Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Tôi cảm thấy thẹn, nhưng vẫn thuận theo yêu cầu biến thái của Cố Diễn. Đưa ngón tay ra phía sau, lại bị anh đâm vào lỗ huyệt, làm tôi xuất ra thứ tinh dịch tanh hôi dơ bẩn.

Khi làm việc này, tôi thường im lặng, kiềm chế hơi thở và vùi mặt vào gối để Cố Diễn không nhìn thấy biểu cảm của tôi...

Gần cuối năm, Cố Diễn cho người hầu nghỉ phép, chỉ còn lại quản gia cùng dì Vương chăm sóc cho cuộc sống hằng ngày của chúng tôi.

Do mối quan hệ không thể nói giữa tôi và Cố Diễn, tôi có chút xấu hổ khi gặp họ, nếu không cần thiết, tôi sẽ không xuống tầng. Cố Diễn vì tính khí của tôi, yêu cầu dì Vương ngày ba bữa đem cơm đến phòng của tôi. Sau vài lần, tôi cảm thấy ngượng ngùng, đành xuống lầu cùng anh ăn cơm.

Vào ngày 30, quản gia cùng dì Vương chuẩn bị cho chúng tôi bữa tất niên xong thì về nhà đoàn tụ với gia đình. Tôi đối với năm mới cũng chẳng có hứng thú gì, mặc kệ bên ngoài náo nhiệt, trong nhà vẫn chỉ có tôi và mẹ.

Ăn xong cơm tất niên, tôi liền lên phòng. Hôm nay là thứ tư, không phải ngày giao hẹn của tôi với Cố Diễn.

Tôi tắm rửa, tính đi ngủ. Lúc này, có tiếng đập cửa.

"Thình thịch" hai tiếng, giống như tiếng tim tôi đập vậy.

"Đoạn Hà, mở cửa."

Tôi đi chân trần xuống giường, mở cửa, nghi hoặc Cố Diễn tại sao không giống hồi xưa tự tiện xông vào.

"Chuyện gì?" Tôi khẩn trương hỏi.

Cố Diễn nhìn tôi cười, tự nhiên đi vào trong phòng, ngồi trên giường nói với tôi: "Năm mới vui vẻ."

"Hôm nay không phải thứ sáu." Tôi đề phòng nhìn anh, nhắc nhở.

"Cho nên hôm nay tôi mới không "làm" cậu." Cố Diễn ngoắc tay với tôi, ý bảo lại đây.

Tôi phản xạ có điều kiện đi đến cạnh anh.

Cố Diễn ôm tôi ngồi lên đùi anh, bàn tay thò vào áo ngủ, vuốt ve cơ thể tôi.

Tôi giãy dụa, mắng anh nói không giữ lời.

Cố Diễn cười, không tức giận, cũng không phản bác. Lòng bàn tay siết chặt eo tôi, phòng tôi chạy trốn.

Rất nhanh, cơ thể của tôi bị sờ đến nóng ran, muốn giãy dụa cũng lực bất tòng tâm.

Hành động của Cố Diễn rất thuần thục, trước mặt anh tôi cũng không có cách.

Anh thấy tôi chịu thua, cười cười hôn môi tôi, như là phần thưởng.

"Không được vào." tôi kiên trì.

"Được." Cố Diễn đồng ý một cách thoải mái.

Tôi bị anh ôm xuống giường, quần áo chỉnh tề.

Cố Diễn tắt đèn đi, ở trong bóng tối nói với tôi: "Ngủ đi."

Sau đó kẹp lấy bàn chân lạnh như băng của tôi, dặn dò: "Về sau không được đi chân trần xuống giường."

"Ừ." Tôi trả lời, có chút không hiểu hành động của anh.

Đến nửa đêm, tôi mới có chút buồn ngủ, tôi mơ hồ cảm thấy có người hôn vào cổ tôi.

Tôi biết là Cố Diễn làm loạn, nhưng không hiểu sao lại có chút an tâm.

Hôm đó, anh thực sự không làm gì tôi, chỉ ôm tôi ngủ một đêm. Anh làm việc và nghỉ ngơi luôn theo quy luật, sáng sớm đã dậy theo thói quen, còn tôi thì ngủ trương mắt đến tận cơm trưa.

Cố Diễn có lúc sẽ phụ đạo tôi lúc rảnh.

Lúc này, anh một tay chống bàn, một tay cầm bút, sửa lại một chút trình tự tôi làm không đúng.

Còn tôi, như bị cầm tù bởi hai cánh tay anh, phía sau đầu gần như chạm vào ngực anh.

Cái ôm ấm áp cùng nhịp tim mơ hồ làm tôi hoảng loạn.

"Anh như vậy em không thể tập trung." Tôi nói.

Cố Diễn phía sau mỉm cười, hỏi lại tôi: "Làm sao? Ca ca ôm sẽ làm cậu phân tâm?"

Tôi đỏ mặt, không thể thừa nhận, lại không thể phủ nhận.

Anh nhanh chóng viết những bước cuối cùng lên tờ giấy, rồi buông tôi ra, cười nhắc nhở: "Đoạn Hà, ngày mai là thứ sáu."

Tôi nhịn không được mà run rẩy, làm gãy ngòi bút chì tự động trong tay.

Nhưng mà, dù cho tôi có sợ hãi thế nào, buổi tối thứ sáu, tôi đã gõ cửa phòng Cố Diễn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro