Chương 29 : MÓN ĂN KHÓ NUỐT
Ánh mặt trời hôm nay không ló dạng , mùa đông ở Bắc Kinh mang theo khí trời chầm chậm kéo đến ,thời tiết vào buổi sáng rất lạnh , chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi ngang qua cũng khiến cho người đi đường phải rùng mình vội vả ,
Cơn mộng vằn vặt kéo dài , Nhã Hiên Mộc cuối cùng cũng choàng tỉnh giấc , cô mở mắt nhìn quanh , cửa sổ không có ánh nắng chiếu vào , được đóng lại rất chặt , cô nghiêng người , cơn đau phía sau lưng ập đến , Hiên Mộc cắn răng ngồi dậy . Nếu nói thời tiết lúc sáng như thế này là tồi tệ thì lại có phần không đúng lắm , vì Hiên Mộc vừa ngồi dậy đã quan sát được cái gọi là mĩ cảnh ở trước mắt , rất rõ , không mờ nhạt , cũng chẳng phải là giấc mơ ...
Trên chiếc ghế gỗ nhỏ , con người cao lớn kia đang ngủ rất yên giấc , có đôi lúc Hiên Mộc tự nghĩ , rằng con người ở trước mắt này đã phải trãi qua những điều mệt mỏi như thế nào mới có thể say ngủ đến quên cả trời đất như vậy . Anh rất cao lớn , đôi chân dài miễn cưỡng gác trên nền gỗ , cả người anh thả lỏng ra phía sau ghế , đôi mài cương nghị thỉnh thoảng hơi nhíu lại , anh không thở mạnh, chỉ là nhẹ nhẹ điều điều , ngay cả cổ của anh cũng bị ngã qua một bên , để lộ ra góc nghiêng tuyệt mĩ , anh vẫn chưa tỉnh lại . Hiên Mộc vốn dĩ từ trước đến giờ quan sát cái đẹp đối với chưa bao giờ là đủ , cô cứ ngồi đó chống cằm mà nhìn anh như vậy , môi cũng mất kiểm soát mà mỉm cười một mình .
Cô nhẹ nhàng xuống giường , bước về chiếc ghế mà Mặc Thiếu Hoành đang ngủ , cô cận trọng từng bước cố gắng để không gây ra tiếng động , sau khi yên phận ngồi xuống trước mặt của Mặc Thiếu Hoành cô lại tiếp tục công cuộc thường thức mĩ vật , Hiên Mộc quan sát từng chút những bộ phận trên gương mặt của anh, chiếc mũi đúng là rất có sức hấp dẫn , cô đưa ngón tay để dọc lên chiếc mũi cao của anh , rồi lại đặt độ dốc của ngón tay lên trên mũi của mình , mũi của cô cũng cao , nhưng đúng là không bằng Mặc Thiếu Hoành . Còn có cả mùi thơm , Mặc Thiếu Hoành rất thơm , đây là điều đáng xấu hổ nhất khi cố tình ngửi mùi trên người của người khác , nhưng cô không thể từ chối mùi hương này , nó nhẹ nhàng , sạch sẽ , không hề gây khó chịu cho mũi của cô , đây hình như không phải là mùi nước hoa vì nó thật sự khiến cô rất dễ chịu , Hiên Mộc cứ mãi hít hà mùi của Mặc Thiếu Hoành hoàn toàn quên mất chuyện trên đời dưới dất ,
" Ring ...Ring ...Ring 🎵🎵"
Âm thanh phá nát bầu không khí bí mật của Hiên Mộc , cô nhất thời chợt cứng người , Mặc Thiếu Hoành bị tiếng chuông điện thoại làm cho thức giấc , anh mở mắt ,
bộ dạng loay hoay trước mắt của cô khiến anh hơi bất ngờ , anh đưa tay nhận điện thoại , môi hơi nhếch lên ,
" Nói đi "
Đầu dây bên kia phân tích rất nhiều thứ , cũng nói chuyện rất lâu , khoảng 5 'sau , cô nghe thấy Mặc Thiếu Hoành đáp lại hai chữ : " Được rồi " Sau đó ngắt máy ,
Nói chuyện xong , anh lại dời mắt trên người cô ,
Tiêu rồi !
Hiên Mộc nhận thấy mình đúng là bệnh quá nặng rồi , lí do ? lí do mà cô lại trườn đến chỗ Mặc Thiếu Hoành là gì ? Nếu như anh hỏi , cô biết trả lời thế nào đây ,
Nhưng ,
" Buổi sáng , được ngửi thấy tử đằng trên người của em đúng là rất tuyệt " Anh nhếch mép ,
Hiên Mộc càng không thể mở miệng để nói điều gì ,
" Không có việc gì thì đừng tự tiện xuống giường " anh lại trầm giọng ,
" Tôi ..." Nửa ngày trời môi cũng cô chẳng mấp máy được điều gì ,
Mặc Thiếu Hoành thở dài , dang đôi tay dài ra bế cô lên , đặt cô nằm vào giường . Hiên Mộc lại ngồi bật dậy :
" Mặc Thiếu Hoành , tôi không muốn nằm nữa đâu "
" Nằm im đi " Anh nhẹ gịong ,
" Không muốn "
" Ngoan đi "
" Nhưng tôi đói " Cô nhăn đôi mài đẹp ,
Mặc Thiếu Hoành nhìn cô đắn đo một hồi , khó xử đề nghị : " Em muốn ăn gì ? Tôi nấu cho em"
Cô nhướng mài đầy ngạc nhiên : "Anh biết nấu ăn ?"
Anh gật đầu , hơi miễn cưỡng ,
" Thật không đây ?"
" Ừm "
" Vậy anh đi nấu đi , tôi ăn gì cũng được " Cô cười với anh , yên phận nằm xuống giường ,
Mặc Thiếu Hoành sau đó cũng xuống bếp nấu cho cô ăn , nhà bếp khá lộn xộn , Mặc Thiếu Hoành còn thấy những vết máu khô tuy đã được lau đi , nhưng ít nhiều vẫn còn lưu lại , anh không biết phải bắt đầu nấu từ đâu , vừa quay lưng định bước ra nhưng gặp phải Nhã Hiên Mộc đang đi vào nên anh đành quay lại căn bếp . Cô đứng trước phòng bếp , nhìn bóng lưng bận rộn của Mặc Thiếu Hoành thì lòng chợt vui lên khó tả , cô bước lại gần , thấy anh đang thái một loại rau gì đó , cô liền nhắc nhở :
" Mặc Thiếu Hoành ,cái này hơi to"
Anh nghe thấy cô nói , có hơi ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng thôi , anh kiên nhẫn cắt từng khúc nhỏ ra . Tiếp đến là khoai tây , Mặc Thiếu Hoành gọt vỏ , sau đó chặt ra từng miếng ,
" Mặc Thiếu Hoành , cắt đi ! Không phải chặt mạnh như vậy đâu " Lại là giọng của Hiên Mộc ,
Anh buông dao xuống , nhìn cô ,
" Em ra ngoài đi "
Hiên Mộc đứng một bên chống hông , nhìn anh nghi ngờ : " Mặc Thiếu Hoành , có phải anh không biết nấu ăn không ? Có ai lại đi "Phanh thây " khoai tây như vậy chứ ?"
Anh từ trên cao nhìn cô , đưa tay gõ vào trán cô một cái : " Không được gọi thẳng tên tôi như vậy "
" Tại sao chứ ?"
" Em có từng nghe qua người khác đã gọi tôi như vậy sao ? "
Cô suy tư một hồi , cuối cùng lắc đầu : " Cái này thì chưa "
" Vậy em lấy tư cách gì để biến việc này thành có thể đây ?" Anh nhếch môi , hơi khom người xuống cô ,
" Tôi ..." Hiên Mộc nhất thời cứng họng ,
" Chẳng phải nói em không được xuống giường rồi sao ? Vào đây làm gì ?" Anh đổi đề tài , chuyển giọng nghiêm khắc ,
" Tôi khỏe rồi , ở một chỗ rất không thoải mái , với lại đến để xem Mặc ...À không , đến để xem anh nấu ăn như thế nào " Chút nữa thì lại phạm phải điều cấm kị , cũng may là cô kịp thời sửa chửa ,
" Em ở đây chỉ gây cản trở tôi thôi , ra ngoài đi "
" Tôi nào có , tôi ..." Đang định nói thì lại bị Mặc Thiếu Hoành cảnh cáo cô bằng ánh nhìn nghiêm túc , cô đành thôi vậy , Hiên Mộc ra ngoài ,
Mặc Thiếu Hoành cuối cùng cũng bê thức ăn ra cho cô , Hiên Mộc dán mắt vào bát cháo được anh đặt trên bàn ,
" Cháo ?" Cô nhướng mài , lấy muỗng khấy khuấy ,
" Ừm "
" Mặc Thiếu Hoành trong đây chỉ toàn là rau thôi "
" Ừm "
Hiên Mộc ngước lên nhìn anh , mắt mở to : " Tôi là bệnh nhân mà , Mặc Thiếu Hoành bệnh nhân không ăn kiên mà , anh chỉ " Ừm " thôi sao ? Tôi mặc kệ , thế này cũng quá keo kiệt , không ăn !" Cô bắt đầu giận dữ với anh , khoanh tay xoay mặt đi chỗ khác ,
" Không ăn ?" Mặc Thiếu Hoành nhếch môi hỏi cô ,
" Không - ăn " Cô kiên quyết , ánh mắc liếc nhìn món cháo , thật ra thì nhìn cũng bắt mắt lắm ,
" Vậy được " Anh cầm bát cháo lên ,
" Này ! " Hiên Mộc ngăn anh lại : "Anh định mang đi đâu ?"
" Bỏ đi " Mặc Thiếu Hoành xem nhẹ việc cô chán chê khi nhìn thấy món ăn của anh làm ,
" Anh ..."
" Thế nào? "
" Mặc Thiếu Hoành , anh còn tình người không vậy ? Tôi đang là bệnh nhân , không thể đối xử nhẹ nhàng chút sao ?"
Anh nhướng mài , đặt bát cháo về chỗ cũ : " Vậy ăn đi "
Tức chết cô rồi ! Hiên Mộc bực bội trong lòng , nhưng vẫn cầm thìa lên cho cháo vào miệng , dù gì cũng là công sức của anh làm cho cô , ít nhiều cũng nên thử qua , Hiên Mộc nhấm nháp cháo trong miệng , ánh mắt chợt thay đổi ,
Mặc Thiếu Hoành đứng đó thấy biểu cảm của cô thì có chút căng thẳng : " Thế nào ?"
Hiên Mộc nhìn anh , như thể không tin được : " Mặc Thiếu Hoành ...Có phải là anh quên bỏ gia vị vào không ?" Cô cố gắng nuốt cháo xuống cổ họng ,
Mặc Thiếu Hoành sau khi nghe cô hỏi thì chợt ngẩn người , hỏi ngược lại cô : " Còn phải bỏ gia vị sao ?"
Hiên Mộc cứ nghĩ mình đang nghe nhầm ,
" Chẳng phải cháo thường rất nhạt sao ?" Anh lại bồi thêm một câu ,
" Mặc Thiếu Hoành , anh ..." Hiên Mộc hít sâu kìm nén lại dòng máu đang không ngừng sôi sục trong người : " Mặc tiên sinh , cháo của người khác tuy nhạt , nhưng sẽ không đến nỗi như là nước lã của anh nấu vậy , làm gì có ai nấu ăn không bỏ gia vị chứ ? " Hiên Mộc quát vào mặt của anh ,
Mặc Thiếu Hoành đưa tay cọ cọ vào mũi mình , anh không tức giận , cuối cùng vẫn hỏi cô một câu : " Khó ăn đến vậy ?"
" Nếu không tin , anh có thể thử " Cô đưa tay bày ra động tác mời , Hiên Mộc nhìn bộ dáng của Mặc Thiếu Hoành bây giờ có chút buồn cười , hiếm khi cô có dịp hung giữ với anh như vậy , ức hiếp người đẹp trai đúng là rất tuyệt ,
Mặc Thiếu Hoành cũng nếm qua thử món cháo , Hiên Mộc quan sát từng biểu cảm của anh , sau khi đưa cháo vào miệng , Mặc Thiếu Hoành liền nhíu mài , bộ dáng còn khổ sở hơn cô lúc nãy ,
" Haha " Hiên Mộc bị anh làm cho cười đến nghiêng ngã ,
Mặc Thiếu Hoành thấy cô vui vẻ như vậy thì khó xử lắc đầu :
" Đứng dậy đi , tôi đưa em đi ăn " Anh vừa nói vừa lấy tay kéo cô lên , Hiên Mộc cười đến nổi từ trên ghế sắp lăn xuống sàn nhà ,
Ổn định lại trận cười , cô xua tay :"Không cần đâu , Mặc Thiếu Hoành trong tủ lạnh có sữa , tôi muốn uống sữa "
Mặc Thiếu Hoành dường như quen luôn với cách gọi của cô , anh cũng không còn khó khăn với cô nữa , huống hồ gì cấm cô gọi thẳng tên như vậy thì cô cũng chẳng nghe theo , chỉ cần là cô , thì ...Cô muốn gọi anh thế nào cũng được ...
Anh đi lấy sữa cho cô , Hiên Mộc dùng một hơi uống cạn sạch , sau đó mỉm cười với anh nói : " MTH , chúng ta không có nhiều thời gian đâu , đưa tôi đi đi "
Mặc Thiếu Hoành ngạc nhiên trước câu nói của cô , nhưng ánh mắt rất nhanh chóng nghiêm nghị trở lại , những lời mọi người nói ở phòng khách , cô hình như đã nghe thấy ,
" Em muốn đi đâu ?"
Cô không cười nữa , ánh nhìn có chút cô đơn , nhưng cũng rất kiên cường ,
" Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến , tuy không muốn , nhưng chẳng phải là không có sự lựa chọn cho tôi đó sao ? Còn có thể đến đâu , ngoài ...Sở cảnh sát ."
Trên thế giới này có một loại hoàn cảnh... mang tên " Bắt buộc "
Giữa cuộc sống đáng sợ này luôn tồn tại một loại bản năng ...Mang tên " Chấp nhận "
Khó chịu không ? Khi bản thân bạn đang dần trở thành một hình dạng mà mình chán ghét , chấp nhận những thứ đáng ghét và sống một cuộc sống mà nhiều người đã ghét cay ghét đắng ...
Thú nhận đi ,
Khi bạn kiệt sức . Bạn sẽ chẳng hề có một sự lựa chọn nào khác , ngoài việc chấp nhận đâu .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro