Chương 1.1: Ma bị chó đuổi
Màn đêm buông xuống, đại đô thị quốc tế phồn hoa, phần lớn đèn đuốc ở ngã tư đường vẫn đang sáng chưng, ca múa thái bình.
Chỉ có mấy con ngõ nhỏ hẻo lánh ít dấu chân người, bí ẩn, tối tăm, quần ma loạn vũ, thường thường thổi quá một vài thứ tồn tại không rõ.
Thẩm Tuyết Thần làm một con ma, dừng lại ở chỗ này cũng rất sợ hãi, bởi vì hắn là một sinh hồn gặp sự cố mà đi lạc.
Nếu như quỷ hồn cũng chia làm đủ loại, vậy thì không cần nghi ngờ hắn chính là kẻ tội nghiệp có cấp bậc thấp nhất, không những thế mấy con ma khác còn bắt nạt hắn, ngay cả chó mèo lang lang cũng có thể tùy ý đuổi hắn chạy.
Ví dụ như đêm nay, Thẩm Tuyết Thần khóc không ra nước mắt bị một con ma không đầu đuổi đến nửa đêm, thật vất vả hắn mới liều mạng phiêu đến cái ngõ nhỏ hẻo lánh này, lại phiêu đến đường cái rộng lớn, rốt cuộc hắn cũng tìm thấy một gốc cây có thể trốn được.
Con ma không đầu không nghe không nhìn thấy, ở bên cạnh bay loạn nửa ngày cũng không tìm thấy hắn, đành không tình không nguyện mà rời đi.
Hồn ma lợi hại có thể cắn nuốt sinh hồn để tu bổ cho chính mình, Thẩm Tuyết Thần ở trong mắt bọn họ chính là một món ăn mỹ vị, ăn rất ngon lại còn bổ dưỡng.
Cho nên Thẩm Tuyết Thần vẫn không dám xuống dưới, hắn đành tiếp tục trốn ở trên cây, dự định ở chỗ này an an ổn ổn mà vượt qua một đêm, chờ khi trời sáng hắn lại đi ra ngoài hoạt động.
Đúng vậy, ban ngày hắn có thể ra ngoài hoạt động, hơn nữa cũng không sợ dương khí của người sống.
Lại nói Thẩm Tuyết Thần cũng rất khó hiểu, nếu như tất cả mọi người đều là ma, vậy vì sao những con ma khác sợ hãi ánh nắng và dương khí của người sống như vậy, còn bản thân mình lại không sợ nhỉ?
Đương nhiên hắn không biết, phần lớn kí ức của hắn đều mơ hồ không trọn vẹn, thẩm chí ngay cả bản thân tên là gì cũng không nhớ, chỉ còn sót lại một chút bản năng và thường thức cơ bản, nếu không hắn cũng sẽ không du đãng ở bên ngoài như vậy, có kí ức là có thể quay trở lại bên trong cơ thể rồi.
Không sợ ánh nắng cũng không sợ dương khí, bởi vì Thẩm Tuyết Thần là sinh hồn, thật ra hắn chưa chết, chẳng qua là hồn phách tạm thời ly thể, không tìm thấy cơ thể mình mà thôi.
Nhưng ở một phương diện khác kéo dài đến khi trời sáng cũng không phải là vạn sự đại cát, ban ngày có đủ các loại chó hoang lui tới, trong tiềm thức Thẩm Tuyết Thần rất sợ chó, mà chó mèo lại có mắt âm dương, cho nên Thẩm Tuyết Thần làm ma thật sự rất vất vả, buổi tối bị con ma khác đuổi tới đuổi đi, ban ngày bị cho hoang rượt qua rượt lại.
Sáng sớm, trên ngã tư đường ngựa xe như nước.
Ánh sáng nhợt nhạt xuyên qua khe hở giữa các lá cây chiếu xuống, thoải mái rơi rụng lên người thiếu niên đang dựa vào thân cây để ngủ, hoặc nên nói là, ánh mặt trời trực tiếp xuyên qua thân thể hắn, rơi ở trên thân cây và trên mặt đất.
Ma không cần ngủ, Thẩm Tuyết Thần chỉ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này thân ảnh hắn như ẩn như hiện, mơ hồ có thể hình thấy hình dáng tứ chi thon dài nhỏ gầy, mặc một bộ áo ngủ mùa thu nhạt màu, tuổi ước chừng khoảng 17 18, mái tóc màu đen mềm mại, che khuất toàn bộ chán, lộ ra khuôn mặt khá nhỏ nhắn.
Cho dù dưới ánh mặt trời không thể tụ hình, nhưng vẫn nhìn ra được bộ dạng mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng của hắn, là một mỹ thiếu niên tinh xảo, hơn nữa khí chất toàn thân thoạt nhìn không khác gì người sống, không giống quỷ hồn âm u, màu da trắng bệch đáng sợ.
" Gâu gâu gâu"
Thẩm Tuyết Thần nghe được vài tiếng chó sủa, lập tức mở mắt, hắn bất lực nhìn xuống dưới tàng cây nơi đang tụ tập 3 con chó hoang đang sủa về phía hắn, tức khắc dọa hắn sợ muốn tè.
Người đi đường nhìn thấy một màn như vậy rất hiếu kì, 3 con chó này đang sủa cái gì vậy, hay là trên cây có tổ chim?
Có người tò mò không nhịn được ngẩng đầu thăm dò, nhưng lại không nhìn thấy cái gì cả.
" Quái lạ, mấy con chó này đang làm cái mẹ gì vậy?" người qua đường không giữ được mồm khẩu nghiệp 1 câu.
Không phải là gặp quỷ thật đấy chứ?
Mấy con chó hoang trên thành phố đều là loại có đầy đủ kỹ năng hành nghề, một con đại hoàng hưng phấn quá độ nhảy dựng lên, thế mà lại muốn leo lên thân cây, ý đồ muốn cắn chân Thẩm Tuyết Thần.
". . . . . ." mặc dù biết chó không cắn mình được, nhưng Thẩm Tuyết Thần vẫn sợ đến trợn cả mắt, sau đó hoảng hốt rời khỏi cái cây đã chẻ chở cho mình hết đêm, hướng về phía đối diện của con đường nhẹ nhàng phiêu đi.
Lúc này vừa vặn đèn chuyển đỏ, ba con chó thế mà vẫn đuổi theo.
Thẩm Tuyết Thần nhíu mày, đành đưa mắt nhìn bốn phía, tìm xem chỗ nào nhiều người, cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, hắn sợ chó, chó sợ người, hắn chỉ cần đi đến chỗ có nhiều người chốn là tốt rồi.
Khi Thẩm Tuyết Thần làm ma được một thời gian, hắn đã gặp qua rất nhiều con ma vì sinh tồn sẽ cưỡi lên một người có sinh khí yếu ớt, để cho đối phương mang theo mình mà sống.
Giờ phút này Thẩm Tuyết Thần có chút hoảng hốt, thế là cũng học theo như thế, bay tới bên đường cưỡi lên một người đàn ông vừa mới xuống xe, hai tay ôm chặt lấy vai đối phương, quả nhiên, đối phương chắc là không cảm thấy gì, cùng lắm thì chỉ cảm thấy cổ chợt mát lạnh.
Người Thẩm Tuyết Thần chọn cao lớn rắn rỏi, là một người đàn ông tướng mạo cực kỳ anh tuấn xuất chúng, tuổi ước chừng khoảng 30, mặc một bộ tây trang phẳng phiu, khí tràng vô cùng lớn mạnh.
Trợ lý bên cạnh hắn, biểu cảm thận trọng, khom người đi theo bên cạnh người đàn ông báo cáo gì đó, từ vài điểm này có thể thấy, người đàn ông này nhất định là kiểu lạnh lùng nghiêm túc, ăn nói cẩn trọng.
Trên thực tế đúng là như vậy.
Hắn tên là Lệ Cảnh Uyên , là CEO kiêm chủ tịch của tập đoàn khoa học kỹ thuật, năm nay mới 33 tuổi đã làm chủ tịch tập đoàn, hắn trẻ tuổi đến khó tin.
Lí lịch như vậy, tìm khắp cả nước cũng không tìm thấy.
Thời gian bây giờ vẫn còn sớm, thuộc loại đi làm giờ cao điểm.
Lệ Cảnh Uyên đang trên đường đến sân bay, vài giờ trước, trợ lí của hắn Đường Minh nhận được một cuộc gọi, công ty con của tập đoàn Kỳ Hạ gọi tới, nói có chuyện quan trọng muốn xin chỉ thị của chủ tịch, kỳ thật vốn cũng không phải là chuyện gì lớn, tham ô công quỹ mà thôi, gọi điện báo cảnh sát, nên xử lí như thế nào thì xử lí như thế ấy.
Vấn đề ở chỗ người tham ô công quỹ có chút quan hệ họ hàng với chủ tịch, những người khác trong công ty thật sự không dám báo cảnh sát, chỉ có thể xin ý kiến của chủ tịch.
Trùng hợp xe của Lệ Cảnh Uyên đi qua cửa công ty, nghe xong việc này thản nhiên nói một câu: " Đi xuống xem thử."
Công ty con này cũng không to lắm, vị trí cũng hẻo lánh, nếu không xảy ra chuyện Lệ Cảnh Uyên cũng sẽ không tới đây, ngay lúc Lệ Cảnh Uyên xuống xe, hắn bỗng nhiên cảm thấy bên tai mình có cảm giác mát lạnh thoáng qua, vốn tưởng là ảo giác, nhưng kế tiếp hắn đột nhiên hạ mắt nhìn xuống, một đôi tay dài nhỏ trắng nõn. . . . . . đang ôm lên vai mình.
Không có trọng lượng cũng không có cảm giác gì, chỉ là nhìn thấy bằng mắt thường thôi.
Lệ Cảnh Uyên khẽ nhíu mày, lại tập trung nhìn thêm vài lần, vẫn cứ nhìn thấy một đôi tay vòng quanh vai mình, hơn nữa dưới ánh mặt trời còn như ẩn như hiện, vô cùng quỷ dị.
" Lệ tổng?" Đường Minh nhìn thấy Lệ Cảnh Uyên nhíu mày, tâm cũng trùng xuống theo, sắp tới hắn sẽ đi theo Lệ Cảnh Uyên công tác vài ngày, nếu như tâm trạng vị này không tốt, xui xẻo vẫn là mình.
" Đi xem trước đã." Lệ Cảnh Uyên hoàn hồn, đuôi mắt hướng về phía lưng mình liếc nhìn qua, trong lòng còn rất buồn bực, rõ là ban ngày mà sao mình lại gặp được quỷ? Không những gặp quỷ, con quỷ còn to gan lớn mật trèo lên lưng mình.
Dù sao thì hắn cũng là một người trẻ tuổi cường tráng, một người đàn ông khỏe mạnh dương khí sung túc, thật sự không đến nỗi nào.
Trong lúc khó hiểu, Lệ Cảnh Uyên cũng chỉ liếc thứ trên lưng mình một cái, không sợ hãi, cũng không định để đối phương biết mình nhìn thấy.
" Gâu gâu gâu!" ba con chó hoang bỗng nhiên chạy tới bao vây xung quanh Lệ Cảnh Uyên, không ngừng sủa về phía hắn.
Đường Minh nhất thời bị hù cho sững sờ! chạy nhanh về phía phòng bảo vệ gần nhất hô to: " Bảo vệ! Bảo vệ! Nhanh tới đây đuổi chó!"
" Lệ tổng," tiếp theo hắn nói chuyện với Lệ Cảnh Uyên: " Lệ tổng, anh đừng nhúc nhích, nhất định đừng nhúc nhích, bảo vệ sắp tới đây rồi!"
Hắn sợ Lệ Cảnh Uyên vừa động cả ba con cho hoang liền một phát nhào lên thì chết dở.
" Ừ," Lệ Cảnh Uyên không nhúc nhích, cũng không sợ, ngược lại còn an ủi Đường Minh: " Không sao, cậu đừng hoảng."
Sau đó hắn bất ngờ nhìn thấy đôi tay ôm mình đang run rẩy, lông mày không khỏi nhướng lên, rất nhanh đã hiểu, thì ra không phải khí vận mình không tốt mới thu hút những thứ này, hắn nhìn ba con chó kia một chút, phát hiện đối tượng bọn nó sủa quả nhiên không phải là mình mà là thứ trên lưng mình.
Thật là thú vị. . . . . . thứ đồ tai họa khiến người bình thường sợ hãi như vậy, thế mà vì muốn trốn chó lại trốn lên lưng hắn.
Bảo vệ nhanh chóng chạy tới, rất kinh ngạc: " Nơi này sao lại có nhiều chó như vậy?!"
Trước đây bọn họ thật sự chưa từng gặp qua, chó hoang bình thường cũng không dám tới đây.
Mấy người quơ gậy cảnh sát, đi qua từng chút một, đồng lòng hợp sức đem ba con chó hoang đuổi ra xa.
" Lệ tổng, anh không sao chứ?" Đường Minh quan tâm hỏi.
" Không sao." Lệ Cảnh Uyên không đổi sắc mặt nói, một chút cũng không nhìn ra hắn biết trên lưng mình có một vật nhỏ dễ thương.
Hai người tiếp tục đi về phía cửa lớn của công ty, trong lúc đó, Lệ Cảnh Uyên thỉnh thoảng buông mắt nhìn cánh tay trước ngực, nghĩ chó cũng đuổi đi rồi sao thứ này còn chưa đi?
Vẻ mặt hắn rơi vào trong mắt trợ lí Đường Minh chính là đang bực mình việc họ hàng tham ô công quỹ.
Nói đến việc này Đương Minh lại tức giận, là một người ngoài hắn cũng thấy tức, họ hàng kia là con cả của dì Lệ Cảnh Uyên, tên là Đỗ Thành. Tất cả mọi người đều biết, Lệ Cảnh Uyên đối với mọi người công chính nghiêm minh, cho dù là với ba mẹ cũng đều nói một không nói hai, chỉ duy nhất họ hàng bên phía nhà mẹ đẻ là đối sử rộng rãi hơn.
Đỗ Thành ban đầu làm việc ở tổng công ty, trước đó Lệ Cảnh Uyên còn có ý định bồi dưỡng đứa em họ này, đáng tiếc đối phương bùn loãng không trát được tường, ba lần bẩy lượt làm cho Lệ Cảnh Uyên thất vọng đến cực điểm, nhưng chung quy cũng không phải lỗi lầm gì to lớn đến mức không thể tha thứ, còn chưa đến mức hoàn toàn chán ghét.
Lệ Cảnh Uyên đem Đỗ Minh đuổi đến công ty con, cũng là để hắn biết hối cải mà làm lại, tạo ra một phen thành tích đáng mong đợi, ai ngờ người này ở công ty con chưa được bao lâu, đã tạo ra loại thành tích này.
Đường Mình nháy mắt cảm thấy Lệ tổng của bọn họ cũng thật vất vả, đối với họ hàng tốt như vậy, lại nuôi ra một con sói mắt trắng.
Cái này có thể gọi là thăng mễ ân, đấu mễ cừu ( một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân), cho rất nhiều nhưng đối phương ngược lại không quý trọng.
. . . . . .
Kẹo đậu phộng: mỗi chương rất dài nên mình tách chương ra đăng nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro