Chương 24 : CƯỜI MỘT CÁI ...
Cuộc đời ngắn ngủi ! trân thành đối đãi là lòng người . Tin tưởng sự trân thành đó gọi tắt là :" đáp trả thâm tình ".🍁🍁
Anh chỉ hy vọng quyết định ích kỷ cố chấp giữ lại em ở bên cạnh của mình , sẽ không phải làm em đau khổ ...Thương tình cứu rỗi trái tim đang dần lạnh đi của anh ...Được không ? Xin em ...
...
Tiếng gọi đêm khuya phá rối trái tim người khác ,
Nhã Hiên Mộc đứng trơ trội ở một nơi rộng lớn thế này khiến Mặc Thiếu Hoành tâm tình không yên , anh muốn đến ngay bên cô , ôm cô vào lòng , hôn lên đôi mắt hiu quạnh ấy , cô như một đứa trẻ nhỏ bé cô đơn . Ngay khi Mặc Thiếu Hoành đến thứ anh chứng kiến và nghe thấy lại là tên của chính mình được cô thốt ra từ đôi môi đẹp mê người ấy , điều đó giống như cô đang rất cần anh xuất hiện , mà Mặc Thiếu Hoành anh lại nôn nóng hơn bất kì khoảnh khắc nào , vừa họp xong anh liền chạy đến đây ngay lập tức , chỉ là để nhìn thấy bóng dáng mĩ nhân trước mắt .
Nhã Hiên Mộc quay đầu lại , ánh đèn nơi triển lãm làm gương mặt cô trong trẻo , xinh đẹp vô cùng . Hiên Mộc quan sát rõ hơn người đàn ông vừa đến , vẫn rất soái ...Anh ta lúc nào cũng vậy , khí thế ngúc trời với bộ vest màu đen ấy thật khiến cho người khác động tâm , cô bước đến , từng bước chậm rãi nhẹ nhàng hướng về phía Mặc Thiếu Hoành , chỉ còn cách anh một bước , Hiên Mộc định mở miệng hỏi thì Mặc Thiếu Hoành đã nhanh hơn đưa tay vòng vào chiếc eo của cô kéo cô vào lòng :
" Đừng giận tôi nữa , được không ?" Mặc Thiếu Hoành hơi cúi xuống , môi mỉm thành một đường tuyệt đẹp ,
" Hả....?" Hiên Mộc đối diện với Mặc Thiếu Hoành , môi rất lâu mới thốt ra được ,
Mặc Thiếu Hoành cười , mắt nhìn về những chiếc siêu xe trên sân khấu : " Có thích không ? "
Hiên Mộc cúi đầu , đôi mắt đẹp nhìn vào ngực của Mặc Thiếu Hoành ,hơi ngượng ngập : " Thích..."
" Em thích là được rồi " Mặc Thiếu Hoành hôn nhẹ vào má cô ,
Hiên Mộc bất ngờ không phòng bị kịp , tim đập dữ dội đẩy anh ta ra : " Anh ...Không cần phải như vậy " Để lại cả triển lãm cũng thái quá rồi ,
" Để dỗ dành mĩ nhân thì cũng hết cách " Anh đứng thẳng người , nói xong câu này môi cũng nhếch lên ,
Nhã Hiên Mộc chợt đỏ mặt , đây là cách anh ta xin lỗi cô về chuyện tối hôm đó sao ?
" Được rồi , tới đây xem một chút " Anh nắm tay cô đến bên sân khấu , con xe màu đen trên bục như một con bò đen ngòm , ánh mắt tối tăm , đây cũng là chiếu siêu xe làm cho Nhã Hiên Mộc quan sát mê mệt khi đến đây ,
" Nhìn xong rồi ,thì nói cho tôi nghe một chút " Mặc Thiếu Hoành cất giọng trầm ,
Hiên Mộc đặt trọng tâm vào chiếc xe : " Nhìn vào liền biết là Lambor aventador , nhưng phần cánh và mắt thì có hơi khác một chút , một màu đen nhám như vậy rất giống với tác phong của anh , đây là sản phẩm mới của anh sao ? đúng là rất đẹp "
" So với elemento thì em thấy thế nào ?" Mặc Thiếu Hoành nhìn cô đầy thú vị ,
Hiên Mộc không nghĩ ngợi : "Đương nhiên là tuyệt hơn rồi "
" Nếu được chọn một trong hai ?" Mặc Thiếu Hoành hỏi tiếp ,
Hiên Mộc mỉm cười ánh mắt sáng như sao : " Sẽ trực tiếp lái luôn Lambor Aventador này ra ngoài đường "
Mặc Thiếu Hoành xoa đầu của cô , cất giọng : " Được rồi , về khách sạn , xe này do em lái"
" Hả ???" Cô la to , Mặc Thiếu Hoành mỉm cười bỏ đi ,
...
Chiếc siêu xe được một đám người lái đến trước cổng triển lãm , chìa khóa điều giao cho Nhã Hiên Mộc , cô cầm chiếc chìa khóa trên tay mà căng thẳng liên hồi , cô cũng đã từng mơ thử giấc mơ không chân thật này rồi , nó khiến cô sung sướng biết bao, khi tỉnh dậy cô cũng sẽ nhớ lại ngẩn người mà cười ngốc nghếch . Bây giờ biến thành sự thật rồi , cô thật sự được lái siêu xe hàng tỉ rồi , trời ạ ! Mặc Thiếu Hoành đứng nhìn cô không rời mắt , anh biết rất rõ Nhã Hiên Mộc rất thích , cũng biết rõ nó là mơ ước của cô , mà Mặc Thiếu Hoành anh lại không thiếu những thứ này , chỉ cần cô thích , anh sẽ cho cô .
" Đứng ngẩn ra đó làm gì ? đi thôi" Anh lên tiếng ,
" Hả ? à ...Được " Hiên Mộc cười rạng rỡ nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào ghế lái ,
Mặc Thiếu Hoành không ngồi vào ghế phụ , anh ngồi ở ghế sau . Tuy Nhã Hiên Mộc đã lái được xe , nhưng chiếc Aventador này rất khác so với chiếc xe thường ngày mà cô đi , Mặc Thiếu Hoành ngồi phía sau vẫn luôn rất khiên nhẫn hướng dẫn cô từ lúc khởi động cho đến khi xe được cô lái đi . Hiên Mộc vẫn rất tự tin chuyên tâm lái xe , ngược lại Mặc Thiếu Hoành ở phía sau lại có chút nghi ngờ , cách cô rẽ vào đường lớn hoàn toàn điều theo cảm tính , nếu gặp đèn đỏ cô sẽ dừng lại đến đèn xanh lại tiếp tục chạy , chỉ là khi nhấn ga thì lại đột ngột giảm , lúc giảm đến mức chậm rãi thì cô lại cho xe lao đi nhanh . Mặc Thiếu Hoành bắt đầu khó chịu , đến khi cô thắng gấp vì chiếc xe ở đằng trước đột ngột rẽ trái thì anh mới quát : " Dừng xe !"
Hiên Mộc giật mình , vội tắp xe vào lề đường , quay lại nhìn Mặc Thiếu Hoành ,
" Bằng lái xe là do em dùng tiền để mua à ? " Mặc Thiếu Hoành nhíu mài , gương mặt khó đăm đăm ,
Hiên Mộc căng thẳng ngượng ngập : " À ...Cái đó ...Tôi vẫn chưa có "
" Em vừa nói gì ?" Mặc Thiếu Hoành không ngờ hỏi lại cô,
" Tôi ...Vẫn chưa có bằng lái xe " Cô nhăn mặt nói nhanh , sao đó ngục đầu vào vô lăng ,
" Em ..." Mặc Thiếu Hoành đưa tay xoa thái dương , chuyện này đúng là anh không thể ngờ tới , một cô gái mê xe đến mức độ này , mà ngay cả bằng lái xe cơ bản cũng không có ,
Mặc Thiếu Hoành đau đầu mở cửa xe bước xuống bế cô qua ghế phụ , còn bản thân thì ngồi vào ghế lái , nghiêm khắc nhìn qua Nhã hiên Mộc , cô từ đầu đến cuối điều gục mặt ,
" Sau này cấm em lái xe ra đường"
" Tại ....Sao chứ ? Tôi ...Tôi trước giờ điều chạy rất tốt , chỉ là với chiếc xe này có chút lạ lẫm , vẫn chưa quen mà thôi , làm gì có ai vừa bắt đầu đã xuông sẻ được chứ ? huống hồ đây là lần đầu tiên tôi được lái những chiếc siêu xe thế này ..." Cô quyết giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng ,
" Vậy sao ? Ngay cả bằng lái xe cơ bản cũng không có , em nghĩ những lời này sẽ thuyết phục được cảnh sát ở Bắc Kinh sao? " Mặc Thiếu Hoành cao giọng khẽ quát ,
" Anh ...Có cần phải nói khó nghe vậy không ? "
" Để giữ gìn cái mạng nhỏ của em , tôi buộc lòng phải nói ra những điều này " Mặc Thiếu Hoành không thèm ngó ngàng tới cô nữa , anh nhấn ga lao nhanh đi ,
Nhã Hiên Mộc "Hừ..." một tiếng giận giữ , rồi quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe ,
...
Về đến khách sạn , cả hai chẳng nói với nhau một lời , Mặc Thiếu Hoành sau khi tắm xong thì cũng ngó lơ cô , đi vào phòng làm việc . Nhã Hiên Mộc một bụng ấm ức , liếc nhìn anh miệng lầm bầm mắng : " Đồ keo kiệt !!!, chẳng phải nói sẽ cho tôi cả triển lãm sao ? Nói láo !" Dĩ nhiên những câu này Mặc Thiếu Hoành sẽ không thể nghe thấy ,
Đang rất tức giận , chuông điện thoại từ Phỉ Phỉ gọi đến làm cô phần nào cảm thấy thoải mái , Hiên Mộc bắt máy : " Phỉ Phỉ ?"
" Hiên Mộc à ? Cậu rốt cuộc đang ở đâu vậy ? mình gọi cho cậu nhiều lần nhưng vẫn không được" Phỉ Phỉ có vẻ rất gấp gáp ,
Là cô quên bẫng đi mất , hôm nay đúng là ngày Phỉ Phỉ quay về Bắc Kinh , Hiên Mộc vội giải thích : "Xin lỗi cậu , mình hiện tại đang ở Pháp , cũng quên mất hôm nay là ngày cậu bay về nước , mình xin lỗi "
" Ở Pháp ? Vậy cậu đang ở cùng với ai vậy ?"
" À...Ừm ...Mình ở cùng với Mặc Thiếu Hoành " Hiên Mộc khó khăn nhắc đến tên anh ,
" Mặc Thiếu Hoành ? Là ai vậy ?" Phỉ Phỉ sốt sắn hơn ,
" Cũng không có gì , anh ta ...Mình chỉ qua đây vì công việc thôi ..."
Đầu dây bên kia Phỉ Phỉ ngập ngừng : " Vậy ...Cậu chắc hẳn vẫn chưa biết gì nhỉ ? "
" Sao vậy ?" Hiên Mộc cảm thấy sự bất thường ,
" Không... Không có gì ..." Giọng của Phỉ Phỉ càng kì lạ hơn ,
" Phỉ Phỉ ! Cậu mau nói cho mình biết , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi " Hiên Mộc là người hiểu rõ Phỉ Phỉ nhất , giọng điệu gấp gáp lại còn có chút rung sợ như vậy thì nhất định là có chuyện không hay xảy ra ,
Quả nhiên đầu dây bên kia Phỉ Phỉ đã bật khóc , giọng lo sợ: " Cậu ....Cậu không được kích động ...Mình sẽ ...sẽ nói "
" Được , cậu mau nói cho mình biết " Hiên Mộc cố gắng bình tĩnh , đầu mài nhíu chặt ,
" Lâm Hàn Nhược cô ta ...Tử đằng đã bị cô ta gọi người đến đốn rồi ...Hu hu.. Hiên Mộc mình vừa về đã nghe tin này rồi , gọi cho cậu mãi chẳng được , mình không biết phải làm sao , Hiên Mộc phải làm sao đây ? Hu ...hu " Phỉ Phỉ khóc lớn vào loa điện thoại ,
Cô cảm thấy đầu óc choáng váng , cả người chẳng trụ nổi khụy xuống sàn nhà , tay cầm điện thoại cũng rung rẩy theo ,
" Hiên Mộc ?? ....Hiên Mộc " Phỉ Phỉ vừa khóc vừa gọi tên cô trong điện thoại ,
Tại sao ?
Rốt cuộc cô ta phải làm đến mức này sao ? Muốn khiến cô phải tự tay giết chết cô ta sao ?
Lâm Hàn Nhược cô thật sự muốn vậy sao ?
Nỗi đau , là một thứ gì đó rất kinh khủng , rõ ràng cô đã cố tình cất giấu thật kĩ để cho bản thân không phải đau đớn , rõ ràng là sự nhẫn nhục của cô đã đến giới hạn thấp nhất . Vậy mà vẫn chưa đủ , trực tiếp chèn ép vết thương được giấu sau lớp vải mà cô đã che đi , họ tàn nhẫn như vậy , Nhã Hiên Mộc cô còn có lí do gì để bỏ qua cho họ nữa đây ? Được ! Nếu đã muốn đuổi cùng giết tận đến như vậy , thì cô sẽ sẵng sàng chiều lòng cô ta .
Hiên Mộc nhắm mắt , ổn định lại cảm xúc , cầm điện thoại lên :
" Mình ổn , Phỉ Phỉ cậu nghe mình nói đây , cứ để họ sống thoải mái một chút đi , vì khi Nhã Hiên Mộc mình về đến Bắc Kinh thì mình sẽ biến tất cả của họ thành tro tàn sớm thôi , những thứ bị đảo lộn bấy lâu nay ...Đã đến lúc phải đặt lại đúng vị trí của nó rồi " Từng chữ mà Hiên Mộc thốt ra rét buốt vô cùng , nếu đã như vậy thì chỉ còn cách này thôi , cô phải đòi lại công bằng cho ba mẹ và cho cả cô nữa ! Ngắt máy , ánh mắt cô chợt lạnh đi khi nhìn vào phòng làm việc ,
" Cóc Cóc..."
" Vào đi "
Mặc Thiếu Hoành liếc mắt ra cửa sau khi thấy bóng dáng nhỏ bé đi vào thì môi cũng hơi nhếch lên , Hiên Mộc hít một hơi đi về phía bàn làm việc của Mặc Thiếu Hoành , cô định mở miệng nhưng lại chợt nhớ đến lúc trước Lâm Hàn Nhượt có qua lại với Mặc Thiếu Hoành , nếu cô nói với anh ta rằng bản thân muốn bay về để tính toán với Lâm Hàn Nhượt thì không biết anh ta có cho cô về không ? hoặc cũng có thể sẽ thay cô ta xử lí cô cũng nên ... Rốt cuộc là nên nói hay không đây ?
Nhìn bộ dạng muốn nói rồi lại thôi của cô , Mặc Thiếu Hoành không mấy kiên nhẫn mở miệng :
" Có việc gì sao ? " Nhưng ánh mắt anh lại chẳng rời chiếc màng hình vi tính trước mặt , tay gõ gõ thứ gì đó ,
" Đúng là tìm anh có việc " Hiên Mộc quyết tâm , cùng lắm thì chết , cô sẽ chẳng sợ gì nữa ,
" Nói đi " Mặc Thiếu Hoành vẫn đang nghiêm túc xử lí việc ,
" Tôi ...Muốn quay về Bắc Kinh " Cô trực tiếp nói ra ,
Sau khi nói ra điều này , gương mặt của Mặc Thiếu Hoành thoáng chút không vui , ngưng động tác , anh ngẩn đầu nhìn vào cô gái trước mặt .
" Qua đây " Mặc Thiếu Hoành gọi cô , tay gõ nhẹ lên đùi của mình . Hiên Mộc hiểu ý , cô đi đến ngồi lên đùi của anh ,
Hiếm khi thấy cô nghe lời như vậy , Mặc Thiếu Hoành cũng trở nên nhẹ nhàng đôi chút : " Vì sao muốn quay về Bắc Kinh ?"
Ở khoảng cách vô cùng gần thế này , Hiên Mộc ngồi trong lòng của Mặc Thiếu Hoành cô cảm nhận rõ ràng nhịp tim mình đang bị anh thao túng , cô trả lời giọng nhỏ xíu : " Tôi...Có chút việc " . Mặc Thiếu Hoành thấy cô cứ cúi đầu thì có chút phiền lòng , đưa tay nâng cằm của cô , để cô nhìn thẳng vào mắt anh , môi anh ghé gần cô : " Khi nào ?"
" Ngày mai ..." Hiên Mộc cũng không tránh né ,
Mặc Thiếu Hoành nheo mắt nhìn cô chằm chằm ,
Hiên Mộc căng thẳng không thôi , cái tên này ! sao lại xấu xa đến mức này , tim cô sắp văng ra ngoài luôn rồi ,
" Nóng lắm sao ? Mặt đỏ như vậy " Mặc Thiếu Hoành nhếch môi , sờ vào làn da ửng hồng trên má của cô ,
Cô vội giữ khoảng cách , tránh né bàn tay của Mặc Thiếu Hoành ,
" Không ...Nóng ..." Ngượng chết đi được ,
" Muốn quay về cũng không phải là không được " Anh từ tốn dựa ra sau ghế ,
" Anh nói thật sao ?" Cô ngạc nhiên ,
Mặc Thiếu Hoành gật đầu ,
" Vậy ..."
" Cười một cái " Mặc Thiếu Hoành bất ngờ yêu cầu ( >< ) Awwww)
" Hả ??" Cô ngơ ngác
" Tôi nói em cười với tôi một cái " Mặc Thiếu Hoành nghiêm mặt , lời nói cũng không còn được nhẹ nhàng như lúc trước . Từ khi cô bước vào phòng này , cô không hề mở miệng cười với anh dù chỉ một chút , ngay cả khi có việc cần nhờ vả . Anh thật không hiểu , rõ ràng là cười đẹp như vậy nhưng lại không chịu lấy lòng anh , nếu đổi lại là những cô gái ở ngoài kia có lẽ sẽ biết điều hơn cô , làm bằng mọi cách để quyến rũ Mặc Thiếu Hoành anh . Nhưng cô thì không , điều này làm cho Mặc Thiếu Hoành trở nên không vui ,
" Chỉ vậy thôi sao ? Anh không đùa với tôi chứ " Hiên Mộc dò xét ,
Anh vẫn nhìn cô , đợi cô hành động , Nhã Hiên Mộc biết anh sẽ không nhẫn nại mà lặp lại lời vừa nói , cô ngập ngừng ,cuối cùng nhã nhặn nặn ra một nụ cười .Tuy rất gượng ép nhưng thật sự vô cùng đẹp ! Mặc Thiếu Hoành thật sự bị cướp hồn rồi , nhìn cô đến ngây ngốc quên cả trời đất , pha lê và mặt trời , nụ cười của cô xinh đẹp như pha lê được mặt trời chiếu rọi , lung linh hơn bất kì viên đá quý nào , mùi hương trên cơ thể cô thơm ngát , sống hơn 30 năm trong đời cuối cùng Mặc Thiếu Hoành cũng đã hiểu cảm giác "Tim bị đánh cắp " là như thế nào rồi ,
Cảm xúc là thứ khó có thể chối bỏ nhất , thương trường nếu muốn thắng thì phải trực tiếp giành lấy , tình cảm đối với Mặc Thiếu Hoành cũng vậy ... Không ngoại lệ
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro