C25+26
Chương 25 Giúp nàng nới lỏng
Lúc tỉnh lại Vệ Giai Quân phát hiện mình đang tựa trên miếng đệm thịt người.
Nàng đã được tắm rửa sạch sẽ, Thẩm Tĩnh Châu đang ôm nàng nằm trên ghế trúc trong phòng tắm, mấy tấm khăn lụa mỏng vắt lung tung trên người nàng.
Dường như nhận ra gì đó, suýt chút nữa nàng đã nhảy dựng lên: "Sao chàng còn ở chỗ này?"
"Nàng chỉ ngất trong chốc lát thôi." Thẩm Tĩnh Châu lười biếng nói, "Ta sẽ đi ngay."
Vệ Giai Quân yên lòng, để tùy hắn một tay bóp ngực, một tay bóp mông.
Lần này hắn đi, lần gặp mặt tới chẳng biết là lúc nào.
Tiểu huyệt vừa mới bị hắn rót đầy hai lần, vừa nóng vừa nhiều, chảy ồ ạt không ngừng.
Vệ Giai Quân xấu hổ, rốt cuộc hắn đã bắn bao nhiêu vào trong, lần nào cũng như vậy, khiến ngày hôm sau nàng không có cách nào ngồi thoải mái, thỉnh thoảng mật dịch còn chảy ra.
Từ từ, đột nhiên nàng nhớ đến một việc.
"Thẩm Tĩnh Châu."
Nghe giọng điệu sợ hãi của nàng, Thẩm Tĩnh Châu xoay người nàng lại, để nàng nằm sấp trên người mình, "Sao thế?"
"Chàng, lần nào làm chàng cũng ra bên trong, có khi nào ta mang thai không?" Vệ Giai Quân sợ đến mức gương mặt nhỏ trắng bệch, giả sử mang thai thật, phụ thân nàng không đánh chết hắn mới là lạ.
Trán Thẩm Tĩnh Châu kề sát vào trán nàng, hắn cười khẽ.
"Chàng còn cười." Vệ Giai Quân giận dỗi đánh lên lồng ngực hắn.
Thẩm Tĩnh Châu đưa tay tiến vào giữa hai chân nàng, "Tuy ta rất muốn để nàng mang thai, nhưng bây giờ chưa phải lúc thích hợp."
"Vậy mà chàng vẫn ra bên trong." Vệ Giai Quân muốn khóc, sao nàng không nghĩ đến vấn đề này sớm hơn, cũng may mấy lần trước số nàng may mắn, không có việc gì xảy ra.
Thẩm Tĩnh Châu thở dài, hắn hôn lên đôi môi đỏ mọng cong cong của nàng, cùng lúc đó hai ngón tay càn rỡ cắm vào huyệt mềm, "Thuốc lần trước ta cho nàng vẫn còn chứ?"
"A. . ." Khoái cảm liên tục dâng lên trong cơ thể Vệ Giai Quân.
"Bôi thuốc đó có thể tránh thai. Hắn dịu dàng nhìn vào mắt nàng, "Đúng là nha đầu ngốc, sao ta nỡ để nàng chưa xuất giá mà có con, làm xấu thanh danh của nàng được."
Nghe hắn nói như thế, Vệ Giai Quân mới bình tĩnh lại, "Chàng nói thật?"
"Đương nhiên là thật."
Hắn ngồi dậy, đặt nàng nằm thẳng trên ghế, sau đó tách cặp đùi trắng chói mắt của nàng ra gác lên thành ghế, huyệt mềm bị hắn đâm đến giữa đêm bại lộ trong không khí.
"Lại đây, để ta giúp nàng lấy ra rồi bôi thuốc."
Ngón tay dài tham lam tiến vào, gảy gảy thịt huyệt mềm nhũn, ép tinh dịch màu trắng đục chảy ra ngoài.
Bị hắn làm cho thở hồng hộc, tiểu huyệt Vệ Giai Quân lại phun thật nhiều nước, thế nhưng hắn còn cười trêu nàng: "Nàng xem nàng kìa, mới chạm vào mà đã phun nước, quá nhạy cảm, xem ra không làm cho nó nới lỏng không được."
Vệ Giai Quân giữ chặt cánh tay cường tráng của hắn lại, nghe hắn nói thế, mặt nàng đỏ như ráng chiều, "Đừng nói nữa."
"Vậy thì làm thôi."
Thẩm Tĩnh Châu chuyên tâm đào bới trong chốc lát, sau khi tinh dịch hắn lưu lại bị đẩy ra ngoài hết, hắn mới rửa sạch thánh địa bí ẩn của nàng.
U hoa bị hắn ức hiếp đến thảm, hai cánh hoa đỏ tươi đáng thương ủ rũ lật ra hai bên, cửa huyệt có chút sưng.
Hắn cúi đầu hôn nhẹ một cái, sau đó mới lấy thuốc bôi lên cho nàng.
Thuốc mỡ lạnh như băng, Vệ Giai Quân đang cảm thấy hết sức thoải mái thì cửa huyệt đột nhiên xiết chặt, nàng mở mắt ra thì nhìn thấy Thẩm Tĩnh Châu cầm một vật to lớn đẩy vào trong miệng huyệt, nàng sợ tới mức thét lên.
"Chàng làm gì thế?"
"Đừng nhúc nhích." Thẩm Tĩnh Châu ấn nàng nằm trở về.
Bôi thuốc xong, mặt cánh hoa ẩm ướt sáng lấp lánh, tựa như giọt sương sớm mai, xinh đẹp đến nỗi khiến người ta thèm thuồng.
Trong tay hắn là gậy thịt giả được điêu khắc từ ngọc, giống thật như đúc. Đầu ngọc cắm vào miệng huyệt đang phun hoa lộ.
Gậy ngọc lạnh như băng, Vệ Giai Quân rùng mình một cái, cửa huyệt giống như cái miệng nhỏ khẽ hút đầu gậy ngọc vào trong.
"Chỗ này vừa chặt vừa mẫn cảm, nới lỏng một chút mới tốt. Chắc nàng cũng không muốn mỗi lần làm đều đau đâu nhỉ?"
Đúng thế, mỗi lần hắn tiến vào, nàng đều đau đớn không chịu nổi. Vệ Giai Quân đỏ mặt: "Nhưng mà vật này thô quá."
"Có thô bằng ta không?" Giọng Thẩm Tĩnh Châu mang theo ghen tuông.
Nàng ấp a ấp úng, "Không có."
Thứ này, quả là nhỏ hơn cây gậy lớn của hắn hai vòng.
"Nàng không thích ứng với vật này, vậy sao thích ứng được với ta?" Mượn độ trơn trượt của thuốc mỡ, Thẩm Tĩnh Châu kiên quyết đẩy mạnh gậy ngọc vào.
Thẩm Tĩnh Châu nhìn không chớp mắt, ngọc này được điêu khắc theo hình dáng gậy thịt, dường như hắn có thể tận mắt nhìn thấy hoa huyệt nhỏ hẹp của nàng bị gậy thịt nam nhân cắm vào, mà nam nhân đó không phải là hắn.
Khoảnh khắc đó, Thẩm Tĩnh Châu thoáng xúc động, chẳng hiểu sao hắn có loại hưng phấn khó giải thích, thôi thúc hắn dùng gậy ngọc cắm vào huyệt phía trước của nàng, còn phía sau. . . gậy thịt của hắn sẽ sát phạt đồng hoa bí mật, cả hai gậy thịt thật giả đều đồng thời làm nàng.
Hắn hít sâu một hơi, cố kiềm chế suy nghĩ miên man của bản thân, kéo dây da ở chuôi gậy ngọc ra, vòng quanh bắp đùi nàng rồi buộc ngang eo.
"A. . . " Vệ Giai Quân thở phì phò, lúc này nàng mới phát hiện, gậy ngọc mà Thẩm Tĩnh Châu cầm còn có dây da ở chuôi. Dây da nho nhỏ, hoàn toàn không che chắn được gì, sợi dây tách ra thành hai đầu, dù cho buộc trên người nàng thì cũng chỉ như mặc một cái tiết khố nhỏ. Nếu mặc quần và y phục bên ngoài vào, ai có thể nhìn ra được giữa đôi chân mềm mại non nớt của tiểu thư khuê các, lại bị một thứ thô to thế này chiếm đóng.
Thẩm Tĩnh Châu thưởng thức dáng vẻ thở hụt hơi của nàng trong chốc lát, sau đó hắn mới mặc ngoại bào, đẩy cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Hoàng Thường đứng ngay trước cửa, cả người thẳng tắp không thể nhúc nhích.
Hắn duỗi ngón tay điểm lên vai Hoàng Thường một cái, cả người tiểu cô nương bỗng lung lay như sắp ngã.
Hoàng Thường không dám quay đầu lại, vừa rồi nàng ra ngoài lấy đồ thì bị điểm huyệt, không thể không đứng đây nghe màn đông cung đồ vừa dài vừa sống động.
Ban đầu, nàng tưởng là hái hoa tặc, sợ tiểu thư sẽ bị làm xằng bậy. Thế nhưng nghe một lát, nàng mới phát hiện không phải như vậy, tiểu thư vốn có quen hắn, còn thuận theo hắn.
Phát hiện được điểm này, Hoàng Thường không dám có hành động gì, nếu nàng truy hô, tiểu thư sẽ tiêu đời.
"Mang y phục đến đây."
Hoàng Thường nhỏ giọng đáp lại, sau đó cố gắng lê đôi chân tê rần đi lấy trung y.
Lúc này Vệ Giai Quân mới ý thức được, Hoàng Thường đứng ngay ngoài cửa, nàng xấu hổ bưng kín mặt.
Rõ ràng nàng quên béng đi mất.
Lần này thì hay rồi, chẳng những Thúy Vũ biết, mà ngay cả Hoàng Thường cũng biết.
Hoàng Thường nhanh chóng trở lại rồi cúi đầu đưa trung y cho hắn.
Thẩm Tĩnh Châu đóng cửa lại, giúp nàng mặc trung y.
Sau đó, tự hắn mặc lại từng lớp y phục, chuẩn bị rời đi.
"Chàng phải đi?" Vệ Giai Quân ngồi dậy, không ngờ thân thể vừa nhúc nhích, vật cắm trong tiểu huyệt kia lập tức va chạm mạnh mẽ, cọ xát hoa tâm của nàng, nàng rên rỉ một tiếng, hoa dịch thấm ướt tiết khố.
Thẩm Tĩnh Châu ngồi lên ghế trúc, lưu luyến ôm lấy nàng, "Nếu không đi, sẽ bị người ta phát hiện."
"Ồ. . ." Vệ Giai Quân đỏ mặt hỏi: "Vậy vật này, lúc nào thì cắm vào?"
Thẩm Tĩnh Châu đưa tay sờ sờ, dẫn đến tiếng rên rỉ lại tràn ra khỏi miệng nàng, hắn hài lòng nở nụ cười: "Chỉ cần không phải trong kì nguyệt sự, mỗi ngày trước khi đi ngủ nàng đều phải bôi thuốc, bôi thuốc xong thì cắm vào, hiểu chưa?"
"Thế thì khó chịu lắm." Mặt Vệ Giai Quân đỏ ửng.
"Nàng cố chịu đựng một chút. Giọng Thẩm Tĩnh Châu dịu dàng như nước, "Tiểu huyệt của nàng quá chặt, mỗi lần làm qua ngày hôm sau đều sưng lên, chắc nàng không muốn cứ như vậy hoài chứ?"
"Ngoan." Hắn hôn lên môi nàng một cái, "Ta đi trước, có cơ hội sẽ trở lại thăm nàng."
Hắn cũng không muốn vật này chiếm tiểu huyệt nàng, có điều bây giờ không tiện, hắn đành phải để nó thay hắn nới lỏng tiểu huyệt mất hồn của nàng. Thuốc mỡ có công dụng điều dưỡng rất hiệu quả, hơn nữa mỗi đêm đều cắm cây gậy ngọc kia, chờ đến lúc thành thân, huyệt của nàng sẽ không yếu ớt như vậy nữa.
Chương 26 Tứ Hoàng Tử tìm đường chết
Vệ Giai Quân đi vào nhà chính, sau đó hành lễ với Vệ Dân ngồi trên ghế chủ vị, "Phụ thân."
Vệ Dân gật đầu bảo nàng: "Ngồi đi."
Vệ Giai Quân an vị xong, nàng dùng ánh mắt cẩn thận từng ly từng tý quan sát sắc mặt Vệ Dân.
Nhà nàng nghiêm phụ từ mẫu, tuy phụ thân vô cùng yêu thương nàng, nhưng ở trước mặt con cái, lúc nào ông cũng tỏ ra uy nghiêm. Thực tế với dáng vẻ hiện tại, hẳn là ông có chuyện muốn nói với nàng.
Vệ Dân đặt ly trà xuống rồi hỏi nàng: "Chuyện trước đây mẫu thân con đã biên thư nói với ta. Bây giờ phụ thân muốn hỏi con một câu, việc hôn sự với phủ Uy Viễn Hầu, con thấy có nên hay không?"
Mặt Vệ Giai Quân lập tức đỏ lên, chuyện gì phụ thân cũng biết, vậy là mấy tháng qua phụ thân cố ý lạnh nhạt Thẩm Tĩnh Châu, bây giờ lại hỏi nàng, có phải Thẩm Tĩnh Châu đã vượt qua cửa ải của ông rồi hay không?
Vệ Dân nhíu mày, "Tiểu tử kia khá lợi hại đấy, phụ thân vốn không muốn gả con cho hắn. Tuy nhiên chuyện đi đến bước này, không còn sự lựa chọn nào tốt hơn nữa. Nếu con đồng ý, phụ thân sẽ trả lời người ta, sang tháng tư hồi kinh tiến hành hôn sự, còn nếu không đồng ý thì con cứ ở lại Sa Thành, con muốn gả cho ai thì gả cho người đó, không gả cũng không sao."
"Phụ thân." Nghe xong, Vệ Giai Quân hết sức cảm động, biết nữ nhi làm ra chuyện như vậy, thế nhưng ông vẫn một lòng nghĩ cho nàng.
"Con muốn gả hay không?" Vệ Dân hỏi lại.
Vệ Giai Quân cúi đầu thật thấp, nàng nhẹ giọng nói: "Hắn xin lỗi với con, thành tâm xin tha thứ, con đã chấp nhận ạ."
Vệ Dân lặng lẽ thở dài, không biết nên vui hay nên buồn, "Vậy chứng tỏ, con đồng ý."
Hai gò má trắng nõn của Vệ Giai Quân ửng đỏ.
"Được rồi." Vệ Dân nói tiếp: "Hôm qua hắn đã hồi kinh, vừa hay có thể chuẩn bị hôn sự."
Hai mắt Vệ Giai Quân mở to, "Hồi Kinh?" Tại sao nhanh đến thế, hắn chẳng nói gì với nàng cả.
"Ừ." Suy nghĩ một chút Vệ Dân mới cho nàng biết: "Hắn kết thù với Tứ hoàng tử, hiện tại phía Tứ hoàng tử có động tĩnh, cho nên hắn phải quay về xử lý."
Vệ Giai Quân sững sờ. Kiếp trước hắn xử lý Tứ hoàng tử sạch sẽ là chuyện của vài năm sau rồi. Tân hoàng đăng cơ, Tứ hoàng tử bại trận, hắn phụng chỉ ban rượu độc, tại sao đời này lại xảy ra sớm thế?
Kỳ thật, chuyện này có liên quan rất lớn đến nàng.
Kiếp thứ nhất, Tứ hoàng tử đợi mười năm, đợi mãi mới có cơ hội mưu nghịch. Kiếp thứ hai, Thẩm Tĩnh Châu thiết lập cạm bẫy từ trước, từng bước đẩy Tứ hoàng tử vào chỗ chết. Mà ở kiếp này, bởi vì chuyện ở Hoài Ân Tự, Tứ hoàng tử bị Trưởng công chúa chán ghét, sau đó lại trúng kế của Thẩm Tĩnh Châu khiến Thánh Thượng giận tím mặt, trước sự công kích từ nhiều phía, gã không biết làm thế nào, đành phải tạo phản sớm hơn dự định.
"Được rồi, con đừng suy nghĩ nhiều." Thấy nàng như vậy, Vệ Dân tưởng nàng lo lắng, "Ở Kinh Thành có Tổ Phụ và đại ca con, không sao đâu, con an tâm ở đây thêm mấy tháng rồi chuẩn bị hồi kinh."
Vệ Giai Quân ngoan ngoãn gật đầu, "Con biết rồi, phụ thân."
Thời gian trôi qua nhanh chóng, mới chớp mắt mà đã tới tháng tư.
Vệ Dân phải hồi kinh báo cáo, trong phủ gấp rút chuẩn bị hành trang.
Ngờ đâu, người phương Bắc dường như không muốn ông sống thoải mái, ngay tại lúc này có động tĩnh lạ. Vệ Dân không còn cách nào, ông đành tạm thời ở lại, sai người đưa Vệ Giai Quân hồi kinh trước.
Hôn kỳ định vào tháng bảy, trở về nàng còn rất nhiều chuyện phải làm, không thể trì hoãn.
Lộc cộc lộc cộc. . . Xe ngựa tiến về phía trước, Vệ Giai Quân ngồi tựa vào cửa sổ ngắm phong cảnh.
Có thể nói đoạn đường này nhẹ nhàng hơn lúc rời kinh rất nhiều, chẳng qua là đường đi xốc nảy, không được thoải mái cho lắm.
Càng gần đến Kinh Thành, tâm trạng nàng cũng ngày càng tốt lên.
Nàng hoàn toàn không lo lắng Thẩm Tĩnh Châu gặp chuyện không may gì khi đối đầu Tứ hoàng tử, ấn tượng kiếp trước Thẩm Tĩnh Châu để lại quá sâu, dường như tất cả mọi chuyện đều không làm khó được hắn.
Mấy tháng qua, ở Sa Thành nàng nhận được tin tức, Tứ hoàng tử không đáng lo ngại. Thánh Thượng vẫn còn, khả năng giết chết Tứ hoàng tử không lớn. Tuy nhiên, chỉ cần Thánh Thượng chán ghét vứt bỏ Tứ Hoàng Tử, vậy thì không có gì phải lo lắng.
Xe ngựa chao đảo, nàng đang ngủ nửa tỉnh nửa mê, bỗng nhiên xe ngựa đụng phải vật gì đó, ngựa hí vang bốn phía.
Hoàng Thường đánh thức nàng dậy, "Tiểu thư, có thổ phỉ."
Vệ Giai Quân vẫn có chút mơ màng, tiếng đánh nhau bên ngoài rất kịch liệt. Thật sự quá lạ lùng, nơi này cách kinh thành không xa, làm gì có cướp đường, huống chi nàng có tinh binh hộ tống, ai đui mù dám đến tìm chết?
"Mau đưa Tam tiểu thư tránh đi." Đây là giọng của đội trưởng đội cận vệ.
Màn xe bị xốc lên, một thân binh muốn đưa Vệ Giai Quân đi, nhưng hắn chỉ kịp thốt lên một chữ thì đã bị kiếm đâm trúng.
Người phía sau đá văng thân binh đã bị đâm chết, Vệ Giai Quân càng hoảng sợ, "Ngươi, ngươi."
Tứ hoàng tử, lại là Tứ hoàng tử.
"Tiểu thư." Hoàng Thường ngăn cản trước mặt nàng.
Nhìn thấy thanh kiếm trên tay Tứ hoàng tử, Vệ Giai Quân lập tức đẩy Hoàng Thường qua một bên.
Mục tiêu Tứ hoàng tử là nàng, Hoàng Thường ngăn cản chỉ bỏ mạng vô ích mà thôi.
"Ngài muốn làm gì?" Gương mặt kiều diễm cố gắng giữ bình tĩnh, "Đại cục đã định, ta chỉ là một nữ tử, mạng không đáng giá, ngài bắt ta cũng chẳng có lợi ích gì."
Tứ hoàng tử nhướng mày, vẻ mặt ngạc nhiên, "Nhận ra cô? Vệ tam tiểu thư quả là đặc biệt, khó trách Thẩm Tĩnh Châu động lòng."
Gã đi tới, bắt lấy cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của Vệ Giai Quân, dễ dàng kéo nàng ra ngoài, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp mê hồn của nàng, "Bắt nàng không thay đổi được đại cục, nhưng có thể làm cô hả giận."
"A." Vệ Giai Quân sợ hãi, nàng bị Tứ hoàng tử đặt lên lưng ngựa.
Tuấn mã chạy như điên, ruột gan Vệ Giai Quân xốc nảy suýt nôn mữa, nàng sợ muốn chết.
Tứ hoàng tử điên rồi, vừa ngoan độc vừa điên cuồng, kiếp trước khi gã vùng vẫy giãy chết còn hại chết không ít người, bây giờ lại bắt nàng đi, có trời mới biết gã sẽ làm ra chuyện gì.
Nàng không muốn chết, có cơ hội thoát khỏi bóng ma kiếp trước, đời này nàng muốn sống thật tốt.
Thẩm Tĩnh Châu, Thẩm Tĩnh Châu lợi hại như vậy, vì sao hắn không tới cứu nàng?
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, Vệ Giai Quân thầm nghĩ, lúc này một mũi tên lông vũ từ đâu bắn tới, bắn hạ tuấn mã Tứ hoàng tử đang cưỡi.
Ngựa ngã ngang, Tứ hoàng tử lăn lông lốc mấy vòng, gã chửi tục một tiếng, thế nhưng còn chưa kịp đứng lên thì một thanh kiếm đã đặt ở cổ.
Vệ Giai Quân chóng mặt hoa mắt được kéo lên, rốt cuộc nàng cũng nhìn thấy mặt Thẩm Tĩnh Châu.
"Có bị thương chỗ nào hay không?" Thẩm Tĩnh Châu sốt ruột kiểm tra người nàng.
Vệ Giai Quân vội nhào vào lòng hắn, nàng khóc thành tiếng: "Sao giờ chàng mới đến?"
"Xin lỗi, xin lỗi."
Thẩm Tĩnh Châu vỗ về trấn an một lát, đợi nàng bình tĩnh lại, hắn gọi Nguyệt Nương đến, để Nguyệt Nương đưa Vệ Giai Quân sang bên cạnh nghỉ ngơi.
Tứ hoàng tử bị trói lại, A Trạch cầm kiếm kề sát cổ gã, trông gã chật vật không thôi, nhưng ánh mắt vẫn độc ác trêu ngươi Thẩm Tĩnh Châu.
"Ngươi không thể giết cô." Tứ hoàng tử nhếch môi cười, ngữ khí khẳng định. Chỉ cần Hoàng Đế còn sống một ngày thì ngày đó, không một ai dám giết gã. Dù gã phạm sai lầm lớn cỡ nào, thân là thần tử mà dám động thủ, chính là tát vào mặt Hoàng Đế.
Tuy nhiên, Thẩm Tĩnh Châu lại cười lạnh một tiếng, "Vì sao không thể? Ta có thể giết ngươi một lần thì có thể giết ngươi lần thứ hai."
Tứ hoàng tử sửng sốt, không hiểu hắn có ý gì. Thẩm Tĩnh Châu giết gã lần đầu vào lúc nào?
"Ngươi thật sự là lần sau tìm đường chết nhanh hơn lần đầu, lần đầu để ngươi sống thêm vài năm, nếu như lần này ngươi không biết quý trọng, vậy thì không cần sống nữa." Thẩm Tĩnh Châu từ trên cao nhìn xuống, dáng vẻ nhếch nhác của gã, còn đâu một Tứ hoàng tử cao quý khí khái nữa. "Ngươi cũng không cần phải lo lắng cho ta, ngươi chết thì có gian tế người phương Bắc gánh tội. Đúng rồi, Nhị hoàng tử đã đồng ý giải quyết hết hậu quả cho ta."
Tứ hoàng tử trừng mắt. "Đồ hèn hạ."
Thẩm Tĩnh Châu không muốn nói nhiều với gã nữa, hắn phất tay để A Trạch mang gã đến địa phương thích hợp xử lý, còn hắn thì quay về tìm Vệ Giai Quân.
Thế nhưng vừa xoay người, hắn đã chứng kiến ánh mắt đầy kinh hãi của Vệ Giai Quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro