Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 10

16-

   cho tôi cơ hội hít thở trong chốc lát, không đến nỗi ngộp chết, tiếp theo liền càng đè mạnh tôi xuống. "Ai. Được, thiếu gia, tôi xuống dưới nấu canh, người cũng đừng quá đáng."Tiếng bước chân của Trương tẩu dần dần đi xa, lòng tôi triệt để tuyệt vọng. Hắn đợi được ngoài cửa lặng yên không một tiếng động, mới kéo sang tai tôi, đắc ý nói, "Nhìn ngươi kìa, đi tới lãnh thổ của ta còn muốn nhờ ai cứu giúp hả?" Tôi mặc cho hắn từng bước cởi quần áo, không còn phản kháng. Hắn hôn tôi, vuốt ve tôi, bởi vì tôi không hề phản kháng động tác cũng phá lệ dịu dàng. Giống như Hàn Tĩnh làm, hắn cũng bắt đầu vỗ về chơi đùa phân thân của tôi, nhưng mà lòng tôi lạnh lẽo đủ để triệt tiêu nhiệt độ sinh lí. Sau đó hắn đại khái không nhịn được nữa, buông tha phần thân thể từ đầu đến cuối vẫn ngủ yên. Một ngón tay bôi đầy dịch trơn cắm vào cơ thể tôi, tôi theo bản năng run lên, thật lạnh, tại sao luôn làm tôi cảm thấy lạnh? Ngón tay Tề Tư Âm trong cơ thể tôi ra vào, lục lọi, tôi trong cơ thể duy nhất một điểm nhiệt theo đầu ngón tay hắn dần dần bị hút đi, hút đi, khi lửa nóng của hắn thật sâu đâm vào, tôi thậm chí có cảm giác như người bị đông cứng được lửa sưởi ấm. Nhưng mà càng lúc đau đớn càng làm làm cảm giác ấp áp nhanh chóng thành nóng rực, tôi như đang nằm trên lửa, gào thét, nhưng mà kẻ đang ngồi chờ con mồi nhanh chóng nướng chín là hắn sẽ không mềm lòng. Cơ thể của tôi bị bắt khom thành tư thế quỳ, mà cái mông lại bị cao cao giơ lên, đầu dán tại trên giường, tôi thông qua khe hở dưới thân thấy được vẻ ngoài tuấn mĩ của Tề Tư Âm và phần thân đang trương to không hề tương xứng của hắn, nó đang liên tục ra vào cơ thể ta, mỗi lần lại mang theo máu tươi rơi xuống tấm ra giường mà xanh da trời, sau cùng màu đỏ tươi lại trộn lẫn với màu trắng sữa đục ngầu, ba loại màu sắc trong đầu tôi quay cuồng, tả ra bức tranh thế giới tàn khốc tởm lợm. . .
Buổi tối, tôi trần như nhộng nằm trong lòng Tề Tư Âm, thậm chí không muốn đứng dậy mặc quần áo, hình như xấu hổ đều tiêu biến. Tề Tư Âm đã ngủ rồi, hô hấp bình ổn nói cho tôi biết hắn đang ngủ rất say sưa ngọt ngào, không chừng còn đang nằm mộng đẹp. Mà tôi lại một lần nữa mất ngủ, giấc ngủ với tôi mà nói đã không còn cần thiết, tôi cần tỉnh táo con mắt mới có thể thấy rõ thế giới này.
──
Nhưng mà, qua một đêm, mặc dù tôi không có chợp mắt, rất nhiều việc càng xem càng không rõ. 16 Gương mặt thân ái hiền hoà của Tề tiên sinh xuất hiện trước mặt tôi, ông ấy nhìn tôi mỉm cười gật đầu, xoay người đi tới máy bay. "Xin ông nói cho con biết, việc này rốt cuộc là sao?"Tôi đuổi theo hỏi, ông ấy xoay người
──
là gương mặt đẹp đẽ nhưng ác độc của Tề Tư Âm, "Là sao à? Ngươi còn không rõ sao? Ngươi là món đồ chơi của ta." "Ngươi cho là Tề bá phụ sao lại giúp đỡ ngươi đến trường? Ông ấy sẽ cho ngươi rời khỏi Âm sao?"Phương Duy lắc đầu nhìn tôi, giống như đang nhìn một đứangốc đáng thương. Những hình ảnh lờ mờ, âm thanh đan xen hỗn loạn trong đầu, tôi rõ ràng tỉnh, nhưng vẫn giống như là đang mơ. Không, sẽ không đâu, Tề tiên sinh sẽ không làm thế với tôi, ông ấy gạt tôi để làm gì? Tôi chỉ là một người bình thường, không có giá trị lợi dụng. Lẽ nào chính là vì Tề Tư Âm, muốn tôi ở lại? Tôi không phải đã đáp ứng tạm thời không rời đi rồi sao? Hay là ông ấy bận quá, đã quên nói cho Tề Tư Âm? Hằng hà nghi vấn cứ liên tục cuồn cuộn trong đầu, một ý nghĩ ngày càng bành trướng, nhưng mà tôi trước sau đều không dám thừa nhận nó. Tôi tin tưởng và tôn kính Tề tiên sinh, còn kính yêu ông ấy như chính cha ruột mình, lẽ nào người vẫn luôn yêu thương thông cảm cho tôi còn có một gương mặt khác... Tôi thống khổ giãy dụa trong những ý nghĩ ngày càng hỗn loạn đáng sợ, mắt mở trừng trừng nhìn bầu trời hừng sáng ngoài cửa sổ. "Ta phải đến công ty, vốn còn muốn ở lại với ngươi, nhưng ngươi cũng biết, gần đây công việc bề bộn."Tề Tư Âm đứng bên giường mặc quần áo, tôi ngơ ngác nhìn thân người cao ráo thon dài của hắn, bóng dáng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ luôn luôn tràn ngập sức trẻ. Mà tôi, giống như bị hắn hút đi tinh khí và sức lực, càng ngày càng cảm giác già yếu uể oải. "Ngày nghỉ của ngươi vẫn chưa hết, ngoan ngoãn ở chỗ này nghỉ ngơi, không cần gấp rút đi làm làm gì."Hắn cúi người xuống cắn vành tai tôi, nhẹ nhàng dùng hàm răng giày vò, giống như cố ý lưu lại dấu răng, tay cũng vô thức vói vào trong áo nắm lấy nhũ tiêm của tôi, vân vê nhào nặn nghiêm phạt. Ý thức tôi lại loạn lên, nhưng thân thể vẫn có cảm giác, vừa khổ sở vừa ngứa ngáy không cách nào giải thoát làm tôi càng thêm suy yếu bất lực, dường như đang liên tục rơi xuống đáy vực sâu. "Ta sẽ nhanh chóng trở về, muốn ăn cái gì thì kêu Trương tẩu."Hắn cuối cùng đè xuống dục vọng, mỉm cười buông tay. "Ta muốn ăn cháo ngô."Tôi nhẹ nhàng nói, mặc dù trong lòng bốn bề sóng dậy, âm thanh vẫn vậy bình tĩnh. "Được, ta kêu Trương tẩu đưa tới cho ngươi."Hắn cưng chiều sờ tóc ta. "Không, ngươi đem tới cho ta, ta không muốn thấy bà ấy."Tôi kéo tay hắn, khẩn cầu nhìn hắn. Tôi hiện tại không muốn gặp bất luận kẻ nào, nhất là Trương tẩu, không chỉ có sợ nhìn thấy bà tôi lại càng thêm nhục nhã, hơn nữa cũng sợ đôi mắt cay độc kia chỉ cần liếc mắt liền thấy được nỗi hận mà tôi đang cố gắng che dấu trong lòng. Tôi nhìn chén cháo trên bàn đang toả ra hương thơm và hơi nóng
──
nhất định là đồ sứ cao cấp. Mặc kệ Tề tiên sinh có đúng hay không lừa tôi, tất cả đều đã kết thúc. Sự nhường nhịn và ngu xuẩn của tôi chỉ gây cho chính mình thương tổn và nhục nhã vô tận. Nếu tôi không quá cố chấp, thì đã có thể tiếp thu mối quan hệ không bình thường với Tề Tư Âm. Thế nhưng tôi vẫn không cách gì khiến bản thân chịu được loại việc như vậy. Có thể là tôi cổ hủ, nhưng mặc kệ đã từng nhẫn nại qua bao nhiêu khinh thường, tôi cũng không cách gì thoả hiệp với chuyện đi ngược với bản năng này. Mặc dù tôn nghiêm đã không còn hoàn chỉnh, nhưng tôi còn có ước mơ của chính mình, tôi không muốn bị đồng tính ôm hôn, tôi mong muốn có được một gia đình mỹ mãn, nếu như tôi thực sự tiếp nhận loại quan hệ này, cho dù tương lai rời khỏi Tề Tư Âm, suốt đời đều phải mang theo sỉ nhục và ác mộng. Hay là Phương Duy nói không sai, tôi chính là một con cừu, một con cừu nhu nhược, lại quá tốt bụng, ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, nhưng mà tôi đã làm ra lỗi lầm gì chứ? Bản tính của sư tử là khát máu, tại sao lại đổ tội danh bị ăn lên đầu cừu? Mọi chuyện cho tới bây giờ, tôi đều đã hiểu rõ, nếu trông cậy vào Tề Tư Âm tốt bụng buông tha tôi là hoàn toàn không có khả năng. Tôi cố sức nuốt hết cháo ngô vào bụng, dùng ra giường bọc lấy chén không, đập vào tường. Quả nhiên là đồ cao cấp, ngay cả tiếng bể nát cũng rất êm tai. Ăn xong, sức lực dần dần khôi phục, tôi lục lọi trong tủ quần áo lấy đồ của Tề Tư Âm mặc vào, lẳng lặng nằm trên giường đợi ngày trôi qua. Tôi không vội, đã nhẫn nại được bốn năm trời, thiết gì kiên trì thêm mấy giờ nữa chứ. Trương tẩu len lén ở ngoài cửa nhìn trộm tôi vài lần, nhưng mỗi lần nghe được tiếng bước chân tôi liền nhắm hai mắt lại. Chờ bà ấy đi rồi, tôi lại mở to ra, cơn buồn ngủ sau một đêm dần kéo tới, nhưng tôi cố gắng chống đỡ không để chìm vào trong giấc ngủ. ... "Sao vậy, còn không có rời giường? Ngươi thật là lười!"Tề Tư Âm cuối cùng đã trở về, tim tôi đột nhiên nhảy dựng lên, đây là lần đầu tiên tôi chờ hắn như vậy, giống như là đang đợi người yêu. "Ta muốn thấy ngươi."Tôi dịu dàng nói, "Ta cả ngày đều nhớ đến ngươi." Đúng vậy, ta tròn một ngày đêm đều nghĩ về ngươi, nhớ đến mọi chuyện ngươi gây cho ta. Mảnh vỡ nhỏ đều sớm bị tôi nhét vào dưới giường, mảnh lớn nhất hiện tại đang nằm trong tay tôi, dưới lớp chăn bông. Tề Tư Âm có chút kinh ngạc, "Tiểu Thiên là lần đầu tiên làm nũng với ta nha?"Hắn vui vẻ nói, "Tathích nghe. Tuy rằng ngươi lớn tuổi hơn ta, nhưng mà ta thích nghe ngươi nói như vậy, sau này cũng muốn ngươi thường làm nũng với ta."
──
không có sau này đâu. "Tề Tư Âm, ta lạnh quá, qua đây... ôm ta được không?"Tôi ngượng ngùng nói, thốt ra một câu buồn nôn trái với lương tâm như vậy thật sự thấy rất thẹn, cho n
ê
n mặc dù tôi không biết diễn, cũng có thể làm hắn tin là tôi đang xấu hổ thật. "Gọi Âm."Hắn đi tới dịu dàng ôm lấy tôi, nhẹ nhàng hôn môi tôi, càng lúc càng mãnh liệt.
Ta có thể gọi ngươi Âm sao, giống như bạn bè ngươi gọi ngươi Âm? Ha ha, đáng tiếc, ta vẫn tự mình hiểu lấy, ngươi chỉ coi ta như món đồ chơi, vui vẻ thì cho ta cái đặc quyền này, tức giận thì sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn vô sỉ cho ta biết ai là chủ. Tay tôi từ trong chăn vươn lên, hai cánh tay vòng quanh ôm cổ hắn
──
trên làn da trơn nhẵn nổi lên mạch đập, hẳn là nơi này đây, tôi xiết chặt mảnh sứ vỡ trong tay. "Thiếu gia!"Tiếng kêu thê lương của Trương tẩu từ ngoài cửa vang vào, tôi hơi ngẩn ra, Tề Tư Âm đúng vào lúc này đứng dậy nhìn xem Trương tẩu đang kêu cái gì, miếng sứ vỡ trượt qua cổ hắn, lưu lại một vệt máu, va chạm thình lình xảy ra làm tôi nới lỏng tay, đánh rơi nó trên giường. Tề Tư Âm cắn răng dùng tay che lại vết thương, ánh mắt vạn phần kinh ngạc nhìn tôi, trên mặt có không tin, còn có phẫn nộ và... đau xót. Tôi vội vàng nhặt lại mảnh vỡ, liền bị hắn rất nhanh dùng tay đánh ngã, hắn nhặt mãnh vỡ dính máu lên, không nói gì, chỉ oán hận nhìn tôi.
"Thiếu gia, mau báo cảnh sát, hắn đã điên rồi."Tôi nghe được Trương tẩu đã hận tôi thấu xương, bà ta nếu có thể tha thứ mối quan hệ bất thường giữa tôi và Tề Tư Âm, cũng không dễ dàng tha thứ tôi dám can đảm thương tổn bảo bối cục cưng của bà ấy. "Trương tẩu, ngươi hiện tại rời khỏi chỗ này."Tề Tư Âm nói thật kiên định, "Ta sẽ tự mình xử lý." "Thiếu gia!" "Yên tâm. Nếu như ta để cho một món đồ chơi phát cuồng, sẽ không xứng mang họ Tề. Ta sẽ không làm chết người đâu."Hắn ác độc nhìn tôi cười, "Ngươi yên tâm đi   đi, còn có, không được đem chuyện ở đây nói với bất cứ kẻ nào, nhất là bà nội. Bằng không, ta sẽ không bao giờ quan tâm đến ngươi nữa!"Câu cuối cùng hắn đã khôi phục ngữ điệu làm nũng, nhưng mà con mắt nhìn tôi tràn ngập sắc đỏ thú tính. Trương tẩu rời đi. Tề Tư Âm mỉm cười nhìn tôi, hắn hiểu rõ như vậy sẽ làm tôi sợ.

Nhìn Tề Tư Âm cười đến ngọt ngào, tôi biết, sự tàn nhẫn của hắn đã bị một nhát của tôi hoàn toàn giải khai. Tôi lại một lần nữa bị hắn trói trên giường, như khác lần trước chính là, hắn cởi hết quần áo trên người tôi, dùng sức kéo tay chân tôi cột căng hết mức có thể vào bốn góc giường. Tôi chỉ có thể chờ đợi, không biết Tề Tư Âm sẽ dùng thủ đoạn gì đối phó mình. Đợi chịu phạt so với trực tiếp chịu phạt quả là càng thêm giày vò. Khi Tề Tư Âm lần thứ hai xuất hiện, tôi vừa nhìn thấy bao nước đá trong tay hắn, liền biết hắn muốn làm cái gì, thế nhưng đã có quyết tâm đi bước đầu tiên, kết quả thất bại tôi cũng sớm có chuẩn bị. "Ngươi không phải rất lạnh sao? Không phải muốn ta ôm ngươi sao?"Hắn dịu dàng sờ mặt tôi, "Ta biết, ngươi bị lạnh sẽ rúc vào trong lòng ta, "Hắn cầm lấy một khối đá, "Vậy cho ngươi chủ động một ít." "Cục này quá lớn, phải làm cho nó nhỏ lại một chút, chỗ ở trong của tiểu Thiên nếu làm phá hư rồi, sau này sẽ không thể dùng nữa."Hắn cầm khối đá giữ ở trong tay, một lát sau mới buông ra. "Bây giờ có thể rồi, không có góc cạnh, bỏ vào trong người tiểu Thiên thật thích hợp."Hắn vui vẻ giống như đứa trẻ có bắt được trò chơi mới, nhưng trong từ ngữ của hắn tôi có thể nghe ra được nỗi hận. Ngón tay lạnh lẽo duỗi tới huyệt khẩu phía sau tôi, nhưng mà thay thế ngón tay tiến vào là thứ càng lạnh lẽo hơn, khí lạnh mang theo lập tức dính vào nội bích nóng hổi, lạnh, thực sự lạnh quá, hơn nữa cơ thể bởi vì đột nhiên bị lạnh mà kịch liệt co rút, khối băng khăng khăng dính chặt không chịu rơi ra, loại cảm giác bị băng đá dính vào so với đau dớn thông thường càng khó chịu đựng. Tôi nhớ lại chuyện khi còn bé, ở xứ lạnh, có người đã dùng đầu lưỡi liếm ống thép mà bị dính chặt không gỡ được, hiện tại cuối cùng cũng hiểu rõ cảm giác này. "Tốt, xem ra hiệu quả rất được, kế tiếp phải bỏ càng nhiều. Nhưng mà tiểu Thiên, chúng ta thương lượng một chút, ta thay ngươi cầm nước đá tay thật là lạnh nha, không bằng ngươi tự mình làm." Tề Tư Âm cầm bao nước đá toàn bộ trãi ra trên người tôi, cánh tay, ngực, bụng, chân, tôi lạnh đến toàn thân đều phát run, thỉnh thoảng có khối băng bị chấn động từ trên người rơi xuống.
"Đừng nhúc nhích! Rớt xuống cục nào ta sẽ lấy nhét vào người ngươi!" Tôi không thể nhịn được run rẩy, càng ngày càng nhiều nước đá rơi trên giường. Hắn quả nhiên đem cả khối đá còn góc cạnh mạnh bạo nhét vào trong cơ thể tôi, chỗ bị sát thương nóng rát đau đớn lập tức lại bị khí lạnh kích thích, cảm giác càng thêm rõ ràng. Tôi thống khổ bắt đầu rên rỉ, tuy rằng tay chân bị trói, nhưng thân thể vẫn liên tục giãy dụa. "Thì ra ngươi không chỉ có khi cười làm ta ngứa ngáy, bộ dạng thống khổ cũng rất mê người, ta thật vui vẻ, điểm này là ta đầu tiên phát hiện." "Nếu như không muốn cười với ta, vậy cho ta vĩnh viễn nhìn thấy bộ dạng thống khổ của ngươi." Tôi càng ngày càng lạnh, nhưng Tề Tư Âm vẫn đang tiếp tục nhét nước đá vào người tôi, cho đến lúc không thể nhét được nữa. Tôi cuối cùng không run rẩy nữa, bởi vì thân thể đã lạnh đến hoàn toàn đông cứng.
"Xem ra đã tan rồi."Hắn lấy ngón tay chọc vào. Hắn cởi dây lưng ra, tôi đoán được hắn muốn làm cái gì, thế nhưng chỉ có thể suy yếu để mặc hắn đem hung khí xen vào trong cơ thể. Thế nào thì thân thể ta cũng không còn cảm giác nữa, tuỳ ngươi thôi. "Quả nhiên khó chịu, không cảm thụ được lửa nóng trong người tiểu Thiên."Hắn nhíu mày rút khỏi người ta, "Tiểu Thiên, ngươi cũng lạnh ha? Để ta giúp ngươi làm ấm." Hắn cởi trói cho tôi, tôi như con nhím giật mình cuộn chặt người lại. Một lúc lâu sau, thân thể dần dần ấm lên một ít, tôi ngửi được hương thơm. Tề Tư Âm đột nhiên đè tôi lại, không biết lại làm gì đó nhét vào cơ thể tôi, tôi cũng không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng mà thứ tắc trong người càng ngày càng ấm, càng ngày càng ấm hơn, ấm đến bắt đầu nóng lên, càng ngày càng nóng. Tôi khổ sở quằn quại trên giường, duỗi tay ra phía sau muốn đem vật kia lấy ra, Tề Tư Âm liền vững vàng đè hai tay của tôi lại. Tôi giống như con tôm bị vứt vào trong chảo, nằm dưới thân Tề Tư Âm không ngừng trồi lên sụp xuống, rõ ràng đã cảm thấy thân thể sớm trống rỗng, vẫn bị sức nóng không thể chịu nổi liên tục giật người lên. "Nói, ngươi là món đồ chơi." "Tôi là... món đồ chơi." Thật nóng. "Nói ngươi thích ta." "... Ta... thích... thích... Ngươi." Chịu không nổi rồi. "Gọi Âm."Câu nói cuối củng dịu dàng lạ thường. "Âm... Âm..." Tôi khóc rống kêu lên.
Hắn cuối cùng đem thứ kia từ từ lôi khỏi cơ thề tôi
──
là sáp nóng chảy trong bao giữ. Trong nháy mắt rút ra làm tôi thoáng cái ngã xuống tê liệt trên giường. "Là ta... Ít nói nhảm! Từ hôm nay trở đi tôi tạm thời không tới công ty, mỗi ngày buổi sáng đem giấy tờ tới nhà ta, có chuyện khẩn cấp thì gọi điện thoại, khi nào trở lại tôi sẽ báo cho ngươi."Cộp một tiếng khép lại điện thoại, hắn xoay người đối diện ta, trên mặt vẫn tươi cười tràn ngập hận ý. 17 "Nước..." Tôi thều thào nói, môi khô khốc. Đêm qua cuối cùng vì quá mệt mỏi mới mơ màng chìm vào giấc ngủ, sáng sớm tỉnh lại, trong cổ họng như lửa đốt, gấp rút muốn uống nước. Tề Tư Âm ngồi ở một bên sô pha xem giấy tờ, dường như không nghe thấy. "Nước... Cho ta một chút nước."Tôi cố sức nói to hơn, nhưng Tề Tư Âm vẫn tập trung tinh thần nhìn vào tập hồ sơ trong tay. Tôi không la lên, tôi biết hắn không phải là không nghe thấy, nếu không thể uống nước, nên giảm tiêu hao sức lực, bảo tồn chút nước cuối cùng còn lại trong cơ thể. Hắn bây giờ tất nhiên hận tôi thấu xương, tôi nghĩ tới vẻ mặt Tề Tư Âm khi tay bưng vết thương đổ máu trên cổ, là tôi nhìn lầm sao? Đau xót trên mặt hắn rất rõ ràng. Qua một đêm ngay cả tôi cũng không còn rõ lắm lúc đó sao lại có quyết tâm giết hắn lớn đến như vậy, trước đây còn tự cho rằng mình rất lương thiện; nhìn biểu hiện của hắn khi bị thương, tại sao tôi lại cảm thấy mơ hồ áy náy? Một ly nước mát lạnh xuất hiện trước mặt, Tề Tư Âm lẳng lặng nhìn tôi, vẻ mặt rất phức tạp, có thương hại, có phẫn nộ, cũng có căm hận. Tôi khó khăn tiếp nhận ly nước, vội vã uống một hớp lớn. "Phốc " một tiếng, toàn bộ ngụm nước đều phun lên mặt chăn, cổ họng cay như xé rách ra
──
đây là rượu! Hắn quả thật đưa một chén rượu đế cực mạnh cho tôi uống! Tôi bởi vì mới phát sốt, mũi còn không thông, cho nên không ngửi ra mùi rượu.
"Thử được rồi sao? Đây là mùi vị của sự lừa dối."Tề Tư Âm lạnh lùng nói, nhìn tôi liên tục kịch liệt ho khan. Tôi khó khăn ổn định lại hô hấp, nằm xuống, nhắm mắt lại. Tôi sớm đã biết hắn chẳng tốt lành gì, nhất là ngay sau chuyện tôi vừa làm với hắn. Tề Tư Âm không cho tôi mặc quần áo, còn từ một shop vật nuôi đặc biệt chế tạo một cái vòng cổ cho tôi đeo. Mỗi ngày, hắn dắt trong nhà đi tới đi lui, căn bản là y như dắt chó không có gì khác. Thậm chí sau đó, hắn nói tôi tinh thần không tốt, còn muốn kéo tôi ra vườn, tuy rằng người hầu trong nhà đều đã bị hắn đuổi đi, toàn bộ Tề gia chỉ còn lại hai chúng tôi, tôi vẫn không thể chịu được ở bên ngoài trần truồng đi tới đi lui, tôi cầu hắn, lần này thực sự là đau khổ cầu xin, hắn lại nói như vậy chỉ là vì triệt để xoá bỏ sự xấu hổ của tôi. Tôi không biết còn phải tiếp tục như vậy trong bao lâu, đây hoàn toàn phụ thuộc vào tâm tình của hắn, đến khi hắn cho rằng tôi hoàn toàn phục tùng rồi, mới có thể kết thúc loại huấn luyện này. Tôi kỳ thực đã khuất phục, lần này là thật, hoàn toàn khuất phục. Tôi thừa nhận, tôi chính là nhu nhược, không có tiền đồ, tôi không muốn thêm một lần nữa bị nhét sáp nóng hoặc những thứ đáng sợ khác vào người. Buổi tối hoặc là khi rời khỏi tôi một chút, Tề Tư Âm còn có thể dùng xích xích tôi lại, có lẽ sợ tôi tự sát. Hắn đã đánh giá tôi cao quá rồi, tôi là một người nhát gan, tôi không có gan đi chết, có lẽ nói là khát vọng sống quá mãnh liệt, nhất là sau lần giết người không thành này. Hôm nay, tôi cuộn mình tại trên sô pha, cố gắng giấu đi chút bộ vị trên người, tôi cuối cùng vẫn không thể không cảm thấy thẹn. Tề Tư Âm ngồi kế bên tôi gọi điện thoại. "A Tĩnh và Phương Duy sẽ lập tức qua đây."Hắn buông điện thoại cười khúc khích nhìn tôi, "Thật là, không thấy ta vài ngày, liền cho là ta xảy ra chuyện." Hắn kéo kéo cái vòng cổ, ánh mắt dâm loạn nhìn thân thể trần trụi của tôi, "thật ra ta vẫn rất khoái trá, có thể thẳng thắng sống chung với tiểu Thiên như vậy." Tôi nhất thời hoảng loạn, tuy rằng không sai biệt lắm đã quen ở bên cạnh hắn thế này, nhưng tôi quyết không chịu ở trước mặt hai người kia thành ra bộ dạng như vậy. Tề Tư Âm nhìn ra tâm tư của tôi, tay thuận theo cơ thể tôi một dường chậmrãi kéo xuống phía dưới, "Yên tâm, ta cũng không muốn để cho bọn họ thấy hình dạng mê người của tiểu Thiên, huống chi kẻ kia vẫn còn động tâm với ngươi." Hắn cho tôi mặc quần áo của hắn, thế nhưng bất kể tôi thế nào cầu xin cũng không chịu tháo vòng cổ ra, đồng thời đắc ý kéo dây xích ra cửa nghênh tiếp bọn họ. Hai người kia thấy bộ dạng của tôi rõ ràng đều thất kinh, Tề Tư Âm đi một bước, tôi liền bị áp đến một bước, vòng trang sức cũng loạn xoạn kêu lên. Tôi nghĩ, hắn sở dĩ không dùng dây thừng mà là đặc biệt chọn dây xích thép nhẹ nhàng cứng rắn, chính là vì để tạo ra loại âm thanh này. Tề Tư Âm nâng cằm tôi lên, "Nào, tiểu Thiên, cười một cái cho mọi người coi."Thực sự giống như là đem khoe thành quả huấn luyện. Tôi miễn cưỡng ngẩng đầu mỉm cười.  Hai người kia đều nhìn chằm chằm vào tôi. "Chúc mừng chúc mừng, Âm, ngươi cuối cùng cũng đối phó được hắn rồi."Hàn Tĩnh trong tiếng nói không hề có một chút ý chúc mừng, hắn oán hận trừng tôi. Tại sao lại hận ta, ta đâu có chọc tới ngươi? "Được rồi được rồi, thật vất vả nhìn thấy Âm, ngươi không có việc gì thì tốt rồi. Không phải nói rất muốn tới câu lạc bộ chơi sao? Đi nhanh đi."Phương Duy có lẽ nhìn ra sắc mặt Hàn Tĩnh không tốt, vội vội vàng vàng hoà giải. Tôi kiên quyết không chịu lên xe, mãi đến khi Tề Tư Âm tháo vòng cổ ra, hắn căn bản chỉ là muốn tôi ở trước mặt mọi người đau khổ cầu xin hắn, cũng không thật sự buộc tôi phải đeo vòng cổ tới câu lạc bộ cao cấp, nếu vậy, đầu đề các tờ báo lớn nhất định sẽ có tin giật gân. Hắn nổi điên lên rất đáng sợ, thế nhưng làm việc rất có chừng mực, có dằn vặt tôi như thế nào cũng không làm tôi chết, dù có làm chuyện mọi người không thể tưởng được cũng sẽ không để tổn hại đến danh dự gia đình, đây là chỗ khôn khéo mà ác độc của hắn. Ba người này xuất hiện tại câu lạc bộ không thể nghi ngờ chính là ba ngôi sao chói sáng, kẻ thấp đầu đi sau là tôi không biết người khác sẽ nhìn như thế nào, thế nhưng hiện tại cơ bản cũng chẳng sao nữa, có thể nói sự huấn luyện của Tề Tư Âm thực sự rất công hiệu, tôi đã bớt cảm thấy thẹn đi rất nhiều.

Ngồi trong phòng nghỉ rộng rãi, bồi bàn cung kính bưng đồ uống lên. Những người khác đều cố ý liếc mắt nhìn sang bên này, dù sao bọn họ hiện tại đều là người thừa kế các xí nghiệp lớn mà kẻ khác ước ao. Tôi ngồi trên sô pha trong góc phòng, mong muốn tất cả mọi người quên đi sự tồn tại của mình, như vậy mới có thể yên ổn vượt qua ngày khốn khổ hôm nay. Nhưng mà Hàn Tĩnh hết lần này tới lần khác trừng tôi không tha, "Ai cho phép ngươi ngồi trên sô pha?"Hắn tàn bạo nói với tôi, tiếng nói cực lớn đem mọi sự chú ý đều tập trung về đây. "Ngồi xuống sàn, đó mới là chỗ của chó!" Tôi không động đậy, ánh mắt cầu cứu nhìn Tề Tư Âm, nhưng mà hắn chỉ cười nhàn nhạt, lòng tôi chùng xuống
──
hắn vẫn chưa quên mối hận kia. Tôi đứng lên, ngoan ngoãn theo lời Hàn Tĩnh ngồi xuống đất. "Bộp ", một tấm đệm quăng tới trước mặt tôi
──
từ chỗ Tề Tư Âm bay tới. Tôi ngồi lên, ánh mắt hiếu kỳ của mọi người đều nhìn tôi khinh thường.
Đúng, xem đi, ta là chó, là món đồ chơi của Tề Tư Âm, ta thừa nhận đã được chưa? Nhưng mà ánh mắt Hàn Tĩnh nhìn tôi càng thêm căm hận. Sau hôm nay, tôi hiểu rõ bản thân cuối cùng một điểm tự tôn và dũng khí đều đã không còn, đây là kết quả cúa kẻ nhu nhược mà muốn làm anh hùng, tôi thường xuyên ở trong lòng cười nhạo chính mình. Tề Tư Âm tạm thời không có đụng chạm tôi, bởi vì vết thương của tôi tiến triển rất chậm, mặc dù bác sĩ đã dùng nhiều loại thuốc tốt. Tôi hiện tại đối với ánh mắt tò mò của bác sĩ đều làm như không thấy, thế nào thì trong lòng ông ấy cũng đã biết đây là chuyện gì. Tề Tư Âm không thể trực tiếp tiến nhập tôi, cũng có thủ đoạn làm tôi chết đi sống lại, hắn dùng đủ các loại đùa bỡn cơ thể của tôi, thẳng đến khi tôi gần như ngất đi. Nếu như nói hắn từ trước thỉnh thoảng còn đối với tôi dịu dàng, hiện tại đã triệt để độc ác vô tình. Chỉ cần không có ngất đi, mỗi ngày buổi tối tôi vẫn rất khó đi vào giấc ngủ, lặng lẽ nhìn vết thương đã biến chuyển trên cổ hắn. Như vậy cũng tốt, ta triệt để làm món đồ chơi của ngươi, sẽ có ngày ngươi chán ghét ta, cũng còn hơn phải cùng ngươi dây dưa cả đời. Tôi bắt đầu trở lại Tề thị làm việc. Công việc vẫn là thứ tôi thích nhất. Tề Tư Âm che giấu quan hệ của chúng tôi vô cùng tốt, không ai hoài nghi tổng giám đốc và trợ lí của ông ấy đơn độc ở chung xảy ra chuyện gì, tôi đến cuối ngày lết thân thể mệt mỏi rã rời và đau nhức từ phòng làm việc của Tề Tư Âm ra, những người khác chỉ cho tôi là vì công tác áp lực mà mỗi ngày uể oải không chịu nổi. Buổi trưa, tôi cầm ly cà phê, lăng lăng nhìn chất lỏng màu rám nắng. Tôi hiện tại thường xuất thần như vậy, quay đầu liền không biết mình vừa suy nghĩ cái gì, đây cũng có thể là điềm báo tuổi già. Tôi mới 25 tuồi, nhưng tiêu hao thân thể và áp lực tinh thần làm tôi càng ngày càng suy yếu. Niềm vui duy nhất của tôi chính là Trương tẩu không có xuất hiện nữa, có thể là thế nào thì tôi với Tề Tư Âm đều như vậy rồi, bà ta cũng không cần phải ... giám thị tôi nữa, lãng phí thức ăn ngon của bà ấy. Cho nên Tề Tư Âm thường đuổi đầu bếp đi, muốn tôi nấu ăn, từ trước bất kể món tôi nấu có đơn giản thế nào hắn cũng không xoi mói, luôn luôn ăn rất hài lòng. Thế nhưng hiện tại, hắn liên tục làm khó dễ, muốn tôi làm lại, tôi không có phản bác, mỗi lần đều dựa theo yêu cầu của hắn mà làm, cho đến khi hắn không bao giờ ... muốn ăn nữa.
Trên thương trường, Tề Tư Âm đã bằng chính thực lực của mình càng ngày càng làm người khác chú ý. Tôi bắt đầu thấy các cô gái độ tuổi khác nhau ra vào phòng làm việc của hắn, tôi thay hắn thông báo thì phát hiện không ít đều là danh môn thục nữ, xem ra hắn đã bắt đầu xem xét đến đối tượng kết hôn. Hắn thường thường sau khi để các cô gái này đi ra liền đem tôi vào, mang thân người đầy hương phấn hôn tôi. Tôi biết hắn đang quan sát phản ứng của tôi, đối với ngươi ta không có gì bất mãn. "Ngươi tại sao không ghen tị?" Buổi tối hôm nay hắn ôm tôi, tiếng nói hơi run. Tôi như bình thường yên lặng. "Nói, ngươi thích ta." "Ta thích ngươi." "Tiếp tục nói, đừng có ngừng."
"Ta thích ngươi. Ta thích ngươi. Ta thích ngươi..." ... Tôi dần dần quen thuộc với những nụ hôn, sự vuốt ve và những đợt tiến công không ngừng của hắn. Hắn từng đem mớ công cụ chất đống mà người ta cho là có thể tăng lạc thú của Hàn Tĩnh cho tôi coi, nhìn mà sởn tóc gáy, tôi không nghĩ tới Hàn Tĩnh lại dùng thủ đoạn mượn đao giết người này. Tề Tư Âm nhìn biểu hiện hoảng sợ trên mặt tôi, hắn biết từ sau lần trước tôi rất sợ loại thủ đoạn này. Hắn chỉ mỉm cười ôm chặt tôi, cất những thứ kia ném và bao đầy bụi bặm, mà trong lòng tôi dĩ nhiên là tràn ngập cảm kích. Dần dần, vết thương của Tề Tư Âm đã không còn dấu vết, hắn hình như cũng đã quên chuyện này, hắn mỗi ngày đều ép tôi nói thích hắn, tôi lần lượt nói, cho đến khi hắn thoả mãn. Hàn Tĩnh không tái xuất hiện ở trước mặt tôi, Phương Duy trái lại thường tìm đến Tề Tư Âm, mặc dù nghe nói hắn cũng bề bộn nhiều việc. Tề Tư Âm vừa thấy hắn vẻ mặt liền cảnh giác, chưa bao giờ cho tôi một mình ở chung với hắn. Tôi biết Phương Duy đối với tôi hoàn toàn không có hứng thú, hơn nữa hắn hình như là có chuyện muốn nói với tôi. Hôm nay, canh lúc Tề Tư Âm không ở, Phương Duy cuối cùng tìm được cơ hội trò chuyện. "Âm thay đổi rất nhiều. Hắn hiện tại liên tục thu mua các công ty, làm cho rất nhiều người kêu khổ thấu trời, ngươi có thể cũng biết." Vậy thì sao chứ, hắn là ông chủ của Tề thị, tôi có thể phát biểu ý kiến sao? "Hắn trước đây làm việc không có độc ác vô tình như vậy, ta chỉ là có chút lo lắng." "Âm vốn chỉ là một một thanh đao thoạt nhìn sắc bén nhưng không có làm bị thương người khác, là ngươi thay hắn khai đao, làm hắn bộc lộ tài năng, đây là chuyện tốt, nhưng cũng có khả năng biến thành chuyện xấu." Phương Duy chăm chú nhìn tôi. "Hiện tại, ta mong muốn ngươi có thể làm vỏ đao, đừng cho hắn huỷ đi chính mình, cũng đừng để hắn sát thương người khác."
Ta là người làm hắn khai đao? Trái lại kẻ bị đâm đầu tiên chính là ta. Hiện tại lại muốn ta gánh trách nhiệm làm vỏ dao, ha ha, ha ha, đúng là thật châm biếm! Tôi nhìn Phương Duy, một câu cũng không nói. Ngươi nghĩ rằng ta có sức mạnh là lòng tốt nhiều như thế sao? Ngươi nhìn cái vòng cổ trên người ta này, hiện tại nó đang khoá thân thể ta, nhưng lòng ta thì vẫn còn tự do, ta cũng không tính chuyện kính dâng nó lên cho Tề Tư Âm. Hôm nay, tôi cùng Tề Tư Âm dự tiệc rượu. Tôi vẫn không gặp lại Hàn Tĩnh, hắn lúc này dắt theo một mỹ nữ duyên dáng đứng giữa sân, phi thường bắt mắt. Người xung quanh đều bàn tán, nói Hàn thiếu gia lại đổi bạn gái nữa, ngày hôm nay vị này chính là nàng Tạ Minh Lâm may mắn. Tôi cũng nghe nói qua, Hàn Tĩnh vẫn nhiều lần cùng với nữ các nữ minh tinh xinh đẹp hẹn hò, bởi vì bề ngoài đẹp trai, gia thế hiển hách, hơn nữa là tay thành thạo, rất nhiều cô gái đều đâm đầu vào hắn. Tôi nhìn bọn họ, bề ngoài thì quả thật là một đôi xuất chúng. Tề Tư Âm dắt tôi qua chào hỏi, Hàn Tĩnh rất đắc ý đem bạn gái giới thiệu cho chúng tôi.
Cô ấy rất có khí chất, tự nhiên vươn cánh tay ngọc ra cho tôi, "Thì ra là trợ lý của Tề tiên sinh, rất vui được gặp anh."Tôi bị dáng tươi cười thản nhiên của cô ấy làm cho hơi ngượng ngùng, tôi nghĩ Hàn Tĩnh xác thực thật tinh mắt, cô ấy thực sự là một cô gái xuất sắc. Tôi đi lấy rượu cho Tề Tư Âm, đang đứng bên cạnh bàn chọn ly. Hàn Tĩnh đột nhiên giống như hồn ma xuất hiện kế bên. Tôi vốn dĩ vừa thấy hắn đều đã rất cảnh giác, lại không nghĩ ra hắn quả nhiên lớn mật vô sỉ, dựa vào khăn bàn dài che mắt mọi người, ở phía dưới sờ mó hạ thể của tôi. Tôi nhất thời cứng lại, kinh hoàng nhìn hắn. "Theo ta đi, xe ở ngoài cửa, ta bảo chứng Âm tìm không được ngươi, ta cũng quyết sẽ không ngược đãi ngươi."Hắn thấp giọng ở bên tai tôi nói, người bên ngoài thật là nhìn không ra Hàn thiếu gia 'áo mũ chỉnh tề' đang làm cái gì. Trong lòng tôi cười khổ, cô bạn gái xinh đẹp của ngươi ngay cả ta nhìn còn thấy động lòng, ngươi rốt cuộc là bị cái gì vậy? Lẽ nào Tề Tư Âm có ngươi không có thì không được?
"Ngươi buông tay ra trước đã!" Hắn buông tôi ra, "Ngươi đáp ứng? Một hồi ta cản Âm, ngươi từ cửa sau ra ngoài, ở đó sẽ có người đón ngươi." Tôi lắc đầu. Trong mắt hắn hiện lên một tia nguy hiểm, "Sao vậy? Ngươi thật đúng là yêu hắn rồi? Hắn đã đối xử tàn nhẫn với ngươi như vậy!" Thực sự là 'năm mươi bước cười một trăm bước', ngươi không biết xấu hổ còn dám nói người khác tàn   nhẫn? Tôi vẫn lắc đầu, tôi không phải vì thích Tề Tư Âm mà muốn ở lại bên cạnh hắn, tôi chỉ là không muốn lại rơi vào tay Hàn Tĩnh, thế nào cũng đều đã dơ bẩn rồi, thà rằng triệt để dơ bẩn trong tay một người. Hắn nhìn tôi, hung hăng cắn chặt răng nói, "Tốt, ngươi cút! Ta sẽ cho ngươi hối hận!"Nói xong liền xoay người rời đi.

18 Tôi bưng ly rượu trở lại bên Tề Tư Âm, trong lòng thấp thỏm bất an. Hàn Tĩnh rốt cuộc muốn như thế nào? Hắn rõ ràng thích con gái, tại sao cứ nhất định muốn tranh giành với Tề Tư Âm, lẽ nào là vì đã đổ một canh bạc, để chứng minh hắn không thua Tề Tư Âm? Tiệc rượu vừa mới vừa mới bắt đầu, mà tôi đã muốn đi về. Tề Tư Âm đứng nói chuyện rất ăn ý với mấy vị khách, tôi ngồi ở trong góc, nhìn chung quanh bốn phía, phát hiện Hàn Tĩnh đã biến mất, điều này làm cho tôi càng thêm lo lắng. "Mạnh tiên sinh."Tiếng nói êm dịu vang lên bên tai. Tôi nhìn lại
──
Tạ Minh Lâm, trong lòng còi báo động lập tức vang lên, tuy rằng tôi không muốn nghĩ cô gái đẹp mê người như vậy là người xấu, thế nhưng khi đã bị rắn cắn một lần thì không thể không cảnh giác, cô ấy là bạn gái của Hàn Tĩnh, không dám bảo đảm là sẽ không có âm mưu gì. "Sao vậy? Mạnh tiên sinh thấy tôi không vui?"Cô ấy tò mò hỏi.
Tôi liền phủ nhận, cô ấy dường như cũng không thích tham gia tiệc rượu, liền ngồi vào kế bên tôi nói chuyện phiếm. Tôi khẩn trương nhìn về phía Tề Tư Âm, hắn cũng nhìn bên này liếc mắt, thấy được Tạ Minh Lâm, liền mỉm cười với tôi, còn vươn lưỡi thật chậm liếm môi, tất cả mọi người đều không chú ý tới hành vi mờ ám của hắn, mà tôi lại cảm giác như đầu lưỡi của hắn chạm tới bờ môi của mình, nhất thời đỏ mặt. Tôi biết, hắn là đang ám chỉ quyền sở hữu đốu với tôi, cảnh cáo tôi nhớ kỹ tôi là vật sỡ hữu của hắn. Tôi dần dần thả lỏng cùng Tạ Minh Lâm nói chuyện, tôi phát hiện, cô ấy không phải là một cô gái ham thích hư vinh, nhưng cô ấy vì sao theo kẻ như Hàn Tĩnh thì tôi không thể biết được. Khi cô ấy rời đi rồi, tôi mới chính thức thở phào nhẹ nhõm. Ngồi ở ghế uống hết ly thức uống, quay đầu nhìn lại, Tề Tư Âm cũng không thấy đâu nữa. "Mạnh tiên sinh, Tề tiên sinh mời ngài sang phòng ở cánh phía tây, ông ấy có chuyện quan trọng muốn cùng ngài bàn bạc." Một vị bồi bàn đứng ở trước mặt tôi nói.
Tôi có chút do dự, nhớ tới động tác tình dục vừa nãy của Tề Tư Âm, gọi tôi tới tất nhiên chẳng phải là chuyện quan trọng gì, thế nhưng vẫn thở dài, phải đứng lên. Tôi đi tới trước cửa phòng, nơi này cơ bản không có ai tới, rất an tĩnh, xác thực là nơi lý tưởng cho hắn. Cảm giác khuất phục trong lòng càng mãnh liệt, hắn lẽ nào không làm như vậy thì không đủ kích thích? Tôi còn chưa đủ thuận theo sao? Mở cửa phòng, ở đây rất tối, không có bật đèn, tôi đoán Tề Tư Âm rất có thể sẽ từ trong bóng tối nhảy ra hù tôi, nên đứng ở cửa không tiếp tục đi tới. "Cứu ta..."tiếng rên rỉ trầm thấp từ bên trong truyền ra. "Tạ tiểu thư? !"Tôi vô cùng giật mình, vội vã mò mẫm mở đèn
──
quả nhiên là Tạ Minh Lâm, cô ấy đang nằm trên mặt đất, quần áo bất chỉnh, không ngừng thống khổ giãy dụa thân thể. Tôi tuy rằng biết rõ có bẩy rập tồn tại, vẫn nhịn không được chạy đến ôm lấy cô ấy. Thân thể nóng hổi, mồ hôi không ngừng chảy ra, mà sắc mặt cô ấy lại đỏ lên với vẻ cực kỳ không bình thường, tiếng thở dốc cũng rất gấp, đôi môi diễm lệ như hồng bảo thạch (đá quý màu hồng). "Cứu ta..." "Ngươi xảy ra chuyện gì?"Tôi nhìn bộ dạng khổ sở của cô ấy, lo lắng hỏi. "Con tiện nữ này bị ta cho thuốc kích thích, đang sảng quá đó mà."Tiếng nói của Hàn Tĩnh quả nhiên từ phía sau truyền đến, tôi quay đầu lại phẫn nộ nhìn hắn. "Quấn lấy ta rõ ràng là vì tiền, vì danh lợi, còn trưng ra bộ mặt thánh nữ. Ta kêu nó dụ dỗ ngươi, lại dám tự cao tự đại không làm!" Hắn ác độc cười, "Tốt lắm, hiện tại thoải mái chứ? Mạnh Hạo Thiên, ngươi không phải là luôn rất tốt bụng sao? Vậy thì cứu cô ta đi. Đương nhiên, hậu quả ngươi cũng biết, Âm sẽ giết ngươi. Ngươi cũng có thể nhìn nó tiếp tục dục hoả đốt người, hoặc là ta lại đi kiếm người khác thoả mãn nó, hẳn là có không ít người vui mừng giúp việc này ha." Sắc mặt hắn nhanh chóng chuyển sang hung ác độc địa, "Đây là kết quả của việc từ chối ta. Ta nói rồi sẽ làm cho ngươi hối hận!"
"Đương nhiên, ngươi bây giờ hối hận vẫn còn kịp, theo ta đi! Tôi sẽ cưng chiều ngươi, Âm cho ngươi cái gì ta cũng có thể, hơn nữa khẳng định sẽ tốt hơn hắn nhiều."Hắn bức thiết nhìn ta. "Hàn Tĩnh, ngươi đồ khốn nạn! Ngươi muốn làm gì thì tìm ta mà làm, bắt nạt một cô gái... Ngươi, ngươi..." Tôi cũng nhịn không được nữa, nhìn Tạ Minh Lâm đang thống khổ rên rỉ, dường như thấy được chính mình. Tôi có thể chịu được rất nhiều hành động bất nhân với mình, nhưng cô ấy chỉ là một cô gái yếu đuối, như vậy thoáng cái sẽ hủy diệt cô ấy! Tôi buông Tạ Minh Lâm, bỗng nhiên xông lên, giống như mấy năm trước dùng tay đấm Hàn Tĩnh, chúng tôi hai người quần nhau trên mặt đất. Tôi không biết đã lãnh mấy quả đấm, thế nhưng vẫn giống như điên liều lĩnh đánh hắn, nhớ tới nỗi khuất nhục mấy năm nay, cả nỗi hận với Tề Tư Âm cũng phát ra trên người hắn. Khi tiếng người tới kéo chúng tôi ra, tôi trên mặt trên người đều đã bị thương, Hàn Tĩnh mặc dù sức lực, kỹ thuật đều hơn tôi, nhưng cũng đã đổ máu.
"Chuyện gì vậy hả? Hạo Thiên, A Tĩnh, các ngươi làm gì vậy?" Tề Tư Âm cũng chạy đến, giật mình nhìn tôi và Hàn Tĩnh. Lòng tôi trái lại cảm thấy dễ dàng, như vậy cũng tốt, chí ít hiện tại Hàn Tĩnh không thể vu oan hãm hại tôi nữa. Hàn Tĩnh không nói gì, chỉ là hung hăng trừng mắt tôi. Tề Tư Âm nhìn chuyện xảy ra một hồi vẫn chưa rõ ràng lắm, tống hết đám người đi xem chuyện náo nhiệt ra ngoài, đóng cửa lớn lại. "Rốt cuộc là chuyện gì?"Hắn chìn chằm chằm vào tôi. Tôi không biết tại sao, vừa bị hắn nhìn, dũng khí mới nãy khi đánh Hàn Tĩnh đều biến mất, lại bắt đầu khiếp đảm. "Cô gái này bị sao vậy?"Tề Tư Âm cũng nhìn ra Tạ Minh Lâm không bình thường, ngay lập tức đã hiểu ra. Hắn cầm đến một ly nước, tạt vào mặt cô ấy, làm cho cô ấy tính táo lên một chút.
"Tạ tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?"Hắn dịu dàng hỏi. "Hắn ép tôi uống thuốc kích thích, hắn muốn ta... Ta không muốn..."Tạ Minh Lâm gián đoạn nói. "Tĩnh, cứu ta..." Tôi phẫn nộ cực kỳ trừng mắt Hàn Tĩnh, nhưng mà trái tim đột nhiên gần như ngừng đập, tôi quay đầu, quả thực không thể tin được vào lỗ tai của chính mình, "Cô... nói cái gì?" "Tĩnh... Cứu ta..."Tạ Minh Lâm vẻ mặt thống khổ quyến luyến không muốn rời xa, chậm rãi vươn tay hướng Hàn Tĩnh. Tôi cảm thấy một trận mê muội. "Âm, chú ý vật nuôi của mình một chút, ta thấy ngươi chính là không thể thoả mãn hắn, hắn đã bắt đầu chạy đi khắp nơi động dục."Hàn Tĩnh làm bộ dịu dàng thương tiếc nâng Tạ Minh Lâm dậy.
Tôi sững sờ nhìn Tạ Minh Lâm và Hàn Tĩnh, lại quay đầu nhìn Tề Tư Âm. Trên mặt hắn nhìn không ra một chút biểu hiện, nhưng mà chính là loại không có biểu hiện này cũng đã làm lòng tôi rét run. Tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi. Chúng tôi đều không nói gì. Ta không có làm. Cô ấy tại sao lại nói như vậy? Ta không biết. Ngươi thích cô ấy? ... Lời nói không tiếng động từ mắt truyền ra. Nếu như Tề Tư Âm không tin tôi, tôi tin tưởng mình ngày hôm nay sẽ chết ở chỗ này.
"Âm, ta mong ngươi cho ta một cái công đạo."Hàn Tĩnh còn thêm dầu vào lửa, hắn quả nhiên hung ác, thứ không chiếm được, liền nghĩ tới mượn tay người khác huỷ đi. Tề Tư Âm kéo tôi lại, sắc mặt cực kì âm trầm, "Theo ta trở lại." Tôi bị hắn lôi một mạch lên xe, về tới Tề gia. Tôi một câu cũng chưa nói, tôi biết hắn đã tin tưởng thì bất luận tôi giải thích thế nào cũng chỉ là tốn nước miếng mà thôi, huống chi Hàn Tĩnh đạo diễn ra vở kịch này cũng quá giống thật. Xem ra ngày hôm nay chạy trời không khỏi nắng. Tốt, vậy đến đây đi, thế nào bất quá cũng là đánh mắng dằn vặt, chờ ta chết trên tay ngươi, mọi người đều được giải thoát. Trong phòng ngủ, Tề Tư Âm cởi áo khoác tôi ra, khi ngón tay hắn chạm lên mặt, tôi không tự chủ được run lên. Tôi rốt cuộc vẫn sợ bị hành hạ, lẽ nào ngày hôm nay thực sự phải chết trong tay hắn? "Cô gái kia nói thật sao?"Trên mặt hắn hiện lên vẻ dịu dàng, làm tôi không nhịn được run rẩy mạnh hơn.
"Không..." "Vậy ý của ngươi là A Tĩnh muốn hãm hại ngươi? Thậm chí không tiếc hi sinh bạn gái của mình?" Tôi lặng yên, ngươi như vậy tin tưởng hắn, ta còn nói gì được? "Ta biết ngươi không có can đảm làm việc như vậy, A Tĩnh cũng quá trẻ con rồi."Hắn nở nụ cười, chỉ là cười rất kỳ quái. Tôi mở to mắt, nghe hắn nói tôi nhát gan, trái lại mừng rỡ như điên. "Ta biết ngươi không có chạm vào cô gái kia, nhưng ta vẫn khó có thể chịu được. Ta biết nên tin tưởng ngươi, thế nhưng ta thực sự không muốn tin tưởng ngươi nữa... Ta muốn giết ngươi."Hắn nhìn thật sâu vào tôi, ánh mắt trong suốt toát ra bi thương vô hạn, giống như trên mặc ngọc (ngọc màu đen) bị một lớp che phủ. "Hôm đó tại sao muốn giết ta?" Hắn cuối cùng vẫn không quên sự kiện đó, tôi không biết nên trả lời ra sao.
"Ta thích ngươi, chưa từng nghĩ tới ngươi thực sự muốn giết ta."Trong tiếng nói hắn tràn ngập thê lương và uỷ khuất, giống như một đứa trẻ vô tội lại bị người lớn trách phạt, lòng tôi từng đợt đau nhức. Kẻ bị thương tổn là ta, tại sao ta trái lại cảm thấy áy náy? "Ta..."Tôi nên nói gì đây? "Ngươi thích ta sao?" ... "Ta muốn ngươi nói thật đi." Nói thật rồi lại bị hành hạ sao, coi như hết, tôi ít ra cũng đã khôn hơn trước một chút. "Nói cho ta biết, ta muốn biết suy nghĩ chân thực của tiểu Thiên."Hắn kiên định nhìn tôi, dường như đã chuẩn bị tinh thần đón nhận câu trả lời tồi tệ nhất.
"Ta... không thích ngươi."Tôi cuối cùng khẽ hé môi đáp lại. Cứ tới đi, bão tới thì đằng nào cũng chạy không thoát. Biểu hiện trên mặt hắn quả nhiên đột biến, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, giống như không thể tiếp thu lời tôi nói. Lẽ nào ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói "Thích "sao? Tôi cười khổ, chuẩn bị cho cái tát bất cứ lúc nào cũng có thể giáng xuống. Vẻ mặt hắn trái lại dần dần dịu xuống, nhẹ nhàng ôm chặt tôi, càng ôm càng chặt. Đầu tôi tựa trên ngực hắn, cảm thụ được tiếng tim đập thịch thịch

──
âm thanh dường như đã nghe qua đâu đó, quen thuộc như vậy, ấm áp như vậy. Chúng tôi đều lặng yên không nói, hắn ôm tôi, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. "Ta biết ngươi thích ta, chỉ là ngại ngùng nói ra." "Chỉ cần ngươi còn sống, ngươi là của ta -- không, cho dù ngươi chết rồi, ngươi cũng là của ta!" Hắn cuối cùng mở miệng, liền khôi phục bản tính độc tài kiêu ngạo.
Tôi trong lòng thở dài, ngươi muốn nói sao thì cứ nói đi. Đêm nay, Tề Tư Âm đối xử với tôi phá lệ dịu dàng, dịu dàng đến mức làm tôi đỏ mặt, hắn chậm rãi hôn từng tấc từng tấc da thịt trên người tôi, thậm chí còn ngậm phân thân của tôi liếm mút, làm đầu óc tôi từng trận sương mù trắng xoá, không tự chủ được thuận theo động tác của hắn, lúc thong thả lúc cấp bách, uốn lượn thân thể, phát ra những âm thanh nghe thấy thẹn thùng. Sau một hồi tình cảm mãnh liệt, hắn ôm tôi, tiếp tục dịu dàng hôn môi. Lúc này tôi đã tỉnh táo lại, nhớ tới vừa nãy xuất ra trong miệng hắn, trong lòng không rõ là chán ghét hay áy náy. Tôi đã triệt để rơi xuống rồi, thân thể sợ hãi bị đánh đập nhưng cũng không chống nổi những trãi nghiệm vui sướng. "Con nhỏ kia cũng rất đáng ghét, ta ngày mai..." "Đừng!"Tôi liền vội vàng ngăn hắn lại, "Cô ấy chỉ là một cô gái trẻ, tuyệt đối đừng ra tay với cô ấy." "Tiểu Thiên thật lương thiện a!"Hắn liền khôi phục nụ cười ranh mãnh, "Ngươi không phải thực sự thích cô ta rồi chứ?"
Tôi đâu còn có tư cách thích ai? Tôi hiện tại có còn coi như một thằng đàn ông sao? Linh hồn sau khi cơ thể thăng lên thiên đường, liền rơi xuống địa ngục. "Được, ta sẽ buông tha cho cô ta. Nhưng nếu như ngươi thực sự thích nó, "Trên mặt hắn liền hiện ra vẻ uy hiếp, "Ta nhất định sẽ làm cho khuôn mặt xinh đẹp của nó vĩnh viễn không dám ra gặp ai!". Lòng tôi phát lạnh. Qua một tuần, dường như đã sóng êm gió lặng, Hàn Tĩnh cũng không có tới tìm tôi phiền phức, nhưng tôi vẫn kiên trì cảnh giác. Hắn giống như rắn độc núp trong bụi cỏ, không biết lúc nào sẽ phóng ra cắn người. "Trợ lý Mạnh, có vị Tạ Minh Lâm tiểu thư tìm ngài." Tôi hoảng hồn, Hàn Tĩnh lại bắt đầu có âm mưu gì? "Nói cho cô ấy tôi không tiếp."Tôi nhanh chóng trả lời qua điện thoại. "Cô ấy nói có chuyện quan trọng, nếu như ngài không rảnh nói, cô ấy sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho tổng giám đốc." Tạ Minh Lâm, cô hại tôi còn chưa đủ sao? Không thể tránh được, việc này quyết không thể để Tề Tư Âm biết. Cô ấy vẫn như cũ xinh đẹp động lòng người, thanh nhã cầm trên tay ly cà phê nóng hổi, tôi nhìn sang toà nhà Tề thị ngoài cửa sổ, có chút lo lắng bất an, Tề Tư Âm rất nhanh sẽ phát hiện tôi biến mất. "Cô rốt cuộc muốn làm cái gì?" "Mạnh tiên sinh, anh có thể hiểu được nổi vất vả của một cô gái đơn độc trong giới giải trí không?" Cô ấy cuối cùng mở miệng. "Tôi không có hậu thuẫn, không có tiền tài, thậm chí không có tài năng, điểm duy nhất tôi có chính là hiểu được những điều này."Cô ấy tự giễu nói. Tôi lặng yên, không biết nên nói cô gái này như thế nào. Ngươi có tuổi trẻ, có khuôn mặt đẹp, có khí chất, có... tự do, đây không phải toàn những thứ làm người khác ước ao sao? Lẽ nào ngươi nói ra gian khổ của bản thân, muốn ta tha thứ cho ngươi? Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, có thể lý giải gian khổ phấn đấu, thế nhưng cái này có thể dùng để biện hộ cho việc hãm hại người khác sao? "Tôi theo Hàn Tĩnh thật là vì danh lợi, nhưng mà tôi phát hiện sự mới mẻ của tôi với hắn sợ rằng nửa tháng cũng không tới. Tôi muốn dựa vào hắn để lấy những thứ tôi muốn, nhưng tôi không cam lòng, không cam lòng vì mấy trăm vạn, một chiếc xe hay có lẽ là một căn nhà bán rẻ chính mình." Cô ấy đau khổ nhìn tôi, "Tôi có một người yêu thực sự, tôi không muốn vì điểm này phản lại hắn. Cho nên Hàn Tĩnh đưa ra chuyện này với tôi, tôi liền lập tức đáp ứng, bởi vì tôi sẽ không tổn thất gì cả, nhưng có thể từ hắn lấy được tấm vé đóng phim hạng nhất. Tôi rất cần cơ hội này, vì nó tôi sẽ không tiếc bán đứng bất cứ kẻ nào." Trong mắt cô ấy dần hiện ra vẻ kiên định không phù hợp với gương mặt xinh đẹp, "Tôi không hi vọng anh hiểu được, chỉ là muốn nói rõ tất cả cho anh. Bởi vì cho dù là giả, nhưng anh đã vì tôi đánh nhau với Hàn thiếu gia, tôi thực sự rất cảm kích."
Cô ấy cầm ly cà phê uống một hơi cạn sạch, đứng lên. "Hẹn gặp lại. Tuy rằng anh khẳng định không muốn gặp lại tôi." "Tạ tiểu thư." Cô ấy quay đầu nhìn ta. "... Chúc cô hạnh phúc."Tôi trầm ngâm chốc lát, nói. Cô ấy dù sao chỉ là một cô gái muốn theo đuổi hạnh phúc, tuy rằng thủ đoạn quả thật cực đoan, nhưng tôi không thể hận một người cũng đáng thương như vậy. Cô ấy thậm chí còn kiên cường hơn tôi, có quyết tâm thì sẽ làm, mà tôi, một chút cũng kiên trì không được. Cô ấy có chút kinh ngạc, liền nhìn tôi cười rực rỡ, nhưng trong mắt loé ra nước mắt. Tôi cuối cùng trước khi Tề Tư Âm phát giác trở lại Tề thị. "Mạnh tiên sinh, vừa rồi có một vị Tô Nghị tiên sinh tìm ngài, ngài không ở, hắn có để lại tin nhắn, ngài có muốn xem không?"cô gái tiếp tân thấy tôi đến, vộivàng gọi lại. "A? Cảm tạ!"Tôi liền nhanh chóng tiếp nhận tờ giấy trong tay cô ấy, quả nhiên là mớ chữ nghĩa lộn xộn có sửa sao cũng không được của Thất Tịch: "Anh Hạo Thiên: Em thi đậu đại học rồi, vừa mới dọn tới trường, gọi điện thoại cho em. ******** Thất Tịch " 19 Tôi ngồi trong nhà hàng đợi Thất Tịch.Tiếng nói trong điện thoại thô lỗ đi không ít, nhưng vẫn là bướng bỉnh quật cường. Tôi nhớ lại khi hắn còn bé, cái tên tiểu bất điểm cứng đầu cứng cổ cứ như con cọp con, nhớ tới thời gian mà ngay cả tên chính thức hắn cũng không có, viện trưởng cho hắn theo họ Tô của mình, lúc đó trẻ nhỏ trong viện đặc biệt đông, đặt tên cũng là chuyện thật đau đầu, bởi vì hắn được đưa tới vào ngày Thất Tịch, thế là đặt luôn tên này. Hắn thường thường ngại tên này khó nghe, sau đó tự mình đổi thành Tô Nghị. Sau khi hắn được nhận nuôi tôi vẫn thường đi thăm, cho đến khi tôi học cao trung, hắn cùng với cha mẹ nuôi chuyển đi nới khác. Mấy năm nay nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, tôi gần như đã quên hắn cũng tới tuổi vào đại học rồi. Nhìn hộp quà đóng gói tinh xảo trên bàn, nghĩ đến vẻ mặt vui vẻ của hắn khi thấy nó, tôi không khỏi mỉm cười. Đây là lần đầu tiên tôi mua một chiếc đồng hồ đắt tiền như thế, làm quà mừng đậu đại học cho hắn, hắn hẳn là sẽ thích. "Hạo Thiên." Tôi ngẩng đầu, trong lòng nhất thời trầm xuống, cảnh giác nhìn con rắn độc đang mỉm cười trước mắt. Hắn ngồi vào trước mặt tôi, "Vết thương trên mặt vẫn chưa được sao? Xin lỗi, ta ra tay hơi quá." "Ngươi tới làm gì?" Chuyện tôi tới gặp Thất Tịch, kể cả chuyện Thất Tịch tới tìm tôi cũng không nói cho bất cứ ai, nhất là Tề Tư Âm, tôi theo bản năng không muốn để cho bọn họ
biết Thất Tịch tồn tại, tôi sợ chỉ cần liên quan tới tôi, Thất Tịch sẽ gặp hoạ. "Đừng có nhìn ta như rắn độc vậy chứ, ta là tới xin lỗi ngươi mà." Trên mặt Hàn Tĩnh một điểm thuyết phục cũng không có, "Ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi, Âm là bạn tốt nhất của ta, ta không nên tranh ngươi với hắn, cho nên ta quyết định từ bỏ." Tôi nhìn hắn, không trả lời. Ngươi lại muốn giở trò gì đây? "Đây là cái gì?"Hắn đột nhiên cầm lấy món quà tôi chuẩn bị cho Thất Tịch, "Ta nhìn một chút."Vừa nói vừa xé giấy gói. Tôi sốt ruột, vội vã đứng lên dùng tay đoạt lại. Hắn cũng đứng lên, giống như trẻ con nhanh chóng đem món quà giơ lên cao hơn, cười tủm tỉm nhìn tôi, hình như muốn cổ vũ tôi đi giành với hắn. Tôi nhìn sang bốn phía, không ít người đã hiếu kỳ nhìn sang bên này, bề ngoài hơn người của Hàn Tĩnh vốn đã làm người khác chú ý, hiện tại lại cố ý làm ra loại hành động phô trương này. Tôi nhẫn nại ngồi xuống, cùng lắm thì chờ hắn đi gói lại một chút.
Hàn Tĩnh mãn nguyện mở hộp quà, vẻ mặt phấn khởi như đang mở quà của chính mình. "Là đồng hồ a!"Hắn cầm lấy so so trên cổ tay mình, "Đưa cho Âm hả? Hắn trước giờ không có mang mấy thứ rẻ tiền như vầy." Tôi canh thời gian, Thất Tịch lập tức sẽ tới. "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" "Chẳng gì cả, chẳng lẽ không thể nói chuyện với ngươi sao?"Hắn thật sự là vô lại. "Thật ra ta đây, lần này không muốn lại tranh với Âm là vì đã tìm được món đồ chơi mới so với ngươi còn thú vị hơn." Tôi lười phản ứng, hắn chính là vĩnh viễn cũng không học được tôn trọng người khác. "Hắn đẹp hơn ngươi, Trẻ hơn ngươi, vóc người... cũng hơn ngươi."Hàn Tĩnh cố ý kéo dài ngữ điệu, "Hơn nữa tính tình cũng hơn ngươi nhiều lắm, ngươi biết, ta thích nhất là những thứ biết phản kháng." Tôi nhìn hắn, các ngươi tại sao không trưởng thành một chút nhỉ? "Cho nên ta nghĩ, cùng với Âm tranh giành kẻ trên mọi phương diện đều bình thường là ngươi làm mất đi tình bằng hữu, đương nhiên không bằng lựa chọn món cực phẩm này." Tôi nhìn đồng hồ, Hàn Tĩnh sao còn không đi, tôi không muốn để Thất Tịch đụng phải hắn. "Thất Tịch, chỉ là tên này có điểm quê mùa, ngươi nói có đúng không?" Tôi mãnh mẽ đứng lên, lại cụt hứng ngồi xuống. "Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? !"Tôi sớm đã đoán được, Hàn Tĩnh xuất hiện ở chỗ này nhất định không phải trùng hợp.

21-   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro