Chương 110: Hội quán Uẩn Lâm
Chương 110: Hội quán Uẩn Lâm
Nói về Chu Uẩn Hoàn, lúc nhỏ Lộ Tây Trán đã từng gặp mặt ông ấy. Khi đó Lộ lão gia chưa qua đời, Lộ - Chu hai người vẫn chưa xích mích, Lộ Hủy Vân thường dẫn hai anh em nàng đến trường đua ngựa tư nhân của Chu Uẩn Hoàn chơi. Thời gian trôi qua, cảnh vật thay đổi, từng là bạn bè đồng sinh cộng tử, nay lại trở thành kẻ thù sinh tử không quan tâm, thật đáng buồn thay.
Đoạt lại Lộ thị là con đường dài đăng đẳng, đây đã định trước là một hành trình gian nan. Hơn nữa trên con đường này, tôn nghiêm, cốt khí, cao ngạo, toàn bộ đều phải dẹp sang bên. Hội quá đua ngựa Uẩn Lâm tọa lạc bên hồ Hoa Lê, Tây Bộ, bên trong có hàng trăm con tuấn mã, đa số là ngựa Kazakhstan*, ngựa Kabat-Zinn*, ngựa Tam Hà*, vân vân. Những người trong giới thượng lưu thích nhất Hãn huyết bảo mã**, ào ào như gió lốc, rất uy phong.
(* Tên giống ngựa đặt theo nơi sinh sống của chúng)
(**Hãn huyết bảo mã: Theo truyền thuyết, Hán Vũ Đế từng treo thưởng hậu hĩnh cho ai có thể tìm được cho ông một con Hãn huyết bảo mã thuần chủng, vốn được cho là hiện diện tại Trung Á nhưng hiếm có ở Trung Quốc. Ngày này, giống ngựa đặc biệt đó được xác định là Akhal-Teke, một trong những giống ngựa cổ xưa và độc đáo nhất. Hán Vũ Đế được coi là người đã viết về "Hãn huyết bảo mã" sớm nhất trong lịch sử Trung Quốc. Trong một bài thơ, ông đã gọi đây là "Ngựa trời" (thiên mã). Người ta cho rằng ngựa mà Hán Vũ Đế cưỡi cũng là một con "Hãn huyết bảo mã". Viện Khảo cổ tỉnh Thiểm Tây đã phát hiện được xương cốt của 80 con ngựa nằm trong hai hố tuẫn táng thuộc phạm vi lăng mộ Hán Vũ Đế, hoàng đế thứ bảy của nhà Tây Hán, mỗi hố tuẫn táng là một hố lớn chứa 20 hố nhỏ, mỗi bên đều được gác bởi hai con ngựa và một chiến binh đất nung. Xét nghiệm các xương cốt cho thấy đây đều là ngựa đực trưởng thành. Nguồn Wikipedia)
Tựa như biết trước Lộ Tây Trán sẽ đến, Chu Uẩn Hoàn không cho nàng bất cứ cơ hội nào, trực tiếp bảo trợ lý đuổi nàng đi. Đây đối với Lộ Tây Trán không thể nghi ngờ chính là đả kích lớn nhất. Cho đến giờ, đều là nàng không muốn gặp người khác, nào có người dám sập cửa trước mặt nàng. Nhưng không gặp được Chu Uẩn Hoàn, sẽ không lấy được phương pháp điều chế, hạng mục cũng không thể tiến hành. Mặc dù Hạ Lan Thu Bạch bên kia không có động tĩnh gì, nhưng Lộ Tây Trán biết rõ lòng dạ cô ta sâu đến chừng nào, nhất định không thể lơ là.
Chu Uẩn Hoàn đã quyết tâm cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Lộ, dù Lộ Tây Trán đến bao nhiêu lần cũng vô dụng. Nàng cũng không học theo phim truyền hình, đợi bên ngoài từ trời sáng đến khi trời tối. Chu Uẩn Hoàn và Lộ thị có gút mắc, chỉ khi tháo được gút mắc này, mới có thể làm ông ấy không còn thành kiến. Nhưng tình hình năm đó, Lộ Tây Trán vốn không biết chút gì, nên cũng không biết đâu mà lần. Mặc dù không hiểu nguyên nhân xích mích là gì, nhưng nàng là chuyên gia tâm lý, nàng có thể lý giải tâm lý Chu Uẩn Hoàn. Lộ Tây Trán biết không thể dựa vào chiêu bài tình cảm lay động Chu Uẩn Hoàn, vì như vậy chỉ làm ông ấy xem thường Lộ thị hơn.
Giữa hai người yêu nhau luôn có tâm linh tương thông. Tuy Lộ Tây Trán không hề nhắc đến chuyện này, nhưng Kiều Ỷ Hạ vẫn cảm giác được chuyện tiến hành không thuận lợi.
"Thương Thương." Ban đêm, Kiều Ỷ Hạ ôm giai nhân trong lòng, dịu dàng nói. "Em thay chị đi tìm ông ấy."
Lộ Tây Trán không nói gì, Kiều Ỷ Hạ liền tiếp tục nói. "Chúng ta vốn là một, hiện tại không phải thời điểm làm theo cảm tính. Vị Chu lão gia kia có gút mắc với Lộ thị, chị ra mặt, nhất định ông ta sẽ không chịu gặp. Còn tiếp tục trì hoãn thế này, chỉ tạo cơ hội cho người khác thôi."
Ngoài dự đoán của mọi người, Lộ Tây Trán không từ chối, nhẹ gật đầu. "Được."
Về chuyện này, Kiều Ỷ Hạ sẽ không tự cho là đúng lén nàng đi làm, mà sẽ hỏi ý kiến nàng trước tiên. Tránh cho biến khéo thành vụn.
Mà Lộ Tây Trán cũng không muốn trước mặt người yêu cứng chọi cứng, nếu không chỉ lợi cho Hạ Lan Thu Bạch, làm hỏng việc lớn.
-----------------
Đó là một ông lão râu hoa râm, sâu trong đôi mắt là phong sương của người từng trải, thâm thúy mà sáng ngời. Ông có khí chất không giống người thường, chưa nói lời nào, đã tỏa ra khí thế uy nghiêm. Chu Uẩn Hoàn ngồi ngay ngắn trên ghế, hai tay đặt trên tay vịn, rất có phong phạm đế vương. Một cô gái dịu dàng, xinh đẹp như hoa như ngọc bưng chung trà khắc hoa, đặt trước mặt Kiều Ỷ Hạ, hương thơm lượn lờ trong không khí.
"Chu mỗ đã thoái ẩn "giang hồ" nhiều năm, hôm nay lại có thể gặp được thiên kim Kiều thị, thật sự là vinh hạnh."
Kiều Ỷ Hạ khẽ gật đầu, bắt đầu nói chuyện hàn huyên.
Chu Uẩn Hoàn nhìn nàng một cái, giữ kín như bưng nói. "Kiều tiểu thư hôm nay đến nơi này là muốn làm thuyết khách sao? Lão nghe nói Kiều tiểu thư và thiên kim Lộ thị quan hệ rất tốt. Lúc trước còn nghi ngờ, giờ xem ra, lời đồn không ngoa (ý là nói người ta nói không sai)."
"Nếu ngài đã biết ý đồ con đến đây, vậy con cũng không giấu diếm nữa. Chu lão tiên sinh, hôm nay con đến, chính là vì Lộ thị."
"A? Nếu vậy, lệnh tôn có biết chuyện này không?"
Kiều Ỷ Hạ có hơi do dự, sau đó nói. "Hôm nay con đến đây, với tư cách cá nhân, không liên quan Kiều thị, cũng không liên quan đến cha con."
Chu Uẩn Hoàn nở nụ cười. "Nhưng mà, hiện giờ Kiều tiểu thư có thể ngồi ở chỗ này, tất cả là vì thân phận "thiên kim Kiều thị", nếu con không liên quan Kiều thị, vậy chỉ là một cô gái tầm thường, sao lão phải gặp con đây?"
Kiều Ỷ Hạ nhất thời không phản bác được, chỉ có thể chuyển chủ đề. "Chu lão gia, chuyện năm đó, một vãn bối như con không trải qua, cũng không có tư cách bình luận, nhưng chuyện của đời trước, không nên liên lụy đời sau. Lộ Tây Trán là một quản lý tốt. Chị ấy có tài, cũng có thành ý, ngài không nên bỏ qua. Cho dù muốn từ chối, cũng nên cho chị ấy một cơ hội đứng trước mặt ông."
"Chuyện năm đó, lão không muốn nhắc lại, càng không muốn nhớ đến. Không dám giấu, Hạ Lan tiểu thư cũng nhiều lần tìm đến đây, Lộ tiểu thư hẳn là biết rõ. Về tình, Hạ Lan Thu Bạch và Lộ Tây Trán, đều liên quan đến Lộ thị, lão không thể chấp nhận bất kỳ ai. Nhưng mà, cháu gái Lộ lão đầu vì muốn gặp lão một lần, ngay cả thiên kim Kiều thị cũng mời đến, lão thật rất muốn xem, nếu lão đưa cơ hội này cho Hạ Lan tiểu thư..."
Kiều Ỷ Hạ cũng không nóng không vội, chỉ giương môi cười. "Con dám cược, Chu lão gia sẽ không làm vậy." Chu Uẩn Hoàn hứng thú hỏi vì sao, nàng đáp. "Ông biết rõ con là thuyết khách của Lộ thị, từ đầu đã có thể từ chối không gặp. Thế nhưng ông không có, điều này đủ chứng minh, trong lòng ông, vẫn ngầm cho Lộ thị một cơ hội. Đương nhiên, cơ hội thì phải đánh đổi. Ngài cho Lộ thị cơ hội, đương nhiên cũng muốn lấy được đồ vật gì đó từ Lộ thị, mà đồ vật này, chỉ Lộ Tây Trán mới có thể cho ngài, con nói có sai không, Chu lão gia?"
"Ngài muốn, là thể diện, là tôn nghiêm. Con cho ngài, Lộ thị cho ngài. Đây là kết quả tốt nhất, Chu lão gia ngài nhất định hiểu rõ."
"Hừ." Chu Uẩn Hoàn tựa tiếu phi tiếu hừ lạnh một tiếng. "Người thừa kế Kiều thị, quả nhiên có chút bản lãnh. Nhờ con nói với cháu gái Lộ lão đầu, cơ hội này, là Chu Uẩn Hoàn ta bố thí cho Lộ thị bọn họ! Lộ thị bọn họ thiếu nợ lão, trả cả đời cũng không hết!"
-----------------
Trong nhà.
"Ân oán năm xưa của hai người, Chu lão gia chưa giây phút nào buông xuống." Nghe Kiều Ỷ Hạ kể lại chyện hom nay, Lộ Tây Trán rủ mi mắt, chắc chắn mười phần nói.
"Ông ấy muốn, chính là cháu gái Lộ lão gia tự mình tháo bỏ gút mắc này. Còn về cái gút này, rốt cuộc là sống hay chết, chúng ta không cách nào biết được rồi." Kiều Ỷ Hạ vừa nói, vừa nắm chặt tay nàng. "Ông ấy nói, trưa mai ba giờ ở trường đua ngựa chờ chị, em theo chị."
"Ừ." Biết rõ Kiều Ỷ Hạ sẽ lo lắng, thay vì ngăn cản nàng, không bằng để nàng ngay bên cạnh.
"Nếu ông ấy đưa ra yêu cầu gì khó khăn, chị không được miễn cưỡng bản thân." Dù gì chuyện này cũng liên quan đến người thân nhất với Lộ Tây Trán, nhất định nàng sẽ khó xử.
Lộ Tây Trán cười sang sảng, kiêu ngạo nói. "Em nhìn chị giống người tự ủy khuất bản thân sao?"
"Biết đâu được." Kiều Ỷ Hạ nhún vai, bất đắc dĩ thở dài.
---------------
Ngày đến trường đua ngựa mặt trời chiếu sáng rực rỡ, thời tiết vô cùng tốt. Chu Uẩn Hoàn không đợi trong phòng làm việc, mà là đội mũ, mặc quần áo thể thao cưỡi ngựa. Tuy lớn tuổi, nhưng càng già càng dẻo dai, có thể thấy sức khỏe ông ta rất tốt, bước chân cũng rất vững vàng. Chu Uẩn Hoàn giao cây roi ngựa cho một người đàn ông mặc âu phục đeo kính râm, rút khăn giấy lau tay, nhìn Lộ Tây Trán một cái.
"Rất giống."
Thoạt nhìn, Chu Uẩn Hoàn không hề có địch ý, tựa như một trưởng bối hiền hòa, ngồi trên ghế dài, hai tay đám đấm cổ. "Lão nhớ trước đây, Tiểu Lộ thường xuyên nói, hy vọng sau này con gái làm người vui vui vẻ vẻ, chuyện của công ty sau này toàn bộ đều giao cho con trai. Đáng tiếc, thật đáng tiếc..."
Nghe được Chu Uẩn Hoàn nhắc tới Lộ Thư Dã, Kiều Ỷ Hạ sợ ông ấy nói chuyện không nên nói, nhanh chóng chuyển chủ đề. "Chu lão gia, con ngựa ngài vừa cưỡi thật uy phong."
"Ừ." Chu Uẩn Hoàn gật gật đầu. "Mắt tốt lắm. Con ngựa này chính là Hãn huyết bảo mã, không thể tìm được ở trường đua ngựa bình thường đâu." Nói đến đây, trên mặt Chu Uẩn Hoàn hiện lên vẻ đắc ý.
"Rất giống Gió Tây." Lộ Tây Trán nói.
Chu Uẩn Hoàn chuyển mắt qua người nàng, giọng nói xen chút u sầu, lại không dễ dàng phát giác. "Không ngờ con còn nhớ. Có điều đây không phải Gió Tây. Gió Tây đã ra đi năm trước rồi. Con này, gọi là Tử Tuấn (Ngựa tím). Năm đó, con cùng lắm chỉ là một đứa bé. Anh con là người cưỡi ngựa giỏi, thiên tư thông minh, trí dũng song toàn. Lần đầu tiên nó cưỡi ngựa, chỉ mới mười tuổi. Nhưng mà trên mặt, trong mắt, không hề có chút sợ hãi. Hảo cho một cái thiết huyết nam nhi (ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh). 'Người nhà họ Lộ ta, không ai không giỏi cưỡi ngựa bắn cung'. Trước đây ông ngoại con luôn treo những câu này trên miệng."
"Vâng."
Thật không ngờ nàng sẽ lên tiếng, Chu Uẩn Hoàn có chút giật mình. Từ nhỏ sức khỏe Lộ Tây Trán đã không tốt, lại mắc bệnh suyển, không thích hợp những trò vận động quá sức, Chu Uẩn Hoàn biết rất rõ. Nhưng cô bé này tình tình quật cường cương liệt, năm đó mới sáu tuổi, đã la hét đòi lên ngựa. Rơi vào đường cùng, Lộ Hủy Vân chỉ có thể đồng ý. Lúc đầu là tự nàng cưỡi một con, sau lại dứt khoát để nàng lên ngựa Lộ Thư Dã, Lộ Thư Dã ngồi ở phía sau ôm nàng. Anh em hai người vẻ mặt hung phấn, cực kỳ giống hiệp sĩ và hiệp nữ thời xưa.
"Đi lên thử xem?" Chu Uẩn Hoàn khiêu mi nhìn nàng.
Lộ Tây Trán không có nửa phần do dự, nhanh chóng đi lên phía trước. Kiều Ỷ Hạ kéo tay nàng lại, nàng nắm lại, tỏ vẻ không cần lo lắng.
Tóc nàng buộc cao cao, trên mặt thường trực vẻ đẹp lạnh lùng cao quý, trang phục cưỡi ngựa màu trắng, lẫn vào bầu trời xanh thẩm, phi như mây bay, khí thế oai hùng. Chu Uẩn Hoàn vuốt vuốt chòm râu. "Chính xác, cùng Lộ lão đầu quả thực là một khuôn đúc ra. Người nhà họ Lộ... Hừ." Lại quay đầu, nhìn về phía Kiều Ỷ Hạ. "Kiều tiểu thư có hứng thú thử một lần?"
"Ỷ Hạ bất tài, không tinh thông cưỡi ngựa."
"Ừ, cũng tốt, con gái mà, an an ổn ổn thì tốt hơn. Lộ nha đầu kia, lần đầu tiên lão nhìn thấy, đã biết đứa nhỏ này không tầm thường. Kiêu ngạo, táo bạo."
Cùng Chu Uẩn Hoàn giằng co, không thể nóng vội. Hôm nay có thể gặp mặt ông ta, đã là tiến triển rất lớn. Lộ Tây Trán thông minh, không hề nhắc đến công thức điều chế, coi như chỉ đến ôn chuyện xưa. Chu Uẩn Hoàn cũng không làm khó nàng, vô cùng hiền hòa. Đánh lâu dài, là phải dựa vào kiên nhẫn.
Sự tình đã có đột phá, tâm tình Lộ Tây Trán tốt hơn nhiều so với mấy ngày trước đây. Có điều nàng phát hiện, so với nàng Kiều Ỷ Hạ còn hưng phấn hơn. Có lẽ, không thể nói là hưng phấn, mà giống như đang cất giấu chuyện gì trong lòng, càng giống như là, đang giễu cợt mình.
"Hạ, rốt cuộc là em đang cười thứ gì đó? Trên mặt chị có gì bẩn sao?"
"Em là đang cười chị ngốc."
"Cười chị? Ngốc?" Đùa à, cái chữ ngốc này cho đến giờ, đều không có nửa xu quan hệ với nàng.
"Đúng vậy." Kiều Ỷ Hạ ôm lấy nàng từ phía sau, cằm đặt trên vai nàng. "Chị biết cưỡi ngựa, còn không biết sao?"
"Có ý gì?"
"Không có gì." Kiều Ỷ Hạ vẻ mặt mập mờ, hôn xuống cổ nàng một ngụm. "Lại nói, em thật sự có chút ghen rồi." Nói xong Kiều Ỷ Hạ buông nàng ra, xoay người đi về phòng rửa mặt.
Lộ Tây Trán cau mày nói: "Nói rõ ràng."
Kiều Ỷ Hạ dừng một chút, xoay người, vừa buồn cười vừa tức giận nhìn nàng. "Đêm hôm đó, chị nói xin lỗi em. Tiếng xin lỗi kia đúng là thật oan mà." Vốn không có ý định nói cho nàng biết, nhưng nghĩ lại Lộ Tây Trán tâm tư mẫn tiệp, nếu không nói cho nàng biết, chuyện này rất có khả năng trở thành gút mắc trong lòng nàng, cuối cùng vẫn là không đành lòng.
Gương mặt trắng nõn bóng loáng của Lộ Tây Trán lập tức đỏ ửng, không nói lời nào. Mãi đến phòng vệ sinh truyền ra tiếng nước, nàng mới ho một tiếng, đi đến cửa sổ lớn, ôm lấy cánh tay tự nhủ. "Đây là mùi vị ngu xuẩn sao?" Ngoài cửa sổ, trời đêm lấp lánh sao, như chiếc váy dạ hội của nàng công chúa. "Thông minh đã quen, không ngốc một lần thật sự tiếc nuối."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro