Chương 9: CẮN NGƯỜI
Có những người sinh ra vốn dĩ đã rất yếu đuối , có những người sinh ra đã mạnh mẽ , nhưng cũng không ngoại trừ trường hợp : Bên ngoài yếu đuối nhưng nội tâm lại có lúc vô cùng cứng rắn .
Phỉ Phỉ vừa đúng lọt vào trường hợp thứ ba , Nhã Hiên Mộc ít thấy phỉ phỉ như vậy , chỉ trừ một lần Phỉ Phỉ bị bạn nam cùng lớp từ chối tình cảm , sau có trêu ghẹo trên nỗi đau của cậu ấy , kết quả ... Không cần đoán ra , vì biểu cảm bây giờ của Phỉ Phỉ giống y như lúc đó ,
Phỉ Phỉ bỗng đột ngột gỡ bỏ lớp yếu đuối đó đi , đôi mắt sáng như sao bây giờ lại vô cớ nhọn hoắc có thể phóng trúng người đối diện bất cứ lúc nào .
Trắc Thiên ngẩn ngơ ,
Không cần đẹp lộng lẫy , giờ phút này đây Phỉ Phỉ lại như con nhím nhỏ đáng yêu ,nguy hiểm nhưng ngược lại khiến anh sa vào vòng ái tình , anh vô thức đưa tay sờ vào gương mặt nhỏ bé của cô ,
"... A" tiếp theo đó là tiếng la của Trắc Thiên , lúc này Nhã Hiên Mộc đứng kế bên bị Phỉ Phỉ dọa hết hồn , Phỉ Phỉ cắn chặt tay Trắc Thiên không buông , cô thấy rõ máu của anh ta không ngừng men theo bờ môi của Phỉ Phỉ chảy xuống ,
" Phỉ Phỉ ..." Nhã Hiên Mộc gọi tên cô ,
" Này ...Cô làm gì vậy ? " Phiêu Duật và người còn lại chạy đến quát to ,
" Được rồi " Trắc Thiên lên tiếng ngăn cản , tay anh vẫn còn bị Phỉ Phỉ cắn lấy , đầu mài hơi nhíu , nhưng ngữ điệu vang vọng , nghiêm túc :" Tôi muốn xem thử , cô ấy rốt cuộc muốn cắn đến khi nào " Anh không hề rời mắt khỏi gương mặt Phỉ Phỉ . Nhã Hiên Mộc đứng như vậy , cô không biết phải làm thế nào , chỉ còn biết đứng nhìn Phỉ Phỉ khẽ gọi
" Phỉ Phỉ , cậu không sao chứ ?" Tuy cô hỏi câu này có hơi không đúng vì người làm người khác bị thương hình như là Phỉ Phỉ , ý cô muốn hỏi là tâm trạng cậu ấy ,
Phỉ Phỉ nhả tay Trắc Thiên ra , đôi môi nhỏ đã dính máu của anh ,màu đỏ tươi trên môi khiến cho Phỉ Phỉ thêm tươi tắn xinh xắn , không trả lời Hiên Mộc , Phỉ Phỉ nhìn thẳng vào mắt anh ta , không còn vẻ ngây thơ sợ hãy :
" Bất cứ ai nói tôi yếu đuối cũng được , nhưng tôi ghét bộ dạng này của anh , anh càng không có quyền nói tôi , anh chẳng phải với bọn họ điều cùng một bọn sao ? đồ tồi ! sau này tôi không muốn thấy anh ! hi vọng không gặp lại "
Thường nói bạn bè thân đến ngay cả vóc dáng hay diện mạo điều giống nhau ,huống hồ gì là tính tình , cô ít nhiều cũng bị nhiễm tính của Hiên Mộc .Phỉ Phỉ nói xong làm ngơ với Trắc Thiên , nói với Hiên Mộc là mau đi ăn tối thôi sau đó cả hai bỏ đi , cũng chẳng thèm quan tâm đến ba người đứng ở đó , gương mặt khó coi vô cùng ,
" Trắc Thiên , cô gái này ngay cả cắn cậu cũng dám cơ đấy " Là Phàm Bân cuối cùng chịu không nổi cảnh tượng trước mắt ,cũng cất tiếng trêu nói ,
Chỉ thấy Trắc Thiên Không khó chịu, điềm tĩnh phản bác lại :" Vậy mới nói..." Sau đó ánh mắt anh lại chứa xúc cảm khó nói thành lời : "Chỉ cần một người dám làm điều này với tớ là đủ rồi "
Phàm Bân và Phiêu Duật nhìn nhau khó hiểu , rất lâu sau mới chỉ vào Trắc Thiên :
" Người anh em , cậu đừng nói với tớ là...." Phiêu Duật nửa nói nữa không ra vẻ bất ngờ ,
Trắc Thiên nghe xong nhướng mài , tỏ ý hiểu :" Đại khái là vậy " Sau đó đi thẳng ném lại một câu :" Tớ về nhà trước đây , các cậu từ từ chơi "
Phiêu Duật thấy như vậy gọi với theo : " Này ! cậu không đi thật à ? lí do , lí do đi chứ ?"
" Tớ không muốn là đồng bọn với các cậu " ném lại một câu nói lớn , Trắc Thiên càng đi xa hơn , đưa tay làm dấu hiệu tạm biệt ,
" Gì chứ ! " Phiêu Duật nhìn theo khó hiểu ...
....
Sự thật chứng minh Phỉ Phỉ là một người dễ dỗ dành , chỉ cần ăn no cô ấy sẽ quên mất chuyện đã qua , Nhã Hiên Mộc thấy Phỉ Phỉ trở lại như trước tâm tình vui vẻ , thì cô cũng bớt lo hơn . Phỉ Phỉ ăn rất nhiều, Hiên Mộc nhìn tới nhìn lui cuối cùng cũng chọn đúng thời điểm Phỉ Phỉ ăn ngon miệng nhất mà dò hỏi :
" Phỉ Phỉ , chuyện lúc nãy ...Cậu không sao thật chứ ?"
" Là do mình cố tình đấy " Phỉ Phỉ gắp một con tôm bỏ vào miệng vừa nhai vừa nói ,
" Hả ?" Nhã Hiên Mộc ngơ ngác ,
" ...Thì mình làm theo cậu còn gì? Không phải cậu cũng tát người ta lóe lửa đó sao ?" Phỉ Phỉ đưa đôi mắt long lanh nhìn Cô ,Nhã Hiên Mộc nghe vậy cổ hong nghẹn thức ăn , mở mắt to ra hỏi ngược lại Phỉ Phỉ : " Giống nhau sao?" .Phỉ Phỉ gật đầu ,
" Sao vậy được , mình là tát người chọc ghẹo chúng ta , còn cậu thì đang cắn người vô tội , thậm chí còn phải đổ máu "
" Ây ya ... Nói gì nghe ghê thế ,mình chỉ ghét anh ta thôi , anh ta đi cùng với bọn họ thì có khác gì những tên đó đâu chứ " Phỉ Phỉ không thèm bàn nữa , uống nước ừng ực ,
Nhã Hiên Mộc ghe ra logic kì quái của bạn thân , ghé sát mặt lại tỏ vẻ nham hiểm : " Anh ta ....cái gì Trác ấy nhỉ ? "
" Mình ... mình ,làm sao biết ..." Ngừng nuốt nước , Phỉ Phỉ ấp a ấp úng .cô lại nhìn ra một đám mây hồng trên mặt Phỉ Phỉ , ngả ra ghế cười ngặc nghẻo ,
" Này..." Phỉ Phỉ tỏ vẻ không vui , gương mặt càng lúng túng ,
Nhã Hiên Mộc cố nhìn cười ngồi thẳng , môi vẫn hơi mím mím : " Nhưng anh ta ra mặt để giải vây cho cậu còn gì ? đây gọi là anh hùng cứu mĩ nhân "
" Anh hùng con khỉ !" giọng chua ngoai của Phỉ Phỉ chẳng khác gì một bà cô ế lâu năm ,
" Phì..." Cô cười lớn hơn , " Cậu giống bà cô rồi đấy! "
Phỉ Phỉ không chấp nhận nói ngược lại cô :" Cậu mới là bà cô ấy"
" Cậu đấy " Hiên Mộc duy trì ,
" Là cậu " Phỉ Phỉ cũng không chịu thua ,
"Cậu !"
"Cậu !"
Cứ thế suốt 10 phút , cả hai vẫn chưa ngừng lại ,
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro