Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Tôi cười lạnh hỏi lại anh: "Anh thì sao, có hối hận không?"

Không có tiếng trả lời, Cố Diễn chỉ nhìn tôi.

Có quá nhiều ý nghĩ ẩn chứa trong mắt anh, tôi muốn nghe câu trả lời của anh.

Nhưng cuối cùng, anh lại nói điều tôi không muốn nghe nhất: "Đoạn Hà, thật xin lỗi..."

Không biết vì sao, nước mắt của tôi lập tức trào ra, trong lòng tủi thân đau đến chết.

Trước là mẹ tôi, bây giờ đến Cố Diễn cùng bỏ tôi.

Bóng tối của sự cô đơn tràn ngập, tôi bất lực, không biết nên làm gì bây giờ.

Sự căm hận cùng thương nhớ ứ đọng trong lòng muốn nói ra.

Tôi cắn cánh tay Cố Diễn, liều mạng khép răng nanh lại, giống như một con vật ngoan ngoãn bị bắt phải bạo lực.

Cố Diễn im lặng để tôi phát tiết.

Cho đến tận khi tôi cảm thấy vị máu xông thẳng lên miệng.

Tôi thả anh ra, mắng anh người xấu.

Cố Diễn lau vết máu trên khóe miệng tôi, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, tôi là người xấu, Đoạn Hà, người xấu không xứng yêu em."

Tôi lần đầu tiên từ miệng Cố Diễn nghe được cái chữ kia.

Tôi khóc nói: "Đúng, anh không xứng."

"Nhưng người đó vẫn vọng tưởng yêu em..."

Giọng nói của Cố Diễn trầm buồn, như là đã hút thuốc rất nhiều năm rồi.

Tôi rốt cuộc không thể chịu được, tới gần hôn anh.

Cho dù người này vẫn vô cùng đáng hận.

Nhưng anh nói yêu tôi.

Cảm giác môi răng vẫn vô cùng mềm mại, mang theo vị bạc hà. Tôi không nói gì, cạy mở hàm răng kín của Cố Diễn, buộc anh cảm nhận vị máu trong miệng tôi.

Rất nhanh, Cố Diễn lấy lại quyền chủ động.

Anh vuốt ve lưng của tôi, nụ hôn điên cuồng lại càng thêm sâu sắc.

Tôi thích bộ dáng không kiềm chế được của anh.

Cảm nhận sự thành thạo gấp vạn lần của anh.

Trước khi cởi quần áo của tôi, anh cắn lỗ tai hỏi tôi: "Có thể không?"

Hơi thở như thiêu đốt quanh quẩn trong tai, rõ ràng là khiêu khích, nhưng lại biến thành trưng cầu.

Tôi hỏi lại:"Em nói không thể thì anh có dừng lại sao?"

"Có." Cố Diễn nói.

Một câu trả lời gần như không cần suy nghĩ.

Tôi cười, giống ăn một miếng đường. Chính mình chủ động cởi quần áo, trần trụi ngồi trước mặt Cố Diễn, hướng anh nói: "Cố Diễn, em muốn ăn thằng nhỏ của anh."

Cố ý dùng những từ ngữ thô tục, tôi thấy ánh mắt anh một chút liền thay đổi.

Tôi kéo quần anh ra, cách quần lót ngửi được mùi của Cố Diễn.

Dương vật của anh cương cứng, rất cứng, bởi vì tôi.

Tôi vươn đầu lưỡi liếm phần đỉnh, cảm nhận vị mặn và ướt của dịch tuyến tiền liệt.

Nói thật thì, điều này rất gợi tình, cũng rất gợi cảm.

Nhưng tôi cũng không có nhiều kĩ thuật cho lắm.

Chỉ là quá muốn chiếm hữu tất cả của Cố Diễn, ngậm lấy dương vật của anh, mê muội liếm nó.

Việc này tôi từng mơ rất nhiều lần, có khi còn ảo tưởng ăn luôn cả tinh dịch.

Cố Diễn không ác tới mức đó, chưa từng ép tôi làm điều này.

Nhưng tôi dâm đãng, tôi muốn anh bắn ra.

"Đoạn Hà." Mang theo âm thanh khát khao mà gọi tên tôi, anh rốt cục nhịn không được đưa tay lên đỉnh đầu tôi.

Vì xa cách quá lâu, tôi muốn anh khen tôi ngoan.

Nhưng Cố Diễn không nói gì, anh kéo tôi lên, ôm vào trong ngực, cẩn thận hôn môi tôi.

"Thích hương vị của ca ca vậy sao?" Anh hỏi.

Anh từng hỏi điều tương tự, âm thanh cũng gợi tình giống hiện tại.

Tôi rất ít trả lời anh, cho dù bị anh dùng các loại thủ đoạn bức bách, hầu hết đều đáp lại bằng sự im lặng.

Nhưng lần này, tôi liếm bờ môi anh, nói tôi thích.

Cố Diễn nhìn tôi chằm chằm, trong mắt tràn ngập ham muốn.

Trong không khí có gì đó hết sức căng thẳng.

Tôi chớp mắt.

Cố Diễn xoay tôi lại, trầm giọng nói: "Thấy đau thì nói cho tôi biết, tôi sợ làm em bị thương."

Những từ ngữ mang theo chút vội vàng từ miệng anh nói ra, làm tôi có chút thỏa mãn ảo tưởng.

Tôi ôm thắt lưng anh, nhỏ giọng thúc giục: "Nhanh lên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro