Chương 28 : TRA NAM!
3h sáng căn nhà gỗ vẫn sáng đèn ,
Mặc Thiếu Hoành từ phòng ngủ bước ra , sự mệt mỏi như những mảng bụi mỏng đeo bám anh ,
" Cậu ấy sao rồi ?" Phỉ Phỉ chờ đến sốt ruột , thấy Mặc Thiếu Hoành bước ra cô liền lo lắng hỏi ,
Mặc Thiếu Hoành ngồi xuống sopha , đưa tay xoa bóp thái dương đang nhứt mỏi : " Cô ấy vừa ngất đi "
" Ngất ...ngất rồi ? Vết thương của cậu ấy có nặng không ?Cậu ấy ..." Phỉ Phỉ hỏi dồn dập , dáng ngồi cũng không yên ,
Trắc Thiên kéo tay cô : " Bình tĩnh đã Phỉ Phỉ "
" Mặc Thiếu Hoành , cậu ổn chứ ? Trông cậu rất mệt mỏi " Phiêu Duật vẫn còn nán lại vì anh cũng thật sự lo lắng cho Mặc Thiếu Hoành ,
" Tớ không sao " Mặc Thiếu Hoành trả lời , hơi thở phiền muộn , lấy điện thoại ra định gọi cho ai đó ,
" Cậu không phải là định gọi cho Sak chứ ? " Trắc Thiên lên tiếng ,
" Có vấn đề gì sao ?" Mặc Thiếu Hoành ngừng lại ,
" Mặc Thiếu Hoành , cậu tha cho Sak đi , lão ấy cũng già rồi , không thể cứ bay tới bay lui được , huống hồ dù cho ông ấy có bay từ Paris qua đây ngay thì cũng chẳng kịp "
Mặc Thiếu Hoành nhìn Trắc Thiên như vỡ lẽ , gật đầu : " Tớ quên mất" Sak đã theo anh qua Paris , vẫn chưa quay về đây ,
" Cậu thật là , việc gọi bác sĩ cứ giao cho tớ là được rồi , Bắc Kinh vốn dĩ không thiếu những bác sĩ danh tiếng " Là bạn thân của Mặc Thiếu Hoành sao anh lại không hiểu rằng Mặc Thiếu Hoành đang rối ren chứ ,
" Được "
" Nhanh một chút " Phỉ Phỉ giục Trắc Thiên ,
" Được rồi , anh biết rồi " Trắc Thiên xoa đầu cô , Phỉ Phỉ nhất thời hơi xấu hổ ,
Khoảng tầm 15' phút sau bác sĩ cũng đến , vết thương của Nhã Hiên Mộc được băng bó kĩ lưỡng ,
" Vết thương không sâu , để cô ấy tránh việc cử động càng ít càng tốt , rửa vết thương thường xuyên sẽ nhanh khỏi thôi " Vị bác sĩ mà Trắc Thiên gọi đến là một người nữ , phòng việc trách một số phiền phức xảy ra , Trắc Thiên cũng phần nào cảm thông cho tính cách bá đạo của Mặc Thiếu Hoành , ngoài Sak ra Mặc Thiếu Hoành ít khi tin tưởng ai ,
Sau khi bác sĩ rời khỏi , Phiêu Duật cũng từ giã về nhà , Mặc Thiếu Hoành vào phòng luôn luôn túc trực bên Nhã Hiên Mộc , chỉ còn lại Trắc Thiên và Phỉ Phỉ . Phỉ Phỉ sau khi biết được tình hình của Nhã Hiên Mộc thì đã an tâm hơn đôi chút , nhưng cũng không có ý định rời đi ,
" Em cũng mệt rồi , tôi đưa em về" Trắc Thiên nhìn thấy rõ đôi mắt sưng húp sau trận khóc khi nãy của cô ,
" Tôi vẫn ổn mà , không sao ..."
" Em ngoan đi , ở đây cứ giao cho Mặc Thiếu Hoành , đừng lo lắng "
" Nhưng mà..."
" Nghe lời tôi đi , nếu em ở lại chỉ làm bản thân thêm mệt mỏi , Mặc Thiếu Hoành sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy thôi "
Cô cuối cùng cũng gật đầu với Trắc Thiên , để anh đưa về nhà . Không cần sự chỉ dẫn của Phỉ Phỉ , Trắc Thiên láy xe thẳng một mạnh đến nhà cô , chuẩn xác không hề có chút nhầm lẫn nào , đây là điều khiến Phỉ Phỉ hoài nghi nhất vào lúc này ,
" Anh ...Tại sao lại biết nhà của tôi ?" Vừa xuống xe là cô hỏi ngay ,
Trắc Thiên cười : " Cũng có từng đến "
" Anh từng đến nhà tôi?" Phỉ Phỉ nhìn anh như nhìn thấy những tên bám đuôi vậy ,
" Vì một số việc thôi , không quan trọng " Anh vẫn bình thản như không ,
" Anh ..."
" Sao vậy ? Hôm nay đột nhiên tò mò đến tôi như vậy , xiêu lòng rồi ?"
Phỉ Phỉ với việc cỡn nhã của anh khiến cô cảm thấy khó chịu ,
" Tôi không nói chuyện với anh nữa " Cô quay đi ,
" Này ! " Anh kéo cô lại,
" Sao nữa đây ?" Phỉ Phỉ nhíu mài , hất tay anh ra nhưng bất thành ,
" Cứ như vậy mà vào trong sao ? "
" Nếu không thì sao chứ ? Đã khuya rồi anh cũng nên về đi " Cô đuổi anh như xua đuổi tà ma ,
Trắc Thiên bật cười : " Tôi đã đưa em về mà "
" Tôi có nói là không phải đâu ?"
" Không định cảm ơn tôi sao ?"
Cô khịt mũi , cúi đầu , bộ dáng rất không tình nguyện : " Cảm ơn " Sau đó chuồn nhanh vào nhà ,
Ai ngờ lại bị Trắc Thiên bắt lại được ,
" Aaaa" Phỉ Phỉ la lên ,
Trắc Thiên vội bịt miệng cô lại :" em muốn tất cả những người ở đây thấy cảnh này của tôi và em sao?" Tay vẫn luôn ôm cô không muốn buông ,
" Ưm ưm "
" Ở đây lạnh quá , mời tôi vào nhà đi , tôi muốn uống trà nóng . Nếu em từ chối tôi sẽ không thả em ra đâu " Anh thì thầm vào tai cô ,
Phỉ Phỉ đành hết cách để cho anh vào nhà , vừa bước vào Trắc Thiên nhanh chóng nhắm chuẩn chiếc ghế shopa màu hồng của cô mà nằm xuống ,
" Này !" Phỉ Phỉ thật không hiểu bằng cách nào anh ta lại có thể tự nhiên như vậy nhỉ ?
Thấy anh nằm im bất động ,cô đến bên ghế hỏi nhỏ : " Anh ...Muốn uống gì ?"
Trắc Thiên hai mắt nhắm ghiền , không trả lời . Anh ta đúng là kì lạ , rõ ràng là muốn uống trà cơ mà , sao bây giờ lại ngủ rồi ? Phỉ Phỉ mặc kệ anh , cô phải tắm rửa sạch sẽ trước đã . Phỉ Phỉ đương nhiên đề phòng kĩ càng , cửa phòng tắm được cô khóa lại cẩn thận ,
Phỉ Phỉ tắm xong , sao khi nhìn lên chiếc váy ngủ mình mang vào thì thoáng giật mình , đưa tay vỗ vỗ đầu :
" Đồ...Lót của mình " Cô quên mang vào rồi ,
Vì căn hộ của cô rất nhỏ , chỉ có một phòng tắm ,lại có thêm Hiên Mộc vào ở , nên buộc lòng cô phải tách riêng phòng tắm với phòng ngủ , để tiện cho việc sinh hoạt của hai người . Nếu như muốn bước vào phòng ngủ thì phải bắt buộc phải đi qua phòng khách , điều này cũng là điều khiến Phỉ Phỉ đau đầu nhất vào lúc này , nếu như là thường ngày thì không có gì để nói , nhưng hôm nay lại khác , cái tên " không tử tế " kia lại đang ở phòng khách , cô phải làm sao đây ?
Phỉ Phỉ cả gan đánh liều một phen , cô choàng váy ngủ vào , mở cửa phòng tắm , rón rén như một tên trộm mặc dù đây là nhà của mình , liếc mắt ra phòng khách , chiếc ghế sopha không vừa với Trắc Thiên , hai chân anh ta cứ như vậy mà bị dư ra ngoài của chiếc ghế , Phỉ Phỉ có chút buồn cười , cô rón rén bước qua khỏi , vẫn rất cẩn thận , từng bước ...từng bườc ...cô mở cửa phòng , động tác nhẹ nhàng từng chút ...Từng chút ...
" Em làm gì vậy ?"
" Áaaaaa!" Phỉ Phỉ hét toáng lên , khiến cho Trắc Thiên nhăn mài ,
" Em la lớn như vậy làm gì ?"
" Anh ...Đồ biến thái " Cô đỏ mặt quát cáu với anh ,
Trắc Thiên ngây người chẳng hiểu ất ơ gì cả , sao vô cớ lại bị mắng rồi ?
Phỉ Phỉ biết mình lỡ miệng , bình tĩnh lại , nhìn xuống người của mình , cô mặc một chiếc váy ngủ dài màu hồng rất đáng yêu , nhận thấy bản thân phản ứng hơi thái quá , cô hắng giọng ngượng nghịu : " À ...Không có gì .." Việc này cũng là do cô quá nhạy cảm thường ngày vốt quen mặt đồ lót đầy đủ , bây giờ bên trong áo bỗng trống trải như vậy khiến cho cô cảm thấy như bản thân mình đang không mặc đồ , nên khi thấy Trắc Thiên nhìn mình , cô mới la hét như vậy ,
Nhấc chân định luồn vào trong , nhưng anh lại kéo tay cô lại : " Nói cho rõ đi , vì sao lại mắng tôi ?"
Lực kéo hơi mạnh , cả người của cô đổ dồn vào người của anh , Phỉ Phỉ nhanh nhẹn lấy tay ngăn lại trước ngực mình , Trắc Thiên nhìn thấy hành động của cô thì nhướng mài hiểu ra , môi cũng từ từ nhếch lên đầy hứng thú ,
" Tra nam ! " Cô bây giờ mới biết người đàn ông này , ngoài mặt làm ra vẻ nhã nhặn lịch sự , nhưng hóa ra cũng chỉ là tên háo sắc không hơn không kém , lại đi ức hiếp cô như vậy , đáng ghét !
Trắc Thiên bật cười cố tình hỏi : "Sao vậy ?"
" Anh bỏ tôi ra " Cô bắt đầu phản kháng ,
" Tay em làm sao vậy ? " Anh nhìn nét mặt đáng yêu của cô thì lại thấy thích thú , cố tình hỏi ,
" Tôi ..." Nên nói thế nào đây ? nếu cô buông tay ra thì người hưởng lợi chắn chắn là người đàn ông họ Trắc này , càng nghĩ gương mặt của cô càng nóng bừng , ửng đỏ như một quả cà chua chín ,
Trắc Thiên từ đầu đến cuối điều buồn cười , anh không trêu cô nữa , buông lỏng tay ra , Phỉ Phỉ nhân cơ hội quay đi ngay , nhưng nhìn bóng lưng nhỏ nhắn mảnh mai kia Trắc Thiên lại khó lòng mà kìm chế , anh bất chợt ôm cô từ phía sau ,
" Anh ...Làm gì vậy ?" Trong lòng của cô đang cảnh giác dữ dội , lại rất hoảng loạn ,
" Làm bạn gái tôi đi " Anh hỏi , giọng nghiêm túc hẳn , tiếp xúc với cô anh thật sự như bước vào con đường u mê , trong thâm tâm chỉ toàn hình bóng đáng yêu của một cô gái , tóc dài , dáng vấp nhỏ nhắn , gương mặt xinh xắn , còn có cả nét dịu dàng ngập ngừng , khiến cho anh càng lạc lối , trong cuộc tình này anh coi như tiêu rồi ,
" Trắc Thiên ! Tôi không muốn đùa giỡn với anh , mau buông tôi ra "
" Tôi không đùa ..."
" Tôi không muốn . Không muốn đâu " Cô thẳng thừng cắt lời của anh , Phỉ Phỉ không thể bình tĩnh cảm nhận điều gì vào lúc này , hành động của anh ...Đã ít nhiều làm cô sợ...
Trắc Thiên buông tay ,
Phỉ Phỉ chạy nhanh vào phòng đóng cửa lại , tiếng đóng sầm của cánh cửa giống như một thứ gì đó ném thẳng vào tim của anh vậy , Trắc Thiên đứng trước cửa, ánh mắt có phần hụt hẩng ,
" Tôi nghiêm túc ..."
" Nếu anh không chịu về , tôi sẽ báo cảnh sát !" Cô chưa bao giờ nói chuyện như vậy với một ai , những tình huống làm người khác đau lòng như thế , cô vốn dĩ không dám thử ...Nhưng hôm nay ...Phỉ Phỉ chạm tay vào tim , trái tim cô đang rung lắc dữ dội ,
" Được , tôi về " Trắc Thiên quay đầu ra cửa , nhìn vào bàn tay lớn của mình , anh không kìm được nụ cười ,
Đúng là mềm thật ,
( 😏 Phỉ tỷ mắng đúng quớ )
Trắc Thiên cứ như vậy mà đứng trước cửa nhà của cô , 30 ' sau khi nghe thấy tiếng cô chạy ra khóa cửa , lúc này anh mới yên tâm mà rời khỏi ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro