Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 + 4


Chương 3 Vương thúc người đàn ông thô thiển

"Tiểu thiếu gia, cậu có nhìn thấy tên ăn trộm không?". Đồ vật vô duyên vô cớ biến mất chỉ lưu lại mỗi tiểu thiếu gia yếu đuối của ông, khẳng định là đã bị trộm. Tuy nhiên đối phương hẳng những không kinh động đến ông lại thành công trộm hết đồ đi chẳng lẽ là ông đã bị hạ dược? Chẳng lẽ cả ông và tiểu thiếu gia đêm qua cùng bị hạ thuốc mê? Vương thúc cẩn thận suy nghĩ lại, ông là bộ đội đặc chủng, chỉ có thuốc mê mới không làm kinh động đến ông.

Ai...tại sao ông còn hỏi tiểu thiếu gia làm gì? Vương thúc tự trách chính mình "Tiểu thiếu gia đừng lo lắng, chờ khi chúng ta trở về, Vương thúc mua cho cậu một cái giường tốt hơn, còn có búp bê vải Gấu Con nữa, cậu đừng buồn."

Tề Cảnh Ngôn nhìn nhìn cái giường của mình trong không gian, trên giường chăn vẫn chưa được gấp chỉnh tề, búp bê vải Gấu Con cao một mét cũng được cậu ném trên giường. Đem cả giường bỏ vào kho hàng. Tề Cảnh Ngôn phát hiện ra một điều khá thú vị, tất cả đồ vật nếu nằm gọn trong một chỉnh thể thì kho hàng sẽ không tiến hành phân loại đồ vật. Nếu cậu đem từng cái bỏ vào thì giường, chăn và Gấu Con sẽ được phân loại mỗi cái chiếm một ô vuông.

"Tiểu thiếu gia, cậu đừng buồn, là Vương thúc không chiếu cố cậu tốt. Vừa thấy tiểu thiếu gia của ông không nói gì, Vương thúc tâm đều muốn lấy cái chết để tạ lỗi. Ông không có con cái, cha ông cũng là quản gia của Tề gia, ông cùng nhị lão gia cùng tuổi, cùng nhau lớn lên, cùng nhau gia nhập bộ đội đặc chủng, làm một phụ tá đắc lực của nhị lão gia. Khi nhị lão gia xảy ra chuyện và qua đời, ông tự nhiên muốn chiếu cố tốt con trai của nhị lão gia nên ông coi Tề Cảnh Ngôn như con trai của mình.

Tề Cảnh Ngôn lắc đầu tỏ vẻ mình không có đau buồn, sau đó cậu giải thích "Cháu bỏ vào không gian kho hàng."

"Cái gì?" Vương thúc không kịp phản ứng lại với điều cậu vừa nói.

Tề Cảnh Ngôn không thích giải thích, cho nên cậu trực tiếp từ trong không gian đem giường ra, sau đó lại đem giường bỏ vào lại không gian. Cuối cùng nói ra hai chữ "Như vậy.".

"Đây là....đây là...." Vương thúc chấn động, ông vừa nhìn thấy ma thuật sao? Tuy ông là người đàn ông thô thiển nhưng cũng không phải ngu ngốc. Hồi tưởng lại một chút những gì tiểu thiếu gia đã nói với ông, ông hỏi "Tiểu thiếu gia, cậu nói kho hàng không gian là chuyện như thế nào?"

Tề Cảnh Ngôn chớp chớp mắt nhìn ánh mắt lo lắng của Vương thúc, cậu chậm rãi giải thích "<< Plants vs. Zombie >> tặng nông trường không gian khi cháu hoàn thành nhiệm vụ. Nông trường không gian có bốn khối đất, một cửa hàng hạt giống và một kho hàng...". Tề Cảnh Ngôn nói chuyện tốc độ rất chậm, cậu không có thói quen nói chuyện, càng là không có thói quen nói nhiều. Thanh âm mềm mại của cậu khiến Vương thúc kích động muốn khóc. Thiếu gia của ông từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng nói nhiều như vậy.

"Nông trường không gian bây giờ ở đâu? Nhìn không thấy sờ không được sao?" Đây chắc là năng lực đặc thù của nông trường không gian– Vương thúc nghĩ thầm.

Tề Cảnh Ngôn chỉ chỉ đầu mình, ý cậu muốn nói là nông trường không gian ở trong thần thức của cậu. Nhưng Vương thúc lại hiểu là nông trường không gian ở trong đầu cậu. Cho dù là vậy cũng không có mấy khác biệt. Chỉ là đột nhiên Vương thúc trở nên rất nghiêm túc "Tiểu thiếu gia, chuyện này tiểu thiếu gia không thể nói cho người thứ ba biết...ai cũng không được nói kể cả phu nhân....cùng đại thiếu gia."

Tề Cảnh Ngôn chớp chớp mắt, vốn dĩ cậu cũng không tính sẽ nói cho bất luận ai khác, cậu chỉ là nghĩ Vương thúc lo lắng nên cậu mới nói cho Vương thúc biết. Cho nên Tề Cảnh Ngôn hướng Vương thúc gật gật đầu.

"Tiểu thiếu gia, cậu nhất định phải nhớ kỹ Vương thúc nói, ai cũng đều không thể biết được chuyện này. Người có loại năng lực này như cậu, nếu bị người khác biết, bon họ sẽ hại cậu, cậu hiểu không?" – Vương thúc lần thứ hai dặn dò tiểu thiếu gia của ông.

"Được." – Tề Cảnh Ngôn đồng ý.

Vương thúc vui mừng cười, hắn biết tiểu thiếu gia của hắn không có bệnh tự bế, cùng không giống như người Tề gia ở sau lưng cậu kêu cậu tiểu đồ ngốc. Tiểu thiếu gia của ông chỉ là không thích nói chuyện, nhưng nếu tiểu thiếu gia đã đáp ứng ông rồi, nhất định cậu sẽ làm được. Chẳng qua là ông hơi thắc mắc "Tiểu thiếu gia, cậu dọn giường đi theo làm gì vậy?"

Đâu có ai đến nhà anh trai mình làm khách lại mang theo giường. "Nhà đại thiếu gia có sẵn giường, cậu không cần mang giường theo đâu."

Tề Cảnh Ngôn mím mím môi không trả lời.

Vương thúc lại nói "Cậu muốn ngủ trên giường và dùng chăn của chính mình sao?"

Tề Cảnh Ngôn gật đầu.

"Tiểu thiếu gia, cậu có thể đem giường thu vào không gian nhưng khi đến nhà đại thiếu gia rồi, cậu cũng không thể đem giường từ không gian ra. Vì như vậy, đại thiếu gia sẽ biết cậu có nông trường không gian.". Tuy rằng đại thiếu gia đối với tiểu thiếu gia rất tốt nhưng có nhiều chuyện sẽ không thể nói trước được. Vương thúc cho rằng tiểu thiếu gia nên có bí mật của riêng mình. Tiểu thiếu gia của ông quá đơn thuần.

Tề Cảnh Ngôn chớp chớp mắt sau đó gật gật đầu "Gấu Con?"

"Gấu Con cậu có thể lấy ra." Vương thúc nói "Nhưng cậu cũng không được để người khác thấy cậu lấy Gấu Con ra từ không gian."

Tề Cảnh Ngôn gật gật đầu.

"Tiểu thiếu gia thật ngoan. Chúng ta bắt đầu xuất phát."



Chương 4 Không gian gửi thư

Tề gia tuy rằng đưa Tề Cảnh Ngôn về nông thôn sinh sống miễn cho cậu làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Tề gia, nhưng ngoài vấn đề này ra thì Tề gia chưa bao giờ bạc đãi cậu. Con cháu Tề gia sau khi sinh ra cho đến lúc trước trưởng thành, mỗi người đều sẽ được cho một trăm vạn tiền để tiêu xài mỗi năm. Do Tề Cảnh Ngôn còn nhỏ, nên tất cả tiền tiêu vặt của cậu đều được đưa cho Vương thúc. Cha của Vương thúc vốn là quản gia tâm phúc của Tề gia lão gia cho nên lão thái gia cũng yên tâm khi chuyển tất cả tiền của Tề Cảnh Ngôn cho Vương thúc tạm giữ. Vương thúc vốn chịu khổ đã quen nhưng ông đau lòng tiểu thiếu gia nhà ông cho nên về khoản vật chất đều là mua cho cậu những đồ vật tốt nhất. Ví dụ như xe hơi, vì để tiểu thiếu gia ngồi thoái mái khi ra ngoài, Vương thúc mua loại xe có trang bị phòng khách trên xe.

"Mời tiểu thiếu gia lên xe." Vương thúc vừa nói vừa mở cửa xe.

Tề Cảnh Ngôn lên xe, ngồi xuống ghế sôpha, sau đó lấy ra Gấu Con từ kho hàng không gian ôm vào trong ngực, cả người an tĩnh giống như một bức tranh.

Từ nông thông đến N thị, muốn đi bằng đường cao tốc thì trước hết phải mất 40 phút từ nông thôn đến lối vào cao tốc. Mà trong 40 phút này đường chạy tương đối băng phẳng nên Tề Cảnh Ngôn không có đổi nhiều tư thế. Thời điểm đến cao tốc, di động của Vương thúc vang lên, là Tề Cảnh Nguyên gọi. Vương thúc ngừng xe ở bên đường tiếp nhận điện thoại của Tề Cảnh Nguyên: "Đại thiếu gia.... Vâng, tôi biết, cậu cứ yên tâm....ân, hẹn lát nữa gặp cậu".

Kết thúc cuộc trò chuyện với Tề Cảnh Nguyên, Vương thúc không lập tức tiếp tục lái xe mà quay sang nói với Tề Cảnh Ngôn "Tiểu thiếu gia, chúng ta không đi N thị nữa. Đại thiếu gia gọi điện thoại thông báo rằng buổi sáng một người bạn của cậu ấy làm ở bệnh viện lén nói cho cậu ấy biết thành phố N xuất hiện virus cảm cúm lạ và tình trạng hiện giờ rất nghiêm trọng. Bên chính phủ vì không muôn dân chúng hoang mang nên thông báo ra là bệnh cảm thông thường. Nhưng căn cứ theo bạn của cậu ấy nói, lần này khả năng virus so với dịch SARS năm đó còn nghiêm trọng hơn."

SARS? Là cái gì?

Tề Cảnh Ngôn trong đầu hiện ra hai cái dấu chấm hỏi.

"Cho nên ở thành phố hiện tại không có an toàn bằng ở nông thôn. Nhân khẩu ở nông thôn không nhiều mà không khí lại trong lành và mát mẻ." Vương thúc giải thích xong cũng không chờ tiểu thiếu gia của ông trả lời liền quay đầu xe trở về.

Lúc này, Tề Cảnh Ngôn nhớ tới âm thanh lạ vang lên trong đầu lúc nãy, bản vẽ mặt phẳng của nông trường không gian trực tiếp xuất hiện trứớc mắt Tề Cảnh Ngôn. Bản vẽ mặt phẳng dường như có sự thay đổi. Trước kia, khi Tề Cảnh Ngôn mở bản vẽ mặt phẳng ra chỉ có ba cái bản đồ, một cái là của khối đất, một cái là của cửa hàng, cái còn lại là của kho hàng. Hiện tại, Tề Cảnh Ngôn thấy có thêm một chú chó con. Chú chó con toàn thân bao phủ bởi màu lông trắng, hiện tại trên người lập loè ánh sáng màu hồng hướng cậu sủa gâu gâu. Tề Cảnh Ngôn điểm nhẹ vào chú chó con, trước mắt cậu bỗng xuất hiện một khung thoại. Bên trong khu thoại có một dòng chữ

Chó con: virus cảm sẽ lây lan khắp địa cầu, mạt thế sắp xảy ra, yêu cầu chuẩn bị tốt vật tư.

Tề Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm khung thoại, trong đầu liên tiếp xuất hiện các dấu chấm hỏi... Cậu xem không hiểu.

Chó con: virus cảm sẽ lây lan khắp địa cầu, mạt thế sắp xảy ra, yêu cầu chuẩn bị tốt vật tư, nếu không sẽ chết đói.

Tề Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm khung thoại, trong đầu liên tiếp xuất hiện các dấu chấm hỏi... Vẫn là xem không hiểu.

Chó con: mạt thế sắp xảy ra, tang thi sắp xuất hiện, ngươi mau chuẩn bị tốt vật tư, bằng không ngươi chờ đói chết đi.

Tề Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm khung thoại, trong đầu liên tiếp xuất hiện các dấu chấm hỏi... Vẫn như cũ là xem không hiểu. Nhưng là,

"Vương thúc."

"Tiểu thiếu gia, làm sao vậy?" Vương thúc vội vàng hỏi.

"Nông trường không gian có một chó con nói chuyện với cháu.". Tề Cảnh Ngôn chậm rì rì nói. Nếu ai đang nôn nóng mà nói chuyện với Tề Cảnh Ngôn, khẳng định sẽ gấp chết chính mình.

Cái gì? Đối với việc Tề Cảnh Ngôn nói cậu có không gian nông trường, Vương thúc thực sự tin tuởng và coi trọng. Vấn đề này quá thần bí vượt qua khả năng hiểu và nghiên cứu của nhân loại hiện tại. Trong đó có nhiều điều quá huyền bí. "Chó con nói với cậu cái gì?"

"Nói ba câu". Tề Cảnh Ngôn chậm rì rì nói từng chữ một "Virus cảm sẽ lây lan khắp địa cầu, mạt thế sắp xảy ra, yêu cầu chuẩn bị tốt vật tư. Virus cảm sẽ lây lan khắp địa cầu, mạt thế sắp xảy ra, yêu cầu chuẩn bị tốt vật tư, nếu không sẽ chết đói. Mạt thế sắp xảy ra, tang thi sắp xuất hiện, ngươi mau chuẩn bị tốt vật tư, bằng không ngươi chờ đói chết đi."

Đây là một đồ ngốc. Chó con trong nông trường không gian thầm cảm thán.

"Cái gì? Người hỏi xem chó con có ý gì?" Vương thúc tâm trạng bỗng trở nên căng thẳng, nghĩ đến vừa rồi đại thiếu gia mới báo cho ông tình hình virus ở thành phố N, cái này quá trùng hợp đi. Nhưng là << Plants vs. Zombie >> tặng tiểu thiếu gia một nông trường không gian, vận mệnh định sẵn, giống như có một sự liên hệ.

"Không thấy.". Tề Cảnh Ngôn nói

Vương thúc dừng xe lại, bắt đầu tự hỏi. Nông trường không gian vốn là một cỗ lực lượng thần bí, nó lại hướng tiểu thiếu gia nhắc nhở là có ý tứ gì? Mạt thế? Nhân loại trước giờ vẫn luôn nói mạt thế sắp xảy ra nhưng đã qua 10 năm, vẫn chưa thấy bất cứ dấu hiệu nào. Chính là lúc này đây cổ lực lượng thần bí lại nhắc nhở tiểu thiếu gia khiến Vương thúc không dám xem nhẹ. Lỡ như mạt thế thật sự đến thì phải làm sao?

Vương thúc nghĩ rồi lại nghĩ, nếu không gian nông trường lừa gạt bọn họ, như vậy bọn họ bỏ tiền ra chuẩn bị vật tư là quá lãng phí. Nhưng nếu mạt thế thật sự đến, khoảng dự trữ vật tư này sẽ cứu mạng bọn họ. Chuyện này tạm thời khoan nói cho người khác biết.

"Tiểu thiếu gia, bây giờ chúng ta đi chuẩn bị vật tư. Chuyện này chúng ta phải giữ bí mật, không thể nói cho người khác biết, bằng không chúng ta sẽ bị coi như kẻ điên, bịa đặt chuyện giật gân, chúng ta sẽ bị bắt nhốt lại, cậu có hiểu không?" Vương thúc dặn dò.

"Ân" Tề Cảnh Ngôn lên tiếng.

Vương thúc tính toán số tiền mà mình đang có. Cộng khoản tiền bản thân ông tiết kiệm được và tiền nuôi dưỡng tiểu thiếu gia suốt mười một năm nay có khoảng một ngàn vạn. Hiện tại ông đã 46 tuổi, tuy rằng không biết có thể sống bao lâu nhưng khẳng định sẽ sống hơn 20 năm nữa. Nếu như mạt thế thật sự đến, chính ông còn không biết có thể sống đến khi nào. Nhưng nếu ông chết thì tiểu thiếu gia của ông phải là sao bây giờ? 20 năm sau, tiểu thiếu gia 36 tuổi, hẳn là cậu có thể tự chiếu cố cho chính mình.

Cho nên Vương thúc muốn chuẩn bị 20 năm vật tư. Không nghĩ thì thôi, nghĩ đến, Vương thúc lại cảm thấy chua xót. Tiểu thiếu gia mà ông yêu thương sau khi ông chết sẽ sống lẻ loi một mình. "Tiểu thiếu gia, cậu kể kĩ càng tỉ mỉ cho Vương thúc nghe về đặc thù của kho hàng trong không gian của cậu để chúng ta cùng tính toán số lượng vật tư có thể mua."

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro