Chương 8 : Đại hôn
Suốt một tuần qua, tướng phủ ngập tràn trong sự bận rộn, tất bật từ lễ Nạp thái đến lễ Nạp tài (lễ Hỏi). Hai bên gia đình cẩn thận bàn bạc chuyện cưới hỏi, sắp xếp lịch thành hôn, phân công mọi việc một cách chu đáo, cẩn thận. Ngày đại hôn được hai bên định rõ, bây giờ chỉ còn chờ tới hôm đó rước dâu bái đường.Trước khi cử hành đại hôn, đôi phu thê sẽ không được gặp nhau.
Cô nằm dài trên ghế ở sân viện, ngẫm nghĩ tới sau này. Ánh mắt cô ngắm nhìn theo từng chiếc lá phong đỏ rực, đôi mắt ấy trầm ngâm, chìm sâu trong suy tư. Bầu trời quang đãng, tiết trời mát mẻ, những chú chim bay lượn trên bầu trời rộng lớn làm lòng cô nôn nao. Cô cũng muốn được như chúng, được tự do, không bị ép buộc bởi hôn nhân.
Ngày Nhâm Tý, tháng 9 năm Giáp Thân, con phố hoa lệ như sực sôi rực rỡ. Ánh nắng chiếu soi rực rỡ bầu trời, mười dặm hồng trang, Dạ Thiên mặc hỷ phục đỏ thẫm đi đầu, dẫn đoàn người tới tể tướng phủ đón dâu. Phủ tể tướng được trang hoàng lộng lẫy ngập trong sắc đỏ. Chữ hỷ được dán khắp nơi. Người hầu đi qua đi lại bận rộn bộn bề.
Cô ngồi trước bàn trang điểm được mẫu thân và tẩu tẩu trang điểm . Lớp son đỏ trên môi, má ửng hồng vì lớp phấn nhẹ, nhìn cô diễm lệ vô cùng. Dẫu như vậy, nhưng tâm trạng cô hỗn độn, cô chẳng biết nên vui hay nên buồn.
"Chẳng lẽ thật sự là " ý trời" sao ?" -Cô cảm thấy mình như một con kiến nhỏ bị số phận trêu ngươi, cố vùng vẫy thoát ra khỏi một cuộc hôn nhân đau khổ, ông trời lại ban thêm cho cô một cuộc hôn nhân không thể thay đổi, cuộc hôn nhân mà cô tràn đầy lo lắng cho tương lai. Lúc này từ bên ngoài cửa vọng vào :" Dạ Thiên tướng quân đã tới trước phủ đón dâu, mời tiểu thư!".
Giọng nói vẳng bên tai kéo cô ra khỏi những dòng suy nghĩ. Mẫu thân đội chiếc khăn voan đỏ lên cho cô, che đi khuôn mặt diễm lệ. Phụ Thân, mẫu thân, các ca ca, tẩu tẩu, mắt ai cũng đỏ ửng . Mẫu thân nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mi. Cha cô lên tiếng:
- Tuyết nhi, sau này gả vào Trần phủ, con phải sống thật tốt. Nếu hắn dám đối sử bất công với con phải báo cho ta biết. Ta nhất định sẽ đi tìm lại công bằng cho con..
- Phụ thân con nói phải. Tể tướng phủ sẽ mãi là chỗ dựa vững chắc cho con.- Mẫu thân cô tiếp lời.
Bà mối dắt tay cô bước ra khỏi viện. Bất giác hai hàng lệ lăn dài trên má cô từ lúc nào. Có lẽ là cảm xúc còn đọng lại do một chút ý thức của nguyên chủ chưa tan biến, cũng có thể là cảm xúc hỗn độn trong cô.
Bước tới cửa tể tướng phủ, Dạ Thiên đưa tay tới dắt cô hướng về phía kiệu đỏ tám người khiêng. Ngay khi chân cô bước ra khỏi cửa phủ, cô sẽ phải đối mặt với một ván cờ mới. Cô lại phải mưu tính để đi tiếp ván cờ này. Đối với cô, nếu vận mệnh định sẵn là một ván cờ thì cùng lắm là thua một phen lưu danh thiên cổ. Cô sẽ trực tiếp đấu với số mệnh, đấu với ý trời. Nếu thuận thiên chẳng thế sống cô sẽ nghịch thiên mà đi.
Kiệu được nhấc lên, từ từ tiến tới Trần phủ. Dạ Thiên đi đầu, khuôn mặt anh tuấn mang theo sự lạnh lùng. Nhưng từ đáy mắt lại hiện lên nét vui vẻ khó nhận ra. Tiếng kèn trống nhộn nhịp vang dội, pháo hoa nổ vang trời. Tâm trạng lo lắng của cô cũng vơi đi phần nào.
Được một lúc, tiếng người bên ngoài vang lên:" Hạ kiệu." Tiếng pháo nổ trước Trần phủ, cô được bàn tay to lớn của Dạ Thiên đỡ lấy. Đôi tay ấy to lớn, nắm trọn lấy tay cô , cho cô một cảm giác an toàn, được che trở. Cô cùng Dạ Thiên trong bộ hỷ phục đỏ rực cùng nhau bước vào sảnh đường.
- Nhất bái thiên địa - Tiếng nói vang vọng.
Cô cùng Dạ Thiên quỳ xuống lạy ba lần cầu trời đất chứng giám cho mối hôn sự, hy vọng có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
- Nhị bái cao đường - Cô cùng Dạ Thiên quỳnh xuống bái ba lạy với cha mẹ hai bên, như để chứng minh sự chấp thuận cho hôn lễ. Cũng là thể hiện sự biết ơn, sự tôn trọng với cha mẹ hai bên.
- Phu thê giao bái. - Cô quay người đối mặt với Dạ Thiên, quỳ bái. Điều này thể hiện sự tôn trọng và gắn bó của đôi phu thê trong cuộc sống sau này, cũng một lời cam kết về lòng trung thành và sự hòa hợp.
- Dâng hương cho gia tiên. - Tiếng hô vừa dứt, cô cùng Dạ Thiên bước tới bên bàn thờ gia tiên, thắp nhang, quỳ xuống bái ba lạy.
-Chúng con xin dâng hương, kính cáo tổ tiên, cầu mong tổ tiên phù hộ cho con cháu đời đời hạnh phúc. Mọi người trong sảnh im lặng, thể hiện sự trang nghiêm, lòng thành kính đối với tổ tiên.
- Động phòng hoa chúc, phu thê hạnh phúc trăm năm.
Cô được Dạ Thiên dẫn về khuê phòng. Bên ngoài mọi người bắt đầu mở tiệc linh đình, Dạ Thiên cũng bắt đầu nhập tiệc. Trong căn phòng, cô ngồi trên giường im lặng, tiếng người bên ngoài vẫn nói cười không ngớt. Bỗng cánh cửa mở ra, Tử Trúc bước vào :
- Tiểu thư, em biết hôm nay người rất mệt mỏi chưa có gì lót dạ. Tử Trúc mang cho người một ít điểm tâm và trà ấm đây. Nhưng người cũng không được bỏ khăn xuống đâu đó, tấm khăn đo này nhất định phải là Dạ Thiên tướng quân tháo xuống. Như vậy mới có thể hôn nhân viên mãn được. Cũng là có chút khó khăn cho người rồi.
Cô mỉm cười:
- Không sao đâu, cảm ơn muội nhiều nhé. Cô ăn nhẹ từng miếng điểm tâm lấy lại sức lực, nước trà ấm xoa dịu đi tâm trạng căng thẳng trong cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro