Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

từ 113 đến 116

113 | Kẻ địch

            “HẮN TA ĐÃ NÓI NHỮNG GÌ?” Ngao Thịnh nhíu mày hỏi Tề Tán, “Yêu thuật đó được thực hiện thế nào?”

            “Manh vương thì nói đó là pháp thuật, còn Lưu Bật Chi lại bảo là yêu thuật.” Tề Tán đáp, “Thần đã hỏi đi hỏi lại nhưng chúng vẫn cứ lặp lại giống như thế, có lẽ ngay cả chúng cũng không biết thực hư thế nào.”

            “Yêu thuật…” Tương Thanh chợt nhớ đến có lần Dã Lũng Kì cùng Hổ Vương đã từng nhắc tới một bộ tộc thần bí ở sâu trong đại mạc, và cả những cỗ thi thể bị thao túng đã tập kích họ ở bãi săn, cùng loại độc vô cùng yêu dị Lam Diễm nọ.

            “Vốn chẳng có thứ gọi là yêu thuật hay pháp thuật.” Ân Tịch Ly đều đều nói, “Nếu là dùng để khống chế tâm trí của người khác thì chỉ có nhiếp hồn thuật hoặc là dược vật hay cổ độc gì đó mà thôi.”

            “Vẫn thường hay nghe người khác cứ luôn miệng nhắc tới nhiếp hồn thuật, vậy thật ra nó là gì?” Tần Vọng Thiên hiếu kì hỏi, “Ta vốn cứ nghĩ đó chỉ là chuyện lừa phỉnh người khác.”

            “Cái gọi là nhiếp hồn thuật, thay vì bảo là huyễn thuật thì nên nói đó là một mánh khóe bịp người thì đúng hơn.” Ân Tịch Ly giải thích, “Nếu muốn dùng nhiếp hồn thuật lừa người hoặc là khống chế hành động của người khác thì người thi thuật phải có thiên phú dị bẩm, có bản lĩnh mà không phải ai cũng có được, nếu không sẽ rất khó thực hiện…Nhưng nếu là dùng dược vật thì rất dễ.” Chợt y quay đầu sang nhìn Mộc Lăng.

            Mộc Lăng ngồi co chân lên ghế, gãi gãi cằm mà rằng, “Có rất nhiều độc vật làm người ta nảy sinh ảo giác. Muốn người khác nghe lời thì có cổ trùng. Cứ để ta kiểm tra xem thử những tham báo kia có phải bị trúng độc hay không.”

            Tư Đồ cho người chuẩn bị một căn phòng, đem những người đang điên cuồng gào thét vùng vẫy vì Ngao Thịnh kia cột chặt vào giường.

            Mộc Lăng không có cách nào kiểm tra được, bèn quay đầu nói với Ngao Thịnh, “Hoàng đế bệ hạ ơi, hay là ngài ra ngoài đi, để coi họ có còn gào thét nữa không.”

            Ngao Thịnh ngẩn người, lại lập tức gật đầu, cùng Tương Thanh bước ra khỏi phòng. Người vừa đi khỏi, những tham báo kia liền khôi phục dáng vẻ ngây dại lặng im lúc đầu.

            “Quái gở thật.” Tư Đồ nhíu mày, “Sao lại tự nhiên không có gì nữa thế này?”

            “Đúng là lạ thật…” Mộc Lăng vội bắt mạch giúp mọi người, chốc chốc lại nhíu mày, lấy chiếc hộp nhỏ nuôi cỗ vương ra.

            Tư Đồ nhướng mi, “Sao ngươi lại bỏ cái thứ gớm ghiếc kia vào người vậy! Y phục của người có sạch sẽ không đó?” đoạn lại quay sang phân phó thủ hạ, “Hắn về rồi thì đốt sạch mấy thứ đã dùng qua cho ta.”

            Mộc Lăng bỗng nheo mắt, sau một lúc lâu mới nói, “Hehé, ta sực nhớ có thứ này tốt lắm muốn đưa cho ngươi nè Tư Đồ…”

            Không đợi Mộc Lăng nói hết câu, Tư Đồ liền sửa miệng bảo, “Lát nữa bảo đại trù nấu mấy món ngon ngon cho Mộc thầy y, còn những thứ mà thần y đây đã dùng thì đóng gói gửi về Tu La Bảo.”

            Mộc Lăng bĩu môi, bõ nhỏ một câu, “Nhiêu đó chả ăn thua gì hết!”

            Tiểu Hoàng giương mắt, vô lực liếc nhìn Tư Đồ.

            Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đứng ngoài cửa, cũng đã biết việc các tham báo kia đột ngột trở nên ngoan ngoãn như lúc đầu. Cả hai đều cảm thấy khó hiểu. Tương Thanh sợ Ngao Thịnh phải đợi lâu, bèn nói, “Thịnh Nhi, ra ngoài đi dạo một lát nhé?”

            Tương Thanh khi đã mở miệng yêu cầu rồi thì Thịnh ta chỉ còn biết gật đầu, nắm tay y đi vòng ra phía sau núi.

            “Ở đây đều khác trước hết rồi!” Ngao Thịnh đảo mắt nhìn bốn phía, nhớ tới ngày trước khi còn ở đây thì vẫn chưa có nhiều phòng ốc đến thế.

            “Hình như đều là mới xây.” Tương Thanh cũng thấy cảnh vật khác lạ, cười bảo, “Đã nhiều năm rồi không về nên cũng thấy hơi là lạ.”

            Ngao Thịnh nhác thấy Tương Thanh tựa hồ không vui, liền xiết chặt tay y mà hỏi, “Thanh, ngươi có tâm sự?”

            Tương Thanh ngước mắt lên nhìn Ngao Thịnh, gật gật đầu, “Ừ…bỗng cảm thấy có gì đó bất an.”

            Ngao Thịnh cũng thở dài, “Ta biết ngươi lo lắng về chiến sự ở miền nam. Chúng ta ở ngoài sáng còn kẻ địch lại nấp trong tối. Điều phiền phức nhất lúc này chính là không biết kẻ mà chúng ta phải đối phó là ai.”

            “Nhưng xem ra đối phương rất hận ngươi.” Tương Thanh lo lắng, “Năm đó chúng ta đã đắc tội với ai sao? Tại sao lại hận chúng ta đến như vậy? Nhưng thật là nghĩ không ra là đã mếch lòng người nào.”

            Ngao Thịnh thấy Tương Thanh mặt co mày cáu, liền giương tay xoa xoa đôi mày cho y, cười trấn an, “Có vậy thì cũng đừng lo lắng quá. Vẫn còn chưa biết đó là bằng hữu hay cả kẻ thù xưa mà. Tóm lại, đối phương là người có quan hệ với chúng ta.”

            Đương lúc hàn huyên, cả hai đã đi đến phía sau núi. Cảnh sắc trước mặt chẳng khác nào tranh họa, đẹp đến động lòng người. Bỗng chốc, hai người cảm thấy tâm tình khuây khỏa được phần nào. Đằng trước mặt, là dải ruộng bậc thang xanh tăm tắp, một vài nông phụ đang tỉ mẫn hái trà, xa xa nữa là những nam tử đang miệt mài kéo cày.

            “Hắc Vân Bảo thật sự rất đẹp.” Ngao Thịnh nói đầy cảm khái.

            Tương Thanh lướt mắt nhìn mọi người, những người đang chăm chỉ canh tác dưới kia hầu hết đều là người y quen biết, nên bèn kéo tay Ngao Thịnh nói, “Chúng ta đi chỗ khác đi, đừng quấy nhiễu họ.”

            “Được.” Ngao Thịnh liền cùng Tương Thanh men theo con đường nhỏ bên cạnh mà đi tiếp, chưa được bao xa, liền trông thấy cảnh sắc dần trở nên hoang vu đi.

            “Hình như phía trước không có đường đi.” Ngao Thịnh cất tiếng.

            Tương Thanh bước lên trước nhìn thử. Đúng lúc này, một vài thủ vệ chợt đi đến trình báo, “Phó bang chủ, phía trước là phần mộ của Thụy Vương, thường ngày cũng chẳng có mấy ai tới.”

            Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đều sửng sốt —— Mộ phần của Thụy Vương.

            Hai người liếc nhìn nhau một cái. Lần bắt được Liêu Mân và Trần công công, chỉ có mỗi thi thể của Thụy Vương là không tìm thấy…Chuyện năm đó Thụy Vương có thật đã chết hay không đều chẳng xác nhận được. Thi cốt dưới đất lạnh là thật hay là giả, cũng chẳng ai tỏ tường.

            “Đến đó xem thử đi.” Ngao Thịnh vội đề nghị.

            Tương Thanh gật gật đầu, dù sao đây cũng là Hắc Vân Bảo, bốn bề mây núi đều có thủ vệ tuần tra, hơn nữa sau lưng luôn có ảnh vệ bảo hộ, hẳn là không có việc gì, nên y liền đồng ý để Ngao Thịnh cùng mình men theo đường mòn mà đến mộ phần Thụy Vương.

            “Với tính cách của Tư Đồ vậy mà lại đi xây mồ cho Thụy Vương, thật là khiến người ta không tin nổi mà.” Ngao Thịnh lắc lắc đầu.

            “Có lẽ đó là ý của Tiểu Hoàng tiên sinh.” Tương Thanh đáp, “Nếu là y thì bang chủ sẽ không ngăn cản…”

            Tương Thanh lời còn chưa hết thì đột nhiên đã kéo giật Ngao Thịnh lại. Thịnh ta giật mình, xoay mặt nhìn Tương Thanh, chỉ thấy y mặt mày đăm chiêu nhìn chằm chằm về phía trước.

            Ngao Thịnh vội nhìn theo tầm mắt của y, chợt cũng sửng sốt không nhỏ. Mộ phần của Thụy Vương bị cây cối vây kín, xuyên qua những khe hở nho nhỏ còn mơ hồ thấy có bóng người đang đứng trước mộ.

            Ngao Thịnh nói khẽ với Tương Thanh, “Tiểu Hoàng sẽ không từ bi đến độ cử người đến coi mộ chứ?”

            Tương Thanh liếc nhìn Ngao Thịnh một cái, tỏ ý – Đương nhiên là không có chuyện tốt đẹp như thế rồi! Còn ngươi kia thật ra là ai?

            Ngao Thịnh định sẽ đi đến xem thử nhưng Tương Thanh lại sợ có nguy hiểm nên liền ngăn lại. Ảnh vệ lúc này cũng đã xuất hiện. Đương lúc hai người còn do dự, thì người phía trước đã mở lời, “Ta chờ hai người cũng lâu rồi.”

            Vừa nghe thấy giọng nói khàn khàn kia, Tương Thanh liền giật mình, sắc mặt Ngao Thịnh cũng chợt thay đổi, ngoảnh đầu nhìn sang nơi khác, xem chừng là đang khó chịu lắm.

            Tương Thanh thở dài, vỗ vỗ vai hắn. Ngao Thịnh gật đầu, nắm tay Tương Thanh đi về phía trước, đồng thời cũng cho lui ảnh vệ. Cả hai đi xuyên qua những bụi cây, đi đến trước mộ phần Thụy Vương. Quả nhiên liền nhìn thấy một hắc y nhân đang đứng thẳng tắp ở nơi đó – Đối phương chẳng phải ai xa lạ mà mà kẻ đã lâu không thấy mặt, Hạ Lỗ Minh.

            Hạ Lỗ Minh xoay mặt lại, nhìn Tương Thanh cùng Ngao Thịnh đi đến trước mặt, nhưng lại cố tình coi như Ngao Thịnh là không khí, chỉ dõi mắt nhìn chằm chằm vào mỗi mình Tương Thanh, “Đã lâu không gặp .”

            Tương Thanh gật đầu chào. Ngao Thịnh lại bĩu môi nghĩ – Màu mè chi cho mệt, chẳng phải mới gặp lúc trước khai chiến sao.

            Hạ Lỗ Minh liếc nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau của Tương Thanh và Ngao Thịnh, rồi lại ngẩng đầu quay lại đối mặt với mộ phần Thụy Vương.

            “Sao ngươi lại tới đây?” Ngao Thịnh hỏi gã.

            Hạ Lỗ Minh trầm mặc một lúc mới đáp, “Chờ hai người, ngoài ra có một số việc muốn nói cho hai người biết.”

            Tương Thanh cùng Ngao Thịnh liếc nhìn đối phương, đồng lòng cảm thấy – Trên người Hạ Lỗ Minh có rất nhiều bí mật.

            “Có quan hệ với chiến sự lần này?” Ngao Thịnh lại hỏi.

            Hạ Lỗ Minh nheo mắt nhìn hắn, không thèm đáp. Tương Thanh thấy bầu không khí có chút xấu hổ, liền hỏi, “Ngươi có cần tìm nơi nào đó ngồi xuống nói chuyện không?”

            “Không cần.” Hai tên kia hai miệng một lời đáp.

            Tương Thanh bó tay.

            Ngao Thịnh liếc nhìn Hạ Lỗ Minh một cái, Hạ Lỗ Minh bèn nói, “Quên đi, ta sẽ nói nhanh thôi…Hai người biết kẻ mình đang đối phó là ai không?”

            Cả hai đều sững ra. Tương Thanh liền hỏi, “Ngươi biết ư?”

            Hạ Lỗ Minh gật gật đầu, “Ta và hắn là đồng hội đồng thuyền.”

            Ngao Thịnh chau mày, Tương Thanh cũng có chút khó hiểu…Vốn, y cho rằng Hạ Lỗ Minh là bạn chứ không phải thù, nhưng hiện tại xem ra…Song, chuyện lại không hẳn là như thế, vì thái độ của Hạ Lỗ Minh không như là địch nhân.

            “Ta không chủ động đầu quân dưới trướng hắn, nhưng lại tình cờ chung chiến tuyến. Hai người không cần tính cả ta vào trong vòng địch.” Hạ Lỗ Minh thản nhiên nói, “Khi nào thời khắc mấu chốt đến, đôi bên xung đột, ta cũng không ngại giúp các ngươi giết hắn. Song chuyện cũng có chút khó khăn.”

            “Người đó là ai?” Ngao Thịnh khó hiểu hỏi, “Tại sao lại có thế lực bành trướng đến vậy?”

            “Hắn tên là Viên Khả.” Hạ Lỗ Minh đáp.

            “Viên Khả?” Tương Thanh quay sang nhìn Ngao Thịnh —— Họ hàng của ngươi?

            Ngao Thịnh lắc đầu nói, “Ta không có huynh đệ tỷ muội, đào đâu ra một họ hàng họ Viên?”

            Hạ Lỗ Minh lại vươn tay chỉ thẳng vào mộ phần Thụy Vương, “Liên quan tới ông ta.”

            Tương Thanh cùng Ngao Thịnh khẽ nhíu mày nghĩ ——Quả nhiên là có dây mơ rễ má với Thụy Vương.

            “Quan hệ của hai người họ là thế nào?” Tương Thanh hỏi.

            “Viên Khả là con của Thụy Vương.” Hạ Lỗ Minh nhẹ giọng nói, “Năm đó, Thụy Vương vì sợ Viên Lạc diệt cỏ tận gốc nên đã che giấu chuyện ông ta có con trai, cũng vì thế mà chẳng ai hay biết cả.”

            Ngao Thịnh nghe xong liền lắc lắc đầu, “Ta vốn cứ thắc mắc Thụy Vương đã chừng này tuổi rồi còn tranh giành giang sơn để làm gì, hóa ra là vì lão ta còn có người thừa kề…Khó tránh là tại sao con lão hận ta và Thịnh Thanh đến thế.”

            Tương Thanh hỏi Hạ Lỗ Minh, “Tại sao ngươi lại đứng về phía hắn ta?”

            Hạ Lỗ Minh cười đáp, “Năm đó sau khi ngươi để ta đi, ta liền phiêu bạc khắp nơi. Tuy đã tới Mạc Bắc nhưng tâm thì chết từ lâu rồi…Sau đó ta để tất cả tùy tùng ra đi, còn mình thì đi vào bên trong đại mạc.”

            Tương Thanh nhíu mày, năm đó Hạ Lỗ Minh quả nhiên đã trải qua một trận tai kiếp.

            Ngao Thịnh cảm thấy không khí có chút quái lạ, bèn cất tiếng thở dài, nắm chặt tay Tương Thanh hơn, như thể là sợ y bị ai cướp đi không bằng. Tương Thanh vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn để trấn an, lúc này Ngao Thịnh mới thả lỏng bản thân, ngoan ngoãn đứng một bên nghe chuyện.

            Hạ Lỗ Minh mặt lại không chút biến hóa gì nhưng trong lòng cũng đã ngổn ngang lắm rồi…Trước kia, không phải là gã chưa từng tiếp xúc với Tương Thanh. Gã biết Tương Thanh là người chẳng khi nào biểu lộ cảm tình gì, lúc nào cũng chỉ để ở trong lòng. Vậy mà hôm nay lại ngang nhiên tay trong tay với Ngao Thịnh như thế, hơn nữa còn không che giấu sự thân thiết trước mặt người khác…Như vậy có thể thấy, chẳng ai có thể chen ngang vào được tình cảm của hai người.

            Nghĩ như thế, Hạ Lỗ Minh không khỏi cảm thấy lòng mình trống rỗng. Ngao Thịnh tuổi trẻ đã xưng đế, nắm chắc giang sơn trong tay, vạn người tung hô, lại còn có một người như Tương Thanh kề cận…Làm thế nào để không khiến kẻ khác ngưỡng mộ?

            Ngao Thịnh đương nhiên không biết Hạ Lỗ Minh suy nghĩ như thế, nên chỉ im lặng chờ gã nói tiếp.

            “Sau khi đi vào đại mạc, ta bị lạc đường, ngay lúc ngỡ mình cầm chắc cái chết thì được người cứu giúp.” Hạ Lỗ Minh ngắn gọn nói.

            “Người cứu ngươi là Viên Khả?” Tương Thanh hỏi.

            “Không, Viên Khả và ta đều giống nhau, là được một người khác cứu…Ngao Thịnh…ngươi còn nhớ người đã từng hạ cổ ngươi ngày trước chứ?” Hạ Lỗ Minh vừa hỏi thì Ngao Thịnh đã giật mình nhớ đến một hắc y nhân trong quá khứ của mình. Người đó vô cùng cổ quái, trên vai hắn ta có một con quái điểu hai đầu, vô cùng hung ác…Người năm xưa đã hạ não cổ lên người Ngao Phượng Linh, gây ra sóng gió giang hồ khiến võ lâm tàn sát lẫn nhau, hẳn cũng chính là tên hắc y quái dị đó. Sau khi Thụy Vương chết thì hắn ta cũng mất tích theo.

            “Người đó là ai?” Ngao Thịnh lo lắng hỏi.

            “Lão ta là yêu tăng Tây Vực, mọi người đều gọi lão là quốc sư.” Hạ Lỗ Minh đáp.

            “Quốc sư?” Ngao Thịnh khó hiểu, “Là quốc sư của quốc gia nào?”

            “Lão rất có bản lĩnh, vô cùng thông thạo huyễn thuật cùng cổ độc. Lão một lòng muốn trở thành quốc sư. Ban đầu, tựa hồ cũng đã đầu quân dưới trướng Viên Liệt, song lại bị ông ta ghét bỏ vì tâm thuật bất chính nên không hề trọng dụng lão. Vậy là lão đầu quân cho Viên Lạc, Viên Lạc cũng không mấy xem trọng lão. Vì thế lão liền quy phục Thụy Vương và chiếm được sự trọng vọng của ông ta. Song, Thụy Vương lại bị đánh bại, vì vậy mà lão đã đưa con trai Thụy Vương đến Tây Vực. Cuối cùng còn tình cờ cứu được ta. Lúc ấy ta bị thương rất nặng, lão đã giúp ta chữa thương lại còn hỏi ta có muốn báo thù hay không.”

            Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đều vô cùng sửng sốt. Tương Thanh khẽ nhíu mày, Hạ Lỗ Minh lại nói tiếp, “Không gạt gì hai người, khi ấy ta đã nói là muốn.”

            “Sau đó thì thế nào?” Sau một khoảng dài trầm mặc, Tương Thanh liền hỏi.

            “Lão đã dùng phương pháp cổ quái của Xa Quỷ tộc giúp ta luyện thành độc nhân còn dạy ta rất nhiều những chiêu thuật cổ quái, cuối cùng ta biến thành giống thế này đây.” Hạ Lỗ Minh thản nhiên nói.

            “Vậy còn hiện tại?” Ngao Thịnh nhướng mày hỏi, “Trước đây thì muốn báo thù mà chịu nhiều đau khổ như thế, sau bây giờ lại từ bỏ?”

            “Có thể vì ta đã không còn thích hợp để làm thế nữa rồi.” Hạ Lỗ Minh đắn đo một lúc mới chậm rãi nói, “Ta trời sinh đã là kẻ mù quáng. Đối với người đó, dù có không coi trọng ta hay tàn nhẫn với ta thì ta cũng không cách nào hận được…Huống gì chuyện ngày trước cũng chẳng phải lỗi tại y. Chuyện là do cha ta âm mưu tạo phản. Thắng làm vua thua làm giặc. Ngay từ đầu chẳng có cái gọi là thị phi đúng sai cần rạch ròi phân định.”

            Nghe hết lời Hạ Lỗ Minh nói, Tương Thanh chợt cảm khái, Hạ Lỗ Minh quả thật là người tốt. Ngao Thịnh lại mình đầy ghen tức, thầm mắng – Nhìn hắn không khác gì kẻ cục mịch vậy mà lại biết 

ăn nói như thế, lại còn nói ra mấy lời mát lòng mát dạ như thế nữa chứ! Ý của hắn ta không phải là, đến giờ vẫn còn lưu luyến si mê Thanh của mình sao? – Dù biết là không nên ghen ghét gì, vì trong lòng của Tương Thanh không còn ai ngoài Thịnh hắn nữa nhưng Ngao Thịnh vẫn tức lắm, thấy không thoải mái chút nào.

            “Mọi chuyện tiếp sau đó?” Tương Thanh vội xua tan bầu không khí xấu hổ đang có.

            “Quốc sư đã chết.” Lời trần thuật của Hạ Lỗ Minh khiến hai người không khỏi sững người.

            “Đã chết?” Ngao Thịnh khó hiểu, “Thế thì hiện tại là kẻ nào làm chủ? Lại còn lấy cả Lam Diễm cùng cương thi ra tác loạn….”

            “Tất cả đều là Viên Khả làm.” Hạ Lỗ Minh đáp, “Viên Khả còn lợi hại hơn cả quốc sư…Quốc sư đã đem tuyệt học cả đời ra để dạy hắn. Mối hận trong lòng Viên Khả quá lớn, hắn muốn báo thù thay Thụy Vương và đồng thời còn muốn làm cả hoàng đế.”

            “Cho nên mới gây ra nhiều nạn kiếp thế ư?” Tương Thanh nhíu mày.

            “Thế lực của hắn rất lớn mạnh, khi đối phó hắn, hai người phải cẩn thận một chút. Những gì có thể nói chỉ có như thế, ta đi trước đây!” Hạ Lỗ Minh vừa hết lời liền xoay người bước đi.

            “Ngươi cứ vậy mà đi ư?” Ngao Thịnh nhíu mày nghĩ, lẽ nào gã đừng chờ ở đây chỉ để nói những chuyện này?

            Hạ Lỗ Minh quay đầu lại nhìn hắn, lại quay sang nhìn Tương Thanh, bỗng mỉm cười với Ngao Thịnh, “Ngươi không ngại ta ở lại? Ta cũng rất muốn ở lại.”

            Ngao Thịnh sửng sốt, phất tay, “Thế thì biến nhanh đi!”

            Tương Thanh vội giật giật tay áo hắn, Thịnh ta nhướng mày —— Nói thật cũng không được sao?!

            Hạ Lỗ Minh lắc lắc đầu, nói với Tương Thanh, “Sau này sẽ còn gặp lại.” Rồi xoay lưng đi mất.

            Đến khi đã không còn thấy bóng dáng gã đâu, Ngao Thịnh mới hỏi Tương Thanh, “Tại soa hắn lại bảo với ngươi là sau này sẽ còn gặp lại?”

            Tương Thanh lắc đầu, nghĩ có lẽ đó chỉ là một lời từ biệt nên cũng không để bụng gì.

            Ngao Thịnh một bụng hồ nghi, đột nhiên nhớ mà nói, “Đúng rồi Thanh!”

            “Sao?” Tương Thanh giương mắt nhìn hắn.

            “Ngươi nói….Nếu năm đó nếu ngươi không thả Hạ Lỗ Minh đi vậy thì hôm nay cũng sẽ không có người mật báo cho chúng ta?” Ngao Thịnh cà chớn nói, “Xem ra, có một số việc thật đúng là thiên ý.”

            Tương Thanh biết Ngao Thịnh sẽ không bỏ qua cơ hội giúp y giảm bớt muộn phiền nên bèn vỗ vỗ vai hắn mà rằng, “Lòng ta sớm đã an ổn rồi, nếu không cũng đã chẳng đồng ý với ngươi.”

            Ngao Thịnh nhếch miệng cười. Bỗng lúc này, một ảnh vệ đột ngột xuất hiện, “Hoàng Thượng, Mộc thần y đã cứu chữa được cho những thám báo kia, ngài ấy nói, họ bị trúng cổ độc.”

            Ngao Thịnh cùng Tương Thanh trong lòng đều thấy thư thái, liền vội trở về.

114 |

thủ chiến

            NGAO THỊNH CÙNG TƯƠNG THANH QUAY VỀ BIỆT VIỆN, nhìn thấy những thám báo kia ngồi trên giường ôm lấy đầu, xem chừng là đã khôi phục thần chí rồi.

            “Thế nào?” Ngao Thịnh cùng Tương Thanh bước vào trong, Mộc Lăng vừa thấy hai người về liền nói, “Tới đúng lúc lắm. Này, nhìn hắn đi, có còn muốn chết sống với hắn nữa không?” miệng thì hỏi các thám báo, tay lại chỉ thẳng vào Ngao Thịnh.

            Các tham báo lắc đầu, giương mắt lên nhìn Ngao Thịnh, mắt đầy vẻ mờ mịt mà ngó Mộc Lăng, như muốn hỏi – Sao lại phải một ăn hai thua với người này?

            “Được rồi.” Mộc Lăng vui vẻ gật gù, “Đã tỉnh rồi!”

            “Bọn họ bị trúng độc ư?” Tương Thanh đến gần hỏi.

            “Đúng vậy.” Mộc Lăng nâng cổ vương béo đã ăn no nê lên cho Tương Thanh xem “Họ bị người ta hạ cổ, số cổ đó đều đã bị cổ vương chén sạch hết rồi!”

            Tương Thanh thấy cổ vương kia béo ì ạch đến độ chẳng nhúc nhích nổi thì chỉ biết thở dài…Mộc Lăng đã háu ăn rồi, nuôi cổ vương cũng có tính tình chẳng khác gì mình cả.

            “Chuyện sao lại thành thế này?” Tư Đồ vội hỏi chúng tham báo, “Các ngươi nhớ chuyện gì đã xảy ra chứ?”

            Các tham báo liếc nhìn nhau như dò hỏi đối phương, chốc sau một người mờ mịt thuật lại, “Thuộc hạ chỉ nhớ có một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, chúng thuộc hạ không phải là đối thủ của hắn nên đã bị đánh bất tỉnh…sau đó thì không còn nhớ gì nữa cả.”

            “Hắc y nhân kia trông như thế nào?” Tương Thanh hỏi.

            “Hắn che mặt nhưng xem chừng thì vẫn còn rất trẻ.” Thám báo kia đáp.

            Tư Đồ gật gật đầu, quay sang hỏi Mộc Lăng, “Bọn họ không sao cả chứ?”

            “Ổn cả rồi.” Mộc Lăng đắc ý đáp, “Tịnh dưỡng mấy ngày là khỏe ngay thôi.”

            “Chúng tôi bị sao vậy?” Các thám báo khó hiểu hỏi.

            Tần Vọng Thiên vỗ vai ủi an, “Đừng bận tâm quá, tốt hơn là đừng biết, không sao là hay rồi.”

            Mọi người trong đầu chợt hiện lên hình ảnh cổ vương béo ục ịch kia kéo ra hơn cả tá con sâu dài từ trong lỗ tai họ mà rùng mình hết cả lên, tất cả đều ước phải chi nôn ra được hết toàn bộ thức ăn tích vào bụng cả tháng nay may ra còn khá khẳm hơn thế nhiều.

            Tư Đồ cho người dìu các tham báo kia về phòng nghỉ ngơi. Lúc sau, Ngao Thịnh và Tương Thanh kể lại cặn kẽ việc gặp Hạ Lỗ Minh cùng những chuyện mà gã đã nói với hai người họ.

            “Quốc sư?” Ân Tịch Ly giật mình quay sang nhìn Viên Liệt bên cạnh, thấy ông nhíu chặt mày ta thán, “Năm đó ta thật sai lầm khi không giết hắn!”

            “Hoàng thúc biết người này ư?” Ngao Thịnh hỏi.

            Viên Liệt thở dài, ý bảo tất cả mọi người ngồi xuống rồi nói, “Hắn ta họ Ô, còn tên tuổi thế nào ta không rõ, chỉ nhớ hắn thường được gọi là Ô tiên sinh, lúc nào cũng dẫn theo một con quái điểu hai đầu. Hắn rất am hiểu về độc vật, tính tình thì lại quá hung ác cay độc, tâm thuật bất chính, thường lấy người sống ra làm thuốc, biến người thành yêu. Rất là tà môn. Hắn ta vốn là người trong đội quân của ta, sau ta lại muốn giết hắn nhưng Viên Lạc lại bảo là hắn còn chỗ cần đến nhưng đã mang hắn đi…Thật không ngờ là hắn sống dai đến thế, lại còn gia nhập vào phe cánh Thụy Vương nữa.”

            “Chúng ta có thể tin được bao nhiêu phần những gì Hạ Lỗ Minh nói?” Ân Tịch Ly bất ngờ hỏi.

            Mọi người chợt thấy có chút khó xử, Ngao Thịnh và Tương Thanh lại tuyệt không dám đáp. Ở đây, ngoại trừ Ân Tịch Ly cùng Viên Liệt là khách ra thì ai ai cũng đều biết mối tình si mà Hạ Lỗ Minh giành cho Tương Thanh. Tính ra, chuyện năm xưa vẫn còn quá nhiều gút mắc.

            Ân Tịch Ly nhìn sắc mặt của mọi người mà cũng mơ hồ đoán ra được chút gì đó, bèn hỏi lại, “Ta chỉ là muốn biết tên đó có đáng tin hay không mà thôi?”

            Mọi người hết nhìn nhau rồi lại nhìn Tương Thanh. Ngay lúc y vừa định lên tiếng đáp thì Ngao Thịnh đã cướp lời, “Có thể tin.”

            Tư Đồ nhướng một bên mày mà nghĩ – Ngao Thịnh thật ra dáng nam nhi, rất là độ lượng, đổi lại là gã thì đừng mong gã nói được lời này.

            “Đây cũng là một chuyện tốt.” Tần Vọng Thiên góp lời, “Chúng ta vốn không biết kẻ mình đang đối phó là ai. Nhưng bây giờ thì hay rồi, một khi đã biết rõ đối phương thì sẽ dễ dàng xuống tay hơn.”

            Tất cả gật gù cho phải. Ân Tịch Ly lại vuốt cằm nói, “Đúng thế…Nếu thật là Viên Khả…”

            “Manh Vương còn nói gì nữa không?” Ngao Thịnh quay sang hỏi Tề Tán.

            “Rất nhiều.” Tề Tán mở sổ ghi chép ra, “Phân bố đại khái ở quan ải, lực lượng của thủ vệ, lại còn có bao nhiêu thành trì, mỗi thành trì có khoảng bao nhiêu người, đại tướng thủ thành là ai…tất cả đều đã viết lại đầy đủ trong sổ.”

            Mọi người trố mắt ra tán thưởng Tề Tán không ngừng. Ân Tịch Ly lại cười hỏi, “Cậu xác định chắc là hắn không nói dối?”

            Tề Tán tự tin đáp, “Hạ quan bắt hắn nói rõ ra một lần, sau đó cho hắn lặp lại đến khi không sai sót bất cứ từ nào so với lời khai lúc đầu thì mới thôi. Trong quá trình cung khai, hắn nói sai từ nào thì tiểu quan liền bẻ gãy một cái răng của hắn.”

            Tất cả không hẹn mà cùng rùng mình, tò mò hỏi, “Thế cuối cùng hắn còn lại bao nhiêu cái răng?”

            Tề Tán suy nghĩ một lúc rồi đáp, “Đâu chừng hai ba cái.”

            “Haa” Viên Liệt lên tiếng, “Quả nhiên là người nhà họ Tề, bản lĩnh đủ ngoan đủ độc.”

            Tề Tán khép sổ ghi chép lại, nhìn Viên Liệt mà cười, vốn y cũng chẳng kiêng kị gì khi có người nhắc đến gia tộc mình.

            “Lát nữa ta sẽ nói về việc này kĩ càng hơn.” Ngao Thịnh phân phó Tề Tán cùng Tống Hiểu đi chuẩn bị trước, còn mình thì khách khí nói với hai vị chủ nhà kia, “Quân của ta sẽ ở lại đây một đêm, đến sáng mai sẽ lên đường.”

            Tiểu Hoàng luyến tiếc nói, “Sao lại đi nhanh vậy…”

            Ngao Thịnh lắc đầu nói, “Ở càng lâu chỉ càng khiến tướng sĩ lười nhác, đánh trận phải nhanh phải gọn để còn kích thích tinh thần hăng hái của mọi người. Đợi khi nào thắng trận, ta lại đưa mọi người đến chơi.”

            Tiểu Hoàng ngẩng đầu lên nhìn Ngao Thịnh, trong lòng có chút cảm khái, đứa nhóc lúc nào cũng tùy hứng ngày trước đã sớm trưởng thành rồi, Ngao Thịnh bây giờ đã trở thành một vị đế vương vĩ đại.

            Tư Đồ lại hỏi, “Có cần giúp đỡ gì không?”

            Ngao Thịnh nghe Tư Đồ hỏi thế nhưng lại không thấy chói tai chút nào, mà ngược lại thấy rất chân thành. Tư Đồ đã sớm trở thành kẻ ngạo mạn đến độ chẳng buồn đi chế nhạo người khác, gã hỏi vậy nghĩa là thật lòng muốn ra tay trợ giúp.

            Ngao Thịnh còn chưa lên tiếng thì Thanh nhà hắn đã mở lời, “Bang chủ…huynh có thể hỗ trợ việc chuyên chở và đảm bảo quân lương được không?”

            Ngao Thịnh quay lại nhìn Tương Thanh, xưa có câu binh mã chưa tới lương thảo đã đến trước, tầm quan trọng của lương thảo trong chiến tranh không cần nói thì cũng biết, nếu không có lương thảo thì cũng sẽ không có binh sĩ. Khi còn chưa khai trận thì lương thảo vẫn là do Tống Hiểu và Tần Vọng Thiên coi sóc, nhưng đến khi khai chiến, nhân thủ sẽ không đủ, tuy đã bàn trước là lúc ấy Mộc Lăng sẽ đứng ra trông nom nhưng chuyện đối phó cổ độc thôi cũng đã đủ khiến hắn bận tối tăm mặt mũi rồi. Tương Thanh đương nhiên biết rất rõ đội quân Thịnh Thanh đang thiếu điều gì, và lại càng hiểu là Ngao Thịnh không tiện mở miệng…À, mà cũng không phải, Ngao Thịnh giờ đã khôn lớn rồi. Hắn có thể vì quốc gia hưng vong mà cúi đầu. Vì muốn thắng trận lần này, hắn rất có thể sẽ không ngại ngần mà lên tiếng nhờ Tư Đồ hỗ trợ. Nhưng, nói gì thì nói, Tương Thanh vẫn không đành lòng để hắn phải hạ mình, nên đã vội cướp phần xin viện trợ đó về phần mình.

            Tư Đồ mỉm cười, “Ta sẽ làm người áp lương quan cho các ngươi.”

            Tương Thanh có chút kinh ngạc, Tư Đồ lại thở dài nói, “Chỉ mới mấy năm không gặp mà đã coi Hắc Vân Bảo như người ngoài rồi sao?”

            Tương Thanh cúi đầu, đôi mắt đã có chút hơi đỏ rồi. Tiểu Hoàng vui vẻ nói, “Lương thảo ở Hắc Vân Bảo rất sung túc, có thể tùy thời mà vận chuyển đến chiến trường. Mọi người không cần lo lắng đây. Dù trận đánh có kéo dài một hai năm thì cũng đủ dùng. Lần này vì cứu giúp dân chúng miền Nam, bọn ta rất sẵn lòng hỗ trợ.”

            Ngao Thịnh chợt thấy vô cùng cảm động. Tiểu Hoàng cố ý nói là vì dân chúng miền Nam mà xuất lực hỗ trợ chứ không phải vì hắn nhằm khiến Thịnh ta không cảm thấy bản thân mình vương mang nợ nần gì đồng thời cũng sẽ không vì vậy mà thấy xấu hổ…Bất chợt Ngao Thịnh thấy như mình hồ đồ rồi, là vì hắn hẹp hòi so đo hay bởi mọi người luôn để tâm đến cảm thụ của hắn?

            “Được rồi, chuyện lương thảo đã được giải quyết coi như thắng được một nửa rồi, chuyện kế tiếp cần bàn chính là phải đánh thế nào?” Ân Tịch Ly đứng dậy, hào hứng nói.

            Mọi người cũng phấn chấn gật đầu. Màn đêm nhanh phủ đầy, tất cả nhân lực Hắc Vân bảo tề tựu chuẩn bị xe lương thảo. Nhóm người Ngao Thịnh lại tập trung bên trong thư phòng, cẩn thận nghiên cứu đặc điểm của những phiên quốc miền Nam, cùng lộ tuyến đánh trận. Phải tận đến khuya, mới giản tán đi ngơi nghỉ.

            Sáng sớm hôm sau, Ngao Thịnh cùng Tương Thanh cố dằn lòng chia tay Vân Tứ Nương, toàn quân nhổ trại, đi thẳng đến miền Nam.

            Hiện tại, đội quân của Ngao Thịnh ngày một lớn mạnh, bốn mươi vạn binh mã lúc đầu cùng với năm vạn tinh binh Hắc Vân Bảo mà Tư Đồ đặc biệt tuyển cho để áp tải lương thảo. Trên danh nghĩa thì năm vạn tinh binh ấy chỉ là lực lượng chuyên về kho lương nhưng trên thực tế đây là một đội quân vô cùng hùng mạnh, võ nghệ lại cao cường. Về phương diện khác, các đại tướng của Ngao Thịnh ai ai cũng đều là anh tài kiệt xuất. Tướng tiên phong Tần Vọng Thiên. Tả hữu tướng quân Tống Hiểu và Vương Trung Nghĩa. Quan áp lương lại là cao thủ Tư Đồ, phụ tử quân sư Ân Tịch Ly, Tiểu Hoàng. Tướng quân trung lộ lại chính là người thương Tương Thanh, và người đứng sau ứng chiến là hoàng thúc Viên Liệt…Tin tức một khi đã truyền ra liền khiến khắp nơi chấn động. Bên cạnh đó, mọi châu huyện phủ nha Nam Man đều đã được thanh lọc sạch sẽ, trăm ngàn dân chúng một lòng hướng về, đại hoàng đế Ngao Thịnh tự mình đốc chiến… Lần này Nam chinh, bắt đầu từ thời khắc này, mới thực sự chính thức khiến dân chúng miền Nam kích động hăng say.

            Còn về mặt trận phía bên kia, các phiên quốc đều đang đau đầu vô cùng. Bọn họ trăm triệu lần không thể ngờ được thế lực mình đã khổ tâm gầy dựng bao năm ở miền Nam lại bị Ngao Thịnh dễ dàng đánh tan, thậm chí Manh Vương cũng đã bị bắt sống. Chuyện tới nước này còn gì xui xẻo hơn nữa.

            Vì vậy mà chúng phiên vương vội vàng tề tụ thương lượng đối sách tiếp theo.

            Ngay khi tứ đại bộ tộc hết biết đường xoay trở thế nào thì một người đột ngột đứng dậy, người này tên Mạo Nha, là đại tướng quân Manh Bộ. Bởi vì Manh Vương của họ đã bị bắt giữ nên hắn thấy vô cùng bất bình, lớn tiếng nói với tộc trưởng của tam đại bộ tộc kia, hắn muốn làm quân tiên phong, xông ra khỏi tùng lâm

(rừng già)

ngăn cản bước chân của bốn mươi vạn đại quân Thịnh Thanh.

“Nhưng mà…” Mãng vương nhíu mày, “Cả Manh Bộ tính luôn cả ngươi cũng chưa đến năm vạn người. Binh mã cũng chỉ có một hai vạn. Đội quân như thế mà đi đối phó với bốn mươi vạn tinh binh kia có khác gì lấy trứng chọi đá?”

            “Ta đã có biện pháp.” Mạo Nha tự tin đáp, “Binh mã Thịnh Thanh trước nhất sẽ đi qua Hắc Manh Trại của ta. Ta nhất định sẽ khiến cho tên tiểu hoàng đế Ngao Thịnh đó nếm thử sự lợi hại của ta.” Nói rồi hắn vội vã rời đi.

            Tộc trưởng tam đại bộ tộc nhìn theo bóng người vừa đi khỏi mà thở dài. Lúc này, bỗng có một người bước ra từ sau bình phong. Người nọ vận một thân hắc y, đầu vai là con quái điểu hai đầu. Vì mặt gã đeo khăn đen nên không ai thấy rõ được diện mạo gã.

            “Quốc sư.” Thái độ của ba tộc trưởng đối với gã vô cùng tôn kính.

            “Nghe nói binh mã Thịnh Thanh đã đến đây?” Người nọ thấp giọng hỏi, giọng nói xem ra tuổi tác vẫn còn rất trẻ.

            “Phải.” Hạt vương gật đầu nói, “Quốc sư đã có đối sách ứng phó?”

            “A…đối sách của ta chính là nội ứng ngoại hợp, đáng tiếc là đã bị phá vỡ. Ta sớm cảnh cáo các ngươi không được quá khinh địch, coi thường Ngao Thịnh, nhưng lại chẳng ai chịu nghe cả.” Người được gọi là quốc sư lạnh lùng nói.

            Các vị tộc trưởng chỉ biết cúi đầu không nói. Ngoài mặt thì họ thuận theo quốc sư nhưng trong lòng đều cảm thấy bất mãn không thôi. Từ trước đến nay, họ đã quen là phiên vương cao cao tại thượng, chỉ có họ quở trách người khác chứ chẳng bao giờ có ai dám lớn tiếng với họ cả. Song, cũng chẳng cách nào khác hơn. Tên quốc sư này đã cam đoan có thể giúp họ giữ vững vương vị, và đồng thời cũng sẽ giúp họ chia đều thế lực nếu một mai thiên hạ vào tay.

            “Ta đã nói rất nhiều lần…Mặc kệ có là ai thì cũng đều có nhược điểm.” Quốc sư hắc y cười nói, “Nếu như đã chẳng thể đường hoàng hạ được Ngao Thịnh vậy thì đành phải xuống tay vào chính nhược điểm của hắn.”

            “Ách, nhược điểm của Thịnh Thanh đế…” Chúng phiên vương nhìn quốc sư cầu cứu.

            “Tương Thanh.” Quốc sư cười gằn, “Tương Thanh chính là nhược điểm lớn nhất và duy nhất của Ngao Thịnh. Chỉ cần đối phó với Tương Thanh thì Ngao Thịnh sẽ không đánh đã loạn.”

            “Chúng ta phải làm thế nào?” Mãng vương hỏi.

            “Tương Thanh là trung lộ tướng quân, là người các ngươi sẽ luôn chạm mặt khi giao chiến.” Quốc sư gằn từng tiếng một, “Dùng trí cũng được, dùng vũ lực cũng chẳng sao, đó là việc của các ngươi. Nhưng có cách này là phải nhớ cho kĩ càng, tâm kế vẫn là thượng sách!”

            Mọi người nhíu mày nhìn nhau.

            “Ta sẽ ở đây chờ tin tốt của các vị.” Quốc sư chậm rãi nói, “Có một việc mong là các vị đại vương nhớ kĩ, lần này nếu thắng thì sẽ có phú quý vinh hoa hưởng một đời không hết, nhưng nếu thất bại thì thứ chờ các vị sẽ là địa ngục. Dân chúng miền Nam sẽ không nhân từ mà không lột da rút gân các vị ra. Tốt hơn hết là các vị đại vương nhanh nhanh nghĩ ra đối sách đi.”

            Ba phiên vương thở dài, cáo từ rời đi tìm đối sách.

            Đến khi tất cả đều đã đi khỏi, quốc sư mới ngồi xuống ghế, mở một cái hộp gỗ to đặt trên bàn ra, bên trong là một cái đầu lâu trắng hếu.

            Hắn nhấc chiếc đầu lâu trắng ra nhìn một lúc, đoạn mới nói, “Cha, cha có thấy hài lòng không?”

            “Tiểu vương gia.” Lúc này, lão nhân tuổi chừng thất tuần, đầu tóc bạc trắng mang lên cho tên quốc sư một tách trà, “Vương gia ở trên trời nhất định sẽ rất vui mừng khi thấy ngài vì ông ấy mà báo thù rửa hận, thay ông ấy hoàn thành tâm nguyện nhất thống thiên hạ, lại còn giết sạch đám người Ngao Thịnh đó.”

            “A.” Quốc sư cười khan, “Ngụy công công, ông lại nói sai rồi. Người như cha ta sao có thể lên trời mà phải là đang ở dưới mười tám tầng địa ngục chịu dày vò.”

            “Tiểu vương gia, xin ngài đừng nói thế.” Ngụy công công vội vã xua tay. Quốc sư lại chỉ thản nhiên nói, “Kẻ giết cha ta kỳ thật chính là Tề Diệc. Nhưng lão ta cũng đã sớm chết mất xác rồi. Ta chẳng qua cũng chỉ là muốn mượn danh báo thù để ngụy trang mà thôi. Thứ mà ta quan tâm chính là thiên hạ này. Nếu đã chết rồi thì không nói gì nhưng khi còn sống thì phải làm vua đứng trên triệu người mới thỏa, phải không?”

            “Tiểu vương gia nói chí phải.” Ngụy công công gật gật đầu, “Tiểu vương gia, ngài cho rằng đám phiên vương vô dụng kia có thể ngăn được bước tiến của Ngao Thịnh sao?”

            “Làm sao có thể chứ?” Quốc sư nhướng mi cười lạnh, “Đám ô hợp kia cũng chỉ như là kiến làm nhiễu chân Ngao Thịnh mà thôi. Ta chỉ muốn chúng giúp ta kéo dài thời gian để có thể chuẩn bị lực lượng cho Tây Bắc… Ngụy công công, phàm là tuồng hay thì phải đợi đến cuối màn. Thiên hạ của ta sao lại có thể chia cho bọn mọi rợ kia?”

            “Tiểu vương gia, khi ngài đã có được thiên hạ rồi thì ngài muốn thống trị thế nào?” Ngụy công công cười hỏi.

            “Ha hả….Ta sẽ giết chết tất cả những kẻ thấp hèn kia hoặc bắt chúng trở thành nô lệ, nếu không nhìn thấy lại sinh phiền.” Quốc sư nhún vai, “Đúng rồi, hiện tại Hạ Lỗ Minh đang ở đâu?”

            “Không biết, nghe nói hắn sớm rời khỏi đại mạc rồi.” Ngụy công công đáp.

            “Coi chừng hắn, đừng để hắn có cơ hội bán đứng ta…Cái tên mù quáng đó.” Quốc sư nghiếng răng nói.

            “Hình như hắn vẫn còn rất si mê Tương Thanh.” Ngụy công công thở dài.

            “Tương Thanh… A, ban đầu ta nghĩ chỉ có những người như Ân Tịch Ly và Tiểu Hoàng mới có thể làm nghiêng ngửa cả cơ đồ giang sơn, nhưng thật không ngờ chỉ bằng một kẻ không tên tuổi tư sắc như Tương Thanh lại khiến cho Ngao Thịnh mê mệt đến chết đi sống lại.” Quốc sư buông tách trà trong tay xuống, “Nếu là lần này diệt trừ Tương Thanh thì hay rồi.”

            . . . . . .

            Ba ngày sau, đội quân của Ngao Thịnh đã đến được miền Nam. Ngay khi toàn quân vừa tiến vào Mông Sơn đã nghe thấy có tiếng pháo vang phía trước mặt. Một trạm gác ngang nhiên chắn trước bước tiến của đội quân Thịnh Thanh. Kẻ cầm đầu phía bên kia là một nam nhân to lớn da ngăm đen, ngồi trên trạm cao mà phùng mang trợn má rít gào với của đại quân Ngao Thịnh.

(Mông Sơn là ngọn núi cao nhất Quy Mông đỉnh, thuộc

là một huyệnthuộc 

địa cấp thị

Ngô Châu

khu tự trị dân tộc Choang Quảng Tây

TQ. Đây là nơi có tượng Thiên hạ đệ nhất Phật 1461 năm tuổi vô cùng tráng lện và nổi tiếng.

)

            Tần Vọng Thiên cho cả đoàn quân dừng lại. Ngao Thịnh và Tương Thanh ở phía sau cũng đã nhanh biết được tin có người chặn đường.

            “Quả nhiên vừa vào Mông Sơn đã có người quấy rầy rồi.” Ngao Thịnh nhìn vào bản địa đồ mà mọi người thường nghiên cứu, “Mông Sơn còn có tên khác là Manh Sơn, thuộc địa bàn cai quản của Manh Bộ.”

            “Nếu vậy thì kẻ ra thành nghênh chiến lúc này hẳn là tướng quân Manh Bộ.” Tương Thanh nói, “Kẻ trấn thủ Hắc Mông Sơn hình như là một viên tướng tên Mạo Nha.”

            “Mặc kệ là ai thì cũng thấy rằng đó là kẻ vô cùng ngu xuẩn. Hắn dám dùng số nhân mã ít ỏi đó mà ngăn bước bốn mươn vạn đại quân. Hoặc là hắn đầu óc không bình thường hoặc là có kế sách gì đó ghê gớm lắm.” Ngao Thịnh đứng bật dậy, nắm tay Tương Thanh ra ngoài, “Chúng ta đi thôi, trận mở màn này phải đánh cho thật đẹp mắt mới được.

115 | Diệu kế

            NGAO THỊNH VÀ TƯƠNG THANH bước ra khỏi xe ngựa rồi kỵ mã chạy đến phía trước. Bốn mươi vạn đại quân đứng thẳng tắp ở tại chỗ, nhíu mày mà nghĩ – Đánh trận không phải là trước dựng quân doanh dã chiến, sau đó hai bên đứng ở mỗi đầu chiến tuyến nói khích lẫn nhau rồi cuối cùng tướng lĩnh mới xông ra ứng chiến sao? Tại sao bây giờ bọn Nam Man lại không tuân thủ quy cũ như thế chứ? Tự nhiên từ đâu xộc ra chặn đường người ta à. Đây đâu có giống là đang đánh trận mà giống bị chặn đường cướp bóc hơn.

            Người đi trước đoàn quân đương nhiên chính là tướng tiên phong Tần Vọng Thiên rồi. Y cũng nhìn trăm người đang chặn đầu kia với ánh mắt đầy kì quái, kẻ chỉ lấy đội quân chưa tới trăm người mà đi đối đầu với bốn mươi vạn đại quân thì đúng là đầu óc có hơi không bình thường? Song, Tần Vọng Thiên không phải là tướng lỗ mãng Vương Trung Nghĩa nên ngoài ý nghĩ trên thì còn một suy nghĩ khác, đó là, đám binh ô hộp này chắc chắn là có âm mưu quỷ kế gì đó hoặc là chiêu thức ám toán không quang minh chính đại nọ kia.

            Tần Vọng Thiên cho cả đội quân dừng lại, rồi giương mắt lên nhìn tên cầm đầu to xác kia, “Ngươi là ai?”

            “Ta là Mạo Nha, đại tướng quân của Manh Bộ.” Tên kia vỗ ngực xưng danh, “Bảo tiểu tử Ngao Thịnh ra đây gặp ta!”

            Chúng quân nghe xong thì liền phì cười nghĩ, có phải tên tứ chi phát triển này có mắt không tròng không nhỉ?

           Vương Trung Nghĩa đứng ở cách đó không xa, tuy rằng nói là chia ra tả lộ và hữu lộ nhưng bây giờ lại đang lúc hành quân, hơn nữa cõi Nam Man này lại bé tẹo, chẳng đủ đường dàn quân, đi đâu cũng chạm mặt. Vương Trung Nghĩa ngồi trên lưng ngựa, nheo mắt nhìn tên tướng quân phía bên kia, “Ê tên kia, ngươi gào cái gì mà gào hả? Hoàng thượng của bọn ta đâu phải là người mà ngươi muốn gặp là gặp? Ngươi đó, mau mau xuống ngựa dập đầu lạy ông xin hàng, nếu không thì lát nữa quân của ông sẽ băm ngươi ra thành thịt xay đó!”

            Mạo Nha lạnh lùng cười, “Ta đã nói, ta không phải đến để chặn đường mà là muốn gặp Ngao Thịnh, đòi lại Manh Vương của bọn ta, nhân đó cho tên hoàng đế đó vài lời khuyên nho nhỏ.”

            “Manh vương đương nhiên không thể trả lại cho ngươi.” Tần Vọng Thiên nói, “Còn lời khuyên ư, ngươi cứ nói đi, ta sẽ chuyển lời lại.”

            “Nếu không giao trả Manh Vương thì các ngươi đừng mong có cơ hội đi tiếp!” Mạo Nha giận dữ quát lên, tình thế xem ra là gã đã sớm có chuẩn bị nên mới không e ngại Thịnh Thanh người đông thế mạnh.

            Cả đoàn quân chau mày hiếu kì nghĩ – Dù có cho là gã kia đã cho quân mai phục sẵn đi nhưng quanh đây địa thế hung hiểm, bốn bề toàn núi với chả núi, lại còn rừng nối tiếp rừng nữa, đào đâu ra một nơi bí mật để giấu binh? Và hơn hết là, Hoàng thượng nhà bọn họ đã sớm cho người thăm dò nơi này, Manh Bộ chỉ lẹt đẹt vài vạn người, biết tìm đâu nhiều nhân lực mà điều động?

            Đương lúc mọi người đang cảm thấy khó hiểu thì chợt nghe thấy có tiếng sàn sạt truyền ra từ hai bên cánh rừng. Lúc này, Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đã đi đến giữa đội hình, cũng nghe thấy được âm thanh kì quái này.

            Ngay đúng lúc này, một vài xa binh đứng phía trước bỗng kinh hô, “Á rắn! Có rắn, rất lớn!”

            Tần Vọng Thiên cũng đã trông thấy, từ hai bên cánh rừng, bỗng bò ra hai con mãng xã dài đến những mấy trượng, thân còn to hơn cả một người trưởng thành. Phía trên lớp vảy đen bóng là những vệt hoa văn màu hoàng kim, chiếc đầu dẹt kia so ra còn to hơn cả hai cái đầu ngựa cộng lại, đôi con ngươi màu vàng chăm chăm nhìn vào đoàn quân, cái lưỡi dài đỏ chót thì cứ không ngừng phun ra nuốt vào trông đáng sợ vô cùng.

            Cả đại quân của Ngao Thịnh hầu hết đều là những người từng kinh qua bách chiến. Nếu đứng ở trước mặt họ là thiên quân vạn mã thì họ cũng sẽ coi như không khí nhưng đằng này lại là hai con mãng xà khổng lồ nên trong lúc nhất thời cả đội chỉ còn biết mở mắt trợn tròn đứng ngây ra như trời tròng.

            Hai con mãng xà kia ngóc đầu dậy, nhìn chẳng khác gì hai cỗ đại thụ sừng sững mà ngay từ xa đều có thể nhìn thấy. Ngao Thịnh và Tương Thanh từ xa trông lại chợt có chút giật mình. Mộc Lăng từ trong xe ngựa tuốt phía sau cũng đã ngoi đầu ra ngóng chuyện, vừa nhìn thấy mãng xà khổng lồ liền hăng hái nói, “Chu choa, rắn to thiệt nha! Vọng Vọng, tóm lấy nó, ta muốn ăn mật rắn.”

            “Đó là Đại sâm nhiêm

(trăn lớn)

.” Ân Tịch Ly cũng đi tới, “Có thể nuôi lớn đến chừng này thì đúng là chẳng phải chuyện dễ, nhìn chúng ít nhất cũng phải đến trăm tuổi rồi.”

            “Mau bắn tên!” Tề Tán nói.

            “Vô dụng.” Mộc Lăng xua tay, “Loài máu lạnh này thì đao thương bình thường không làm tổn thương gì được nó đâu, hơn nữa nó lại xấu tính xấu nết lắm, chọc nó điên lên chỉ tổ thêm phiền hà.”

            “Vậy thì phải làm sao bây giờ?” Tề Tán hỏi, “Lẽ nào bốn mươi vạn đại quân lại bị con vật này chặn đường?”

            “Đời nào lại thế chứ.” Mộc Lăng nháy mắt nói, “Con vật này ăn no xong thì lại lết đi chẳng nổi, sau đó thì lim dim muốn ngủ. Chúng ta chỉ cần chờ nó ngủ là có thể đi qua được thôi.”

            Cả bọn vô lực đưa mắt nhìn Mộc thần y. Nhìn thể trạng của con mãng xà này thì phải ít nhất hai mươi người mới nhét đủ kẽ răng nó, còn mà muốn nó no ấy hả…chậc!

            Mọi người vừa bàn luận vừa đi đến chỗ Ngao Thịnh và Tương Thanh. Ngao Ô vốn đang bám riết lấy Tương Thanh để hòng ngóng chuyện vui bên ngoài nhưng khi vừa nhấc đầu lên trông thấy hai con đại mãng xà kia thì liền co giò bỏ chạy, trốn biệt vào trong xe ngựa.

            Ngao Thịnh lắc đầu nói với hổ, “Ngươi như thế thì còn gì đáng mặt vua bách thú, đúng là chẳng chút tiền đồ nào hết!”

            Tương Thanh thở dài, “Khó trách đám người Manh Bộ kia lại dám dùng trăm người đối đầu với đại quân của ta, hóa ra là chúng đã sớm có chuẩn bị rồi.”

            “Rắn mà cũng chịu phục tùng theo ý người sao?” Ngao Thịnh quay sang hỏi Mộc Lăng giờ đã đi đến bên cạnh mình, “Ta nghĩ là loài vật này hẳn phải rất khó thuần dưỡng chứ.”

            “Ai.” Mộc Lăng xua tay, “Mặc kệ có là gì thì chỉ cần ngươi nuôi từ nhỏ thì đều sẽ nghe lời thôi…Loại cự xà này gần như là không có nhược điểm gì.”

            “Ha ha ha…” Mạo Nha thấy đại xà xuất hiện liền khiến đại quân Thịnh Thanh ngây đơ cả người ra thì đắc ý cười to, “Thịnh thanh đế, nếu có gan thì bước ra đây chứ đừng trốn ở phía sau làm rùa rụt đầu.”

            Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, Tương Thanh thì cảm thấy chói tai vô cùng, còn Mộc Lăng lại nhướng mày nói, “Lát nữa tóm được thì tát vêu mồm hắn ra!”

            Ngay lúc này, Tương Thanh cảm giác thấy có người kéo ống tay áo y, lúc quay đầu lại thì phát hiện đối phương lại chính là Tiểu Hoàng.

            “Tiên sinh?” Tương Thanh khó hiểu, Tiểu Hoàng lại bước đến gần nói nhỏ vào tai y khiến y ngẩn người ra một thoáng rồi lại tươi cười đáp, “Kế này quả rất hay.”

            “Kế gì cơ?” Ngao Thịnh tò mò, Tương Thanh bèn bõ nhỏ với hắn, nghe xong Thịnh ta liền cười khen rằng, “Quả thật là rất hay. Ta sẽ đi!”

            “Không, ta đi.” Tương Thanh dứt khoát nói.

            Ngao Thịnh tựa hồ có chút lo lắng trong khi mọi ánh nhìn lại đổ dồn về phía hắn. Ân Tịch Ly bèn nói, “Người là hoàng thượng và muốn tự mình xuất chiến?”

            Ngao Thịnh thở dài, căn dặn Tương Thanh, “Thanh, ngươi phải cẩn thận.”

            “Yên tâm.” Tương Thanh vỗ vỗ vai Ngao Thịnh, ý bảo y rất nắm chắc phần thắng.

            Chốc sau, Tương Thanh chuẩn bị hành động, Ngao Thịnh đứng ở phía sau nhìn theo mà lo lắng khôn chừng. Mộc Lăng vô lực nói, “Ta nói Hoàng Thượng người nha, lát nữa khi bắt được con mãng xà đó nhớ lột da nó ra làm dây thừng đó.”

            Ngao Thịnh trong lúc nhất thời không kịp hiểu ra ẩn ý trong câu nói của Mộc Lăng nên bèn hỏi lại, “Làm thế để làm gì chứ?”

            “Thì cột Tiểu Thanh và ngươi lại với nhau.” Mộc Lăng cười mỉa, “…để đỡ khỏi lạc mất.”

            Ngao Thịnh thấy mọi người đều cười hắn, liền nhanh chân phi thân nhảy lên ngựa, “Đại quân tản ra, chúng ta đi sẽ tóm gọn hai con mãng xà đó!”

            Phía trên kia, Mạo Nha thì đang không ngừng diễu võ giương oai. Tần Vọng Thiên nhìn gã chẳng vừa mắt chút nào, thầm hạ quyết tâm chốc nữa phải làm thịt gã cho bõ ghét. Vương Trung Nghĩa thì lại ngưỡng đầu rướn cổ lên ngắm đại mãng xà mà nghĩ, rắn lớn như thế nếu mà bắt đi mần thịt thì chắc là sẽ nấu được cho mỗi người một bát canh ngon lành.

            Mà ngay lúc này, ở phía sau chợt có người đã thay lời nói hộ cho mong ước của Nghĩa ta, “Rắn này nếu mà mang đi làm thịt thì sẽ nấu được cho bốn mươi vạn đại quân mỗi người một bát canh.”

            Vương Trung Nghĩa cả kinh quay đầu lại, chỉ thấy một con tuấn mã màu trắng thong dong đi tới. Đối phương không ai khác mà đích thị là Ngao Thịnh nhà chúng ta. Vương Trung Nghĩa vốn là kẻ chẳng mấy chữ nghĩa vậy mà giờ phút này trong đầu lại hiện lên một câu hết sức là oách – Anh hùng chí hướng lớn gặp nhau.

            Các tướng lĩnh đều hành lễ, tung hô vạn tuế, Ngao Thịnh xua tay ý bảo hà tất phải đa lễ, đoạn lại ngồi thẳng lưng trên ngựa nghiêng mắt nhìn Mạo Nha.

            Mạo Nha phía bên này cũng nhân đó mà quan sát Ngao Thịnh. Gã thoáng có chút giật mình, không tin được người đối diện mình lại là hoàng đế Thịnh Thanh vì trông vẫn còn rất trẻ tuổi lại quá uy phong…

            Ngao Thịnh cười gằn, “Chỉ với hai con mãng xà mà muốn ngăn cản đội quân của ta ư? Cho nên mới có câu nói dân cõi Nam Man chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.”

            Ngao Thịnh chỉ với một vài câu nói nhẹ nhàng đã khiến các tướng sĩ thoải mái tinh thần hẳn đi, trong khi Mạo Nha lại mặt mày khó chịu mà đáp, “Ngươi không cần phải ngạo mạn như thế!” đoạn gã lại lấy một chiếc chuông bạc từ trong áo ra giơ lên cao mà lắc lắc vài cái.

            Tiếng chuông thanh thúy, nghe vô cùng êm tai. Sau một hồi đinh đang vang, hai con mãng xà kia như đã nghe thấy tín hiệu, ngóc đầu lên dõi mắt nhìn thẳng vào Ngao Thịnh tựa hổ đang rình mồi. Chốc sau chúng bỗng cuộn mình lại, bày ra tư thế công kích.

            Ngay đúng lúc này, từ tuyến giữa của đại quân cũng bỗng vang lên một cỗ tiếng chuông khác.

            Mạo Nha sửng sốt nheo mắt nhìn, chỉ thấy Mộc Lặng đứng trên nóc xe ngựa, tay cầm ba bốn chiếc chuông lắc không ngừng, “Đồ đần kia, mi tưởng là chỉ mi có chuông thôi hử, ai mà lại không có chứ!?”

            Quả nhiên sau một hồi chuông reo vang không ngừng, hai con đại xà kia như bị quấy nhiễu. Mộc Lăng bĩu môi nói, “Súc sinh thì cũng chỉ là súc sinh, nhưng kẻ ngốc nhất vẫn chính là người huấn luyện chúng. Không dùng chuông thì lại dùng sáo, một chút mới mẻ cũng không có. Đi đến miền Nam này mà không mang theo chuông hay sáo thì đúng là đồ đần.”

            Mạo Nha cắn răng nói, “Mi dám bất kính với xà thần của bọn ta ư? Ta sẽ cho các mi thấy được uy lực của ngài!” Tiếng rống giận vừa dứt, gã liền chỉ tay về phía Ngao Thịnh, hai đại xà kia cũng theo đó mà rướn người xông thẳng vào kẻ vừa bị chỉ điểm.

            Ngao Thịnh ngồi yên trong lưng ngựa, mặt mày vô cùng bình tĩnh tựa như chẳng có gì khiến hắn hoảng loạn.

            Ngay khi hai đại xà gần như đã lao đến mục tiêu, Tần Vọng Thiên liền nhảy khỏi ngựa tung cước đá vào đầu xà.

            Con mãng xà bị đá trúng vào đầu đụng phải đầu con ở phía sau. Vì thể hình của chúng to lớn nên hành động cũng đâm ra bất tiện, trong khi một cước kia của Tần Vọng Thiên lại không hề nhẹ, khiến cho lũ xà như xây xẩm đầu óc, cuốn vào nhau chẳng dứt ra được.

            Lúc này, từ bên trong đám đông bỗng có một nam tử áo trắng phi thân nhảy lên cao tận mấy trượng. Mọi người nheo mắt quan sát thì thấy người kia chính là trung lộ tướng quân Tương Thanh.

            Tương Thanh cầm trên tay hai túi vải lớn thật lớn, lúc phi thân đáp xuống liền mạnh mẽ đá vào mắt lũ xà một cước.

            Đối với loại xà khổng lồ này thì nhược điểm của nó chính là vùng mắt. Một cước kia của Tương Thanh khiến chúng đau đớn đến quay cuồng, rồi từ từ lại chuyển sang phẫn nộ, ngoác rộng miệng ra xấn lên tấn công để trả đũa Tương Thanh.

            Tương Thanh vừa thấy nó há mồm liền cười nói, “Ta chờ chính là lúc ngươi ngoác miệng ra thế này đây!” đoạn y lại nhảy lên trên đầu lũ xà, lấy mồi lửa kích hoạt hai túi vải chứa thuốc nổ trên tay.

            Hai con đại xà giận dữ giương rộng mồm đánh bổ vào Tương Thanh.

            Ngao Thịnh tuy biết Thanh của hắn võ công cao cường nhưng khi tận mắt thấy cảnh nguy hiểm thế này thì chỉ còn nghĩ được mỗi việc – Nếu lũ súc sinh này dám làm tổn hại đến Thanh dù chỉ là một cọng tóc thì ta sẽ chém chúng ra làm tám trăm khúc.

            Đợi đến khi lũ xà kia xông đến trước mặt, Tương Thanh liền vung tay ném một túi vải vào trong miệng một trong hai con.

            Hai chiếc túi vải này là do Mộc Lăng chuẩn bị cho y, bên trong đều là lưu huỳnh yên tiêu

(hai chất dùng làm thuốc nổ)

cùng một chút độc vật, bên ngoài túi là một kíp nổ được nối dẫn ra.

            Tương Thanh vừa châm kíp nổ ném vào miệng xà…Lũ xà hung hăng nuốt vào, vẫn không biết thứ mình cho ngon lành vào miệng là gì mà chỉ chăm chú truy đuổi Tương Thanh.

            Tương Thanh lại tung chân bồi thêm một cước nữa vào trong mắt lũ xà…khiến chúng đau đớn lăn lộn, nhân cơ hội đó Tương Thanh cũng đã nhảy lên một tán cây gần đó.

            Ngao Thịnh chăm chăm nhìn Tương Thanh hành động vô cùng bình tĩnh tự nhiên, tiêu sái đến không thốt thành lời. Chúng tướng sĩ không ngừng hô hào khích lệ. Chiêu thức tuy vô cùng đẹp mắt nhưng hắn vẫn lòng dạ rối bời vì không thể ra tay trợ giúp gì được…

            Một con đại xà vốn định truy đuổi theo Tương Thanh nhưng lại nhác thấy đồng bọn vừa nuốt túi vải kia bỗng quay cuồng té vật xuống đất, cả người quằn quại vô cùng thống khổ.

            Mộc Lăng ngồi trên nóc xe ngựa lấy tăm xỉa răng, lẩm bà lẩm bẩm, “Nhiêu đó lưu huỳnh thôi cũng đủ làm nổ banh một ngôi nhà to rồi. Da lũ các ngươi có dày cỡ nào thì ở trong ruột cũng nổ lung tung loạn xị lên hết rồi. Nhưng mà tiếc quá đi, cái mật rắn chắc là đã nát bét hết.”

            Tần Vọng Thiên thấy Tương Thanh lại tác chiến cùng con đại xà còn lại trong khi ở phía xa Ngao Thịnh lại mặt mày lo lắng đến là tội. Người làm đại ca như y sao có thể không xuất lực vì huynh đệ chứ. Tần Vọng Thiên bèn nhảy lên, trợ giúp Tương Thanh, tung một cước lên lưng xà…Một cước ngàn cân vừa giáng xuống, xà kia liền bị đánh gục.

            Tương Thanh thấy thời cơ đã đến, liền châm ngòi túi nổ còn lại ném vào trong miệng xà.

            Chỉ chốc lát sau, con đại xà này cũng vật vã ra đất. Hai đại mãng xà bị nổ tung ngực, máu tanh từ trong miệng không ngừng trào ra.

            Tống Hiểu liền ra lệnh cho thủ hạ, “Băm vằm hai con mãng xà đó ra!” Chúng tướng sĩ nhất tề xông lên, chém không ngừng vào thân xà…Tuy rằng hai con mãng xà này có lớp da vô cùng dày nhưng vùng bụng vẫn vô cùng yếu mềm, hơn nữa lại chẳng nhúc nhích được gì, không chút năng lực chống cự. Không lâu sau, chúng hoàn toàn bị chém chết.

Mạo Nha cùng chúng quân phía sau gã đều trợn tròn mắt ngây đơ người ra.

            Họ ngày thường đều xem hai đại xà này là thần vật. Chúng đã giúp họ dọa đuổi đi không biết bao nhiêu người rồi. Có thể nói là bá chủ một phương. Ấy vậy mà hôm nay lại bị binh mã Thịnh Thanh một chiêu giết tươi.

            Ngao Thịnh vẫn như trước ngồi trên yên ngựa. Đến khi đã nhìn thấy Tương Thanh quay về bên cạnh hắn, bạch y không vướng chút bụi bẩn, và ngay cả nhịp thở vẫn không chút hanh hao thì hắn mới nhẹ nhõm thở ra được.

            Tương Thanh nâng mắt lên thấy Ngao Thịnh đang nhìn mình, liền nhoẻn miệng cười với hắn, xem ra là đang rất vui vẻ. Ngao Thịnh cũng nhịn không được mà cười đáp lại…Tương Thanh của hắn không phải là chim hoàng yến bị giam trong lồng mà là đại ưng của bầu trời tự do bay lượn. Nhưng cũng vì chẳng thể nắm chắc trong tay nên mới khiến người ta lo lắng khẩn trương đến thế.

            Lúc này, Vương Trung Nghĩa rống lên nói, “Mẹ nó, lấy hai con rắn ra hù ông. Đây mà cũng gọi là đánh trận ư? Các huynh đệ đâu, xông lên! Tóm gọn chúng, bắt sống tên Mạo Nha đó!”

            Hữu lộ quân đều là người của gã, nên tính tình cũng có chút hao hao giống. Vừa nghe thấy Vương Trung nghĩa hạ lệnh liền cầm đao xông lên.

            Mạo Nha cùng thuộc cấp lúc này đã trở nên hỗn loạn, vốn muốn tìm đường tháo chạy nhưng Vương Trung Nghĩa đã nhanh chân hơn. Hơn nữa, Mạo Nha lại vừa bị Tương Thanh và Tần Vọng Thiên dọa một trận. Gã ta có nghĩ cũng không tin được rằng các tướng lãnh của Ngao Thịnh đều là cao thủ võ lâm…Thân thủ như thế thì sao có thể là một kẻ thất phu cho được. Trong khi người của gã lại chẳng tên chẳng tuổi, trận này sao còn có thể trở đòn đây?!

            Mà lúc này, quân của Vương Trung Nghĩa lại nhất tề xông về phía Mạo Nha, khiến gã càng lúc càng rối mà nghĩ rằng Vương Trung Nghĩa cũng là một cao thủ ghê gớm chẳng kém gì những người kia nên liền thúc ngựa bỏ trốn. Kỳ thật, vì tâm loạn nên Mạo Nha đâm ra hồ đồ mất rồi. Nếu luận công phu thì Vương Trung Nghĩa chẳng bù bằng gã. Nghĩa ta chỉ được mỗi cái dáng vẻ nhìn rất là hung thần ác sát thôi. Nếu gã mà nắm chắc binh khí cùng Vương Trung Nghĩa giao chiến thì chắc mười mươi rằng kẻ thua sẽ là Nghĩa đây.

            Chỉ tiếc Mạo Nha xuất sư bất lợi, bị Tương Thanh cùng Tần Vọng Thiên làm cho hoảng sợ nên chỉ còn biết trốn chạy. Vương Trung Nghĩa chạy xấn lên, lấy búa bổ vào mông ngựa của Mạo Nha. Ngựa kia rống lên một tiếng, vùng vẫy hất Mạo Nha xuống đất. Vương Trung Nghĩa khoái trá cười to, “Trói hắn lại cho ta!”

            Một đám quân binh vội chạy đến trói Mạo Nha lại. Tiếp theo sau đó là một hồi giằng co. Tướng sĩ của Ngao Thịnh chẳng hề thương tổn dù chỉ là một cái móng tay mà đã chiếm được Mông Sơn, bắt giữ được một phần lớn lính Manh Bộ làm tù binh, lại còn giải cứu được không ít nô lệ.

            Ngao Thịnh không cần tốn hao nhiều sức lực đã làm chủ Mông Sơn.

            Phía trước là dải đất rừng rậm cây cối của ngoại tộc. Mông Sơn có thể được coi như là cửa khẩu, có vị trí địa lý vô cùng trọng yếu. Mông Sơn vốn dễ thủ khó công nhưng vì Mạo Nha quá sức nóng nảy mà đã hai tay dâng tặng không cho Ngao Thịnh, khiến cho cả Nam Man như hoàn toàn tê liệt.

            Ngao Thịnh cho đóng quân trên Mông Sơn, giải cứu toàn bộ nô lệ nơi đó. Ngao Thịnh lại còn tịch thu tất cả vàng bạc châu báu trong hoàng cung của Manh Vương, mang ra chia đều cho tất cả nô lệ. Chỉ trong thời gian ngắn, cả Nam Man đều chấn động. Tứ đại bộ tộc chưa đánh mà đã tổn hao mất một bộ phận, khiến phần đông nô lệ rục rịch muốn làm phản.

            Ngay lúc này, Ngao Thịnh lại ra một chỉ thị khiến tứ đại bộ tộc hốt hoảng không thôi, đó là chặt cây đốt rừng.

116 | Đề xuất hồ đồ?

            KẾ SÁCH CHẶT CÂY ĐỐT RỪNG vốn không phải do Ngao Thịnh nghĩ ra mà là Ân Tịch Ly đề nghị làm thế. Ngao Thịnh không hỏi lý do, chỉ làm theo. Sau khi đã dựng trại, Ngao Thịnh quay vào đại trướng của mình ngồi ngây ra.

            “Thịnh Nhi.” Tương Thanh bước đến, vươn tay ra chọc chọc vào má hắn, cười hỏi, “Làm sao thế?”

            Ngao Thịnh không chút phản ứng.

            Tương Thanh khó hiểu, dí mặt đến sát xem thử nhưng chỉ thấy Ngao Thịnh xuất thần, ngơ ngác nhìn phía trước và không có chút phản ứng gì.

            “Thịnh Nhi?” Tương Thanh thật không hiểu vì sao hắn lại cứ như người mất hồn.

            Tương Thanh véo cằm hắn một cái sau đó lại vẫy tay lia lịa trước mặt hắn nhưng ai kia vẫn cứ bất động như tượng…Tương Thanh lo lắng nghĩ, lẽ nào là bị trúng tà nên liền xoay người chạy ra ngoài tìm Mộc Lăng…Nhưng y chỉ vừa đi được vài bước thì lại nghe thấy tiếng bức tượng kia thở dài thườn thượt, “Aiii…Thanh ơi, sao ngươi cứ hết véo rồi chọc mà không chịu hôn ta một cái xem sao?”

            Tương Thanh giật mình quay đầu lại thì thấy Ngao Thịnh một tay chống cằm tựa lưng vào ghế mà nhìn y.

            Tương Thanh nhẹ nhõm thở ra nhưng đồng thời cũng không quên trách, “Sao tự dưng ngươi lại ngây ngốc ra như thế chứ?”

            Ngao Thịnh mặt mày vô tội đáp, “Ở trước mặt ngươi, ta vốn luôn là kẻ ngốc mà.”

            Tương Thanh nhoẻn miệng cười, kéo ghế lại ngồi cạnh hắn. Ngao Thịnh lại thở dài nói, “Ngươi không thể ngồi lên đùi ta rồi tựa vào lòng ta được sao?”

            Tương Thanh lườm hắn một cái, “Ngươi đang suy nghĩ gì thế?”

            Ngao Thịnh nhíu nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa, nhác thấy có thủ vệ đứng canh liền nhỏ giọng hỏi, “Thanh này, ngươi nói coi có phải là Ân Tịch Ly già lú lẫn rồi phải không?”

            Tương Thanh giật nảy người lên nói, “Sao ngươi lại nói thế được? Ông ấy là quân sư, là người nhiều mưu trí. Ngươi đó, cẩn thận kẻo lại làm dao động quân tâm.”

            “Bởi vậy ta mới nhỏ tiếng thế này này. Thiệt là đáng ngờ quá đi.” Ngao Thịnh lại thở dài.

            “Là vì đề xuất chặt cây đốt rừng?” Tương Thanh hỏi.

            “Ngươi nhìn cũng hiểu mà phải không?” Ngao Thịnh thay đổi tư thế ngồi, vươn tay ra lấy một lọn tóc của Tương Thanh quấn vào trong ngón tay mình, “Ở đây không giống với Đông Bắc, chỉ cần một mồi lửa là có thể thiêu rụi toàn bộ. Rừng rậm nơi đây quá ư là ẩm ướt làm sao có thể bắt lửa cho nổi chớ? Với lại ấy, nhìn cây cối quanh đây xem, có mà chặt xuống làm củi thì cũng chẳng biết phải đốt tới khi nào mới cháy nữa? Còn chuyện đốn rừng…bốn mươi vạn đại quân của ta cộng thêm năm vạn tinh binh của Tư Đồ…dù có là mỗi người chặt một gốc cây thì cũng chỉ đốn ngã được nhiều lắm năm mươi vạn. Rừng rậm ở đây mênh mông như thế, phải chặt tới khi nào mới xong đây? Đội quân của ta đến đây không phải là để đánh giặc mà là đi đốn củi? Chủ ý này…không phải chỉ tổ khiến người khác chê cười sao?”

            Tương Thanh nhịn không được phì cười, “Ân tướng đương nhiên là có đạo lý của ông ấy rồi. Ngươi xem đó, không phải Tiểu Hoàng cũng chẳng có ý kiến gì sao.”

            “Thì bởi thế.” Ngao Thịnh chép miệng nói, “Lúc nãy ta có để ý Tiểu Hoàng, thấy huynh ấy không có phản ứng gì hết. Như vậy không phải là vì huynh ấy đứng về phía cha mình sao?”

            Tương Thanh thở dài, “Hay là ngươi cứ hỏi thẳng Ân tướng đi?”

            Ngao Thịnh do dự, “Kia…Không được đâu.”

            Tương Thanh cười mát, “Sao hả? Lẽ nào Hoàng thượng người sợ bị mắng là ngu ngốc?”

            Ngao Thịnh bỗng nắm lấy tay Tương Thanh, giữ chặt lại không cho y lui về, “Thanh à, ngươi mà nói ta ngốc thì ta sẽ không khách khí với ngươi đâu!”

            Tương Thanh định rút tay về nhưng Ngao Thịnh lại không cho, nói, “Để ta nắm tay tí đi nào. Hôm đó đã chẳng làm tới bến được rồi đã vậy mấy bữa nay cứ không cho làm, không cho hôn. Ngay cả muốn ôm ngươi một cái mà cũng không có cơ hội nữa. Trận này nếu mà kéo dai kéo dài thì nghẹn chết ta!”

            “Thịnh Nhi.” Tương Thanhh chau mày nói, “Đánh trận không thể gấp gáp được. Phải từ từ!”

            “Ta biết.” Ngao Thịnh thở dài, “Vì vậy mà những lúc ta vội vàng xao động thì ngươi phải phụ trách việc an ủi khai thông cảm xúc của ta.”

            Tương Thanh do dự một chút nhưng vẫn gật gật đầu.

            Ngao Thịnh nhanh nói, “Bây giờ ta đang rất vội vàng xao động này.”

            Tương Thanh vươn tay ra sờ đầu hắn, “Ngoan, đừng nôn nóng.”

            Ngao Thịnh kéo tay y choàng qua cổ mình.

            Tương Thanh nhíu mày, “Sao lại càng xao động thế này?”

            Ngao Thịnh ôm lấy y rồi hôn một cái rõ kêu, “Học vòi đó!”

            Tương Thanh che miệng hắn lại, “Không được hôn!”

            Ngao Thịnh ngoan ngoãn không dám làm bậy nữa vì Tương Thanh đã xiết chặt lấy cổ hắn nên đành chuyển sang màn làm nũng, cọ tới cọ lui vào vai y, “Hôm nay, Ân Tịch Ly chỉ nói mỗi chuyện chặt cây đốn rừng thôi chứ không nói tới chiến thuật gì khác nữa, sau đó thì lại giải tán mọi người đi nghỉ ngơi dùng cơm….Bây giờ lẽ nào phải ngồi chờ? Ta đang rất nôn nóng này!”

            Tương Thanh thở ra, vỗ vỗ vai hắn mà rằng, “Hay là vầy đi, ngươi ở đây chờ, ta sẽ đi hỏi ông ấy.”

            “Không được đi.” Ngao Thịnh ôm rịt lấy Tương Thnah, “Đừng để người ta xem thường.”

            Tương Thanh lắc đầu, vươn tay ra túm lấy tóc Thịnh, “Ngươi còn sĩ diện được sao? Đánh trận nào phải chuyện bông đùa.”

            Ngao Thịnh nhíu mày, “Ngươi đi hỏi như thế thì có ngốc quá không?”

            “Ngốc thì cũng là ta ngốc mà có liên quan gì tới ngươi nè?” Tương Thanh nói, “Trước kia cũng có người chê ta ngốc đấy thôi. Ta cũng đâu thấy phiền.”

            “Con bà nó, ai dám mắng ngươi ngốc? Ta chém cả nhà hắn ra!” Ngao Thịnh trừng mắt.

            “Ngươi đó.” Tương Thanh nháy mắt nói, “Không phải trước đây ngươi thường hay mắng ta là, khúc gỗ, đá cuội rồi đồ ngốc, lúc nào cũng khiến ngươi ngứa mắt hết.”

            “Hả?” Ngao Thịnh há miệng nửa ngày không khép lại được, cuối cùng lại xấu hổ sờ sờ mũi, “Chuyện đó…không phải khi ấy ta còn rất nhỏ lại không hiểu chuyện sao.”

            Tương Thanh chỉ cười.

            Ngao Thịnh nheo mắt lại nhìn y, “Chuyện đã lâu vậy rồi mà ngươi còn nhớ sao?”

            Tương Thanh gật đầu, “Đúng vậy, trí nhớ của ta rất tốt…Ta còn nhớ khi đó ngươi rất hay trêu chọc ta.”

            Ngao Thịnh xấu hổ chép miệng.

            “Ngươi bỏ sâu róm vào trong tủ quần áo của ta, còn thừa lúc ta ngủ mà buộc tóc ta lại, cố tình xé rách y phục của ta, thậm chí là bỏ ớt vào trong rượu ta uống…” Tương Thanh chưa kịp kể hết tội thì đã bị Ngao Thịnh hôn chặn lại.

            “Sao lại nhớ rõ thế chứ?” Ngao Thịnh hôn đã rồi lại bất mãn nói, “Khi đó không phải là còn rất ngốc sao!”

            Tương Thanh lại véo cằm hắn, “Những chuyện xấu của ngươi ta đều nhớ rất rõ.”

            Ngao Thịnh gãi đầu nói, “Kỳ thật thì, Thanh à, có lẽ là từ lúc bé ta đã thích ngươi rồi.”

            “Không phải lúc đó ngươi ghét ta lắm sao?” Tương Thanh lắc lắc đầu, “Sau đó vì ta cứu ngươi rất nhiều lần nên ngươi mới từ từ mà thích ta.”

            “Không phải.” Ngao Thịnh xua tay phân bua, “Đâu phải chỉ mỗi mình ngươi cứu ta, còn có Tiểu Hoàng và Tư Đồ nữa đó thôi, sao ta lại không thích họ chứ.”

            “Thế thì vì sao?” Tương Thanh đột nhiên bỗng thấy tò mò, năm đó quả thật là Ngao Thịnh rất chán ghét y, sao đùng một cái lại trở nên quấn quýt lấy y chẳng chịu rời?

            Ngao Thịnh ngẫm nghĩ một lúc mới đáp, “Ừ…vì nhiều nguyên do lắm.”

            “Nguyên do gì cơ?” Tương Thanh truy hỏi.

            Ngao Thịnh lắc đầu, “Nhiều lắm, bây giờ mà kể ra từng chuyện thì phải mất rất nhiều thời gian. Hãy đợi đến khi chúng ta già rồi, từ từ thủ thỉ với nhau vậy.”

            Tương Thanh lòng khẽ rung động. Ngao Thịnh đã nói không ít những lời hứa hẹn, duy chỉ câu nói này là êm ái nhất.

            “Ta đi hỏi Ân tướng.” Tương Thanh định đứng lên nhưng Ngao Thịnh vẫn không cho, Tương Thanh suy nghĩ một lúc liền nói, “Thế thì ta đi hỏi Tiểu Hoàng.”

            Ngao Thịnh lắc đầu, “Tốt hơn hết là ta đi.” Đoạn lại đứng dậy nhưng lại bị Tương Thanh níu lấy, “Đừng đi. Ngươi không muốn đi mà, hãy để ta đi đi.”

            Ngao Thịnh dứt khoát không đồng ý. Hai người lại đương lúc cứ níu qua níu lại thì nghe thấy có người đứng ngoài cửa hỏi vào, “Gì mà đi với chả không đi?”

            Hai người quay đầu lại, liền thấy Mộc Lăng tay ôm một cái chậu nhỏ đến. Hắn liếc mắt nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau kia của cả hai mà chặc lưỡi nói, “Hai ngươi một vừa hai phải thôi nha. Làm như chưa bao giờ được nắm tay vậy. Còn không chịu bỏ ra nữa?”

            Cả hai lúc này mới để ý thấy, Tương Thanh vội rụt tay về, “Không phải thế đâu.”

            “Lại đây uống cái này này.” Mộc Lăng đặt chiếc chậu nhỏ lên bàn. Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đi đến xem thử, chỉ thấy bên trong đỏ rực một màu, Ngao Thịnh tròn mắt hỏi, “Đây là gì vậy?”

            Mộc Lăng đáp, “Canh ớt.”

            Ngao Thịnh cùng Tương Thanh trợn mắt nhướng mày, Tương Thanh vội cầm lấy khuấy lên xem thử….quả nhiên là một chậu lớn toàn ớt với chả ớt.

            “Sao lại phải uống cái này?” Ngao Thịnh khó hiểu hỏi.

            “Phòng bệnh thấp.” Mộc Lăng giải thích, “Uống cái này xong rồi uống thêm thuốc của ta nữa thì có thể phòng được bệnh thấp vào xương, hơn nữa sẽ không bị muỗi đốt. Chỗ này lắm muỗi, nếu không cẩn thận thì sẽ bị bệnh đấy.”

(Bệnh thấp là triệu chứng lên nấm ở trên da)

            Tương Thanh và Ngao Thịnh liếc nhìn đối phương. Ngao Thịnh theo bản năng đi ra cửa, vén mành lên nhìn ra bên ngoài. Toàn bộ quan binh trong doanh trại đều ngồi bệt dưới đất, mỗi người tay cầm một cái bát, mặt mày lại nhăn nhó sầu khổ, miệng thì không ngừng kêu oai oái lên, “Úi cha cay!!! Cay quá! Cay quá trời ơi!!!!”

            “Hiệu nghiệm vậy sao.” Tương Thanh hỏi Mộc Lăng, “Có thật là sau khi uống xong thì sẽ không bị muỗi đốt?”

            “Đúng vậy.” Mộc Lăng lấy dược hoàn ra, “Uống thêm thuốc này nữa. Ớt đó là do Tư Đồ trồng trong Thục Trung đó, cay dã man luôn!”

            Tương Thanh và Ngao Thịnh mặt mày biến dạng nhưng vẫn phải cố gắng uống cho hết bát canh.

            Tương Thanh dù sao lớn lên ở Thục trung, quen ăn cay, tuy rằng canh ớt này có phần cay nồng quá. Ngao Thịnh thì lại khác. Từ trước đến nay hắn đã quen ăn uống thanh đạm, lại không thích đồ cay. Vì vậy mà một bát canh này, hành hắn đến là thê thảm.

            Mộc Lăng thì lại vô cùng thích thú đứng nhìn cảnh người gặp nạn. Tương Thanh và Ngao Thịnh uống xong bát canh cay xè nóng hỏi, đến khi uống thêm thuốc Mộc Lăng đưa cho thì chợt thấy cả người như bị trầm vào trong nước lạnh.

            Mộc Lăng thấy cả hai đều đã uống xong canh rồi. Liền vui tươi hớn hở cầm chậu ra ngoài, đoạn lại bị Tương Thanh gọi lại, “Mộc Lăng huynh, Tần đại ca đâu rồi?”

            Mộc Lăng ngoảnh lại nhìn y một lúc lại chợt phì ra cười, “Ta nói Tiểu Thanh à, ngươi đúng là bị lây nhiễm từ con sói con này rồi nha, ngay cả xưng hô cũng bắt chước theo luôn.”

Tương Thanh mặt đỏ bừng lên, chỉ vì không cẩn thận nói nhầm mà có cớ để Mộc Lăng trêu chọc. Mộc thần y khoái chí ha hả cười, bước ra ngoài cửa mà gọi to, “Tần đại ca, Tần đại ca có người tìm kìa.”

            Tần Vọng Thiên cũng vừa lúc uống xong bát canh kia của Mộc Lăng, dạ dày lúc này như bị nấu sôi sùng sục lên, vừa nghe thấy tiếng Mộc Lăng lạ lùng gọi “Tần đại ca” liền thấy như dạ dày còn đau hơn cả trước nữa, bèn chạy đến hỏi, “Mộc mộc, ngươi uống nhầm thuốc à?”

            Mộc Lăng chỉ chỉ vào trong lều, “Có người tìm kìa Tần đại ca.”

            “Hả.” Tần Vọng Thiên vội đi vào trong, Mộc Lăng tay bưng chậu đứng ngoài cửa hóng chuyện.

            “Có chuyện gì vậy đệ?” Tần Vọng Thiên vừa bước vào liền thấy Tương Thanh và Ngao Thịnh cũng đang đau khổ vì uống canh ớt giống mình, thở dài mà hỏi, “Hai người cũng uống rồi hả?”

            “Ừ.” Ngao Thịnh gật đầu, “Đại ca đã thích ứng với khí hậu nơi này chưa?”

            Tần Vọng Thiên sống lâu ở Mạc Bắc nên không quen với không khí  ẩm thấp này của miền Nam nên không mấy thích nghi được, nhưng may là có Mộc Lăng ở bên, thường xuyên cho y một vài dược vật chuyên biệt nên mới thấy dễ chịu hơn được một chút.

            “Đừng lo.” Tần Vọng Thiên tìm một cái ghế ngồi xuống, lại chợt nghe thấy Tương Thanh hỏi, “Tần huynh, chuyện chặt cây là thế nào ?”

            “Ân tướng và Tiểu Hoàng đã phân phó thủ hạ đi làm rồi.” Tần Vọng Thiên lắc đầu, “Khắp nơi đều là khói, làm ngộp gần chết luôn…Đúng rồi, hai người có biết vì sao họ lại đề xuất làm vậy không?”

            Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đều sửng sốt, liếc nhìn nhau một cái —— Hỏi sai người rồi, Tần Vọng Thiên cũng không biết luôn.

            “Đại ca cũng không biết sao?” Ngao Thịnh hỏi.

            Tần Vọng Thiên giật mình hỏi ngược lại, “Đệ cũng không biết à?”

            Ngao Thịnh và Tương Thanh thành thật gật đầu.

            “Vậy mà đệ còn để họ muốn làm gì thì làm ư? Mau đi hỏi đi.” Tần Vọng Thiên nói, “Ta vốn cứ tưởng là hai đệ biết lý do chứ.”

            Ngao Thịnh xấu hổ cúi đầu, Tương Thanh nhìn hắn mà rằng —— Đó thấy chưa?

            Đương lúc nói chuyện, bỗng nghe thấy tiếng Tiểu Hoàng ở ngoài cửa, “Mộc Lăng, sao huynh lại đứng ngoài đây mà không đi vào trong?”

            “Hoàng Hoàng~~~lại đây cho nựng chút coi…” Mộc Lăng nhân lúc không có Tư Đồ ở đây mà khi dễ Tiểu Hoàng.

            “Úii da…”

            Tần Vọng Thiên vén mành lên, thấy ngay cảnh Mộc thần y nhà mình đang véo má Tiểu Hoàng, bèn nhanh tay kéo Mộc Lăng ra để giải cứu Hoàng tiên sinh.

            Tiểu Hoàng vừa xoa xoa mặt vừa đi vào trong nói với Ngao Thịnh, “Thịnh Nhi, cha bảo ta tới đây, nói là mọi người còn có chuyện không hiểu.”

            Ngao Thịnh ngạc nhiên trố mắt ra nhìn, đồng thời cũng không quên oán trách Ân Tịch Ly – Người gì mà cứ hay khiến người ta khó chịu, nếu sớm biết là làm cho người khác khó hiểu thì sao không chịu nói thẳng ra? Đúng là cứ khoái bày trò.

            “Tiên sinh, tại sao lại phải đốt rừng?” Tương Thanh trực tiếp hỏi, “Làm thế có khác gì công dã tràng.”

            Tiểu Hoàng giật mình nhìn cả bọn, một lúc mới nói, “Ủa…Cha ta không nói gì với mọi người hết sao? Tối qua, khi ông ấy nói chuyện với ta xong, ta cứ nghĩ là ông đã giải thích cặn kẽ với mọi người nên mới không có ai hỏi han gì.”

            Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều lắc đầu —— Ân Tịch Ly chẳng nói gì hết!

            “Chuyện là thế này.” Tiểu Hoàng nói, “Nhân mã của chúng ta vừa ra trận thì liền bắt sống được Manh Vương, diệt được Manh Bộ, còn quét sạch thù trong. Vì vậy, những bộ tộc còn lại của Nam Man chắc chắn sẽ nghĩ rằng chúng ta rất lợi hại.”

            Ngao Thịnh đầu óc tinh thông, vừa nghe liền hiểu ngay, “A, ta hiểu rồi. Vì bọn chúng nghĩ chúng ta rất lợi hại nên sẽ không trực diện đối kháng mà chuyển sang đánh du kích, kéo dài thời gian giao chiến. Chúng ta phải đi hết một quãng đường xa, nếu thời gian giao chiến càng lâu thì sẽ tổn hao lực lượng càng nhiều. Hơn nữa, quân ta lại không thích nghi với khí hậu nơi này, thời gian càng dài càng khiến lòng người bại nản. Vì vậy chúng ta không thể khiến cho kẻ thù thấy khó mà lui, mà phải buộc chúng chủ động xuất quân, và biện pháp tốt nhất chính là làm một vài chuyện ngu xuẩn nhưng không ảnh hưởng toàn cục.”

            Tiểu Hoàng nhoẻn miệng cười, gật gù nói, “Thật thông minh! Hôm qua khi cha nói xong, phải mất một lúc lâu ta mới hiểu được.”

            Ngao Thịnh nghe xong thì thấy đắc ý ghê lắm, đến lúc xoay mặt nhìn người thương thì cũng thấy là y đang nhìn hắn cười, trong mắt tràn đầy tán thưởng. Ngao Thịnh đang vui bỗng chuyển sang phật ý mà nghĩ – chuyện này có gì ghê gớm lắm đâu vậy mà mọi người lại coi hắn là trẻ con mà dỗ dành chứ! Và ngay cả hắn cũng vậy nha, mới nghe Tiểu Hoàng khen có một câu mà đã đắc chí thế rồi. Phải tỉnh táo ung dung mới được. Nghĩ vậy Thịnh ta bèn nói, “Chủ ý này rất hay. Bọn chúng nhất định là đang nghĩ quân ta kiêu ngạo tự mãn, cũng giống như Tào Tháo đánh Đông Ngô ngày trước.”

(Nhã muốn nói về trận Xích Bích, diễn ra giữa liên quân Tôn Quyền – Lưu Bị và Tào Tháo. Khi Tào Tháo dẫn quân Nam tiến đã có bước khỏi đầu vô cùng thuận lợi. Cũng vì đã chiếm thế thượng phong nên quân Tào đâm ra khinh địch. Nhưng cũng vì thế mà đã bị phản công, thất bại thảm hại ở Xích Bích.)

            “Đúng vậy, cho nên trong thời gian này, phải để phòng bọn chúng đánh lén.” Tiểu Hoàng nói.

            Ngay lúc này, một tham báo chợt tiến vào thông báo, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, bên ngoài có người cầu kiến, nói là nô lệ mới trốn thoát của Mãng Bộ, nguyện ý cùng Thịnh Thanh nội ứng ngoại hợp, tấn công Mãng Bộ!”

            Ngao Thịnh ngạc nhiên nhìn mọi người đang có mặt trong lều. Mộc Lăng sờ sờ cằm, nói, “Là thật hay là âm mưu gì của chúng đây?”

           Ngao Thịnh suy nghĩ một lúc liền nói, “Mặc kệ mục đích của hắn là gì, cứ gặp rồi nói sau.” Đoạn lại phân phó cho tùy tùng, “Thăng trướng, gọi hắn vào yết kiến ở trong đại trướng!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: