Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24 : CƯỜI MỘT CÁI ...

Cuộc đời ngắn ngủi ! trân thành đối đãi là lòng người . Tin tưởng sự trân thành đó gọi tắt là :" đáp trả thâm tình ".🍁🍁

Anh chỉ hy vọng quyết định ích kỷ cố chấp giữ lại em ở bên cạnh của mình , sẽ không phải làm em đau khổ ...Thương tình cứu rỗi trái tim đang dần lạnh đi của anh ...Được không ? Xin em ...

...

Tiếng gọi đêm khuya phá rối trái tim người khác ,

Nhã Hiên Mộc đứng trơ trội ở một nơi rộng lớn thế này khiến Mặc Thiếu Hoành tâm tình không yên , anh muốn đến ngay bên cô , ôm cô vào lòng , hôn lên đôi mắt hiu quạnh ấy , cô như một đứa trẻ nhỏ bé cô đơn . Ngay khi Mặc Thiếu Hoành đến thứ anh chứng kiến và nghe thấy lại là tên của chính mình được cô thốt ra từ đôi môi đẹp mê người ấy , điều đó  giống như cô đang rất cần anh xuất hiện , mà Mặc Thiếu Hoành anh  lại nôn nóng hơn bất kì khoảnh khắc nào , vừa họp xong anh liền chạy đến đây ngay lập tức , chỉ là để nhìn thấy bóng dáng mĩ nhân trước mắt .

Nhã Hiên Mộc quay đầu lại , ánh đèn nơi triển lãm làm gương mặt cô trong trẻo , xinh đẹp vô cùng . Hiên Mộc quan sát rõ hơn người đàn ông vừa đến , vẫn rất soái ...Anh ta lúc nào cũng vậy , khí thế ngúc trời với bộ vest màu đen ấy thật khiến cho người khác động tâm , cô bước đến , từng bước chậm rãi nhẹ nhàng hướng về phía Mặc Thiếu Hoành , chỉ còn cách anh một bước , Hiên Mộc định mở miệng hỏi thì Mặc Thiếu Hoành đã nhanh hơn đưa tay vòng vào chiếc eo của cô kéo cô vào lòng :

" Đừng giận tôi nữa , được không ?" Mặc Thiếu Hoành hơi cúi xuống , môi mỉm thành một đường tuyệt đẹp ,

" Hả....?" Hiên Mộc đối diện với Mặc Thiếu Hoành , môi rất lâu mới thốt ra được ,

Mặc Thiếu Hoành cười , mắt nhìn về những chiếc siêu xe trên sân khấu : " Có thích không ? "

Hiên Mộc cúi đầu , đôi mắt đẹp nhìn vào ngực của Mặc Thiếu Hoành ,hơi ngượng ngập : " Thích..."

" Em thích là được rồi " Mặc Thiếu Hoành hôn nhẹ vào má cô ,

Hiên Mộc bất ngờ không phòng bị kịp , tim đập dữ dội đẩy anh ta ra : " Anh ...Không cần phải như vậy " Để lại cả triển lãm cũng thái quá rồi ,

" Để dỗ dành mĩ nhân thì cũng hết cách " Anh đứng thẳng người , nói xong câu này môi cũng nhếch lên ,

Nhã Hiên Mộc chợt đỏ mặt , đây là cách anh ta xin lỗi cô về chuyện tối hôm đó sao ?

" Được rồi , tới đây xem một chút " Anh nắm tay cô đến bên sân khấu , con xe màu đen trên bục như một con bò đen ngòm , ánh mắt tối tăm , đây cũng là chiếu siêu xe làm cho Nhã Hiên Mộc quan sát mê mệt khi đến đây ,

" Nhìn xong rồi ,thì  nói cho tôi nghe một chút " Mặc Thiếu Hoành cất giọng trầm ,

Hiên Mộc đặt trọng tâm vào chiếc xe : " Nhìn vào liền biết là Lambor aventador , nhưng phần cánh và mắt thì có hơi khác một chút , một màu đen nhám như vậy rất giống với tác phong của anh , đây là sản phẩm mới của anh sao ? đúng là rất đẹp "

" So với elemento thì em thấy thế nào ?"  Mặc Thiếu Hoành nhìn cô đầy thú vị ,

Hiên Mộc không nghĩ ngợi :  "Đương nhiên là tuyệt hơn rồi "

" Nếu được chọn một trong hai ?" Mặc Thiếu Hoành hỏi tiếp ,

Hiên Mộc mỉm cười ánh mắt sáng như sao : " Sẽ trực tiếp lái luôn Lambor Aventador này ra  ngoài đường "

Mặc Thiếu Hoành xoa đầu của cô , cất giọng : " Được rồi , về khách sạn , xe này do em lái"

" Hả ???" Cô la to , Mặc Thiếu Hoành mỉm cười bỏ đi  ,

...

Chiếc siêu xe được một đám người lái đến trước cổng triển lãm , chìa khóa điều giao cho Nhã Hiên Mộc , cô cầm chiếc chìa khóa trên tay mà căng thẳng liên hồi , cô cũng đã từng mơ thử giấc mơ không chân thật này rồi , nó khiến cô sung sướng biết bao, khi tỉnh dậy cô cũng sẽ nhớ lại ngẩn người mà cười ngốc nghếch . Bây giờ biến thành sự thật rồi , cô thật sự được lái siêu xe hàng tỉ rồi , trời ạ ! Mặc Thiếu Hoành đứng nhìn cô không rời mắt , anh biết rất rõ Nhã Hiên Mộc rất thích , cũng biết rõ nó là mơ ước của cô , mà Mặc Thiếu Hoành anh lại không thiếu những thứ này , chỉ cần cô thích , anh sẽ cho cô .

" Đứng ngẩn ra đó làm gì ? đi thôi" Anh lên tiếng ,

" Hả ? à ...Được " Hiên Mộc cười rạng rỡ nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào ghế lái ,

Mặc Thiếu Hoành không ngồi vào ghế phụ , anh ngồi ở ghế sau . Tuy Nhã Hiên Mộc đã lái được xe , nhưng chiếc Aventador này rất khác so với chiếc xe thường ngày mà cô đi , Mặc Thiếu Hoành ngồi phía sau vẫn luôn rất khiên nhẫn hướng dẫn cô từ lúc khởi động cho đến khi xe được cô lái đi . Hiên Mộc vẫn rất tự tin chuyên tâm lái xe , ngược lại Mặc Thiếu Hoành ở phía sau lại có chút nghi ngờ , cách cô rẽ vào đường lớn hoàn toàn điều theo cảm tính , nếu gặp đèn đỏ cô sẽ dừng lại đến đèn xanh lại tiếp tục chạy , chỉ là khi nhấn ga thì lại đột ngột giảm , lúc giảm đến mức chậm rãi thì cô lại cho xe lao đi nhanh . Mặc Thiếu Hoành bắt đầu khó chịu , đến khi cô thắng gấp vì chiếc xe ở đằng trước đột ngột rẽ trái thì anh mới quát : " Dừng xe !"

Hiên Mộc giật mình , vội tắp xe vào lề đường , quay lại nhìn Mặc Thiếu Hoành ,

" Bằng lái xe là do em dùng tiền để mua à ? " Mặc Thiếu Hoành nhíu mài , gương mặt khó đăm đăm ,

Hiên Mộc căng thẳng ngượng ngập : " À ...Cái đó ...Tôi vẫn chưa có "

" Em vừa nói gì ?" Mặc Thiếu Hoành không ngờ  hỏi lại cô,

" Tôi ...Vẫn chưa có bằng lái xe " Cô nhăn mặt nói nhanh , sao đó ngục đầu vào vô lăng ,

" Em ..." Mặc Thiếu Hoành đưa tay xoa thái dương , chuyện này đúng là anh không thể ngờ tới , một cô gái mê xe đến mức độ này , mà ngay cả bằng lái xe cơ bản cũng không có ,

Mặc Thiếu Hoành đau đầu mở cửa xe bước xuống bế cô qua ghế phụ , còn bản thân thì ngồi vào ghế lái , nghiêm khắc nhìn qua Nhã hiên Mộc , cô từ đầu đến cuối điều gục mặt ,

" Sau này cấm em lái xe ra đường"

" Tại ....Sao chứ ? Tôi ...Tôi trước giờ điều chạy rất tốt , chỉ là với chiếc xe này có chút lạ lẫm , vẫn chưa quen mà thôi , làm gì có ai vừa bắt đầu đã xuông sẻ được chứ ? huống hồ đây là lần đầu tiên tôi được lái những chiếc siêu xe thế này ..." Cô quyết giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng ,

" Vậy sao ? Ngay cả bằng lái xe cơ bản cũng không có , em nghĩ những lời này sẽ thuyết phục được cảnh sát ở Bắc Kinh sao? " Mặc Thiếu Hoành cao giọng khẽ quát ,

" Anh ...Có cần phải nói khó nghe vậy không ? "

" Để giữ gìn cái mạng nhỏ của em , tôi buộc lòng phải nói ra những điều này " Mặc Thiếu Hoành không thèm ngó ngàng tới cô nữa , anh nhấn ga lao nhanh đi ,

Nhã Hiên Mộc "Hừ..."  một tiếng giận giữ , rồi quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe ,

...

Về đến khách sạn , cả hai chẳng nói với nhau một lời , Mặc Thiếu Hoành sau khi tắm xong thì cũng ngó lơ cô , đi vào phòng làm việc . Nhã Hiên Mộc một bụng ấm ức , liếc nhìn anh miệng lầm bầm mắng : " Đồ keo kiệt !!!, chẳng phải nói sẽ cho tôi cả triển lãm sao ? Nói láo !" Dĩ nhiên những câu này Mặc Thiếu Hoành sẽ không thể nghe thấy ,

Đang rất tức giận , chuông điện thoại từ Phỉ Phỉ gọi đến làm cô phần nào cảm thấy thoải mái , Hiên Mộc bắt máy : " Phỉ Phỉ ?"

" Hiên Mộc à ? Cậu rốt cuộc đang ở đâu vậy ? mình gọi cho cậu nhiều lần nhưng vẫn không được" Phỉ Phỉ có vẻ rất gấp gáp ,

Là cô quên bẫng đi mất , hôm nay đúng là ngày Phỉ Phỉ quay về Bắc Kinh , Hiên Mộc vội giải thích :  "Xin lỗi cậu , mình hiện tại đang ở Pháp , cũng quên mất hôm nay là ngày cậu bay về nước , mình xin lỗi "

" Ở Pháp ? Vậy cậu đang ở cùng với ai vậy ?"

" À...Ừm ...Mình ở cùng với Mặc Thiếu Hoành " Hiên Mộc khó khăn nhắc đến tên anh ,

" Mặc Thiếu Hoành ? Là ai vậy ?" Phỉ Phỉ sốt sắn hơn ,

" Cũng không có gì , anh ta ...Mình chỉ qua đây vì công việc thôi ..."

Đầu dây bên kia Phỉ Phỉ ngập ngừng : " Vậy ...Cậu chắc hẳn vẫn chưa biết gì nhỉ ? "

" Sao vậy ?" Hiên Mộc cảm thấy sự bất thường ,

" Không... Không có gì ..." Giọng của Phỉ Phỉ càng kì lạ hơn ,

" Phỉ Phỉ ! Cậu mau nói cho mình biết , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi " Hiên Mộc là người hiểu rõ Phỉ Phỉ nhất , giọng điệu gấp gáp lại còn có chút rung sợ như vậy thì nhất định là có chuyện không hay xảy ra ,

Quả nhiên đầu dây bên kia Phỉ Phỉ đã bật khóc , giọng lo sợ: " Cậu ....Cậu không được kích động ...Mình sẽ ...sẽ nói "

" Được , cậu mau nói cho mình biết " Hiên Mộc cố gắng bình tĩnh , đầu mài nhíu chặt ,

" Lâm Hàn Nhược cô ta ...Tử đằng đã bị cô ta gọi người đến đốn rồi ...Hu hu.. Hiên  Mộc mình vừa về đã nghe tin này rồi , gọi cho cậu mãi chẳng được , mình không biết phải làm sao , Hiên Mộc phải làm sao đây ? Hu ...hu " Phỉ Phỉ khóc lớn vào loa điện thoại ,

Cô cảm thấy đầu óc choáng váng , cả người chẳng trụ nổi khụy xuống sàn nhà , tay cầm điện thoại cũng rung rẩy theo  ,

" Hiên Mộc ?? ....Hiên Mộc " Phỉ Phỉ vừa khóc vừa gọi tên cô trong điện thoại  ,

Tại sao ?

Rốt cuộc cô ta phải làm đến mức này sao ? Muốn khiến cô phải tự tay giết chết cô ta sao ?

Lâm Hàn Nhược cô thật sự muốn vậy sao ?

Nỗi đau , là một thứ gì đó rất kinh khủng , rõ ràng cô đã cố tình cất giấu thật kĩ để cho bản thân không phải đau đớn , rõ ràng là sự nhẫn nhục của cô đã đến giới hạn thấp nhất . Vậy mà vẫn chưa đủ , trực tiếp chèn ép vết thương được giấu sau lớp vải mà cô đã che đi , họ tàn nhẫn như vậy , Nhã Hiên Mộc cô còn có lí do gì để bỏ qua cho họ nữa đây ? Được ! Nếu đã muốn đuổi cùng giết tận đến như vậy , thì cô sẽ sẵng sàng chiều lòng cô ta .

Hiên Mộc nhắm mắt , ổn định lại cảm xúc , cầm điện thoại lên :

" Mình ổn , Phỉ Phỉ cậu nghe mình nói đây , cứ để họ sống thoải mái một chút đi , vì khi Nhã Hiên Mộc mình về đến Bắc Kinh thì mình sẽ biến tất cả của họ thành tro tàn sớm thôi , những thứ bị đảo lộn bấy lâu nay ...Đã đến lúc phải đặt lại đúng vị trí của nó rồi " Từng chữ mà Hiên Mộc thốt ra rét buốt vô cùng , nếu đã như vậy thì chỉ còn cách này thôi , cô phải đòi lại công bằng cho ba mẹ và cho cả cô nữa ! Ngắt máy , ánh mắt cô chợt lạnh đi khi nhìn vào phòng làm việc ,

" Cóc Cóc..."

" Vào đi "

Mặc Thiếu Hoành liếc mắt ra cửa sau khi thấy bóng dáng nhỏ bé đi vào thì môi cũng hơi nhếch lên , Hiên Mộc hít một hơi đi về phía bàn làm việc của Mặc Thiếu Hoành , cô định mở miệng nhưng lại chợt nhớ đến lúc trước Lâm Hàn Nhượt có qua lại với Mặc Thiếu Hoành , nếu cô nói với anh ta rằng bản thân muốn bay về để tính toán với Lâm Hàn Nhượt thì không biết anh ta có cho cô về không ? hoặc cũng có thể sẽ thay cô ta xử lí cô cũng nên ... Rốt cuộc là nên nói hay không đây ?

Nhìn bộ dạng muốn nói rồi lại thôi của cô , Mặc Thiếu Hoành không mấy kiên nhẫn mở miệng :

" Có việc gì sao ? " Nhưng ánh mắt anh lại chẳng rời chiếc màng hình vi tính trước mặt , tay gõ gõ thứ gì đó ,

" Đúng là tìm anh có việc " Hiên Mộc quyết tâm , cùng lắm thì chết , cô sẽ chẳng sợ gì nữa ,

" Nói đi " Mặc Thiếu Hoành vẫn đang nghiêm túc xử lí việc ,

" Tôi ...Muốn quay về Bắc Kinh " Cô trực tiếp nói ra ,

Sau khi nói ra điều này , gương mặt của Mặc Thiếu Hoành  thoáng chút không vui , ngưng động tác , anh ngẩn đầu nhìn vào cô gái trước mặt .

" Qua đây " Mặc Thiếu Hoành gọi cô , tay gõ nhẹ lên đùi của mình . Hiên Mộc hiểu ý , cô đi đến ngồi lên đùi của anh ,

Hiếm khi thấy cô nghe lời như vậy , Mặc Thiếu Hoành cũng trở nên nhẹ nhàng đôi chút : " Vì sao muốn quay về Bắc Kinh ?"

Ở khoảng cách vô cùng gần thế này , Hiên Mộc ngồi trong lòng của Mặc Thiếu Hoành cô cảm nhận rõ ràng nhịp tim mình đang bị anh thao túng , cô trả lời giọng nhỏ xíu : " Tôi...Có chút việc " . Mặc Thiếu Hoành thấy cô cứ cúi đầu thì có chút phiền lòng , đưa tay nâng cằm của cô , để cô nhìn thẳng vào mắt anh , môi anh ghé gần cô : " Khi nào ?"

" Ngày mai ..." Hiên Mộc cũng không tránh né ,

Mặc Thiếu Hoành nheo mắt nhìn cô chằm chằm ,

Hiên Mộc căng thẳng không thôi , cái tên này ! sao lại xấu xa đến mức này , tim cô sắp văng ra ngoài luôn rồi ,

" Nóng lắm sao ? Mặt đỏ như vậy " Mặc Thiếu Hoành nhếch môi , sờ vào làn da ửng hồng trên má của cô ,

Cô vội giữ khoảng cách , tránh né bàn tay của Mặc Thiếu Hoành ,

" Không ...Nóng ..." Ngượng chết đi được ,

" Muốn quay về cũng không phải là không được " Anh từ tốn dựa ra sau ghế ,

" Anh nói thật sao ?" Cô ngạc nhiên ,

Mặc Thiếu Hoành gật đầu ,

" Vậy ..."

" Cười một cái " Mặc Thiếu Hoành bất ngờ yêu cầu ( >< ) Awwww)

" Hả ??" Cô ngơ ngác

" Tôi nói em cười với tôi một cái " Mặc Thiếu Hoành nghiêm mặt , lời nói cũng không còn được nhẹ nhàng như lúc trước . Từ khi cô bước vào phòng này , cô không hề mở miệng cười với anh dù chỉ một chút , ngay cả khi có việc cần nhờ vả . Anh thật không hiểu , rõ ràng là cười đẹp như vậy nhưng lại không chịu lấy lòng anh , nếu đổi lại là những cô gái ở ngoài kia có lẽ sẽ biết điều hơn cô , làm bằng  mọi cách để quyến rũ Mặc Thiếu Hoành anh . Nhưng cô thì không , điều này làm cho Mặc Thiếu Hoành trở nên không vui ,

" Chỉ vậy thôi sao ? Anh không đùa với tôi chứ " Hiên Mộc dò xét ,

Anh vẫn nhìn cô , đợi cô hành động , Nhã Hiên Mộc biết anh sẽ không nhẫn nại mà lặp lại lời vừa nói , cô ngập ngừng ,cuối cùng nhã nhặn nặn ra một nụ cười .Tuy rất gượng ép  nhưng thật sự vô cùng đẹp ! Mặc Thiếu Hoành thật sự bị cướp hồn rồi , nhìn cô đến ngây ngốc quên cả trời đất , pha lê và mặt trời , nụ cười của cô xinh đẹp như pha lê được mặt trời chiếu rọi , lung linh hơn bất kì viên đá quý nào , mùi hương trên cơ thể cô thơm ngát , sống hơn 30 năm  trong đời cuối cùng Mặc Thiếu Hoành cũng đã hiểu cảm giác "Tim bị đánh cắp "  là như thế nào rồi ,

Cảm xúc là thứ khó có thể chối bỏ nhất , thương trường nếu muốn thắng thì phải trực tiếp giành lấy , tình cảm đối với Mặc Thiếu Hoành cũng vậy ... Không ngoại lệ
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tâm#ut