Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: MÁU...

Mùi hương của Bắc Kinh , khi cô vừa bước chân xuống sân bay , sự thân thuộc này vẫn luôn như vậy , nguyên vẹn như chưa từng thay đổi . Thành phố này phồn vinh đẹp đẽ , là nơi chất chứa biết bao nỗi niềm , bao kí ức của cô , nó khiến cô vừa muốn nhớ lại vừa muốn quên đi ...Giá như ...

Giá như những chuyện tồi tệ này là những giấc mơ , hơn ai hết cô là người muốn đào thải giấc mơ này ngay lập tức , để bản thân cô được nhẹ nhõm , chứ không nên nặng nề thế này , cô quá mệt mỏi , mệt mỏi vì tất cả ... Hận thù này khi nào mới kết thúc , cô thừa nhận bản thân mình không hề nhân từ , nhưng cô đã cố quên rồi , không phải sao ?

Đáng tiếc , con người luôn luôn muốn trở thành những kẻ ngu si , đi vạch đường chết cho người khác , lại không hề nghĩ tới bản thân mình có bao nhiêu bản lĩnh ... Mà lại đi đòi mạng người ...

Lâm Hàn Nhược ! Cô và mẹ cô ...

Chúng ta lại sắp gặp nhau rồi nhỉ ?

...

Hiên Mộc về đến căn nhà gỗ , trời đã tối , nơi đây không còn chút gì thân quen cả , hoàn toàn lạ lẫm , không còn hương tử đằng bao quanh căn nhà nhỏ , gió đêm nay rất lớn , mặc dù vậy cô vẫn không thể tìm thấy những cánh tử đằng lã lướt  khi gió đêm thổi qua như trước kia nữa . Mùi vị đắng chát trong lòng cô cứ như vậy mà dâng lên , xót xa ...Cô nghe thấy lòng ngực trái của mình đang bị giày xéo , đau  đớn vô cùng ,

Cô nắm chặt tay , sự căm hận này khiến cô muốn xé tan bản thân mình , nó khiến cô chết trong căm phẫn . Đôi mắt cô đã sớm lạnh đi ,

" Xem tôi mang gì về cho hai người này  ..." Cô nói , âm thanh còn băng giá hơn không khí lạnh lẽo trong đêm , đôi mắt không rời ngôi nhà , cô bước vào ,

Tiếng đập cửa lớn ,

" Gì thế ? tên nào lại dám gây rối như vậy ? đúng là vô ý thức " Lâm Hàn Nhược ngồi ở bàn ăn miệng mắng tháo ,

" Con ra xem thế nào đi , chắc là những đứa trẻ ngoài đường quấy phá rồi " Di Dan vừa ăn vừa nói ,

" Để xem con sẽ dạy dỗ chúng thế nào " Cô ta nện chén đũa xuống bàn , hậm hực ra mở cửa ,

Cửa mở ,

Nửa câu thôi Lâm Hàn Nhược cũng chẳng thể bật ra nổi , cô ta cứ đứng chết sững ở cửa , giọng nói của Di Dan truyền ra ngoài : Ai đến vậy ? theo đó bà ta cũng chạy ra  cửa . Ngoài cửa hình ảnh của Nhã Hiên Mộc xuất hiện một cách rõ nét khi cô từ từ ngước mặt lên , gió lại nổi đằng sau cô rào rú thành những âm thanh quằn quại điên cuồng , chiếc sơ mi đen cùng chiếc quần ngắn trên người cô càng làm tôn thêm làn da trắng nhợt , cô không trang điểm , gương mặt lại bị chiếc mũ đen làm nhòe đi cảm xúc , cô không cầm theo bất cứ thứ gì , cứ như vậy mà đứng đây đập cửa trong một đêm gió lớn như thế này ,

Lạnh lẽo đến kinh người ,

Thần chết gõ cửa...

Sự so sánh quá đổi ghê gợn này lại đúng với hiện tại , đúng với những chuyện mà hai mẹ con Di Dan đã gây ra, vậy nên cả hai bọn họ mới bị cô dọa đến lạnh người ,

" Sợ sao ? " Hiên Mộc lên tiếng , đôi mắt cô bình thản đến kinh người ,

Cả Di Dan và Lâm Hàn Nhược điều giật mình ,

" Cô ..." Âm thanh nửa có nửa không này là từ Lâm Hàn Nhược mà ra ,

Nhã Hiên Mộc bước thẳng vào cửa , hai mẹ con Di Dan hoảng loạn chạy vào . Cô thấy bữa cơm hai người họ còn đang ăn dang dở , khứu giác của cô mất tích , cô chẳng thể cảm nhận chút hương thơm dịu nhẹ nào ở nơi đây cả . Tử đằng không còn , nơi đây giống như cõi chết , Hiên Mộc tháo chiếc mũ đen ra , cô tiến đến gần bàn ăn , đưa tay lật úp một đĩa thức ăn , màu nâu của thức ăn loang lỗ khắp mặt khăn trải bàn , tạo thành những vết bẩn nhơ nhuốt .

" Dùng bửa ? Hai người , vẫn đang ngon miệng ..." Hiên Mộc buông lời , cô ngừng lại , quay mặt đối diện với Lâm Hàn Nhược , ánh mắt cô đã không còn vẻ bình thản , nó nhốm màu căm hận , cô quát lớn  : "Sau khi đã giết những linh hồn của hai người chết và một người sống sao ? "

Lâm Hàn Nhược  bị Hiên Mộc dọa cho tái xanh mặt mài , Di Dan vội nắm chặt tay của Lâm Hàn Nhược , nhìn ra được bà ta đang sợ hãi ,

Lâm Hàn Nhược hất tay của Di Dan ra sau đó bước đến cũng quát lớn :" Cô thôi làm trò đó đi ! Linh hồn gì chứ ? Nếu họ biết linh hồn của họ bị giết mà nguyên nhân lại xuất phát từ con gái yêu quý của mình , thì cô nghĩ thế nào ? hả ? "

" Cô lặp lại một lần nữa " Gịong nói chết chóc của Nhã Hiên Mộc vang vọng , cô cũng tiến về phía của Lâm Hàn Nhược ,

Thấy vậy Di Dan lại lo lắng cho con gái bà ta , liên tục la toáng bảo : Cô định làm gì con tôi ?

" Cô đừng dùng giọng điệu này đối với tôi , tất cả những chuyện tồi tệ với gia đình mình điều tại cô cả , một đứa con hiếu thảo như vậy , tại sao đã bao năm tháng qua rồi , cô vẫn chẳng thể lấy lại được căn nhà cho bố mẹ mình ? Lại chạy qua Paris cùng một người đàn ông giàu có để kiếm chút lợi , đáng tiếc người đang đi cùng cô lại là Mặc Thiếu Hoành , người tình của tôi ! Là ai cho phép cô lại dám đi quyến rũ người đàn ông của tôi ? Nhã Hiên Mộc , đừng tưởng những chuyện nhơ nhuốt này cô làm ra thì tôi sẽ không có cách đối phó cô . Nhìn xem , tử đằng của cô vì thất vọng với cô mà biến mất rồi , tử đằng của cô vì cô mà bị nghiền nát tả tơi cả rồi , đây là cái giá của cô phải trả khi đã giở trò hèn hạ cùng người đàn ông của tôi ! Qua Paris sao ? cái giá này đổi lại ba ngày ở Paris của cô có đắt không ? tôi thấy không đắt đâu !" Lâm Hàn Nhược mắng lời cay đột , gương mặt cô ta trắng bệch , ngay cả gân xanh trên gương mặt cũng nổi lên cả ,

Hiên Mộc cười ...

Lâm Hàn Nhược cứng người ,

Di Dan luôn cảm thấy sợ Nhã Hiên Mộc , nhất là lúc này ,cô ta luôn như vậy , bình thản đến dọa người . Tay chân bà ta bắt đầu run rẩy , bà ta nhanh chóng kéo Lâm Hàn Nhược cách xa Nhã Hiên Mộc ra , đôi mắt đầy sự cảnh giác ,

" Cô cười gì ? " Lâm Hàn Nhược không còn đủ sức nhìn gương mặt lạnh lẽo của Nhã Hiên Mộc ,

" Kẻ đáng chết lại quay lưng lại để trách người khác . Trước kia , bản tính tham lam con người đã cướp mất nhân tính của cô , nay lại vì một người đàn ông mà đuổi cùng giết tận . Xưa có thể hiểu cô là vì tiền  mà tán tận lương tâm , còn nay ? Là vì cái gì ? Cô lẽ nào đã yêu Mặc Thiếu Hoành ? " .Khó khăn để trấn áp lại nhịp thở của bản thân , Nhã Hiên Mộc đã từng trải và nếm qua nỗi đau cứa da thịt khi mất người thân , cô lúc ấy còn quá nhỏ , mà cái ác khi ấy lại quá mức to lớn . Vậy nên khi trưởng thành cô đã không ngừng trấn an thản thân rằng:  đây không phải là lỗi của cô , ba mẹ mất ,căn nhà bị cướp hoàn toàn điều không phải lỗi của cô . Nhưng hôm nay , sau khi cô biết được chỉ vì một chuyến đi qua Pháp cùng với Mặc Thiếu Hoành mà cô đã mất tất cả , giờ đây cô chẳng biết phải trấn an mình bằng cách nào nữa .Linh hồn cô đang lạc lối và đau đớn , nhất là khi cô hỏi câu : Lẽ nào cô đã yêu Mặc Thiếu Hoành ?

Yêu ? Cô lôi Mặc Thiếu Hoành vào việc này để làm gì ? Hiên Mộc càng lúc càng chẳng thể hiểu nổi bản thân vào lúc này ,

Lần này là đến lượt Lâm Hàn Nhược cười ,

" Không chỉ có tôi yêu Thiếu Hoành không đâu ...Mà cả anh ấy cũng rất yêu tôi nữa " Lâm Hàn Nhược cố tình nói to rõ từng chữ ,đôi mắt cô ta trở nên đáng sợ ,

" Mặc Thiếu Hoành sẽ không hề yêu ai " Hiên Mộc trầm mặt ,

" HaHa , nhưng anh ấy đã yêu tôi , nếu không tại sao lại quan hệ với tôi hết lần này đến lần khác ? Ngược lại là cô , không biết xấu hổ đi câu dẫn đàn ông , cô nên sớm từ bỏ đi , nếu anh ấy quan tâm đến cô , thì đã sớm cùng cô bay về Bắc Kinh rồi , sự thật chứng minh , cô một thân một mình trở về đây thì phải hiểu rõ câu trả lời nhất rồi mới phải "

" Tôi không cần những thứ tình cảm rẻ tiền " Nhã Hiên Mộc nhíu mài ,

Đúng ! Những thứ quá đỗi xa xỉ đó cô sẽ không bao giờ cần đến , lúc trước không có cũng chẳng sao , bây giờ bản thân cô một mình rất tốt , càng không cần đến .

" Cô có tư cách đó sao ? những thứ  quý giá như vậy cô đáng để có sao ? " Lâm Hàn Nhược cười , cô ta tiến đến dùng ngón tay vừa nói vừa trỏ vào người Nhã Hiên Mộc ,

Tay Nhã Hiên Mộc đã siết thành nắm đấm từ lâu ,

" Sao ? có phải rất tức giận đúng không ? Vậy thì đúng rồi , đây là tâm trạng của ba mẹ cô khi nhìn thấy cô lúc này đấy , vô dụng , ngay cả căn nhà cũng không lấy lại được , bây giờ ngay cả tử đằng vì cô cũng trở nên tan tác " Lâm Hàn Nhược vẫn không chịu dừng lại ,

Di Dan đứng bênh cạnh , luôn nín thở trước những lời khiêu khích của Lâm Hàn Nhược , bà ta liên tục nói : Đủ rồi con đừng nói nữa ,

Lâm Hàn Nhược quay ngoắc lại với Di Dan ,

" Mẹ à ? mẹ đừng cản con , hôm nay con phải ....áaa"

Di Dan chứng kiến mà trợn mắt hoảng hốt ,

Tiếng nói của Lâm Hàn Nhược đứt đoạn hoàn toàn , cô ta bị kéo ngược ra sau , đau đớn la hét điên cuồng ,

Nhã Hiên Mộc một tay túm lấy bộ tóc dài của cô ta giật mạnh ra phía sau , mặc cho cô ta la hét Hiên Mộc vẫn không buông tay ,

" Con khốn ! Buông tao ra ! "

Lâm Hàn Nhược giẫy dụa , nhưng tóc cô ta quá dài , mà tay của Nhã Hiên Mộc thì tóm lấy rất vừa và chặt , nếu cô không muốn buông thì nó chắc chắn không thể bị tuột ra ,

" Nói nữa đi , hử ? " Hiên Mộc dùng lực tay mạnh hơn ,

" Aaaa..."

" Buông ...buông con gái tao ra " Di Dan cũng chạy tới đưa tay cào vào mặt của Nhã Hiên Mộc ,

Cô buông tay tránh né , những vẫn bị bà ta cào trúng . Lâm Hàn Nhược sau khi thoát ra thì càng dữ tợn , cô ta với lấy một cái bát ném về phía Nhã Hiên Mộc , Hiên Mộc không né kịp chỉ lấy tay che chắn , tiếng vỡ nát vang vọng ,mãnh vụn rơi vãi khắp sàn . Cả Di Dan và Lâm Hàn Nhược điều nhào đến , Hiên Mộc tuy đã từng học qua võ nghệ , nhưng cũng chỉ là những chiêu thức bình thường dùng để đối phó một người bình thường  , so với sức lực của hai người  cộng lại , thì cô vẫn không thể đối chọi được . Cô bị Lâm Hàn Nhược và Di Dan đè chặt tay sao đó cả người cô bị ngã xuống sàn , sống lưng đau rát , Hiên Mộc thiết nghĩ những mảnh vụn của cái bát chắc là điều cắm sâu vào lưng cô rồi ,

Máu chảy ...

Là từ phía lưng của Hiên Mộc mà ra , cô đau đớn , cả đôi mài điều nhíu lại rất chặt ,

Di Dan tuy có chút giật mình nhưng cũng không nhân từ đến nỗi ,sẽ đỡ cô ngồi dậy . Lâm Hàn Nhược thấy cảnh này thì lại đắt ý hơn : " Bây giờ là ai đánh ai đây ? Chẳng phải lúc nãy mày túm tóc tao đó sao ? Đến đây , đến mà túm lấy tóc tao này " Sao đó một bạt tay từ Lâm Hàn Nhược tát thẳng vào má cô ,

Hiên Mộc nghiến chặt răng , phía sau lưng cô đã không còn cảm giác nữa rồi , máu vẫn đang không ngừng chảy ra ,

" Con ngốc ! mày suốt ngày chỉ có bản lĩnh đánh người , có giỏi thì cướp lại căn nhà của mày đi . Lần này tao nói cho mày biết , cho dù hôm nay mày có chết ở đây thì cũng chẳng có ai đến giúp mày đâu hiểu chưa ? " Di Dan là một người nhát gan , tuy rằng bà ta có hơi sợ khi Nhã Hiên Mộc bước vào nhà , nhưng trước tình hình hiện tại cô đang bị thương dù cho có cố gắng thế nào thì cũng chẳng động thủ được với bà ta , nên cô bây giờ đối với bà ta chẳng khác nào cá nằm trên thớt , mặc cho hai mẹ con bà ta xử trí .

Hiên Mộc nhìn thẳng vào bà ta , ánh mắt như muốn giết người :  "Đừng nóng lòng , căn nhà này đương nhiên sẽ hoàn về tay chủ của nó , ngược lại bản thân bà hãy tự lo lắng cho mình thì hơn , ngẫm nghĩ xem nếu tôi lấy nhà lại được rồi thì hai mẹ con bà phải tìm một cái xó nào đó để sinh sống , có như vậy thì mới không thể chết ngay được , có biết không ?"

" Con khốn ! Mạnh miệng lắm phải không ?" Lâm Hàn Nhược nắm lấy tóc cô ,

Hiên Mộc kêu một tiếng đau đớn , da đầu của cô như sắp rách đến nơi vậy ,

" Buông tay " Hiên Mộc nghiến răng , cô cố sức vùng tay mình ra khỏi sức lực của hai mẹ con Di Dan nhưng không thể , lưng cô rất đau ,

" Buông tay ? Sao có thể , hôm nay tao muốn xem xem ...Là mày có bản lĩnh thoát ra hay là vô dụng nhận thua đây " Lâm Hàn Nhược cười lớn , cô ta nói với Di Dan đem dây thừng và một bức ảnh ra ,

Cô bị trói tay bằng dây thừng , hai người bọn họ vẫn không di chuyển cô đi , Hiên Mộc vẫn đang chóng chọi với nỗi đau khi từng mảnh vỡ vẫn còn ghim trong người , máu dường như cũng đã khô lại . Hiên Mộc không còn sức lực , cho đến khi cô thấy đồ vậy trên tay Di Dan khi đem ra ,

Hiên Mộc vùng vẫy , cô không còn vẻ bình thản nữa , tim của cô đang đau đớn , máu trong người như đang ngừng di chuyển ,

" Di Dan ! Bà dám ! Di Dan !" Hiên Mộc gào lên , đôi mắt cô khô quắc , gương mặt tái mét , trông rất đáng sợ .

" Ây yo yo , làm sao đây ? Trúng điểm yếu của cô rồi sao ? " Lâm Hàn Nhược vừa nói vừa cầm bức ảnh trong tay Di Dan lên ,

Là ảnh !

Mà cô quý trọng hơn cả mạng sống ...

Ba,  mẹ ,cô  cùng với tử đằng , gia đình cô cười rất hạnh phúc rất vui vẻ , tất cả điều có trong một bức ảnh mà cô cất giấu rất kĩ trong ngăn giường . Giờ đây đang nằm trong tay của Lâm Hàn Nhược ,

Một nỗi tuyệt vọng dâng kín Nhã Hiên Mộc , ngay cả điều cuối cùng cô cũng không bảo vệ gia đình mình nữa rồi ... Nước mắt không thể rơi ,cô nằm ở đó như một bại tướng , thua đến thảm hại ...

Môi của cô ta cong lên , Lâm Hàn Nhược lấy thêm một con dao , cô ta từ từ  tiến đến gần Hiên Mộc chậm rãi gỡ bỏ khung ảnh , sau đó kéo tấm hình ra ngoài , đặt con dao lên chân dung của người phụ nữ trên ảnh ,

" Người này trước hay là người này " Cô ta lấy dao gâm lên từng khuôn mặt đang hiện diện trên ảnh , khiến cho bức ảnh không còn nguyên vẹn ,

" Lâm Hàn Nhược ! Tôi sẽ giết chết cô ! "

" Vậy sao ? Tôi đợi cô " Cô ta lại cười ,

Hiên Mộc không thể nhẫn nhịn được hơn nữa , cô giơ chân thật mạnh vào người Lâm Hàn Nhược ,  cô ta yếu ớt ngã thẳng vào bàn ăn , đầu cũng theo đó mà đập mạnh vào cạnh bàn , đến khi cô ta mềm sũng  ngã xuống sàn nhà thì Nhã Hiên Mộc mới phát hiện , từ phần đầu của cô ta , máu đang không ngừng chảy ra , văng ra khắp sàn nhà , lan ra đến mặt , sau đó bám vào chiếc váy hồng của cô ta .

Cô chỉ nghe thấy tiếng thét kinh , rất lớn từ Di Dan , và Phỉ Phỉ ...

Không biết Phỉ Phỉ đã đến khi nào , khi cô vội đến đây thấy cửa đã không khóa , vừa bước vào cô đã không thể không thét lên kinh hoàng ,

Máu ...

Máu chảy  đầy sàn nhà , cả trong không khí mùi máu tanh vấy lên chết chóc , màu đỏ trên người Nhã Hiên Mộc và cả Lâm Hàn Nhược làm cho hai chân Phỉ Phỉ đã sớm run rẩy , gương mặt không còn một hột máu ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tâm#ut