Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 12


   Như thế dễ dàng có thể quên thống khổ mà đồng tình cho kẻ đầu xỏ gây ra bất hạnh cho mình? Tôi cũng rất khổ não, bản tính lương thiện luôn mang tới phiền phức vô hạn, biết rõ như vậy, chuyện tới trước mắt bản thân hết lần này tới lần khác vẫn thuận theo bản tính mà hành sự.
Hắn trở mình một chút, cả người cuộn lại, tôi lấy chăn từ trên giường xuống đắp cho hắn. Thu dọn mọi thứ xong rồi đóng cửa tắt đèn, tôi nằm ở trên giường vẫn không ngủ được, nhìn trên mặt đất cái tên nhóc mãi không chịu lớn này, hắn lại ngủ bình thản như vậy. Gương mặt mà mọi người cho là giống con gái này dưới ánh trăng xinh đẹp lạ thường, tuy rằng cái này từ tuyệt không thích hợp sử dụng đối với nam giới, tôi nhìn gương mặt ửng đỏ của hắn, đột nhiên sinh ra ham muốn hôn môi, trong lòng nhất thời hoảng hốt, vội vã xoay người sang chỗ khác. Chết tiệt, nghìn vạn lần không nên bị bề ngoài của hắn mê hoặc, tôi khó khăn lắm mới khôi phục trạng thái bình thường, sao có thể vừa nhín thấy hắn liền sinh ra thứ dục vọng không hợp luân lý? Tôi nhắm mắt lại, đợi cơn buồn ngủ mang tôi bức ra khỏi hiện thực. Tề Tư Âm vẫn không chịu biến mất khỏi cuộc sống của tôi, hắn lại bắt đầu bình thường tới nhà tôi ăn cơm, đồng thời rất nhanh đã lôi kéo Thất Tịch, cùng hắn trở thành bạn tốt. Trong lòng tôi lo lắng nhưng không cách nào ngăn cản, bởi vì hắn lại đem chuyện khó nói kia uy hiếp tôi. Tôi có cảm giác lại lâm vào cái vòng lẩn quẩn năm đó, chỉ có điều là hiện tại người dùng để áp chế tôi biến thành Thất Tịch.
May mà Tề Tư Âm không có động tay động chân nữa, điều này làm cho tôi tạm thời còn có thể nhẫn nại sự vô lại của hắn. Tôi đã cố gắng hết sức tận lực ít nói chuyện với hắn, nhưng hắn lại càng ngày càng quấn lấy tôi, thậm chí còn nêu ra muốn tôi trở về bên cạnh hắn, tôi đã kiên quyết từ chối , nghĩ thầm ngươi nếu được một tấc lại muốn tiến một thước ta sẽ đem ngươi đuổi ra khỏi nhà, dù cho thẳng thắng nói cho Thất Tịch ta đã từng bị ngươi cường bạo, hắn tất nhiên cũng rất thức thời không mè nheo thêm nữa. Hắn không có chạm ta, nhưng càng ngày càng quen thói làm nũng, bình thường giống như trẻ con muốn tôi ôm hắn, ở trong lòng tôi còn cọ qua cọ lại, làm tôi dở khóc dở cười lại không thể không nể mặt cự tuyệt, hắn có đúng hay không đang thử thách lòng kiên nhẫn của tôi, muốn lợi dụng tôi? Tôi nghi hắn thực sự cần phải đi khám bác sĩ tâm lí, nhưng mà cũng không có nói ra miệng, tình hình này tuy làm tôi xấu hổ, nhưng còn có thể chịu được, so với lần thứ hai chọc hắn phát rồ thì an toàn hơn nhiều. Hôm nay hắn lại chui vào lòng tôi, rõ ràng so với tôi cao hơn nhưng cứ khăng khăng thích làm như vậy, cái cảnh này mà để người khác thấy thì chắc chắn sẽ cười vỡ bụng.
"Xem ta như anh trai đi."Tôi xoa đầu hắn nói. Thân thể hắn cứng đờ, nhưng liền trầm tĩnh lại, tiếp tục ngồi trong lòng tôi làm nũng, không nói gì. Tôi thở phào nhẹ nhõm, bước này xem ra là đi đúng rồi, hắn kỳ thực chỉ là cần người quan tâm, thương hắn, cũng không phải chân chính có tư tưởng biến thái gì. Cứ như vậy đối chúng tôi hai người đều tốt, tôi cũng không cần sợ hắn nữa, hắn cũng có thể có tình cảm như người bình thường. Ngày cứ như vậy bình tĩnh trôi qua, mặc dù có thêm Tề Tư Âm. Tôi quả thật đã có thể quen với sự tồn tại của hắn, coi như lại có thêm một người em trai giống Thất Tịch là được rồi, mặc dù chúng tôi trong lúc đó đã từng có phát sinh quan hệ khiến người khác xấu hổ. Dù sao, con người không thể ôm thù hận mà sống cả đời, con người vẫn phải nhìn về phía trước. Tôi không cách gì quên được những đau khổ dằn vặt và nhục nhã mà hắn gây cho tôi, nhưng mà cùng lúc cũng không quên đi từng chút dịu dàng của hắn đối với tôi, quên không được hắn giúp tôi từ trong tay Hàn Tĩnh đoạt lại những cuộn băng ghi hình sỉ nhục, càng quên không được vẻ mặt đau xót khi tay hắn nắm chặt vết thương, có thể chính là vì không thể đáp lại hắn nên mới luôn đối hắn cảm thấy mơ hồ áy náy. Tình cảm không bình thường của hắn đối với tôi tôi nhất định cũng có trách nhiệm, có thể là trong lúc không thích hợp lại thể hiện sự dịu dàng và quan tâm, mới khiến cho kẻ bị thiếu đi những điều này là hắn giống như dây leo quấn lấy tôi, muốn từ chỗ tôi hấp thụ càng nhiều yêu thương chăm sóc. Hôm nay, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của bạn cùng phòng với Thất Tịch. "Mạnh đại ca, Tô Nghị biến mất mấy ngày nay rồi, chúng tôi tìm mọi nơi cũng tìm không ra, cho nên gọi điện thoại báo cho anh, anh xem phải làm sao đây?"Trong điện thoại truyền ra tiếng nói lo lắng. "Đừng nóng vội! Nói từ từ."Tôi hoảng hốt. "Một tuần trước một người bạn thân của Tô Nghị tìm đến nó vay tiền, hắn hình như thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi. Em kêu Tô Nghị không nên qua lại với người như thế, nhưng nó trước sau không nghe, đem hết tiền gởi ngân hàng của mình toàn bộ cho hắn." "Ngày hôm trước hắn lại tới tìm Tô Nghị, nói xã hội đen bắt hắn trả tiền, nếu không sẽ giết hắn vứt xuống biển nuôi cá. Tô Nghị nói nó đi nghĩ biện pháp, nó quen biết một người đại ca họ Hàn, nói hắn khẳng định sẽ hỗ trợ. Em nói nó đừng đi, xã hội đen chẳng có mấy người tốt..."Âm thanh trong điện thoại rõ ràng mang theo tiếng khóc nức nở. Điện thoại trong tay tôi hầu như muốn trượt xuống, Thất Tịch, Thất Tịch! Ngươi tại sao không nghe lời ta nói! Ngươi tại sao còn qua lại với Hàn Tĩnh! Hắn thực sự mới là rắn độc ăn thịt người! Tôi cố sức an ủi hắn vài câu, gác điện thoại. Mọi chuyện cho tới bây giờ, tôi nên làm sao đây? Lẽ nào lại muốn ngã vực sâu mà khó khăn lắm mới ngoi lên được? Lần trước Hàn Tĩnh cho tôi chuẩn bị lồng vàng, mà lần này hận tôi tận xương hắn tất nhiên sẽ bày ra bẫy rập cắm đầy đao nhọn. Cuộc sống thật vất vả bắt đầu bình tĩnh, sao lại gặp phải cơn sóng lớn nuốt người này? Tôi không tin vận mệnh có thể làm chủ mọi thứ, thế nhưng hôm nay xem ra, lẽ nào thực sự có một con đường vô hình sắp đặt cuộc đời tôi, làm tôi suốt đời cũng không thoát khỏi vòng xoáy bất hạnh?
22 Tôi không dám đi gặp Hàn Tĩnh, nhưng càng không thể mắt mở trừng trừng nhìn Thất Tịch gặp chuyện không may. Tôi phải làm sao đây? Tôi phải làm sao đây? Tôi liên tục hỏi chính mình, nhưng mà không nghĩ ra biện pháp gì. Tới thời điểm mấu chốt, tôi thực sự là một chút tác dụng cũng không có. Chuông cửa đột nhiên vang lên, tôi từ trong tâm tư rối loạn giật mình tỉnh giấc, tôi đột nhiên nghĩ đến, có lẽ là Thất Tịch đã bình an trở về! Vội vã mở cửa
──
đứng ở ngoài cửa mỉm cười là Tề Tư Âm. Tôi rất uể oải, nhưng mà nhất thời trong lòng liền sáng ngời lên. Tề Tư Âm! Hắn nhất định có thể cứu Thất Tịch! "Âm, mau vào!"Bản thân tôi cũng không hiểu tại sao lại vô thức gọi hắn như vậy, liền cảm thấy mặt nóng rần lên, đây chính là lần đầu tiên tôi chủ động gọi tên hắn. Hắn cũng rất giật mình, khóe miệng tức thì lộ ra nụ cười mê người, "Tiểu Thiên lần đầu tiên chủ động gọi Âm, ta thật là vui nha!" Hắn xem ra là thực tâm vui vẻ, làm tôi không khỏi có chút áy náy, như thế gọi hắn kỳ thực là muốn lợi dụng hắn, tôi thừa nhận bản thân có chút đê tiện, nhưng vì cứu Thất Tịch, tôi không thể chú ý nhiều như vậy. "Thất Tịch xảy ra chuyện, hắn hiện tại rất có thể đang ở trong tay Hàn Tĩnh, ngươi giúp ta cứu hắn!"Tôi khẩn cầu nhìn hắn, đem ngọn ngành sự việc nói cho hắn một lần. Tôi vốn cho rằng hắn sẽ một hơi đáp ứng, thế nhưng hắn chỉ là nhìn tôi, không nói gì, vui vẻ trên mặt đã rút đi, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì. "Cầu xin ngươi, đi cứu hắn được không? Hắn vẫn đối với ngươi như anh trai mà!"Tôi nắm hai tay hắn, trong lòng bởi vì thái độ không rõ ràng của hắn mà cảm thấy thật lo lắng. "Được, tôi có thể thử xem."Hắn nhìn tôi nửa ngày, cuối cùng mở miệng đáp ứng. Lòng tôi một trận mừng như điên, "Cám ơn ngươi! Âm!"Tôi ôm chặt lấy hắn, thời khắc mấu chốt hắn vẫn là điểm tựa tốt nhất. Nhưng Tề Tư Âm không có bởi vì tôi lần đầu tiên chủ động ôm hắn mà vui vẻ, trái lại đẩy tôi ra, dùng ánh mắt không rõ là ý tứ gì nhìn tôi. "Ta cũng không thể bảo chứng nhất định có thể cứu hắn, ta và A Tĩnh chỉ là bạn bè, không có nghĩa vụ phục tùng đối phương. Huống chi, từ sau lần trước quan hệ giữa chúng ta đã có vết nứt."Hắn rất bình tĩnh nói với tôi, "Ngươi ở đây chờ."Hắn đi ra ngoài. Tôi chờ đợi trong lo lắng, lúc thì ở trong phòng đi tới đi lui, lúc thì ngồi nhìn đồng hồ. Thời gian mỗi phút mỗi giây trôi qua, tôi lại càng lo lắng bất an. Tề Tư Âm bây giờ có phải đã tìm được Hàn Tĩnh rồi không? Hay là hiện tại đang thương lượng với hắn? Tề Tư Âm có thể thuyết phục Hàn Tĩnh sao? Hàn Tĩnh có thả Thất Tịch không? Hay là Tề Tư Âm hiện tại đã cứu Thất Tịch ra, đang trên đường trở về, tại sao đến bây giờ vẫn không có một chút tin tức gì vậy? Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, a, tới rồi! Tôi bổ nhào tới cầm lấy ống nghe, "Tề Tư Âm, tìm được Thất Tịch rồi sao?" "Thậtt đáng tiếc, vẫn không có tìm được." Tiếng nói âm trầm u tối của Hàn Tĩnh từ trong ống nghe truyền ra.
Tôi nhất thời ngây dại. "Ta cho người truyền tin tức giả cho Âm, hắn bây giờ đã đi tới một nơi rất xa, tạm thời sẽ không trở về."Trong giọng nói âm trầm của Hàn Tĩnh lộ ra sự căm hận rõ ràng, giống như ác quỷ tìm tôi báo thù, chỉ nghe tiếng mà không thấy người, loại cảm giác này càng làm cho tôi sợ hãi. "Thế nào, Hạo Thiên, chúng ta nên tận dụng cơ hội này ôn lại chuyện cũ chứ hả?" "Ở... Đâu?"Tôi thật vất vả mới không chế được tiếng nói run run. Tôi dựa theo sắp đặt của Hàn Tĩnh đi tới một quán bar, ở cửa sau bị người tôi bịt kín mắt kéo lên xe. Dọc theo đường đi, sợ hãi và bất an trong lòng ngày càng tăng lên, cũng càng ngày càng nhớ Tề Tư Âm, tôi thực sự là cho tới bây giờ không nghĩ là sẽ có ngày nhớ tới hắn cái tên bạo chúa đó thành chúa cứu thế (Jesu). Thế nhưng Tề Tư Âm lần này có thể cứu tôi sao? Lần trước tôi tới cuối cùng vẫn rơi vào trong tay Hàn   Tĩnh. Mặc dù trong kinh doanh hắn khôn khéo không gì sánh được, nhưng so về âm mưu quỷ kế, Tề Tư Âm thật không phải là đối thủ của Hàn Tĩnh.

Tôi trước mắt một mảnh đen kịt, cảm giác bản thân bị dắt lên lầu, tiến vào một căn phòng. "Đừng nhúc nhích!"Người dắt tôi vào phát hiện tôi đang muốn kéo chụp mắt xuống, "Nếu như không muốn tên tiểu tử đó mất mạng!" Hắn nói xong liền lui ra ngoài.
──
Hàn Tĩnh! Tuy rằng tôi nhìn không thấy, thế nhưng trực giác nói cho tôi biết hắn đang ở ngay trong phòng. Tôi khẩn trương ngừng hít thở, toàn thân căng thẳng, con rắn độc này không biết bao giờ sẽ tấn công. Trong phòng yên tĩnh cực kỳ, mà tôi chỉ nghe được tiếng hít thở càng ngày càng gấp rút của bản thân.
──
một ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua bờ môi tôi, mặc dù đã chuẩn bị tốt, tôi vẫn sợ hãi lùi bước, nhưng lại vừa đúng lúc tựa vào thân thể rắn chắc ấm áp của người ở phía sau.
"Hạo Thiên thật chủ động a!"Hàn Tĩnh trước khi tôi giãy ra đã ôm chặt thắt lưng tôi, khoá tôi trong lòng hắn. Âm thanh của hắn rất ôn hoà, nhưng tôi lại run rẩy liên tục. Cái lưỡi nóng như lửa của hắn liếm vành tai tôi, mềm nhẹ như vậy. Nơi mẫn cảm nhất bị kẻ đang hận tôi nhất ngậm trong miệng, tôi đều có thể đoán được bước tiếp theo sẽ phát sinh ra cái gì, hàm răng bắt đầu khanh khách run lên. Đột nhiên một trận đau đớn kéo tới, hắn cắn thật là dữ tợn, tôi nhìn không thấy cũng rõ ràng nơi đó đã chảy xuống máu tươi. Hắn bắt đầu mút vào vết thương, tôi nhìn không thấy, cảm giác trái lại càng thêm nhạy cảm, kinh hoảng đến trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài. Hắn lại xâm nhập vào trong miệng tôi, tôi nếm được vị sắt rỉ, đây chính là máu của tôi. Nhưng hắn tiếp tục không thoả mãn, răng nanh đâm rách lưỡi tôi, chạm đến chỗ nào cũng lưu lại thương tích, những vết thương này liền trở thành nơi hút máu của hắn.
Chờ tôi cuối cùng hầu như mềm liệt trong lòng hắn, hắn mới tháo đồ che mắt xuống. Tôi phải thích ứng một lúc mới có thể nhìn được dưới ánh sáng mặt trời. Đây xem ra là một gian thư phòng, Hàn Tĩnh thong dong ngồi viết chữ sau bàn, mỉm cười nhìn tôi, nét nham hiểm trên mặt giống hệt như vẻ mặt tôi vẫn thường thấy trong mơ. "Thất Tịch ở đâu?"Tôi vừa nói liền cảm thấy đầu lưỡi đau đớn nóng bỏng. "Tên nhóc đó đang ở chỗ của ta, ở đây, chính hắn nói muốn thay bạn bè gánh nợ, vừa hay chủ nợ chính là thủ hạ của ta, ta đáp ứng hắn, cho hắn ở lại trả nợ." "Hàn Tĩnh, thả hắn đi, hắn chỉ là một đứa trẻ, hắn cái gì cũng không hiểu!"Tôi biết cầu xin là vô ích, vẫn nhịn không được khẩn cầu hắn. "Hắn chính xác chỉ là một đứa trẻ, thế nhưng có gan làm anh hùng thì cũng có gan nhận hậu quả. Nếu không phải cho ngươi là người giám hộ của hắn chịu thay vậy?"
Quả nhiên vẫn nói tới chủ đề chính. "Hàn Tĩnh, ngươi đã đáp ứng buông tha ta rồi! Ngươi không thể nói không giữ lời!"Tôi muốn cứu Thất Tịch, nhưng thực sự không muốn trở lại như lúc trước. "Ta vẫn giữ lời. Ngươi phải nhớ kỹ, ta cũng không có ép buộc ngươi tới đây, là ngươi tự nguyện đến gặp ta."Sắc mắt Hàn Tĩnh âm trầm xuống, "Ta có thể nói cho ngươi, chuyện này điều không phải ta cố sức lập cạm bậy, chỉ là chính hắn ngu, hết lần này tới lần khác muốn rơi vào tay ta. Cũng trách ngươi bản thân xui xẻo, gặp phải một thằng ngu ngốc đầu óc đơn giản như thế!" Thất Tịch điều không phải ngu ngốc, hắn chỉ là giống tôi năm đó quá mức tin tưởng người khác, bản thân tôi đã đi qua đường vòng không thể để hắn tiếp tục giẫm lên vết xe đổ, tôi quyết không cho hắn chịu nỗi đau khổ mà tôi từng trãi qua. Tôi không có trả lời, tình cảnh này tôi còn nói được gì? Ngươi không phải là muốn làm nhục ta sao? Ta đành mặc cho ngươi xử lý. Tôi đi tới trước mặt hắn, đưa tay tự cởi dây lưng.
Hàn Tĩnh nở nụ cười, nhưng càng cười càng tàn nhẫn. "Ngươi và Âm đều gạt ta! Các ngươi lúc đó đều làm bộ không liên quan, bây giờ lại tiến đến cùng nhau, hắn điều không phải bình thường tới nhà ngươi sao? Các ngươi ở cùng một chỗ không phải là làm cái này sao! Hắn phất tay dẹp hết mọi thứ trên bàn, áp tôi lên đó. Tôi cố gắng đứng thẳng, nhưng nửa người trên lại bị hắn ép trên bàn. Tôi nghe được tiếng quần áo kéo rút, vật nóng hổi cứng rắn đã ở phía sau huyệt khẩu rục rịch. Hắn bỗng nhiên gắng sức tiến nhập tôi, cơ thể của tôi đã không quen với loại tiến nhập này, lập tức nghe được âm thanh hậu đình xé rách, mặc dù có chuẩn bị tâm lý, đau đớn vẫn thiếu chút nữa làm tôi la lên. Tôi cảm giác hậu trong đình tuôn ra dòng nhiệt, không phải là Hàn Tĩnh xuất ra trong người tôi, vậy tất nhiên là máu tươi rồi. Hơn hai năm, tôi không lúc nào không trốn tránh cơn ác mộng này, hôm nay ác mộng cuối cùng biến thành hiện thực, tôi muốn khóc, lại muốn cười, cuộc đời tôi sao vĩnh viễn đều đáng buồn như thế?
"Ngươi nghĩ rằng ta thèm muốn ngươi?"Hắn xuất ra trong người ta, trong miệng liên tục nhục nhã ta, "Ngươi cũng không nhìn lại bộ dạng vừa già vừa xấu của mình một cái!" Tôi không nói gì, cho cảm giác lần thứ hai chết lặng, chỉ hy vọng cực hình mau chóng chấm dứt. Nhưng Hàn Tĩnh không đơn giản buông tha tôi, hắn đã phóng xuất trong cơ thể tôi vài lần nhưng vẫn chưa hả giận, vẫn liên tục đâm xuyên tôi, tôi cắn chặt răng kiên trì không lên tiếng. Cứ việc tới đi. Hàn Tĩnh, ngươi cũng cũng chỉ biết có mỗi chiêu này thôi. Tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên. "Ai!"Hàn Tĩnh không nhịn được hỏi, cùng lúc lại đội ngột xuất ra trong người ta. "Thiếu gia, người đi theo báo cáo, Tề thiếu gia đang cùng Phương thiếu gia đi qua đây." "Đã biết."Hắn điên cuồng cười lên, "Hạo Thiên, ta lần này cũng không cócách giữ ngươi lại."Âm thanh hắn rất thê lương, nhưng động tác vẫn như cũ không chậm lại, "Âm và Phương Duy hai thằng khốn nạn, dám nói cho lão ba ta, hắn bắt ta lập tức đem ngươi trả lại cho Âm, không cho ta chạm ngươi nữa. Sao lão lại bảo thủ như thế, nói bất kể là tôi tìm bao nhiêu bạn gái lão cũng không quản, nhưng nếu là nam thì không được?" "Lần này bọn họ hành động rất nhanh. Hạo Thiên, thời gian không còn nhiều , chúng tôi nên quý trọng từng giây từng phút ha!" Hắn trong cơ thể tôi ra vào càng ngày càng kịch liệt, mỗi một lần tiến nhập càng đâm sâu vào cơ thể tôi, dường như muốn triệt để xuyên thấu người tôi. Tôi cuối cùng đau đến không chịu nổi kêu to lên. "Đúng, cố sức kêu!"Hàn Tĩnh thở hổn hển thô lỗ nói, "Cho ta nhớ kỹ âm thanh tuyện vời của Hạo Thiên, sau này ngươi chỉ còn là sở hữu của mình Âm thôi." Tôi nghĩ hắn đã hoàn toàn điên rồi. Khi hắn lại một lần nữa phóng xuất trong cơ thể, tôi đã yếu ớt đứng không nổi nữa, nhưng thân thể bởi vì bị hắn áp trụ vững vàng trên người mà không thể ngã xuống. Hắn không buông tôi ra, cũng không tiến công nữa, tôi dần dần lâm vào hôn mê. Nhưng mà cái mông truyền đến một trận đau nhức làm tôi chợt thức tỉnh lại, mùi vị da thịt bị đốt nóng tràn ngập ra. Tôi đau đến hai móng tay đều cắm thật sâu trên bàn học, thân thể bởi vì vẫn đang bị Hàn Tĩnh xỏ xuyên mà không cách gì nhúc nhích được. "Buông!"Tôi thê lương kêu lên. "Hạo Thiên!"Âm thanh lo lắng của Tề Tư Âm từ ngoài cửa vang lên. "A Tĩnh! Ngươi mở cửa nhanh!"Phương Duy cũng ở ngoài cửa, "Mau mở cửa!" Hàn Tĩnh lúc này mới bình tĩnh buông ra, tôi từ từ thuận theo bàn học trượt xuống. Tôi nghe được tiếng mở cửa, tuy rằng không muốn để cho người khác thấy bộ dạng đáng thẹn của mình, nhưng không còn một chút sức lực để mặc quần áo. "Hạo Thiên! Ngươi..."Tề Tư Âm ôm tôi dậy, tôi đã đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh, vô lực nhìn hắn, bộ dạng này thật mất mặt a. "Hàn Tĩnh! Ngươi tên khốn này!"Hắn buông ta, vọt tới trước bàn, một quyền đánh tới Hàn Tĩnh. Hàn Tĩnh cũng không né tránh, đã trúng một đấm mạnh mẽ, lập tức té trên mặt đất, trái lại cười ha ha lên. "Ta đã phái người dắt tên tiểu tử kia tới, cho hắn từ từ nhìn kĩ bộ dạng dâm tiện của ngươi!" "Tề Tư Âm..."Tôi giãy dụa nói, "Cho ta mặc quần áo, nhanh! ..."Tôi không muốn để Thất Tịch thấy hình dạng thê thảm của mình, mặc dù trong mắt mọi người tôi đã hết sức xấu xa. Tề Tư Âm cho tôi mặc đồ, tôi giãy dụa vịn vào hắn đứng lên. Thất Tịch bị dẫn tiến đến, hắn ngoại trừ trên mặt có chút bầm tím, thoạt nhìn không việc gì. Tôi cuối cùng thở dài một hơi. "Anh Hạo Thiên, anh xảy ra chuyện gì?"Hắn vừa thấy tôi liền kêu to lên, tôi cũng đoán ra bản thân có bao nhiêu chật vật.
"Không việc gì, chỉ là bị xô té một cái."Tôi miễn cưỡng cười cười. "Hàn đại ca, ngươi không phải nói sẽ giúp tôi sao? Tại sao lại gạt ta? !"Thất Tịch nhìn Hàn Tĩnh kêu to lên. "Thất Tịch, đừng nói nữa, chúng ta đi!"Tôi vội vã ngăn cản hắn, sao hắn vẫn không nhận ra sự nham hiểm độc ác của Hàn Tĩnh? "Đây chỉ có thể trách chính ngươi ngu xuẩn, còn có, trách ngươi có một người anh trai làm ta chán ghét!"Hàn Tĩnh lạnh lùng nói. "Là ngươi đánh anh Hạo Thiên thành như vậy? ! Ta liều mạng với ngươi!" Thất Tịch cuối cùng tỉnh ngộ , vừa nói liền ra sức tránh thoát khỏi tay mấy người đang giữ hắn, muốn đánh tới Hàn Tĩnh. "Bốp!" Thất Tịch không thể tin được nhìn bàn tay tôi đánh hắn.

"Ngươi tại sao đến bây giờ vẫn không nghe lời ta nói? !"Tiếng tôi run run, nước mắt cũng không ngăn được chảy xuống. Thất Tịch, ngươi ngày hôm nay còn muốn sống rời khỏi đây không? Hàn Tĩnh nếu như thật muốn giết ngươi, Tề Tư Âm cũng cản không được. Nếu như ngươi xảy ra chuyện, ta chịu đựng tất cả chẳng phải là đều uổng phí sao! Thất Tịch cuối cùng bình tĩnh lại, cái tát này cũng làm tôi mất đi chút sức lực cuối cùng. Tôi mở mắt, bản thân đang nằm úp trên giường, cảm thấy có người đang cởi quần tôi ra, tôi hoảng hốt động đậy. "Đừng nhúc nhích, ta xức thuốc cho ngươi."Tiếng nói dịu dàng của Tề Tư Âm giúp tâm trạng tôi ổn định lại. Tôi nhớ   lại, bản thân đã bị Tề Tư Âm mang về nhà trọ, Thất Tịch khóc lóc theo tôi xin lỗi, tôi chưa giải thích cho hắn, chỉ là nói cho hắn nếu như không muốn làm tôi gặp chuyện không may, thì đừng tới tìm Hàn Tĩnh. Một ngón tay vói vào trong cơ thể tôi, bắt đầu ở trên nội bích nhẹ nhàng vẽ loạn thuốc mỡ lạnh lẽo, khi đụng tới chỗ bị thương, hậu đình đau đớn một trận co quắp, tôi nhịn không được rên rỉ. Rõ ràng là bởi vì đau đớn mà sinh ra tiếng rên rỉ, nhưng mà nghe ra lại quyến rũ như vậy, làm tôi thật là ngượng ngùng, rất sợ Tề Tư Âm hiểu lầm. Tôi cảm thấy ngón tay hắn ngừng một chút, tiện đà lại bắt đầu chậm rãi di động, tôi nỗ lực khống chế không cho bản thân phát ra âm thanh mất mặt như vậy nữa, nhưng mà đau đớn luôn không dự đoán được kéo tới, tiếng rên rỉ của tôi càng ngày càng dày đặc. Ngón tay Tề Tư Âm cũng càng ngày càng không giống như là đơn thuần xoa thuốc, lúc nhanh lúc chậm ấn lên nội bích của tôi, dường như muốn hết sức khiêu khích dục vọng của tôi. "Được rồi."Lòng tôi hoảng hốt, khó khăn mới khống chế tình dục, đỏ mặt gấp rút ngồi dậy muốn kéo quần lên. Đau quá! "Mau nằm sấp xuống!"Tề Tư Âm đè tôi xuống, "Ngươi bị Hàn Tĩnh khắc chữ, vết thương vẫn chưa xức thuốc."

"Cái gì!"Tôi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhớ tới lúc đó xác thực cảm thấy sau mông bị cái gì đó nóng như lửa đốt qua. "Tên tiểu nhân đê tiện vô sỉ!"Tề Tư Âm một bên căm giận mắng chửi, một bên xức thuốc cho tôi. Tôi thấy chật vật vô cùng, chỗ mới nãy bị hắn xoa thuốc cũng không có bối rối như vậy. "Cái chữ này thật đáng ghét!"Hắn nhẹ nhàng xoa vết thương tôi một chút, tôi đau đến kêu lên. "Tĩnh." Tôi thế mới biết Hàn Tĩnh viết cái chữ gì trên người mình, hắn thật là biến thái, lẽ nào cho rằng cái này tính là ký hiệu sở hữu cúa hắn đối với tôi? Tôi đích xác cảm thấy khuất nhục, nhưng chỉ là bởi vì không có cách ngăn cản hắn khắc chữ trên người, hắn giống như đóng dấu trâu ngựa đối với tôi, loại hành vi vũ nhục miệt thị con người thật khiến tôi phẫn hận, thế nhưng tôi quyết sẽ không như hắn mong muốn. Dù cho là trên trán tôi khắc chữ, tôi vẫn là chính tôi. "Thất Tịch đâu?"Tôi đột nhiên nhớ ra, tuy rằng Tề Tư Âm hiện tại đối với tôi đã không còn ý nghĩ kỳ quặc, cũng không thể để Thất Tịch thấy cảnh xấu hổ này. "Ta cho hắn đi mua chút thuốc bổ. Đều là cái tên ngu ngốc này hại ngươi, ngươi còn nhớ thương hắn!"Tề Tư Âm vừa nghe thấy tôi nhắc Thất Tịch âm thanh liền biến đổi rất không thoải mái. "Đây không thể trách hắn."Tôi sợ hắn trút giận lên Thất Tịch, cố nhịn đau đớn, vội vàng kéo hắn, "Hắn từ nhỏ đã nhiệt tình như vậy, chỉ là hơi đơn giản, hắn vẫn là một đứa trẻ." "Ngươi vì hắn hi sinh lớn như vậy, ngươi với hắn rốt cuộc là quan hệ gì?"Tề Tư Âm lại bắt đầu nói bậy. "Ngươi lại nói bậy gì đó! Thất Tịch giống như em trai ruột của ta, hắn là người quan trọng nhất của ta." "Ta đây thì sao!"Hắn lại bắt đầu tức giận, như vậy mà cũng muốn nổi máu ghen, hình như là trách tôi bất công. "Tốt, ngươi cũng vậy, cũng là em trai ngoan của ta."
"Ai muốn làm em trai ngươi?"Tề Tư Âm đột nhiên rống giận, giống như sói dữ bổ nhào lên người ta. "Ta muốn vĩnh viễn là người ở phía trên của ngươi cơ!" Vừa nói hắn liền cúi xuống mặt tôi trên giường, giống như cắn xé cướp đoạt đôi môi, tay cũng không quy củ bắt đầu sờ mó hạ thể loả lồ của tôi. Ý nghĩ của tôi quả thực loạn thành một đoàn, xảy ra chuyện gì, sao lại như vậy? Tề Tư Âm sao thoáng từ con thỏ nhỏ ngoan ngoãn liền biến thành dã thú muốn nuốt sống tôi? "Đừng... Dừng tay!"Tôi một bên trái phải lắc đầu, né tránh răng lợi của hắn, một bên liên tục lấy tay ngăn trở cánh tay đang rục rịch của hắn, trong lúc giãy dụa vô ý đụng phải vết thương, tôi đau đớn hớp vào một ngụm khí lạnh, hai hàng lông mày gắt gao nhíu lại. Tề Tư Âm thấy tôi thống khổ, ngừng tay, chỉ là vẫn đang vững vàng đặt trên người tôi, không cho tôi đứng dậy.
"Tiểu Thiên thân thể còn có thương, chờ ngươi khoẻ lại lại tiếp tục."Hắn vùi đầu trên lưng tôi, liên tục ngửi tới ngửi lui, giống như ăn vào miệng không được cũng phải hút hết mùi vào mũi. "Tiếp tục cái gì!"Tôi vừa tức giận vừa sợ hãi, "Không phải nói sẽ xem ta như anh trai sao? Ngươi cũng đồng ý rồi mà?" "Tiểu Thiên thật khờ!"Hắn đắc ý nở nụ cười, "Ta không nói gì là để cho ngươi thả lỏng cảnh giác, thật vất vả mới ngoan ngoãn cho ta ôm, đem tiểu Thiên hù chạy sẽ không tốt." Tôi quả thực há hốc mồm, thì ra hắn đúng là biến thái chính hiệu! Mấy ngày nay thành thật đều là đang cố hết sức ngụy trang. Tôi đúng là tên đần độn mà, lần thứ 101 dâng lên cho hắn! Tâm tình vốn bởi vì Hàn Tĩnh triệt để buông tha chấp niệm đối với tôi mà chuyển tốt lúc này lại cấp tốc ngã vào hố sâu, thế mới biết cái gì là"mới ra hang sói, lại vào hang hổ ", mà sự hung ác của con hổ này tôi đã nhiều lần lĩnh giáo qua. Tề Tư Âm cảm thấy cơ thể của tôi càng ngày càng căng thẳng, mỉm cười thoải mái tôi, "Đừng sợ, ta là thật lòng thích ngươi, sẽ không làm xằng bậy nữa. Ta biết ngươi rất ghét bị cường bạo, A Tĩnh đã cho ngươi rất thống khổ, ta quyết sẽ không giống hắn đối xử vậy với ngươi." "Ta sẽ không miễn cưỡng ngươi nữa, chỉ cần ngươi ở lại bên ta, ta nguyện ý chờ, lần này không có kỳ hạn, cho tới chừng nào ngươi cam tâm tình nguyện chấp nhận ta."Hắn khẽ hôn lên cổ tôi. Tôi nghĩ lòng lạnh lẽo phát run, môi run run một câu nói cũng nói không nên lời. Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn muốn tách rời khỏi Tề Tư Âm. Từ sau ngày hắn nói trắng ra là vẫn còn tà niệm trong lòng đối với tơi, hắn càng ngày càng nôn nóng, con mắt nhìn chòng chọc vào tôi cũng càng ngày càng làm tôi run sợ, giống như không thể đợi được nuốt sống tôi vào bụng. Tôi hận chính mình, hận bản thân ngu xuẩn cực độ, cư nhiên lần thứ hai dẫn sói vào nhà, thế nhưng hiện tại đã đuổi hắn không được, tôi quyết định len lén dọn nhà. Hôm nay tôi đang thu dọn đồ đạc, hắn lại đột nhiên tới.

"Vết thương còn đau không?" "Không."Tôi lạnh lùng nói, thật muốn xua hắn đi, thế nhưng lại sợ hắn phát cuồng, tuy hắn đã nói sẽ không bao giờ ép buộc tôi nữa, nhưng tôi cho rằng lời hắn nói căn bản không có chỗ nào tin được. "Ta mang đến một loại thuốc tốt, cho ngươi xức lên, chữ rất nhanh sẽ biến mất." "Không cần."Tôi hiện tại đã hoàn toàn không thể tin tưởng hắn, chứ đừng nói trần truồng ở trước mặt hắn nữa. "Sợ cái gì, ta nói rồi sẽ không miễn cưỡng ngươi."Hắn có chút tức giận. "Không, thực sự không cần." Hắn đột nhiên nắm tay của tôi, mạnh mẽ áp đảo tôi, đem cả quần dài và quần lót của tôi đều kéo xuống. Tôi vừa thẹn vừa tức lại vừa sợ, nhưng mà một giây sau môt loại cảm giác mát lạnh dễ chịu từ miệng vết thương truyền tới, ngón tay mềm mại của hắn ở nơi đó xoa bóp nhẹ nhàng. Tôi dần dần ngừng giãy dụa, lòng yên tĩnh lại, hiểu lầm Tề Tư Âm cảm thấy có chút xấu hổ. Tôi dần dần thoải mái rơi vào trạng thái lờ mờ. "A!" Tôi là thực sự đang kêu to hay là đang nằm mơ, vết thương lại bắt đầu kịch liệt đau đớn, mùi cháy xém quen thuộc đầy rẫy trong phòng. "Tề Tư Âm, ngươi làm gì vậy!"Tôi sợ ngây người. Hắn gắt gao đè tôi lại, "Ta chịu không nổi thấy cái chữ đáng ghét kia, cho nên khắc tên của mình đè lên. Ngươi nhẫn nại một chút, rất nhanh sẽ qua." "Ngươi cút cho ta!" Đau nhức như kim châm làm tôi nhịn không được nữa, giống như đứa bé to tiếng khóc lên. Tôi quả thực muốn điên rồi, giãy dụa như phát cuồng khỏi hắn, một bên khóc một bên mặc quần vào, không để ý y phục ma sát làm vết thương càng thêm đau.
Tề Tư Âm, ngươi tại sao luôn muốn xúc phạm ta, cho dù thực sự thích ta, lẽ nào nhất định phải dùng cách làm cực đoan này? Hắn không có tức giận, đi qua ôm chặt tôi, hai tay dường như kìm sắt kiên cố, tôi có làm gì cũng giãy dụa không ra. "Tề Tư Âm, ngươi lập tức cút! Ta hận ngươi!" "Ngươi rốt cuộc là không thể chấp nhận nam giới hay là không thể chấp nhận ta? !" "Cả hai! Tôi điều không phải tâm lý biến thái, tôi là một người đàn ông a!"Tôi to tiếng khóc thét lên, "Ngươi nghĩ rằng ta thật có thể tiếp chấp nhận bị người đặt ở dưới thân sao!" "Ngươi cút cho ta! Ta hận nhất ngươi, vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại ngươi!" Tôi ngày hôm nay hoàn toàn không khống chế được nữa. Thật là đáng sợ, Tề Tư Âm, ngươi rốt cuộc có phải là người không? ! Ngươi muốn hành hạ tôi tới chết mới vừa lòng sao? ! Hắn yên lặng buông ra, bi thương nhìn tôi, "Ngươi thích ta sao?" Ta đều nhanh bị ngươi bức điên rồi, ngươi còn không buông tha ta? ! "Tề Tư Âm, ngươi nhìn lại chính ngươi, ngươi là đàn ông, ta là đàn ông! Ngươi hiểu hay không? Ta sao có thể thích ngươi? !" Tôi không biết hắn bỏ đi lúc nào, bản thân vẫn quỳ trên mặt đất, nước mắt không ngừng chảy xuống. Lần này đã triệt để tổn thương tới tậm tâm, dù cho bị Hàn Tĩnh vũ nhục thì cũng không có thất vọng đau khổ và sợ hãi như vậy. Tề Tư Âm cuối cùng lần thứ hai biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Thất Tịch hỏi tôi Tề Tư Âm tại sao không tới nữa, tôi nhớ tới liền chán ghét và sợ sệt, ứng phó hàm hồ cho qua chuyện. Hắn làm tôi sợ quá rồi, tôi ngay cả nghĩ cũng không muốn nhớ tới tên này.
Chớp mắt đã làm việc ở Tề thị được bốn năm, còn có hai năm, còn có hai năm chúng tôi sẽ không có bất luận cái gì gặp gỡ nữa, tôi cầu khẩn thượng đế cho Tề Tư Âm vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời mình. 23 Đã sắp tới Giáng Sinh, lúc tôi ở trạm chờ xe, thấy trong sạp báo có tuần san thương mại mà nhân vật trang bìa là Tề Tư Âm, hắn mỉm cười nhìn tôi, khuôn mặt anh tuấn vẫn như cũ tràn ngập sức hấp dẫn như ánh mặt trời, âu phục màu xám vừa vặn làm nổi bật khí chất tao nhã. Tôi nhìn cuốn tạp chí, ngơ ngác nhìn một lúc lâu, bản thân cũng không biết rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Xung quanh cảnh vật, mọi   người bên cạnh tới lui qua lại, tôi và hắn hai người nhìn nhau giữa dòng thời gian ngưng trệ, quá khứ giữa chúng tôi dường như đã thành chuyện cách đây cả trăm năm. "Ngài muốn mua không?" "A? Không, tôi chỉ coi thử..."Tôi cuống quít lắc đầu với cô gái bán hàng nhiệt tình, xoay người rời đi.

Tôi đã có một cuộc sống yên ổn, thế nhưng Tề Tư Âm cái tên này vẫn thường xuất hiện trong đầu tôi giữa đêm khuya, lúc tôi không ngủ được. Tôi còn tưởng thời gian có thể giúp tôi hoàn toàn quên hắn, thế nhưng hắn với đủ loại gương mặt chưa từng thực sự biến mất khỏi giấc mơ, vẻ mặt mỉm cười, vẻ mặt tức giận, vẻ mặt dịu dàng, vẻ mặt tàn nhẫn, vẻ mặt xấu xa, vẻ mặt bi thương, cái nào mới thật sự là hắn? Theo thời gian trôi đi, tôi càng ngày càng không rõ ràng lắm tình cảm phức tạp của bản thân đối với hắn, hắn dù sao cũng đã từng tồn tại trong cuộc đời tôi tám năm, cũng từng có với tôi quan hệ thân mật đến khó có thể mở miệng. Tôi tuy rằng biết bản thân trên phương diện tình cảm là bình thường, thế nhưng nếu lúc đó hắn kiên trì giả vờ tới cùng, tôi có thể hay không không phòng bị dần dần rơi vào lòng hắn, cuối cùng tiếp nhận phần tình cảm trái với lẽ thường này, ngay cả bản thân tôi cũng không dám chắc chắn. Nhưng rốt cuộc, tôi vẫn bị hành vi điên cuồng lần cuối của hắn triệt để làm cho sợ hãi, tôi sợ tình cảm quá mức cực đoan của hắn, sợ bản thân sẽ chết trong tay hắn. Thương tích Hàn Tĩnh gây cho tôi đã như mây khói biến mất, nhưng vết thương Tề Tư Âm ghi lại trên cơ thể và tâm hồn tôi vẫn như cũ rõ ràng. Khi tôi bị hắn mạnh bạo khắc chữ lên người đã đau xót không gì sánh được, không phải chỉ vì bị thương, càng bởi vì hắn ngay lúc tôi vừa bị thương tổn lại cho tôi thêm một dao. Hắn nói thích tôi, cũng không hiểu được tôn trọng tôi, bảo vệ tôi, kẻ làm cho tôi tổn thương nhiều nhất cũng chính là kẻ lúc nào cũng luôn miệng nói thích tôi. Cho dù hắn không xuất hiện trong đời tôi nữa, tôi hiểu rõ, bóng ma của hắn sẽ còn theo tôi một thời gian dài, cho đến ngày vết thương trong lòng triệt để biến mất. Ngày 28 tháng 1, hôm nay là sinh nhật của Thất Tịch, chúng tôi cùng nhau đi tới trung tâm thương mại lớn nhất trong thành phố, tôi từ vài ngày trước đã muốn tặng cho hắn một món quà thật tốt. Thất Tịch bề ngoài vốn đã hơn người mặc vào âu phục hàng hiệu càng có vẻ bảnh bao khác thường, "Mắc quá."Hắn ngượng ngùng gãi gãi đầu, nhưng tôi có thể nhận ra hắn thât sự thích từ gương mặt vui vẻ của hắn. "Không sao, chờ em tốt nghiệp xong cũng có thể mặc đi làm, sẽ không lãng phí."Tôi mỉm cười nói, đây cũng là lần đầu tiên tôi mua một bộ đồ đắt tiền như vậy. "Anh, em rất thích anh!"

Thất Tịch từ phía sau thoáng cái ôm lấy tôi, hôn lên mặt tôi một cái. Cơ thể tôi run lên, thân thể và thần kinh mẫn cảm đều bắt đầu cảnh giác. Thất Tịch, ngươi nghìn vạn lần không nên sản sinh bất kỳ tình cảm quái gở nào với ta, ta chịu không nổi loại đả kích này nữa đâu. "Anh giống gà mái mẹ quá đi!"Thất Tịch ôm tôi cười ha ha lên. "Vậy ngươi chính là gà con dưới cánh ta!" Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm cười rộ lên. Bản thân thật sự là quá đa nghi mà, chuyện xảy ra trước đây làm tôi với Thất Tịch mà cũng nghi ngờ, hắn vẫn là một đứa trẻ bình thường a. "Anh em các ngươi hai người tình cảm thật tốt!"Cô gái bán hàng cười nói. Đúng vậy, chúng tôi là anh em, trong mắt người bình thường đều sẽ nhìn như thế, không ai giống như tôi vậy nghi thần nghi quỷ, xem ra tôi ở cạnh Tề Tư Âm đã quá lâu, thực sự biến thành có chút không bình thường rồi.
Chúng tôi ở nhà hàng ăn cơm xong, Thất Tịch quay về trường học, tôi một mình về nhà. "Hạo Thiên."Một tiếng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến. Tôi đứng ở cổng chính khu nhà trọ cứng đờ người, chậm rãi quay đầu lại, nhìn Tề Tư Âm đang mỉm cười. "Đã lâu không gặp."Âm thanh của hắn tự nhiên như bạn bè cũ chào hỏi nhau. "... đúng, đã lâu không gặp."Tiếng nói của tôi cứng ngắc như tảng đá. "Ngươi có khỏe không?" "Khoẻ, cám ơn."Ngươi lại tới làm gì vậy? "Ta đúng lúc đi ngang qua đây thấy ngươi, cho nên muốn cùng ngươi nói chuyện, không làm phiền ngươi chứ?"Tề Tư Âm khi nào thì quan tâm tới chuyện có làm phiền tôi không?
Tôi do dự cất tiếng "Không ". "Vừa lúc ta muốn hỏi ngươi một chút, ngày mốt công ty sẽ mở một cái tiệc chiêu đãi, ngươi tới tham gia không?"Hắn bình tĩnh nói. "... Ta không muốn dự." "Phải không?"Hắn không có tức giận, trái lại nói giống như nói giỡn, "Hạo Thiên vẫn đề phòng ta a! Ngươi vẫn không thể tiếp nhận nam giới sao?" Tôi lắc đầu. "Không sao cả, ta biết Hạo Thiên là một người tình cảm bình thường, lúc trước là ta quá ngây thơ, cho ngươi thêm phiền phức rồi."Hắn xem ra thực sự là chín chắn lên không ít, nói chuyện đã hoàn toàn giống một người bình thường. "Theo ta đi chọn vài bộ quần áo được không?"Hắn cười nói với tôi "Ta gần đây hình như lại cao lên, tiệc chiêu đã sắp tới không có quần áo vừa vặn để mặc." "Ta còn có..."
"Chỉ một chút, sẽ không làm lỡ nhiều thời gian của ngươi."Trên mặt hắn hiện ra vẻ cầu khẩn, tôi đang muốn từ chối, hắn đã nắm tay của tôi kéo lên xe. Tôi lập tức bắt đầu giãy dụa, hắn liền buông tay, trong mắt toát ra vẻ tổn thương, "Ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi thêm một chút, coi như ta là một người bạn bình thường, như vậy cũng không được sao?" Trong đôi mắt xinh đẹp của hắn toát ra ánh sánh trong trẻo ấm áp như trẻ con, chính là loại ánh mắt này làm cho tôi khó có thể lại tàn nhẫn quyết tâm cự tuyệt. Tôi gật đầu, đi mua quần áo thôi mà, trước mặt nhiều người như vậy hắn có thể làm gì. Tôi ngồi trong xe, dọc theo đường đi nghe hắn nói chuyện làm ăn gần đây, hắn nói chuyện rất thoải mái khéo léo, cũng hoàn toàn không có một câu không bình thường nào, tôi lần đầu tiên có cảm giác được hắn xem như bạn bè, hắn như vậy cho tôi cảm giác an toàn, nhưng lại xa lạ. Xem ra giữa chúng tôi thực sự đã trở thành loại quan hệ tôi vẫn mong đợi, nhưng lòng tôi cũng không hoàn toàn vui mừng, trái lại có chút khổ sở. Có lẽ là tôi đã khiến Tề Tư Âm giấu đi một phần gương mặt thật, ý nghĩa của trưởng thành đối với hắn mà nói là đạt được hay mất đi?

Đây không phải là chỗ ban ngày tôi tới cùng với Thất Tịch sao? Thì ra Tề Tư Âm cũng tới đây mua quần áo a, tôi còn tưởng rằng hắn tới bây giờ đều là đặt may chứ. Nhưng mà cảnh tượng trước mắt có chút khác thường, chẳng lẽ bởi vì bây giờ là buổi tối? Đi vào cổng chính, tôi mới phát giác tại sao lại cảm thấy là lạ, trung tâm to lớn như vậy đèm đóm vẫn sáng trưng, thang máy vẫn mở, nhưng ngoại trừ chúng tôi, không có lấy một người. Tề Tư Âm nhìn ra sự nghi ngờ của tôi, cười nói, "Ở đây cũng là tài sản của Tề thị, ta tới chọn quần áo từ trước tới giờ đều kêu bọn họ đóng cửa." Ngươi thật là biết lãng phí a, tôi ở trong lòng yên lặng nghĩ, thật không hỗ là đại thiếu gia ngậm muôi vàng sinh ra. Chúng tôi lên thang máy, tôi khi còn bé cũng như rất nhiều người mơ về thời khắc này, trong trung tâm không có bất cứ ai, hoàn toàn trở thành thế giới của một mình mình, thế nhưng hiện tại mơ ước trở thành sự thật, cảm giác cũng không quá thoải mái, trái lại bởi vì quá trống trải và vắng vẻ mà cảm giác có chút quỷ dị đáng sợ.
Đi tới trên lầu, Tề Tư Âm cười kéo tôi đi chọn âu phục. Đứng ở chỗ ban ngày vừa cùng Thất Tịch tới và làm cùng một việc, kẻ bên cạnh đã biến thành Tề Tư Âm, hình như là đang nằm mơ chứ không giống hiện thực. "Cái này thì sao?"Tề Tư Âm hăng hái bừng bừng chọn qua chọn lại. "Hoàn hảo."Tôi cũng không nhìn trong tay hắn là kiểu dáng gì, miễn cưỡng đáp có lệ, trong lòng bất an không hiểu sao càng ngày càng mãnh liệt. "Tiểu Thiên hình như không vui a, có đúng hay không bởi vì trước mặt chính là tôi mà không phải tên nhóc ban ngày?" Tôi kinh hãi cực độ, ngẩng đầu nhìn hắn. Tề Tư Âm trong tay nắm một bộ y phục, càng nắm càng chặt, dáng cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất, thay thế là sự dữ tợn mà tôi sợ nhất. "Ngươi... là ý gì?" Tôi miễn cưỡng thốt ra một câu chẳng hề ý nghĩa, hắn gạt tôi tới đây muốngì, vừa nhìn đã hiểu ngay. Bộ đồ trong tay hắn đã hướng vào đầu tôi đập tới, "Ý gì! Ngươi – Tên - lường – gạt!"Hắn nghiến răng nghiến lợi từng bước từng bước tiến tới gần tôi, gương mặt anh tuấn đã vặn vẹo càng lúc càng đáng sợ. "Ta hận nhất là bị gạt! Ngươi trong miệng nói không thích nam giới, nhưng ở trước mặt mọi người cùng hắn liếc mắt đưa tình, lúc đó ta đang từ thang cuốn trên lầu đi xuống, hận không thể lập tức lấy dao giết chết các người!" Tôi nhìn vẻ mặt đã hoàn toàn điên cuồng của hắn, kinh hồn bạt vía, biết lúc này có nói gì cũng không thể cứu vớt, lập tức xoay người liều mạng hướng dưới lầu bỏ chạy. Vừa xuống được một tầng, hắn đã vượt qua tôi, phát ngã tôi xuống đất. "Buông! Điều không phải như ngươi nghĩ vậy đâu! ..."Tôi một bên giãy dụa, một bên khàn khàn la. "Điều không phải? Ngươi dám nói hắn không có ôm ngươi, hôn ngươi?"Hắn đè lên người tôi, giật tóc tôi.
"Điều không phải..." "Bốp!"Trên mặt đã hung hắng trúng một cái bạt tai. "Ngươi còn gạt ta? ! Ta là tận mắt thấy đấy!" Hắn nắm tóc tôi lôi lên thang cuốn vẫn còn đang hoạt động, liên tục kéo tôi lên trên, bậc thang góc cạnh cọ sát rách lưng tôi, da đầu cũng bị hắn kéo đau đớn, nhưng giống như con rùa bị đứa bé lật lại, tôi làm sao cũng không đứng dậy được. Tôi bị hắn lôi lại tiệm ban nãy, lưng toàn bộ đã trở thành một mảnh đau đớn. Hắn buông tay ra, tôi vẫn chưa ngồi dậy khỏi mặt đất, một cái giá áo bằng gỗ còn mang theo quần áo đã từ đỉnh đầu bổ xuống. "Ngươi còn làm bộ tiết kiệm! Thì ra tiền đều tiêu hết trên người thằng nhóc đó, cho hắn mua quần áo ngươi trái lại thật hào phóng a! Còn cố ý ở loại phòng rách nát đó cho ta coi!"Âm thanh Tề Tư Âm càng lúc càng điên cuồng. Tôi ra sức lấy tay ngăn cản quần áo hắn ném tới, muốn từ trên mặt đất đứng dậy, "Bốp!"Lần này cánh tay trực tiếp bị giá áo nặng nề quật vào, hắn lại dứt khoát đẩy giá đồ còn treo quần áo ngay ngắn bên cạnh đè lên người tôi, tôi lại bị áp ngã xuống đất. Trên mặt đất đã chất đầy y phục đắt tiền cao quý, Tề Tư Âm lôi tôi lên dó, muốn xé rách quần áo tôi. "Ta và Thất Tịch điều không phải..."Tôi kêu la. Bạt tai liên tục đổ ập xuống mặt, "Ngươi còn dám kêu cái tên kia! Ngươi còn gạt ta! Ngươi xem ta như đồ ngu hả!"Không biết đã trúng bao nhiêu cái, mặt đã đau nhức nóng rát thành tê dại, cũng nói không ra lời nữa. Nhưng thân thể vẫn dốc hết sức phịch phịch giãy dụa, tôi không nên lại một lần nữa bị cường bạo, tôi ngày hôm nay cho dù chết ở trong tay hắn cũng quyết sẽ không để hắn tiếp tục vũ nhục! Nắm đấm, tát tay liên tiếp rơi xuống người, muốn cho tôi khuất phục, còn tôi dùng tay và răng không ngừng cào, đánh, cắn hắn, tuy rằng đáng thương tới mức chỉ có thể như con mèo chống lại hắn, nhưng một lúc lâu hắn cũng không xé được quần áo tôi, mà trên mặt cũng bị tôi cào rách da. Lửa giận trong mắt hắn bởi vậy càng hừng hực thiêu đốt, trái lại buông tôi ra đứng lên. Tôi vừa mới thở hổn hển, trên người đột nhiên bị quất mạnh một cái, chỗ vừa chịu đòn lập tức đau đớn như lửa đốt. Hắn đã tháo dây lưng làm thành roi da đánh tôi. Tôi đau đến trên mặt đất lăn lộn tránh né, dây lưng kiên cố giống như bão tố hướng tôi kéo tới, đánh đến nổi tôi ngay cả cơ hội né tránh cũng không có. Tôi cố gắng bảo vệ cái đầu, nhưng mà trên mặt vẫn như cũ bị quất trúng, dây lưng từ trên trán quật xuống, sát qua mắt phải cùa tôi, trước mắt lập tức một mảnh sương mù đỏ chói, cái gì cũng nhìn không thấy. Tôi kêu la thảm thiết, liên tục trên mặt đất lăn qua lăn lại, lần này không phải vì tránh né roi của hắn, mà là bởi vì con mắt quá đau đớn không chịu nổi. Hắn vẫn đang liên tục quật tôi, tôi không biết đã trúng bao nhiêu cái rồi, cuối cùng ngay cả sức lực cuộn mình cũng không còn, nằm yên như chết. Hắn cuối cùng dừng tay, đi tới cởi quần dài và quần lót của tôi, tôi nằm trên mặt đất, chân bị hắn tách ra đặt lên hai bên sườn, hắn dùng tư thế ngồi ngửa người tiến nhập tôi. Lần này bị cường bạo tôi đã hoàn toàn không cảm giác được bất luận cái gì đau đớn, chỉ nghe thấy âm thanh ma sát rút động trong cơ thề và tiếng thở dốc nặng nề. Hắn có thể không hài lòng hình dạng chết lặng rất không thú vị của tôi, mạnh mẽ đem người của tôi lật lại, ngươi ở trong cơ thể, ta xác thực không có bất cứ cảm giác gì, đau đớn đều đã tập trung trên da rồi.

Hắn một bên tiến nhập cơ thể tôi, một bên xoa chỗ khắc chữ trên người tôi, dường như rất đắc ý với tác phẩm của mình. Tôi cảm thấy thẹn cực kỳ, không chỉ bởi vì bản thân thân trên mặc áo sơ mi, chỉ có phần dưới lỏa lồ bị hắn cường bạo, nhưng lại bởi vì nơi này là chỗ ban ngày người tới người đi, cho dù hiện tại một người cũng không có, tôi vẫn cảm giác hình như có vô số con mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Tề Tư Âm cuối cùng dừng động tác, trái lại cực kỳ dịu dàng ôm lấy tôi. Hắn vĩnh viễn là như thế, sau mỗi lần hung ác luôn luôn giống như an ủi dịu dàng gấp đôi với tôi, hình như hắn nghĩ, trấn an tôi cũng giống như trấn an thú nuôi đơn giản như vậy. "Ngươi thích đàn ông, chỉ có thể thích ta. Từ nay về sau ta sẽ không cho ngươi bỏ đi nữa, ngươi là của ta, ta quyết không thả ngươi đi!" Tiếng nói của hắn kiên quyết giống như phát thệ. Tôi mở mắt, mắt phải vẫn như cũ đau đớn dữ dội, thế nhưng mơ mơ hồ hồ đã có thể nhìn thấy xung quanh.
Đây là đâu? Rất quen thuộc, cũng rất xa lạ. A, đúng rồi, đây hẳn là căn hộ Tề Tư Âm từng chuẩn bị cho tôi. "Thiếu gia, còn như vậy tiếp tục sẽ xảy ra chuyện."Âm thanh của Trương tẩu từ bên ngoài truyền vào. "Tôi còn tưởng rằng chính hắn cũng nguyện ý, thì ra là ngươi..." Trương tẩu thở dài, "Thiếu gia, ngươi chưa bao giờ hung bạo như thế, ngươi xem đã đánh hắn thành cái dạng gì rồi!" "Ta về công ty trước, nếu như hắn tỉnh thì điện thoại."Tiếng nói thấp trầm của Tề Tư Âm một lúc lâu mới truyền tới, sau đó là tiếng đóng cửa. Tôi nhìn trần nhà, không biết đã nhìn bao lâu, vẫn nhìn tới khi tiếng nói của Trương tẩu vang lên. "Ngươi tỉnh." Tôi một câu nói cũng chưa nói, như trước nhìn lên trần nhà. Bà ta thở dài.
"Đừng trách ta vẫn đối với ngươi không tốt, ta chỉ muốn cố sức đuổi ngươi đi. Ta cho rằng... Thiếu gia cũng thật đáng thương, hết lần này tới lần khác cầm giữ một người vô tình với mình không buông." Bà bây giờ cuối cùng cũng biết tôi là bị ép buộc sao, đáng tiếc tôi đã không quan tâm cái nhìn của bà đối với tôi nữa, không hề quan tâm cái nhìn của bất cứ kẻ nào đối với tôi nữa. Cơ thể tôi đã mất cảm giác, lòng trái lại tỉnh táo chưa từng có. "Chính ngươi cũng cũng không phải là không có trách nhiệm, là một người đàn ông, ngươi quá mềm yếu, cho nên mới mặc cho thiếu gia ức hiếp. Còn tiếp tục như vậy, các ngươi hai người sẽ huỷ diệt lẫn nhau." Bà ấy nhìn tôi trong lòng bất động, "Ta đi gọi điện thoại báo cho thiếu gia ngươi tỉnh, trong bếp đang hầm canh sâm, một hồi sẽ bưng tới cho ngươi."Nói xong liền đi ra ngoài. Thật là lão nhân gia khôn khéo, chính là bà ấy ban đầu nhìn ra ý đồ của Tề Tư Âm đối với tôi, cũng là bà ấy trăm phương nghìn kế muốn tránh không phát sinh ra chuyện, tôi vẫn chỉ cho rằng bà tôi đối với tôi chỉ là đơn thuần chán ghét. Tôi hiện tại thực sự là hoàn toàn bội phục. Lời của bà vĩnh viễn là kim đâm chảy máu, tất cả mọi chuyện đều do sự mềm yếu của tôi, mới có thể rơi vào hậu quả ngày hôm nay. Tề Tư Âm gần như đã phá hủy tôi, mà tôi, cũng càng ngày càng đẩy hắn hướng tới ranh giới điên cuồng. Tất cả đều không nên tiếp tục nữa, còn như vậy tiếp tục sẽ mãi mãi không có lối thoát, Tề Tư Âm đã chuẩn bị cầm tù tôi trọn đời trọn kiếp, còn tôi, trong lúc vô thức cũng đã cầm tù trái tim vốn nên giương cánh bay cao của hắn, chúng tôi đối chọi nhau sẽ lưỡng bại câu thương, để lại vết tích vĩnh viễn cho nhau. Tôi giãy dụa đứng lên, hoàn hảo, còn có thể động đậy. Bóp tiền của tôi đặt trên bàn, xem ra là Trương tẩu đã móc ra từ mớ quần áo rách nát của tôi, thật tốt quá, không có tiền tôi sẽ không đi đâu được. Tôi cất kỹ nó, thong thả đi qua nhà bếp, Trương tẩu vẫn ở bên trong nấu canh, tôi nhẹ nhàng mở cửa. Bên ngoài đã gần đến hoàng hôn, tôi không dám đón taxi, tùy tiện ngồi trên một chiếc xe buýt, mặc nó đưa tới một trạm xa lạ, xuống xe lại đi một đoạn, mới bắt chiếc taxi đầu tiên, trước ánh mắt kinh ngạc của tài xế cố sức phun ra " trạm xe lửa "Ba chữ, liền nhắm hai mắt lại.
Loại thủ đoạn nhỏ này đối phó Tề Tư Âm có lẽ chỉ là uổng phí sức lực, nhưng đầu óc đã quá mệt mỏi và đau đớn của tôi đều không thể suy nghĩ kỹ càng nữa, chạy trốn tới chỗ nào trước rồi hãy tính vậy. Xuống xe, tôi bắt đầu do dự, có phải là không nên trực tiếp nói với tài xế muốn đến nhà ga? Lần này tôi lại đánh cuộc một phen, "Tôi... Bị xã hội đen truy đuổi, xin đừng nói cho bất cứ ai là đã gặp qua tôi." Ngoài dự liệu của tôi, hắn ha hả nở nụ cười, "Ta đoán cũng là như vậy, nhìn bộ dạng ngươi bị đánh không nhẹ. Yên tâm, ngươi đã tin tưởng ta ta cũng sẽ giữ tín với ngươi, ta sẽ không nói cho người khác ."Hắn vẫy vẫy tay với tôi, lái xe đi. Trong lòng tôi nhẹ nhõm đi một chút, đi vào trong nhà ga, mua vé tới điểm dừng chưa bao giờ nghe tên, ngồi lên xe lửa. Khi xe lửa chậm rãi lăn bánh, tâm trạng vẫn như dây cung căng thẳng của tôi mới hoàn toàn thả lỏng, nghe âm thanh đương! Đương! của thanh ray va chạm nhau trầm trầm ngủ. 24 Nằm trên giường trong quán trọ, quá khứ từng mảng từng mảng liên tục vụt qua trước mắt, đêm nay là lần đầu tiên tính từ khi tôi từ tiểu đảo tới đây lại mất ngủ. Tôi không biết ngày mai sẽ thế nào, Tề Tư Âm sẽ nghĩ ra thủ đoạn gì đối phó tôi. Tôi không có tiền không có thế lực, cũng không có thân nhân có thể giúp đỡ tôi, đối mặt với bọn người Tề Tư Âm tôi giống như cá nằm trên thớt. Thế nhưng tôi rất rõ ràng, một năm qua tôi đã nghĩ thông suốt rất nhiều, cũng đã thay đổi rất nhiều, tôi sẽ không để mặc cho bọn họ xem thường nữa. Mặc dù tôi vẫn không thể quay lại tiểu đảo, bởi vì không thể cho Tề Tư Âm biết sự tồn tại của Nhân Nhân, nhưng tôi cũng sẽ khiến cho hắn hiểu, muốn lại tôi trở về bên cạnh hắn chỉ là mơ tưởng hão huyền. Trên người tôi còn khoảng một trăm đồng (1 đồng = 2.7k), sinh hoạt phí sẽ không duy trì được mấy ngày, thế là sáng sớm hôm sau tôi lại bắt đầu đi tìm việc làm. Tôi không thể đến xí nghiệp lớn xin việc, chỉ dự định làm công ở siêu thị, nhà hàng. Không nghĩ tới tôi vừa đến nhà hàng đầu tiên, tìm được ông chủ còn chưa kịp mở miệng, ông ta đã kích động chỉ trỏ. "Ngươi, ngươi, chính là ngươi! Người trong TV muốn bắt!"Ông ta lớn tiếng gọi mấy người bồi bàn tới đè tôi xuống, tôi vừa nhìn hắn cầm lấy điện thoại, đã biết hắn muốn làm gì rồi.
"Uy, là Tề thị phải không? Tôi ở đây bắt được người mà các người muốn tìm trên TV! Đúng, chính là cái kia gọi là Mạnh gì đó. Tiền thù lao thật sự là 100 vạn sao?" Âm thanh kích động của hắn có chút run, tôi bị mấy người nắm vững không nhúc nhích được, tronng lòng lại thấy vô cùng buồn cười, không biết đối phương trả lời như thế nào. Lẽ nào bọn họ còn có thể cho mỗi người nhận ra tôi đều được 100 vạn? Tề thị cho dù giàu nứt đố đổ vách, cũng không có khả năng rộng rãi vậy chứ? "Cái gì?" Tiếng nói của hắn đột nhiên cao lên tám độ, giống như hết hồn. "Đã bắt được rồi? Không thể nào! Hắn đang đứng ở trước mặt ta! Giống y như người trong ảnh chụp!" Hắn cẩn thận nhìn ta, lại hùng hồn rống lên với điện thoại. "Đã đưa cho công an? Ngươi xác định? ..."
"... Được, tạm biệt." Âm thanh của hắn đã hoàn toàn ỉu xìu, uể oải gác điện thoại, mang theo sự tức giận hụt mất 100 vạn mà xoay người, ánh mắt như hung thần nhìn tôi,  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro