Chương 152: Cáp Sâm
Hạt mưa lăn dọc lưỡi loan đao, chảy tí tách xuống mũi đao.
Con ngựa dưới người Cáp Sâm thở phì phò, hắn đã chờ sẵn trong mưa từ rất lâu rồi, bây giờ là giờ Hợi canh ba, đất trời đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Cáp Sâm có một mái tóc đỏ, hắn không búi tóc giống như đàn ông Đại Chu, mà cắt tóc ngắn, qua loa tết lại thành một bím nhỏ sau gáy.
Sau khi Hồ Hòa Lỗ chết, Ba Âm được điều đến bên cạnh Cáp Sâm, y đang siết dây cương ở phía sau, bọc kỹ càng sách binh mà hắn yêu quý vào trong ngực áo, cẩn trọng hỏi: "Sao ngươi chắc chắn là hắn sẽ không chạy?"
Cáp Sâm gạt tóc ướt nhẹp mưa ra, mặc kệ nó bị vò lại thành một mớ rối nùi, nói: "Lúc đánh Hồ Hòa Lỗ hắn rất bạo, theo cách nói của Đại Chu, chính là rất thạo đạo quỷ. Ta nghe nói hắn là con út của Ly Bắc vương, là một con sói con, chỉ cần có cơ hội phản kích thì tuyệt đối sẽ không chọn bỏ chạy."
Ba Âm nói: "Đúng là hắn rất bạo, lại còn rất cẩn thận nữa."
"So với anh trai hắn, Tiêu Trì Dã dễ kích động hơn." Cáp Sâm nói đến đây thì có vẻ hơi ngại ngùng, "Mặc dù ta không phải thiên tài, nhưng lại hiểu được sự kiêu ngạo của thiên tài. Lúc ở doanh Sa Tam hắn đã đánh bại Hồ Hòa Lỗ cường đại của chúng ta, hắn có cảnh giác đến thế nào cũng sẽ mất đi một ít cẩn trọng. Ý niệm muốn thắng chúng ta của hắn quá mạnh mẽ, Ba Âm, ta cũng cảm nhận được, hắn không cho phép mình có bất kỳ ý định lùi bước nào, giống như cha ta vậy. Đây là ưu điểm của hắn, cũng là nhược điểm của hắn."
Ba Âm lặng lẽ sờ con ngựa, hỏi: "Chúng ta sẽ thắng sao?"
"Chúng ta nhất định sẽ thắng." Lúc nói những lời này hai mắt Cáp Sâm sáng ngời, vô cùng oai phong, "Hắn không đánh lại ta đâu."
Cáp Sâm và Tiêu Trì Dã có lối đánh giống nhau, phong cách tác chiến rất ngang tàng, Thích Trúc Âm và Lục Quảng Bạch đều đã từng ăn đủ vì hắn, nhưng tính hắn lại khác tính Tiêu Trì Dã một trời một vực. Hắn sống khép kín, đôn hậu, thậm chí còn hơi dễ xấu hổ, các cô nương xinh đẹp ở mười hai bộ Biên Sa đều thích hắn, nhưng chỉ cần bị các nàng nhìn chăm chú là hắn sẽ đỏ mặt liền. Hắn là đứa con trai A Mộc Nhĩ thích nhất, không chỉ vì sự hùng mạnh của tộc mẹ của hắn, mà còn cả vì tính nết của hắn.
Tiêu Phương Húc thích nuôi thả sói con, lại còn thích đánh các con đến phát khóc, nhưng A Mộc Nhĩ lại trái ngược hoàn toàn. Trước khi Cáp Sâm trưởng thành, A Mộc Nhĩ chưa bao giờ để Cáp Sâm rời mình, mỗi một trận Cáp Sâm đánh hồi đó, đều là do A Mộc Nhĩ cầm tay chỉ.
"Ngươi cũng là một thiên tài." Ba Âm nói muộn màng.
Cáp Sâm bật cười, hắn lau loan đao của mình, lắc đầu: "Không phải đâu Ba Âm, ta là người bình thường mà thôi, chẳng qua ta chỉ đang tìm con đường của chính mình trong trận chiến với những thiên tài. Thật ra trước khi ra Bắc, ta rất lo sẽ gặp Tiêu Ký Minh ở đây, bởi vì Tiêu Ký Minh là kiểu thống soái giống Thích Trúc Âm, bọn họ giỏi phòng thủ hơn tấn công. Ngươi hiểu không? Không phải phòng thủ theo nghĩa bình thường, mà là khiến ngươi không biết phải ra tay từ đâu, không tìm được điểm yếu để công kích, cực kỳ khó giải quyết. Nhưng Tiêu Trì Dã lại khác, hắn rất..." Cáp Sâm cố gắng tìm một từ để diễn tả, cuối cùng chỉ cười, "Ta không nói được, nhưng rõ ràng hắn có rất nhiều nhược điểm, hơn nữa còn không buồn che giấu chúng."
"Vậy thì hắn chính là kiêu ngạo," Ba Âm ruổi ngựa đến cạnh Cáp Sâm, giơ nắm đấm cụng nhẹ một cái vào vai Cáp Sâm, "ngươi mới là Đại Nga Tô Hòa Nhật của chúng ta, là hùng ưng của đại mạc, là chồng tương lai của Đóa Nhi Lan, ngươi có khiêm tốn thế nào đi nữa, trong mắt chúng ta, Cáp Sâm à, ngươi chính là thiên tài mà thần linh đã ban cho bộ Hãn Xà, ngươi không kém bất kỳ ai cả."
"Cảm ơn ngươi," Cáp Sâm nói, "bạn tốt, lẽ ra ngươi nên đi với ta sớm hơn."
Hai người cười nhìn nhau, bỗng nghe thấy vài tiếng huýt sáo gấp gáp. Cáp Sâm ngửa mặt nhìn trời, hạt mưa rơi tách xuống giữa lông mày hắn, mưa không còn nặng hạt như ban ngày nữa. Hắn vỗ con ngựa một cái, nhìn về phía Tây của Đồ Đạt Long Kỳ, nói: "Chúng ta nên thu lưới rồi."
***
Quân tinh nhuệ của Cáp Sâm không lên chiến trường, tất cả binh hắn để trước mặt Tiêu Trì Dã đều là binh thông thường đóng ở phía Đông Đồ Đạt Long Kỳ lúc trước, không chỉ có vậy, hắn còn lập một đại đội hãm chân Triêu Huy ở rặng Đông núi, khiến cho Triêu Huy không có cách nào quay đầu đi xuống tiếp viện. Đường đến chiến địa cũng bị phong kín, hắn đã biến Đồ Đạt Long Kỳ thành một cái bị, vây Tiêu Trì Dã lại.
Tiêu Trì Dã không có đường lui, Cáp Sâm đã sớm cho quân chủ lực của hắn nghỉ ngơi dưỡng sức ở phía Đông, dù Tiêu Trì Dã có định bỏ chạy, Cáp Sâm cũng sẽ thúc ngựa đuổi sát theo, khiến cho Tiêu Trì Dã để lộ phần lưng hiểm lại lần nữa trở thành đối tượng bị săn giết.
Tiếng vó ngựa lại vang lên, lần này đi kèm cả đuốc, dồn thẳng đến từ phía Đông. Cấm quân đã kiệt sức chỉ có thể lui về sau, mặc dù mưa đã ngớt, nhưng cơn rùng mình lại tăng lên gấp bội, đến cả Đàm Đài Hổ cũng phải liên tục hà hơi vào hai tay đã lạnh cóng.
Tiêu Trì Dã chạy trong bùn lầy, tiếng thở hồng hộc của binh lính theo sau lưng, bọn họ phải mau chóng rút lui về đầm lầy của Đồ Đạt Long Kỳ. Nhưng Cáp Sâm lại không bỏ qua cơ hội này, lính tinh nhuệ của hắn ban ngày đã ăn no, bây giờ rút roi ngựa vang đến rung trời, hoàn toàn không cho cấm quân thời gian lui. Cấm quân chia thành nhiều nhóm nhỏ trốn vào trong bụi cây, nhưng quân của Cáp Sâm lại tìm rất kỹ, không cho bọn họ chỗ ẩn náu.
Tai Cốt Tân thính, nhanh chóng nghe ra tiếng vó ngựa đang hướng về phía này.
Tiêu Trì Dã lau tay qua má, quay đầu lại nhìn màn đêm đen kịt. Lửa chợt bùng lên ở cuối chân trời, kỵ binh của Cáp Sâm giống như bầy ưng chiếm cứ ở cách đó không xa, bất thình lình sải cánh mà xông thẳng đến như chao liệng.
"Chủ tử," Cốt Tân dắt ngựa của mình ra, "người đi trước đi!"
"Ngươi lên ngựa đi Bắc," Tiêu Trì Dã đứng tại chỗ, "truyền quân tình dọc đường, bảo bọn họ rút lui về đầm lầy. Bảo Đàm Đài Hổ, đừng ham chiến, rút lui ngay lập tức."
Kỵ binh Biên Sa càng lúc càng tới gần, Tiêu Trì Dã thậm chí còn nghe thấy tiếng ngựa thở phì phò ra khí nóng, Cốt Tân thoáng lưỡng lự tại chỗ, Tiêu Trì Dã nói bình tĩnh: "Chỗ này ta có mấy trăm người, vừa đánh vừa lui không thành vấn đề, lui được về đầm lầy đã rồi tính tiếp."
Cốt Tân biết giờ phút này Tiêu Trì Dã sẽ tuyệt đối không đổi mệnh lệnh, bèn xoay người lên ngựa, rút roi lao vào màn đêm.
***
Cáp Sâm đã nhìn thấy bóng người, các kỵ binh huýt sáo, tựa như thú hoang bị vây quét ở đại mạc. Bọn họ không dựa vào quân kỳ để truyền tin, tiếng huýt sáo nhanh chóng lan khắp hai cánh quân, ngay sau đó kỵ binh ghì cương quay đầu ngựa lại, tập hợp vào giữa, biến con ưng đang sải cánh thành mũi tên thẳng tắp, hồng tâm chính là Tiêu Trì Dã!
Binh quý ở thần tốc.
Cáp Sâm hiểu rõ hậu quả của việc chần chừ, với Tiêu Trì Dã nhất định phải tốc chiếc tốc thắng, nếu không chờ hắn rút lui được về đầm lầy, bắt được cơ hội lại sức, rất có thể sẽ dẫn đến cuộc tập kích tiếp theo.
"Chính là hắn!" Ba Âm theo sát phía sau, chỉ tay về phía Tiêu Trì Dã, quát lớn bằng tiếng Biên Sa, "Tiêu Trì Dã!"
Cáp Sâm tuốt loan đao, đồng thời cúi thấp người, không cần Ba Âm chỉ tận tay, hắn đã nhận ra Tiêu Trì Dã. Chiều cao, tướng mạo của Tiêu Trì Dã đều quá nổi bật, vẻ mặt lúc hắn mím chặt môi quay đầu lại quả thật giống Tiêu Phương Húc như đúc.
Tiêu Trì Dã kéo căng mảnh vải ướt sũng, nhanh chóng quấn chặt quanh hổ khẩu. Hắn nhìn kỵ binh đuổi tới gần, bị mái tóc đỏ của Cáp Sâm hút mắt. Hắn thầm tính khoảng cách, ngay lúc ngựa của Cáp Sâm sắp đụng phải dây cán ngựa, Cáp Sâm bỗng nghiêng người duỗi tay xuống, một đao chặt phăng sợi dây giấu trong cỏ.
Kỵ binh phía sau thuận lợi chạy vào.
Các kỵ binh chạy đằng trước vung loan đao, nhưng Tiêu Trì Dã không hề động đậy. Vó ngựa của Biên Sa trong nháy mắt sụt xuống hố, lại ngã thêm không ít tên. Người phía trước ngã xuống, Cáp Sâm phía sau hình như đã sớm đoán trước, ngay tức thì chậm bước thăm dò.
Tiêu Trì Dã giơ ngón tay, cấm quân nhảy qua lùm cây chạy như bay.
Ngựa của Cáp Sâm nặng nề thở ra khí nóng, hắn lại huýt một tiếng. Cái hố ngựa đào vội này không đủ sâu, ngựa của bọn chúng có thể phi thẳng qua, đuổi sát nút Tiêu Trì Dã.
Mục tiêu của Cáp Sâm rất rõ ràng, chính là Tiêu Trì Dã. Chỉ cần giết chết được Tiêu Trì Dã, cấm quân đang tứ tán sẽ ngay lập tức biến thành một bầy rồng không đầu, xe lương bên trong đầm lầy của Đồ Đạt Long Kỳ cũng sẽ thuận lý thành chương rơi vào tay bọn họ.
Tiêu Trì Dã đạp vỡ bùn, một con ngựa đã đuổi kịp đến bên người. Kỵ binh Biên Sa trên ngựa chửi Tiêu Trì Dã một câu bằng tiếng Biên Sa, Tiêu Trì Dã nhảy lên trước, vững vàng ngồi xổm xuống tránh loan đao vung tới, ngay sau đó cắt đứt yên ngựa của kỵ binh Biên Sa. Ngựa bị lưỡi đao dọa, giật mình loạn bước. Tiêu Trì Dã bắt được cánh tay đang vung đao của kỵ binh, kỵ binh không chịu nổi lực kéo ấy mà ngã nhào khỏi lưng ngựa, bùn bắn tung tóe.
Ngựa của bộ Câu Mã đổi chủ, hoảng loạn giãy đầu, đạp móng không chịu chạy tiếp. Cáp Sâm ở đằng sau đã đến gần, Tiêu Trì Dã thúc mạnh vào bụng ngựa, siết chặt dây cương, ép con ngựa nghiêng sang.
Cáp Sâm đuổi quá nhanh, lúc hai con ngựa đâm vào nhau bùn bắn tóe. Đao Lang Lệ đâm thẳng vào ngực Cáp Sâm, thế đao ấy hung mãnh, Cáp Sâm không dám coi thường, dùng toàn lực để đỡ.
Rất nặng!
Hai tay Cáp Sâm oằn xuống, loan đao suýt nữa tuột khỏi tay dưới lực của Tiêu Trì Dã. Hắn ngay lập tức biết Tiêu Trì Dã có lực cánh tay phi thường, bởi vậy khi tránh được mũi đao lúc Tiêu Trì Dã chém xuống, hắn không cố gắng đối đầu với Tiêu Trì Dã nữa.
Kỵ binh kéo thành đàn đã đuổi sát đến lưng ngựa, con ngựa bên dưới Tiêu Trì Dã sốt sắng, loan đao chúng vung ra đồng loạt chém vào đầu gối trước của con ngựa. Con ngựa khổ sở hí lên, cả người trước ngã chúi vào bùn.
Tiêu Trì Dã lăn xuống dưới thân ngựa, đã bị bao vây.
Kỵ binh Biên Sa đi vòng quanh Tiêu Trì Dã, cấm quân đang bỏ chạy chửi: "Mụ nội nó, Tổng đốc ngã rồi!"
Cấm quân còn chưa nhảy vào Đồ Đạt Long Kỳ ngay lập tức quay đầu lại, tuốt đao nhào vào toán kỵ binh. Bọn họ bắt chước theo, không làm vướng chân được kỵ binh Biên Sa hay không nhảy được lên lưng ngựa của bọn chúng, thì sẽ chém đứt chân ngựa, làm cho kỵ binh Biên Sa phải lăn xuống. Bọn họ nhớ rất kỹ lời của Tiêu Trì Dã, kỵ binh Biên Sa không giỏi đứng đánh giáp lá cà trên mặt đất.
Nhưng đó là đội quân giao chiến với thiết kỵ Ly Bắc luôn luôn ở phương Bắc.
Ở phương Nam Cáp Sâm đánh với bộ binh giỏi nhất của Đại Chu, cùng cọ xát với hắn là Lục Quảng Bạch, mà kỵ binh của Tiêu Trì Dã đều đúc kết kinh nghiệm từ Lục Quảng Bạch. Quân tinh nhuệ của Cáp Sâm không hề sợ ngã xuống đất, trái lại, sau khi xuống ngựa bọn họ lại đối mặt với cấm quân khá bình tĩnh, thậm chí không cần thời gian lại sức, lăn dậy khỏi mặt đất một cái là có thể đánh ngay.
Giỏi!
Cấm quân suốt giờ chưa từng bị đánh bại không hẹn mà cùng chửi.
Má nó cái bọn này còn mạnh hơn chúng ta nữa!
===
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro