Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 97-102

Chương 97: Ân oán.

Edit: Hà My

Beta: Sakura

Lưu Binh cắn hạt óc chó răng rắc: “Ở sân nhỏ lúc sáng, tôi cho rằng có chuyện gì nên mới đi xem. Cái nội dung này buổi sáng diễn qua một lần, tại sao buổi tối lại diễn nữa.”

“Ai biết được.” Phan Hiểu Huyên đưa cả hộp ô mai cho Đường Nhược nói: “Có lẽ người ta rảnh rỗi đến hoảng nên muốn biểu diễn một chút, anh không biết à, Tô cô nương là sinh viên khoa biểu diễn của trường em đấy.”

Lưu Binh nói: “Không trách được, khóc là khóc luôn.” Nhét hạt óc chó vào miệng, lại đưa mấy hạt cho Điền Hải: “Em nói chúng ta đi đùa giỡn cái khác, bọn họ có thể diễn vở khác không? Cái vở này đã diễn rồi có chút không thú vị ah.”

“Anh Lưu, hình như bọn họ không phải đang diễn trò, bọn họ đang cãi nhau…” Điền Hải nhận hạt óc chó, bắt đầu lột vỏ.

“Vậy sao.” Lưu Binh lại giương mắt đi nhìn.

“Ô ô ô…” Tô Tiêm Ảnh đang trình diễn khóc thút thít nỉ non, khóc thê lương trầm bổng, giống như tiếng than địa ngục.

Ả đảo mắt, thấy được Bạch Thất và Đường Nhược mà mình đang chờ.

Vì vậy, chuyển bước chân nhào tới chỗ đó.

Đoàn đội Tùy Tiện tuy ngồi ở vị trí đầu tiên nhưng vẫn cách xa hiện trường sự cố, Tô Tiêm Ảnh bổ nhào về phá trước vốn không thể trực tiếp bổ nhào vào bọn họ, ả lại chống thân thể chạy chậm về phía trước một khoảng.

Hồ Hạo Thiên trông thấy một người nước mắt đầm đìa chạy về hướng bọn họ, lập tức run tay vẫn còn bóc hạt dưa, dựng tường đất ngay trước mặt ả: “Cô gái, chạy sai rồi chạy sai rồi, bên này là chỗ xem.”

Quần chúng vây xem: “…”

Lời nói ác độc vô hình trí mạng!

Rõ ràng coi đối phương thật sự là con hát rồi!

Tô Tiêm Ảnh nghe Hồ Hạo Thiên nói vậy, nhìn nhìn vẻ mặt mọi người bên cạnh cũng là vẻ mặt “Cô mau trở về diễn tiếp”, thân thể có chút không vững, nước mắt rơi tí tách trên mặt đất: “Vì cái gì, vì cái gì các người đối với tôi như vậy, đến cùng tôi đã làm cái gì?”

Hồ Hạo Thiên không hiểu: “Cô làm tốt vô cùng, cống hiến thời gian rảnh vì mọi người…”

Nữ chính số 2 từ “sân khấu” đã chạy tới, muốn kéo Tô Tiêm Ảnh, bị Phạm Vân Giang đang chạy tới áp chế ngừng lại: “Chị Triệu, tôi xem chị là đàn bà mới hạ thủ lưu tình đấy, chị còn cố tình gây sự tiếp, đừng trách tôi trở mặt không nhận người.”

Người phụ nữ chửi bới: “Rõ ràng là ả khiêu khích trước đấy chứ, cô ta bị tâm thần, anh còn yêu thắm thiết cô ta, chắc cũng bị tâm thần.”

Tô Tiêm Ảnh nhìn Phạm Vân Giang, lại nhìn chằm chằm vào Đường Nhược, thẳng thắn nói: “Đường Nhược, tại sao cậu lại đối với mình như vậy, có phải do anh Vân Giang yêu mình, cho nên cậu mới làm bộ không biết mình? Nếu quả thật bởi vì anh Vân Giang, mình trả anh ấy lại cho cậu ah, cậu yêu anh ấy như vậy, tại sao lại làm lơ anh ấy, cậu rõ ràng yêu anh Vân Giang, trước không phải nói không phải anh ấy không lấy chồng sao? Sao cậu lại hà tiện như vậy gặp một người yêu một người…”

“Ha ha!” Thời điểm nghe tới câu nói sau cùng, Đường Nhược vươn tay, trực tiếp ném ra một quả cầu nước.

Quả cầu nước này to gấp đôi lúc tay trơn ném ra kia …

Đủ để chứng minh Đường Nhược rất giận.

Trước kia, cô không biết Tô Tiêm Ảnh, vì vậy lúc cô nhìn thấy ả muốn đến gần Bạch Thất, cô cũng chỉ là dùng thái độ cảnh cáo.

Mà hôm nay cô đã sớm hiểu được ân oán trước kia của hai người.

Như Tô Tiêm Ảnh nhắc tới chuyện trước khi cô đến, Đường Nhược cũng nhịn, dù sao sự tình chủ trước đã làm không thể xóa nhòa.

Nhưng cô ta lại nói cô gặp một người yêu một người..

Nói như vậy tựa hồ nói tình cảm Đường Nhược cô với Bạch Thất như là tìm người tùy tiện ngủ vậy!

Như vậy, đương nhiên Đường Nhược sẽ giận.

Con thỏ nóng nảy đều sẽ cắn người, huống chị Đường Nhược còn không phải thỏ!

Nhưng mà tên băng của Bạch Thất còn nhanh hơn cầu nước một bước, nó bắn xuyên thẳng qua sát miệng Tô Tiêm Ảnh, khiến khóe miệng chảy máu.

Theo sau tên băng bay vọt ra cùng lúc còn có bóng ảnh màu đen của Bạch Thất, chỉ thấy bóng dáng màu đen lướt qua tường đất Hồ Hạo Thiên dựng, tay áo theo gió bay lên, đến trước mặt Tô Tiêm Ảnh, nhấc chân trực tiếp đạp ả xuống mặt đất.

Ánh trăng chiếu lên người Bạch Thất, như sương như tuyết.

Anh từ trên cao nhìn xuống, như nhìn một con sâu cái kiến nhìn ả.

Ngay cả nói đều lười nói với ả.

Cái tay kia vừa giơ, một đoản kiếm trực tiếp từ không trung hình thành!

“Tiểu Bạch!”

“Không được!”

“Tiểu Bạch, bình tĩnh một chút!”

Hồ Hạo Thiên là người thứ nhất hét lên, thứ hai chính là Đường Nhược, sau cùng là Phan Đại Vĩ.

Bọn họ thấy Bạch Thất bay vút đi, lại xuất đao trong tay, cũng biết Bạch Thất muốn làm gì.

Ba người đồng thời lên tiếng, mục đích cũng chỉ có một.

Hạ kiếm lưu người!

Đương nhiên, bọn họ cũng không phải vì Tô Tiêm Ảnh chết cảm thấy đáng tiếc, mà là bên này qua lại nhiều người như vậy, trước mặt bao người, giết người không tốt công đạo với mọi người.

Quy tắc xã hội dù đã không còn tồn tại, điều lệ căn cứ vẫn phải tuân thủ.

Cho dù ở đây không phải căn cứ, nhưng có nhiều người của căn cứ đi ra đấy.

“Tiêm Ảnh…” Phạm Vân Giang đứng ở nơi đó, vốn định đi lên, lại bước không nổi chân, hắn kiến thức thủ đoạn của Bạch Thất, trong lòng e sợ.

Tại sao lại có thể như vậy?!

Sao lại không dám bước lên trước rồi…

Rõ ràng hắn yêu Tô Tiêm Ảnh như vậy, vì sao lại không dám vì cô dốc sức liều mạng với người đàn ông kia?

“Bạch Ngạn, không được.”Đường Nhược vòng qua tường đất rất nhanh đi đến bên cạnh, giữ chặt tay Bạch Thất, “Không đáng làm bẩn tay anh.”

“Anh…” Tô Tiêm Ảnh trong long run run, ả không thể tin được, cũng không muốn tin tưởng, Bạch Thất vậy mà ở trước mặt mọi người, đối với mình như thế.

Ả lựa chọn buổi tối hôm nay đến náo loạn, tự nhiên là đã suy nghĩ đấy, khi ả phát hiện mình và bọn Đường Nhược ở cùng một sân thì đã muốn trước mặt mọi người diễn như trên.

Lúc đến, nhiều người như vậy, ả tin tưởng đoàn đội Tùy Tiện sẽ không đối với mình thế nào.

Thứ hai, nhiều người như vậy, có thể để cho tất cả mọi người biết rõ, Đường Nhươc thật tình yêu thích là Phạm Vân Giang!

Bạch Thất bị Đường Nhược kéo, Phạm Vân Giang lập tức tiến lên bắt đầu giúp đỡ Tô Tiêm Ảnh, hắn muốn nói một câu: Anh không được quá càn rỡ, cho dù tận thế, giết người cũng là phạm pháp đấy.

Thế nhưng, nhìn mặt Bạch Thất lạnh lùng đến muốn kết băng, như thế nào cũng không nói ra được.

Vì cái gì, đồng dạng là dị năng giả hệ Băng, mình lại kém hơn anh ta nhiều như vậy.

“Vì cái gì, tại sao anh lại tốt với Đường Nhược như vậy, anh lại vì cô ta mà đối với em như thế, rõ ràng cô ta không yêu anh…” Tô Tiêm Ảnh nghiêng mắt nhìn Bạch Thất, môi trên tuôn ra máu tươi, “Cô ta yêu Phạm Vân Giang ah…”

“Bộp~” Bạch Thất trực tiếp sử dụng đao xẹt qua mặt ả, đạm mạc mở miệng: “Mặc kệ trước cô ấy thế nào, hôm nay cô ấy là của Bạch Ngạn tôi thế là đủ rồi.”

Tô Tiêm Ảnh có cảm giác đau nhức trên mặt, nhưng lại cảm giác được trên mặt có đồ vật ấm áp chảy xuống.

Dùng tay che mặt mình, cảm nhận được cơn tức sâu sắc đánh úp lại, mặt mũi ả tràn đầy nước mắt, gào khóc nói: “Tại sao anh lại đối xử với em như vậy, em ở đâu không sánh bằng Đường Nhược, lại một lần nữa làm tổn thương em …”

Chương 98: Điên cuồng.

Phan Hiểu Huyên đứng lên: “Tô Tiêm Ảnh, cô không nên đi hỏi người khác tại sao phải đi làm tổn thương cô, cô nên hỏi một chút chính mình, vì sao tất cả mọi người không sao, mà chỉ mình cô lại phát sinh loại chuyện này. Nếu như cô thanh giả tự thanh, vì sao mỗi người nhàn rỗi không có việc gì đi nhục nhã cô chứ?”

Người phụ nữ bên kia nói tiếp: “Đúng, nếu cô thật không có bỉ ổi đến tình trạng kia, tại sao tôi phải nắm chặt cô không buông, còn buổi sáng nữa, nếu cô dám nói cô không có ý câu dẫn chồng tôi, nếu cô nói không có, tôi cắt bỏ đầu mình cho cô!”

“Không có, tôi không có, sở dĩ mỗi ngày bị các người bắt nạt…” Tô Tiêm Ảnh kêu lên: “Là vì tôi nhường nhịn các người, các người lại từng bước một tấc lại một tấc tiến đến!”

“Cô còn dám nói cô không có, tốt, cô gièm pha tôi trước mặt mọi người còn chưa đủ, cô là nhảy xuống Hoàng Hà cũng không chết đúng không…” Người phụ nữ nói, đi vào trong đám đông kéo một người đàn ông đi ra, “Anh nói, rốt cục anh với con đĩ này có chuyện gì, hôm nay nếu anh còn che chở cô ta, trước mặt nhiều người như vậy em thề, trở về để cho bác em chặt anh …”

Người đàn ông kia run rẩy nhìn về phía Tô Tiêm Ảnh, lại nhìn về phía người phụ nữ: “Lão bà, anh thật sự oan uổng ah, anh cũng không biết buổi sáng hôm nay vì sao cô ta lại cởi quần áo trước mặt anh ah… Buổi tối hôm nay càng khoa trương, không phải anh …”

Tô Tiêm Ảnh nhào tới: “Anh ngậm máu phun người… Sao anh lại có thể như vậy…”

Cánh tay người đàn ông bị nắm chặt, bởi vì Tô Tiêm Ảnh là dị năng giả hệ sức mạnh, cánh tay đều bị nắm bầm tím: “Tiêm Ảnh, cô không nên lại náo loạn nữa, về sau chúng ta cũng đừng gặp nhau, chia tay đi, những vật kia tôi đưa cho cô… Coi như tiền chia tay a…”

Tuy lão bà hắn hung giữ bưu hãn chút, nhưng cô ta có một người bác làm quan ở căn cứ ah, sau này mình còn phải nhờ toàn bộ vào bác cô ta phù hộ.

Hơn nữa cho dù Tô Tiêm Ảnh xinh đẹp, cũng không thể đem làm cơm ăn ah, lại nói hắn biết sau lưng Tô Tiêm Ảnh cũng không hẳn chỉ có một người đàn ông là hắn…

“Anh anh…” cả người Tô Tiêm Ảnh đều run rẩy, muốn nói chút gì đó lại không được, ả không nghĩ qua người đàn ông này sẽ thật sẽ thừa nhận quan hệ với mình.

Phan Đại Vĩ  nhăn mày, hành vi nghề nghiệp thường ngày của ông hiện ra: “Cô gái, nghe anh già một câu, mặc kệ cô làm chuyện gì, đều phải hiểu được quay đầu lại là bờ. Giống như trên chiếu bạc, kỳ thật thua vài lần không coi vào đâu, sợ là thời điểm nên nhận thua không nhận thua, lún sâu càng bồi càng lớn. Nói thông tục chút, không làm không chết, đạo lý này, cô hiểu chưa?”

Phạm Vân Giang khó chịu ôm Tô Tiêm Ảnh vào trong ngực: “Tiêm Ảnh, chúng ta đi thôi, không cần xem người khác nghĩ thế nào, chỉ có thế giới hai người chúng ta, không phải là điều em muốn sao?”

Phan Hiểu Huyên nhìn Phạm Vân Giang thương hại: “Yêu một người, đối với một người tốt không sai, nhưng là mời anh nhìn rõ ràng, người bên cạnh anh không có giá trị đến mức anh đối như vậy với cô ta.”

Tô Tiêm Ảnh nhìn Phan Hiểu Huyên, run rẩy bả vai kịch liệt, nước mắt như nước sông vỡ đê.

Ả nghĩ mãi không rõ, vì cái gì có người như vậy đứng ra nói giúp Đường Nhược, rõ ràng là Đường Nhược đứng núi này trông núi nọ, chần chừ.

Cô ta không yêu Phạm Vân Giang nữa, như vậy đêm nay mình diễn như vậy còn có ý nghĩa gì.

Ả xoay người, khàn giọng nói với Đường Nhược: “Đường Nhược, con đĩ này, đồ đàn bà hai mặt, mày phụ anh Vân Giang như vậy, mày sẽ xuống địa ngục.”

Đường Nhược giận quá hóa cười, hơi lạnh bắn ra: “Như vậy hai ta tuyệt sẽ không gặp nhau, tôi nhất định sẽ nhìn cô lên thiên đường trước đấy.”

Phan Hiểu Huyên: “…”

Đợi đến cậu mang lên vương miện cao lãnh là lúc quân lâm thiên hạ…

Mình mới biết được, nguyên lai trước đó.

Là mình càn rỡ!

Hai chữ “thiên đường” trong miệng Đường Nhược vừa mới rơi xuống, Tô Tiêm Ảnh đã thấy một mảnh sáng rọi trước mặt mình.

Ánh sáng màu trắng, một mảng mênh mông.

Tiếng động xung quanh toàn bộ đều biến mất, yên tĩnh cực điểm.

Tô Tiêm Ảnh không cách nào phân biệt chùm sáng này tốt hay xấu, cũng không cách nào phân biệt vị trí chính mình.

Trước mắt ả cảnh tượng thay nhau xuất hiện.

Hồ nước. Con đường. Cây liễu…

Sau đó là một căn phòng cũ nát.

Ả trông thấy một cô bé, cô bé kia trốn trong tủ chén, vụng trộm nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài, mẹ cô bé cùng một người đàn ông lăn lộn trên giường, mẹ cô còn phát ra tiếng kêu sung sướng.

Người đàn ông kia, không phải bố cô, tuy nhiên cô bé cũng không biết bố cô bé là ai, nhưng cô bé biết rõ ràng người kia không phải bố cô bé.

Đen trắng bóng râm thay đổi, cô bé thấy người đàn ông cùng mẹ mình lăn lộn trên giường đi đến trước mặt mình, ngồi xổm xuống nói với cô bé: “Cô bé, cháu rất nhanh sẽ biến thành một người đàn bà đấy…”

Ả trông thấy cô bé kia bên dưới người đàn ông kia kêu lên sợ hãi, gào rú, thút thít nỉ non, nhưng mà lại bất lực.

Buổi tối, mẹ cô trở về, nhìn thấy người cô bé đầy vết thương, chỉ nói một câu: “Thật là ngu xuẩn.”

Cái này khuất nhục đến quá mãnh liệt, vì làm nền đằng sau từng bước kinh tâm động phách.

Lại chuyển đến thời điểm, là thời điểm tốt nghiệp trung học, nam sinh mà cô bé ái mộ đã lâu chủ động thổ lộ.

Đây là sự tình làm cho người ta sung sướng cỡ nào ah, đáng tiếc đêm đó cô bé bị một đám nữ đồng học chắn trong ngõ hẻm đánh bầm dập mặt mũi.

“Con đĩ, giống hệt mẹ mày, mày như vậy, dựa vào cái gì tranh giành với tao…”

Dựa vào cái gì tranh giành với cô ta?

Đương nhiên là có.

Ả mang theo thân thể tàn phá ở trong căn nhà nhỏ cùng hoàng tử của mình nước sữa hòa nhau

Ả thống hận ký ức lúc nhỏ, mặt khác hưởng thụ làm thế nào khống chế dục vọng đàn ông.

Từ đó cô ta bị tâm thần phân liệt chia thành hai nhân cách để an ủi mình

Chị em, bạn bè, người yêu, cô hết thảy không có.

Chỉ cần đàn ông là đủ rồi.

Duy nhất đồ vật làm ả nhớ kỹ là câu nói kia của mẹ ả, “Phải đem giá trị thân thể của mày, hóa thành lợi ích lớn nhất…”

Giấc mộng này tiếp tục thời gian quá lâu, sống hay chết, yêu cùng đau nhức, hy vọng cùng tuyệt vọng một mực tràn ngập.

Rốt cục đến thời điểm, ả nhìn thấy Đường Nhược.

Cô gái khiến ả điên cuồng ghen ghét!

Đường Nhược đứng lại nơi ánh sáng trắng xóa, lộ ra vẻ thương hại với ả: “Cuộc đời của cô, hóa ra là bộ dạng như vậy.”

Bộ dạng như vậy?

Thống khổ cũng tốt, tốt đẹp cũng tốt, liên quan gì đến cô?

Vì cái gì, vì cái gì cô xinh đẹp như vậy, vì cái gì cô có thể như nàng công chúa bình thường được người khác nâng trong lòng bàn tay, vì cái gì mình lại bị trào phúng như vậy…

Cơ thể Tô Tiêm Ảnh chết lặng, khó thở.

Dây cung, rốt cục bị căng gãy…

“Vì cái gì!” Tô Tiêm Ảnh ôm đầu, đụng vào người đàn ông bên cạnh: “Anh đồ ma quỷ, anh một bên chiếm hữu cơ thể tôi luôn miệng nói yêu tôi, một mặt lại cùng người phụ nữ khác ân cần trước mặt tôi, nguyên lại anh đáp ứng tôi muốn giết lão bà mình rồi ở bên tôi hóa ra đều là giả dối, giả dối…”

Ả là dị năng giả hệ sức mạnh, một đầu đụng vào trên người đàn ông xong khiến người đàn ông đột nhiên lui về phía sau vài bước.

“Anh muốn giết tôi, anh vì người đàn bà chỉ có bề ngoài này mà muốn giết tôi… Tôi muốn giết anh…” Người phụ nữ họ Triệu nghe được lời nói của Tô Tiêm Ảnh…, trong cơn giận giữ, nắm một cây dao dùng để chém zombie từ không gian của mình ra, cầm theo tiến lên, “Tôi còn định tha thứ cho anh, hóa ra tôi mới là đồ ngốc bị anh lừa dối…”

“Bà xã, bà xã… Em đừng nghe cô ta nói bậy, anh chưa từng nói như vậy…” Người đàn ông khẩn trương bước về phía sau.

“Các người đều là rác rưởi tanh tưởi, thời điểm trên giường cùng tôi thì ngoan ngoãn phục tùng, thời điểm trở mặt so với ai đều hung ác…”

Tô Tiêm Ảnh chửi bới người đàn ông, Phạm Vân Giang lại muốn ôm lấy ả: “Tiêm Ảnh, em làm sao vậy?”

Vì cái gì một phút sau lại biến thành bộ dạng như vậy.

Chương 99: Đến thành phố S.

Edit: Hà My

Beta: Sakura

Nhưng Tô Tiêm Ảnh lại gạt bỏ tay Phạm Vân Giang: “Anh cũng giống như vậy, anh chỉ làm bộ rất yêu tôi, thật ra anh chỉ yêu chính bản thân mình mà thôi, là hư vinh của anh mà thôi, được ah, hiện tại tôi cho anh biết, tôi đã ngủ với tất cả bọn họ, anh còn có thể yêu tôi sao? Được ah, nói cho tôi xem, lại nói anh yêu tôi chân thành đi…”

“Tiêm Ảnh…” Phạm Vân Giang cau mày kéo ả lại, hắn không muốn ở lại chỗ này mất mặt tiếp, bình thường hắn có thể nói năng hùng hồn đầy lý lẽ rằng Tô Tiêm Ảnh vô tội, nhưng hôm nay đến cả người trong cuộc đều nói mình không phải người vô tội đấy, vậy hắn kiên trì thế nào.

Cho nên rất nhanh Phạm Vân Giang tiến lên vài bước muốn mang Tô Tiêm Ảnh về.

Nhưng lực lượng của Tô Tiêm Ảnh lớn hơn hắn vô cùng, Phạm Vân Giang kéo thế nào đều không được.

Hai người lôi kéo nhau, Tô Tiêm Ảnh bởi vì quán tính, ngã ra sau.

Thật sự chỉ là trong chớp mắt.

Thời điểm trong nháy, đã thấy một thanh đao xuyên qua thắt lưng ả, mũi đao xuyên đến trước ngực…

Tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.

Thời điểm Bạch Thất thấy cây đao kia xuyên qua lưng Tô Tiêm Ảnh, ôm Đường Nhược lại, nhanh chóng bịt kín mắt cô.

Người đàn bà này chết thì anh rất vui, nhưng không vui lại để cho Đường Nhược thấy hình ảnh như thế.

Người phụ nữ họ Triệu cầm chuôi đao kinh sợ buông tay ra: “Tôi… Tôi, tôi…Chính là cô ta tự đụng tới! Không phải là tôi… Tôi không nghĩ muốn giết cô ta…”

Đường Nhược thò tay cầm lấy tay Bạch Thất, nhẹ nói: “Chúng ta rời nơi này đi.”

“Ừ.” Bạch Thất lên tiếng, sau đó đưa cô vòng qua nơi này, mới buông tay đang trùm lên mắt cô.

“Tiêm Ảnh, Tiêm Ảnh…”

“Mau gọi dị năng giả trị liệu đến…”

“Không phải tôi, không phải tôi giết cô ta…”

Âm thanh đằng sau cũng không liên quan đến chuyện của bọn họ.

Một hồi hài kịch vụng về như vậy, cuối cùng dùng tính mạng của cô ta mà hạ màn chấm dứt để kết thúc.

Rốt cuộc là quá ngu xuẩn, hay vẫn quá đáng thương, cũng thật sự đều không liên quan đến bọn họ.

Bạch Thất và Đường Nhược đi xuyên qua đám người đến cái sân nhỏ này. Nhưng lại không chú ý tới ánh mắt của Tào tiến sĩ sau lưng.

Một loại ánh mắt chứa vẻ tìm tòi nghiên cứu.

Tại thôn trang nhỏ này, hai người Bạch Thất tự nhiên không có khả năng đi đến chỗ rất xa. Chỉ tới một góc tường phòng nhỏ, thì ngừng lại.

Bạch Thất nhìn Đường Nhược, giơ tay sờ lên mặt cô: “Vì cái chết của cô ta mà đáng tiếc?”

Đường Nhược thoáng dừng một chút, không có trả lời.

Xuyên qua thế giới này đến nay, tuy cô đã gặp rất nhiều zombie cùng hình ảnh huyết tinh, nhưng quả thật lần này là lần đầu tiên trông thấy một người sống chết trước mắt mình.

Bạch Thất ôm cô, ôm cô vào trong ngực: “Không cần tiếc, loại người như cô ta cho dù hiện tại không chết, tính cách như vậy ở cái tận thế này cũng không sống lâu đâu.”

Đường Nhược rốt cục nói: “Em không có tiếc cho cô ấy, chỉ là em cảm thấy cái chết của cô ta, có lẽ em cũng muốn gánh một chịu phần lớn trách nhiệm.”

Bạch Thất: “Là cô ta tự tìm đấy, như thế nào lại trách em.”

Đường Nhược đem tinh thần lực bao bọc hai người lại vào trong: “Trước khi tiến vào đầu óc cô ấy… Giống như có thể khống chế suy nghĩ của cô ấy, em còn thấy được ký ức từ nhỏ đến lớn của cô ấy…”

Bạch Thất buông Đường Nhược ra, có chút kinh ngạc: “Em vừa nói có thể khống chế được suy nghĩ của cô ta?”

Anh không nghi rằng tinh thần lực của Đường Nhược có thể phát triển nhanh đến vậy, anh tưởng khống chế tư duy của người khác như thế nào cũng phải chờ tới tinh thần lực đã ngoài cấp 4 mới có thể sử dụng với người khác, mà hôm nay Đường Nhược mới cấp 2 đã có thể khống chế được suy nghĩ của người khác rồi…

Đường Nhược nghĩ nghĩ nói: “Cũng không thể khống chế hoàn toàn, chỉ là can thiệp trong nháy mắt, về sau lúc cô ấy điên cuồng, em thì không làm được rồi.”

“Ừm.” Bạch Thất nói: “Đợi đến cấp 3 mới có thể càng tùy ý một chút, về sau có thể luyện tập khống chế cái tinh thần lực này.”

Đường Nhược lập tức không có thương cảm như vừa rồi, có chút dở khóc dở cười nói: “Em muốn tìm ai luyện tập, anh sao?”

Bạch Thất hôn khóe miệng Đường Nhược, nở nụ cười: “Cũng có thể.”

Lúc hai người trở về, sự tình trong nội viện cũng đã giải quyết.

Tô Tiêm Ảnh bị thương quá nặng, không cứu được. Người phụ nữ họ Triệu tuy chỉ ngộ sát, cũng coi như thành lập nên tội giết người, nhưng tình huống bây giờ đặc thù, cũng cho phép cô ta lấy công chuộc tội.

Phan Hiểu Huyên giảng giải cho Đường Nhược nội dung tiếp theo.

Cuối cùng, cô tổng kết một câu: “Ác nhân cũng thật sự có ác báo ah.”

Đối với vấn đề Tô Tiêm Ảnh ác hay không, Đường Nhược không bình luận.

Bởi vì thế giới quan của Tô Tiêm Ảnh bị lệch từ nhỏ đến lớn, tự nhiên không dưỡng ra được nhân sinh quan chính xác.

Trong mắt cô ta, như vậy là chính xác. Nhưng trong mắt người khác, cô ta như vậy là sai lầm.

Đêm nay Đường Nhược ngủ không an ổn, hôm nay lần đầu tiên cô tiến vào đại não của người sống, vốn dĩ tinh thần lực tiêu hao nghiêm trọng, mà nửa đêm, mặc dù Tào tiến sỹ không có cho Vệ Lam uống nước thuốc lần nữa, nhưng vẫn như trước ngồi xuống nhìn Vệ Lam.

Đường Nhược cảm giác mình như vậy nữa, sẽ suy nhược thần kinh mất.

Tối hôm qua thiếu chút nữa một đêm không ngủ, ngày hôm sau sắc mặt cũng không tốt theo.

Bạch Thất biết rõ nguyên nhân, rời giường xong trực tiếp ôm lấy cô vào trong xe mình.

Liền đồ đạc trên mặt đất trong phòng cũng là Điền Hải thu dọn đấy.

Phan Hiểu Huyên không biết nguyên nhân, trông thấy Đường Nhược ngay cả bữa sáng cũng không ăn mà đã lên xe, đi qua thông qua cửa sổ xe đưa cho cô mấy cái bánh gạo, vốn muốn nói vài câu nhưng Bạch Thất hoàn toàn cho thấy nét mặt “Xin miễn tiếp khách” đến, cho nên cũng chỉ có thể rời đi.

Phan Hiểu Huyên vừa đi.

Bạch Thất để cho Đường Nhược dựa vào mình ngủ.

Đường Nhược cũng thật sự mệt muốn chết rồi, không có nói thêm cái gì, trực tiếp tựa vào người Bạch Thất nằm ngủ.

Ngày hôm qua mọi người đã biết sự lợi hại của muỗi, lần này nhân viên gác đêm cũng có chuẩn bị, vì vạy sáng sớm hôm nay tiếp tục lên đường bình thường.

Lần này quân đội đi liên tục 5 ngày mới tới thành phố S.

Vệ Lam làm trưởng quan chấp hành nhiệm vụ lần này, quân đội đến trụ sở khác làm giao tiếp tự nhiên cũng là anh ta.

Lần này có thể liên lạc với căn cứ tổng cộng có 4 cái, thành phố Biên Hòa, thành phố S cùng thành phố H và thành phố A của Vệ Lam.

Tổng cộng 3700 tên lính, khoảng 900 dị năng giả, trong 3700 lính cũng có khoảng 800 chiến sĩ là dị năng giả.

Thành phố S kiến thiết sớm hơn thành phố A, thời điểm bọn người Bạch Thất đi qua cổng bắc, từng người còn phải làm đăng ký, trừ độc cho xe, chỉ định đến các loại địa phương ở kho hàng lớn lần lượt trải qua kiểm tra mới có cho tiến vào căn cứ thành phố S.

Thành phố A nguyên nhân bởi vì ở xa nhất, thời điểm bọn họ đến, binh sĩ thành phố khác cũng đã tập trung lại đây.

“Thật không tiện, Vệ Lam, chậm trễ thời gian của các cậu.” Thị trưởng thành phố S nghênh đón Vệ Lam. “Chủ yếu là con virus này thật lợi hại, còn có thể truyền nhiễm thông qua muỗi, không thể không kiểm tra nghiêm mật.”

Vệ Lam vươn tay cùng hắn bắt tay một chút: “Không có việc gì, mọi người làm theo luật, chúng tôi có thể hiểu được. Nói đến muỗi đốt, Tào tiến sĩ đang nghiên cứu, cô ấy nói có thể tinh luyện ra một loại vắc – xin phòng bệnh, để cho người bình thường sinh ra kháng thể đối với con muỗi này.”

“Thật vậy chăng? Kia thật sự là quá tốt, trước chúng tôi bên này không biết, bị sau cũng không để ý, trong căn cứ đột nhiên xuất hiện một đám zombie, làm ở đây tổn thất thảm trọng, nếu như có vắc – xin phòng bệnh, vậy thì xử lý tốt rồi…”

“Lần này mọi người tổn thất bao nhiêu người…”

Hai người vừa đi vừa nói, thị trưởng mang Vệ Lam đi phòng họp gặp những trưởng quan chấp hành tới từ những trụ sở khác.

Phụ tá của Vệ Lam theo từ thành phố S an bài tốt nhóm các binh sĩ cùng dị năng giả chỗ ở chung.

Cái chỗ ở này  là  trên quảng trường dựng lều vải tạm thời, nhân viên quá nhiều, căn cứ căn bản khong an bài được, đành ở trên quảng trường, để cho người nhận nhiệm vụ tới nhà máy điện hạt nhân ở chỗ này chen lấn.

Vì vậy mọi người trong đoàn xe cầm lều vải mình mang đến, dựng trên quảng trường.

Đất trống cũng có hạn, lều vải được dựng lên cũng chỉ là loại lều nhỏ hai người mà thôi.

Chưa đến một giờ, tất cả mọi người đều dựng tốt lều trại, có chút đoàn đội là còn chậm đấy, còn có người từ quân đội đến hỗ trợ.

Đoàn xe Tùy Tiện đem vây lều trại thành hình tròn, chính giữa để một khoảng đất trống, để cho mọi người có thể ngồi cùng một chỗ với hau nói chuyện.

Chương 100: Tô cô nương.

Dựng xong lều vải là đến giờ cơm chiều, không gian của Phan Hiểu Huyên tăng lên đến khoảng 20m2, có thể mang rất nhiều đồ vật, cho nên thời điểm mọi người đi ra, trừ đồ đạc mang trên xe, còn lại đều chất đầy trên xe của cô ấy.

Bếp lò, nồi sành bát đũa đều lấy ra, có thể nấu cơm ngay tại chỗ.

Trước khi đi theo quân đội, tuy có cơm ăn, nhưng căn bản đều là đồ ăn sẵn.

Quả hạch, óc chó cái gì, bánh đậu xanh, thịt kho đóng gói chân không…

Một đoàn người cũng đã lâu không được ăn cơm nhà

Bữa nay mọi người nấu mỳ sợi, trực tiếp gắp từ nồi cho vào bát mình.

Đương nhiên bên trong có rất nhiều nguyên liệu, lạp xưởng hun khói, trứng mặn cái gì…

Mọi người đang ăn, một giọng nói kinh hỉ truyền tới: “Bạn Bạch…”

Đương nhiên, họ Bạch có rất nhiều, cho nên, tiếng gọi bạn Bạch này cũng không có khiến cho Bạch Thất xoay đầu lại.

Nhưng mà người nọ hiển nhiên cảm thấy gặp được người quen ở chỗ này là việc vô cùng may mắn, lập tức chạy tới, “Bạn hoc Bạch Ngạn, nhìn thấy bạn ở đây thật sự là quá tốt.”

Bạch Thất ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hứa Bân Minh đã từng gặp ở clb khoa học kỹ thuật.

Hiển nhiên, Bạch Thất đã quên mất nhân vật như thế. Anh lễ phép “Uk” một tiếng, cúi đầu tiếp tục kẹp thức ăn cho Đường Nhược.

Nhưng đã từng làm tiếp đón sinh viên đại học S Hứa Bân Minh, sao lại không gặp loại chuyện này, lập tức ngồi vào bên cạnh Bạch Thất: “Mọi người không có việc gì thật sự là quá tốt, lần trước mọi người đi thu thập vật tư, còn vừa đi không trở lại, làm bọn mình lo lắng gần chết.”

Bạch Thất đầu đều không nâng.

Hứa Bân Minh nhìn bọn họ đều đang ăn mì, không để ý đến mình, chuyển chủ đề nói: “Bạn học Đường, nhìn thấy bạn ở đây cũng thật tốt quá, cậu cùng bạn Bạch thật là lợi hại, luôn ở bên nhau…”

Đường Nhược ngẩng đầu nhìn anh ta một cái.

Cảm giác, những lời này, là lạ đấy.

Ngoại trừ Đường Nhược liếc sang, mọi người đều không để ý đến Hứa Bân Minh.

Hứa Bân Minh cảm giác dù sao mình cũng đã ngồi xuống thì nói tiếp: “Mọi người thả gia vị gì vào nồi vậy, thơm quá ah.”

Ngoại trừ Phan Đại Vĩ thỉnh thoảng phát ra tiếng khi ăn mì, lại không nghe thấy tiếng của người khác.

“Đây không phải là mì nấu trứng gà sao? Mì nấu trứng gà, màu sắc vàng óng ánh, trông rất ngon…”

Động tác hút mỳ của Phan Đại Vĩ vang lên.

“Loại trứng gà này có mùi thật thơm, còn có thuần mùi thơm tinh bột lúa mì, quả thật là già trẻ đều thích hợp…”

Phan Đại Vĩ uống canh phát ra tiếng ừng ực.

“Nhìn xem sợi mỳ mềm mại, nhẹ nhàng, khoan khoái ngon miệng, hình như dinh dưỡng rất phong phú…”

Phan Đại Vĩ đánh ợ một cái.

Hứa Bân Minh còn nuốn nói tiếp cái gì đó.

Phan Đại Vĩ bỏ bát xuống, tán thưởng nói: “Trước kia tôi còn không biết món này ngon như vậy, cháu giảng một hồi, đột nhiên chú cảm thấy món này thật ngon vô cùng.” Nói xong vỗ bả vai Hứa Bân Minh, “Người trẻ tuổi không tệ, không tệ có tài ăn nói.”

Hứa Bân Minh: “…”

Tôi nói lâu như vậy, các người không có nghe ra ý tưởng chính của tôi là cũng muốn một bát ư!

Mì đều đã ăn xong, cũng không có phần của Hứa Bân Minh, anh ta đành phải đứng lên: “Vậy thì mình đi trước, bạn học Bach, có rảnh qua đội của bọn tôi bên kia ngồi một chút ah, các bạn cùng trường đại học S và đại học D đều ngồi bên trong, Vũ Vi cũng bên đó đấy.”

Bạch Thất “ưm” một tiếng, ôm cả người Đường Nhược khom mình tiến vào trong lều.

Lúc ở trên xe Đường Nhược chưa ngủ đủ, hiện tại ở trong lều vải của bọn họ, nhất định phải để cho cô ngủ nhiều một lát.

Tự tìm mất mặt, Hứa Bân Minh cũng không có lộ ra vẻ mất hứng.

Tận thế đã đến hơn hai tháng, hùng tâm tráng chí lúc ban đầu thức tỉnh dị năng đã biến mất hầu như không còn, chỉ còn lại kinh nghiệm tang thương khéo đưa đẩy tại tận thế.

Tại cái dạng xã hội này, nếu như không muốn xem sắc mặt người khác, như vậy cần có năng lực đầy đủ cường đại!

Hứa Bân Minh trở về vị trí đoàn đội bọn họ, rất tự nhiên nói ra việc mình nhìn thấy Bạch Thất.

“Cái gì, Bân Minh, cậu nói thật sao, cậu nhìn thấy Bạch Ngạn rồi hả?” Tô Vũ Vi có chút kích động, thiếu chút nữa kéo Hứa Bân Minh mang mình đi tìm Bạch Thất.

Cô rất kích động, vốn tưởng rằng Bạch Thất ngày đó ra cửa thu thập vật tư, cũng sẽ trở lại Clb Khoa học kỹ thuật, cho dù không trở lại Clb Khoa học kỹ thuật, cũng sẽ tìm đến căn cứ quân đội thành phố H.

Nào biết đâu rằng một đi là hai tháng đều không nhìn thấy đối phương. Hai tháng, nếu như tại trước tận thế, cô còn tin tưởng sẽ có ngày mình còn gặp lại anh, nhưng hôm nay bên ngoài nhiều zombie như vậy, Bạch Thất còn phải bảo vệ Đường Nhược không có dị năng…

Cô chờ chờ, đều cảm giác đối phương có khả năng táng thân trong bụng zombie.

Bây giờ nghe Hứa Bân Minh nhắc tới, đương nhiên không chỉ vui như thế.

Hứa Bân Minh nhìn bộ dạng của cô, có chút ảm đạm nói: “Đúng vậy ah, còn nhìn thấy vị hôn thê của anh ta là bạn học Đường nữa.”

Đồng Cầm Cầm nghe xong ở một bên, ngạc nhiên nói: “Vị hôn thê của Bạch Ngạn đúng là da dày ah, không có dị năng còn dám tới đây làm nhiệm vụ, không sợ bị người khác dùng nước miếng làm cho chết đuối sao?”

Hứa Bân Minh nghĩ nghĩ, nói: “Mọi người trong đoàn bọn họ không tệ lắm, vừa rồi cơm tối là mì sợi nấu với trứng gà, bên trong còn có lạp xưởng hun khói cùng trứng mặn các loại.”

“Thật đúng là…” Đồng Cầm Cầm hướng về phía Hứa Bân Minh nhìn một cái, “Mình đúng là hiếu kỳ với tiểu thư chỉ có bề ngoài kia rồi, có thể có bao nhiêu năng lực, làm cho một Bạch Ngạn đối xử như vậy với cô ta.”

Nghe được Bạch Ngạn không phải tới một mình, còn mang theo cái gọi là vị hôn thê, Tô Vũ Vi vừa rồi còn kích động cao hứng thoáng cái đã không còn, cô ta nhìn Đồng Cầm Cầm, nhẹ nói: “Cầm Cầm, không phải cậu nói Bạch Ngạn sau một tháng sẽ ghét vị hôn thê này sao?”

Đồng Cầm Cầm dừng một chút, nói: “Đó là bởi vì Bạch Ngạn không có người tham chiếu để so sánh, Bạch Ngạn đã là người trọng tình trọng nghĩa, cậu càng nên đi theo anh ấy, bằng không thì Bạch Ngạn sẽ bị cô gái kia liên lụy chết.”

Tô Vũ Vi cúi đầu: “Không, mình sẽ không đi làm người thứ ba đâu.”

Cô tự nói với lòng mình, trừ khi bọn họ chia tay trước, hoặc Bạch Ngạn trước buông tha vị hôn thê của anh.

Hứa Bân Minh vẫn đứng bên cạnh nghe được lời nói này, lông mày không khỏi buông lỏng: “Vũ Vi, kỳ thật trên cái thế giới này đàn ông tốt hơn Bạch Ngạn còn nhiều, rất nhiều…”

Cô ta chưa nói xong, Đồng Cầm Cầm ngắt lời nói: “Cậu muốn nói cậu tốt hơn Bạch Ngạn nhiều sao?”

Hứa Bân Minh quệt miệng, nhỏ giọng nói: “Ít nhất, mình không có chọc hoa đào.”

Đồng Cầm Cầm cắt một tiếng nói: “Đó là do cậu không có mị lực.”

Ở thành phố S một đêm, Vệ Lam cùng những quan chấp hành nói một đêm, còn mời Bạch Thất đi qua thương thảo, đối với loại hội nghị chính trị này, Bạch Thất thật sự không có dục vọng đi qua, vì vậy tặng cơ hội này cho Hồ Hạo Thiên, nhưng Hồ Hạo Thiên cũng thật sự không muốn bị anh ta tàn phá.

“Cái hội nghị này còn mệt hơn đại hội cổ đông, tôi mới không đi.”

Phan Đại Vĩ nói: “Ồ, tôi còn chưa tham gia loại hội nghị này bao giờ đây.”

“Chú Phan, vậy cái nhiệm vụ gian nan này đành phải giao cho chú rồi!”

Vì vậy Phan Đại Vĩ hấp tấp đi.

Chương 101: Sai lầm

Edit: Lymiu

Beta: Sakura

Lúc trở lại thì cả người đầy mệt mỏi.

“Bọn họ trêu chọc tôi ư, thậm chí cuộc họp này không có nổi một chương trình cụ thể  còn dám nói thu  phục nhà máy điện hạt nhân, thế mà phương án cụ thể đều không có, định để cho chúng ta đi chịu chết à…”

Lúc Phan Đại Vĩ đang nói thì Vệ Lam đen mặt đi tới, nếu không phải là quân đội huấn luyện nghiêm khắc làm cho anh không hiển lộ tức giận ra, anh rất muốn móc súng i-on ra bắn chết hết đám người đang cắn hạt dưa này!

“Tôi bảo anh đi tham gia hội nghị, tại sao anh lại để cho người này tới!” Vệ Lam đen mặt hỏi Bạch Thất.

Phan Đại Vĩ nói: “Chàng trai trẻ à, cậu bất mãn tôi ư, vừa rồi trước mặt mọi người sao không bảo tôi ra ngoài, hiện tại mới tới tố khổ, phương án cụ thể của các cậulà gì, chính là chiến thuật biển người mà thôi, không có tí hàm lượng kỹ thuật nào cả .”

Hơn nghìn người tới để thu thập một cái nhà máy điện hạt nhân mà thôi, cũng không cần thành phố A có hàm lượng kỹ thuật.

Nói đến loại hàm lượng kỹ thuật này thì Vệ Lam  cũng có mang nhân viên kỹ thuật của nhà máy điện hạt nhân !

Vệ Lam hít sâu một hơi: “Chuẩn bị một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.”

Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người thu thập đồ đạc xong xuôi rồi đi tới nhà máy điện hạt nhân.

Ngày hôm qua bởi vì đã biết Bạch Thất ở đây nên Tô Vũ Vi và Đổng Cầm Cầm sớm đứng đợi tại quảng trường phải đi qua đấy, định gặp Bạch Ngạn một lần.

Nói như thế nào cũng là bạn học, cô ta cảm thấy cho dù cô ta không đi chia rẽ uyên ương thì cũng phải chào hỏi.

Hai người liền tìm kiếm người trong đoàn dị năng giả.

Sau đó nhìn thấy một chàng trai  đường hoàng đĩnh đạc ôm một cô gái yếu như gà đang đi tới.

Đúng vậy, giờ phút này Đường Nhược ở trong mắt hai người.

Không khác gì con gà con!

“Bạch Ngạn…” Tô Vũ Vi tiến về phía trước một bước, chào hỏi.

Bạch Thất nhìn qua nhưng chưa từng dừng lại, cũng không lên tiếng, trực tiếp lướt qua hai người .

Tô Vũ Vi chưa bao giờ bị người đối xử như thế này nên ngây ngẩn cả người.

Cô ta không dám tin, coi như mình không phải là bạn bè thân gì với anh nhưng cũng đã từng là bạn học mà.

Tại sao mình gọi anh mà anh phản ứng như người xa lạ thế.

” Thái độ gì thế,  tưởng mình là nam thần thật à!” Đổng Cầm Cầm hướng phía Bạch Thất hừ một tiếng, “Là nam thần cũng không có thái độ như anh ta , chào hỏi một tiếng thì sẽ chết à.”

“Ồ…” Đằng sau Phan Đại Vĩ đúng lúc đi qua Đổng Cầm Cầm nghe thấy câu này, vì vậy quay đầu cười nói, “Hóa ra cô bé thích người ta nha.”

“Chú…” Đổng Cầm Cầm đỏ mặt, trong tay lấy ra roi mây muốn quất tới chỗ Phan Đại Vĩ : “Chú không được nói lung tung, ai thích anh ta chứ.”

Cây roi trong tay Đổng Cầm Cầm bị dây leo to quấn lấy.

Phan Đại Vĩ làm ra động tác mình có ‘hỏa nhãn kim tinh’: “Cô bé đừng nói dối, chú đây là người từng trải nên rất hiểu phương diện này nhé, liếc mắt đã nhìn ra cô bé đã động lòng rồi.”

“Chú!”

Phan Hiểu Huyên thấy Phan Đại Vĩ không có đi theo ,quay đầu nhìn sang, trông thấy cha mình lại đang trêu gái đẹp, kêu lên: “Cha, cha có đi không .”

“Ài, đến rồi đến rồi, chờ cha một chút…” Phan Đại Vĩ phất tay với con gái nhà mình.

Quay đầu lại nói tiếp: “Hắc hắc hắc, chú có lòng tốt nhắc nhở một câu, cô bé nên thích người khác đi, anh đẹp trai kia là hoa đã có chủ rồi, hơn nữa…” Rồi đánh giá Đổng Cầm Cầm từ trên xuống dưới , Phan Đại Vĩ vừa cười nói: “Cô bé so với vị hôn thê của Bạch Ngạn thì thua trắng.”

Nói xong thì Phan Đại Vĩ thu dây leo rồi đuổi theo đoàn đội.

Nếu như trước đây, ông cũng sẽ không nói nhưng lời khó nghe như thế, nhưng sau khi trải qua vụ của Tô Tiêm Ảnh thì Phan Đại Vĩ cảm thấy mình làm người xấu cũng được nhất định phải làm cho mầm nở  xuân tâm chết héo đi.

Đương nhiên Đường Nhược đã có Bạch Thất che chở.

Nhưng mình làm trưởng bối của đôi vợ chồng trẻ phải bảo hộ bọn trẻ, phải bóp chết những mầm xuân từ trong trứng nước.

“Chú nói hươu nói vượn cái gì…” Đổng Cầm Cầm đỏ mặt nhìn sang Tô Vũ Vi bên cạnh: “Vũ Vi, cậu đừng tin ông gia kia nói, tớ không hề thích Bạch Ngạn.

Thích không?

Sao không chứ?

Nhưng Bạch Ngạn chưa từng nhìn cô , hơn nữa cô  cũng không có xinh đẹp bằng Tô Vũ Vi .

Cho nên, cô chỉ đành phải giữ trong lòng thôi..

“Cầm Cầm, không có chuyện gì nữa, tớ đã biết.” Tô Vũ Vi lại nhìn lấy bóng lưng thon dài kia, từ từ nói, “Bạch Ngạn là người xuất sắc như vậy thì rất dễ động lòng.”

Tô Vũ Vi nhìn ánh mắt Đổng Cầm Cầm, cô ta  với tư cách người từng trải, sao lại không nhìn ra.

Do lúc trước không công khai nên cô cũng không có ý định vạch trần tâm tư Đổng Cầm Cầm.

Ngược lại ngay từ đầu cô đã nói với Đổng Cầm Cầm rằng mình yêu Bạch Ngạn, hi vọng Đổng Cầm Cầm sẽ giúp đỡ cô ta bày mưu tính kế.

Đổng Cầm Cầm nói: “Vũ Vi, tớ không chưa từng nghĩ sẽ ở bên Bạch Ngạn, nếu cậu thật yêu anh ý thì cậu hãy cạnh tranh công bằng với vị hôn thê của anh ấy, tình yêu phải do mình giành lấy, cho dù thất bại thì cũng không hối tiếc.”

Tô Vũ Vi thì thào: “Thế nhưng mà bọn họ đã đính hôn rồi.”

Đúng vậy, đính hôn rồi…

Người ta có thể danh chính ngôn thuận cùng bên nhau.

Nếu mình cắm vào thì sẽ thành người thứ ba chân chính rồi.

Đổng Cầm Cầm nói: “Kết hôn còn có thể ly hôn đấy thôi, huống chi chỉ là đính hôn, hơn nữa hiện tại xã hội không có quy củ, loại đàn ông như Bạch Ngạn này, về sau không biết sẽ có bao nhiêu cô gái bám lấy.”

Hai người đang nói thì trông thấy một cô gái mặc áo trắng chậm rãi từ phía sau tới.

Tại tận thế  mà áo trắng tinh sạch sẽ như thế, có rất ít người giữ gìn sạch sẽ được như thế.

Vì vậy nhất thời hai người quên mất mình nói chuyện mải nhìn cô ấy.

Cô gái áo trắng kia cũng phát hiện các cô đang nhìn mình rồi, vài bước tới chỗ hai cô: “Ngại quá, vừa rồi vô tình nghe thấy các cô nói chuyện. Không có ý tứ gì khác, chỉ muốn khuyên một câu, cho dù ai đều có lúc vô tri  nhưng không thể quá mức.”

Bỗng nhiên cô  gái áo trắng để lại một câu như vậy làm cho hai người mơ hồ, bước chân tiếp tục đi về phía trước.

“Cô ta là ai?” Đổng Cầm Cầm cứng ngắc mà nói.

Ánh mắt của cô gái kia quá mức lãnh khốc sắc bén, đối mặt với cô ấy luôn luôn có ảo giác toàn thân đều rét lạnh

“Tớ, tớ cũng không biết.” Tô Vũ Vi cũng che lên ngực.

Cảm giác, cảm thấy cô gái kia xem hai người bằng ánh mắt coi thường khinh miệt.

Nhà máy điện hạt nhân ở gần bờ biển thành phố S, cách căn cứ hơn 100km.

Hơn 4000 dị năng giả và quân dội một đường thẳng tiến.

Đương nhiên cũng có đào tinh hạch đấy, dị năng giả thành phố H là nhóm người phát hiện sớm nhất cho nên so với nhiều nơi khác thì  dị năng giả thành phố H cũng là mạng nhất.

Có một số tiểu đội đi theo sau cùng, đi một chút lại dừng, mỗi lần tiến sĩ Tào đều thu thập một ít thực vật, côn trùng bên đường.

Giữa trưa mọi người ngồi nhau ăn cơm nghỉ ngơi, Tào tiến sĩ chụp ảnh thực vật động vật xung quanh làm bút ký để quan sát.

Rất nhan,trời tối lại.

Trên bầu trời đầy sao chạy ra, lấp ló sang rọi không khác gì trước khi xảy ra tận thế.

Nhím dị năng giả và quân đội cùng cắm trại dã ngoại.

Chỗ này không có thôn trang, nơi nơi đồng ruộng mênh mông và rừng núi.

Chương 102: Giao Tiếp.

Buổi tối cắm trại ở ngoài trời, vấn đề lớn nhất phải kể tới là muỗi đốt.

Con muỗi biến dị tiến hóa, thân thể to hơn rất nhiều, số lượng cũng tăng gấp bội. Một phút không cẩn thận thì sẽ bị lây nhiễm virus .

Từng dị năng giả đều hận không thể đem buộc hệ dị năng chữa trị tại bên mình.

Vì vậy bầu trời đêm tối thấy các loại dị năng phóng lên rất đẹp đẽ

Ờ uh, đang giết muỗi.

Thậm chí, có một cầu lửa, trực tiếp đốt lều vải của mình hoặc của người khác.

Sau đó một đám người đứng trên bãi cỏ chửi ầm ĩ lên.

Chuyện này đã khiến cho người khác chú ý, nó không phải là vấn đề gì lớn, binh sĩ hoặc dị năng bị thương đều xếp hàng để chờ dị năng hệ chữa trị trị cho .

Trên đoàn xe không chỉ có Dương Lê – hệ chữa trị, còn có bản diệt muỗi của Bạch Thất, càng có Đường Nhược – tinh thần hệ, dưới sự bảo vệ của ba người, ngay cả một vết thương cũng không có.

Phan Đại Vĩ nhìn thấy Hồ Hạo Thiên lại lấy ra một bao hạt dưa ra, vươn tay ra nói: “Giờ cậu hay cắn hạt dưa nhỉ”

Hồ Hạo Thiên thuận tay lấy một nắm  cho Phan Đại Vĩ: “Trước kia trong công ty phải giữ hình tượng nên tôi không dám cắn, bây giờ  cắn những thứ này đã là một loại biểu tượng thân phận, hình tượng và cái miệng đều có thể kiêm được nên phải công khai cắn hạt dưa

Tận thế về sau, những loại như hạt dưa cũng thật sự xem như một sản phẩm thuộc hàng xa xỉ cao cấp .

Kiểu như dân đen thăng cấp đến hàng ngũ cao phú soái.

Phan Đại Vĩ cầm hạt dưa đến bên miện,cắn răng rắc một tiếng liền nuốt lấy hạt dưa: “Ồ, không tệ, nên phát huy, làm màu(kiểu ra vẻ ta đây) thành bệnh cũng không phải chuyện dễ dàng.”

Hồ Hạo Thiên: “…”

Đoàn xe cùng ngồi vây quanh trong lều vải cũng không thể thốt lên lời.

Hứa Bân Minh mang theo một cái thùng nước đi tới, sau lưng còn có Tô Vũ Vi cùng với Đổng Cầm Cầm.

Ba người này tới bên lều vải của đội Tùy Tiện , Hứa Bân Minh để thùng nước trước mặt mọi người, cười nói: “Đi ra ngoài bên ngoài, nguồn nước rất quan trọng, cho nên Vũ Vi bảo tôi mang nước tới cho mọi người.”

Hắn nhìn  Hồ Hạo Thiên nói mà hai cô gái kia nhìn Bạch Thất đấy.

Hứa Bân Minh lại nói tiếp: “Chúng ta là bạn học của Bạch Ngạn, ở căn cứ thành phố H thành lập đoàn đội Tầm Mộng, nếu có cần thì mọi người có thể trợ giúp lẫn nhau, không cần khách khí.”

Hiện nay nguồn nước bị ô nhiễm, nhất là ở bên ngoài thì nguồn nước càng đặc biệt quý giá.

Đội Hứa Bân Minh dựa vào việc cung cấp nước cho người khác, tuy không nhất thống giang hồ nhưng cũng lấy không ít thiện cảm từ các đoàn đội khác.

Dù sao tại tận thế, nhóm người mình đã chủ động cung cấp nước biểu đạt thiện ý thì mọi người cũng cũng sẽ không thò tay đi đánh cái khuôn mặt tươi cười này.

Khéo đưa đẩy, Hứa Bân Minh luôn luôn làm vô cùng tốt.

Trong đội xe mọi người nhìn vào cái thùng nước kia, tất cả đều biểu hiệu khó hiểu.

Rốt cuộc Hứa Bân Minh là từ chỗ nào nhìn ra đội xe của bọn họ cần nước?

Cho dù thật sự cần thì một thùng bé như vây có thể làm cái gì? !

Rửa chân còn không đủ.

Mọi người anh nhìn tôi, tôi xem anh…

Rồi đưa ra kết luận ‘ chúng ta làm màu còn chưa đủ’.

Từ ngày mai trở đi phải nâng cấp phiên bản ‘làm màu’!

Hồ Hạo Thiên đứng lên, một túi nhét hạt dưa vào trong tay Phan Đại Vĩ , vươn tay ra: “Xin chào, xin chào, tôi là đội trưởng của đoàn đội này, tôi là Hồ Hạo Thiên, chúng tôi rất cảm kích ý tốt của các cậu  … Cám ơn các cậu cho thùng nước này.”

Ngày hôm qua lúc ăn mì sao không có tự giới thiệu.

Hôm nay đưa nước tới mà đã chân chó như vậy.

Quả nhiên một đám người thấy lợi quên nghĩa!

Tuy trong lòng Hứa Bân Minh khinh bỉ Hồ Hạo Thiên nhưng không có biểu hiện ra, ngược lại càng khiêm tốn nói gì mà mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau với Hồ Hạo Thiên

Hồ Hạo Thiên lại ra hiệu cho  bà xã của mình lấy ra mấy bao mì tôm ra rồi đưa cho Hứa Bân Minh: “Cảm ơn cảm ơn, mấy gói mì tôm biểu hiện thành ý của chúng tôi, cậu Hứa còn nhỏ tuổi mà đã có thành tựu như thế, thật sự là hậu sinh khả uý.”

Hứa Bân Minh từ chối vài câu, cũng nhận lấy mấy gói mì tôm.

Làm ngoại giao cũng đã làm xong, giới thiệu mọi người trong đội.

Hứa Bân Minh giới thiệu hai người phía sau anh ta: “Đây là tổ trưởng hậu cần của đoàn đội chúng tôi- Tô Vũ Vi, là một dị năng giả hệ Thủy, không chỉ là bạn cấp 3 của Bạch Ngạn còn là bạn học đại học nữa.”

Tô Vũ Vi mỉm cười với mọi người trong đoàn xe, vô ý thức lại đưa ánh mắt chuyển hướng tới chỗ Bạch Thất.

Bạch Thất ngay cả đầu cũng không ngẩng, đang rất cẩn thận bóc lột vỏ sạch sẽ quả óc chó sau đó đưa vào miệng Đường Nhược.

Tô Vũ Vi cắn môi dưới một cái rồi lại đưa ánh mắt vòng vo trở về.

Đã làm công tác tư tưởng cho mình , tuy trong lòng vẫn rất khó chịu nhưng vẫn làm như không thấy.

Hứa Bân Minh lại bắt đầu giới thiệu Đổng Cầm Cầm: “Đổng Cầm Cầm là dị năng giả hệ Mộc, hôm nay có thể biến hột đào thành một quả đào đấy.”

Hồ Hạo Thiên lại nói tuổi trẻ tài cao các loại.

Ba người đội Tầm Mộng đi rồi.

Lưu Binh nhìn xem cái thùng nước kia rồi ghét bỏ nói: ” Đội trưởng, anh cầm ba túi mì tôm để đổi cái rác rưởi này làm cái gì, để anh uống à?”

Hồ Hạo Thiên nói: “Không, cho cậu uống đấy.”

Lưu Binh nói: “Không , tôi sẽ không uống!”

Hồ Hạo Thiên mang thùng nước  tới trước mặt Lưu Binh: “Đi, mang tới đoàn đội khác đổi cho tôi bốn gói mì tôm, không đổi được thì cậu bán mình đi .”

Lưu Binh đứng lên lui vài bước: “Xem đi, ngay cả anh cũng ghét bỏ, lại cầm mì tôm đi đổi cái thùng nước này.”

Hồ Hạo Thiên ngồi xuống, cầm lại hạt dưa trong tay Phan Đại Vĩ: “Hiện nay ở chỗ này, thêm bạn tốt hơn là thêm kẻ thù, bạn bè tốt hơn người dưng, cho dù ngay cả khi chúng ta không muốn nhìn mặt đối phương, xã giao vài câu lại không mất công mất sức, tại sao tôi lại không làm điều đó.”

Lưu Binh:” Anh đổi mì tôm…”

Hồ Hạo Thiên khoát khoát tay: “Cho nên mới bảo cậu đi sang đội khác đổi mỳ tôm về, nhanh đi…”

Điền Hải đứng lên nhấc thùng nước lên: “Anh Lưu , em đi đổi với anh.”

Hai người mang theo thùng nước đi đổi vật.

Phan Hiểu Huyên nhìn xem lều vải đèn đuốc sáng trưng của đội Tầm Mộng, đụng đụng khủy tay  Đường Nhược: “Ài, tớ có việc muốn hỏi cậu.”

“Việc gì?” Đường Nhược trực tiếp tránh Bạch Thất đút, cô lấy hạt óc chó trong tay anh.

Phan Hiểu Huyên đứng lên kéo Đường Nhược: “Đến đây, chúng ta đi nói chuyện riêng.”

Đường Nhược cũng đứng lên, cùng Bạch Thất nói một câu: “Em không ăn hết được, anh đừng bóc nữa.”  Theo Phan Hiểu Huyên đi tới chỗ xa một chút.

“Hiểu Huyên, có chuyện gì vậy?” Đường Nhược cảm thấy hai người đi đã đủ xa, nghi hoặc hỏi, “Cậu dùng hết băng vệ sinh rồi?”

Phan Hiểu Huyên: “…”

Nói chuyện riêng mà như thế sao? !

“Cái kia còn không chưa hết!” Phan Hiểu Huyên nói: ” Tiểu Bạch nhà cậu toàn trêu chọc hoa đào, cậu cũng không làm gì sao?”

Từ sau chuyện  Tô Tiêm Ảnh thì Phan Hiểu Huyên rất để bụng mấy chuyện máu chó này, dù hai người luôn bám dính lấy nhau không chịu buông ra, nhưng cũng không chịu nổi oanh oanh yến yến liên tục không ngừng đâm đầu đến ah.

Nước chảy đá mòn cơ mà

Cô vẫn không thể xác định Đường Nhược có phải là tình yêu cuối cùng của Bạch Thất hay không.

Đường Nhược thấy Phan Hiểu Huyên nói chuyện này thì nở nụ cười: “Cậu muốn nói chuyện gì , Tô Vũ Vi yêu Bạch Ngạn à?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro