Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Tôi biết làm như vậy không ổn, kích động muốn dập máy. Nhưng bên kia đã nhấc máy, từ đầu dây bên kia truyền tới thanh âm trầm thấp của Cố Diễn.

"Đoạn Hà, làm sao vậy?"

Anh hình như còn đang đi học, tôi mơ hồ nghe được tiếng giảng bài và nhiều âm thanh khác.

"Em xin lỗi, không có chuyện gì, em cúp đây, anh học đi."

Tôi cảm thấy có lỗi vì hành động liều lĩnh của mình, cảm thấy quấy rầy anh rồi.

Cố Diễn không có bực, ngược lại còn hỏi tôi:"Xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Giọng anh điềm tĩnh, giống như nếu có chuyện gì xảy ra, anh đều có thể giúp tôi giải quyết mà không tốn sức.

Đương nhiên, tôi tin anh có năng lực làm thế thật, nhưng vẫn là có chút cảm động.

"Không có gì, chỉ là, chỉ là muốn nói lần thi này của em kết quả rất tốt."

Tôi nghe được tiếng cười khàn khàn Cố Diễn, hình như đang đi ra khỏi phòng học, âm thanh bên kia trở nên im lặng hơn nhiều.

Tim tôi có chút đập nhanh, nhịn không được thúc giục anh: "Anh mau trở về học đi."

"Ừ." Cố Diễn lên tiếng, nghe được tâm tình đang khá tốt: "Tôi nghe lời cậu."

Anh nói.

Tôi xấu hổ, không biết trả lời như nào, chỉ đành tắt máy.

Tôi trở về nhà của Cố Diễn sau tiết học, nhưng không thấy anh về. Di động có tin nhắn của anh, nói hôm nay muộn mới về, để tôi tự ăn cơm.

Tôi nhìn vào lịch, thứ sáu, ngày 27, là sinh nhật của tôi.

Không làm sơn hào hải vị công phu gì, tôi đun nước nấu mì, ăn qua loa rồi về phòng để đọc sách.

Bác Hành cũng không phải dạy theo kiểu nhồi một đống, cho dù là năm ba, thì bài tập cũng rất hợp lý. Các giáo viên chú trọng việc dạy cách suy nghĩ giải quyết vấn đề, không tôn sùng Đề hải chiến thuật. Nhưng tôi là học sinh của một trường bình thường, thường có thói quen làm đi làm lại các câu hỏi.

Cố Diễn cũng nói là không phải phải làm mấy chuyện không có hiệu quả như thế.

Nhưng tôi không thể thay đổi nó.

Tôi không giống như bọn họ thông minh nhanh nhẹn, tôi chỉ lo lắng về việc mình sẽ bị tụt lại phía sau. Tôi sẽ cảm thấy sợ hãi nếu tôi không bắt mình phải cố gắng hơn.

Sau khi nghe xong bài Anh, tôi nhìn lên, thấy đã mười một giờ hai mươi, nhưng Cố Diễn vẫn chưa về.

Tôi tắm rửa sạch sẽ, trước khi lên giường do dự thật lâu, cuối cùng lại đi xuống khóa cửa.

Quay về nằm trên giường, tôi không cảm thấy buồn ngủ chút nào. Tôi sợ Cố Diễn sẽ tới, lại cảm giác anh nhất định sẽ tới.

Tôi không chắc có phải là mình đang đợi anh không...

Không biết qua bao lâu, tôi nghe tiếng cửa bị mở ra, ngay sau đó là tiếng bước chân lên tầng.

Cửa phòng bị mở ra, Cố Diễn bật đèn, đứng ở cửa nhìn tôi.

Anh cầm trong tay một hộp giấy màu trắng, bên trên là một cái ruy băng màu tím xinh đẹp.

"Còn chưa tới mười hai giờ." Anh nâng cổ tay lên nhìn giờ.

Tôi theo bản năng nhìn về phía đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, kim đồng hồ chỉ mười một giờ năm mươi bảy phút.

"Đã ngủ chưa?" Anh hỏi.

Tôi ngồi trên giường, cúi đầu hàm hồ trả lời: "Em ngủ không được."

"Lại đây ăn bánh ngọt đã rồi ngủ tiếp." Cố Diễn vẫy tay với tôi, giống như đang gọi con chó nhỏ.

Nhưng tôi vẫn đi dép đúng cách rồi xuống giường.

Cố Diễn mở hộp trắng tinh xảo kia ra, bên trong thật sự có bánh ngọt.

"Muốn thắp nến không?"Anh hỏi.

Tôi lắc đầu nói không cần, cảm thấy như vậy thật khác người.

Cố Diễn nở nụ cười, cắt một miếng bánh để lên đĩa rồi nói với tôi:

"Sinh nhật vui vẻ."

Tôi chớp mắt, có chút xấu hổ.

Trước kia mẹ cũng từng mua bánh ngọt cho tôi, loại rẻ nhất, không ngon như của Cố Diễn.

Nhưng tôi cảm thấy cái kia ăn cũng rất ngon.

"Được rồi, ăn xong nhớ đánh răng rồi hãy ngủ." Cố Diễn dặn dò tôi.

Sau đó thu dọn hộp bánh chuẩn bị rời đi.

Tôi hoang mang nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay... không làm sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro