câu đó, Kiều Nhất Hải cảm thấy hốc mắt mình có chút cay cay, tháo mắt kính xuống, vuốt vuốt mi tâm, nghe tiếng gót giày ma sát sàn nhà, ông nhướng mày nói. "Ỷ Hạ, suy cho cùng con vẫn là con nít, phạm một chút lỗi cũng không sao, người trong nhà sẽ luôn tha thứ cho con. Nhưng mà con vĩnh viễn phải nhớ, đứng nên tổn thương người thân nhất của mình, càng chớ quên, chúng ta đã mất đi Ỷ Huy."

----------------------

Buổi sáng ánh mặt trời còn sáng chói, vậy mà thời điểm Kiều Ỷ Hạ ra khỏi Kiều thị, trời lại có chút âm u, tối tăm mờ mịt tựa như người vừa khóc. Vài nhân viên đi ngang qua, mỉm cười chào hỏi nàng, nàng thất thần thậm chí không nghe thấy. Từng bước đi đến bãi đỗ xe, cái tên ba vừa nhắc vẫn quanh quẩn trong tâm trí nàng, như từng gợn sóng trên mặt hồ phẳng lặng.

Nàng đi mua một bó hoa Cát cánh, đó là loài hoa Ỷ Huy thích nhất khi còn sống.

Trên mộ bia, cậu bé nho nhã lịch sự, khóe miệng bên trái còn in một lúm đồng tiền. Nếu không phải ba nhắc tới, nàng cũng gần như quên, đã hai tháng nay nàng chưa đến thăm Ỷ Huy rồi.

Không biết bảo bối Ỷ Huy của nàng, ở bên kia sống tốt không?

Ngón tay thon dài vuốt lên tấm ảnh lạnh như băng, Kiều Ỷ Hạ nhịn không được, chảy nước mắt. "Tiểu Huy, em hy vọng, chị nên làm thế nào bây giờ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro