Chương 8 : LỘT BỎ HẾT LỚP MỀM MẠI
Ngày mới lại bắt đầu ,
Nhã Hiên Mộc mang đôi mắt thâm quần làm việc , tối qua cô không hề được về nhà , càng nghĩ sự câm phẩn nơi đáy mắt cô càng sâu . Hắn ta quả nhiên là tên ác ma , cô ngồi trên ghế xoay qua xoay lại, lại bị ngã một cú đau đớn liền tỉnh ngủ . Nhìn qua anh ta , bộ dạng vẫn ung dung như tiên đế từ đầu đến cuối ngủ rất ngon giấc , Nhã Hiên Mộc đành bấm bụng thức luôn tới sáng . Chỉ nghe loáng thoáng là anh ta đã đi công tác ở Pari , bây giờ cô mới lấy lại chút yên bình .
Người giữ khóa thấy bộ dạng cô như vậy liền khiến anh ta hiểu lầm nói :" Sao vậy , tối qua anh ta không tha cho cô hả ? " . Nhã Hiên Mộc nghe qua thần kinh căn lên ,mở đôi mắt lim dim từ nảy đến giờ nhìn thẳng người giữ khóa :
" Gì chứ ?"
" Thì giám đốc Mặc đó , tối qua hai người ..."
Nhã Hiên Mộc nghe ra suy nghĩ lệch hướng kia chặng miệng anh ta :" Tôi và anh ta hoàn toàn không có gì cả "
" Ồh ...Thật đáng tiếc , anh ta giàu có như vậy , nếu hai người có gì thì cũng là chuyện tốt , "
" Anh ta giàu ? giàu như thế nào ?" Cô tò mò hỏi , vì muốn biết thân phận của anh ta, là công tử nhà nào mà ngang tàng đến vậy .
Chỉ thấy người giữ khóa nhìn cô như nhìn thấy người sao hỏa , anh ta ngạc nhiên nói :" Cô không biết Mặc tổng ?" . Nhã Hiên Mộc bị thái độ của người giữ khóa làm cho khó hiểu , nhìn ta chầm chầm , đầu nhẹ nhàng lắc qua lại hai cái .
Như vậy, anh ta càng ra vẻ thông thiên văn , hắng giọng nói nhỏ với cô :" Anh ta là Mặc Thiếu Hoành , tổng giám đốc Mặc Thị , là ông trùm của những chiếc siêu xe khét tiếng , quy mô trải dài toàn cầu , những chiếc xe đó , nghe nói được anh ta đích thân kiểm ra từ công đoạn lắp cho đến ra khỏi thị trường . Quan trọng là anh ta có luôn paris Motor show bên Pháp , tổ chức đấu giá dành cho những người có máu mặt ..."
Nhã Hiên Mộc biết anh ta giàu , nhưng không ngờ thế lực lại kinh khủng như vậy , là ông trùm siêu xe cơ đấy ! Quả nhiên là không tầm thường !
" Vậy sao anh ta lại đến khách sạn chúng ta ?" Cô không hiểu , thế lực anh ta như vậy , sao không tự về biệt thự của mình mà phải vào khách sạn ? lại còn thiết kế phòng như vậy ,
" Cái đó , tôi cũng không rõ , nhưng Mặc tổng đến đây không phải để nghĩ ngơi , hầu như là xử lí tài liệu , còn ngủ thì chắn chắn là không rồi ..."
" Tại sao anh lại nói vậy ?" Cô ngạc nhiên : " Anh khẳng định như vậy ? Nhưng , anh ta ở trong phòng làm sao anh biết được ?"
" Chuyện này , từ trước đến nay anh ấy không hề ngủ , đây có lẽ là thói quen hoặc anh ấy không thể ngủ vì công việc nhiều , vì cứ cách khoảng nữa tiếng , chúng tôi điều phục vụ mang cà phê đến phòng Mặc tổng , một ngày 24 tiếng, nhưng tôi đoán anh ấy không ngủ đến 20' ..."
Anh ta là thần sau , vậy lần cô thấy anh ta trong chiếc xe đó là do anh đã ngủ được 20' đó sao? nên đôi mắt anh ta mới không mỏi mệt ? Càng nghĩ càng không đúng , cô khẽ nói :" Nhưng ...Tối qua , anh ta ngủ rất ngon mà ? "
Định khẳng định lời của người giữ khóa là nói dối , nhưng cô thấy cảm xúc anh ta khinh khủng như vậy thì liền gạt đi ngay . Anh ta thốt ra : " Sao cơ ! ?" khiến Nhã Hiên Mộc giật nảy người , rồi lại hỏi cô một lần nữa : " Mặc tổng ngủ ?" Cô thấy anh ta như vậy khẳng định chắc chắn :
" Ngủ rất ngon "
" Trời ạ ! tin này đáng mừng đây , tôi phải đi báo với mọi người mới được "
Nhã Hiên Mộc còn chưa kịp mở miệng , khuẩu hình cô còn đang lơ lửng thì anh ta đã chạy đi mất . Quái lạ ! không phải chỉ là ngủ thôi sao ? Cô chẳng phải một đêm không được chợp mắt rồi sao ? Làm lớn gì chứ ! hừ , người giàu có đúng là như hoàng đế . Cô lắc đầu tiếp tục cố đứng thẳng , nhưng lại gòng không nổi , đành ụp mặt xuống bàn ,
" Ring Ring "
Tiếng chuông điện thoại reo với âm thanh quen thuộc , cô với lấy , nhìn trên màn hình hiện ra hai chữ : Phỉ Phỉ , thì mỉm cười nhận máy ,
" Alo ..."
" Cậu ở đâu vậy hả ...?" Tiếng hét đốt cháy tai cô , khiến cô phải để điện thoại xa một chút gượng cười ,
" Tớ vẫn ở khách sạn ..."
" Cậu không nghĩ đến việc báo cho mình một tiếng à ?" Nghe ra thì phỉ phỉ đang rất giận nhưng cũng chỉ là lo lắng cho cô nên mới vậy , Nhã Hiên Mộc dỗ dành bằng hữu :
" Mình xin lỗi , tối đến sẽ mời cậu cơm " Nhã Hiên Mộc đưa ra đề nghị làm ấm bụng ,
Chỉ thấy đầu bên kia Phỉ Phỉ dịu lại đôi chút :" Mộc Mộc , cậu biết mình rất lo lắng cho cậu , còn tưởng là cậu gặp phải nguy hiểm "
" Mình biết mà , lần sau sẽ báo cho cậu , được rồi vậy tối chúng ta gặp " Phỉ Phỉ bên kia cũng đồng ý , cô sau đó mới gác máy .
...
8 giờ tối
Nhã Hiên Mộc theo lời hứa đưa Phỉ Phỉ đi ăn tối , tâm trạng của cô hơi mệt mỏi nên nói muốn đi bộ ,Phỉ Phỉ đồng ý . Thế là hai người cùng đi tản bộ , khoảng cách từ khách sạn tới tiệm ăn cũng không xa , nên cô và Phỉ Phỉ giết thời gian bằng cách nói chuyện phiếm . Bắt đầu trước là câu hỏi của Phỉ Phỉ :
" Tại sao tối qua cậu lại không về ?Khách sạn có việc gì sao ?"
Giọng nói Nhã Hiên Mộc vang lên pha chút lười biếng :" Haizz, đừng nhắc nữa , càng nhắc càng bực mình "
" sao vậy ?"
" Mình bị giang thương hành hạ , thức canh cho anh ta ngủ , kết quả ..." Nói rồi cô lấy tay chỉ lên đôi mắt như gấu trúc ,
Phỉ Phỉ chợt phì cười :" Cậu cũng để người khác bắt nạt sao?
" Có trách thì trách anh ta giàu có " Cô nói thật , nếu anh ta không giàu thì cô đã cho anh ta một phát rồi . Phỉ Phỉ tò mò :" Giàu lắm sao?"
" Nghe nói là Mặc thị " Cô nói nhẹ nhàng , gió bắt đầu nổi lên Nhã Hiên Mộc hơi lạnh , vội nói
" Phỉ Phỉ , chúng ta đi nhanh thôi , tớ đói quá "
Phỉ Phỉ thấy cô không muốn nói , cô cũng không hỏi . Nhưng hai người đi được vài bước thì gặp một đám thanh niên ba người , thoạt nhìn xa thì giống vậy , nhưng khi họ đến gần mới thấy có chút uy nghiêm , chỉ khác giọng điệu họ không mấy lịch sự , người đi đầu chặn đường Phỉ Phỉ và Nhã Hiên Mộc , Hiên Mộc đứng ra trước cau mài :" Xin tránh đường "
Người đứng đầu cười , hai người còn lại chỉ đứng nhìn , chỉ nghe anh ta nói : " Em tên là gì ? " nói rồi lấy tay nâng mặt cô , Nhã Hiên Mộc hấc tay ra đứng cách xa một khoảng , Phỉ Phỉ bên cạch bị dọa đến mặt mài trắng bệch . Hiên Mộc càng nhìn cách ăn mặc đến lời nói , khiến cô lại thấy có chút giống hắn ,gương mặt Nhã Hiên Mộc lạnh tanh :
" Một đám đàn ông , ăn hiếp phụ nữ còn đáng mặt nam nhi ?"
" Vậy như thế nào mới đáng ?"
Hắn lại đưa tay nắm tay cô nhưng chưa đụng đến đã bị cô tát một cái vào tay , khiến hắn không dám đụng nữa ,
" ha ha ... Hay là vầy , em đi đi , để bạn mình ở lại " Hắn ta chuyển hướng về phía Phỉ Phỉ , Nhã Hiên Mộc quát to :" Anh dám !"
" Anh có gì lại không dám " Hắn bắt được Phỉ Phỉ , Nhã Hiên Mộc nắm tay anh ta quật ra , hắn ta lại nhân cơ hội né tay ,quay về lại tóm được Phỉ Phỉ ,
" Aaa..." Phỉ phỉ bị hắn túm , tay bắt đầu thấy đau , nước mắt chảy ra
" Phiêu Duật " Tiếng gọi bật ra từ phía sau người đàn ông nãy giờ vẫn đứng nhìn , giờ lên tiếng , Hắn ngừng động tác nghe vậy có chút buồn bã nói : " Trắc Thiên , cản trở mình , đây không phải là sở thích của cậu "
Trắc Thiên không nói nhiều lời đi đến gỡ tay anh ra khỏi người của Phỉ Phỉ , nhìn Phiêu Duật :" Hôm nay mình đặt biệt muốn làm điều này " đáy mắt có chút thú vị ,
Sau đó đôi mắt dừng lại giữa gương mặt giàn giụa nước mắt , cô gái này mang vẻ đáng yêu vô cùng , sự yếu mềm khiến anh thật sự muốn bảo vệ , trong lòng lại cảm thấy chút ngọt , nhưng miệng lại nói ra lời khiêu khích :
" Bị như vậy , em chỉ biết khóc thôi , ngay cả một chút phản kháng cũng không có "
Câu nói này khiến Nhã Hiên Mộc sững sờ , Phỉ Phỉ cũng ngừng khóc nhìn thẳng vào anh ta , giữa đôi lông mài đẹp nếp nhăn càng ngày càng sâu , lột bỏ hết lớp mềm mại thường ngày trên gương mặt ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro