Phần 9
Hắn đóng cửa lại, đi tới trước giường, cười tủm tỉm nhìn tôi, sau đó vươn một tay ra, chậm rãi sờ mặt của tôi
──
điều không phải Tề Tư Âm, là Phương Duy. Tôi không hề động đậy, chỉ là mờ mịt nhìn chăm chăm vào hắn.
Hắn nở nụ cười ha hả, ghé vào bên tai tôi thấp giọng nói, "Ngươi thật đáng yêu, trách không được A Tĩnh và Âm hai người đều đối với ngươi không thể buông tay. Âm a, hắn thật đúng là tin tưởng ta sẽ không chạm vào ngươi, kỳ thực là lòng ta đã sớm ngứa ngáy rồi. Huống chi dáng dấp ngươi bây giờ mê người như thế, ta làm sao lại không muốn nếm thử chứ?" Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng vờn qua vờn lại trên môi ta, "Nhưng mà ngươi yên tâm, ta điều không phải là kẻ trọng sắc khinh bạn, chỉ cần Âm còn hứng thú với ngươi, ta sẽ không ra tay." Hắn thu tay lại, nghiêm túc nhìn tôi, "Bây giờ chúng ta nên nói chuyện chính thôi." "Ta đã nói với Âm là sẽ khuyên nhủ ngươi, ta Phương Duy nhất định có thể làm được. Hơn nữa ta cũng không cần khuyên, chỉ cần một câu nói là có thể cho ngươi ngoan ngoãn ăn." Hắn cúi xuống bên tai ta, nhẹ nhàng hỏi: "Như thế nào, có muốn hay không kêu viện trưởng Thánh Tâm cô nhi viện đến xem bộ dạng bây giờ của ngươi?" Tôi bỗng nhiên mở to hai mắt, tình cảm vốn đã chết lặng một lần nữa bị cảm giác xấu hổ và giận dữ khơi dậy.
Hắn đắc ý nhìn phản ứng của tôi, cười nói, "Âm thật là, phương pháp giản đơn như thế cũng không nghĩ ra được, thật là không giống hắn. Hắn luôn luôn là càng tức giận càng bình tĩnh xử lí mọi việc, sao lần này lại ngốc như thế? Bất quá, "Hắn dừng một chút, "Đây cũng là nhìn ra được ảnh hưởng của ngươi đối với hắn có bao nhiêu lớn, chỉ cần liên quan tới ngươi, sự bình tĩnh của hắn liền toàn bộ biến mất, lại kích động như một thằng ngu. Bọn ta vốn chẳng cho là ngươi có bản lĩnh gì, chỉ là một món đồ chơi phổ thông thôi. Hiện tại xem ra sức phá hoại của ngươi thật không nhỏ." "Ta ăn!"Tôi cắn răng phun ra hai chữ. Hắn không hổ là bạn của Tề Tư Âm, quả thật là thâm độc! Thoáng cái đã điểm trúng tử huyệt của tôi. Trong lòng tôi một mảnh lạnh lẽo. Cứ như vậy thôi, tôi điều không phải là không có kháng cự, kháng cự kết quả cuối cùng vẫn là khuất phục, tôi nên khuất phục thôi. Hắn gật đầu, "Vậy là được rồi, ta đi kêu Âm vào." "Kỳ thực con người cũng có lúc vô pháp chống lại số phận, giống như ngươi vậy, gặp gỡ Âm là kiếp số không tránh được của ngươi, nếu trốn không thoát, cần gì phải phí công giãy dụa? Mạnh Hạo Thiên, ngươi nên thuận theo Âm một chút, giống như trước đây vậy, như vậy mọi người đều sống dễ dàng hơn. Không nên lại có ý nghĩ kỳ quặc như là muốn tự do, tôn nghiêm gì đó, ngươi chơi không lại bọn ta đâu." Hắn đi tới cửa, lại quay đầu, "Còn có, ta khuyên ngươi, không nên đi cầu viện Tề bá phụ, ông ta không hẳn sẽ giúp ngươi, nhớ kỹ những lời này." Hắn mở rộng cửa đi ra ngoài. Tề Tư Âm không lâu sau thì tới, bưng theo một ly sữa nóng. Hắn đỡ ta dựa vào trong ngực, không nói gì, nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, đem ly để bên mép ta. Tôi cật lực uống, thỉnh thoảng có sữa từ khoé miệng chảy ra, chảy lên tay hắn. Giờ phút này, chúng tôi yên lặng hài hoà như thế. "Cầm đến đây đi."Tôi uống sữa xong, chậm rãi phục hồi sức lực, uể oải nói. Hắn nhìn ta. "Cái kia hợp đồng... Ta ký. Nếu như ngươi không quan tâm dùng một người không có văn bằng."Tôi bi thảm cười nói.
Tiếp theo trong cuộc sống, tôi một mực trốn tránh, trốn tránh đi mọi nơi, trốn tránh gặp mọi người, bao gồm cả viện trưởng. Tôi không biết Tề Tư Âm nói với bà ấy như thế nào,bà gọi điện thoại tới chỉ là khuyên tôi nên dưỡng bệnh cho tốt, không nên quá quan tâm việc không lấy được văn bằng, nếu tôi hiện tại bởi vì khổ sở mà không muốn thấy bà, trong khoảng thời gian này xin nhờ Tề Tư Âm chăm sóc tôi. Tôi tin tưởng Tề Tư Âm đã viện được một lí do thật hợp tình hợp lí giấu diếm được viện trưởng, sau khi buông điện thoại trái lại trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cho dù tôi trong mắt người trên toàn bộ thế giới đều là dơ bẩn, thậm chí tôi cũng nhìn mình như thế, tôi vẫn mong muốn lưu lại trong lòng viện trưởng là một đứa trẻ tốt. Nếu như có một ngày bà ấy cũng thất vọng với tôi, tôi nghĩ, tôi sẽ không còn có ý nghĩa sinh tồn nữa. Tôi đã không còn trường học, ở chỗ nào cũng không có ý nghĩa với tôi. Tôi thật giống với con chuột, trước đây vội vã xông vào, hiện tại lại vội vã chạy ra, ngay cả một chút vết tích cũng không có lưu lại. Tôi nán lại trong biệt thự, Tề Tư Âm cho tôi ăn thì tôi ăn, cho tôi ngủ thì tôi ngủ, hắn đối với sự ngoan ngoãn của tôi cũng tương đối thoả mãn. Ban ngày, hắn ôm tôi ngồi trên sô pha xem giấy tờ, hắn đã bắt đầu chuẩn bị tiếp nhận công việc của Tề thị. Buổi tối, chúng tôi cũng ngủ ở trên cùng một cái giường, hắn không có đụng chạm tôi, chỉ là gắt gao ôm tôi, bất kể là đang ngủ hay đang thức. Hắn ngủ rất say sưa, nhưng tôi đêm đêm đều khó an giấc, cho dù là ngủ cũng luôn luôn từ trong ác mộng giật mình tỉnh giấc. Tôi nói với Tề Tư Âm không muốn tiếp tục ở đây, hắn liền thay tôi tìm một nơi ở mới. Tôi dọn vào khu nhà cao tầng này đã sắp được một tuần. Từ ngày đó trở đi, Tề Tư Âm cũng không tới tìm tôi, hắn đã bận rộn không còn thời gian thăm tôi nữa, chỉ là gọi điện thoại tới cho tôi biết ngày mai đi làm. Tôi nhìn kẻ đang thắt cà vạt trong gương, bộ dạng bình thường như vậy, gương mặt so với trước đây càng gầy gò, trong bộ âu phục màu xám lại càng nổi bậc vẻ tiều tuỵ, theo lời tôi tự nhận xét, xấu xí, đâu có chỗ nào hấp dẫn người? Từ ngày mai bắt đầu, tôi sẽ vào Tề thị làm việc, một người không có bằng tốt nghiệp đại học, sắp trở thành trợ lí riêng của tân nhiệm tổng giám đốc, đúng là đáng buồn cười, tôi nhìn bản thân trong gương không khống chế được cười to. 11 Đây là lần đầu tiên tôi bước vào toà nhà tổng bộ của Tề thị. Sau khi khai tên họ tại bàn tiếp tân, tôi được chỉ dẫn lên thang máy, đi tới bên ngoài phòng tổng giám đốc. Hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại một chút, tôi gõ cửa. "Vào đi."Âm thanh quen thuộc.
Tôi chậm rãi đẩy cửa ra, một tuần không nhìn thấy hắn, trong lòng khó tránh được hồi hộp. Sau khi gặp mặt sẽ là thế nào đây? Tuy rằng tôi không có kỳ vọng hắn sẽ nói xin lỗi gì đó với tôi, thế nhưng chí ít cũng mong trên mặt hắn sẽ có chút hổ thẹn. Nhưng mà khi nhìn thấy hắn, mới biết được bản thân lại sai lầm rồi, cho rằng kẻ như vậy còn có lương tâm. Hắn đang ngồi ở trên bàn coi giấy tờ, trên người mặc một chiếc áo sơmi, cổ áo lại còn rộng mở, đâu giống bộ dạng của tổng giám đốc Tề thị? "Tới đúng lúc. Từ tủ quần áo bên cạnh lấy cho ta một chiếc caravat. Nhanh lên một chút, ta bây giờ lập tức phải đi ra ngoài." Tôi đứng yên không nhúc nhích. "Ngươi còn đứng đó làm gì ? Công việc của ngươi hiện tại đã bắt đầu, ta cũng không có thời gian cho ngươi làm quen đâu." Tôi cắn răng, mở ngăn tủ, tìm kiếm trong đám quần áo và đồ dùng.
"Màu sắc không đúng! Xấu đến như vậy! Ngươi có phải là bệnh mù màu không?"Hắn tức giận thét lên. Tôi vốn là không thạo việc này, tay cầm những chiếc caravat mà bản thân tự cho là thích hợp, xấu hổ đứng trước tủ. "Cái màu xám nhạt kia kìa, điều không phải, là cái không có hoa văn chìm." Tôi cầm chiếc caravat đó đưa cho hắn, hắn không nhận. "Làm gì thế? Thay ta đeo caravat cũng là công việc hàng đầu của trợ lý."Hắn cài nút áo trên cổ lại, hơi ngẩng đầu lên, ý bảo tôi có thể bắt đầu rồi. Tôi đứng trước mặt hắn, phủi thẳng áo sơ mi của hắn, quấn caravat quanh cổ. Nhìn thấy hầu kết trong áo lộ ra, nhớ tới chính là cái thân thể này đã làm tôi khuất nhục, trong đầu đột nhiên có một loại thúc đẩy, muốn gắt gao xiết chặt hai đầu caravat lại, cứ như thế xiết chết hắn. Trong lòng tôi hoảng hốt, không biết bản thân từ lúc nào lại có cách nghĩ đáng sợ như thế. Tôi cho tới bây giờ cũng không phải là một người hung ác như vậy!
"Ngươi rốt cuộc có thể thắt hay không?"Hắn ấn tay của tôi lại, "Nhìn nè, phải như vầy."Hai tay của hắn nắm vững tay tôi làm mẫu, đã hoàn thành một cái nút thắt thật đẹp. "Đã nhớ kỹ chưa?"Tay hắn luôn nóng như lửa, so với bàn tay lạnh lẽo của tôi hoàn toàn tương phản."Đi thôi." Tôi cứ như vậy trong hoàn cảnh không có bất luận cái gì gọi là chuẩn bị tâm lý cùng hắn lao đi tròn cả một buổi sáng. Tôi mới biết được thì ra công tác của hắn có bao nhiêu bận rộn, ký tên vô số, hội đàm vô số, còn có vô số phỏng vấn trước giới truyền thông. Mà hắn trong bất cứ trường hợp nào đều luôn tinh thần sáng láng, thần thái minh mẫn, là tiêu điểm chú ý của người khác. Khi tôi đứng ở một bên nhìn hắn như vậy thì, ngực trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Sự ưu tú của hắn là không có gì bàn cãi rồi, làm tôi không khỏi sinh tự ti; nhưng mà hắn ở trước mặt mọi người ưu nhã thân mật lại càng làm tôi hoang mang, tại sao khi ở trước mặt tôi hắn vĩnh viễn đều là ác ma hóa thân? Buổi chiều, tôi mới có thời gian được giới thiệu với chủ quản các phòng ban. Xem ra, bọn họ đối với tôi đều sợ hãi và lấy lòng, có thể đã cho tôi là tâm phúc của Tề Tư Âm. Điều này làm cho tôi rất bất an
──
tôi rất không quen bị những người lớn tuổi hơn mình nhiều như vậy đặc biệt đối đãi, huống chi chính mình còn có bí mật không dám cho người khác biết, nên có vẻ rất câu nệ mất tự nhiên. Đây đại khái chính là mùi vị của 'làm việc gì cũng không ngẩng cao đầu được' phải không? Tôi giễu cợt nghĩ.
Tôi tuy rằng là bị ép buộc tới nơi này, nhưng không quen dùng sự lười biếng để làm việc, hơn nữa còn rất chăm chỉ học tập. Nhưng mà, công việc này tương đối phức tạp gian nan, đặc biệt là đối với tôi là người không phải trong nghề. Như buổi trưa hôm nay, tôi vì phạm lỗi mà bị Tề Tư Âm quở mắng rất nhiều lần. "Ta cho ngươi thời gian một tháng, sau một tháng, ngươi nếu như vẫn không đảm nhiệm được, ta sẽ dựa theo quy định của công ty khai trừ ngươi. Ở điểm này, mọi người ở đây đều rõ ràng, ta quyết sẽ không làm việc theo cảm tính."Khi tôi trong hội nghị của công ty trình sai văn kiện cho hắn, hắn ở ngay trước mặt mọi người, nghiêm khắc giáo huấn tôi. Sau đó lại dùng âm thanh chỉ có tôi nghe thấy nói, "Đến lúc đó ngươi cũng đừng mong tìm công việc khác, thế nào thì ta cũng rất nguyện ý nuôi dưỡng ngươi." Tôi tức giận môi run run, tuy rằng sớm đoán được cho dù đang làm việc thì hắn cũng có thể sẽ quấy rầy mình, nhưng ngay trước đám đông như vậy làm tôi thật sợ, sợ sự việc khó chấp nhận của mình bị người khác biết
──
tuy rằng bọn họ đều nghe không được hắn nói gì, tôi vẫn có một loại cảm giác như bị lôi ra 'nhân tiền thị chúng'. Nhưng mà, tôi thật có rất nhiều mơ hồ, hắn nói rốt cuộc là muốn kích thích tôi hay là khích lệ tôi? Quả thật là qua một ngày đêm quan sát, tôi phát hiện hắn căn bản không cần trợ lý, bởi vì đầu óc hắn vô cùng tinh vi cẩn trọng, rất nhiều chuyện trước khi người khác nhớ tới hắn đã tìm ra cách giải quyết. Tôi thực sự không hiểu trong đầu hắn rốt cuộc đang nghĩ những cái gì.
Chạng vạng, tôi rời khỏi toà nhà, toàn thân đều đau nhức mệt mỏi. Xem ra cơ thể của tôi đã bắt đầu xuống dốc rồi, trước đây làm công thì cho dù quá mệt cũng sẽ không có cảm giác uể oải như bây giờ. Khi tôi trở lại nơi ở, Tề Tư Âm đột nhiên lái xe tới trước mặt tôi. Ngày hôm nay bị hắn giáo huấn cả ngày , tôi nhất thời không có cách thích ứng bộ mặt dịu dàng vui vẻ của hắn lúc này. Tuy rằng đã qua bốn năm, tôi vẫn không nắm bắt được tần suất hắn thay đổi sắc mặt. "Đừng nóng giận. Công tác là công tác, việc tư là việc tư. Sau khi công tác kết thúc, ta chính là Tề Tư Âm, điều không phải thủ trưởng của ngươi."Hắn ở trong xe cười nói với tôi. Thì ra là thế, ngươi vẫn rất công tư phân minh, nếu như ngươi mãi mãi có thể sử dụng loại thái độ 'công tư phân minh' này đối đãi với ta thì ta mới thật sự là vui sướng. "Ta biết ngươi ngày hôm nay rất khổ cực, cho nên đến xem ngươi. Vốn còn muốn tiễn ngươi trở về, nhưng mà ta lo lắng người khác thấy được sẽ phiền phức cho ngươi, nên sớm ở chỗ này chờ ngươi." Phiền phức cho ta? Phải nói là sợ người khác biết quan hệ giữa ngươi và ta, huỷ đi danh dự Tề thị của ngươi mới là quan trọng chứ hả.
"Nếu như ngươi không muốn ta đi vào, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Ta đi, ngươi ngoan ngoãn nghỉ ngơi."Nói xong, hắn quả thật lái xe đi. Tôi nhìn theo xe cho đến khi nó biến mất hẳn, mới yên tâm lết thân xác uể oải này lên lầu. Đi vào bên trong phòng, tôi lập tức nằm ngã vào ghế sô pha. Chuông cửa đột nhiên vang lên. Sẽ là ai đây? Tôi có chút kì quái, Tề Tư Âm đã trở về, mà cũng không có người nào khác biết tôi ở đây. Tôi khó nhọc đứng dậy, đi tới cạnh cửa, từ trên tường cầm lấy microphone. "Mở cửa, là ta." Tề Tư Âm! Hắn không phải là mới lái xe đi sao? ! "Không muốn mời ta vào à?" Nghe ra thì đúng là giọng điệu thỉnh cầu. Không muốn. Tôi ở trong lòng nói. Nhưng vẫn mở cửa. Cho dù tôi không ra, tôi nghĩ hắn cũng có thể dùng chìa khóa tự mình mở cửa, đây dù sao cũng là chỗ hắn cho tôi ở. "Ta vốn định quay về rồi, nhưng mà đột nhiên rất đói bụng, liền nghĩ muốn tới chỗ ngươi ăn cơm."Hắn vừa vào cửa cũng rất tự nhiên cởi áo khoác, cởi cà- vạt ra, nằm nghiêng người trên sô pha. "Tiểu Thiên, nấu cơm cho ta đi."Hắn thương cảm nhìn tôi. Tôi ở trong bếp thái rau nấu cơm, ngực tức giận cực kỳ. Tôi cũng mệt chết đi, tại sao còn phải thay hắn nấu ăn? Thế nhưng trước sau không dám từ chối, tôi hiện tại thật sự rất sợ hắn. Món ăn rất đơn giản, bởi vì tôi bình thường ăn uống cũng không cầu kỳ, căn bản không có chuẩn bị nhiều đồ ăn. Nhưng nhìn hắn ăn rất ngon, hình như thật sự rất đói bụng. Nhìn hắn ăn liên tiếp mấy chén cơm, tôi không khỏi ghen tị, ăn uống được như vậy luôn là mong ước của tôi. Dạ dày vẫn không tốt lắm, tôi ăn so với hắn ít hơn. Chờ hắn cuối cùng ăn uống thoả mãn rồi, tôi bưng chén đũa vào bếp rửa. Hắn không có ý đi giúp, nhưng xách một cái ghế tới cửa bếp ngồi nhìn tôi làm. Tuy rằng tôi cũng chẳng trông mong gì đại thiếu gia sẽ ra tay hỗ trợ, trong lòng vẫn rất phiền muộn. Tại sao lại thành như vậy? Tại sao mà tôi hận hắn sợ hắn như thế, còn muốn tôi nấu cơm, rửa chén cho hắn, tôi sao lại biến thành cái dạng này rồi? "Hạo Thiên."
Một đôi tay lặng yên không tiếng động từ phía sau ôm lấy tôi, tôi đang rửa chén, không hề phòng bị hù sợ dựng người, thân thể cứng đờ, tay cầm cái chén dính đầy bọt biển cũng không nhúc nhích. "Vừa nhìn thấy ngươi mặc tạp dề, ta đã muốn ôm ngươi."Hắn ôm tôi vào trong ngực, hai tay vòng qua thắt lưng tôi, cằm nhẹ nhàng xoa xoa trên đầu vai tôi, giống như em bé làm nũng. "Ta thích ngươi." Tôi cả người chấn động, cái chén trong tay xoảng một tiếng rơi vào bồn rửa. Không dám giãy, cứ như vậy bị hắn ôm, thời gian dường như đều dừng lại. Khi tôi cảm thấy hắn đã từ phía sau cởi ra tạp dề của tôi thì, không biết đã bị hắn bế bao lâu, nước dính trên tay đều đã khô. "Tôi muốn ôm ngươi, muốn hôn ngươi, muốn..."Tay hắn đã vói trong áo tôi, hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua vành tai mẫn cảm. Tôi bỗng nhiên tỉnh táo lại. Sợ hãi tránh ra khỏi người hắn, hồi ức đáng sợ ngày đó lại hiện về trước mắt. Tôi liều lĩnh phóng ra khỏi phòng.
Mới chạy vào phòng khách, đã bị hắn bổ nhào lên sô pha. Trên mặt hắn lại xuất hiện biểu hiện đáng sợ, tay cũng đã giơ cao. Tôi vô thức giơ cánh tay lên bảo vệ đầu. Đợi đã lâu, tay hắn cũng không có rơi xuống. Một bàn tay nhẹ nhàng kéo cánh tay tôi từ đỉnh đầu xuống, "Nhìn ngươi sợ thành cái dạng này, thật giống như ta bình thường hay đánh ngươi." Trên mặt hắn lại khôi phục nụ cười mê người nhưng nguy hiểm. "Ta sẽ chờ, cho tới ngày ngươi nguyện ý cho ta ôm." Hắn nhìn sâu vào ta, "Đương nhiên, cũng sẽ không chờ lâu lắm. Ta cũng không phải là một người kiên nhẫn." "Một tháng, một tháng kỳ hạn."Hắn vươn một ngón tay ra trước mắt tôi lắc lắc, cúi xuống hôn nhẹ lên mặt tôi. "Ta đi."
Sau tiếng đóng cửa vang lên một hồi lâu tôi mới từ trong khiếp sợ và sợ hãi lấy lại tinh thần. Trở lại phòng bếp, tôi nhặt cái chén bể trong chậu, bỏ vào thùng rác, dùng nước rửa trôi những mãnh nhỏ còn lại, tiếp tục rửa chén. Một tháng, lại một tháng, công việc và... Đều là. Tôi thật không muốn nghĩ đến một tháng sau sẽ thế nào. Thuyễn đã lật úp phân nửa sớm muộn gì cũng chìm xuống, cần gì lại tự tìm phiền não ? Tôi khuyên chính mình. Nhưng mà, bản thân cũng rõ ràng, trái tim này vẫn chưa thể chết lặng. Buổi tối nằm ở trên giường, tôi trằn trọc khó ngủ, gần đây tôi lại thường mất ngủ, rõ ràng mệt chết đi, nhưng tổng cũng không có buồn ngủ. Nhớ tới biểu hiện phá lệ ôn hoà ngày hôm nay của hắn, nhớ tới tiếng nói "Ta thích ngươi ", tôi càng lúc càng nghĩ đây là một cái âm mưu, một cái âm mưu dệt lên bằng sự dịu dàng. Xé mở tầng dịu dàng che lấp này, chính là sự thật lạnh lùng, tàn nhẫn. Nếu quá khứ tất cả đều có thể dùng một chữ "Thích "bù đắp, như vậy nỗi hận của tôi thật giống như trò đùa. Đáng tiếc, tôi chỉ là có chút thiện lương, cũng không phải là ngu xuẩn. Huống chi tôi làm sao cam tâm tình nguyện tiếp thu loại 'thích' này, tôi là một người bình thường, tuy rằng chưa có quen bạn gái, nhưng tôi rất rõ ràng bản thân thích chính là con gái.
Thế nhưng hôm nay, tôi còn có tư cách thích ai sao? Tề Tư Âm có thể cho phép tôi thích ai chứ? Trước sự mất hứng và trò chơi của hắn. Lòng lại bắt đầu rỉ máu. 12 Tôi mỗi ngày đều cắm đầu cắm cổ làm việc, một mặt là không muốn để Tề Tư Âm xem thường, tuy rằng tôi có thể cả đời cũng không đuổi kịp hắn, mặt khác bận rộn chính là biện pháp hữu hiệu nhất để quên đi tất cả. Mỗi khi làm việc tới lúc tưởng như không còn thời gian thì, tôi thường sản sinh ảo giác, cho rằng chính mình thực sự chỉ là một viên chức phổ thông bình thường hăm hở làm việc thăng quan tiến chức. Nhưng mà, loại ảo giác này chỉ cần một khoảng rãnh rỗi liền nhanh chóng biến mất. Đầu óc mà thư giản một chút, liền nghĩ tới hoàn cảnh bản thân vẫn như cũ đáng buồn. Tôi so ra còn thua một nhân viên quèn khổ cực dốc sức đi làm tại một công ty nhỏ bình thường, bởi vì chí ít bọn họ trong lòng có hi vọng, có mục tiêu để phấn đấu. Mà tôi, con đường trước mặt là một cái vòng cung, cho dù là tự cho đã đi rất xa, tới cuối cùng vẫn trở lại chỗ cũ, vĩnh viễn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay người khác.
Chủ quản cấp cao của công ty cũng từ thái độ của Tề Tư Âm nhìn ra, tôi không chỉ không như bọn họ tưởng tượng vậy được coi trọng, thậm chí còn bị coi khinh, hơn nữa tôi yên lặng ít lời, dần dần bọn họ đều không xem tôi ra gì. Như vậy hay nhất, tôi trái lại cảm thấy thanh thản. Mỗi ngày vào buổi trưa, tôi ở nhà hàng dưới lầu ăn cơm, bình thường sẽ có đồng nghiệp nữ mượn cớ tới gần, hoặc là ở xa xa mỉm cười với tôi. Tôi không biết các nàng là đối với tôi hay là đối với chức vụ không hề có ý nghĩa của tôi cảm thấy hứng thú. Nếu như tôi hiện tại thực sự là một người bình thường có tư cách yêu người khác, tôi rất sẵn lòng đáp lại ý tốt của các nàng. Tôi 24 tuổi rồi, vẫn chưa chính thức yêu đương, tuy rằng trước đây cũng có đối tượng thầm mến. Nhưng mà bây giờ, tôi chỉ có thể dùng cách vùi đầu ăn để trốn tránh ánh mắt nồng cháy của các cô ấy. Sợ rằng không lâu sau trong công ty sẽ truyền ra tin tức, trợ lý tổng giám đốc không chỉ có năng lực kém cỏi, mà còn là một động vật máu lạnh. Sau khi đi làm ngày đầu tiên, Tề Tư Âm liền bắt đầu ngày ngày buổi tối đều đến căn phòng tôi ở
──
tôi hiện tại cũng không muốn xưng nơi đây "Nhà ", ở đâychỉ là phòng ở, hơn nữa là căn phòng thuộc về hắn. Tề Tư Âm cũng không cùng tôi về, nhưng lại luôn luôn ngay lúc tôi mới vừa bước vào cửa liền bấm chuông, thời gian của hắn thật chuẩn, làm tôi nghi ngờ hắn có đúng hay không vẫn theo dõi tôi?
Trong công ty hắn là thủ trưởng nghiêm khắc nhất, khi vào tới nơi ở, hắn liền biến hóa nhanh chóng, biến thành kẻ tự cho mình là người ở chung với tôi. Hắn không có thói quen dọn dẹp đồ đạc, cũng có thể nói là không có loại ý thức này, luôn luôn đem quần áo, giấy tờ, cà phê bày bừa lộn xộn, phòng ốc rất nhanh liền biến thành loạn xà ngầu. Mà ta, tôi không chỉ phải vì hắn nấu cơm tối, làm điểm tâm, vì hắn dọn dẹp phòng ốc, vì hắn pha cà phê, thậm chí còn phải gọi hắn rời giường, cho dù đang trong lúc tưởng chỉ muốn ngã quỵ. Làm những việc này, tâm tình của tôi luôn luôn cực kỳ mâu thuẫn. Tôi bởi vì sợ mà không dám từ chối hắn sai khiến, nhưng tôi hiện tại đã không rõ bản thân sợ cái gì? Là sợ hắn bạo lực, hay là sợ tính cách xấu xa thay đổi bất thường của hắn, hay là sợ những hành vi biến thái của hắn? Có lẽ là cả ba trộn lẫn thành cái từ "Sợ " trừu tượng này, đã gieo thật sâu vào trong lòng. Nếu như nói trước đây nỗi sợ đối với Hàn Tĩnh chỉ là sợ cơn gió độc không biết khi nào thì ập vào mặt mình, còn bây giờ đối với Tề Tư Âm, là sợ hãi một con mãnh thú, loài dã thú bất cứ lúc nào cũng có thể phát cuồng, sỡ hãi bản thân dưới móng vuốt sắc bén của nó bị xé thành từng mãnh nhỏ. Tuy rằng hắn cũng tuân thủ lời hứa, không có làm chuyện khiến tôi sợ, nhưng mà cặp mắt sáng quắc kia rất thường nhìn chòng chọc vào tôi tức giận. Sau khi phát sinh sự kiện đáng sợ ngày đó, trong mắt hắn có thêm một loại tình cảm, làm tôi cảm giác hắn là ăn rồi quen mùi, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ lí trí bổ nhào qua đây.
Một tháng, không bao lâu sẽ tới một tháng rồi, đến lúc đó phải làm sao đây? Không chỉ nói một tháng, chờ một thế kỷ tôi cũng sẽ không nguyện ý bị đối xử một cách biến thái, có người bình thường nào chịu được chứ? Hắn tại sao không thể đi tìm một cô gái? Dựa vào điều kiện của hắn, sẽ có hằng hà mỹ nữ nguyện ý làm bạn gái của hắn. Tôi nghe nói Hàn Tĩnh hiện tại vẫn liên tục thay bạn gái, hơn nữa người nào cũng là minh tinh nổi tiếng. Hắn tại sao không thể học tập theo Hàn Tĩnh? Có lẽ hắn chính là đơn thuần chỉ thích đồng tính, như vậy dựa vào điều kiện của hắn, cũng nhất định sẽ có không ít những người cùng "sở thích "tự nguyện làm bạn trai của hắn. Tại sao hết lần này tới lần khác tìm tới kẻ cực kỳ phổ thông là tôi? Lẽ nào như hắn từng nói qua , bởi vì tôi là một cô nhi, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không có ai để ý? Đã lâu không có quay về cô nhi viện, ngày hôm nay, tôi cuối cùng cố lấy dũng khí đối mặt viện trưởng. "Tiểu Thiên, con sao lại gầy đi nhiều như thế? Sắc mặt cũng không tốt? Công tác vất vả quá phải không?"Viện trưởng vừa thấy tôi liền giật mình hỏi. "Không có mà. Con trái lại cảm thấy viện trưởng gầy đi không ít."Tôi cười nói. Viện trưởng cho tôi ngồi trên ghế, lấy ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp huyệt Thái Dương của tôi, lúc trước khi tôi cảm thấy mệt mỏi, cô ấy cũng thường làm thế này giúp tôi thư giãn. Tôi nhắm mắt lại, đã lâu không có cảm giác nhẹ nhàng thư thái như thế. "Tiểu Thiên, cô bệnh rồi
──
──
là ung thư." Tôi bỗng nhiên mở mắt ra. "Con không nên cử động, hãy nghe cô nói."Cô dịu dàng đè đầu vai tôi lại. "Có chút chuyện vẫn muốn nói với con, nhưng mãi vẫn chưa mở miệng được. Hiện tại cô không còn bao nhiêu thời gian rồi." Nước mắt không ngừng từ trên mặt tôi chảy xuống. "Từ nhỏ con chính là một đứa trẻ hiểu chuyện, con lương thiện, dễ gần, nhìn người luôn luôn nhìn từ chỗ tốt
──
Đây quả thật đối với con cũng không phải là chuyện tốt."Trong lời của dì tràn ngập sầu lo. "Cô trước đây không đành lòng nói cho con. Thế nhưng hiện tại, rất nhanh con trên đời sẽ là một người cô đơn. Cô thật lo lắng!" "Con rất hiền hoà, thế nhưng người khác có thể lợi dụng sự hiền hoà của con để làm tổn thương con. Cô ban đầu giao phó con cho Tề tiên sinh, không phải chỉ vì cho con học đại học, còn bởi vì trên người ông ấy có một loại kiên định mà người thường không có được, cô mong muốn con dưới sự trợ giúp của ông ấy, có thể học kiên cường lên một ít. Nhưng bây giờ xem ra, con ở Tề thị thật không vui..." Tôi hoảng hốt, viện trưởng là làm sao phát hiện được? "Công tử của Tề tiên sinh nói cho cô biết, nói con vì cứu hắn mà bị thương hôn mê, làm lỡ bảo vệ tốt nghiệp. Nói thật, cô cũng không mấy tin tưởng. Hiện tại xem ra, làm cho con không vui chính là hắn phải không?" Tôi im lặng. Là hắn. "Con cháu nhà co tiền khó tránh khỏi tính cách cổ quái, cô biết cho dù nó bắt nạt con, con cũng sẽ vì cảm kích Tề tiên sinh mà chịu đựng." Viện trưởng chỉ đoán đúng phân nửa, sự " Bắt nạt" của Tề Tư Âm cũng không đơn giản như cô ấy tưởng tượng.
"Nếu như Tề thị không phải là nơi thích hợp cho con, như vậy thì rời đi. Nhớ kỹ, tiểu Thiên, không nên đem tất cả gánh lên vai mình. Vĩnh viễn nhớ kỹ điều này, con mới có thể sống hạnh phúc." Đem mọi thứ gánh lên vai, tôi không hiểu được, tôi thật là như thế sao? Thế nhưng lúc này không có tâm trí bàn luận chuyện của mình, quan trọng nhất là bệnh tình của viện trưởng. "Là lúc nào thì biết được? Con trước đây sao cũng không biết? Nếu như biết sớm một chút..." Tôi hỏi viện trưởng, mong muốn bệnh tình không nghiêm trọng như vậy. Cô ấy từ trước đến nay đều sinh hoạt giản dị, thân thể cũng luôn luôn khỏe mạnh, sao lại đột nhiên... "Cuối tuần trước. Bệnh viện nói là đã đến giai đoạn cuối."Cô ấy mỉm cười. Cuối tuần trước? ! Khi đó tôi đang làm cái gì? Tôi cắm đầu công tác, trốn tránh, trốn tránh, công tác, không dám gặp viện trưởng.
Tôi khóc ra tiếng, "Đều là con không tốt, nếu như con vẫn bên cạnh cô..." "Cho dù con ở cạnh ta, kết quả cũng sẽ vẫn như vậy. Bệnh điều không phải là một ngày đêm thì có."Cô ấy nhân hậu xoa đầu ta. "Tiểu Thiên, cô điều không phải mới kêu con không nên đem mọi thứ đổ lên đầu mình sao? Con không nghe lời như thế, bảo cô làm sao yên tâm?" "Con nhớ kỹ... con nhớ kỹ..." Tôi cũng nhịn không được nữa lên tiếng khóc lớn. Tròn một ngày đêm, tôi đều ở tại cô nhi viện, bên cạnh viện trưởng nói chuyện phiếm, tản bộ, tưới hoa. Tới gần chập tối, tôi cố nén nỗi buồn và sự bất đắc dĩ, trở lại nơi ở. Tôi sợ Tề Tư Âm tìm không được tôi sẽ tới cô nhi viện nổi điên, nói với viện trưởng chuyện đáng sợ kia. "Ngươi đi đâu hả?"Hắn quả nhiên rất đã nôn nóng chờ ở trong phòng, "Ta tìm ngươi cả một ngày đêm. Sao không mở điện thoại?"
Hắn tiến tới áp sát tôi, sắc mặt rất khó coi. "Ta đi ra ngoài đi một chút, hôm nay là cuối tuần." "Đi đến bây giờ?" "Ta ngày hôm nay thực sự mệt chết được. Ta muốn nghỉ ngơi một chút." Tôi hiện tại một câu cũng không muốn nói nữa, trong lòng đã đủ bi thương rồi. "Ngươi còn không có nấu cơm đây! Ta nhịn đói từ trưa đến giờ, vẫn chờ ngươi trở về!"Hắn giận dữ kêu to. Một trận tức giận nảy lên trong lòng, trong lúc người khác đang khó chịu như vậy, Sao hắn vẫn... "Ta không làm! Tùy ngươi!"Tôi phẫn nộ thét lên, "Ngươi chết đói là hay nhất!" Cá có chết thì lưới cũng phải rách. Tề Tư Âm, ngươi cũng khinh người quá đáng rồi! Cho dù có là người hầu của ngươi, cũng còn có thời gian nghỉ ngơi đi, ngươi đã không xem ta là người mà! Tâm tình của tôi vốn bởi vì đau buồn mà đặc biệt suy sụp, lúc này càng trở nên ác liệt.
Hắn nhìn lửa giận đột nhiên bộc phát của tôi có chút giật mình, liền trưng ra bộ mặt ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi, ánh mắt đen láy chớp chớp nhìn tôi. "Thì ra ngươi là như thế độc ác à, ta còn nghĩ ngươi có bao nhiêu thiện lương đi! Ngươi trước đây trong lúc nấu ăn, cũng không muốn hạ độc chết ta chứ hả?" Tôi thật là không chỉ một lần từng có ý niệm này trong đầu, tôi hoài nghi thời gian trôi qua nói không chừng sẽ thực sự hành động như vậy. Hay là cái này sẽ là kết cục trong tương lai, nếu không phải hắn bức tử tôi, thì cũng là tôi không thể nhịn nữa giết chết hắn. "Ngươi... Ngươi đồ khốn nạn!" Lòng tôi chua xót nhanh chóng nói không ra lời. Bộ dạng giả dối đáng ghét của hắn lúc này thực sự là cực kì ghê tởm. "Tại sao không nghĩ tới cảm xúc của người khác một chút? Tại sao chỉ nghĩ tới bản thân ngươi? ..." Tôi tự nhận là đã nhường nhịn đủ rồi, nhường nhịn đến ngay cả tôi đều nghĩ uất ức cho chính mình, tôi càng ngày càng coi thường bản thân, thế nhưng hắn vẫn được một tấc lại muốn tiến một thước, bức tôi tuyệt vọng như vậy. Hắn dường như không có nghe thấy tôi bi phẫn nói, đưa tay kéo tôi. Tôi theo bản năng co rụt lại, trong mắt hắn nhất thời lộ ra vẻ tổn thương. "Ngày hôm nay là sinh nhật của ta, ngươi đã quên rồi sao?" "Ngươi trước đây đều cùng ta chúc mừng." A? Tôi hoàn toàn không nhớ hôm nay là sinh nhật hắn, có lẽ nói là căn bản không muốn cũng không nguyện ý nhớ, ngày này trước đây cũng đều là bị ép buộc tham gia. Ngày hôm nay, hắn hẳn là 21 tuổi rồi. Như vậy ngày hôm nay, cũng là ngày giỗ của mẹ hắn. Nghĩ tới đây, ngực lại có cảm giác áy náy khó hiểu. "Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ." Tôi không biết tại sao lại vuột miệng, vừa nói xong liền hối hận, hận không thể đánh thật mạnh vào miệng mình.
Tôi đang nói cái gì vậy? Sao lại phạm bệnh cũ rồi! Tôi tại sao vĩnh viễn không tiếp thu giáo huấn! Dù cho đã rơi xuống kết cục như vậy. 13 "Đúng, chúc ta sinh nhật vui vẻ. Ta muốn ăn mì trường thọ do tiểu Thiên làm."Tề Tư Âm không nhìn ra sự phiền muộn trong lòng ta, vẻ mặt lấp tức chuyển biến hớn hở nói. Trường thọ? Tôi nghĩ tới viện trưởng, mong muốn cái từ này có thể sử dụng đối với cô, thế nhưng... Trong lòng không khỏi đau xót. Lúc này lòng tôi đã có một cái quyết định, thế là nhịn xuống mệt nhọc và tức giận gật đầu đáp ứng. "Được, ta đi trụng mì." Bưng tô mì nóng hổi đặt trước mặt Tề Tư Âm, hắn vừa ăn, vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn tôi cười, nụ cười trên mặt giống như một đứa trẻ thoả mãn.
ngươi nếu có thể vĩnh viễn như thế này thì thật tốt biết bao, ta sẽ thật vui vẻ làm một người bạn cùng ngươi ăn mừng sinh nhật. "Ăn ngon không?"Tôi đợi hắn ăn xong hỏi. Đây là lần đầu tiên tôi hỏi ý kiến hắn về mùi vị món ăn, cũng không phải thực sự lưu ý cảm giác của hắn, mà là mong muốn nhẹ nhàng bắt đầu cho chuyện tiếp theo, mặc dù đã lường trước nó sẽ kết thúc trong cơn tam bành của hắn. "Ăn ngon, có mùi vị của tiểu Thiên."Hắn lại bắt đầu trưng ra bộ mặt trẻ con ngây thơ. "Nhưng mà ta càng muốn trực tiếp ăn tiểu Thiên nha." Nói những lời này trên mặt hắn đã khôi phục vẻ vô sỉ trưởng thành, nhìn tôi không có chút ý tốt. Mặt tôi lập tức nóng lên, tiếp theo trong lòng phát lạnh, hắn đem sự thống khổ và uất nhục của tôi làm câu nói đùa cửa miệng, tại sao hắn lại có một trái tim tàn nhẫn như vậy? "Ngày mai ta sẽ chuyển đến ở cô nhi viện."Tôi cố lấy dũng khí nói. "Cái gì?"Âm thanh lập tức lạnh xuống, tay hắn xiết chặt chiếc đũa. Tôi chuẩn bị tinh thần né tránh, đề phòng hắn dùng đũa hoặc chén chọi vào người. "Ngày mai ta phải bắt đầu chuyển tới cô nhi viện, viện trưởng bệnh rất nặng, ta phải đi chăm sóc dì ấy." Tôi đem hai chữ "Phải " nhấn rất mạnh, nếu như hắn không đồng ý, tôi ngày hôm nay nhất định phải cho hắn biết con người khi bị bức nóng nảy sẽ ra làm sao. Sắc mặt Tề Tư Âm âm trầm xuống, xem ra chỉ dùng một chén mì mua chuộc hắn thực sự là không được. "Được, ngươi có thể đi." Hắn trả lời sảng khoái làm lòng tôi sinh nghi. "Ta để cho ngươi đi, ngươi cũng nên nguyện ý ngoan ngoãn để ta ôm xem như là báo đáp?" Lời còn chưa dứt, hắn liền đứng lên, đi vòng qua bàn hướng về phía tôi. Tôi không có trốn, chỉ là ngẩng đầu, hắn cũng đúng lúc này cúi xuống, chúng tôi cứ như vậy đối diện nhau
──
tôi đã nhìn thấy rất rõ ràng lửa đỏ trong mắt hắn.
"Ta không có giao dịch gì với ngươi."Lúc này tâm tình tôi bình tĩnh một cách lạ thường. Tôi nhìn vào đôi mắt hắn, đẹp như vậy, hút hồn người như vậy
──
nếu như hắn là con gái thì tốt biết bao. "Ngươi không cho ta đi, ta cũng đi." Cho dù là phải mang thân mình đầy thương tích tôi cũng sẽ đi. Nhưng ta không thể giao dịch gì với ngươi, nhất là trong chuyện này, nếu bắt ta phải mang nỗi nhục này đi gặp viện trưởng, ta đây sẽ quyết lấy trứng chọi đá thà chết chứ không chịu nhục, không để ngươi được thoả mãn. Hắn nhẹ giọng cười, trong tiếng cười trộn lẫn đắc ý và khinh thường. "Ngươi nghĩ nói như vậy có tác dụng gì sao? Ta sẽ bỏ qua cho ngươi ? Ngày hôm nay ta chờ ngươi về, ta vẫn nghĩ đến lúc mở quà sinh nhật...."Hắn nhẹ nhàng cởi ra một cái nút trên áo tôi, âm thanh thấp trầm nhượm đầy màu ham muốn. Tôi nắm cánh tay đang xâm chiếm của hắn, bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn. "Tề Tư Âm, ngươi đã làm chiều chuyện quá đáng với ta, nhưng ta vẫn chưa coi ngươi như kẻ tột ác tày trời. Đừng bức ta phải làm vậy. Đặc biệt là trong chuyện này, ngươi biết viện trưởng Tô đối với ta quan trọng như thế nào."Giọng điệu của tôi nghe như đang thỉnh cầu, nhưng tiếng nói kiên định dị thường. Hắn nhận ra tôi sẽ không để hắn ra tay đơn giản như vậy, cũng có thể đang nghĩ trong ngày sinh nhật mà động thủ thì thật mất hứng, cuối cùng dừng tay. "Ta thích ngươi, tại sao không muốn ở với ta?"không biết là đang giả bộ hay thực lòng, hắn dùng giọng điệu tủi thân nói. "Vậy chờ ta cũng thích ngươi được không."Tôi đáp trả. Ngươi sẽ chờ sao... Bệnh của viện trưởng chuyển biến tệ đi nhanh hơn tôi tưởng nhiều, ngày thứ hai tôi trở lại cô nhi viện, cô ấy đã bị bắt nhập viện. Từ đó về sau, tôi luôn không rời đi, vẫn ở bên giường bệnh làm bạn, bởi vì bác sĩ nói bệnh tình của cô ấy đã sắp không được rồi. Tôi ngày đêm đều ở tại bệnh viện, ngay cả điện thoại cũng không gọi cho Tề Tư Âm, dù biết hắn rất có thể vì tôi không báo cáo thường xuyên mà phát điên. Tuỳ hắn thôi, tôi hiện tại đã không rảnh bận tâm cảm nhận của hắn và hậu quả phát sinh, chuyện quan trọng nhất đối với tôi bây giờ chính là cùng viện trưởng vượt qua những ngày cuối cùng. Hôm nay, tôi và viện trưởng chậm rãi tản bộ trên thảm cỏ, đột nhiên nhớ ra, ngày hôm nay cách kỳ hạn một tháng do Tề Tư Âm quy định đã qua hết mười ngày, Bận rộn và lo lắng mấy ngày nay đã làm tôi quên bén đi vấn đề kia. Nhưng mà dù tôi có quên, lẽ nào Tề Tư Âm cũng không nhớ rõ? Hắn không có xuất hiện, đây thật không giống tính cách của hắn. Tôi cảm nhận được sự bình tĩnh dị thường trước bão tố. Mặc dù tôi mỗi ngày đều hy vọng viện trưởng có thể khoẻ lên, nhưng cuối cùng, bệnh của cô ấy đã chuyển xấu đến nỗi cả ngày hôn mê. Tôi mỗi ngày canh giữ ở trước giường bệnh, nắm bàn tay đã không còn phản ứng của cô, yên lặng khẩn cầu kỳ tích xảy ra. "Hạo Thiên, Tô viện trưởng làm sao rồi?" Tôi ngơ ngác quay đầu, mới phát hiện đứng ở trước giường bệnh
──
dĩ nhiên là Tề tiên sinh, ông ấy đang nhìn tôi lo lắng
──
nhưng cạnh đó còn có một vị"Tề tiên sinh " trẻ tuổi khác, nhìn chòng chọc vào tôi, thần sắc vô cùng quái dị, không chỉ có phẫn nộ, còn có giật mình, hình như trên mặt tôi dính cái gì kì quái. "Thật không ngờ, bệnh tình của Tô viện trưởng lại nghiêm trọng như vậy."Tề tiên sinh thở dài , "Ta mới từ nước ngoài trở về, nghe nói chuyện này, vẫn nghĩ đến thăm cố ấy
──
Tư Âm cũng rất muốn tới, thế nhưng ta sợ ngược lại sẽ tăng phiền phức cho con, nên nghĩ đợi bệnh tình cô ấy ổn định rồi trở lại, không ngờ..." Tề tiên sinh, ông ấy luôn luôn quan tâm bảo vệ người khác. Lòng tôi cảm động cực kỳ. Ông tỉ mỉ hỏi thăm bệnh tình của viện trường, tôi thuật lại lời của bác sĩ cho ông ấy. "Hạo Thiên, ta đi trước. Có bất cứ chuyện gì mà ta có thể giúp được nhất định phải đi tìm ta."Một câu nói ấm áp cả lòng, "Tư Âm ở lại với con, con một mình chăm sóc người bệnh thật quá vất vả." Lòng tôi liền lạnh đi, âm thầm kêu khổ, tôi trốn cũng không thoát tên ác ma này, đâu cần hắn giúp đỡ? Hơn nữa Tề Tư Âm thì biết làm cái gì? Hắn ở lại chỉ thêm phiền phức mà thôi. Thế nhưng tôi hết lần này tới lần khác khước từ, Tề tiên sinh lại nghĩ rằng tôi chỉ là khách sáo, "Con là bạn của Tư Âm, nó nên giúp đỡ con thì mới phải." Không, tôi cũng không dám tự nhận là bạn hắn, tôi chỉ là món đồ chơi của hắn, đây là hắn chính miệng nói. "Tư Âm, nhớ kỹ lời cha nói, "Tề tiên sinh lúc gần đi nói với Tề Tư Âm, "Hạo Thiên rất khổ cực, không nên làm cậu ấy thêm phiền phức nữa."Những lời này tôi nghĩ cũng sẽ chẳng tác dụng. "Mặt của ngươi làm sao vậy?"Sau khi Tề tiên sinh ra về, Tề Tư Âm vừa mở miệng liền chất vấn. Mặt tôi làm sao? Tôi không rõ hắn nói cái gì, nhìn vào gương trên tường, thì ra chỉ là vài ngày không rửa mặt, râu mép cũng đã mọc lởm chởm. Sao vậy? Cái này làm ngươi khó chịu à? Tôi nhìn nét mặt chán ghét của hắn, trong lòng thật sự là khoái chí. Sớm biết như vậy là có thể cho ngươi đáng ghét, ta sẽ mỗi ngày không rửa mặt, không cạo râu. Nhưng mà ánh mắt quay lại trên người viện trưởng, tâm tình của tôi lần thứ hai chùng xuống. "Ngươi cho là như vậy có thể trốn khỏi ta sao?"Hắn thình lình từ phía sau ôm lấy tôi, "Tuy rằng dáng vẻ của ngươi rất tởm, nhưng ta vẫn muốn ngươi!" Tôi không ngờ tới hắn tại đây, trong lúc này còn có thể như vậy, tức giận cực kỳ, nhất thời lại giãy không ra, liền cúi đầu hung hăng cắn vào cách tay đang kiềm tôi một cái. Cú này thực sự là sử dụng toàn lực, dường như toàn bộ hận thù đếu tập trung vào nó. Tề Tư Âm kiên trì không buông tay, rất nhanh trên áo sơ mi của hắn chảy ra vết máu.
Hắn cuối cùng buông lỏng tay ra, tôi đoán ngay lập tức sẽ bị đánh, ngược lại lại thấy trấn tĩnh. Hắn không hề động thủ, kéo cái ghế ngồi kế bên tôi. "Ngươi đi rồi chẳng thấy trở lại, ta vốn muốn tới bệnh viện tìm ngươi, không ngờ ông già đột ngột trở về, hắn mỗi ngày canh giữ ta, không để cho ta đi." Thì ra là thế, chả trách hắn không có tới làm phiền tôi. Trong lòng tôi thực sự là cảm tạ Tề tiên sinh. "Ngươi không ở, lòng ta không thể an tĩnh." Phải? Hoá ra tôi không chỉ có là người hầu, đầu bếp, đồng hồ báo thức, còn có tác dụng như an tâm hoàn. "... Bởi vì ước định một tháng của chúng ta đã qua, nhưng ta không thể thấy được ngươi, không thề cùng ngươi..." Thì ra "Bất an "của hắn chính là như vậy! Ngươi quả nhiên không có quên cái ước định ngang ngược kia!
Tôi thật sự là tức giận vô cùng. "Tiểu - Thiên..." Tiếng nói yếu ớt vang lên, tôi hầu như không thể tin được vào lỗ tai mình, nhào tới trước giường bệnh
──
con mắt của viện trưởng đang từ từ mở. "Nhanh, mau gọi bác sĩ!"Tôi mừng rỡ như điên, quay đầu hướng về người ngồi ở phía sau, đã quên hắn là Tề Tư Âm. Viện trưởng cuối cùng thấy được ta, trong ánh mắt của cô có vui mừng còn có yêu thương. "Tiểu - Thiên,phải - hạnh - phúc -..." Cô ấy gián đoạn nói ra được mấy từ, lại rơi vào hôn mê. Bác sĩ làm kiểm tra, nói đây chỉ là thời gian tỉnh lại ngắn ngủi. Tôi không dám chợp mắt, tiếp tục ngồi ở trước giường bệnh, bởi vì bác sĩ nói, viện trưởng rất có thể còn tỉnh lại.
Tề Tư Âm vẫn chưa đi, sau đó ngồi yên trên ghế ngủ. Tôi nhìn hắn, thở dài, còn đem tấm vải y tá cho mượn đắp cho hắn. Tôi không có lòng dạ nào ăn cơm chiều, hắn cũng không. Tôi có chỉ cho hắn chỗ mua cơm, có thể là đại thiếu gia nhìn khó ăn nên không mua. Chúng tôi cứ như vậy ở trong phòng bệnh trọn một đêm, nhưng mà viện trưởng cũng không có tỉnh lại
──
Cô ấy sau ba ngày hôn mê thì qua đời. Câu nói tràn ngập thương yêu và kỳ vọng kia, trở thành câu cuối cùng cô ấy nói với tôi. Lần thứ hai mất đi người thân, hơn nữa lại là người thân cuối cùng, cuộc đời lại một lần nữa đả kích tôi. Mà lúc này, đây là nỗi thống khổ là lớn nhất tôi từng trãi qua. Từ lúc viện trưởng qua đời thẳng tới khi an táng, Tề tiên sinh đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Ông ấy cố tình gánh vác chuyện tiền nong, còn chỉ cho tôi biết cách xử lí mọi việc, dù sao tôi là lần đầu tiên chủ trì tang lễ, tuy rằng đã từng mất đi mấy thân nhân. Hơn nữa, ông ấy không chỉ không có trách tôi không xin mà nghỉ làm, còn chuẩn cho tôi nghỉ phép một tuần. Tôi tuy rằng rất cảm tạ ý tốt của ông ấy, nhưng mà, bây giờ đã không cần cái này nữa.
Mấy ngày này, tôi vẫn hồi tưởng lời viện trưởng, "Nếu như Tề thị không phải là nơi thích hợp cho con, như vậy thì rời đi."Mặc dù Tề tiên sinh đối với tôi thân thiết quan tâm như vậy, nhưng vừa nghĩ đến Tề Tư Âm, tôi liền không muốn tiếp tục chịu đựng. Theo lời cô ấy, trên đời này hôm nay chỉ còn lại có tôi một mình cô đơn. Tôi nghĩ, Tề Tư Âm nhất định thật vui sướng, không còn gì kiêng nể hắn sẽ tha hồ bắt nạt tôi. Thế nhưng, tôi sẽ không cho hắn tiếp tục hưởng thụ. "Con có chuyện muốn nói với bác, bác có thời gian không?"Sau tang lễ,tôi tìm cơ hội một mình nói chuyện với Tề tiên sinh. "Xin đừng nói chuyện này với Tư Âm, được không? Con biết là rất thất lễ, thế nhưng xin bác hãy đáp ứng!" Ông ấy nhìn yêu cầu của tôi có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn lập tức đồng ý. Ông ấy bảo tôi ngày mai 10 giờ tới phòng làm việc của ông gặp mặt. "Tiểu - Thiên, phải - hạnh - phúc -..."
──
đây là dặn dò của viện trưởng trước lúc lâm chung.
──
tôi đã quyết định bỏ đi, rời khỏi Tề thị, rời khỏi Tề Tư Âm, bắt đầu cuộc sống mới hạnh phúc. 14 Tôi đi tới toà cao ốc thương nghiệp trên đoạn đường sầm uất, phòng làm việc củaTề tiên sinh ở chỗ này. Tuy rằng ông ấy trên danh nghĩa vẫn là chủ tịch của Tề thị, nhưng từ khi giao hầu hết sự vụ choTề Tư Âm đã dời phòng làm việc riêng về đây. Tôi đoán ông ấy là muốn để Tề Tư Âm có không gian lớn hơn để phát huy thực lực. Tôi đối với sự an bài của ông ấy cảm thấy rất cảm kích, Tề Tư Âm đang bận rộn sẽ không thể tới chỗ này, như vậy dự định của tôi mới có thể thuận lợi tiến hành. Khi tôi đệ đơn từ chức cho Tề tiên sinh, ông ấy dường như không có ngạc nhiên. "Con ngồi xuống trước đã, Hạo Thiên." Tề tiên sinh đem dơn từ chức của tôi để sang một bên, cũng không mở ra xem. "Hạo Thiên."
Ông ấy khẩn thiết nhìn vào tôi, "Ta mong muốn con có thể tiếp tục ở tại chỗ này
──
đương nhiên, đây chỉ là mong muốn riêng của ta, ý kiến của con mới là quan trọng nhất. Hạo Thiên, con phải nhớ kỹ, con không nợ ta gì cả, ta mong muốn khi con quyết định sẽ không có bất kỳ chuyện áy náy nào với ta." Nghe ông ấy nói thế, lòng tôi rất cảm động. Mặc dù đối với ông ấy mà nói giúp đỡ tôi không phải là chuyện gì đáng kể, nhưng tôi tuyệt không nghĩ vậy. "Tư Âm là con trai ta, ta rất hiểu cá tính của nó. Nó hoàn toàn kế thừa dung mạo xuất chúng của mẹ nó, nhưng không có kế thừa tính cách dịu dàng của bà ấy." Nói tới mẹ củaTề Tư Âm, trên mặt ông ấy liền hiện ra vẻ đau thương chưa từng thấy trước đây. Tôi cho tới nay đều chỉ thấy được biểu hiện thân thiết ôn hoà như người cha của Tề tiên sinh, lần đầu tiên nhìn thấy ông ấy cũng có lúc thương tâm như vậy. "Khi còn bé nó luôn luôn bắt nạt các bạn khác đến phát khóc, cho nên chẳng có bạn bè gì. Chỉ có A Tĩnh và Phương Duy là hợp với nó..." Tôi nghĩ tới Hàn Tĩnh và Phương Duy, xem ra bọn họ hai người là không bị bắt nạt khóc nên mới có tư cách làm bạn với Tề Tư Âm, hơn nữa rất có khả năng là do cùng có sở thích bắt nạt người khác mới hợp lại, thật đúng là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã ". "Nhưng mà, chúng nó ba người lại quá mức giống nhau. Cũng có thể là do hoàn cảnh gia đình, bọn họ đối với người khác rất lạnh lùng tàn nhẫn, chuyện này ở trong thương trường có lẽ là ưu điểm, nhưng mà xét về khía cạnh làm người mà nói thì thật đáng buồn." "Ta vẫn muốn thay đổi điểm này, nhưng mà lực bất tòng tâm. Ta đã lớn tuổi, không thể mỗi ngày đều theo nó." Tề tiên sinh cũng là lần đầu tiên ở trước mặt tôi biểu lộ vẻ bất đắc dĩ, khiến cho ông ấy dường như già thêm vài tuổi. "Con có tấm lòng bao dung người khác rất lớn, Tư Âm có một người bạn như con bên cạnh ta mới có thể yên tâm." "Con cũng biết, Tư Âm vừa mới kế thừa sự nghiệp của ta, nó tuy rằng thông minh có năng lực, nhưng chưa đủ vững vàng. Mà ta xem ra, có con bên cạnh nó sẽ đặc biệt an tâm, ta nhìn nó như vậy thật sự rất vui mừng." "Hơn nữa Tư Âm nói lần kia con vì cứu nó mà bị thương, ta lại càng khẳng định con là một người bạn đáng giá." Tôi không khỏi cười khổ. Sự thật điều không phải như thế. "Hạo Thiên, ở lại được không? Vẻ mặt ông ấy gần như là cầu xin, làm tôi rất khó xử. "Ta điều không phải không cho con đi, chỉ là mong muốn con có thể nán lại một thời gian, đợi Tư Âm thành thục hơn một chút." Tôi nhìn kỹ vị trưởng bối tôn kính trước mắt, không khỏi do dự, ông ấy nói rất hợp tình hợp lí làm tôi thật sự tìm không được lý do cự tuyệt, bởi vì tôi cũng chẳng thể nói cho ông ấy biết chuyện bị Tề Tư Âm cường bạo, nhưng mà phải ở lại, trong lòng lại dấy lên chống cự. "Ta cũng biết, Tư Âm tính tình táo bạo lại thích bắt nạt người khác, nếu như con đồng ý ở lại một thời gian, ta nhất định sẽ dạy dỗ nó, cho nó sau này cư xử đúng mực với con. Điểm này ta có thể bảo đảm."Tề tiên sinh chân thành nói. Tôi do dự nửa ngày, tới cuối cùng chịu thua vẻ mặt và ngôn từ khẩn cầu của ông ấy, đáp ứng ở lại một thời gian.
Tề tiên sinh xem ra thật sự rất cảm động tôi đáp ứng ở lại, ông thậm chí còn tự mình tiễn tôi ra khỏi phòng làm việc dưới ánh mắt kinh ngạc của thư kí, làm tôi rất băn khoăn. Tôi đi tới toilet, rửa mặt một chút, nhìn bản thân trong kính thở dài, tôi lại quá mềm lòng rồi. Viện trưởng nói tôi thay người khác suy nghĩ điều không phải chuyện tốt gì, xem ra thật sự là như thế, tôi có phải lại làm bản thân chịu thiệt rồi không? Nhưng mà tôi tin tưởng lới hứa của Tề tiên sinh, nếu như sau này Tề Tư Âm có thể đối đãi tôi như một nhân viên bình thường, tôi nguyện ý giúp đỡ Tề tiên sinh, coi như là báo đáp ân tình của ông ấy, mặc dù ông ấy nói tôi không cần báo đáp. Nhưng mà nếu Tề Tư Âm ngay cả lời của Tề tiên sinh nói cũng không nghe, tiếp tục hung bạo đối với tôi, tôi nhất định sẽ không mềm lòng nữa, đến lúc đó tôi sẽ nói rõ với Tề tiên sinh, triệt để kiên quyết bỏ đi. Có người đẩy cửa tiến đến, tôi liền thu lại biểu hiện trên mặt, xoay người đi ra ngoài. Khuôn mặt tươi cười của Phương Duy đột nhiên xuất hiện trước mặt, làm tôi giật cả mình. Người vào là hắn sao! "Ngươi sao lại ở chỗ này?" Tôi chán ghét nhìn hắn, nhớ tới chuyện kia..., còn có sự uy hiếp đê tiện của hắn.
"Đây là toilet nam, ngươi nói ta sao lại ở chỗ này?"Hắn bỡn cợt nhìn tôi, "Lẽ nào bảo tôi tới phòng kế bên?" Tề Tư Âm có một đôi mắt đẹp mê người còn hơn con gái, Phương Duy lại là đôi mắt phượng dài nhỏ mà sáng sủa, cười lên rất ôn hòa văn nhã. Nhưng mà tôi theo chân bọn họ ở chung mấy năm nay, từ lâu biết trông mặt mà bắt hình dong là chỉ đưa bản thân vào vòng nguy hiểm. "Ta là nói ngươi tại sao lại ở chỗ Tề tiên sinh?"Tôi không để ý tới câu nói đùa buồn chán của hắn. Tuy rằng biết ở chung với hắn thêm một giây là càng nguy hiểm hơn một giây, tôi vẫn muốn hỏi rõ ràng, nếu như hắn tới nơi này với Tề Tư Âm có quan hệ, tôi thật sự là phải cẩn thận rồi. "Tề bá phụ ngày mai phải đi Châu Âu, ta nhận lệnh cha tới đây tiễn, vừa lúc thấy ngươi từ phòng làm việc của ông ta đi ra, cho nên thuận tiện theo dõi ngươi một chút." Tôi yên tâm, không phải Tề Tư Âm kêu hắn đi theo tôi là tốt rồi. "Chậm đã, ngươi đã hỏi xong, ta còn chưa đây."Hắn giơ tay ngăn cản ta, "Còn ngươi tới nơi này làm cái gì?"
Tôi không muốn trả lời, rồi lại sợ làm cho hắn hoài nghi, "Ta tới cảm ơn Tề tiên sinh, ông ấy đã giúp tôi rất nhiều." "Ngươi là muốn từ chức phải không?"Hắn quả thực còn khôn hơn quỷ, lập tức chọc thủng lời nói dối của tôi. "Ta đã nói với ngươi, không nên hy vọng dựa vào Tề bá phụ rời khỏi Âm."Hắn dường như có chút tức giận. "Ta đoán, Tề bá phụ cũng không cho ngươi đi?" Tôi không có trả lời. "Mạnh Hạo Thiên, ngươi quá ngây thơ rồi! Ngươi sao đều nghĩ người khác đơn giản như thế? Ngươi cho là Tề bá phụ tại sao lại giúp đỡ ngươi đến trường? Ông ta sẽ đáp ứng cho ngươi rời khỏi Âm sao?" Tôi nghe hắn như vậy nói xấu người mà tôi kính trọng, ngực vô cùng tức giận. Ngươi cho là mọi người đều như ngươi đê tiện?
"Tốt, ngươi đã muốn rời khỏi Âm, ta đây không khách khí nữa. Có hắn bảo hộ ta có thể buông tha ngươi, hiện tại ngươi nếu đã quyết định không ở cùng hắn, ta có thể bắt đầu rồi!" Hắn đột nhiên ôm lấy tôi, cúi xuống hôn ta. Tôi cố sức đẩy ra hắn, trong lòng vô cùng giận dữ, tại sao lại thế này? ! "Tại sao các người không thể đối xử ta như bạn bè?"Tôi hét vào mặt hắn, đây là nghi vấn từ trước tôi luôn đặt trong lòng, trong số những người này chỉ có hắn là tôi ít sợ nhất, ngày hôm nay tôi muốn hỏi rõ ràng. Rốt cuộc là tôi có gì đặc biệt mà các người luôn thích bắt nạt? "Sư tử chỉ có thể đồng hành với sư tử, có ai gặp qua sư tử và cừu cùng một chỗ chưa? Ngươi chính là một con cừu điển hình, vửa mềm yếu, vừa tốt bụng, lại không có năng lực bảo hộ chính mình, chỉ có thể để sư tử ăn." Lần đầu tiên bị người đánh giá một cách chẳng hề nể mặt như thế, kẻ đó lại là người nhỏ tuổi hơn mình, mặt tôi nhất thời đỏ lên. Tuy rằng hắn nói có đạo lý, thế nhưng cũng không thể dùng cách so sánh này nhục mạ người khác. Xem tôi đỏ mặt tới mang tai, hắn cười con mắt cong lên, "Được rồi, giỡn với ngươi thôi, đừng nóng giận. Tabiết Tề bá phụ khẳng định vẫn khuyên ngươi ở lại, trở về bên cạnh Âm. Như vậy đối với ngươi, với Âm, với tất cả mọi người mới có lợi." Hắn mở cửa đi ra. Tôi đợi tiếng cười của hắn dần dần tiêu thất sau của, mới hướng ra ngoài cửa. Vừa muốn đẩy cửa, có người đột nhiên từ bên ngoài nắm tay nắm cửa đẩy vào, tôi phản ứng không kịp bị đẩy vào trong. Tôi thiếu chút nữa ngã sấp xuống, ổn định lại thân người nhìn kỹ
──
Hàn Tĩnh! Lẽ nào ngươi cũng là tới tiễn người, tôi âm thầm kêu khổ, sao lại trùng hợp như thế? Đây cũng là thật lâu rồi mới thấy hắn, hắn chậm rãi đến gần, cặp mắt độc xà nhìn chằm chằm vào tôi. "Ngươi bị Âm thượng qua chưa?"
Sự rõ ràng và vô sỉ của hắn làm tôi vừa tức vừa thẹn, lại tìm không được cách phản bác, lập tức đẩy hắn ra, muốn chạy ra khỏi cửa. Hắn cũng tức thì nhanh nhẹn chộp được tôi, áp vào trên tường. "Là ta phát hiện ngươi trước, chỉ là xuất phát từ tình hữu nghị mới đem ngươi cho hắn mượn vài ngày, ai biết hắn thực sự không trả lại. Ta nếu đã ở trước mặt mọi người đem ngươi tặng cho hắn, sẽ không đổi ý."Trong giọng nói hắn tràn ngập cay nghiến, "Hiện tại ngươi muốn rời khỏi hắn, đúng lúc nên về bên ta. Ta không quan tâm ngươi bị hắn chạm qua, chỉ cần ngươi sau này đều là của ta là được." Hắn vừa nói xong liền nhanh chóng bắt đầu xé rách áo tôi. Tôi hiểu được, xem ra hắn vừa trốn ở ngoài cửa nghe trộm tôi và Phương Duy nói chuyện, nhưng tôi lại không thể nói bởi vì đã đáp ứng Tề tiên sinh ở lại chỗ này một thời gian, cho nên bây giờ ta vẫn là vật sở hữu của Tề Tư Âm, xin ngươi đừng như vậy, chỉ có thể ra sức chống lại hắn. Sức của hắn không bằng Tề Tư Âm, nhưng mà đối phó tôi cũng dư dả, hơn nữa hắn đối với phái nữ kinh nghiệm rất phong phú ,thủ đoạn đối với tôi cũng rất thâm độc, bất kể tôi làm sao chống lại, hắn đều tìm được khe hở tiến công. "Hàn Tĩnh, ngươi buông!"Tôi càng ngày càng cảm thấy mồ hôi lạnh úa ra, "Tề Tư Âm mà biết sẽ giết ta!"đây không phải là lời tôi nguyện ý nói ra, bởi vì nghe như tôi đã hoàn toàn thuộc sở hữu Tề Tư Âm vậy, thế nhưng dưới loại tình huống này để hắn dừng tay tôi cũng chỉ có thể đành như thế, hơn nữa đây cũng là sự thật. Hắn động tác một chút cũng không chậm lại, trong mắt trái lại hiện lên tia lạnh lùng. "Vậy ngươi phải đi chết."Nói xong liền ép chặt môi xuống hôn tôi. Tôi cố xoay đầu, hắn liền thuận thế cắn vào cổ tôi, một tay khoá hai tay của tôi sau lưng, tay kia xé rách áo tôi, đồng thời dùng trọng lượng thân thể ép tôi xuống sàn. Tôi cố sức chống đỡ thân thể, không chịu bị hắn áp đảo, hắn lại dùng chân ngáng chân tôi, làm tôi nửa té trên đất. Hắn xem ra thực sự là có kinh nghiệm trong chuyện này, xé áo xong lại nhanh chóng cởi dây lưng của tôi, bàn tay đi vào cầm chỗ yếu đuối của tôi xoa nắn chơi đùa. Tôi vừa khổ sở, vừa thẹn nhục, vừa sợ, đồng thời dĩ nhiên bị kỹ thuật của hắn làm đầu óc choáng váng, các loại cảm giác trộn lẫn cùng một chỗ, tôi nghĩ rất nhanh sẽ phát điên. "A Tĩnh, ngươi làm gì? !"Tiếng của Phương Duy từ cửa vang vào, âm thanh vừa làm tôi chán ghét lúc nãy giờ nghe thật êm tai.
Hàn Tĩnh dường như không có nghe thấy, tiếp tục điên cuồng hôn môi tôi, tay cũng bắt đầu sờ soạn về phía sau. Phương Duy cố sức kéo hắn lại. Áo tôi mặc đã hoàn toàn bị xé rách, dây lưng cũng đã cởi ra, nếu như không phải mặc quần jean tương đối chắc chắn, sợ rằng lúc này cũng sớm bị xả xuống rồi. Phương Duy nhìn bộ dạng chật vật của tôi, lắc đầu, "Ngươi nhìn lại bản thân mình, chẳng hề có chút năng lực tự vệ? Nếu không phải ta biết A Tĩnh ở ngoài cửa, ngày hôm nay ngươi không xảy ra chuyện mới là lạ!" Tôi vốn bị ánh mắt thương hại và khinh bỉ của hắn làm cho không ngóc nổi đầu, vừa nghe nói thế, càng thêm phẫn hận, tiếng nói run run: "Ngươi vẫn ngoài cửa suốt? Tại vì sao..." "Để cho ngươi thấy rõ tình cảnh của mình."Hắn lạnh lùng nói, "Đừng tưởng rằng rời khỏi Âm chính là vạn sự đại cát. Ta vốn là có chút thông cảm với ngươi, nhưng nếu như bởi vì ngươi mà làm Âm và Tĩnh xảy ra vấn đề, ta sẽ trừ bỏ ngươi trước!" Hắn cởi áo khoát đang mặc, ném xuống người ta, kiên quyết lôi kéo tên Hàn Tĩnh đang thở hổn hển đi. Tôi ngồi dưới đất thật lâu mới đứng dậy, cài lại dây lưng, đem áo khoát khoát lên người, hốt hoảng đi ra ngoài. Đi ở trên đường, quần jean hạ giá phối với áo khoát tây âu sang trọng, loại phối hợp kỳ quái này trên đường đưa tới không ít ánh mắt hiếu kỳ, nhưng tôi cũng không có cảm giác gì. Đứng ở bên đường, tôi một mảnh mờ mịt. Tôi không biết nên đi nơi nào. Quay về cô nhi viện ở đã không thích hợp, tuy rằng đáp ứng Tề tiên sinh ở lại, nhưng tôi không muốn trở lại nhà Tề Tư Âm, trên người cũng không có bao nhiêu tiền. Không biết chạy tới đâu, tôi cảm thấy thật mệt mỏi, tìm được một chỗ ngồi xuống. Nhìn trên đường người xe đi lại, dường như đều có mục đích, tôi tại sao lại giống như con thuyền vô hướng? Tôi có đúng hay không sai rồi? Tôi bắt đầu hối hận đáp ứng ở lại. Tề Tư Âm thực sự có thể buông tha tôi sao? Hàn Tĩnh có thể buông tha tôi sao? Từ ban ngày đến hoàng hôn, hoàng hôn lại tới tối, tôi cũng không động đậy. Nghĩ không ra nên đi nơi nào
──
ở đây kỳ thực cũng rất thoải mái, tôi chỉnh lại áo trên người, nằm xuống. "Ngươi bị thần kinh à? !"Có âm thanh bên tai hét lớn, tôi mơ mơ màng màng mở mắt, lúc nào thì ngủ thế này? "Ta tìm ngươi cả ng
à
y! Ngươi ngủ ở chỗ này làm gì? Mộng du a? !"Tề Tư Âm một bên rống giận một bên lôi kéo tôi lên xe. Ngồi ở trên xe, hắn đột nhiên nghi ngờ nhìn chòng chọc vào cái áo trên người tôi, "Đây không phải là áo của ngươi!" Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, lập tức tựu lột xuống cái áo Phương Duy cho tôi, tôi không có giãy dụa, trên người một chút sức lực cũng không có. "Chuyện gì hả? Ngươi sao lại như vậy?"
Nhìn chiếc áo đã rách nát của tôi, hắn giống như bom bị kích nổ. Tôi không có trả lời, chỉ là lăm lăm nhìn kỹ vào hắn, hình như chưa từng gặp qua hắn. Hắn giống như đang tìm cái gì đó, ở trên người tôi ngửi tới ngửi lui, "Là Phương Duy ? ! Chẳng trách cái áo này nhìn quen mắt như thế, đây là mùi thuốc lá trên người hắn!" "Tên khốn này! Ta biết là hắn không tốt đẹp gì mà!" "Hắn làm gì ngươi?" Tề Tư Âm đem những mảnh áo chẳng còn che chở được gì trên người tôi lột sạch xuống, giống như bác sĩ khám bệnh sờ tới sờ lui. Bình thường, tôi đã sớm ác cảm buồn nôn, ngày hôm nay tuy rằng cũng có cảm giác khó chịu, nhưng tay hắn thực sự rất ấm áp, tôi cũng không muốn động đậy. "Những vết tích này là sao đây?"
Thân trên trần trụi ngồi trong xe lạnh lẽo, càng ngày càng lạnh. Tôi không khỏi rùng mình. "Đóng cửa."Tiếng nói của tôi phảng phất trong không khí? "Đóng cửa cái gì? Ta hỏi ngươi vết tích trên người ngươi là sao hả!" "Lạnh." Đây là cảm giác duy nhất của tôi lúc này. "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi có nói hay không? !" Biểu hiện trên mặt hắn càng ngày càng dữ tợn, tôi dần dần chỉ nhìn thấy miệng hắn khép mở. "Tốt, giả ngu có đúng hay không? Xem ra ngươi vẫn chưa đủ lạnh!" Không biết tại sao, tôi cảm thấy gió lạnh càng lúc càng mạnh, thân thể hoàn toàn co cuộn.
Lạnh, thật lạnh, tôi dần dần lạnh đến đầu óc chết lặng, ý thức càng ngày càng không rõ, chỉ cảm thấy bên cạnh có một chỗ liên tục phát nhiệt ấm áp, không tự chủ lại gần... cái đệm nóng hầm hập mềm mại mà co dãn, trên đệm lại có chỗ phát ra âm thanh bịch bịch có tiết tấu, nơi đó ấm áp nhất. Tôi đem mặt tựa lên đó, âm thanh nảy lên càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanh, hình như có người gõ trống ở bên tai, nhưng âm thanh cũng không ồn ào, tôi không khỏi vui vẻ nở nụ cười. Ai đang sờ tóc tôi? Như vậy mềm nhẹ. Ai đang ôm chặt tôi, làm tôi thật ấm áp. "Viện trưởng, "Tôi ở trong lòng kêu lên. Đã lâu không có như vậy giống như ở trong lòng viện trưởng. Dòng nhiệt từ trong mắt chảy xuống. 15 Hương vị ngọt ngào mà cay cay đưa tôi từ trong mộng trở ra
──
Tôi nhớ ra rồi, tôi lên cơn sốt, viện trưởng ôm lấy tôi, dỗ dành tôi, cô ấy còn nấu nước gừng cho tôi. Thế nhưng tại sao người bưng chén trước mặt lại biến thành Trương tẩu? Còn có, ở đây, sao lại giống nhà của Tề Tư Âm như thế? "Ngồi dậy uống cái này."Quả nhiên là tiếng nói của Trương tẩu không mang theo một tia cảm tình nào. Tôi giãy dụa ngồi dậy, tay cầm chén nước, thật nóng, thật thơm a! Tay nghề của Trương tẩu quả nhiên là cao siêu, cho dù ghét một người như thế cũng có thể nấu ngon đến vậy. "Cám ơn."Tôi cầm chén nước gừng ngước mặt uống một hơi hết, dạ dày ấm lên một chút, tuy rằng biết bà ấy sẽ không nhận lời cám ơn của mình, trong lòng vẫn cảm kích vô cùng. Trương tẩu cầm chén nước đã uống hết, nhẹ nhàng sờ trán tôi, động tác này cũng dịu dàng như viện trưởng, "Đã hạ sốt." Đầu óc bị nước gừng kích thích bắt đầu thanh tỉnh, tôi nhớ lại bản thân hình như là bị Tề Tư Âm kéo lên xe, như vậy người dịu dàng vỗ về tôi lúc đó cũng chỉ làảo giác. "Trương tẩu, Tề Tư Âm đâu?" "Thiếu gia ra sân bay tiễn lão gia rồi." Tôi yên tâm, khi nghe Phương Duy nói Tề tiên sinh phải đi Châu Âu thì có chút lo lắng, sợ ông ấy không có cơ hội nói Tề Tư Âm sau này tôn trọng tôi, đối xử tử tế với tôi, không được bắt nạt tôi nữa, xem ra tôi thật là đem dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. Lòng tôi rất xấu hổ, Tề tiên sinh sẽ không gạt tôi, ông ấy tất nhiên lúc Tề Tư Âm ra tiễn sẽ cùng hắn nói lý. Trương tẩu bưng chén không đứng bên giường. "Ngươi với thiếu gia như vậy đã bao lâu?" Tôi không hiểu rõ ý của bà ấy, bà ấy sao lại không biết tôi ở chung với Tề Tư Âm đã bao lâu? Nhưng mà vừa nghĩ, chẳng lẽ là chỉ... Không , Trương tẩu sao có thể biết được chuyện đó, tôi trấn an chính mình. "Ta vừa thay quần áo cho ngươi thì thấy vết tích trên người ngươi, ta là một người từng trãi, đó là gì ta còn có thể không biết?"Bà ấy nói những câu này thì ngữ điệu vẫn như cũ rất lạnh lẽo. Mặt tôi liền toát đỏ, cái này tính gì chứ? Hành vi của Hàn Tĩnh làm tôi bị Trương tẩu hiểu lầm, mà bà ấy hết lần này tới lần khác đoán xuôi đoán ngược, lại đoán trúng quan hệ của tôi và Tề Tư Âm. Chuyện Tề Tư Âm đối với tôi bị Phương Duy, Hàn Tĩnh hay người khác biết cũng vậy mà thôi, thế nhưng ở trước mặt Trương tẩu lão nhân gia như vậy làm tôi thật xấu hổ. "Ta đã sớm nhìn ra, ánh mắt thiếu gia nhìn ngươi thật không bình thường, đó là ánh mắt nhìn người đàn ông khác sao?"Bà ấy thở dài, tiếp theo lại gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi, "Còn ngươi, khuôn mặt thì cũng bình thường, thế nhưng chỉ cần cười lên bộ dạng lại như vậy..." Tôi thật buồn bực, tôi cười lên rốt cuộc là sao chứ? Bản thân cũng từng đứng trước gương xem qua, đâu có giống như các người nói? "Để tránh chuyện này xảy ra, ta có cơ hội đều xem chừng ngươi, ai mà biết thật không thể tránh được. Ngươi cũng thật là bản lĩnh a!" "Thanh niên bây giờ có phải đều giống như ngươi không? Quả thực là cái gì cũng không thèm biết tới, ngay cả loại biện pháp như vậy cũng dám sử dụng."Bà ấy dường như đã khẳng định là tôi mê hoặc Tề Tư Âm, tức giận đến tay run run. "Tôi cũng không muốn cùng hắn..." "Loại sự tình này một bàn tay có thể vỗ ra tiếng sao?" Sao lại vỗ không ra tiếng, nếu như bàn tay làm một cái tát thực sự hung ác đi? Tôi ở trong lòng nói, thế nhưng dù thế nào tôi cũng sẽ không để cho người khác biết tôi là bị kẻ so ra nhỏ hơn mình là Tề Tư Âm đồng tính ép buộc. "Ngươi còn trẻ, ta là không muốn ngươi khổ sở, không chỉ nói thiếu gia sớm muộn gì cũng phải kết hôn với một tiểu thư danh giá do lão thái thái tuyển chọn, mà hắn hiện tại tuổi còn trẻ ham chơi, Tề gia không có người quản hắn, ngươi cho là ngươi có thể mới mẻ hắn được bao lâu?"Bà ấy châm chọc nhìn ta, "Ngươi biết hắn từ nhỏ đến lớn từng có bao nhiêu thứ qua tay biến mất chưa? Ta khuyên ngươi , đừng nên ngu ngốc. Tề gia là đại gia tộc, loại sự tình này cũng từng xử lý qua không ít, không nói tới ngươi, chính là người có mang tìm đến đây còn bị đuổi ra ngoài, huống chi ngươi cũng không phải phụ nữ, vốn để uy hiếp thiếu gia cũng không có, đến lúc đó thì cả người và tiền đều không được."
Tôi thực sự không còn lời nào để nói, lão nhân gia quả nhiên là ngôn từ sắc bén, từng câu từng câu đâm người vào chảy máu, đáng tiếc tôi điều không phải như bà ấy nói, những lời này chẳng hề có tác dụng với tôi. Tôi đâu muốn hiếp bức Tề Tư Âm, nếu như tôi có tiền, tôi tình nguyện đưa hết cho hắn để hắn cách xa tôi còn hơn. Bà ấy nhìn tôi không nói lời nào, vô kế khả thi, không thể làm gì khác hơn là bưng chén đi ra. "Ngươi muốn ta lão nhân gia phải nói gì nữa đây! Nếu như có người cháu như ngươi, ta không xấu hổ chết mới là lạ!" Nghe được tiếng đóng cửa, tôi thở phào nhẹ nhõm, nằm lại trên giường. Tuy rằng lúc này bà ấy đối với tôi còn có hiểu lầm, nhưng sau khi Tề tiên sinh nói với Tề Tư Âm, tôi là có thể đường đường chính chính ưỡn ngực sinh sống, bất luận bà ấy lại nghi ngờ gì, cuộc đời tôi vẫn do bản thân tôi định đoạt. Nghĩ đến cuộc sống tự do sau này, lòng tôi vui sướng cực kỳ, bốn năm qua đây là lần đầu tiên cả thần trí và thân thể đều được thả lỏng, tôi duỗi người, ôm tấm chăn thơm phức rộng thùng thình trên người lăn qua lăn lại, đây là giường của Tề Tư Âm? Tôi là lần đầu tiên ở trên chiếc giường lớn như vậy lăn người, quay cuồng ra sao cũng không cần lo lắng ngã xuống. Lăn qua lăn lại mệt mỏi, tôi liền làm giống như khi còn bé đem chăn quấn thành hình chiếc nôi, vùi thân người vào bên trong, nheo mắt cảm thụ ánh mặt trời ấm áp trên người. Sớm biết như vậy bốn năm trước nên để cho Tề tiên sinh giải quyết, tôi cũng không đến nỗi bị Tề Tư Âm... Tôi có chút hối hận, thế nhưng nghĩ lại, Tề Tư Âm hung ác với tôi có thể nói là ý tưởng nhất thời, không ai đoán trước được, lúc đó tôi chỉ là mong muốn tận lực nhẫn nại, không muốn thêm phiền phức cho Tề tiên sinh, ai lại muốn phát sinh ra chuyện như vậy chứ? Bất quá chỉ cần sau này Tề Tư Âm có thể cải biến, tôi còn rất mong muốn có một người bạn như hắn, dù sao hắn tài giỏi như vậy, tình bạn giữa hắn và Hàn Tĩnh cũng làm tôi rất ước ao. Có cái bóng chặn ánh sáng trước mặt. Tôi mở to hai mắt
──
Tề Tư Âm! Tôi theo thói quen lại sợ hãi, nhưng mà hắn lúc này trên mặt một điểm hung ác cũng không có, cười hì hì nhìn tôi. "Ngươi giống như con mèo trước đây ta nuôi. Nó cũng thường nằm như vậy ngủ." "Bây giờ nó ở đâu?"Tôi không nhớ đã nhìn thấy con mèo nào ở Tề gia.
"Ở nơi nào? Ở nơi nào nhỉ?"Hắn tận lực suy nghĩ nửa ngày, không nhịn được đứng lên, "Ai nha, ai biết! Có lẽ đã chết, có lẽ vứt đi rồi." Tôi đoán không sai mà, giống như Trương tẩu nói, ngươi đâu có thực sự quan tâm cái gì! "Tề tiên sinh đi rồi? Ông ấy chừng nào trở về?" "Ổng một giờ trước đã lên máy bay, ai biết chừng nào mới trở về, ông già này đáng ghét muốn chết, nhìn thấy ta lại lẩm ba lẩm bẩm." Gánh nặng trong lòng tôi cuối cùng cũng được gỡ xuống. Tề tiên sinh nói rõ với hắn thì tốt rồi. "Ngươi cũng nên nghe lời ông ấy, Tề tiên sinh thật sự rất quan tâm đến ngươi." "Ta trở về tiện đường đi tìm Phương Duy, ra sức đánh hắn một trận."Tề Tư Âm ngồi vào bên người ta, "Hắn một câu cũng không dám nói, quả nhiên là có tật giật mình."
Tiếp theo hắn dường như oán giận vỗ vỗ đầu ta, "Ngươi cũng thật là, A Tĩnh còn chưa tính, ngay cả Phương Duy loại này thành thật cũng bị ngươi mê hoặc!" Phương Duy cũng coi như người thành thật? Huống hồ tôi cũng không có mê hoặc hắn, tuy tôi không có ngăn lời của Tề Tư Âm nhưng vẫn có chút không hài lòng, nhưng ngày hôm nay bởi vì tất cả khúc mắc đều được tháo gỡ, tâm tình đặc biệt tốt, hơn nữa tôi không nghĩ tới Phương Duy tất nhiên cắn răng để Tề Tư Âm đánh, nói vậy hắn là không muốn Tề Tư Âm biết người động thủ với tôi chính là Hàn Tĩnh, cho nên đành ôm đầu chịu trận. Nghĩ đến gương mặt 'liệu sự như thần' của hắn biến thành bộ dạng có nỗi khổ nói không nên lời, tôi không khỏi cười ha ha lên. Đây là tôi lần đầu tiên ở trước mặt Tề Tư Âm cười đến càn rở như vậy. Từ sau khi nghe hắn nói tôi cười rất mị hoặc nhân, tôi ở trước mặt hắn ngay cả mỉm cười cũng không dám lộ ra, mặc dù tôi biết chính mình căn bản không có loại " mị lực " không hiểu ra làm sao này. Tề Tư Âm lẳng lặng nhìn tôi, tay dần dần hướng vào trong cổ áo của tôi. Tôi vốn đang nằm thoải mái, lúc này lập tức giật mình nhảy dựng lên, "Ngươi lại làm gì vậy?"Tề tiên sinh nói với ngươi nhanh vậy liền quên? !
Hắn nhanh như chớp thủ thế đè tôi trên giường, "Làm gì vậy? Ngươi nói làm gì đây? Ta đã đợi lâu như thế, một tháng qua rồi không nói, ngươi vì viện trưởng kia sinh bệnh cho đến tận hôm qua, ta đều nhẫn nại, hiện tại ngươi đã không còn cớ bắt ta đợi nữa phải không?" Hắn bắt đầu cởi áo ta. "Đừng..."Tôi một bên cực lực ngăn cản hắn tiến công, một bên cố gắng nói rõ ràng với hắn. "Tề tiên sinh nói với ngươi những gì người đều đã quên sao?" "Ổng nói cái gì?"Tay Tề Tư Âm một giây cũng không ngừng. Thật đúng là biết diễn mà, tôi tức giận cực kỳ. "Ngươi chờ một chút đã, "Tôi dùng hết toàn lực nắm tay hắn, "Ngươi mau mau nhớ lại Tề tiên sinh ở sân bay đã nói với ngươi cái gì." "Nói gì? Bất quá là kêu ta để ý công ty, bình thường đi thăm bà nội. Được rồi, nói tới mấy người già đó làm gì, "Gương mặt anh tuấn của hắn mỉm cười vô sỉ nhìn tôi, trong giọng nói tràn ngập ý đùa bỡn, "Nên nói về bọn mình một chút..." "Còn có ?"Tôi không tin, "Bá phụ không có nói tới ta sao?" "Lão nói ngươi làm gì? Tuy rằng ổng rất thích ngươi, nhưng không cần phải 'há mồm ngậm miệng' đều là ngươi nhỉ? Ngươi cũng không phải là con trai ruột của ổng."Hắn vừa nói vừa đè người xuống. "Đừng, ngươi đừng đụng ta!"Tôi rối tung, ra sức vừa đá vừa giẫy. Chuyện này là sao, Tề tiên sinh rõ ràng nói với tôi rất hay, tại sao ông ấy chưa từng nói với Tề Tư Âm chuyện đã đáp ứng với tôi, chẳng lẽ là Tề Tư Âm... Thế nhưng dáng vẻ của hắn lại không giống như là nói xạo. Tề Tư Âm không cẩn thận bị tôi đá trúng cẳng chân, vẻ mặt lập tức cứng lại. "Ngươi luôn luôn là thế này, thật làm ta tức điên người mà, một lần hai lần nhường ngươi còn được, lẽ nào ngươi còn muốn cả đời không cho ta đụng vào? Ngươi cũng là đàn ông, không nên học theo phái nữ như vậy xấu hổ, huống chi ta cũng không phải chưa thượng qua ngươi, giả bộ ngây thơ làm gì!"Vừa nói động tác liền bắt đầu thô bạo lên.
"Ta chính là không muốn!"Tôi thực sự thất kinh, tại sao trong chớp mắt trời đất bỗng nhiên sụp xuống? Tôi hiện tại thật sự giống như một con mèo, móng vuốt dù có sắc bén nhưng đối với con cọp đang bên bờ sát giới thì cũng vô dụng. Tề Tư Âm thấy bộ dạng bất chấp tất cả của ta, nhất thời làm hắn không làm gì được, dục hoả và nôn nóng trong mắt ngày càng mạnh, hạ thủ cũng càng ngày càng hung ác. Tôi đau đến kêu lên. "Thiếu gia, ngươi đang làm cái gì? !"Tiếng của Trương tẩu ở ngoài cửa vang lên, tôi như người sắp chết đuối thấy được phao, đem tất cả xấu hổ bỏ lại phía sau. "Trương tẩu, cứu tôi!" Tôi cố hết sức hét lớn, Tề Tư Âm lập tức hung hăng tát mặt tôi một cái, tôi cảm thấy nửa bên mặt đều tê dại. "Thiếu gia, việc này ầm ĩ lên không tốt đâu. Loại sự tình này truyền ra dù sao cũng sẽ tổn hại đến danh dự gia đình."Trương tẩu ở ngoài cửa nói. Tề Tư Âm lúc này đã xoay người tôi lại áp ở trên giường, bản thân thì cưỡi ở trên người tôi, hắn ép chặt đến mức tôi không cách gì nhúc nhích, mặt còn bị ép vào trong chăn, quả thật tôi đã không thể nói nữa, không chỉ có đầu lưỡi bị đánh tê dại không thể tự do hoạt động, ngay cả hô hấp cũng rất nhanh chóng trở nên khó khăn, . "Trương tẩu, bỏ đi. Bà không phải còn muốn nấu canh cho ta sao? Ta một hồi còn muốn uống đây!"Tề Tư Âm làm nũng với người ngoài cửa, thanh âm bình tĩnh như chẳng có chuyện gì, nhưng mà ở đây cùng lúc nắm tóc giật ngược đầu của tôi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro