Chương 36 : LÀ MÈO...RẤT LỚN , LẠI CÒN BIẾT ĐÁNH NGƯỜI
Mệt mỏi quá , luẩn quẩn giữa vòng xoay hối hả này mệt mỏi quá ...Không cầu tình duyên , chỉ mong an nhiên , độc bước trên đường đời , thứ duy nhất song hành cũng chỉ là nỗi cô đơn .
Gặp người ưu tú không nổi lòng ngưỡng mộ , cũng chẳng hề ghen tị ,
Gặp những người bình phàm giống như bạn , lao động vất vả , khó khăn đếm từng ngày trôi qua cũng đừng như vậy mà chạnh lòng , vì sao ư ?
Xin mạn phép hỏi bạn nhé ?
Bạn xinh đẹp hơn họ sao ?
Bạn giàu có hơn họ sao ?
Bạn thông minh hơn họ sao ?
Không ! Thứ duy nhất mà bạn có chỉ có vỏn vẹn một trái tim lương thiện và một tâm hồn mỏng manh mà thôi , vậy thì bạn lấy tư cách gì để khiến bản thân trở nên khác biệt đây ? Ngừng suy nghĩ đi ...
Không ưu tú được thì bình phàm thôi ...Bình phàm thôi !
...
Lạnh quá !
Nhã Hiên Mộc bật tỉnh ,
Nhìn trên cơ thể không một mảnh vải che thân , chiếc chăn thì lại bị cô lật tung nằm ngổn ngang trên sàn nhà , Hiên Mộc miệng há hóc lục lại những hồi ức từ đêm hôm qua ,
Gì vậy ? Cô nhớ là bản thân cùng Phỉ Phỉ vào Club uống rượu , khi cả hai điều say thì cùng nhau đi về ....Sau đó ....Sau đó ....
Hiên Mộc vò đầu , đầu cô đau nhứt muốn chết , là ai đã đưa cô về chứ ? Khoan đã ! Không ...Phải Mặc Thiếu Hoành chứ ?
Nhưng mà ... Anh ấy đâu rồi ,
Cô bước xuống giường , tìm một chiếc áo sơ mi của anh mặc vào , cô rửa mặt bằng nước lạnh để giúp đầu óc mình tỉnh táo hơn , Hiên Mộc sao khi tìm anh khắp phòng không thấy thì tiến ra phòng khách ,
Tiếng những mảnh vỡ va vào nhau khiến cô biết anh đang ở đó ,
Cô nhìn thấy bóng lưng lom khom của Mặc Thiếu Hoành , anh đang rắc một thứ bột trắng gì đó khắp sàn nhà ,
" Mặc Thiếu Hoành , anh đang chơi trò gì vậy ? " Cô tò mò hỏi anh ,
Mặc Thiếu Hoành không quan tâm đến cô , Hiên Mộc thấy anh kì lạ như vậy thì hỏi lớn hơn : " Mặc Thiếu Hoành , anh đang làm ngơ với em sao ? "
" Không được qua đây " Anh nói ,
" Sao vậy ? "
Mặc Thiếu Hoành ngừng động tác , hôm nay anh không bỏ áo vào trong , chiếc sơmi màu xám được anh xoắn lên tận khủy tay , đang là mùa đông nhưng trên trán của anh lấm tấm mồ hôi ,
" Đi dép vào , qua ghế ngồi " Anh nhìn xuống bàn chân cô , nói một câu rồi tiếp tục công việc ,
" Ồh " Tuy không hiểu gì , nhưng cô vẫn làm theo lời anh nói ,
Nhã Hiên Mộc chạy đến chiếc ghế shopa chống cằm nhìn anh quét dọn mãnh vỡ ,
" Mặc Thiếu Hoành , Sao lại có nhiều mãnh vỡ như vậy ? Có mèo sao ? "
Mặc Thiếu Hoành hơi khựng động tác , anh thở ra nói : Là mèo ...Rất lớn , lại còn biết đánh người "
" Ả ...?" Hiên Mộc bị anh nói , cô ngu ngơ không hiểu việc gì , động não một lúc mới phát hiện ,
" Anh ...Mắng em ? Mặc Thiếu Hoành , em chỉ tò mò hỏi thôi mà , sao anh lại mắng em chứ ? " Cô đương nhiên không chịu được uất ức , lên tiếng phản bác ,
Mặc Thiếu Hoành dọn xong , anh lấy mái hút bụi hoàn thành thao tác còn lại , hoàn toàn ngó lơ cô . Đến khi anh đem mảnh vỡ ra ngoài , Hiên Mộc nhịn không nổi chặn đường anh lại : " Anh nói rõ cho em , tại sao vô cớ lại không thèm nói chuyện với em chứ ? " Cô hỏi anh , đôi mắt bị vết thương trên môi của anh mà bất ngờ mở to : " Anh bị thương sao ? "
Mặc Thiếu Hoành nhíu mài nhìn cô : " Nhã Hiên Mộc , em náo loạn cả một đêm giờ thì quên sạch sao ?"
" Em ? " Cô chỉ vào mặt mình , ra vẻ không tin nổi ,
" Được rồi , vậy anh nhắc cho em nhớ , vết thương của anh , chỉ có một mình em to gan gây ra , những mảnh vỡ này cũng là anh suýt được nhận từ tay của em vào tối hôm qua . Sao đây ? Có phải em thấy bản thân mình rất lợi hại không ? Cùng lúc suýt lấy mạng của anh những hai lần" Anh bỏ lại câu nói , đi ra cửa ,
Hiên Mộc nghe mà đầu óc quay cuồng , cô đưa tay ôm đầu , kinh hoàng không thôi . Đến khi Mặc Thiếu Hoành quay lại , cô vẫn đang trong cơn vằn vặt vì ký ức tối hôm qua ,
Nhã Hiên Mộc ! Mày gây ra chuyện lớn rồi ! Làm sao đây ? Làm sao đây ?
Hiên Mộc cứ lẻo đẻo theo anh , từ phòng khách đến phòng ngủ rồi vào phòng thay đồ , ngay cả phòng tắm cô cũng chui luôn vào . Cứ tưởng Mặc Thiếu Hoành sẽ vì vậy mà để mắt đến cô , hoặc cũng sẽ bảo cô đi ra ngoài , nhưng không , Mặc Thiếu Hoành xem cô như người vô hình , anh tự nhiên cởi đồ ra trước mặt cô , sau đó thoải mái tắm rửa . Hiên Mộc bị một màng này làm cho hết hồn đỏ mặt , cô che mặt lại , nhưng vẫn là không thể kìm chế mà lén lén nhìn trộm ,
Trời ạ ! Đẹp quá đi mất , bây giờ ai là yêu nghiệt đây , là cô quên mất người đàn ông này vốn không có liêm sỉ , tại sao cô thì phải đỏ mặt tía tai , còn anh thì cứ thoải mái như bật đế vương vậy chứ ? Nghĩ đến đây cô ưỡn ngực bỏ tay ra khỏi mặt , nhưng mà vẫn thấy xấu hổ quá đi mất . Nhã Hiên Mộc cố gắng để ánh nhìn của mình không chuyển xuống phía dưới , Mặc Thiếu Hoành cuối cùng cũng tắm xong , anh choàng khăn tắm ngang hông định bước ra cửa ,
Nhưng Hiên Mộc nào có cho anh dễ dàng đi khỏi , cô chắn trước cửa , tinh thần cứng như thép .
Mặc Thiếu Hoành không có ý định gạt cô qua , anh chỉ đứng đó , muốn xem xem cô gái này giở trò gì ,
" ...Hoành , em ...." Cô đột ngột đổi cách xưng cô ,
Làm anh thoáng ngỡ ngàng , Mặc Thiếu Hoành chóng tay lên cửa , bao bọc cô trong mùi hương nam tính , quyến rũ , từng giọt nước trên tóc anh men theo gương mặt góc cạnh mà lăn xuống cổ của cô chảy dài xuống phần xương quai xanh rồi lắng động ở đó ,
" Chuyện tối qua , em xin lỗi " Cô nhắm mắt , trút cạn lòng tự trọng cao cao tại thượng của mình ,
Mặc Thiếu Hoành chỉ chăm chú ngắm nghía đôi môi đỏ của cô ,
" Sau ....Sau này , em sẽ chú ý hơn , nhưng mà , em đã xin lỗi anh rồi đấy , vậy nên ....Vậy nên đừng làm ngơ vậy , có được không ? " Cô nhìn vào vai anh , vết cắn sâu hóm kia phần nào vạch thêm tội trạng của cô , Hiên Mộc đã nói đến vậy rồi , mà anh vẫn cứ nhìn cô chằm chằm , cô thấy bản thân mình như đang bị tra khảo vậy ,
" Nhã Hiên Mộc , hôm nay không tha cho em được rồi " Mặc Thiếu Hoành dồn cô vào cửa , cơ thể hai người không còn thừa một khoảng cách nào ,
Cô đương nhiên hiểu rõ Mặc Thiếu Hoành đang muốn làm gì , làm dịu đi cơn giận của anh e là ngoài cách này thì chẳng còn cách nào khác , Hiên Mộc vòng hai tay ôm lấy cổ anh , môi thỏ thẻ :
" Mặc Thiếu Hoành , anh thật sự rất đẹp " Nhất là lúc này , cô thừa nhận bản thân mình cũng chẳng có chút tốt lành nào , dễ dàng bị anh quyến rũ mất rồi ,
" Vậy sao ? " Môi anh nhếch lên , hơi thở càng gần cô hơn ,
" Gọi tôi là gì ? " Anh mở từng chiếc cúc áo của cô ,
" Mặc Thiếu Hoành ...hm " Cô bắt đầu thấy cơ thể mình điều bị anh thêu đốt ,
" Khi nãy gọi tôi là gì ? Hm ?" Tay anh luồng vào chiếc sơmi , thuần thục sờ vào bên dưới ,
Hiên Mộc không thể chống đỡ , khi bên trong của cô hoàn toàn chẳng có lớp vải bảo vệ nào , cô kêu một tiếng , hơi thở gấp gáp trả lời : " Hoành ...a a"
Mặc Thiếu Hoành cười , chiếm trọn lấy đôi môi của cô , chiếc sơ mi trên người của cô bị anh hung hăng vứt bỏ , anh bế cô lên giường gắp gáp đè cô xuống người mình ,Nhã Hiên Mộc chẳng còn chút sức lực chống đỡ nào , dưới đôi mắt nâu kia , cô thấy cơ thể mình đang bị anh thuần phục một cách triệt để ,
Mặc Thiếu Hoành kéo hai chân cô ra ,
Gương mặt của cô đã nóng rang từ lâu , Nhã Hiên Mộc gắt gao túm lấy ga giường ,
" Hoành ...Nhẹ ...Nhẹ thôi " Cô bắt đầu van nài anh ,
Mặc Thiếu Hoành bật cười : " Bảo bối , thả lỏng một chút , chưa gì đã đầu hàng sớm vậy sao ?"
" Nhưng mà ...a...Nhẹ ....aaa" Vẫn là chưa kịp nói ra , Nhã Hiên Mộc đã bị anh mở món khai vị ,
Mặc Thiếu Hoành càng mạnh mẽ hơn ,
" Hoành ...Aaaaaa!!" Nhã Hiên Mộc chỉ có thể ngửa cổ la lên , ngoài ra những âm thanh khác , cô điều bị anh hung hăng chiếm trọn ...
....
Không khí trong lành , hòa cùng chút se se lạnh trong làn gió , khiến cho hai cơ thể càng muốn xích lại gần hơn , Phỉ Phỉ ngủ một giấc dài , dáng vấp nhỏ bé chui rút vào lòng ngực rộng của người đàn ông , một mùa đông ấm áp như thế này nếu để trôi qua e là quá lãng phí , Phỉ Phỉ đã suy nghĩ như thế trong chính giấc mộng của mình ,
Hả ?
Mi tâm của cô khẽ nhíu , Phỉ Phỉ mở mắt , càng bàng hoàng hơn khi nhận ra giấc mộng vừa mơ liền biến thành sự thật , cô hoảng hốt ngồi dậy , nhìn người đàn ông đang say giấc nồng như là nhìn thấy quỷ dữ ,
Hắn ?
Sao lại như vậy ?
Đây là đâu ? Phỉ Phỉ chực nhớ ra điều gì đó ,
" Aaaaaa!!!....." Cô hét lớn ,
Trắc Thiên giật bắn người , anh vẫn chưa được tỉnh ngủ đã thấy Phỉ Phỉ dùng gối đánh túi bụi vào người mình ,
" Phỉ Phỉ ..." Trắc Thiên chưa hiểu việc gì , chỉ có thể cúi đầu gánh chịu ,
" Trắc Thiên ....Anh ....Hu hu " Phỉ Phỉ không nói được một lời lại bật khóc ,
" Khoan đã , Phỉ Phỉ " Làm người đàn ông như Trắc Thiên chưa kịp phòng bị đã nhìn thấy cô lệ tuông như mưa , anh cứ rối cả lên ,
" Anh ....Đương nhiên ức hiếp người khác , aaa " Cô vừa khóc vừa nói ,
Lồng ngực Trắc Thiên căng như sợi chỉ , anh gấp gáp giải thích :
" Anh vẫn chưa ức hiếp em mà , Phỉ Phỉ "
" Anh còn nói không ...Rõ ràng , rõ ràng là ... aaa" Cô nhìn xuống người mình , chiếc váy mà cô mặc hôm qua đã bị thay bằng một bộ váy ngủ khác , càng nghĩ kĩ lại Phỉ Phỉ càng thấy không ổn hơn , cô khóc vô cùng dữ dội , gương mặt nhỏ đẫm nước mắt ,
" Phỉ Phỉ ...Nghe anh giải thích , tối qua chỉ là ..." Anh đang nói thì đột ngột im lặng , vì chính Trắc Thiên cũng chẳng biết có nên nói tiếp hay không ,
Phỉ Phỉ thấy anh như vậy thì vừa khóc vừa la lớn vào mặt của Trắc Thiên , tức giận :" Chỉ là cái gì chứ ? "
" Anh thề , anh chỉ nhìn , không làm " Trắc Thiên hắng giọng nói một câu ,
" Anh ....Anh ..." Phỉ Phỉ chỉ vào anh , hoàn toàn không nói nổi ,
Anh bắt lấy tay cô lại , để cho bàn tay nhỏ áp vào lồng ngực của mình : " Phỉ Phỉ ...Không biết em có tin không , nhưng tôi hình như không thở nổi khi xa em mất rồi "
Ngàn vạn lần đừng thử tưởng tượng , tình cảm không hề đơn giản như bạn nghĩ , nó đến đột ngột không có dấu hiệu , nó giày vò ta mỗi lúc khi chịu phải những xô xát nhỏ trong cảm xúc . Vậy nên , ngay cả Trắc Thiên cũng không hề biết chắc mình đã lao vào sự u mê này từ khi nào , có lẽ là vào một buổi tối khi vô tình chạm phải đôi đồng tử ngấn lệ của cô thì anh đã chẳng thể khống chế chính mình nữa rồi , tuy lời nói ra mờ nhạt , nhưng trái tim vốn đã vạch sẵn hướng ....Hướng của tình yêu ...
Phỉ Phỉ vẫn còn uất ức , tiếng nấc của cô làm nhòe đi giọng nói : " Anh ...Anh nghĩ là tôi ngốc nghếch nên mới nhiều lần cố tình nói như vậy có phải không ? "
" Không Phỉ Phỉ , anh không làm vậy ..."
" Vậy câu nói lúc gặp tôi thì sao ? bộ dáng đó của anh rõ ràng là đang khinh miệt tôi còn gì " những giọt lệ còn sót lại trên bờ mi cũng theo từng chữ cô nói mà rớt trúng vào đôi bàn tay áp trên ngực của anh ,
Trắc Thiên lắc đầu , anh không cho phép bất cứ ai hiểu nhầm về mình , nhất là người con gái quan trọng trước mặt ,
" Phỉ Phỉ khi đó là anh sai , anh đúng là không nên chọc giận em , nhưng mà Phỉ Phỉ , Trắc Thiên anh có thể đảm bảo , những lời hôm nay anh nói ra hoàn toàn là thật lòng thật dạ "
Phỉ Phỉ nhìn anh , rồi đến bàn tay đang nắm lấy tay cô , giọng vẫn còn hờn dỗi , nhưng lời nói với anh đã mềm hơn lúc trước :
" Tạm tin anh vậy "
Trắc Thiên mỉm cười ,
Cô rút tay về , nhìn vào người mình , sau đó lại chuyển hướng đến anh : " Anh , thấy hết rồi sao ? "
Trắc Thiên gật đầu , vô cùng nghiêm túc trả lời cô : " Thấy hết rồi "
Phỉ Phỉ che mặt ,
Trắc Thiên bật cười gỡ tay cô ra , ôm cô vào lòng , tựa cằm lên mái tóc thơm ngát : " Phải , những gì không nên thấy anh cũng điều thấy cả rồi , cho nên Phỉ Phỉ sau này định sẵn em phải là của anh rồi "
Phỉ Phỉ cũng nằm im trong lòng anh , bướng bỉnh nói : " Đừng tưởng mình đẹp trai thì nói gì cũng đúng ,
Trắc Thiên buông cô ra : " Vẫn chưa tỉnh rượu à ? "
Phỉ Phỉ ngửa mặt lên , hỏi lại :
" Lúc say em đã nói như vậy à ?"
Trắc Thiên nhìn cô : " Đúng vậy , còn luôn miệng khen anh đẹp "
Cô mở to mắt , đôi má hồng hồng : " Em nói vậy khi nào chứ ?"
" Rất nhiều lần , còn không chịu về nhà "
" Hả ?"
" Còn đòi hôn anh ..."
" Hảaaa?!!"
" Sau đó còn bò lên ng...." Tiếng nói bị bàn tay nhỏ của cô ngăn chặn ,
Phỉ Phỉ bịt miệng anh lại : "Không được nói , anh không được nói nữa "
Trắc Thiên cười , vẫn tiếp tục trêu cô , anh lại gỡ tay cô ra nói :
" Sao vậy ? Lúc tỉnh dậy định chối bỏ những gì em đã làm với anh à ? "
Phỉ Phỉ nghe lí lẽ của anh càng đỏ mặt : " Cái gì mà đã làm ...Với anh chứ ? Những việc tối qua em không biết , không nhớ gì hết , không phải em , tối hôm qua không phải em đâu " Bộ dáng này đúng là lần đầu anh mới được thấy ,
Trắc Thiên cười lớn , hôn "chụt"
vào má cô : " Yêu em chết mất!"
Phỉ Phỉ phát vào người anh ,
" Ai cho anh tự ý hôn em chứ ?"
" Anh kìm chế không được " Sau đó anh cũng đưa môi mình ra dấu : " Hay là cho em hôn lại vậy"
" Đáng ghét! "
Phỉ Phỉ càng tiếp xúc với anh , cô càng nhận ra rõ sự biến đổi , con tim cô đang trở nên mềm mỏng hơn khi ở gần anh , nhận thấy rõ từng nhịp vững vàng từ lòng ngực anh , Phỉ Phỉ dần phát hiện , thật ra từ trước đến giờ không phải ghét mà là do cô đang tự chống cự lại trái tim của mình . Bây giờ thì tốt rồi , cô chẳng còn cách nào ngăn được quả tim có cánh này nữa , nó cứ bay nhảy nơi lồng ngực cô không ngừng . Nếu tâm tình đã trở nên tốt như vậy , vậy thì còn lí do gì để từ chối nó chứ , Phỉ Phỉ nhìn anh , cô nở một nụ cười đẹp , nghĩ về một tương lai rạng rỡ ....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro