Chương 113: Gặp lại
Đinh Đào đang ngồi khoanh chân dưới hành lang chọt hoa quả trong cái khay bạc, đếm đi đếm lại. Cậu ở đây canh không cho bất kỳ ai vào quấy rầy. Trời đã tối, trên tường viện còn sót lại mấy tia nắng chiều, hoàng hôn rơi vỡ trên lá cây hòe.
Thẩm Trạch Xuyên vừa mới dậy, y ngủ lâu và sâu quá, đâm ra giờ lưng eo đều nhức mỏi, uể oải hơn hẳn mọi khi. Lúc mở cửa phòng bắt gặp Đinh Đào, y hơi ngớ người.
Đinh Đào bị Thẩm Trạch Xuyên nhìn mà tay chân luống cuống hết lên, cả người xoắn xuýt lại. Cậu rụt bàn tay đang vần vò hoa quả ra sau lưng, bối rối nói: "Công tử, ăn, ăn cơm đi ạ."
Thẩm Trạch Xuyên tựa vào cửa phòng đứng một lát mới cất giọng hơi khàn: "... Mấy giờ rồi?"
"Giờ Dậu rồi ạ," Đinh Đào lạ sao lại hiểu ngay, vội vàng nói tiếp, "công tử ngủ nguyên một ngày rồi đó! Giờ Mão chủ tử rời thành, Chu đại nhân với Thành Phong tiên sinh cùng đi tiễn."
Khóe mắt Thẩm Trạch Xuyên vẫn còn vương chút sắc đỏ, ráng chiều rực rỡ màu vỏ quýt chưa chìm hẳn nhuộm lên khoé mắt như đang say rượu. Y vốn đã trắng sẵn, lúc cụp mắt xỏ giày, Đinh Đào cảm thấy y mới đẹp làm sao.
"Quyết Tây chưa gửi thư à?" Thẩm Trạch Xuyên bước xuống thềm, nhưng không sốt ruột đi ngay mà đứng lại dưới tán cây hòe, hơi ngước lên nhìn sắc trời, sức lực còn dư lại đêm qua lắng xuống.
"Chưa ạ." Đinh Đào bước theo sau Thẩm Trạch Xuyên, tranh thủ lúc Thẩm Trạch Xuyên chưa quay đầu lại, cậu nhoáng nhoàng nhét nốt nửa miếng hoa quả vào miệng, nhai ngấu nghiến hết sạch.
Thẩm Trạch Xuyên không thấy bóng dáng Mãnh đâu thì biết ngay là Tiêu Trì Dã đã mang đi mất rồi. Y bất thình lình quay ngoắt lại, làm Đinh Đào giật mình nghẹn họng ho sù sụ. Y im im giây lát mới nói: "Không ai cướp của ngươi đâu, ăn chậm một chút cũng được."
Đinh Đào sặc đến chảy cả nước mắt, cậu vừa xua tay vừa kéo áo vạt áo trước, khó khăn bật ra một câu: "Công, công tử khụ! Chúng ta đi tìm Chu đại nhân đúng không ạ? Đại nhân mới dùng bữa tối với Thành Phong tiên sinh xong, giờ đang bàn bạc."
Thẩm Trạch Xuyên gật đầu: "Đi."
***
Chu Quế vừa mới ăn xong, hiện giờ đang thảo luận trong thư phòng với Khổng Lĩnh và viên quan các cấp của Từ châu, nghe thấy Thẩm Trạch Xuyên đến, ông bèn mau mắn đứng dậy bảo người ngoài lui ra.
"Hầu gia bảo hôm nay người đồng tri không khỏe, chúng ta cứ nghĩ đến mai mới có thể bàn quân vụ, không ngờ đồng tri vẫn tới." Khổng Lĩnh nghênh đón Thẩm Trạch Xuyên vào ghế trên để Thẩm Trạch Xuyên khỏi khó xử, sau đó ngồi xuống, hơi quay sang phía bọn họ, "Tuy giờ đang là tháng Sáu, nhưng phủ chúng ta trồng toàn cây cao tán dày nên đêm về cũng lạnh. Bình thường đồng tri toàn ở Khuất đô, giờ ở đây rồi thì phải chú ý thân thể."
Thẩm Trạch Xuyên uống trà cho nhuận họng, giọng đã bớt khàn, không còn rõ như trước nữa rồi mới nói: "Thành Phong tiên sinh nói phải. Tiên sinh chỉ cần chỉ định rõ ngày là bàn quân vụ được rồi, hôm nay hai vị đã nghĩ ra điều mục gì chưa?"
"Từ lúc đồng tri lập minh ước với bọn ta là ta đã triệu tập ngay các phụ tá trong phủ đến, bao gồm viên quan các cấp của Từ châu, mấy hôm nay đã hoàn thành một quyển tập." Chu Quế chống một tay lên đầu gối nhìn Khổng Lĩnh đứng dậy, trình quyển tập ra trước mặt Thẩm Trạch Xuyên, đoạn nói tiếp, "Đó mới chỉ là ý tưởng thôi, cụ thể thế nào thì phải đợi đồng tri đồng ý đã. Ngươi xem xem, nếu có chỗ nào chưa ổn thì đêm nay chúng ta có thể đem ra bàn lại."
Tuy ông ta bảo phải đợi Thẩm Trạch Xuyên đồng ý, nhưng cũng bảo "đem ra bàn lại", chứng tỏ thực ra bọn họ đã chốt phần lớn nội dung trong quyển tập này rồi. Đây là cái vướng mắc hiện giờ của Thẩm Trạch Xuyên, y có tiền, song trong tay y lại không có thực quyền, để y có thể ngồi đây nói chuyện với hai người này, thái độ của Tiêu Trì Dã mới là mấu chốt. Chu Quế có thể cảm ơn y, thậm chí là tôn kính y, nhưng Chu Quế sẽ không vì thế mà trao cho y quyền quyết sách Từ châu, bởi vì bọn họ là liên minh chứ không phải quy thuận.
Thẩm Trạch Xuyên xem quyển tập, thư phòng yên tĩnh. Bên ngoài chỉ có Đinh Đào đang chơi với con chim sẻ, không có người hầu hạ qua lại quấy rầy. Khổng Lĩnh đang uống trà thì tự dưng thấy hơi thấp thỏm. Ông bình tĩnh quan sát biểu cảm của Thẩm Trạch Xuyên, song chẳng nhìn ra nổi bất cứ cảm xúc gì của Thẩm Trạch Xuyên. Thế là ông lại nhìn sang Chu Quế, lòng đã bắt đầu hơi sốt ruột, không khỏi thầm nghĩ.
Thẩm Trạch Xuyên còn trẻ mà lòng dạ đã thâm sâu. Ở chung với nhau mấy ngày rồi mà chẳng nhìn ra nổi rốt cuộc y hài lòng hay là không hài lòng, thành thử không thể bốc thuốc đúng bệnh. Bọn họ làm ra quyển tập này cũng là có ý thăm dò trước khi hành động.
Đến lúc trời sẩm tối, Thẩm Trạch Xuyên mới đóng quyển tập lại. Ngón tay y cà qua chén trà, không nói gì.
Khổng Lĩnh là cố vấn, khi nghị sự ở thư phòng thì không thể vượt quyền Chu Quế. Chu Quế bảo ông thắp đèn, vừa lúc cũng hơi nghiêng người quay mặt về phía Thẩm Trạch Xuyên, cẩn thận hỏi: "Đồng tri thấy sao?"
"Đại nhân đã ghi chép lại toàn bộ biến động giá cả củi gạo dầu muối của Từ châu mấy năm nay, khoản mục rõ ràng, ước tính ra thì chi tiêu năm sau sẽ không thành vấn đề. Ta thấy đại nhân còn viết cả lượng quân lương phải phát cho quân phòng vệ sau này. Đại nhân đã miệt mài cả đêm, bao quát toàn diện các mặt rồi." Thẩm Trạch Xuyên mỉm cười.
Chu Quế khẽ thở phào, ông cũng chẳng biết tại sao mình phải thấp thỏm nữa. Nghe Thẩm Trạch Xuyên nói thế, ông bèn bảo luôn: "Cái này một mình ta không viết được, may mà có Thành Phong với các vị đồng liêu. Vậy chúng ta bắt đầu bàn qua về phòng ngự tường thành nhé?"
Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên khựng lại: "Gượm đã, ta có một câu hỏi."
Chu Quế vội vàng nói: "Xin nói."
"Chi tiêu ước tính năm sau của Từ châu mà đại nhân tính, ngoài xây dựng lại quân phòng vệ, còn phải bồi thường một vạn sáu ngàn thạch lương thực cho hai vạn cấm quân, tổng cả hai quân là mười một vạn thạch lương thực." Thẩm Trạch Xuyên ngẫm nghĩ, "Đây là căn cứ vào hạn mức phát xuống trong năm được mùa năm ngoái của Từ châu, cũng đã được để dành ra dựa theo số dân đã xác định hiện tại của Từ châu, nhưng ta thấy còn một vạn thạch lương thực đại nhân đang để trống."
"Đúng vậy." Chu Quế đáp.
Tuy Tiêu Trì Dã bảo không cần thù lao, nhưng bọn họ không thể thật sự không cho. Một vạn sáu ngàn thạch lương thực này chỉ đủ để hai vạn cấm quân ăn trong hai tháng rưỡi, song thế là còn vượt cả mức bọn họ phát cho quân phòng vệ Từ châu hàng tháng rồi, tuy không thể cung cấp lương thực trọn một năm, nhưng cũng đã thật sự cố hết sức.
Chu Quế sợ Thẩm Trạch Xuyên thấy ít, bèn chân thành giãi bày: "Hôm nay ta đưa sổ sách của Từ châu cho đồng tri xem, chính là mong đồng tri và Hầu gia có thể thông cảm cho. Bởi vì Đại Chu năm nay vướng phải quá nhiều vấn đề, lương thực năm rồi của chúng ta phải cho hết từ Ly Bắc rồi lại đến núi Lạc, toàn là việc nằm ngoài dự tính. Quân lương những năm trước đều do một mình kho lương của Quyết Tây gánh, bây giờ lại đè lên hai châu Từ, Hòe, tình hình cụ thể của Hòe châu thì ta không nắm rõ, chứ như Từ châu bọn ta quả thực phải ăn tiêu tiết kiệm mới để dành ra được. Cũng không phải ta muốn than với đồng tri đâu, ta nói thật, lương thực cho hai vạn cấm quân của Hầu gia mà Từ châu tạm thời cung cấp hiện giờ là bọn ta đang phải ráng lắm mới gồng gánh được đấy, nhưng cũng chỉ có thể kham được một hai tháng mà thôi. May mà sắp đến vụ mùa thu, mấy ngày nữa là thu hoạch cho nên mới không đến nỗi cùng đường bí lối. Một vạn sáu ngàn thạch lương thực này của chúng ta, mong đồng tri sẽ nói lại với Hầu gia hộ Từ châu, dời sang năm sau không phải hòng ăn quỵt, mà là thật sự có quá nhiều thứ phải suy xét."
Tại vì Chu Quế lúc nào cũng lo nghĩ nên giữa trán đã xuất hiện nếp chữ xuyên (川). Ông đứng dậy, cất bước tà tà trong khoảnh trống, giãi bày với Thẩm Trạch Xuyên.
"Từ châu kiếm cơm dựa vào ông trời, nhưng không ai biết trước được năm sau ông trời có còn chịu thưởng cơm cho Từ châu hay không. Ta trông Đại Chu đã đến tình trạng này, sợ sang năm lại thêm cả chiến sự thì ruộng đồng mới khai khẩn của Từ châu sẽ bị tàn phá trong một sớm một chiều mất, đến lúc đó thậm chí dân chúng trong thành còn ăn không đủ no nữa là, có thành lập quân phòng vệ cũng không nuôi nổi. Chúng ta để dư ra nhiều quân lương không chỉ là vì muốn giữ lương để giữ mạng, mà còn để chuẩn bị cho thiết kỵ Ly Bắc nữa. Đồng tri, không phải bọn ta không chịu tăng hạn mức cho Hầu gia, mà là thiết kỵ Ly Bắc là hàng tuyến đầu tiên để kiềm chân bộ Hãn Xà của Biên Sa, bọn họ thực sự quan trọng hơn hai vạn cấm quân nhiều."
"Từ châu bằng lòng liên minh với hai vị, một nửa nguyên nhân là do ta bị án quân lương của Ngụy thị đả kích, nhờ thân phận Tiêu nhị công tử của Hầu gia mới bớt được nhiều nỗi lo. Tình nghĩa này là ta cho hai vị, nhưng cũng là cho thế tử gia. Tuy đồng tri đã hứa đường lương mã Đông Bắc vẫn có thể tiếp tục dùng, song ta vẫn phải chừa lại một đường lui, nói cho cùng thì Quyết Tây cũng là kho lương của Đại Chu, đó là khu vực tranh chấp của các gia tộc, đồng tri đã muốn thì Thái hậu lại càng muốn hơn."
"Những lời ta nói với đồng tri đều xuất phát từ tận đáy lòng," cuối cùng Chu Quế dừng lại, chậm rãi bái Thẩm Trạch Xuyên, nói, "mưu sinh thời loạn, chẳng dễ cho ai. Ta là châu phủ của Từ châu, an nguy của Từ châu là ưu tiên hàng đầu đối với ta. Lần này Hầu gia và đồng tri đã cứu nguy cho Từ châu, ta sẽ không ngần ngại vượt nước sôi lửa bỏng vì hai vị. Nếu năm nay Từ châu vẫn được mùa, năm sau một vạn sáu ngàn thạch lương thực này bọn ta có thể tăng thêm, nhưng Từ châu thật sự không thể cung cấp cho cấm quân giống như cho thiết kỵ Ly Bắc được. Ta cũng nói thẳng, sang thu mà Biên Sa xâm chiếm, hoặc là mùa xuân năm sau Ly Bắc mà thiếu lương thực, Từ châu sẽ cấp lương cho thiết kỵ Ly Bắc trước, sau đó mới đến cấm quân."
Ánh nến trong thư phòng mù mờ, Chu Quế ăn tiêu rất giản dị, ngoại trừ bữa thết đãi Thẩm Trạch xuyên với Tiêu Trì Dã ra thì thường ngày cả nhà chỉ ăn rau dưa đạm bạc, năm gặp thiên tai cũng đã từng phải nấu vỏ cây. Nay thoạt nhìn Từ châu có vẻ là địa phương giàu có nhất Trung Bác, song thật ra so với các nơi khác vẫn hỗn loạn hơn nhiều lắm, ông chịu cho lương thực là đã phải chịu áp lực rất lớn rồi. Khi Tiêu Trì Dã mới rời thành lần đầu tiên, Chu Quế đã từng đề nghị thiết kỵ Ly Bắc trợ giúp, đó chẳng phải đề nghị ngẫu hứng, mà là một ý nghĩ đã bén rễ trong đầu từ lâu.
Người ta nhắc đi nhắc lại án binh bại ở Trung Bác, nhưng người ngoài sẽ mãi mãi không bao giờ hiểu thấu. Vì án binh bại mà Chu Quế thậm chí còn sinh ra một cái bệnh, ban đêm nghe thấy tiếng còi hiệu, ông sẽ trằn trọc, trong lòng sẽ trào dâng cơn hoảng loạn. Bờ Trà Thạch thua quá thê thảm, tàn sát, tàn sát, hai chữ ấy truyền từ Đoan châu về tới tận Khuất đô, năm đó ai ai cũng nói về hai chữ ấy, nhưng máu chảy thành sông đối với Khuất đô chỉ là một nét bút trên tấu chương, còn đối với Trung Bác lại là hiện thực nhà tan cửa nát.
Từ châu may mắn thoát nạn chính là nhờ có thiết kỵ Ly Bắc. Trong mắt Chu Quế, hay thậm chí là tất cả mọi người ở Từ châu, thiết kỵ Ly Bắc quan trọng gấp nhiều lần cấm quân. Tiêu Ký Minh là vị thần binh từ trên trời rơi xuống, "thiết mã sông băng" chính là kim bài miễn tử cho hai vùng Đông Bắc Đại Chu trước kỵ binh Biên Sa. Lôi Kinh Chập dám giành Từ châu, nhưng lại không hề có ý định ở lâu, thậm chí cướp được lương xong là hắn lập tức chuẩn bị khoe công cho Khuất đô ngay, điều hắn sợ chính là Tiêu Ký Minh lại điều binh xuôi Nam một lần nữa.
Tiêu Ký Minh bị thương trong án quân lương, nhưng không ai trong bọn họ chứng kiến tận mắt, người chờ hắn không dám tin, người sợ hắn thì không dám đánh cược. Nếu nói phái trọng thần lão đại do Hải Lương Nghi cầm đầu dè chừng Tiêu Phương Húc, vậy thì lớp trẻ tiếp theo còn dè chừng Tiêu Ký Minh hơn.
Thư phòng tĩnh mịch, ánh nến lập lòe.
Thẩm Trạch Xuyên cảm thấy eo lưng mình đau mỏi, cổ áo y đã che đi vết cắn Tiêu Trì Dã để lại trên xương quai xanh. Thế nhưng điều lạ lùng chính là, đương giữa lúc nghiêm túc thế này, y lại nhớ tới gương mặt mướt mồ hôi của Tiêu Trì Dã, nhớ tới cánh tay mạnh mẽ của Tiêu Trì dã, nhớ tới những nụ hôn chu du bên cổ giữa hơi thở dồn dập của Tiêu Trì Dã.
Y nhớ tới hết thảy của Tiêu Trì Dã, nhưng lại chỉ không nhớ nổi Tiêu Trì Dã kém Tiêu Ký Minh ở đâu.
Thẩm Trạch Xuyên im lặng giây lát, đầu óc cũng chỉ lảng đi giây lát, rồi y nói: "Những điều mà đại nhân nói ta đều hiểu. Ta với Sách An đến đây tạm vay lương thực, sang năm xin trả đủ."
Chu Quế lập tức tái mặt, ông mở miệng toan giải thích: "Đồng tri, không phải bọn ta..."
"Vấn đề mà ta muốn nói với đại nhân không phải là các ngươi cho cấm quân quá ít lương thực, mà là các ngươi cho cấm quân quá nhiều lương thực." Thẩm Trạch Xuyên ra hiệu cho Chu Quế ngồi xuống, mạch suy nghĩ đã rành rọt, "Từ châu sẵn sàng cung cấp nhiều lương thực đến vậy cho cấm quân là đã đủ thấy thành ý. Nhưng như chúng ta đã đề cập đến lúc ban đầu, cấm quân sẽ chỉ dùng lương thực của Từ châu trong thời điểm này thôi. Quân lương sau này của cấm quân sẽ có nguồn cung, không cần phải phụ thuộc vào kho lương của Từ châu nữa."
Chu Quế tự nhận thức được sự yếu kém của mình nên không dám tự tiện nói tiếp, mà quay sang nhìn Khổng Lĩnh: "Thành Phong là người giám sát việc hoàn thành quyển tập này, nhiều việc ông ấy còn rõ hơn ta. Thành Phong, ông giải thích cho đồng tri đi."
Khổng Lĩnh đứng dậy, tì vào lưng ghế, nhưng lại hỏi: "Đồng tri chắc chắn sau này cấm quân sẽ không thiếu lương, lại còn bảo đường lương mã Đông Bắc cứ dùng như thường lệ, ta quả thực không nghĩ ra đối sách nào đảm bảo được điều này, xin cảm phiền đồng tri hãy giải thích cho bọn ta, không thì chỗ lương thực này vẫn phải mời cấm quân nhận lấy cho."
Thẩm Trạch Xuyên nhẹ nhàng đảo chén trà: "Trước tiên ta phải hỏi hai vị, sau này Từ châu vẫn định kiếm ăn bằng đất sao?"
Khổng Lĩnh nói: "Vị trí của Từ châu bị hạn chế, nếu không thế thì cầm cự kiểu gì?"
"Quan điểm của ta lại ngược hẳn với tiên sinh." Thẩm Trạch Xuyên đặt chén trà xuống, "Lúc đầu vị trí của Từ châu quả thực rất bất lợi, phía Bắc đụng Ly Bắc, phía Nam đụng Trà châu, phía Đông bị hai châu Đôn, Đoan chặn đứng, phía Tây lại bị thành Đan kiềm hãm, không dám tự ý động đậy cũng không thể tự ý động đậy. Nhưng đấy là khi Từ châu còn lệ thuộc vào Khuất đô, giờ các ngươi và Ly Bắc có đã có quan hệ sâu sắc, thành Đan đã không còn có thể dựa vào uy thế của Khuất đô để điều khiển Từ châu nữa, Đôn châu thì đang bị thổ phỉ chiếm giữ, rất nhanh thôi sẽ bị thanh trừng. Như vậy, ba mặt tường vây Từ châu đã sụp đổ, Trà châu còn lại không phải chướng ngại vật, mà là cơ hội."
Chu Quế lại ngồi thẳng dậy, ông vò nhúm áo choàng, dè dặt hỏi: "Ý đồng tri là sao?"
"Trà châu nằm dọc tuyến đường thủy nối đến Hà châu, sau án binh bại, thương nhân ở Hà châu đã lợi dụng tình hình để thét giá lương thực ở Trung Bác nhằm kiếm lợi nhuận từ lũ thổ phỉ. Con đường này nếu chỉ dùng cho người khác phát tài thì phí phạm lắm."
"Nhưng bây giờ thổ phỉ cũng đang lộng hành ở Trà châu, lại còn dính đến cả Nhan thị Hà châu, bọn họ sẽ không dưng cho Từ châu chúng ta mượn đường để làm ăn đâu." Giọng Khổng Lĩnh hơi cuống, "Vả lại chúng ta bán cái gì được cơ chứ? So với Hà châu thì Từ châu chẳng khác nào đồng không mông quạnh."
"Bán lương thực." Thẩm Trạch Xuyên nói.
Vừa nghe vậy, Chu Quế đã đứng phắt dậy: "Cái gì! Làm thế thì khác gì lũ gian thương cấu kết với quan lại Quyết Tây để buôn quan lương trục lợi không?"
"Đại nhân cứ từ từ." Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên rất bình tĩnh, bình tĩnh tới nỗi Chu Quế vô thức ngồi xuống lại. Y nói: "Sở dĩ có người thét giá để trục lợi từ quan lương ở Quyết Tây với Hà Châu là bởi các vùng Trung Bác đều đang thiếu lương thực, trong đó Trà châu là thiếu nhiều nhất. Ở Khuất đô, một lượng bạc có thể mua được hai thạch lương thực, ở Quyết Tây, một lượng bạc mua được năm đấu lương thực, nhưng ở Trà châu, một lượng bạc chỉ mua được hai đấu lương thực. Bạc trong tay thổ phỉ ở Trà châu đều là bạc vơ vét từ những bá tánh còn lại ở Trà châu, thế cho nên lương dân có hộ tịch mới không sống nổi, bí quá hóa liều, người đi làm thổ phỉ ngày càng đông. Đại nhân, Lôi Thường Minh - cũng chính là Lôi Kinh Chập, hắn có thể tăng quân số đến cỡ này chỉ trong có nửa năm cũng là vì căn nguyên đó. Cho nên nếu Từ châu chịu dùng giá hơi cao hơn giá niêm yết ở Khuất đô để bán lương thực cho Trà châu thì thực ra lại là đang giúp Trà châu đấy."
"Nhưng mà," Khổng Lĩnh hơi cau mày, "bọn ta mà bán lương thực cho Trà châu thì kho lương sẽ rỗng. Trong tay chúng ta chỉ có bạc thì khác gì hoàn cảnh hiện giờ của Trà châu đâu? Đến lúc đó lũ lương thương lừa lọc ở Quyết Tây với Hà châu sẽ chỉ càng moi tiền bọn ta thậm tệ hơn thôi."
"Hà châu ở xa, Từ châu mà muốn buôn bán với nó thì trong một hai năm này chưa cần phải vội. Lúc rời Khuất đô, ta có biết một ít về Hoè châu. Đợt quân lương lần này Hòe châu đóng góp một nửa, kho lương cực kỳ dồi dào. Phía Tây Nam bọn họ chính là thành Địch bao ngoài Khuất đô, thành Địch lại thông với cảng biển Quyết Tây, Hòe châu muốn buôn bán thông qua thành Địch nhưng vừa khéo lại thiếu tiền. Trước tiên Từ châu có thể bán lương thực cho Trà châu, sau đó dùng giá thấp hơn của Trà châu để mua lại từ Hòe châu, bạc còn thừa có thể trợ cấp cho các nơi khác, kho lương có thể duy trì ở mức dư dả mọi lúc, có thể cung ứng cho thiết kỵ Ly Bắc những lúc cấp bách, hoặc là Từ châu để lại một đường lui cho chính mình."
Cẩm y vệ có một nhiệm vụ gọi là "thính ký", chính là ghi lại cặn kẽ vật giá ở các khu vực phố xá. Lúc Thẩm Trạch Xuyên nhậm chức nam trấn phủ quản lý quân thợ của Cẩm y vệ, y có quyền xem ghi chép hằng năm về các nơi của Cẩm y vệ. Ban đầu Cát Thanh Thanh muốn sao ra bản nữa, nhưng Thẩm Trạch Xuyên đã thức thâu đêm để học thuộc tất cả. Y đã sớm cảnh giác một tương lai khó lường nên không chịu khinh suất giao phó một thứ quan trọng như vậy cho giấy tờ. Thực tế chứng minh y đã làm đúng, bọn họ rời Khuất đô quá gấp gáp, chẳng kịp mang gì theo. Nhưng y rời đi, mọi ghi chép, hồ sơ, sách vở cũ mà y đã đọc cũng rời đi cùng y.
Chu Quế suy nghĩ miên man, ông hết nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng nói: "Nhỡ Hòe châu mà không chịu..."
"Làm được! Từ Hòe châu đi về phía Đông sẽ là ải Lạc Hà, ở đây ta có thể dễ dàng chuyển được một ít hàng biên cảnh từ Ly Bắc thẳng đến cảng." Khổng Lĩnh càng nghĩ càng phấn khích, ông không kìm được đi đi lại lại liền mấy vòng, vỗ đùi đánh đen đét, "Làm được! Phải làm từ lâu rồi mới phải! Từ châu mà còn không biết linh hoạt thì chẳng phải sẽ vẫn mắc kẹt trong cái lồng giam như trước kia sao? Làm được, làm được!"
Thẩm Trạch Xuyên không hề giải đáp cho ông chuyện phải làm sao để tiếp tục sử dụng đường lương mã Đông Bắc, nhưng Khổng Lĩnh chẳng rảnh mà để ý đến nữa. Dường như ông đang nhìn thấy cơ hội phục hưng của Từ châu trong ánh nến. Chuyện của Lôi Thường Minh khiến ông cảm thấy Thẩm Trạch Xuyên là người đi đường "quỷ", nhưng giờ ông đã quên sạch rồi. Ông toan kéo Thẩm Trạch Xuyên nồng nhiệt cảm ơn, có điều vừa đưa tay ra thì lại nhớ đến Tiêu Trì Dã, thế là lại vội vàng đúng phép tắc rụt tay về, song miệng không ngớt lời: "Nếu thế, mấy năm sau mà có nhiều lương thực hơn thì cũng chẳng sợ bị tồn đọng mốc meo trong kho nữa."
"Vậy giờ nói đến chuyện quân phòng vệ," Chu Quế nói qua cái bàn, "cả chuyện phòng ngự tường thành nữa."
Thẩm Trạch Xuyên uống trà nóng, còn chưa lên tiếng thì bỗng thấy Đinh Đào ngoài cửa thò đầu vào trong phòng vẫy tay rối rít với mình.
"Sao thế?" Thẩm Trạch Xuyên đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Đinh Đào vừa mới ra ngoài, cậu chàng chạy vội đến độ mặt đầu cổ lút mồ hôi. Cậu há miệng nói: "Công tử, công tử! Về rồi!"
Chu Quế và Khổng Lĩnh cũng lại gần, thấy Đinh Đào câu trước vừa mới còn đang kích động, ngay câu sau đã tự dưng nhắm mắt òa khóc. Dường như Thẩm Trạch Xuyên cảm nhận được điều gì đó, ngỡ ngàng bước qua cửa. Quả nhiên nghe thấy Đinh Đào nghẹn ngào: "Công tử! Các ca ca về rồi! Kiều Thiên Nhai cũng đã về rồi! Cả sư-"
Thẩm Trạch Xuyên đã nhanh chân rảo bước khỏi cửa đi ra sân, bên ngoài tối đen như mực. Tay y hãy còn bưng chén trà, một ít trà nóng vãi ra lúc y đi làm ngón tay đỏ ửng cả lên, vậy mà hình như y còn chẳng nhận ra, hoàn toàn không cảm thấy gì. Y đi một mạch ra ngoài phủ, con đường rất ngắn, nhưng người lại vã mồ hôi.
Bên ngoài phủ có mấy chiếc xe ngựa chở hàng đang đỗ, vài bóng người cao lớn đứng rải rác dưới đèn lồng. Người thấp hơn một ít vẫn đang khoác áo choàng, nghiêng người đứng nghỉ cạnh xe ngựa.
Ngực Thẩm Trạch Xuyên phập phồng, vành mắt đã hoe đỏ mà lại dằn xuống không chịu để lộ ra ở đây.
Nghe thấy tiếng động, Kỷ Cương mới quay lại, trông thấy Thẩm Trạch Xuyên, nhưng ông quên mất bậc thềm đá trước mặt nên suýt nữa vấp ngã. Ông để lộ ra mái đầu bạc rối mù, đôi môi mấp máy, còn chưa kịp nói tên, gương mặt già đã giàn giụa nước mắt.
"Xuyên..." Kỷ Cương tựa như một đứa trẻ đầu bạc, vừa giận mình không gọi nổi một câu hoàn chỉnh, vừa luýnh quýnh vẫy tay, "con, con..."
Thẩm Trạch Xuyên bước liền hai bước xuống thềm đến dìu Kỷ Cương. Kỷ Cương trở tay nắm ngược lại cánh tay Thẩm Trạch Xuyên, nhìn y một lượt từ trên xuống dưới. Cuộc đời ông đầu tiên làm Cẩm y vệ ở Khuất đô, rồi đến làm thợ rèn ở Đoan châu, sau đó thì gặp đại nạn mất cả vợ lẫn con, chỉ là trước mặt người khác ông sẽ luôn tỏ vẻ cứng rắn. Ấy vậy mà giờ phút này khi nhìn thấy Thẩm Trạch Xuyên, ông lại không kiềm chế nổi dòng lệ tuôn rơi lã chã như suối.
"Xuyên nhi..." Kỷ Cương lau nước mắt bằng ngón tay chai sạn, nhìn đi nhìn lại Thẩm Trạch Xuyên, ngàn vạn lời muốn nói đều hóa thành một câu "Không sao là tốt rồi".
Ông long đong mệt mỏi, đã gầy đi nhiều lắm. Tề Huệ Liên ra đi khiến ông không yên tâm nổi, vì sợ Thẩm Trạch Xuyên sau khi rời Khuất đô phải chịu khổ, ông đã cấp tốc thúc ngựa chạy một mạch, ăn không ngon ngủ không yên. Hết thảy những khổ sở ông mang đều đè trĩu lên sống lưng già lọm khọm, ông đã sớm chẳng còn là Kỷ Cương danh vang thiên hạ nữa, nhưng tấm thân xơ xác này của ông vẫn sẵn sàng che mưa chắn gió cho Thẩm Trạch Xuyên. Vì đứa con này, ông có thể tức tốc vượt ngàn vạn dặm, cũng có thể đương đầu với hào kiệt trong thiên hạ. Ông thật sự chẳng cầu mong điều gì hết, chỉ mong cho Thẩm Trạch Xuyên một cuộc đời thật bình yên.
"Sao lại gầy thế này!" Kỷ Cương không kìm được thốt lên.
"Sư phụ," giọng Thẩm Trạch Xuyên run run, "sao sư phụ lại gầy đi nhiều thế."
"Ta già rồi, khổ nhiều là không chịu nổi." Kỷ Cương cuống cuồng gạt nước mắt, phấn chấn nói, "Giờ gặp được con là sư phụ khỏe hẳn rồi!"
Kiều Thiên Nhai gạt chén trà rơi vỡ ra, quỳ một gối xuống đất, toan xoa dịu bầu không khí ảm đạm, hắn bèn cười: "Tuy đi đường mất hơn mấy tháng nhưng may mà nhiệm vụ không thất bại. Chủ tử, thưởng cho bữa cơm chén rượu được không? Sư phụ, chúng ta ngồi xuống rồi nói tiếp!"
***
Trong cái viện vốn đã chẳng lớn chật ních những người với người, Khổng Lĩnh dặn nhà bếp làm nóng chảo để xào thức ăn, kê một cái bàn ở ngay giữa sân, lấy Mã Thượng Hành ra thết đãi tẩy bụi cho Cẩm y vệ và nhóm cận vệ Ly Bắc.
Kiều Thiên Nhai dùng đũa đuổi theo con chim sẻ béo tròn của Đinh Đào, nói: "Người ta ai cũng chạy gầy rộc cả người, đằng này ngươi thì lại cho nó ăn đến loáng cả mỡ, tính chuẩn bị cho các ca ca nhắm rượu đấy phỏng?"
Đinh Đào vốn đang vui phơi phới, nghe thấy thế thì vội vàng bọc con chim lại la lên: "Không cho!"
Cốt Tân đói như thuồng luồng, lúc cắm mặt và cơm cũng không quên cáu kỉnh duỗi đũa đánh Kiều Thiên Nhai: "Ngươi ngứa da hay gì? Sao cứ phải bắt nạt trẻ con thế nhỉ."
"Lúc đi có cắt bớt cơm của ngươi đâu," Thần Dương vừa uống rượu vừa nói, "sao mà lại đói đến mức này?"
"Cốt huynh đệ chia hết đồ ăn cho trẻ con ăn xin dọc đường," Phí Thịnh mới đi theo bọn họ, hắn biết tương lai tất cả sẽ là người cùng đường nên cũng chỉ toàn lựa lời hay mà nói, "ta thấy Cốt huynh đệ rất là nhân từ nghĩa hiệp, bỏ ra hơi bị nhiều tiền để mua bánh bao cho chúng nó đấy."
"Cứu nguy không cứu nghèo," Thân Dương chân thành khuyên, "cái thói cứ thấy người ta khóc là mềm lòng của ngươi phải sửa đi thôi. Giờ ở đâu chả thiếu ăn, không phải không cho ngươi làm việc tốt, nhưng mà phải biết một vừa hai phải."
"Huynh tiêu hết tiền rồi à?" Đinh Đào nằm bò ra hỏi, "Tân ca, chẳng phải lần trước huynh còn bảo sẽ đưa cho ta sao? Ta tích cho huynh cưới vợ mà. Ta đã bảo cứ để đấy ta giữ cho, ta ghi rõ vào rồi đây." Vừa nói cậu vừa lôi cuốn sổ ra, "Tết năm ngoái, huynh vay ta ba đồng uống rượu còn ghi trong còn đây này. Tất nhiên là tí tiền đó thì ta cũng không quan trọng gì đâu, ta không cần, thật đấy ca, ta chính là..."
Cốt Tân ăn đã rồi nhét bông mang theo người vào tai phải, quay sang bên trái hỏi: "Rượu nhà đúng không? Lấy cho ta một vò."
"Chỉ uống ba chén thôi," Kiều Thiên Nhai đã buông đũa từ lâu, hắn nói, "lát nữa còn phải báo cáo với chủ tử của ta, ngươi say bét nhè là quên mất Hầu gia phạt lần trước rồi đấy à? Thời điểm này ta khuyên ngươi làm việc cho cẩn thận vào."
Bình thường hắn toàn cười đùa cợt nhả, nhưng trước đây hắn từng là Đồng tri Cẩm y vệ, giờ lôi dáng điệu ấy ra trông quả thực khá có uy. Giọng điệu thì hòa nhã, mà lời nói lại không hề dễ nghe như vậy.
Cốt Tân khó chịu nhăn mặt, song vẫn gật đầu: "Thèm thật mà, cả tháng ta chưa uống rượu rồi."
Tràng liến thoắng của Đinh Đào dần tắt. Cậu bé tuổi nhất trong đám bọn họ nên trước giờ toàn được chăm như em trai, chưa ca ca nào từng ki bo không mua kẹo cho cậu. Chính vì thế nên cậu mới chẳng sợ ai, ai cũng dám thân. Cậu trời sinh tinh mắt, đặc biệt nhạy cảm với những biến động cảm xúc giữa người với người. Cậu nhận ra các ca ca đang không thoải mái như vẻ bề ngoài, bởi vậy cậu bế con chim sẻ con của mình lên, ngoan ngoãn ngồi yên một bên, không làm ồn cũng không làm loạn.
Cơm nước xong xuôi, Khổng Lĩnh lại cho người dọn dẹp viện để lấy chỗ nghỉ ngơi cho các vị khách đã bôn ba đường dài. Giờ đã là nửa đêm, Thẩm Trạch Xuyên bèn sai Đinh Đào dẫn Kỷ Cương đi nghỉ, mấy người dẫn đầu đều có việc để trình báo nên đứng xếp hàng ngoài hiên, chuẩn bị lần lượt đi vào.
"Vào ngồi cả xuống đi, có chuyện thì cùng nói." Đến khi tất cả đã vào đông đủ, Thẩm Trạch Xuyên ngồi ở ghế chủ hỏi Thần Dương trước tiên, "Chuẩn bị quân lương suôn sẻ chứ?"
Thần Dương ngồi ngay ngắn, hắn chỉnh sửa lại câu từ một lát mới thưa: "Không suôn sẻ, đúng như công tử dự đoán trước khi bọn tôi đi, quan viên Hòe châu kiếm đủ mọi cách chầy bửa, mãi không chịu bắt tay vào chuẩn bị. Lúc đó chiến sự Ly Bắc cấp bách, sắp hết kỳ hạn hai ngày của chủ tử nên tôi sốt ruột đến nỗi phát cáu lên, phải đến khi Khương đại nhân thủ vệ ải Lạc Hà đứng ra thì Hòe châu mới đồng ý phát lương. Cũng may mà kịp, đi thẳng bằng đường lương mã nên mới không làm bê trễ quân tình." Nói tới đó, hắn im lặng chốc lát rồi tiếp tục, "Tôi gặp thế tử gia ở Ly Bắc, thế tử gia bị thương nặng lắm, nghe nói chủ tử bị bao vây ở Khuất đô thì muốn dẫn binh đi đón, nhưng tiếc là bị vương gia bác bỏ."
Thẩm Trạch Xuyên không hỏi cụ thể nữa mà quay sang Cốt Tân: "Lúc ngươi đến Từ châu điều lương, Chu Quế đâu có khó tính như châu phủ Hòe châu đâu, sao cũng nhăn nhó thế?"
Cốt Tân bị gọi đến tên thì lại hơi giật mình. Mọi người ở đây đều nhận ra hắn đang không tập trung, Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn, hắn mới nói: "... Đúng là lúc đến Từ châu giám sát chuẩn bị quân lương không có ai gây khó dễ cho tôi thật. Đã gửi cho quân ở tiền tuyến từ sớm rồi, lại còn gặp được vương gia ở rặng Đông dãy Hồng Nhạn nữa."
Hắn nói không nhanh, rồi lại ngưng lại ngập ngừng mất một lúc.
"Tôi nghe nói chủ tử rời Khuất đô nên chờ người về nhà mãi. Sau đó gặp Thần Dương ở trong quân mới biết chủ tử đang ở Từ châu, nên là lại chạy đến đây."
Ly Bắc nằm ở phía Bắc Từ châu, lẽ ra bọn họ phải đến nơi sớm hơn Kiều Thiên Nhai mới phải.
Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên gõ nhẹ xuống mặt bàn, y lia mắt qua bảo Kiều Thiên Nhai: "Ngươi thì sao? Kể rõ đi."
Kiều Thiên Nhai gác tay lên tay ghế, đáp nhanh: "Tôi nhận lệnh của chủ tử đi tìm người nên đã điều tra dấu vết trong Tiết phủ, phát hiện Tiết Tu Trác chuyển sư phụ sang chỗ người môi giới ở Đông Long, nhưng tung tích của tiên sinh thì không rõ. Chúng tôi chậm một bước... Không ra được khỏi cổng thành nên chỉ đành trốn trong Khuất đô." Hắn vừa nói vừa nhìn Phí Thịnh, "Đúng lúc hắn cũng đang dẫn theo người trốn bọn thế gia, bọn tôi phải vắt óc tìm cách ra khỏi thành, Hàn Thừa bao vây Khuất đô chặt tới nỗi con kiến còn không lọt. Bọn tôi thật sự hết chỗ nên mới phải trốn trong mai trạch của Hầu gia. Lúc ở trong mai trạch, tôi vừa may phát hiện sơ đồ bố trí cống rãnh của Khuất đô mà Hầu gia lấy được từ chỗ Phan gia."
Đây là vật Tiêu Trì Dã lấy được từ tay Phan Lận lúc mở tiệc thăng tước, lúc đó hắn định bụng để lại một thứ phòng ngừa bất trắc cho mình, chẳng ngờ hi hữu thế nào mà lại thành chìa khóa cho đám Kiều Thiên Nhai thoát khỏi Khuất đô.
"Bọn tôi bò ra bằng đường cống," Phí Thịnh nói, đoạn giơ tay ra so ngón tay, "cống trên phố đều là cống mới hết, không biết có phải ý định của Hầu gia hay không mà tất cả đều ngoài hẹp trong rộng, ở những đoạn khô ráo còn có cả đuốc với một ít lương khô nữa. Một nhóm hơn năm mươi người bọn tôi dựa vào chỗ lương khô này, lòng vòng hơn mười ngày với tám đại doanh, cuối cùng đến gần núi Phong thì ra được khỏi Khuất đô."
"Sau khi ra ngoài thì phát hiện kiểm tra trên quan đạo trong tám thành rất nghiêm ngặt, thế là phải bỏ lại hết vàng bạc ngọc bội trên người, cải trang thành du thương rồi đi đường vòng ở phía Nam thành Thuyên đến Trà châu, xong lại từ Trà châu đến Từ châu." Kiều Thiên Nhai nói, "Nửa tháng trước khi đến Từ châu, bọn tôi nghe nói Hàn Thừa đã đưa hoàng tự vào cung. Nhưng sau khi rời Trà châu thì tin tức bị cắt nên sau đó thế nào không rõ, những cái khác phải chờ thư của Cát Thanh Thanh thôi."
Thẩm Trạch Xuyên trầm ngâm suy nghĩ, không ai quấy rầy. Y nghe thấy tiếng bước chân của Đinh Đào ở dưới hành lang, đến lúc Đinh Đào đi tới cửa, y mới nói: "Hai ngươi cũng mệt rồi, đêm nay theo Đinh Đào đi nghỉ trước đi."
Phí Thịnh tinh ý nên không hấp tấp bộc bạch lòng trung thành ngay đêm nay, hắn mau mắn đứng dậy, xưng chủ tử với Kiều Thiên Nhai rồi lui đi.
***
Ánh nến khẽ bùng lên lập lòe.
Từ lúc nãy đến tận bây giờ, Cốt Tân vẫn không hề ngẩng đầu mở miệng tiếp, hắn chìm trong ánh sáng tù mù, bóng nến chiếu lên sườn mặt hắn như hai bóng người nhỏ đang xông vào vật lộn nhau.
Thẩm Trạch Xuyên điềm tĩnh đến kỳ lạ, y hỏi: "Hai ngươi gặp chuyện gì ở Ly Bắc?"
Thần Dương nâng tay che đi nửa mặt, khuỷu tay chống lên tay ghế. Hắn nói: "... Tôi ở với thế tử, không gặp chuyện gì, là Cốt Tân."
Chung quanh tĩnh lặng như tờ, Cốt Tân khó nhọc tháo từng chiếc cúc một, cởi áo ra rồi quay lưng lại, toàn bộ lưng hắn phô ra lõa lồ trước mắt Thẩm Trạch Xuyên. Hắn nói: "Những việc này đáng nhẽ ra phải báo thẳng cho chủ tử, nhưng mấy hôm nữa chủ tử mới về nên theo như chủ tử đã dặn dò ở Khuất đô, tôi có thể bẩm báo cho công tử trước. Tôi đến nơi giao chiến ác liệt nhất, vương gia với Tả soái đều bình an. Sau khi kiểm tra xong quân lương thì tôi được tạm xếp vào nhóm tiên phong trong đội trinh sát ban đầu, vật lộn với kỵ binh bộ Hãn Xà hàng ngày. Không nhớ là ngày nào nữa, tôi đang dẫn tiểu đội về theo rặng Đông núi thì trên đường gặp mai phục."
Tấm lưng bị khoét rữa nhừ, những chỗ nặng đã cạo sạch, còn những chỗ quấn băng vẫn có thể thấy máu đang rỉ ra.
"Tôi bị trúng một tên nhưng thoát được. Ban đầu tôi tưởng là người của bộ Hãn Xà nên mới dẫn hai trăm anh em còn lại đi vòng qua đồng cỏ bộ Hãn Xà hay lui tới, đi từ đầm lầy Đồ Đạt Long Kỳ quay về, nào ngờ ngay đêm đó Đồ Đạt Long Kỳ lại gặp mai phục." Cốt Tân kéo áo lên, hắn vừa đóng cúc vừa nói, "Công tử, tôi xuất thân làm lính trinh sát, có thể được vương gia tuyển vào làm cận vệ chính là nhờ đôi tai đôi mắt. Mấy năm nay ở Khuất đô tuy không bì được với trước kia, nhưng sau khi chủ tử khuyên răn tôi cũng không còn dám lơ là nữa, nhất là trên chiến trường thì lại càng cẩn trọng. Đêm đó tuyến đường hành quân của tôi đều là lệnh truyền thẳng xuống từ bên trên, không hề trao đổi qua với bất kỳ ai khác, thế mà lại bị phục kích những hai lần, vậy nên tôi mới bắt đầu nghi trong quân có mật thám của bộ Hãn Xà."
"Trên đường bỏ chạy lần hai tôi phát hiện tên có độc, độc này trước đây Đinh Đào từng tẩm lên kim sắt rồi, là đồ từ rặng Tây dãy Hồng Nhạn. Lúc ấy lưng tôi bị rữa rất ghê, lại còn bị đuổi sát nút trong đầm lầy, rồi bị côn trùng độc cắn, không chịu nổi, đến tảng sáng thì bắt đầu lên cơn sốt."
Cốt Tân nói đến đó thì dừng lại.
Giọng hắn nặng nề, chốc chốc lại dừng lại như thể phải liên tục xác nhận để đề phòng mình nói sai một chữ nào đó, hắn biết những lời tiếp theo mang ý nghĩa gì.
"Ngựa của bọn tôi chết đuối trong đầm lầy, tôi không đi được. Đi hơn mười dặm về phía Nam Đồ Đạt Long Kỳ là đến được doanh thường trú của thiết kỵ Ly Bắc, nhưng điều kỳ lạ chính là hôm ấy không có một ai đi tuần, tôi để tiểu tướng thân tín chạy về trước, còn mình thì ở yên đấy chờ viện binh. Kết quả đợi từ chiều tối đến sáng sớm ngày hôm sau vẫn không có ai đến. Tôi sợ mật thám sẽ nhân cơ hội đó tuồn vào doanh thường trú nên cố gắng chịu đựng chạy về. Tôi cửu tử nhất sinh lết về đến doanh địa thì lại bị thu đao tống giam, ở một đêm trong nhà lao dùng để giam tù binh Biên Sa, ngày hôm sau thì bị áp giải vào lều, do tướng lĩnh của doanh thường trú Quách Vi Lễ chủ thẩm."
Cốt Tân không nói chi tiết thẩm vấn thế nào, hắn cũng không muốn nhớ lại, đối với hắn đó không phải là đau đớn về mặt thể xác, mà là sự sụp đổ của một ý niệm nào đó.
Hắn nói nhẹ tênh: "Bọn họ bảo tôi tư thông với bộ Hãn Xà, khiến cho toàn bộ quân tiên phong ở phía Đông Đồ Đạt Long Kỳ đêm đó bị tiêu diệt, còn cắt quân hàm của tôi, bắt tôi khai thật có phải nhận được chỉ thị của kẻ khác hay không. Việc tôi không làm thì sao tôi biết được, tôi chất vấn vì sao doanh thường trú lại hai lần liên tiếp lờ đi quân báo xin viện trợ của tôi, bọn họ bảo không nhận được. Dựa theo quân luật, tôi phải bị ba tướng hội thẩm, sau đó thống soái đương nhiệm tự mình phê duyệt mới có thể chém, nhưng Quách Vi Lễ cứ khăng khăng rằng thế tử bị trọng thương chưa lành nên bọn họ có quyền đại diện, nếu không phải hôm ấy Thần Dương đến đúng lúc thì tôi đã không được gặp công tử rồi."
Thẩm Trạch Xuyên khều cây kim bạc vào bấc đèn, ngọn lửa tắt phụt. Y nhìn xoáy vào cây nến đang rơi lệ, trong phút chốc, vô vàn ý nghĩ đã vụt qua trong đầu. Y thậm chí còn không cần Thần Dương với Cốt Tân nhắc cũng nhớ trong sổ chức vụ của bộ Binh, Quách Vi Lễ là người do Tiêu Ký Minh tự mình đề bạt lên.
***
Tiêu Trì Dã lần theo dấu vết Lôi Kinh Chập để lại, đuổi một mạch đến phía Bắc doanh địa cũ. Hắn xuống ngựa bốc một nắm đất, hơi nheo mắt nhìn về phía trước.
Đàm Đài Hổ vừa trông về phía dãy núi vừa nói: "Đi tiếp về phía Bắc sẽ đến đường biên Ly Bắc, chúng không dám đi về phía ấy đâu, chỉ có thể chia nhau ra trốn thôi. Chủ tử, tôi nghi hắn đang ở đây, cứ đuổi như vậy hao sức lắm."
"Đúng là hắn đang ở đây thật," Tiêu Trì Dã xòe tay ra, "lại còn chia thành nhóm nhỏ mà chạy, dùng lưới lớn đương nhiên không bắt được, nhưng bây giờ chúng ta mà phân tán thì lại rơi vào bẫy của đối phương. Hắn không chịu đánh trực diện với ta là vì không đọ nổi với lực lượng của cấm quân, sợ người của mình bị đánh hỏng tinh thần. Đây là địa bàn quen của bọn chúng nên mới tìm đủ mọi cách để dụ chúng ta chia nhóm theo, dễ dàng hạ từng nhóm một."
"Chúng ta cũng không có đủ kỵ binh," Đàm Đài Hổ nhìn kỹ địa hình, "lũ chó này gian gớm!"
"Bình tĩnh." Tiêu Trì Dã đứng dậy.
Mãnh đã đi tuần về, nó đậu xuống vai Tiêu Trì Dã, đứng trong gió đêm cùng với Tiêu Trì Dã. Gió rì rào lay động bụi cỏ, vài cọng lá liễu lơ thơ trước mặt.
"Trong năm binh chỉ lửa là mạnh nhất [1]." Tiêu Trì Dã lại lên ngựa, "Ta phải đốt cho hắn không còn chỗ để mà trốn nữa mới thôi."
Đàm Đài Hổ cũng lên ngựa theo: "Nhưng chỗ này lắm cây quá, nếu mà đốt thì chỉ sợ lửa sẽ lan đến tận thảo nguyên Ly Bắc mất."
Tiêu Trì Dã ngồi trên ngựa bật cười, bảo Đàm Đài Hổ: "Ta có bảo ngươi đốt ở đây đâu. Đi đi, đến tất cả các thôn trấn lớn nhỏ dọc đường bảo bọn họ dán cáo thị, chỉ cần chứa chấp phỉ tặc thì sẽ bị chém một loạt ngay trước ngựa. Nhưng nếu báo cho cấm quân, tiền sẽ được cân theo đầu người, có bao nhiêu ta thưởng bấy nhiêu. Bảo thêm cho bọn họ, Từ châu sắp ban hành cáo thị chiêu binh rồi, ở chỗ khác không có đâu, một ngày có thể cung cấp ba bữa, trong đó ưu tiên những ai đã nhận được tiền thưởng của cấm quân. Lôi Kinh Chập không muốn bị chúng ta tìm thấy thì ta sẽ tự khua hắn ra."
Đàm Đài Hổ đắn đo lên xuống mấy lần, cuối cùng vẫn nói: "Nhưng tưởng chúng ta không có tiền..."
"Lúc nào về báo đúng lại số cho Lan Chu," Tiêu Trì Dã thúc ngựa đi, nhưng rồi lại ghìm cương quay đầu lại bảo thêm một câu, "bộ có mấy xu mà Nhị công tử cũng không móc ra được chắc?"
Đàm Đài Hổ có vẻ ngại.
Tiêu Trì Dã xoay chiếc nhẫn ban chỉ, mặt lạnh như tiền, "Ha."
===
• Tác giả có điều muốn nói:
[1]《Kỷ hiệu tân thư》
Nói một chút về lương thực, trong đây 1 thạch ≈ 45kg. Khuất đô có kho lương riêng, giá lương bình thường sẽ không dao động quá mạnh, quan viên có trợ cấp hàng tháng, giá ở Quyết Tây tương đối cao. 1.6 vạn thạch tính sơ sơ có thể nuôi 2 vạn cấm quân trong hai tháng rưỡi, nhưng đây là dựa trên nền tảng là cấm quân không có kỵ binh, không phải đi đi lại lại, không có chiến sự, mình tính sơ sơ thôi chứ cũng chưa chắc đã tính đúng orz.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro