Chương 79-84
Chương 79: Trò chuyện nhân sinh
Edit: Hứa Minh Nguyệt
Beta: Sakura
“Cô muốn thế nào?” Phan Hiểu Huyên lửa giận ngút trời, rất muốn giữa đường tát Tô Tiêm Ảnh một cái.
“Hiểu Huyên, sao cô có thể trở mặt như vậy, rõ ràng chúng ta vài ngày trước vẫn là chị em tốt. . .” Tô Tiêm Ảnh chực khóc, nước mắt nói đến là đến, hoàn toàn không cần công tác chuẩn bị.
Bên đường đã có người dừng bước lại, nhìn về phía hai người.
Phan Hiểu Huyên hít sâu một hơi mới miễn cưỡng đè xuống lửa giận trong lòng: “Bạn học Tô, hai người họ đã là một cặp, vì sao cô còn muốn chen chân vào làm kẻ thứ ba. Bọn họ cũng không phải chỉ là bạn bè qua loa, mà là chính thức đính hôn rồi, lên cả báo chí đấy. Xin cô thương xót, thu hồi tâm tư không có chỗ của cô đi.”
“Tôi, tôi chỉ muốn biết bọn họ. . .” Giọng nói Tô Tiêm Ảnh có chút u oán, nước mắt cuồn cuộn, nhưng lại không rơi xuống, “Tôi không có muốn chia rẽ bọn họ, chẳng lẽ muốn có nhiều bạn bè cũng không được sao?” .
Phan Hiểu Huyên dừng lại, nghĩ nghĩ hồi lâu, thăm dò nói: “Cô không biết bọn họ?”
Mình và Đường Nhược là bạn cùng học, lần thứ nhất gặp mặt cảm thấy Đường Nhược khác trước rất nhiều, không có nhận ra cũng là chuyện thường tình. Nhưng mà, người mỗi ngày trước tận thế tranh giành với Đường Nhược – Tô Tiêm Ảnh cũng không có nhận ra?
Chờ một chút. . .
Vừa rồi xem phản ứng của Đường Nhược, mặc dù tránh Tô Tiêm Ảnh như rắn rết, nhưng mà như vậy, lại không phải người hung hăng càn quấy gặp được Tô Tiêm Ảnh sẽ cãi nhau với cô ta. . .
Đột nhiên, Tô Tiêm Ảnh nói: “Tôi, tôi biết bọn họ sao?”
Phan Hiểu Huyên âm thầm nhíu mày, kịp thời thay đổi chủ đề: “Cô lợi hại như vậy, hóa ra cũng có người không quen biết sao?”
Tô Tiêm Ảnh túm lấy Phan Hiểu Huyên kéo đến một nơi hẻo lánh, trong bao nhỏ lấy ra mấy túi rong biển, nhét vào trong tay cô: “Tôi chỉ muốn biết người đàn ông kia, xem xét chúng ta là chị em tốt, cô sẽ giúp tôi chứ.”
Phan Hiểu Huyên cười lạnh một tiếng, nhìn quanh bốn phía, thấy không có người đi tới bên này, liền đem toàn bộ rong biển chuyển vào trong không gian: “Không muốn, tôi cũng không biết người đàn ông kia, thật sự là không giúp được cô.”
“Cô. . .” Tô Tiêm Ảnh tức giận, “Sao cô có thể không coi trọng chữ tín như vậy, rõ ràng nhận đồ của tôi, lại không đáp ứng chuyện tôi của tôi. . .”
“Tại sao nhận đồ của cô lại phải đáp ứng chuyện của cô . . .” Phan Hiểu Huyên quơ quơ cánh tay bị Tô Tiêm Ảnh bắt lấy, “Cô mau mau buông ra, nếu không tôi ở đây kêu to cô ăn cướp. . .”
“Cô. . .”
Phan Hiểu Huyên nhìn thấy bên đường có mấy tuần tra viên đi qua, lấy hơi chuẩn bị hô to.
Đương nhiên Tô Tiêm Ảnh cũng thấy, liền buông tay Phan Hiểu Huyên ra: “Cô chờ đấy, căn cứ rộng lớn như vậy, chúng ta nhất định sẽ lại gặp nhau!”
Cái từ ‘Chúng ta’ cũng không biết là nói Phan Hiều Huyên cô và Tô Tiêm Ảnh hay nói Tô Tiêm Ảnh và Bạch Thất.
Phan Hiểu Huyên bĩu môi, cũng không muốn hỏi tiếp.
Bây giờ cô chỉ muốn tìm Đường Nhược hỏi xem, Đường Nhược có nhận ra Tô Tiêm Ảnh hay không.
Đường Nhược và Bạch Thất còn chưa tới biệt thự, ba người Phan Đại Vĩ, Hồ Hạo Thiên, Điền Hải cùng những người khác đã trở về. Bọn họ đang thẩm vấn hai người theo dõi bị trói bằng dây mây trên mặt đất.
Kỳ thật cũng không cần thẩm vấn như thế, bởi vì khi Phan Đại Vĩ ở bên ngoài tiến hành giáo dục thì bọn họ đã khai toàn bộ ra.
Bọn họ là người của đoàn đội ‘Hồng trần’, Chu thiếu dùng Lam Tinh làm thù lao, để cho bọn họ đi theo dõi cái đoàn đội ‘Tùy Tiện’ này .
Phan Đại Vĩ ra hiệu cho Hồ Hạo Thiên tạo ra một tường đất.
Mặc dù Hồ Hạo Thiên không hiểu nhưng cũng làm theo.
Phan Đại Vĩ nói với hai người: “Dùng hết tất cả dị năng của hai người, đánh nát nó thử xem.”
Dưới ánh mắt của mọi người trong đội xe, dị năng giả lực lượng đánh một chưởng vào tường đất. Chưởng kia đánh ra, uy phong lẫm lẫm, mạnh mẽ oai hùng, thế nhưng tường đất chỉ vỡ ra mấy cái khe hẹp, vẫn đứng vững không sụp đổ.
Mọi người trong đoàn xe không hề tỏ ra ngạc nhiên, nhưng hai dị năng giả Lực lượng lại há mồm trợn mắt, cả người ngốc trệ: “Chuyện này, sao có thể. . .”
“Không có khả năng. . .” Người kia cũng dùng sức đánh một chưởng ở phía trên, tường đất cũng chỉ nứt ra mấy cái khe nhỏ, không sụp đổ.
Hồ Hạo Thiên Xùy~~ cười một tiếng: “Các anh chỉ có chút năng lực như vậy còn muốn đi làm người xấu, đem giá trị của mấy người xấu hạ xuống cả rồi.”
“Không thể nào!” Một dị năng giả Lực lượng kêu lên: “Chúng tôi rõ ràng hấp thụ hơn 100 viên Lam Tinh rồi, tại sao lại không thể đánh nổi một cái tường đất bình thường như vậy. . .”
Lam Tinh, hơn 100 viên. . .
Mọi người đoàn xe giống như là nghe được tin động trời.
“Đây chính là việc tôi muốn nói với cậu.” Phan Đại Vĩ nói với Hồ Hạo Thiên.
Hồ Hạo Thiên nhìn Phan Đại Vĩ, cũng không hỏi lại lần nữa.
Trong khoảng hơn nửa tháng, bọn họ cũng hấp thu chừng một trăm viên tinh hạch, nếu như tinh hạch cũng làm tăng lên dị năng thì lẽ ra hai dị năng giả lực lượng cùng với bọn họ sức mạnh cũng không khác nhau là mấy, nhưng mà…
Tình huống hôm nay xem ra, những người trong đội xe của bọn họ có dị năng mạnh mẽ người khác hơn nhiều!
Tại sao lại như vậy?
Hôm nay mọi người trong đội xe phối hợp rất ăn ý, trước mặt có người ngoài, tất cả đều là Hồ Hạo làm đại biểu, đoàn đội lén lút thương lượng thế nào cũng không có vấn đề, bên ngoài, vẫn là Hồ Hạo Thiên kiến thức rộng rãi làm chủ.
Đúng lúc này, Bạch Thất và Đường Nhược theo tường vây bên trên khu biệt thự, dùng vân tay mở cửa, đi vào.
Hồ Hạo Thiên lập tức tiến lên phía trước nói: “Em Bạch, nghe Tiểu Điền nói các cậu cũng bị theo dõi rồi, những người kia đâu?”
Bạch Thất nhìn thoáng qua trong sân thấy có người lạ, nói: “Thả.”
“Như vậy, không phải là thả hổ về rừng sao? , tiểu nhân khó chơi, lại thả đi. . .” Ngược lại tưởng tượng, Hồ Hạo Thiên tỉnh lại: Mẹ nó, nếu không thả thì tí nữa sẽ có người đến đòi.”
Bạch Thất nhìn chung quanh một vòng: “Cái nhà này rất lớn. . .”
“Hả?
Mọi người còn không có kịp phản ứng.
Hai dị năng giả Lực lượng kia đã quỳ bịch xuống: “Tôi, chúng tôi đã cải tà quy chính, chúng tôi cam đoan sẽ không làm gì với các anh nữa, tôi, chúng tôi còn có thể thay mọi người trong đoàn đội cam đoan. . .”
“ Giáo dục” của Phan Đại Vĩ đã khiến bọn họ thống khổ không chịu nổi, người đàn ông áo đen này có vẻ còn tán ác hơn, giống như là giết người diệt khẩu, sau đó giấu xác đi!
Phan Đại Vĩ nói: “Mỗi lần làm nhiệm vụ, Chu thiếu cho các ngươi thù lao là bao nhiêu Lam Tinh?”
Người nọ trung thực trả lời: “Tất cả là 50 viên, cầm về mọi người trong đoàn đội chia đều, mỗi người khoảng 10 viên.”
Hồ Hạo Thiên từ trong túi lấy ra một cái bọc màu đen, ném tới trước mặt hai người, cái túi tản ra, bên trong tinh hạch màu xanh da trời rơi lả tả trên mặt đất: “Ở đây có chừng 200 viên, ngày mai mời người đứng đầu đoàn xe các anh tới đây gặp chúng tôi. . .”
Lam Tinh trên mặt đất khiến cho hai dị năng giả không khỏi mở to mắt.
Thì ra, đoàn đội’Tùy Tiện ‘ cũng có loại vật này, hơn nữa bộ dáng kia giống như là dùng không hết vậy !
Chẳng trách dị năng của đối phương mạnh mình hơn nhiều!
Hắn không khỏi ngẩng đầu, hỏi: “Các anh muốn làm gì?”
Hồ Hạo Thiên cười nhạt một tiếng: “Cho các anh Lam Tinh, còn không muốn sao?”
Người nọ do dự: “Thế nhưng mà Chu thiếu. . .”
Lam Tinh đương nhiên là thù lao, thế nhưng làm việc cho Chu Thụ Quang còn được hắn làm hậu phương đằng sau.
Bây giờ không phải xã hội trước kia, trong triều có người mới dễ làm việc, bọn họ đều thông hiểu đạo lý đó, cho nên mới lựa chọn làm việc cho Chu Thụ Quang.
“Chu Thụ Quang như thế nào. . .” Phan Đại Vĩ ngồi chồm hổm xuống, thấy bọn họ muốn nói lại thôi, “Không bằng, chúng ta lại đến tâm sự nhân sinh?”
“Không không không. . .” Người nọ lập tức trả lời chi tiết , “Chu thiếu đằng sau có Chu Đại tướng làm chỗ dựa, nếu như chúng tôi phản bội hắn, chắc chắn hắn sẽ tìm cơ hội diệt trừ chúng tôi.”
“Đừng nghĩ chúng tôi sẽ không diệt các anh . .” Lưu Binh dư dư nắm đấm, uy hiếp, lại thấy hai người họ căn bản không có sợ mình, liền liếc mắt với Phan Đại Vĩ vài lần.
Phan Đại Vĩ đứng lên, nhìn bộ dạng Lưu Binh, ngắt lời cậu ta, nói: “Người trẻ tuổi, cậu quá không có có lễ phép rồi, thẩm vấn là thẩm vấn a, lộ ra bộ dáng ” Đóng cửa thả Phan Đại Vĩ ” để làm gì , xem ra cậu lâu ngày không được ăn đòn nên khó chịu rồi. . .”
Phan Đại Vĩ là kiều người có tư duy khác biệt, có lẽ một khắc trước vẫn còn nói tư tưởng chính trực, chuyện đời người đúng đắn, một khắc sau có thể bàn về việc trên tạp chí XX cô gái chân dài tỉ lệ nào có rất hoàn mỹ.
Lưu Binh: “. . .”
Đã nói kẻ địch trước mặt phải giữ vừng sự đoàn kết, thống nhất ý tưởng đấy!
Hai người trên mặt đất vui mừng, cho rằng không phải nghe Phan Đại Vĩ giáo dục: “Chú, thật sự không cần trò chuyện nhân sinh sao?”
Hồ Hạo Thiên ngồi chồm hổm xuống: “Kỳ thật, tôi cũng có thể cùng các anh tâm sự nhân sinh đấy. . .”
Mọi người trong đoàn xe: “. . .”
Hai người trên mặt đất: “. . .”
Cảm giác thấy, người này tới càng thêm không tốt rồi!
Nhưng mà, trước vẻ mặt ” bảo trọng ” của mọi người trong đoàn xe, hai người kia thật sự bị Hồ Hạo Thiên trói lại mang đến biệt thự.
Chương 80 : Tiền Kim Hâm
Trừ Hồ Hạo Thiên ra, bây giờ mọi người cũng không có chuyện gì, cho nên bọn họ chuẩn bị ra sân hóng mát, thuận tiện đợi Hồ Hạo Thiên ra họp.
Hiện tại buổi tối rất nóng, đại khái đã lên tới 27-28 độ, trong sân còn có thể chịu được, nhưng ở trong phòng thì chỉ muốn nhanh nhanh ra sân cho đỡ nóng .Thế nhưng, Bạch Thất lại để cho Điền Hải tới phòng bếp nhà mình hầm tổ yến cách thủy, để Đường Nhược ăn nhẹ trước khi tới bữa tố
Một lúc sau, Phan Hiểu Huyên cũng trở về , cô bước vào sân nhỏ, Phan Đại Vĩ hướng cô ngoắc ngoắc tay, ý muốn cô tới ngồi cạnh mình. Phan Hiểu Huyên giao hết hạt giống mình mua được cho Phan Đại Vĩ, sau đó lại nhìn Đường Nhược, muốn nói lại thôi.
Một lát sau, bố của Hồ Hạo Thiên cùng Dương Lê mang theo một người đàn ông trung niên mặc quân trang đi vào trong sân. Người đàn ông trung niên kia thân hình cao lớn, tướng mạo đường đường, đôi mắt phát ra tia lạnh, để cho người khác vừa nhìn đã có cảm giác đối phương là người nguy hiểm, vạn người cũng khó địch lại.
Mọi người nhìn trước ngực ông đeo quân chương, đoán được người đàn ông trung niên này có lẽ chính là Tiền Kim Hâm, vì vậy tất cả mọi người cùng giả bộ đứng lên nghênh đón.
Không thể làm khác, bọn họ còn có việc nhờ người, chắc chắn phải dùng lễ đối đãi.
“Hạo Thiên đâu?” Ông Hồ nhìn chung quanh một lần, mở miệng hỏi mọi người.
Phan Đại Vĩ chỉ chỉ biệt thự của anh ta: “Hạo Thiên ở bên trong cho người làm công tác tư tưởn
Ông Hồ buồn bực: “Từ lúc nào mà nó trở nên nhiệt tình như vậy rồi?”
Mọi người trong đoàn xe: “. . .”
Bọn họ dám dùng mì tôm thề, chắc chắn không phải đội trưởng Hồ nhiệt tình!
Hồ Hạo Thiên không ở đây, ông Hồ cũng không thể gọi con trai mình vào trong sân, trực tiếp giới thiệu người đàn ông trung niên đứng bên cạnh mình cho Bạch Thất, nói: “Đây là Tiền Đại tướng, hôm nay nghe tôi nhắc đến cậu, không thể chờ được, muốn tôi đưa anh ấy tới đây gặp cậu.” Lại quay đầu giới thiệu Bạch Thất, “Đây chính là người mà tôi nói với anh, cháu ngoại Tham mưu trưởng Thi, Bạch Ngạn.”
Tiền Kim Hâm tiến lên một bước, vỗ vai Bạch Thất: “Tiểu Thất.”
Cái vỗ này, bả vai mọi người trong đoàn xe đều theo đó mà run rẩy. Có vẻ như, Tiền Kim Hâm dùng lực rất mạnh.
Ngày mai, bả vai Tiểu Bạch có sưng lên không vậy!
Ôm cái đùi này, cũng phải trả một cái giá lớn đấy.
Tiền Kim Hâm cùng Bạch Thất lại giống như không có cảm giác.
Tiền Kim Hâm nghiêm nghị, mang theo cả quan tâm nồng nhiệt: “Cháu có thể tới A thành phố thật sự là quá tốt, trước kia nghe nói cháu đính hôn, tôi thật muốn tức khắc bay tới thành phố H, nhưng tạm thời có chút việc không thể bỏ lỡ, may mà cháu tới thành phố A rôi, bằng không thì tôi sẽ hối hận cả đời. . .” Tiền Kim Hâm nói liên miên, giống như là đã quen Bạch Thất từ rất lâu rồi.
Kỳ thật ngoại trừ lúc Bạch Thất học năm nhất đại học mới gặp qua một lần, còn lại không gặp nữa.
Nhưng mà Tham mưu trưởng Thi có ân bồi dưỡng với ông, giống như cha mẹ tái sinh, với lại ông không quên lời dặn dò chiếu cố cháu ngoại tiểu Thất họ Bạch trước khi Thi cố vấn chết.
Coi Bạch Thất như con ông, mà ông lại không con, ông coi Tham mưu trưởng Thi như cha…, xem Bạch Thất là con cũng là việc nên làm.
Bạch Thất cười khẽ , đợi Tiền Kim Hâm nói xong, mới kéo Đường Nhược ở đằng sau: “Đây là vị hôn thê của cháu, Đường Nhược. Chú Tiền không tới được thành phố H tham dự lễ đính hôn, bây giờ lại mời chú Tiền ở lại đây ăn cơm một bữa, chỉ mong chú Tiền không chê đồ ăn đạm bạc. . .
Mọi người: “. . .”
Nếu như không phải đã nhìn quen bộ mặt than của Bạch Thất, tất cả mọi người sẽ nghĩ rằng anh chính là một ” đại công tử thế gia “.
Người này thật sự quá xấu xa, với đồng đội thì keo kiệt bủn xỉn, với người nhà thì hào phóng.
Đường Nhược nhu nhuận gọi một tiếng ” Chú Tiền”, Bạch Thất lại giới thiệu mọi người trong đoàn xe với Tiền Kim Hâm: “Bọn họ là bạn của cháu cùng tới thành phố A, cũng là những người cùng chung hoạn nạn tụ hội lại thành một đội.”
Mọi người trong đoàn xe lập tức vứt bỏ suy nghĩ khinh bỉ ý kiến của Bạch Thất, toàn bộ lộ ra bộ dáng tươi cười ấm áp như ánh mặt trời: “Chú Tiền.”
Tiền Kim Hâm: “. . .”
Người khác gọi tôi một tiếng ” chú ” cũng còn chấp nhận được, vì sao cái người nhìn qua xấp xỉ tuổi tôi cũng gọi tôi là “chú ” !
Hai bên giới thiệu xong, mọi người ngồi xuống sân.
Trong sân sắp xếp hợp lý,mấy người vợ xúm lại nấu cơm.
Trong bữa cơm, Tiền Kim Hâm hỏi thăm tình hình của Bạch Thất trước khi tổ chức lễ đính hôn, sau lại hỏi thăm chuyện bọn người Bạch Thất đến thành phố A, cảm thán sự may mắn của anh.
Đối mặt nhiều Zombie như vậy, không chỉ không chết, còn có thể kết bạn với nhiều người tốt như vậy.
Bạch Thất luôn luôn mỉm cười: “Đúng là cháu may mắn, lúc ấy bởi vì khu tây Zombie quá nhiều, liền nghĩ đến mọi người ở chỗ này cũng có phòng ở, nghĩ rằng ông ngoại trước tận thế mua khu biệt thự cũng kiên cố, ít nhất có thể có chỗ đặt chân đấy, nào biết đâu rằng vừa vặn quân đội chọn đúng nơi đó quy hoạch căn cứ.”
Tiền Kim Hâm tiếp tục nói: “Các cậu tổng cộng là 16 người, vậy mà có thể biến nơi này thành như vậy , quả nhiên đều có bản lĩnh.”
Ánh mắt Bạch Thất tối sầm lại: ” Khu Tây luôn luôn không đi được, rồi quy hoạch lại chỗ này để cho mình ở đây có thể thoái mái hơn. Lúc lấy đi mấy tấm pin năng lượng mặt trời, thật ra là do chúng cháu giết Zombie rồi không cẩn thận đi vào trong Khoa học kĩ thuật Lam Quang mà thôi, bây giờ nghĩ lại, thiếu chút nữa là có đi mà không có về, may mà hiện tại có chút thành tựu, để cho mọi người thoải mái một chút .”
Tiền Kim Hâm nghĩ trước đó bọn họ gặp phải nguy hiểm trong lòng còn chút lo sợ, an ủi nói: “Yên tâm, bây giờ nơi này đã trở thành căn cứ, quân đội có ý định coi đây là trung tâm để mở rộng phạm vi ra bên ngoài, tương lai sẽ có rất nhiều ngày rảnh rỗi thoải mái.”
Vẻ mặt Bạch Thất càng thêm ảm đạm: “Thực không dám giấu diếm, chú Tiền, chúng cháu đang thương lượng, khoảng hai ngày nữa sẽ rời căn cứ đi làm thợ săn, công tác xây dựng căn cứ sợ là phải dừng lại rồi.”
Tiền Kim Hâm ngạc nhiên, hỏi: “Vì sao?”
Bạch Thất nhíu mày, bộ dáng giống như rất muốn nói, lại có phần do dự.
Biểu lộ trầm thống này lại càng làm cho người khác cảm thấy anh có vô số uất ức khó nói.
Đường Nhược: “. . .”
Mọi người trong đoàn xe: “. . .”
Tiểu Bạch,biểu hiện của cậu, chúng tôi cho điểm tối đa!
Đậu xanh rau má, quả nhiên đội xe hội tụ toàn người tài, giỏi có người giỏi hơn.
Phan Đại Vĩ, Hồ Hạo Thiên tính là gì, trực tiếp bị chụp chết trên bờ cát!
Không tìm được đáp án từ chỗ Bạch Thất, Tiền Kim Hâm chuyển ánh mắt về phía mọi người trong đoàn xe.
Mọi người nhao nhao thở dài một hơi, trên mặt lộ ra bộ dáng xoắn xuýt.
Thật ra vốn đã xoắn xuýt.
Chúng tôi bị cướp , không có chỗ dựa, không thể thoải mái trở về .
Đúng vào lúc này, Hồ Hạo Thiên mang theo hai dị năng giả lực lượng đi ra.
Vừa ra khỏi phòng, trông thấy một đám người ngồi trong sân, lại nhìn người đàn ông bên cạnh ba anh, quân chương hiển hách, cảm giác được hào khí trong đó, Hồ Hạo Thiên lập tức xắn tay áo đi tới: “Móa nó, bọn họ khinh người quá đáng, đâu chỉ cướp pin năng lượng mặt trời mà còn muốn đuổi tận giết tuyệt, cơn tức này tuyệt đối không thể nhịn!”
Đằng sau, hai dị năng giả Lực lượng cùng đi ra, run rẩy: “. . .”
Nói dối, rõ ràng chúng tôi chỉ theo dõi! Theo dõi!
Ông Hồ đứng lên, đối với hai người xa lạ có chút nghi hoặc: “Hạo Thiên, bọn họ nói vừa rồi con ở trong phòng cho người làm công tác tư tưởng, chính là cho hai người họ làm công tác tư tưởng?
Không khí chung quanh ngưng trọng, Hồ Hạo Thiên cũng ngưng trọng theo: “Đúng vậy ạ, trước đó tụi con chưa đến căn cứ còn tốt đẹp đấy, đâu ngờ rằng quân đội tới giống như kẻ trộm tới, ngày đầu tiên đã gặp phải sói vẫy đuôi rồi. . .” Chỉ chỉ hai dị năng giat lực lượng, “Ban ngày ban mặt tới ăn cướp, cướp không thành lại sử dụng thủ đoạn thâm độc, xem, tụi con đi ra ngoài còn phái người theo dõi đấy, đây mới chỉ có hai người, còn có mấy người bị Bạch Thất thả đi rồi. . .”
Ông Hồ nói: “Còn có người dám ban ngày ban mặt giờ trò cướp bóc trong căn cứ?”
Mọi người trong đội xe thở dài, không nói lời nào.
Hồ Hạo Thiên từ từ đi tới, đợi ông Hồ ngồi xuống: “Cha, trong căn cứ này, tụi con rất nghẹn khuất , đến mấy người tới cướp đồ không những không có chuyện gì, còn được cho là vô tội thả ra, bây giờ bắt được hai người này, không hỏi không sao, vừa hỏi thật sự đã giật mình, thì ra đối phương là muốn đuổi tận giết tuyệt, tụi con đều không biết mình từ lúc nào gây ra cừu hận lớn như vậy . . .”
Ông Hồ ngắt lời anh, giới thiệu anh với Tiền Kim Hâm.
Hồ Hạo Thiên vội vã nói mình không có ý tứ, xúc động quá lớn, lại dùng khả năng ăn nói trên thương trường của mình nói nịnh nọt.
Về sau, Tiền Kim Hâm cũng từ chỗ mọi người trong đoàn xe hỏi ra được tình huống.
Hồ Hạo Thiên lưỡi rực rỡ như hoa sen, từ đầu tới cuối kể lại tất cả mọi chuyện mà mọi người gặp phải thật chi tiết.
Chương 81 : Chân thành đối đãi
Edit: Pethuong
Beta: Sakura
“ Sau khi có được bản năng lượng mặt trời này , đại khái hơi quá rồi nên đã làm người khác ghen tỵ, nhưng nếu muốn cái năng lương mặt trời này thôi thì không nói , tại sao bọn hắn còn muốn đuổi tận giết tuyệt, vì lý do gì !” Lưu Binh đứng lên, kích động nói .
Hiển nhiên bị Hồ Hạo Thiên chập chờn rồi.
Đồng dạng kích động còn có Điền Hải.
Hồ Hạo Thiên liếc nhìn cha Hồ , rồi lại nhìn Tiền Kim Hâm, xong đưa mắt nhìn về Bạch Thất.
Bạch Thất quay đầu , nói với Tiền Kim Hâm : “ Chú Tiền , kỳ thật lần này để chú Hồ mời chú đến là vì chuyện này , lúc trước ở căn cứ chúng cháu vô tình có được món đồ , hôm nay bị người thèm thuồng , mà hình như bọn hắn còn muốn đuổi cùng giết tận , cho nên mời chú Tiền tới đây nể tình ông ngoại cháu , mà che chở cho chúng cháu một chút .”
Trong lòng Hồ Hạo Thiên cho điểm khen và tặng quà vì lời nói này của Bạch Thất.
Đối với loại người của Tiền Kim Hâm này thì không cần quanh co dài dòng , có thể ngồi trên ghế này thì sóng gió thủ đoạn nào mà chưa gặp qua.
Nhóm mình trải qua biết nhiêu vất vả , cố gắng không ít , diễn kịch cũng không ít , hít ngụm khí lớn , cũng không bằng một câu nói ‘ mong chú giúp đỡ’ của Bạch Thất .
Tiền Kim Hâm đã cùng cha mình tới gặp Bạch Thất , có nghĩa xem Bach Thất là cháu của người bạn cũ . Rồi thẳng thắn nói ông ta là mình cần ông ta, chưa chắc đối phương đã không đồng ý, nhưng mà nếu cứ khóc lóc kể lể sẽ khiến ông ta ngứa mắt .
Quả nhiên đúng thế, Tiền Kim Hâm nghe Bạch Thất nói những lời này xong thì lông mày buông lỏng , nói : “ Hôm nay , mặc dù nhân loại gặp nạn , nhiều phương tiện cơ sở còn chưa hoàn thiện, đất nước vẫn còn , nếu chính phủ muốn khôi phục lại đất đai thì cũng sẽ chừng trị nhửng người vi phạm pháp luật .”
Cha Hồ nói : “ Đúng thế, quy tắc vẫn là quy tắc, Hạo Thiên, con hỏi bọn chúng người đứng sau bọn chúng là ai chưa? ”
Hồ Hạo Thiên gật đầu , đạp một cước lên hai người : “ Nói, người sau lưng hai người là ai ?”
Hai người kia vốn bị Phan Đại Vĩ “ giáo dục “ gần 2 tiếng , giờ lại bị Hồ Hạo Thiên “ giáo dục tư tưởng” thêm hai tiếng nữa sắc mặt còn khó coi hơn cả gan heo.
Nên không im lăng nữa, khai ra Chu Thụ Quang .
“ Nhà họ Chu à ..” Tiền Kim Hâm nhíu mày , “ Xem ra ở tận thế , thế mà bọn chúng còn thoải mái hơn lúc trước.”
Về sau quả nhiên đáp úng với Bạch Thất đi tới nhà họ Chu.
Ông không thuộc bất cứ đảng phái nào cả, nhưng mà quốc gia cùng với căn cứ thì ông sẽ không khoanh tay mà đứng nhìn.
Nếu nhà họ Chu trắng trợn như thế thật, coi như người bình thường bị bắt nạt thì ông cũng can thiệp , huống chi ông coi Bạch Thất như con trai của mình.
Mọi chuyện đã giải quyết, tất cả đều vui mừng ăn cơm , bữa cơm này làm mọi người vui vẻ sảng khoái .
Sau đó , Tiền Kim Hâm nói muộn rồi phải về.
Bạch Thất để cho Điền Hải từ trong nhà đưa ra hai túi thịt heo cùng với túi thịt bò , Phan Đại Vĩ cũng không có keo kiệt , đưa cho ông hai trái dưa hấu .
Tiền Kim Hâm có chút kinh ngạc , mặc dù mấy nay nghe nhóm người của bọn họ may mắn thu thập ít vật tư từ siêu thị , nhưng ngạc nhiên hơn vẫn là hai dưa hấu . Bên trong quân đội mặc dù có dị năng hệ Mộc , nhưng trực tiếp đưa ra hai trái dưa hấu thì bên bọn họ hoàn toàn không có.
“ Đây là .. dị năng hệ Mộc.”
Phan Đại Vĩ gật đầu.
Bạch Thất nói : “ Đúng vậy , lúc trước chúng cháu phát hiện trên đầu zombie có tinh hạch , cầm lên nhìn thì thấy nó có khả năng khôi phục dị năng , về sao này càng phát hiện nó còn có thể nâng cao dị năng của mình.”
Tiền Kim Hâm lấy ra một cái túi , từ bên trong lấy ra mấy cái tinh hạch màu xanh : “ Cháu nói những cái này à.”
Bạch Thất gật đầu : “ Đúng rồi ạ , trong đầu những con zombie có những cái này .”
Tiền Kim Hâm lạnh mặt nói : “ Chúng ta còn tưởng những cái này là do Tào tiến sĩ nghiên cứu mà có được, lúc trao đổi còn coi như nợ cô ta một nhân tình nữa.”
Cha Hồ nói : “ Chú cũng vậy, vì trả giá những viên tinh thạch này mà Tiểu Lê phải kí hiệp ước không bình đẵng nữa .”
“ Khinh thường quá đáng rõ ràng dám đem chúng ta ra đùa giỡn !” Tiền Kim Hâm nổi giận.
Cha Hồ quyết tâm rèn sắt khi còn nóng, cùng Tiền Kim Hâm vừa đi vừa nói về nhà họ Chu ỷ thế hiếp người .
Mọi người đưa Tiền Kim Hâm cùng cha Hồ ra ngoài, nhìn hai người rời đi.
Hai người vừa đi, Hồ Hạo Thiên kêu Dư Vạn Lý và vệ sĩ của mình mang hai người dị năng vào trong biệt thự.
“ Tiểu Bạch , cậu có biết mấy cái tinh hạch này , kỳ thật tinh hạch không phải con đường chủ yếu giúp chúng ta lên cấp ?” Bây giờ chỉ còn nhóm người bọn họ cho nên Hồ Hạo Thiên cũng không quanh co nữa , nói thẳng hoài nghi trong lòng ra.
“ Hả?” Bạch Thất nói : “ Vậy đó là cái gì?”
Hồ Hạo Thiên nói : “ Cậu thật sự không biết?”
Bạch Thất nhìn Đường Nhược ở bên cạnh .
Đường Nhược : “ ..”
Cô yên lặng quay đầu đi , hành động này nói lên không muốn xem hành động giả dối của anh.
Bạch Thất quay đầu lại , rồi lắc đầu.
Hồ Hạo Thiên : “ Chúng ta hoài nghi là do dị năng hệ Thủy của Đường Nhược giúp chúng ta tiến bộ .”
“ Hả, có thật vậy không ?” Bạch Thất nói.
Hồ Hạo Thiên chỉ vào bức tường trong sân: “ Nhìn đi, đây là sức mạnh của người có dị năng lưu lại , bọn hắn đã hấp thụ hơn 100 lam tinh rồi , nhưng lực của bọn hắn chỉ lưu lại chỉ có như vậy thôi.”
Bạch Thất lôi kéo tay Đường Nhược, rồi nhìn bức tường kia : “ Ừm , quả thật rất yếu .”
Hồ Hạo Thiên không nói gì nữa , anh nhìn Bạch Thất hồi lâu , từ từ nói : “ Nước bên trong kia .. không có vấn đề gì sao ?”
Bạch Thất nhìn hắn , cười rộ lên ,như mùa xuân : “ Miễn sao mọi người không nói thì không có vấn đề gì ?”
Sau đó anh mang theo Đường Nhược cùng với Điền Hải trở lại biệt thự của mình.
Dư Vạn Lý theo Hồ Hạo Thiên từ biệt thự đi ra , thấy anh nghiêm túc nhìn Bạch Thất với bộ dạng kính nể, sau đó nói : “ Làm sao vậy ?”
Phan Đại Vĩ nói :” Hình như Bạch Thất đã sớm biết tác dụng của dị năng hệ Thủy của Tiểu Đường ,.”
“ Ừm .” Hồ Hạo Thiên nói : “ Nhưng mà cậu ấy lại lựa chọn tin tưởng chúng ta , nguyện ý chia sẻ bí mật này với chúng ta.”
Lập tức , Dư Vạn Lý cũng giật mình, lấy cái ly nước ra khỏi túi, lắc nó : “ Không biết hệ Thủy khác có tác dụng này hay không .”
Phan Hiểu Huyên ở khu căn cứ phía tây , từng chứng kiến rất nhiều hệ Thủy , theo cô phân tích được , nói : “ Không đâu , chỉ là nước bình thường, hơn nước cũng rất khan hiếm , một ngày chỉ có được hai thùng .”
Hồ Hạo Thiên và những người khác nhìn vào biệt thự của Bạch Thất trở nên nhiệt tình hơn.
Ở thời tận thế cảm giác giống như con người đang sống trong bóng tối , được người khác tiếp cho cây đuốc.
Con đường phía trước được chiếu sáng, trái tim cũng được chiếu sáng.
“ Cho nên ..” Lưu Binh ngơ ngác nói : “ Tiểu Bạch dùng quốc sĩ đối với mình thì chúng ta cũng phải dùng quốc sĩ đối với cậu ấy . Về sau chúng ta đem Tiểu Bạch làm lão đại .”
Nửa ngày , mọi người nhốn nháo : “ Móa , tiểu Lưu , người không có văn hóa như cậu cuối cùng cũng nói được tiếng người .”
Lưu Binh : “ ..”
Mẹ nó , mấy người mới không có văn hóa , cả nhà mấy người mới không có văn hóa !
Ông đây tốt nghiệp ở đại học Học Lý Công Nam !
Ông Tần tổng kết lại nói : “ Người ta dùng chân thành đối đãi , chúng ta nhất định không thể cô phụ người ta được .”
Mọi người đều gật đầu .
Cái tốt gì bọn họ đều không cần, lâu ngày mới biết được lòng người, bọn họ tin mình sẽ không nói ra thì đối phương cũng sẽ hiểu thiệt tình của nhóm mình.
Về phần nước của Đường Nhược có tác dụng với sự lên cấp của dị năng , nếu hai người bọn họ không nói thì mình cũng không biết .
Nêu bọn họ tự nói với mình , vì phần nhân tình này thì mọi người thay bọn họ giữ bí mật là đều dĩ nhiên.
Đối với đôi vợ chồng này cùng mọi người chia sẻ bí mật , vừa tốt bụng vừa khôn ngoan , vì nếu ở chung thời gian dài thì tất nhiên bọn hắn cũng sẽ biết.
Người ta mang ý tốt , làm sao chúng ta lấy oán báo ơn .
Phan Hiểu Huyên theo Phan Đại Vĩ trở về biệt thự , tắm rửa xong thấy Phan Đại Vĩ ngồi trước bàn nghiên cứu chén nước , đi tới : “ Cha ..” nhìn nhìn , lại hỏi, “Cái này là nước của Đường Nhược .”
“ Ừm .” Phan Đại Vĩ cười cười nói , uống một ngụm hết chén nước : “ Mọi người đã đối xử ta như vậy , tất nhiên ta báo đáp lại , dùng quốc sĩ đối với chúng ta thì ta sẽ dùng quốc sĩ báo đáp lại .. Lưu Binh nói không sai.”
Phan Hiêu Huyên nhìn chén nước kia, nhấp nháy môi .
Suy nghĩ một chút , cô chuẩn bị nói chuyện của Tô Tiêm Ảnh cho Đường Nhược biết.
Sau đó nói : “ Cha .. con đi tới nhà Đường Nhược một lát .”
Phan Đại Vĩ nói : “ Có chuyện gì à ?”
“ Dạ .”
Chương 82: Chân tướng
Khi Phan Hiểu Huyên đi vào biệt thự của Bạch Thất , thì Đường Nhược cũng vừa tắm xong đang ngồi sấy tóc.
Điền Hải ra mở cửa , thấy Phan Hiểu Huyên muốn tìm Đường Nhược , vì vậy đứng đầu thang la lên : “ Chị ơi , chị Phan tìm chị .”
“Ừm .” Đường Nhược lên tiếng , rất nhanh đi xuống lầu .
Lúc này buổi tối thường rất nóng , mà Bạch Thất cũng không tiết kiệm điện, đang mở điều hòa .
Gió thổi phất phơ, Phan Hiểu Huyên nhìn thấy Đường Nhược từ trên lầu đi xuống .
Tóc dài đen nhánh ở bên trên cài cây kẹp tóc hình vương miện , kẹp lấy một ít tóc , cô mặc váy chấm bi màu hồng nhạt bằng bông , trên chân mang đôi dép lê băng trúc , lộ ra đôi chân trắng nõn.
Cả người cô như một tinh linh từ trên lầu xuống.
Phan Hiểu Huyên có chút sững sờ , trước khi tận thế lúc còn ở trường , cô chưa từng thấy Đường Nhược đẹp như vậy . Hiện tại , cứ như hình poster đang quảng cáo vậy .
“ Ngại quá , để cậu chờ lâu như vậy, tớ mới sấy tóc xong.” Đường Nhược cột tóc lại, đi đến trước mặt Phan Hiểu Huyên, thấy cô đang chớp chớp mắt nhìn mình , có chút khó hiểu hỏi : “ Hiểu Huyên ?”
Phan Hiểu Huyên phục hồi tinh thần lại : “ Mình , có chút việc muốn nói với cậu .”
“Ừm .” Đường Nhược mang cô đi đến ghế sa lon ngồi xuống. “ Cậu muốn uống gì ?”
Cô vừa nói xong , Điền Hải đã bưng hai ly sữa nóng lên , một ly đặt lên bàn trà : “ Chị Phan uống sữa tươi .” Còn một ly đầy , đưa đến tay cho Đường Nhược , “ Chị, này.”
“ Cảm ơn .” Phan Hiểu Huyên nhìn ly sữa, muốn nói lại thôi .
Cô vừa rồi muốn suy nghĩ nói đối phương về chuyện của Tô Tiêm Ảnh , nhưng vừa tới bên miệng thì có chút e sợ .
“Kỳ thật , đêm này mình tới đây là vì ban ngày nhìn thấy , cái kia .. Tô Tiêm Ảnh …” Phan Hiểu Huyên nghĩ tới hậu quả của chuyện này.
“Ừm .” Đường Nhược cầm ly sữa bò , ánh mắt chờ mong nhìn cô ấy, đợi cô nói.
Lúc này Phan Hiểu Huyên nhìn thấy Bạch Thất từ trên lầu đi xuống.
Nhìn tướng mạo trang nghiêm, bộ áo ngủ màu xám không thể che đi phong thái của anh .
Bạch Thất đi từ từ xuống lầu ,sau đó đến bên cạnh Đường Nhược , cầm tấm chăn mỏng che lên đùi của cô .
Đường Nhược xốc tấm chăn lên : “ Hôm nay trời rất nóng không cần đắp .”
“ Hửm , không đắp ?” Bạch Thất ngồi xuống bên cạnh cô , lần nửa đắp lên đùi của cô .
Đường Nhược biết được tính tình của anh , mặt mày đẹp đẽ ,hình dáng đàng hoàng ,nhưng kì thật bên trong rất bá đạo .
Vì vậy cô liền bĩu môi , không xốc lên nữa , tay cầm ly sữa đưa tới.
Bạch Thất không cầm ly , mà trực tiếp uống luôn ly sữa trên tay cô.
Nhìn hai người rất hài hòa .
Cảm giác này..
Trong giờ phút này Phan Hiểu Huyên cảm thấy , cô thật ghen tị với tình yêu nam nữ.
Hình ảnh hài hòa ấm áp , cô thật muốn cho Tô Tiêm Ảnh nhìn thấy cảnh này , nhất định tức đến hộc máu.
Trước khi hai người ở trường học , Tô Tiêm Ảnh lúc nào cũng chiếm thượng phong,tính cách táo bạo Đường Nhược lúc nào cũng tô điểm thêm cho tính cách yếu đuối vô tội của Tô Tiêm Ảnh. Mà đàn ông , thì lúc nào cũng thích dịu dàng , điềm đạm đáng yêu , trong mắt có thể cảm thấy mình có thể che chở cho người con gái này , cho nên lúc hai người tranh cãi thì Phạm Vân Giang càng thiên vị Tô Tiêm Ảnh hơn.
Phan Hiểu Huyên nhìn hai người uống sữa đến ngẩn người .
Bên này Đường Nhược nhìn cô , có chút kỳ quái : “ Hiểu Huyên, không phải cậu muốn nói gì về cái tên Tô…” Nghĩ nghĩ mãi mới ra, “ Tô Tiêm Ảnh đúng không ?”
Phan Hiểu Huyên ngồi trên ghế sa long nhìn nhìn, nhìn ba người bọn họ. Trầm mặt một lát rồi nói: “Mình có thể nói chuyện riêng với cậu một chút được không ?”
Đường Nhược nhìn hai người đàn ông ở nơi này , cảm thấy hai người phụ nữ cần nói chuyên riêng .. mà hai người đàn ông ngồi đây không thích hợp , vì vậy : “ Chúng ta lên lầu đi, chỗ đó ông cậu trồng rất nhiều thứ , mình dẫn cậu đi xem.”
Hai cô nương cầm tay dắt lên lầu để lại Bạch Thất cùng với Điên Hải đối mặt với nhau .
Nhìn đều chán ghét .
Điền Hải gãi gãi đầu, rồi tìm một chủ đề để nói : “ Anh Bạch , chị Phan tìm chị Đường có chuyện gì vậy .”
“ Ai mà biết được , có lẽ hỏi thăm chuyện dì cả .” Bạch Thất vừa nói vừa bước chân lên lầu.
Điền Hải : “ ?”
Dì cả là cái gì ?
Chị Phan còn có người thân thích nữa sao , sao không nghe chú Phan nói tới ?
Ở trên lầu Đường Nhược mang theo Phan Hiểu Huyên đi thăm phòng hoa cỏ do ông Tần quản lý , ngồi lên ghế dài bên cạnh .
Thời gian không còn sớm , giờ này chỉ còn có hai người, Phan Hiểu Huyên cũng không quanh co nữa, trực tiếp hỏi Đường Nhược : “ Đường Nhược, cậu không biết Tô Tiêm Ảnh sao ?”
Đường Nhươc nghĩ nghĩ nói : “ Mình phải biết cô ấy sao ?”
“ách..” Phan Hiểu Huyên dừng một lát nói : “ Như vậy , cậu có thể nghe mình kể một câu chuyện không ?”
Đường Nhược gật đầu nói : “ Được chứ.”
Vì vậy Phan Hiểu Huyên bắt đầu kể chuyện : “ Trước kia mình có người bạn hoc chung đại học , mình có biết cô ấy ở trong trường , cô ấy chính là thiên kim đại tiểu thư , nghe nói cô ấy còn có một người chị cùng cha nhưng khác mẹ , nhưng mẹ kế đối sử cô ấy rất tốt ..trông..” Cô nhìn Đường Nhược rồi nói tiếp .” Cô ấy giống cậu đấy.”
Đường Nhược : “…”
“Cô ấy vừa tiến vào đại học F , trước tận thế cô ấy học năm nhất , nghe nói cô ấy thích một người tên là Phạm Vân Giang , nên cố ý thi vào đại học F , nhưng anh ta lại không thích cô ấy, anh ta nói mình chỉ thích người tên là Tô Tiêm Ảnh , lại nói cô ấy không được lại gần Tô Tiêm Ảnh…”
Đường Nhược hỏi : “ Sau đó thì sau , cô ấy buông tha cho người đó rồi bỏ di ?”
“ Không “ Phan Hiểu Huyên nói : “ Cô ấy không chỉ không buông tha cho , mà ngược lại càng tức giận
càng bắt nạt chế nhạo Tô Tiêm Ảnh , nói cô ấy là bạch liên hoa , chuyên môn đi cướp bạn trai người khác, chỉ có điều Tô Tiêm Ảnh luôn tỏ ra là nhu nhược, không nói lại . Vì vậy cô ấy luôn dùng vũ lực giải quyết, mỗi lần đều đem Tô Tiêm Ảnh đánh tới nhập viện .”
Đường Nhược : “…”
Đường Nhược ; “ Đã như vậy , cô gái kia không bị kiện sao ?”
“Đương nhiên là có , nhưng cô ấy chỉ cần nộp tiền bão lãnh là được thả ra , sau đó lại đi áp bức Tô Tiêm Ảnh , tiếp tục cầm đầu đánh người , cô ấy cứ thế ra vào cục cảnh sát , tiếp tục được nộp phạt bảo lãnh ra sau đo thì cứ luôn như vậy…”
Đường Nhược : “…”
“ Rồi đến lúc cô ấy được mười tám tuổi , sau đó trên báo đài nói , cô ấy có một vị hôn phu , đó cũng là một gia đình giàu có , họ Bạch , hai nhà trước kia từng có hôn ước , chỉ cần hai nhà liên hôn thì hai nhà càng lúc càng phát triển, tài sản lớn hơn gấp đôi . Hơn nữa , cô ấy ở trong nhà rất được xem trọng, chỉ cần kết hôn thì cô ấy có thể hưởng hết tài sản của ông ngoại ,cho nên cô ấy không còn cách nào …”
Đường Nhược : “ Vậy cô ấy ngoan ngoãn đi đính hôn rồi à.”
Phan Hiểu Huyên lắc đầu : “ Không , đương nhiên cô ấy sẽ không ngoan ngoãn mà đính hôn , ngày đó cô ấy , đi tới trường đại học F lôi kéo người con trai kai thề non hẹn biển, nói muốn đi thành phố H , là tại bữa tiệc đính hôn đâm chết vị hôn phu ấy , cùng người bạn trai ấy tiếp tục tình yêu , hai người cùng nhau bỏ trốn …”
Đường Nhược : “ ..”
Phan Hiểu Huyên cẩn thẩn quan sát nét mặt của cô ấy : “ Tiệc đính hôn ,không biết cuối cùng có thành công không?”
Đường Nhược yên lặng nuốt ngụm nước miếng : “ Ừm , đương nhiên là thành công, hiện cô ấy đang cùng vị hôn phu sống rất hạnh phúc.”
Phan Hiểu Huyên gật gật đầu , lần nửa mở miệng nói : “ Vậy còn một câu chuyện khác muốn nói với cậu .”
Đường Nhược : “..”
Sư tình đã như vậy , chắc dưới lầu không nghe thấy, Đường Nhược cũng không tiện từ chối , chuẩn bị tiếp nhận một đả kích mới : “ Ừm, cậu nói đi.”
Chương 83 : Câu chuyện
Edit: Pethuong
Beta: Sakura
Phan Hiêu Huyên nói : “Ngày hôm sau cô ấy tới đại học F, trên thế giới tự nhiên xuất hiện một loại virus, bạn mình cảm thấy loại virus này lây lan có chút không đúng , vì vậy không tiếp tục ở trường đại học nữa , mà tìm tới căn cứ phía tây của quân đội ,lúc trên xe gặp Tô Tiêm Ảnh , tuy nhiên lúc trước cả hai người đều không biết , nhưng bởi vì cùng đi quân đội để đưa tin , bạn của mình cùng Tô Tiêm Ảnh phân đến cùng kí túc xá.”
“Ừm.”
“ Đã không có cô ấy (DN) cản trở , Tô Tiêm Ảnh cùng Phạm Vân Giang đã ở bên nhau , lúc này Phạm Vân Phàm lại thức tỉnh dị năng hệ Băng , ở trong trường học liền xuất hiện một đám người , tất cả đều thức tỉnh dị năng giống như hạc ở giữa bày gà ,về sau Tô Tiêm Ảnh liền tập trung tất cả lực lượng mọi người phát triển vô cùng tốt , cô ta (TTA) còn dễ dàng qua lại với những người đàn ông còn có thể làm cho Phạm Vân Giang không phát hiện ra , rồi làm cho mỗi người đàn ông đều yêu cô ta.”
Đường Nhược gật đầu nói : “ Sau đó thì sao ?”
Phan Hiểu Huyên : “ Về sau ở khu trụ sở phía tây, mình cùng bạn mình đã tìm được người nhà nên ra khỏi kí túc xá . Nhưng hôm nay mình cùng bạn của mình gặp lại Tô Tiêm Ảnh trên đường , rồi nhìn thấy Tô Tiêm Ảnh đang mến mộ một người đàn ông nào đó trong căn cứ . Quen biết Tô Tiêm Ảnh cho tới bây giờ , thì phát hiện Tô Tiêm Ảnh luôn có tính kiên trì nhẫn nại , đồ vật nào không có được trong nay thì sẽ luôn quấn quít không buông .”
Cô nhìn Đường Nhược, yên lặng nhích mông mình ra một chút , cùng cô ấy giữ chút khoảng cách : “ Mà người hôm nay mình nhìn thấy là người đàn ông kia vừa vặn là vị hôn phu muốn chọc chết ở thành phố H mà không thành ,vị hôn phu ấy ngược lại về sau đính hôn với một người con gái cũng không tệ lắm …”
Đường Nhược : “…”
Phan Hiểu Huyên cẩn thẩn nhìn xem thái độ của Đường Nhược .
Cảm giác này , cảm thấy giờ phút mình giống như bị thiêu đốt trong nhiệt độ bốn mươi độ C,cảm giác bồi hồi muốn cháy hỏng cả đầu , không khỏi từ trong không gian lấy ra một cái quạt đưa tới .
Đường Nhược rất nhanh tiếp nhận , mở ra , quạt quạt cho mình mấy cái , rồi tiếp tục phe phẩy ..
Cô ấy vừa tắm ấy tóc thổi lên theo gió , giờ phút này ánh mắt của Phan Hiểu Huyên giống như ánh mắt của bệnh nhân bị tâm thần đang ngồi nhìn bạn cùng phòng.
Phan Hiểu Huyên đứng lên , nhìn nói : “ Câu chuyện mình đã nói xong , thôi, mình đi trước đây…”
“Hiểu Huyên .” Đường Nhược hít một hơi , cầm quạt ,đứng lên , cố gắng bình tĩnh rồi nở nụ cười nhẹ nhàng : “ Cậu từng nói , cô gái kia ở đại học F , mỗi lần đánh Tô Tiêm Ảnh xong đều bình an vô sự đúng không ?”
Nhìn cô như đang mỉm cười , nhưng sắc mặt lại u ám , còn có chút dữ tợn .Dịu dàng giao thoa điên cuồng khác hẳn hoàn toàn hình ảnh vừa đi xuống lầu lúc này .
Phan Hiểu Huyên yên lặng lui về sau một bước nói : “ Đúng , đúng Tô Tiêm Ảnh đối với … Ừm ,hình như bị đánh hoài nên rất kinh nghiệm , cho nên cái kia , muộn rồi , mình đi trước đây …”
Đường Nhược tự mình đưa Phan Hiểu Huyên ra tận cửa , nhìn Phan Hiểu Huyên ra khỏi cửa , Đường Nhược nói : “ Hiểu Huyên , cảm ơn cậu.”
Phan Hiểu Huyên nhìn kỹ bộ dáng của cô ấy,hoàn toàn tỉnh táo , nở nụ cười : “ Chúng ta là đồng đội, hơn nữa còn là bạn bè , mặc dù là chuyện trước kia của cô ấy..” . Rồi cô chỉ chỉ vào đầu mình , “ không được thông minh cho lắm nhưng mình cũng rất thích cô ấy chỉ cần một lời không hợp thì đánh, tính cách cũng rất nóng nảy.”
Đường Nhược : “..”
Đầu không được thông minh cho lắm không phải mình , không phải mình.
Trong đầu cô không ngừng mặc niệm chuyện này ba lần , cười nói : “ Ừm , cảm ơn câu chuyện này của cậu.”
Đưa tiễn Phan Hiểu Huyên xong rồi đi lầu rồi trở về phòng ngủ với Bạch Thất , trong lòng Đường Nhược có chút bực bội liền lấy cây quạt , mở ra , liên tục quạt đi quạt lại…”
Bạch Thất : “..”
Anh ngồi tựa đầu giường , cầm lấy cái quạt của Đường Nhược quạt quạt vài cái : “ Nóng?”
Đường Nhược chắp tay sau lưng đi vòng vòng trong phòng , quay đầu thấy Bạch Thất luôn đi theo cô ,đè lại bực tức trong lòng.
Nghĩ tới cũng đúng , Tô Tiêm Ảnh là tự mình đa tình , không liên quan gì tới mình và Bạch Thất, do cô gái kia tự mình làm , mình còn thấy chán ghét , huống chi là Bạch Thất .
Nếu như mà còn vô sỉ mà tới nữa , mình cứ trùm bao bố mà đánh cho một trận .
Đường Nhược nghĩ thông vấn đề này , giống như đệ tử tiên gia tu thành chánh quả , trong đầu lập tức thanh thản .
Nhưng mà…
Đường Nhược đi tới giường ngồi xuống : “ Cái kia , Bạch Ngạn , có một chuyện em chuẩn bị nói với anh ..”
“ Ừm, em nói đi .” Bạch Thất đi tới ngồi xuống giường , đưa tay vuốt mặt cô . “ Cho dù em có hồng hạnh xuất tường , anh cũng trèo qua tường mà chờ em .”
Đường Nhược “..”
Vì vậy Đường Nhược kể lại chuyện của Phan Hiểu Huyên nói cho Bạch Thất nghe .
Lúc trước có một có một cô gái , vì bạn trai mà vào đại học F , đánh nhau với cô gái họ Tô , rồi về nhà gặp vị hôn phu của mình , cô ấy nói dứt khoác muốn giết vị hôn phu ấy rồi cùng bạn trai mình bỏ trốn .
…
Rồi sau đó , cô gái họ Tô ấy muốn nương nhờ quân đội , rồi vào căn cứ ở , hiện còn nhìn trúng vị hôn phu của cô gái kia .
Bạch Thất nghe thấy xong , chậm rãi nói : “ Ừm , vậy cô gái muốn giết vị hôn phu , muốn trốn cùng tình nhân kia người đó em có biết không ?”
Đường Nhược quả quyết nói :” Em không biết cô ấy .”
“Ừm .” Bạch Thất nói : “ Vậy chuyện này cũng không quan hệ gì với chúng ta , mà chuyện này em chỉ cần nghe một chút thôi là được rồi .”
Chuyện này đã kể với Bạch Thất , trong lòng Đường Nhược cũng nghĩ thông suốt , kế tiếp nên đi ngủ rồi .
Bạch Thất đưa tay ôm lấy cô kéo vào trong lòng mình , xoay người chặn lấy cô : “ Hôm nay , bộ dáng em ghen rất đáng yêu .”
Đường Nhược nhỏ giọng : “ Ban ngày em đã nói anh là của em , mà lại muốn cùng em cướp người , nhất định sẽ cho cô ấy biết mặt .”
Bạch Thất cười rộ lên, cúi đầu hôn lấy : “ Tiểu Nhược , anh rất thích sự tin tưởng em dành cho anh .”
Quần áo thoát ra , tay chân quấn quýt.
Một người vì anh mà nở rộ , điên đảo chúng sinh.
Một người vì cô mà rơi vào lưới tình , vạn kiếp bất phục .
Dục vọng dưới đáy mắt , hai trái tim quyến luyến.
Ánh nắng chiếu vào , Bạch Thất tỉnh dậy , nhiệt độ ngày đêm ở đây khác nhau , anh có thói quen dậy là quay sang nắp chăn cho Đường Nhược .
Chỉ có điều là nay vừa mở mắt , thì bóng dáng nhỏ bé trong ngực mình đã không thấy đâu.
Bạch Thất kinh hãi , trực tiếp rời giường khoát áo ngủ lên .
“Tiều Nhược ..” Bạch Thất trong phòng ngủ gọi cô .
Tìm tất cả phòng ngủ trên lầu ba , bể bơi , phòng tập thể thao trong phòng ngủ .Bạch Thất đi qua tấm bình phong bằng ngọc , trong thư phòng thấy Đường Nhược đang trong phòng đang tập trung đọc sách .
Cô ngồi trước bàn sách , cứ như vậy , ước gì mình chôn luôn vào cuốn sách.
“ Tiểu Nhược .” Bạch Thất đi qua gọi cô một tiếng , “ Sớm vậy em đang đọc cái gì ?”
Đường Nhược đem vở để xuống : “ Em học một ít kỹ năng mới.”
Bạch Thất giật giật lông mày , đem quyển sách rút ra hỏi : “ Kỹ năng gì .”
Đem cuốn sách ấy lật lên , sáu chữ “ Muốn nói lời ác độc dễ dàng” đập vào mắt của Bạch Thất.
Bạch Thất :..”
Bạch Thất bình tĩnh để sách lên bàn , nhặt quyển sổ trên tay Đường Nhược ra “ Sao lại chép cái này ?”
Đường Nhược nhỏ giống nói : “ Em nghĩ kĩ rồi , sau này khó bảo đảm là không gặp Tô Tiêm Ảnh , cho nên em phải học một chút .”
“ Haha .” Bạch Thất lấy vở ra để trên bàn , “ Tại sao phải dùng miệng , dùng tay cũng được mà .”
Đường Nhước nói : “ Em là người đọc sách , nên dùng tri thức ! Vũ lực không giải quyết được vần đề đâu , chúng ta theo hướng tốt , không nên đi vào con đường đen tối.”
Bạch Thất : “…”
Bạch Thất nói : “ Câu này từ quyển sách đó à ?”
Đường Nhược gật đầu.
Bạch Thất xúc động ôm trán.
Đợi chút nữa phải đốt quyển sách này !
Bạch Thất nói : “ Lỗi của anh .”
Đường Nhược nghi hoặc.
Bạch Thất ôm lấy Đường Nhược , mang cô đi tới giường : “ Nhất định do hôm qua anh không đủ cố gắng , nên em mới có thể dậy sớm làm những chuyện như vậy.”
Đường Nhược: “..”
Chương 84: Đoàn xe Hồng Trần
Edit: Hứa Minh Nguyệt
Sáng sớm hôm sau, đã nhìn thấy có rất nhiều người của quân đội đứng ở cổng biệt thự.
Hỏi qua mới phát hiện bọn họ đều là bộ đội ba thứ quân[1], mọi người trong đoàn xe vốn đang hoang mang liền thở ra một hơi, sau đó cảm thán một chút hiệu suất làm việc của Tiền đại tướng.
[1]: bộ đội 3 thứ quân gồm có lục quân, không quân, hải quân. Trong đó, lục quân là quân chủng thường hoạt động trên mặt đất, không quân hoạt động trên không, hải quân hoạt động trên biển.
Hôm qua mới đưa ra yêu cầu vậy mà sáng nay đã có thể thực hiện xong rồi.
Hồ Hạo Thiên tập hợp mọi người vào họp ở trong biệt thự của anh.
Nội dung của hôm nay chính là bàn bạc, bọn họ chuẩn bị đi theo hai người lần trước theo dõi bọn họ sau đó bị bắt, đi tới chỗ của họ để bàn bạc điều kiện.
Theo như những gì bọn họ khai ra, bọn họ là người của đoàn xe Hồng Trần, cũng không phải người độc ác gì, chỉ là giúp Chu thiếu đi theo dõi mà thôi, nếu có thể thu đoàn đội này về phục vụ dưới trướng mình, để bọn họ ngược lại đi theo dõi Chu thiếu cũng là ý kiến không tồi.
“Thu cho mình dùng.” Bạch Thất trầm ngâm một tiếng, “Như vậy có lẽ sẽ phải làm phiền dị năng của bà xã anh một chút.”
“Tại sao?” Hồ Hạo Thiên hỏi.
“Không có gì.” Bạch Thất nói: “Chẳng là hôm qua, tiện tay đâm người theo dõi một đao.” Hồ Hạo Thiên: “. . .” Sao anh không trực tiếp giết người diệt khẩu, không sợ sau này người ta có cơ hội sẽ tìm đến anh báo thù sao?
Bạch Thất giống như nhìn ra suy nghĩ của Hồ Hạo Thiên, từ từ nói: “Dễ dàng như cắt thịt gà, không có cảm giác gì cả.”
Hồ Hạo Thiên: “. . .”
Quả nhiên, đồng đội của mình lăn lộn một chỗ với chú Phan lâu rồi, tất cả đều không bình thường!
Bàn bạc tốt nhiệm vụ hôm nay, từng người trong đoàn xe lại đi đến cơ sở xây dựng của căn cứ báo danh, tiếp tục ‘Xin phép nghỉ’ .
Đương nhiên, nếu như căn cứ không xử lí bốn người đàn ông tới khiêu khích kia cho ổn thỏa, bọn họ quyết định sau này, mỗi ngày đều ‘bãi công’ .
Mọi người trong đoàn xe cuộc sống giàu có, toàn bộ đều không cần căn cứ cung cấp cơm ba bữa. Trước kia, vốn là vì đền đáp quốc gia mới tham gia xây dựng căn cứ, hôm nay đền đáp không thành ngược lại biến thành thanh lý tài sản của mình, người bình thường còn khó có thể nhịn được, bọn họ cũng không phải là người não tàn dễ trêu chọc.
Thu phục được đoàn xe Hồng Trần, để bọn họ sau này làm việc cho mình, như vậy, cũng có thể tìm lão bà nhà mình chữa trị cho bọn họ, biểu đạt một chút thành ý của mình.
Có điều, nếu như đối phương không thật lòng hợp tác với mình thì đành buông tha, trực tiếp xốc sào huyệt đối phương.
Dù sao hôm nay nhóm người mình đã có hậu đài, lưng cũng có thể thẳng lên rồi!
Hồ Hạo Thiên đi tới chỗ Vệ Lam, cùng Vệ Lam đi bộ tới khu hậu cần, gọi Dương Lê ra ngoài.
Dương Lê ở trong quân đội làm công tác hậu cần, không lệ thuộc trực tiếp vào nhà họ Chu, chỉ vì nhà họ Chu cung cấp Lam Tinh, thời điểm cần dùng dị năng trị liệu sẽ ưu tiên cho nhà họ Chu mà thôi, vì vậy Vệ Lam mượn người cũng không tốn bao nhiêu tâm tư.
Nhưng Vệ Lam có điểm không hiểu : “Anh vội vã mang bà xã đi như vậy, đoàn xe các anh có phải có chuyện gì không?”
Hồ Hạo Thiên dám nói với Vệ Lam là bởi vì Bạch Thất đâm người khác một đao, hiện tại muốn dẫn lão bà nhà mình đi chữa trị cho người ta được không nào?
Thật ra, Hồ Hạo Thiên đúng là dám.
Vì vậy anh cũng thành thật: “Ha ha, chỉ là không cẩn thận đâm người khác một đao, hiện tại muốn chữa trị cho anh ta mà thôi.”
Vệ Lam: “. . .”
Dẫn theo lão bà nhà mình, đồng thời cảm ơn Vệ Lam, mọi người trong đoàn xe mang theo hai dị năng giả lực lượng tập hợp ở khu cao ốc.
Trên đường, đoàn xe muốn ra ngoài cũng rất nhiều, một đám người đi trên đường cũng không có nhường đường cho những người khác, ghé mắt nhao nhao.
Chỗ của đoàn xe Hồng Trần chính là một căn phòng ở khu cao ốc.
Nhưng mà, giờ phút này mọi người trong đoàn xe Hồng Trần cũng vừa một đêm không ngủ.
“Cậu nói xem, tiểu Minh bọn họ đi một đêm rồi mà chưa về, có phải đã. . .” Một người đàn ông trung niên ở trong phòng khách đi qua đi lại, biểu lộ rất lo lắng.
Anh Lục ngồi ở một chỗ, vẫn không nhúc nhích: “Không biết, nhưng có lẽ sẽ không sao đâu.”
Người đàn ông trung niên xoay người: “Vì sao?”
Anh Lục chậm rãi giương mắt: “Bọn họ tha cho tôi và Thuận Tử, nên có lẽ cũng sẽ không giết hai người tiểu Minh đâu.”
“Nhưng mà, Thuận Tử bị phế thành như vậy. . .” Người đàn ông trung niên thò tay chỉ vào một căn phòng, “Họ có thể đem phế Thuận Tử thành như vậy, tại sao lại không thể đem tiểu Minh cũng phế thành như vậy.”
Anh Lục muốn mở miệng nói, hồi lâu, vẫn tin tưởng: “Bọn họ sẽ không giết bọn tiểu Minh đâu, nếu không phải Thuận Tử nói lời không nên nói, đoán chừng người đàn ông kia cũng sẽ không đánh Thuận Tử bị thương.”
Người đàn ông kia có thực lực rất mạnh mẽ, mạnh mẽ tới mức không cần từ trên thân người khác tìm cảm giác tồn tại.
Hai người đang nói, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Người đàn ông trung niên và anh Lục nhìn nhau, lại đi tới phía sau cửa, qua lỗ nhòm trên cửa nhìn nhìn, trông thấy tiểu Minh cùng Nhị Lạc ở bên ngoài, lập tức mở cửa.
Vừa mở cửa ra, mới nhìn rõ đằng sau hai đồng đội nhà mình còn có một đoàn người.
Tiểu Minh vừa nhìn thấy đội trưởng nhà mình, nước mắt lập tức chảy ra, từng giọt ‘ lộp bộp’ rơi xuống: “Đội trưởng. . .” Bọn họ ở cùng Phan Đại Vĩ và Hồ Hạo Thiên đã bị đối xử ‘tàn bạo’, giờ phút này gặp lại đội trưởng nhà mình, có cảm giác như cả một đời đã trôi qua.
Phòng ở trên lầu 2, trên đường lại có nhiều người lui tới, đứng ở đây thực sự không thích hợp để nói chuyện.
Để Hồ Hạo Thiên dẫn đầu, mọi người mang theo hai người lách vào bên trong.
Người đàn ông trung niên bị lách vào liền lùi lại vài bước, ngơ ngác nhìn một đám người giống như thủy triều trào vào bên trong phòng của mình.
Đóng cửa lại, Hồ Hạo Thiên nhìn chung quanh phòng một lượt rồi nói: “Cái người hôm qua bị tiểu Bạch đâm một đao đâu rồi, có chết hay không?”
Người đàn ông trung niên: “. . .”
Anh Lục: “. . .”
“Anh muốn làm gì?” Mặt người đàn ông trung niên lộ ra vẻ nghi hoặc, nhìn Hồ Hạo Thiên, lại ngoảnh đầu nhìn về phía đồng đội tiểu Minh, hi vọng bọn họ có thể cho mình một đáp án.
Có điều, tiểu Minh cũng không có đáp án cho ông ấy, hắn đã hoàn toàn bị đối phương tẩy não thành công.
Hồ Hạo Thiên nhìn lướt qua bên kia, thấy Bạch Thất mang Đường Nhược tự nhiên đi tới ghế sô pha nhà người ta ngồi xuống, quay lại mà nói: “Nếu người nọ không chết thì mang ra đây, chúng tôi giúp cậu ta chữa trị, sau đó đôi bên ngồi xuống thương lượng một chuyện.”
“Các anh có thể cứu cậu ấy?” Người đàn ông trung niên cực kì vui mừng, sau một lát suy nghĩ lại nghi ngờ nói, “Là các anh đánh cậu ấy thành ra như thế, tại sao các anh còn muốn chữa trị cho cậu ấy.”
“Đừng lải nhài lắm điều, chúng tôi trước đó bị các anh theo dõi, bây giờ vẫn còn muốn tìm các anh hợp tác đấy.”
“Hợp tác?”
Anh Lục tin tưởng phán đoán của mình, bởi vì hôm qua người đàn ông có thực lực mạnh mẽ kia không giết chết mình, cho nên mình tin tưởng đối phương làm người sẽ không vì chuyện này mà cố ý tới nói dối.
Vì vậy vào trong phòng đỡ Thuận Tử vẫn còn đang sốt và hôn mê đi ra: “Tôi thay Thuận Tử xin lỗi anh, cậu ấy bình thường chính là như vậy đấy, không biết giữ mồm giữ miệng gì cả, nhưng xin các anh hãy chữa trị cho cậu ấy, nếu không thì nửa đời sau của cậu ấy liền bị hủy.”
Mặc dù đã tận thế rồi, rất nhiều người thân cũng đã không còn, nhưng ai lại không muốn mình sống tốt chứ, thức tỉnh dị năng cũng không phải là xuyên việt, người chết rồi còn có thể sống lại, đương nhiên không thể không lo cho tính mạng.
Phan Đại Vĩ nói: “Có thể cứu cậu ta, nhưng tôi muốn các anh không được giúp Chu Thụ Quang làm những việc ngu xuẩn kia nữa, sau đó. . .” Ông cười hắc hắc hai tiếng, “Giúp chúng tôi theo dõi hắn.” Người đàn ông trung niên: “. . .”
Vẻ mặt bỉ ổi này của ông nhìn thế nào cũng thấy không đúng!
Trị liệu cũng không mất bao nhiêu thời gian, có điều bộ vị kia cũng bị thương, may mắn Dương Lê là người đã kết hôn, nhắm mắt một chút, cũng đã chữa xong rồi.
Phan Đại Vĩ nhìn miệng vết thương của Thuận Tử, chậc chậc hai tiếng: “Quá tàn nhẫn, sao đánh hỏng tiểu đệ của người ta thế, còn không bằng trực tiếp giết chết người ta đây này. . .” Lưu Binh nói: “Nếu như tôi bị đối xử như vậy, trực tiếp tìm người nọ liều mạng cho rồi. . .”
Trong tay Bạch Thất ngưng ra một thanh băng đao nhỏ, thong thả cầm vòng qua vòng lại hai cái.
Phan Đại Vĩ nhìn thoáng qua, quay đầu đi: “Uây, hôm nay thời tiết thật đẹp!”
Lưu Binh: “Đúng vậy, vạn dặm không mây.”
Phan Đại Vĩ: “Khi về có thể ăn dưa hấu.”
Lưu Binh: “Ồ, đề nghị này rất được đấy.”
Đường Nhược: “. . .”
Những người khác trong phòng: “. . .”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro