Chương 43-48
Chương 43: Tinh thần lực
Edit: Little Squirrel
Beta: Sakura
Điền Hải đi tuốt đằng trước.
Bạch Thất cầm tay Đường Nhược, theo ở phía sau.
Con đường ở khu biệt thự rất u tĩnh, cây cối ven đường đều đã trồng nhiều năm, ánh mặt trời chiếu xuống cành lá tươi tốt, bóng cây dường như che lấp hai phần ba mặt đường, dưới tàng cây mỗi hai ba mét lại có ghế dài để nghỉ ngơi.
Nếu không phải hoàn cảnh xã hội bây giờ không đúng, môi trường tự nhiên trong này, cũng là nơi tình nhân ước hẹn tản bộ tốt nhất.
Ba người đi tới khu cao ốc.
Hai khu nhà cách nhau rất gần, không cần lái xe, trực tiếp đi bộ cũng không mất bao lâu, bởi vì dọc theo đường đi cũng có Zombie tới lui, ngồi xe ngược lại sẽ quên mất những thứ Zombie này.
Nếu bọn họ tính toán ở lại nơi này lâu dài, trong trong ngoài ngoài đều sạch sẽ mới tương đối yên tâm.
Từ khi tận thế bắt đầu đến bây giờ đã một tháng, phần lớn Zombie cũng đã tạo thành tinh hạch trong đầu, ba người vừa đánh vừa đi vừa lấy, mà Bạch Thất đã lên cấp đến cấp hai, nhưng trước mắt mà nói, phần lớn Zombie đều còn là cấp một, cho nên ba người một đường đi tới, cũng rất là dễ dàng.
Đến khu cao ốc, liền thấy Zombie tăng nhiều hơn rõ ràng rồi, Zombie lắc lư dưới lầu ngửi thấy mùi ‘thịt’ liền lao tới chỗ ba người.
Thật ra thì, quy hoạch khu cao ốc cũng rất chỉnh tề, đi vào cửa chính là một vườn hoa rộng lớn.
Bạch Thất nhìn số lượng Zombie, nói: “Phải tìm chỗ nào có thể phòng thủ.”
Cũng may phân cách ở giữa khu cao ốc cùng khu biệt thự là song sắt lớn, phía sau song sắt còn có hàng loạt những bồn hoa. Cho nên ba người đang ngồi ở phía sau bồn hoa, hướng về phía Zombie, phóng dị năng.
Mấy ngày qua lôi cầu của Điền Hải đã to lên không ít, mà cậu nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được dị năng của mình tinh tiến rất nhiều.
Bạch Thất đối với dị năng hệ Lôi không có nghiên cứu, nhưng anh có kinh nghiệm ba năm tận thế, không ăn thịt heo, cũng từng nhìn thấy heo chạy.
Thỉnh thoảng cũng sẽ chỉ điểm cho cậu mấy câu.
Zombie càng ngày càng nhiều, cơ hồ vây kín song sắt. Bọn chúng vươn đôi tay rữa nát, chen chúc ở bên kia song sắt, cơ hồ cũng muốn nhét đầu của mình vào.
Bạch Thất nhìn Zombie càng ngày càng nhiều, trầm ngâm nói: “Ngưng tụ dị năng hệ Lôi, đặt lên trên song sắt.”
Điền Hải gật đầu, xuất ra lôi cầu lớn lên trên song sắt. Sắt tuy là vật dẫn điện, nhưng một lôi cầu như vậy cũng không tạo nên tác dụng gì lớn.
Bạch Thất nói: “Tiếp tục, nếu như có thể, liền hao hết toàn bộ dị năng trong cơ thể đi.”
Điền Hải làm theo.
Sau đó cậu phát hiện lôi cầu của mình biến thành lôi côn màu lam, này dòng điện màu lam sáng ngời ầm ầm tản ra trên song sắt!
Lôi điện quấn quýt tán loạn, vờn quanh trên song sắt giữa hai khu nhà, ban ngày cũng có thể nhìn thấy ánh sáng màu lam, phát ra tiếng vang lớn!
Vô số lôi điện chuyển động trên lôi côn kia, tốc độ càng lúc càng nhanh, tất cả Zombie bên cạnh song sắt đều trong một lúc kia bị điện đánh bay.
Theo tiếng gầm Zombie, Lôi côn cũng dần dần biến mất trong tay Điền Hải.
Điền Hải hết sức lực ngồi dưới đất, cả người mồ hôi, như thể vừa mới vớt ra trong nước, lưng, đầu tóc, toàn bộ ướt đẫm: “Không còn dị năng.”
“A Hải, chiêu đó vừa rồi của em rất đẹp .” Đường Nhược nhanh chóng lấy nước ra đưa tới. Nước này cũng là cất kỹ trong balo, ra bên ngoài, bọn họ đều theo thói quen lấy đồ ra từ trong balo.
“Đúng vậy, tự em cũng cảm thấy rất đẹp, đáng tiếc không có giết chết bọn chúng.” Điền Hải uống một hớp, hơi lấy lại chút tinh thần.
Một đám Zombie kia cũng không chết, chẳng qua là đều nằm vật xuống trên mặt đất, lấy tư thế cổ quái, làm động tác đứng lên.
“Chờ khi lên cấp, có lẽ là sẽ được thôi.” Bạch Thất thuận tay bắn chết mấy con, rồi nói với Đường Nhược, “Thử quấy nhiễu của em xem.”
Đường Nhược vừa rồi đã nóng lòng muốn thử, thấy Bạch Thất nói như vậy, lập tức gật đầu, hướng về Zombie phía trước phóng tinh thần lực của cô ra.
Zombie ngoài song sắt vẫn đông đúc như cũ, bị dị năng hệ Lôi của Điền Hải kéo ở chung một chỗ cũng chưa có tản ra, bất quá sau khi bị điện giật qua, cũng an phận hơn rất nhiều, có điều động tác dị thường chậm chạp chen đến bên này.
Tinh thần lực của cô giống như một tấm lướt tinh mịn, dọc theo người đến trước mặt Zombie. Tiếp theo, bao lấy cả người Zombie, để loại lực lượng vô hình này điều khiển, khiến cho bọn chúng thay đổi phương hướng.
Những con Zombie bị điện giật thiếu chút nữa tử vong này, quả thật yếu hơn rất nhiều, bình thường chỉ có thể quấy nhiễu ba, bốn con, nhưng bây giờ lại có khả năng quấy nhiễu tận mười mấy con.
Chỉ thấy hơn mười con Zombie vặn vẹo đứng lên, đi tới phương hướng ngược lại với bọn họ. Bởi vì đình viện trống trải, cảnh tượng thế này lập tức có thể phát hiện.
Bạch Thất nhìn, nói tiếp: “Sử dụng hết toàn bộ dị năng đi, xem có thể phát sinh chuyện gì.”
Đường Nhược cũng không tiết kiệm dị năng, buông toàn bộ tinh thần lực đến trên người Zombie.
Tấm lưới tinh mịn kia càng thêm dày đặc, bao lấy Zombie càng ngày càng nhanh, khiến cho Zombie đều đứng cũng không vững. . . . . .
Bộ dạng Zombie phía sau song sắt tựa hồ hết sức thống khổ gầm nhẹ, bọn chúng ngã trái ngã phải, thậm chí còn va đập mãnh liệt vào song sắt . . . . . .
Thật giống như nào có bàn tay vô hình nào đó vật lộn, dùng sức đè ép bọn chúng.
Đường Nhược căng thẳng im lặng, Bạch Thất cũng không nói nửa chữ, khống chế tinh thần lực cần hết sức chăm chú, tập trung tinh thần.
Mặc dù Điền Hải không biết Đường Nhược là dị năng gì, nhưng khi cậu nhìn hai người đều đang bày trận sẵn sàng đón quân địch nêncũng không đặt câu hỏi, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh nhìn mọi thứ phát sinh.
Song, quấy nhiễu tinh thần lực không trải qua được bao lâu thì Đường Nhược ôm đầu ngồi xuống, lập tức lấy bình ra uống nước.
Đầu cô đau, đã nói lên dị năng toàn bộ tiêu tốn hết.
Loại cảm giác dị năng hao tổn hết này thật sự rất chán ghét, thật giống như một loại cảm giác bị áp bách khổng lồ hướng tới thần kinh, xuất hiện cảm giác chóng mặt nghiêm trọng.
Ba người đi ra ngoài, hai người dị năng tiêu tốn hết, tất cả Zombie vừa rồi bị Đường Nhược quấy nhiễu cũng chưa chết, sau khi tấm lưới kia tiêu tán, Zombie liền thoát khỏi trói buộc, tiếp tục lắc lư tới đây.
Kế hoạch ban đầu chỉ muốn hai người luyện tập dị năng, nếu không còn dị năng, cũng không cần thiết phải ngốc ở trong này.
Bạch Thất nhanh tay lẹ mắt trực tiếp bắn ra năm lưỡi dao, nhanh chóng giải quyết sạch sẽ Zombie còn dư lại. Anh đỡ Đường Nhược dậy nói: “Chúng ta đi về nghỉ ngơi trước.”
Trên đường, Điền Hải rốt cục nghi ngờ đặt câu hỏi: “Chị, chị có thể. . . . . . Khống chế không khí?”
Đối với Điền Hải, Đường Nhược cũng đã lựa chọn không kiêng dè: “Không, là một loại tinh thần lực.”
Điền Hải chưa từng nghe tới loại dị năng này, cho nên Đường Nhược cũng chỉ đem những lời Bạch Thất nói qua với cô, thuật lại một lần nữa cho hắn nghe.
Trở về tự nhiên là ăn cơm, tắm.
Nước suối không gian khiến cho dị năng tinh tiến, nhưng điều kiện tiên quyết để sử dụng phải là dị năng mãnh liệt tiêu hao.
Cho nên, bắt đầu từ bây giờ, ba người chuẩn bị mỗi ngày đều phải tắm hai lần.
Điều này dẫn đến, buổi tối Đường Nhược ở trong không gian nấu nước càng thêm cần mẫn.
Trở về ăn xong cơm trưa, ba người hấp thu tinh hạch, lại chạy vội tới khu cao ốc tiếp tục áp dụng kế hoạch đánh quái buổi sáng.
Hành động buổi chiều thuận lợi hơn buổi sáng rất nhiều, hiểu đại khái vị trí cùng kết cấu hai khu nhà, cũng biết thủ pháp luyện tập sử dụng dị năng, nếu như không có gì xảy ra, cuộc sống sau này cũng có thể trôi qua như vậy.
Chương 44: Thiếu niên, cậu chết rồi!
Đợi đến trời đen kịt, ba người mới về đến biệt thự.
Sau một ngày mệt mỏi, động vào giường rồi sẽ không muốn dậy nữa.
Bạch Thất tắm trước, hôm nay cậu không có ý định phân phòng ngủ nữa.
Lấy danh nghĩa người nào đó hay lăn giường, danh chính ngôn thuận vào phòng ngủ chính nằm, đó là một cái cớ vô cùng tốt.
Bạch Thất tự nhiên sẽ không buông tha cho lý do này.
Đi ra ngoài nhìn thấy bộ dáng Đường Nhược nằm như thi thể, đi qua vỗ vỗ mặt của cô: “Trước tắm rửa rồi hẵng ngủ.”
Đường Nhược xoay thân, lẩm bẩm: “Để cho em nằm thêm một lát, chỉ một lát.”
Ban ngày cô liên tục hao tổn hết tinh thần lực, hao phí thể lực hơn so với sử dụng dị năng bình thường.
Bạch Thất không nói gì thêm, trực tiếp xoay Đường Nhược lại, bắt đầu cởi y phục của cô.
Thời điểm cởi cái cúc áo đầu tiên, trong nháy mắt Đường Nhược che cổ áo ngồi dậy: “Anh làm gì thế?”
Bạch Thất nói: “Giúp em tắm.”
Đường Nhược: “. . . . . .”
Khi đùa bỡn lưu manh, có thể hay không, không nên dùng cái loại vẻ mặt cùng giọng nói hợp tình hợp lý như vậy.
Chàng trai, mặt của anh cùng nội dung của những lời này, toàn bộ hoàn không hợp.
Bạch Thất nhìn bộ dáng quẫn bách của cô chỉ cười, sau đó từ từ ngang nhiên dựa vào phía trước: “Tại sao, cũng không phải là chưa từng nhìn hình ảnh em không mặc quần áo . . . . . .”
Khuôn mặt kia càng ngày càng gần, Đường Nhược lập tức nhảy xuống giường tới : “Em, em đi tắm. . . . . .” Vừa trốn, trong miệng vừa tranh thủ líu ríu một câu: “Người xấu.”
Nhìn bóng ảnh cô chạy trối chết, một nụ cười rất nhỏ hiện lên trên khóe môi Bạch Thất.
Vừa rồi, không có làm được gì, cũng thật sự là, rất đáng tiếc mà.
Ngâm nước nóng tắm, mặc dù người thanh tỉnh không ít, nhưng là ý niệm ‘ ta muốn đi ngủ ’ trong đầu làm sao cũng áp không nổi nữa.
Đường Nhược trực tiếp đi tới góc ngày thường ngủ, mơ mơ màng màng lấy nệm chăn ra, trực tiếp nằm vào, ngủ!
Bạch Thất ở trên giường cầm sách, yên lặng nhìn tất cả mọi việc phát sinh trước mắt, quả thực cũng tự tay móc mắt.
Đối mặt giường lớn như vậy, đối mặt mình khêu gợi như vậy, lấy chăn đệm nằm dưới đất trong góc phòng là cái quỷ gì!
Thở hồng hộc sải bước đi qua, mới phát hiện cô nương này đã nằm trong chăn ngủ mất rồi.
Thân thể cô khẽ co rúc, ngủ vô cùng an ổn, vẻ mặt buông lỏng, bộ dạng tựa hồ còn hơi hiện nụ cười.
Nhìn gương mặt đã sớm quen thuộc dưới ánh đèn yếu ớt này, ngũ quan xinh xắn, gương mặt trắng như tuyết chôn dưới gối, mái tóc đen nhánh tản ra , lộ ra vành tai nhỏ mượt mà, cổ trắng ngần, còn có đôi môi mềm mại như cánh hoa.
Hết lần này tới lần khác còn không tự biết, ngủ hết sức ngọt ngào.
Thật là một đứa nhỏ xinh đẹp nhu thuận.
Bạch Thất vươn tay, bế ngang cô lên, cùng cô nằm trên giường.
Đường Nhược lăn lăn, lăn ngay vào trong ngực Bạch Thất.
Loại tư thế ngủ kiểu trục lăn tự động này này, Bạch Thất rất hài lòng, một tay nâng mặt cô lên, lại dùng mu bàn tay còn lại chậm rãi xoa xoa trên gò má.
Nhưng là, chỉ như vậy, lại cảm thấy không đủ.
Lần trước, cảm xúc ôn nhuận giống như hoa hồng mà ngón tay lướt qua bên môi truyền đến, tựa hồ rất không tệ.
Rốt cục, không nhịn được cúi đầu xuống hôn đôi môi kia.
Quả nhiên cảm giác tốt đẹp y như trong tưởng tượng, có trí mạng lực hấp dẫn.
Nhưng cũng chỉ có thể tới đây mà thôi.
Bạch Thất có chút nhụt chí.
Không biết ăn không đủ no thế này là tốt, hay là trực tiếp nhắm mắt làm ngơ không ăn mới tốt.
Nhìn mơ giải khát, cũng chỉ ôm cô, lại cọ cọ cần cổ tuyết trắng kia, từ từ ngủ.
Chàng trai thích cô gái là cảm giác gì, cho dù ở thời điểm đau khổ nhất cũng có thể nổi lên cảm giác động tâm.
Bạch Thất cảm giác mình bắt đầu hiểu một chút ý nghĩa trong đó.
Sau khi ngủ, Bạch Thất lại bắt đầu nằm mơ, trong mộng cô gái ngủ ở bên cạnh anh kia trắng noãn ngon miệng, chủ động dán lên lồng ngực của anh, da thịt trắng mịn cọ da anh, xúc cảm tuyệt đẹp rối tinh rối mù, kết quả đương nhiên anh liều lĩnh đè ngược lên. . . . . .
Mặt trời đang mọc, Bạch Thất liền tỉnh.
Ngẫm lại giấc mộng ngày hôm qua, lại nhìn cô gái ngủ say bên cạnh, anh có chút hắc tuyến.
Nhìn mơ giải khát căn bản không thể giải quyết vấn đề, hôm nay nên đi chuẩn bị rào chắn bốn phía giường, trực tiếp phân phòng ngủ với cô!
Vốn kế hoạch còn muốn mấy ngày nữa ra ngoài phải thay đổi, chỉ vì, Bạch Thất tìm cái giường cho Đường Nhược.
Lúc trước ở thành phố H đã mua một quyển bản đồ cả nước, mở bản đồ kia ra tập trung vào một khu chợ đồ gia cụ lớn, lên kế hoạch xong lộ tuyến, ba người lên xe trực tiếp hướng đi tới hướng kia.
Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, nhưng là quá nắng, lại biến thành nóng cháy.
Nóng như thế này khiến cho ba người trong xe đều có chút trầm mặc.
Bên ngoài là Zombie tới lui.
Trước khi, những thứ này đều là đồng loại.
Hiện tại, biến thành quái thú đáng sợ.
Bạch Thất thấy Đường Nhược tựa hồ cũng không có tâm tình đối đầu Zombie bên ngoài luyện tập dị năng của mình, liền từ trong balo lấy một chai nước đưa tới.
Đường Nhược nhận lấy, mới phát hiện nước này lạnh.
“Thì ra là dị năng hệ Băng còn có thể làm tủ lạnh.” Cô cầm lấy bình nước áp lên mặt, cảm giác mát mẻ khiến trầm muộn trong lòng tiêu tán không ít, “Chợ gia cụ bên kia sẽ có giường lớn có rào chắn bốn phía sao?”
Trong làn sóng mắt lấp lánh chỉ chứa một mình mình, trong lòng Bạch Thất đấu tranh một chốc, lại yên lặng bỏ qua.
Quên đi, đôi mắt đơn thuần này. . . . . .
Vẫn là chờ một chút.
Dọc theo đường đi, quả nhiên là vừa thuận lợi vừa không thuận lợi.
Thuận lợi chính là trên đường không có gặp phải Zombie triều gì, ánh mặt trời rạng rỡ, khiến cho Zombie ẩn núp đến chỗ tối tăm, không trực tiếp lắc lư đi tới.
Không thuận lợi chính là, ở trong chợ gia cụ cũng không thể tìm được giường có rào chắn bốn mặt.
Đừng nói bốn mặt, ngay cả ba mặt cũng không có. Trừ phi thật sự là giường trẻ con.
Bạch Thất nhìn nhìn, cũng không có biện pháp, chỉ vào cái giường trẻ con kia nói: “Thu đi.”
Đường Nhược bị dọa cho nhảy dựng: “Giường này quá nhỏ cho em.”
Bạch Thất nhìn cô một cái, hời hợt nói: “Chờ sau khi em sinh, cho đứa nhỏ, vừa vặn.”
Đường Nhược: “. . . . . .”
Chàng trai, hình tượng của anh đã hoàn toàn tiêu tan rồi, anh làm vậy được sao!
Mặc dù không tìm được giường, cũng may có một loại lưới dạng vòng bảo hộ phòng ngừa trẻ nhỏ bò rơi xuống giường, lấy ra hơi che chắn một chút, cũng có thể sử dụng được.
Nhiệm vụ kết thúc, ba người cũng không có ý định tiếp tục ở lại.
Trở lại khu biệt thự dĩ nhiên là tiếp tục đánh quái luyện tập dị năng.
Về sau, sinh hoạt hằng ngày của ba người liền biến thành ăn cơm, ngủ, đánh Zombie, hấp thu tinh hạch.
Qua ba ngày, đại khái ba người đã đánh sạch một phần ba lượng Zombie ở khu này. Lấy ra tổng cộng hơn năm trăm viên tinh hạch.
Thi thể Zombie sau song sắt, trên mặt đất loang lổ vết máu, hết thảy ghi lại thành quả cuộc chiến đấu này.
Mùi hôi thối bắt đầu lan tràn, ruồi bọ bắt đầu gia tăng.
Tràng diện này, tràn đầy mùi vị khiến cho kẻ khác buồn nôn.
Ba người hoàn toàn không có cảm giác mừng rỡ cùng hưng phấn sau khi dị năng tăng lên.
Chỉ là dội xăng trước kia thu thập được lên thi thể, để cho chúng hóa thành tro tàn.
Phơi mình dưới ánh mặt trời giữa trưa, Đường Nhược dùng tinh thần lực bao quanh ba người đi vào bên trong khu nhà. Hiện tại tinh thần lực của cô cường đại, có thể bọc lấy ba người mà ngăn cách Zombie.
Hơn nữa, cô phát hiện sau khi tinh thần lực của mình bao trùm, tia tử ngoại trong ánh mặt trời cũng có thể bị ngăn lại một chút.
Bọn họ đã giải quyết xong phần lớn Zombie ra khỏi cửa lớn, hiện tại tính toán dọn dẹp Zombie trên hành lang một chút.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, mặc dù có lúc có sinh ra cảm giác nghi ngờ cùng bất đắc dĩ, nhưng mà, mặt khác cũng không còn lựa chọn.
Đang đánh, ba người nghe được âm thanh xe chạy trên đường cái ngoài tường bên cạnh.
Quân đội tới?
Chỉ là nghe âm thanh, có lẽ số lượng xe không nhiều lắm.
Nhìn nhau, Bạch Thất nói: “Anh đi ra ngoài nhìn một chút.”
Còn lại hai người khẳng định cũng không còn tâm tư tiếp tục đánh, đều đi theo Bạch Thất rời khỏi nơi này, đi về phía đường lớn, tìm hiểu kĩ càng.
Chương 45 : Ở lại
Edit: Little Squirrel
Beta: Sakura
Ra khỏi khu nhà cao ốc, đã nhìn thấy xe của đám người Hồ Hạo Thiên rời đi ba ngày trước quay về.
“Bọn họ không có tìm được trụ sở quân đội sao?” Điền Hải tò mò.
Thật ra thì, Điền Hải cũng hi vọng có người cùng ở lại nơi này, tóm lại cảm giác tốt hơn so với ba người phiêu bạt lưu lạc ở chỗ này.
Bạch Thất cũng không rõ ràng.
Hồ Hạo Thiên từ đằng xa đã nhìn thấy Bạch Thất, vẫn đứng ở tại đó chờ anh. Đợi ba người đến gần, ủ rũ nói: “Không có cách nào vào khu vực nội thành cả, suy nghĩ bao nhiêu biện pháp, cũng không thể đi vòng qua, mẹ kiếp, Zombie thật sự rất nhiều.”
Hơn nữa một số người trong đoàn xe sau khi nhìn thấy tình huống này liền đi mất, nói là quay lại đi tới trụ sở thành phố L.
Điền Hải nói: “Hồ đội, không phải là anh có rất nhiều lựu đạn ư, còn có nhiều súng như vậy.”
Hồ Hạo Thiên lúng túng nói: “Những thứ đó đều là lúc trước tôi đổi lấy bằng tất cả giá trị con người tôi đấy chứ, chính phủ hạn chế, những thứ vũ khí nóng đó làm sao có thể có vô tận được, chẳng qua là lấy ra trên đường chạy thoát thân.”
Bạch Thất nói: “Vậy thì tạm thời ở chỗ này đặt chân đi, ít nhất hệ số an toàn của nhà ở còn cao hơn.”
Hồ Hạo Thiên nói: “Cũng chỉ có thể như vậy.”
Mọi người trong đoàn xe ở trên đường màn trời chiếu đất bốn ngày, sau khi trở về đều là ngả đầu đi ngủ, cũng không còn sức nào ôn chuyện với nhóm người Bạch Thất.
Buổi tối, ba người cơm nước xong.
Đường Nhược ngồi ở trên ghế sa lon cùng Bạch Thất nói chuyện phiếm: “Nhân khẩu thành phố A nhiều như vậy, nếu như trong nội thành đều là Zombie…, vậy những người may mắn còn sống sót có phải tất cả đều bị vây khốn ở bên trong hay không?”
Bạch Thất gật đầu: “Có điều ban đầu chính quyền thành phố A phản ứng cũng rất nhanh chóng, đã có rất nhiều người đi tìm quân đội để nương tựa rồi.”
“Quân đội trụ sở ở khu Tây, nhưng là hồ Hạo Thiên bọn họ còn không thể nào vào được khu Tây, vậy phải làm sao bây giờ, quân đội sẽ phái người đi ra ngoài tìm những người may mắn còn sống sót sao?”
Bạch Thất lắc đầu: “Không biết, có lẽ sẽ vậy. Nhưng bây giờ tình huống như thế, quân đội nhất định sẽ chuẩn bị dùng thủ đoạn bảo tồn toàn bộ để có thể mở rộng thêm nữa.”
Như vậy cũng là nói, quân đội vì bảo tồn thực lực, chắc sẽ không tiêu hao quá nhiều quân lực đi giải cứu cư dân bình thường bị vây khốn ở trong nhà.
Đường Nhược chợt hiểu ra.
Bạch Thất nói tiếp: “Thật ra thì em không cần lo lắng thay bọn Hồ Hạo Thiên, tự quân đội sẽ dời tới nơi này .”
“Gì. . . . . . Quân đội trở lại nơi này?” Đường Nhược ngồi xếp bằng .
“Ừ, nhiều người như vậy đầu phục quân đội, khu Tây vốn chính là căn cứ quân sự, nơi đó không thể nào ở nhiều người như vậy, hơn nữa nơi này rất nhiều phòng ốc vốn là của nhân viên chính trị quan trọng , hệ số an toàn đều rất tốt, hơn nữa khu này mới quy hoạch, phương tiện ở nơi này cũng đầy đủ, nếu muốn dời trụ sở, nơi này chính là lựa chọn tốt nhất. . . . . .”
Đường Nhược nói: “Thì ra là như vậy, vậy Hồ đội bọn họ ở chỗ này chờ là được rồi.”
Bạch Thất: “Đây cũng chỉ là suy đoán của anh mà thôi, nếu thật sự không tới cũng không thể bắt mọi người trong đoàn xe vẫn chờ đợi.”
Đường Nhược ngẫm lại cũng hiểu được điều này, không tiếp tục đặt câu hỏi.
Cô đối với nơi này, thậm chí vận mệnh của cái thế giới này đều không quen thuộc, không thể chỉ bằng ảo tưởng của mình, lại giúp cho thế giới nghênh đón một kết cục đại viên mãn tất cả đều vui vẻ.
Trong một thế giới như thế này, không phải để cô mỗi ngày ở đây đa sầu đa cảm vì người khác.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi ngày hôm qua, mọi người trong đội xe hơi khôi phục tinh thần, tận thế mới ngắn ngủn một tháng, nhưng là mọi người cũng đã nhìn quen sinh tử, thậm chí cũng có chút xem nhẹ sống chết của mình.
Hôm nay ở gần ba nóc biệt thự, vẫn có thể nhìn thấy một số người trong đội xe ra cửa hoạt động, chẳng qua là phạm vi hoạt động rất nhỏ, bọn họ chỉ tới cửa khu biệt thự mà thôi, xa hơn nữa chính là khu cao ốc, Zombie trong khu cao ốc quá nhiều, thỉnh thoảng một hai con lắc lư đến khu biệt thự còn có thể đánh, sâu hơn vào bên trong, dị năng giả không kết đội với nhau, chính là tự mình muốn chết.
Điền Hải ăn xong điểm tâm, từ cửa sổ nhìn thấy người đang ở bên ngoài, cảm thấy cư xá trống rỗng những ngày qua cũng có chút ít sinh cơ. Cậu cũng mở cửa đi ra ngoài.
Cửa biệt thự số 5, Phan Đại Vĩ đang cùng dị năng giả tốc độ trong đội xe tán gẫu, nhìn thấy Điền Hải từ cửa đi ra ngoài, vẫy vẫy tay.
Điền Hải tăng nhanh bước chân, đi tới.
Phan Đại Vĩ nói: “Người trẻ tuổi, đoàn xe cũng coi như đối đãi cậu không tệ, cậu có thể đền đáp tổ chức, cống hiến vì mục tiêu lớn của tổ chức không?”
Điền Hải nhìn thoáng qua dị năng giả tốc độ đang hút thuốc bên cạnh, gật đầu: “Vâng, cháu có.”
Phan Đại Vĩ không chút do dự: “Đã như vậy, chỗ này của chú có một nhiệm vụ muốn giao cho cháu.”
Điền Hải nói: “Nhiệm vụ gì ạ.”
Phản ứng kiểu bé ngoan thế này, Phan Đại Vĩ hết sức hài lòng.
Phan Đại Vĩ chỉ chỉ hội sở giải trí chỉ có một tầng lầu của tiểu khu phía trước, nói: “Cháu nhìn xem, ở đó có hai mươi mấy con Zombie, Lưu Binh sẽ đi vào kéo một lớp, sau đó cậu ở phía sau đây giải quyết bọn chúng.”
Điền Hải ‘ oh ’ một tiếng, tỏ vẻ tiếp nhận.
Dị năng giả tốc độ Lưu Binh nhìn Phan Đại Vĩ nói: “Ông nói, dẫn xong một lớp này sẽ cho tôi mười gói mì tôm.”
“Yên tâm yên tâm, có có. . . . . .” Vừa nói, đẩy dị năng giả tốc độ ra.
Hội sở giải trí này xây ở giữa khu biệt thự cùng khu cao ốc, coi như là mọi người hai bên đều có thể tới nơi này tiêu tiền giải trí. Vào ở khu biệt thự căn bản không có mấy người, nhưng là khu cao ốc cũng đã không ít người, cho nên Zombie trong hội sở cũng thật sự không ít.
Dị năng giả tốc độ Lưu Binh ở bên trong chạy vài vòng, liền kéo ra một đàn Zombie, căn bản không phải hai mươi mấy con Zombie như trong miệng Phan Đại Vĩ.
“Tôi XX cả nhà ông Phan, ông già rồi, còn con mẹ nó không thành thực, nơi này chỉ có hai mươi mấy con ư, ông đây còn chưa kéo toàn bộ đâu, cứ một lớp như vậy. . . . . .” Lưu Binh vừa chạy vừa mắng, kéo cái đuôi thật dài chạy về hướng Phan Đại Vĩ với Điền Hải.
Zombie một chuỗi đi theo phía sau hắn, đi lại tập tễnh, chi chít, lại vẫn cảm thấy, tình cảnh này, lộ ra chút cảm giác buồn cười.
Phan Đại Vĩ ném ra mấy hạt mầm về phía trước.
Ông là dị năng giả hệ Mộc, dưới tình huống không có hạt giống cùng cây cối, không có cách nào sử dụng dị năng, nhưng từ sau khi ông thức tỉnh dị năng cũng góp nhặt lượng lớn hạt giống, cho nên lúc này cũng là lập tức ném hạt giống ra, phía trước mọc ra vài cây mây tạo thành bức bình phong cách ly mình với Zombie.
“Lưu Binh, kéo Zombie đi một lối rẽ khác, nếu không Zombie đều chạy tới chỗ bọn tôi. . . . . .”
“Mau mau mau, tiểu Điền, sử dụng lôi cầu của cháu, tổ chức tin tưởng cháu như vậy, ngàn vạn không nên cô phụ kỳ vọng của tổ chức. . . . . .”
Điền Hải nhìn bên kia vài chục con Zombie, ý chí chiến đấu sục sôi, đưa tay ném ra hai lôi cầu lớn, trong nháy mắt đè chết năm con Zombie bị cây mây ngăn cách.
“Cố gắng lên. . . . . .” Phan Đại Vĩ tiếp tục ném hạt giống của mình, sau đó chỉ huy Điền Hải ném lôi cầu, “Nơi này. . . . . . Đúng đúng, nơi này có một lớp. . . . . . Đúng đúng, nơi đó, nơi đó cũng có một lớp. . . . . .”
Sau lại. . . . . .
Bởi vì cây mây trước Zombie đã bị quét dọn sạch sẽ, Phan Đại Vĩ giảm bớt số lượng hạt giống.
“Đúng đúng, chính là như vậy, tiếp tục, lôi cầu, tiếp tục. . . . . .”
Sau nữa lại. . . . . .
Phan Đại Vĩ đã không ném hạt giống nữa.
“Lưu Binh, cậu lại đây chút, Zombie đều đã chết, ******, cậu có thể đi hình chữ S hay không vậy, đánh LOL bao giờ chưa hả, cậu có thể lả lơi như chữ S hay không đây. . . . . .”
“Cố gắng lên! Điền Hải cố gắng lên. . . . . . Đúng đúng, chính là ném ra lôi cầu như vậy, quá đẹp trai rồi, nhóc giỏi quá. . . . . .”
Loại hình ảnh kỳ dị này, một người già cầm lấy hàng mây tre chỉ huy hai thiếu niên đánh Zombie, cứ như vậy, trình diễn cho tới trưa.
Chương 46: Phụ cận có siêu thị
Sau khi xác định bên trong hội sở không có Zombie, Phan Đại Vĩ mới đi qua vỗ vỗ Điền Hải đã tê liệt ngã xuống trên mặt đất, vẻ mặt tán thưởng nói: “Người trẻ tuổi quả nhiên không cô phụ kỳ vọng của tổ chức đối với cháu, giỏi lắm, tổ chức chính là cần nhân tài như cháu vậy. . . . . .”
Điền Hải thở hào hển hỏi: “Bên trong có cái gì, tại sao có thể có, nhiều Zombie như vậy?”
Phan Đại Vĩ nói: “Bên trong có bảo tàng, cháu chờ đó, chú đi lấy tới cho cháu, chú sẽ không bạc đãi cháu đâu.”
Điền Hải hết sức mong đợi chờ ở bên ngoài, ngay cả đào đầu Zombie cũng quên.
Lưu Binh đi tới, cũng đụng tới anh ngồi xuống: “Tôi XX cả nhà lão Phan, bản thân chỉ huy thật bình tĩnh, chúng ta mệt gần chết, lát phải nói với ông ý, cho tôi hai mươi gói mì tôm.”
Điền Hải nói: “Đồ vật bên trong có lẽ đối với đoàn xe mà nói, rất hữu dụng đi, mệt chút cũng không có gì, coi như luyện tập dị năng. . . . . .”
“Nhóc rất thật thà a, trừ ăn ra, chúng ta còn cần thứ gì, hiện tại muốn điện không có điện, muốn internet không có internet. . . . . .”
Lưu Binh suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Không đúng, nhìn bộ dạng nơi này cũng không giống như có đồ ăn . . . . . .”
Điền Hải nói: “Có lẽ đồ không nhiều lắm đâu. . . . . .”
“Uh, chắc thế. . . . . .”
Hai người đang nói, đã nhìn thấy Phan Đại Vĩ hết sức cẩn thận kéo một giá sách đi ra.
Lưu Binh nhìn một chút, bên trong tựa hồ tất cả đều là sách, không khỏi nhìn Phan Đại Vĩ với cặp mắt khác xưa: “Anh Phan, quả nhiên anh là phần tử trí thức, đã ăn không đủ no rồi, còn muốn học tập, thật là bội phục . . . . . . Xem trên việc anh hiếu học như vậy, tôi liền lấy của anh mười gói mì tôm là được rồi, định muốn lấy của anh hai mươi gói. . . . . .”
Hắn vừa nói, đột nhiên nhìn thấy Phan Đại Vĩ lấy ra một quyển tạp chí , vẻ mặt vui mừng nói: “Bộ sách quả nhiên là bậc thang tiến bộ của loài người . . . . . .”
Quyển tạp chí kia được đặt vào tay Lưu Binh, sau đó Lưu Binh cùng Điền Hải đều thấy được tên sách ——《 Thục nam trang 》.
Nhìn nội dung. . . . . .
Không, đều không cần nhìn nội dung, nhìn cô gái áo không đủ che thân trên trang bìa đã có thể nhìn ra đây là loại tạp chí gì.
Lưu Binh: “. . . . . .”
Điền Hải: “. . . . . .”
Hai người nhìn nhau một cái, ý tứ hàm xúc trong mắt kia hết thảy cũng là một ý tứ: ta không muốn nói ta quen biết ông già bẩn thỉu sa ngã này!
Lưu Binh nhịn lại nhịn, cuối cùng nhịn không được: “Tôi XX em gái ông Phan, ông TM có thể làm chuyện có ý nghĩa một chút hay không, vì một đống tạp chí này, mà khiến cho ông đây cũng muốn trả bằng tính mạng luôn rồi, nha , tận thế rồi, mọi người muốn chết hết sạch, ông TM còn muốn xem những thứ này.”
Phan Đại Vĩ nhún nhún vai: “Cậu nhóc, tuổi cậu còn rất trẻ. . . . . .”
Lưu Binh hừ một tiếng.
Phan Đại Vĩ đem sách thả lại trên giá: “Chờ đến khi cậu đến tuổi anh già đây thì cậu sẽ hiểu.”
Tầm mắt Lưu Binh chuyển tới khu biệt thự.
“Người trẻ tuổi, nhìn mọi chuyện phải toàn diện một chút.”
Lưu Binh rốt cục quay đầu: “Nha, nếu như vậy, ông cũng nên nói cho tôi nghe một chút toàn diện.”
Phan Đại Vĩ tựa hồ đang ở chờ những lời này của cậu ta, đi về phía trước hai bước, dừng lại nói: “Thằng nhóc, nếu cậu đã thành tâm muốn biết, như vậy, tôi liền sẵn lòng trả lời. . . . . .”
Lưu Binh: “. . . . . .”
Cậu không phải cần nghe kể chuyện!
“Cậu mới vừa nói cái thế giới này tận thế rồi, người muốn chết hết sạch, nhưng cậu phải biết rằng, tận thế không phải chúng ta tạo thành, nghĩ lại là không phải chúng ta, ít nhất không phải là tôi.”
“Cho dù tận thế rồi, cuộc sống còn phải tiếp tục, người không thể chỉ sống trong bi thương, những người đã chết kia cũng đã chết rồi, cho dù cậu khóc đến chết, có thể đổi lấy cái gì. Tôi cũng có một đứa con gái tung tích không rõ, nhưng tôi cũng không thể mỗi ngày ngồi khóc cho qua ngày được .”
“Còn có, bộ sách là bậc thang tiến bộ của loài người, là lương thực cho tinh thần, vì để cho tôi có thể đủ giữ vững đầy đủ nhiệt tình cùng tinh thần, tôi dưới điều kiện đang trong giai đoạn đầu giải quyết vấn đề ấm no, một lần nữa phát triển hứng thú của chính mình thì có làm sao!”
“Tiếp theo, nơi này Zombie nhiều như vậy, dưới tình huống các cậu có năng lực, giúp quốc gia giúp xã hội giúp tương lai người bình thường có thể tới nơi này, tiêu diệt một chút quái vật, không tốt sao?”
“Cuối cùng, sau khi các cậu đánh xong những thứ Zombie này, còn có thể tiến bộ một chút dị năng, đối với các cậu không có ích lợi sao?”
Lưu Binh: “. . . . . .”
Sau một hồi nói dài như vậy, Lưu Binh lại cảm thấy những thứ này ông Phan nói cũng đều có lý .
Ít nhất, mình vô pháp, vô lực phản bác!
Nếu có cơ hội, nhất định phải đọc sách tử tế, học cách cãi chày cãi cối!
Thời điểm ăn cơm buổi trưa, Điền Hải cầm về rất nhiều tinh hạch, xấp xỉ chừng trăm viên.
Đường Nhược tò mò hỏi là ở nơi nào tới.
Điền Hải nhìn Đường Nhược một cái, kéo kéo khóe miệng, chỉ nói là lúc cậu ra ngoài đi dạo, đánh ở khu nhà phụ cận.
Đối với chuyện buổi sáng kia, chuyện ngu xuẩn như chạy đi quét Zombie ở hội sở vì tạp chí XX, cậu thật không muốn nói lại!
Ác! Chuyện cũ không nên nhắc lại!
Buổi tối Hồ Hạo Thiên tập trung mọi người lại một lần.
Biệt thự của Hồ Hạo Thiên không phải là biệt thự lúc trước của anh, mà sau này lựa chọn biệt thự mẫu bên cạnh Bạch Thất.
Trong căn biệt thự này rất nhiều phòng khách, lại cũng rất lớn, mười sáu người ngồi ở trong cũng không khiến cho phòng khách chật chội.
Vấn đề chủ yếu Hồ Hạo Thiên hôm nay tập hợp mọi người chính là một siêu thị ở gần đây.
Công ty của anh có tham dự xây dựng ‘ Hoàng Đình ’ , biết nơi này có siêu thị rất lớn, cũng là dưới cờ bọn họ.
“Siêu thị kia cũng chưa chính thức buôn bán, mới chỉ là trang hoàng xong, nhưng lúc trước nghe nói có một nhóm hàng đã tới, đang chuẩn bị đưa lên giá rồi khai trương , chủ yếu nhất, người phụ trách kinh doanh lần đó là tôi, cho nên tôi xác định nơi đó có hàng. . . . . .”
Có hàng đã nói lên có vật tư, người ở đây còn chưa vào ở, khẳng định vật tư trong siêu thị vẫn được bảo tồn rất đầy đủ, cho nên đoàn người quyết định đi siêu thị phụ cận để thu thập vật tư.
Đường Nhược và Bạch Thất tuy có vật tư, nhưng vì tránh những suy đoán không cần thiết, bọn họ cũng quyết định gia nhập lần hành động này.
Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người trong đoàn xe liền tập hợp thật sớm ở khu đất trống giữa ba căn biệt thự, mặc dù tất cả mọi người vẫn còn vật tư, nhưng là đồ ăn thì dù là ai cũng không chê nhiều, không phải sao.
Hồ Hạo Thiên kiểm lại nhân số, lại an bài thành vài nhóm.
Còn dư lại mười sáu người, trong đó chỉ có bảy người sở hữu dị năng không bao gồm Đường Nhược.
Bảy dị năng giả, cộng thêm Đường Nhược, cộng thêm hộ vệ của Hồ Hạo Thiên, liền hợp thành đội ngũ xuất hành chín người.
Ý tứ của Hồ Hạo Thiên là người không có dị năng ở lại trong biệt thự, nhưng nhìn Bạch Thất nắm tay cô gái kia, chưa từng có ý định buông ra, nên cũng không nói thêm gì nữa.
Người ta không phải sống chết có nhau sao, anh cần gì phải làm gậy đánh uyên ương đâu.
Thời điểm phân tổ, Phan Đại Vĩ chủ động yêu cầu cùng một tổ với Lưu Binh, Điền Hải.
Đối với thành công ngày hôm qua, Phan Đại Vĩ tỏ vẻ hết sức hài lòng.
Lưu Binh, Điền Hải kéo kéo khóe miệng, tỏ vẻ mình thật không muốn cùng một tổ với ông ta.
Có điều phản đối không có hiệu quả.
Người ra ngoài tổng cộng có hai tổ, Bạch Thất, Đường Nhược, Lưu Binh, Điền Hải còn có Phan Đại Vĩ đã bị phân ra một tổ.
Hồ Hạo Thiên cảm thấy Phan Đại Vĩ từng trãi lão luyện, cho nên đem chức vụ tiểu đội trưởng tổ một giao cho hắn.
Lưu Binh, Điền Hải tức thì toàn bộ tắc nghẹn.
Thật muốn khóc!
Đường Nhược Bạch Thất cũng đều cảm thấy bộ dáng của bọn họ đặc biệt mới lạ.
Phan Đại Vĩ bình thường chỉ là nói nhiều chút mà thôi, cũng không cần thiết phải thấy chết không sờn như vậy đi?
Chương 47: Siêu thị
Edit: Little Squirrel
Beta: Sakura
Siêu thị ở gần khu cao ốc, vẫn còn có chút khoảng cách tới khu biệt thự.
Dọc theo đường đi mọi người không hề dừng lại, người có dị năng ném các loại dị năng, sau đó để cho xe Hồ Hạo Thiên ở phía trước dẫn đường, chạy thẳng tới siêu thị.
Bởi vì siêu thị còn chưa buôn bán dẫn đến cửa cuốn, cửa thủy tinh ở cả siêu thị đều đang đóng chặt.
Hiển nhiên người ở quanh đây cũng cho rằng siêu thị trống không, cho nên cửa lớn siêu thị lại được giữ gìn hoàn hảo không tổn hao gì.
Lưu Binh nhanh chóng chạy một vòng, trở lại báo cáo, nơi này không có chỗ nào có thể trực tiếp đi vào, vẫn cần phá cửa mà vào.
Nếu như vậy. . . . . .
Hồ Hạo Thiên bèn chọn một vị trí, sau đó, sử dụng dị năng hệ Thổ của mình phá cửa.
Mọi người nhìn anh đánh cướp siêu thị của mình, khí phách ngời ngời như vậy, không có chút cảm giác đau lòng nào, cũng rối rít bắt đầu phá cửa.
Người ta là ông chủ cũng khích lệ ủng hộ, hơn nữa còn dẫn đầu làm tấm gương tốt rồi, dĩ nhiên mình càng không có chút cảm giác áy náy nào.
Đoàn người không có cảm giác áy náy, nhanh chóng phá mở cửa, từ nửa bên cửa mở chui vào.
Siêu thị còn chưa buôn bán, cho nên hàng hóa còn chưa bày lên giá, mọi người thấy một cái siêu thị cực lớn rỗng tuếch, tự giác tập hợp ở hình trụ thạch đài bên cạnh kết hợp, đợi chờ chỉ thị kế tiếp của Hồ Hạo Thiên.
Hồ Hạo Thiên tuy là một trong những ông chủ của siêu thị, nhưng mà cũng không rõ ràng cách sắp xếp trong siêu thị cho lắm, không thể làm gì khác hơn là đề nghị mọi người chia làm hai tiểu đội đi tìm kho siêu thị.
Nhưng siêu thị này không hề giống những siêu thị bình thường, sắp hàng chỉnh tề.
Bên trong nó là một hàng lang thật dài.
Không nghi ngờ chút nào, mọi người đều bị cái siêu thị theo ‘chủ đề cá tính ’ này đánh cho hôn mê hết rồi.
“CMN, đáng lẽ ban đầu nên nghe lời bọn họ, làm hình vuông là được rồi, vòng tới vòng lui vòng cái rắm a, cửa cũng không tìm được.” Hồ Hạo Thiên vừa mắng vừa theo đồng đội mình lên lầu hai.
Không gian siêu thị này thật lớn, tổng cộng chia làm bốn tầng, dưới đất là bãi đậu xe, lầu một là gian hỗ trợ khách hàng và đại sảnh, đi lên lầu hai mới nhìn thấy một chút hàng hóa bày ở đó.
“Chúng ta đi bên kia. . . . . .” Phan Đại Vĩ cũng chỉ huy nhóm người Bạch Thất lên lầu hai.
Phía sau mỗi người bọn họ đều đeo balo leo núi lớn, để dễ dàng lấy vật tư.
Nhưng lầu hai cũng rất lớn, vách tường màu xanh quân đội, trừ giá hàng hóa, bên trong một Zombie cũng không có, dĩ nhiên, một chút hàng hóa cũng không có.
“Nơi này thật lớn.” Điền Hải nói.
“Hơn nữa không có Zombie.” Lưu Binh nói.
“Nơi này có Zombie.” Đường Nhược nói.
Mấy người còn lại rối rít quay đầu nhìn Đường Nhược.
Đường Nhược chỉ chỉ trên lầu: “Tôi nghe thấy tiếng bước chân trên lầu.”
Thật ra thì cô sử dụng tinh thần lực cảm thấy nơi này có Zombie mà thôi, trên lầu có lẽ có phòng ở của công nhân viên, dẫn đến số liệu Zombie trên lầu cũng không ít, tổng cộng có hai mươi mấy con, nhưng chắc là do đóng cửa, cho nên Zombie đều chỉ ở lầu ba, không đi ra ngoài.
Phan Đại Vĩ nói: “Người trẻ tuổi giỏi lắm, có thể nghe được tiếng bước chân trên lầu, đã như vậy, chúng ta phải đi lên lầu xem qua.”
Lưu Binh nói: “Anh Phan, tôi cảm thấy được nhà kho phải ở dưới lầu , làm sao phải lên lầu trên tìm phiền toái a, chúng ta nên xuống lầu dưới tìm.”
Phan Đại Vĩ nói: “Chúng ta phải dũng cảm đối mặt khó khăn, tại sao có thể lâm trận bỏ chạy, vì hòa bình của thế giới, vì vật tư cho tổ chức, chúng ta nhất định phải lên lầu ba.”
Lưu Binh: “. . . . . .”
Nhất định phải đọc sách tử tế, học cách cãi chày cãi cối!
Thật ra thì hai mươi mấy con Zombie đối với tiểu đội bọn hắn mà nói, thật đúng là không nhiều lắm, Bạch Thất cũng không có ngăn cản, đi theo lên lầu ba.
Lên lầu ba, dễ thấy không gian nhỏ hơn rất nhiều.
Nhìn một loạt cửa, cảm giác thật đúng là không ít phòng.
Phan Đại Vĩ nhìn một chút, nói: “Đây là chỗ ở của công nhân viên.”
Mọi người không hẹn mà cùng gật đầu.
Phan Đại Vĩ nói: “Nếu nơi này là chỗ ở của công nhân viên, vậy thì chắc không có vật tư.”
Mọi người lại gật đầu.
Phan Đại Vĩ nói: “Nếu đã không có vật tư, chúng ta sẽ mở cửa từng gian phòng một, xử lý Zombie.”
Mọi người: “. . . . . .”
Phan Đại Vĩ nhìn lướt qua bốn người một cái, nói với Lưu Binh: “Cho dù không có vật tư, bằng thân thủ của chúng ta, xử lý lũ Zombie này cũng là chuyện dễ dàng, nếu đã tiện tay thì nên làm thêm chuyện tốt cho xã hội, diệt trừ vài con Zombie, có cái gì không được đâu. Người trẻ tuổi không nên chỉ muốn đầu cơ trục lợi. . . . . .”
Một câu nói sâu sắc vì đại nghĩa như vậy, bốn người khẳng định không có cách nào phản bác, như vậy, để cho một mình Lưu Binh mở cửa dẫn Zombie, sau đó Điền Hải ném lôi cầu đánh Zombie thôi.
“Đúng, chính là như vậy, đi hình chữ S, vô cùng tốt, giữ vững. . . . . . , Lại đến, phong cách một chút, OK, OK, bên trái, sang bên trái, tốt, lại sang phải, vòng một vòng sau đó trở lại . . . . . Giữ vững . . . . . .”
“Lôi cầu, lôi cầu, lớn hơn một chút, phóng tiếp, đúng đúng. . . . . . Lại tới. . . . . .”
Hình ảnh quỷ dị như thế, lại diễn ra một lần nữa.
Khi mới bắt đầu, Bạch Thất cũng sẽ ném lưỡi dao ra, giết mấy con. Sau đó, nhìn Phan Đại Vĩ chỉ huy hai người, trấn định tự nhiên, sau đó hai người dưới sự chỉ huy của ông ta cũng thành thạo, cho nên không ném dị năng nữa. Ngược lại vào phòng ngủ tìm kiếm vật tư cùng Đường Nhược.
Thật ra thì bọn họ tạm thời cũng không thiếu vật tư, có điều Bạch Thất kiếp trước làm thợ săn ba năm, trong chốc lát thật sự không thể thay đổi thói quen đi đâu cũng phải càn quét một lượt.
Trong phòng ngủ không có bao nhiêu đồ ăn, thỉnh thoảng cũng có thể tìm được mấy gói khoai tây chiên cùng mấy hộp bánh bích quy. Phòng ngủ trên lầu ba, toàn bộ quét sạch một lần, cũng phát hiện được hai mươi mấy cốc mì tôm, mười mấy túi khoai tây chiên cùng bánh bích quy còn cả đồ uống.
Hai người đặt những thứ đồ này ở lối đi nhỏ ngoài hành lang để Lưu Binh sắp xếp.
Lưu Binh bị Phan Đại Vĩ chỉ huy đã mệt đến ngồi phịch dưới đất, nhìn thấy những thứ này, thắt lưng không mỏi chân đã không đau, trực tiếp đứng lên mà bắt đầu cất đồ vào trong balo.
Bạch Thất cũng đi qua dùng lưỡi dao đào tinh hạch.
Phan Đại Vĩ đã vào tìm đồ trong các phòng ngủ. Không phụ kỳ vọng của ông, cũng tìm được vài cuốn tạp chí, cũng giống với những cuốn hôm qua hắn lấy được.
Quên đi, có còn hơn không, cho dù là hàng cũ lặp lại, cũng là di vật trước tận thế rồi, về sau cũng là đồ cổ!
Lúc đi ra mấy người Bạch Thất đã đào xong tinh hạch, năm người làm xong chuyện riêng của mình, tiếp chính là xuống lầu lần nữa tìm kho siêu thị.
Năm người bên này vừa mới xuống lầu, đã nghe được thanh âm một người trong đội xe: “Bên này, dưới tầng hầm bên này, phát hiện kho hàng rồi!”
Một nhóm người gấp gáp lao xuống dưới tầng hầm.
Xuống dưới một tầng hầm, đã thấy cửa kho hàng siêu thị kia không khác gì cái lô cốt.
“Anh Hồ, không hổ là sản phẩm đầu tư từ Cảnh Thái , một siêu thị mà thôi, làm cho giống như một cái địa đạo, cửa kho hàng thì càng hay rồi, quả thực là giống hệt cửa phòng ngự căn cứ quân sự.”
Thật sự Hồ Hạo Thiên cũng rất buồn bực, ban đầu phụ tá của anh mang bản kế hoạch tới, đưa cho anh nhìn, anh còn cảm thấy siêu thị lấy chủ đề ‘ tàu ngầm ’ này rất mới mẻ độc đáo, không chỉ khen ngợi một phen, còn đề ra ý kiến, khiến cho nơi này phức tạp hơn chút nữa.
Hiện tại mình tiến vào, mới biết được quyết định ban đầu ngu xuẩn đến cỡ nào!
“Kho hàng hình như khóa rồi.”
“Vậy thì phá cửa!”
Ông chủ siêu thị chính nghĩa vô tư như thế, thẳng thắn đánh cướp chính mình, mọi người nào dám chậm trễ, rối rít phóng dị năng phá cửa.
Cửa kho hàng cũng chỉ là làm giống như cửa lô cốt mà thôi, không phải thật sự chế tạo giống hệt độ dày lẫn độ cứng, tất nhiên không được một lát, đã bị mọi người phá ra một lỗ hổng lớn.
Chương 48: Bình ắc quy
Bên trong từng dãy thùng xếp chỉnh tề ở đó, phía trên còn có phân loại, viết rõ ràng là vật gì.
“Ố! Supermarket! Ta tới rồi!”
Vật tư nhiều như vậy, balo leo núi sau lưng mọi người thật sự bé nhỏ, bởi vì cái balo này ngay cả một thùng mì ăn liền cũng không bỏ đủ!
Hồ Hạo Thiên nhìn chung quanh một vòng, nhìn thấy cửa vận chuyển hàng hóa của kho hàng, là mở từ bên trong ra.
Tất cả mọi người cũng nhìn thấy, đứng ở cửa, nhìn về phía Hồ Hạo Thiên nhẹ nhàng gật đầu, sau đó thấy Hồ Hạo Thiên mở cửa ra.
Bên ngoài có Zombie, cũng may không nhiều lắm.
Cửa vừa mở ra, nhìn thấy Zombie, người có dị năng đánh xa sử dụng dị năng, sau một lần đánh phá, đã không còn nhìn thấy bóng dáng Zombie ngoài kia nữa.
“Đi tìm cái xe tải đến , chúng ta có nhiều xe như vậy cũng không mang đi được bao nhiêu thứ.” Hồ Hạo Thiên nói.
Mọi người tự nhiên không có ý kiến gì, cho nên chia nhau làm hai tổ như lúc trước, đi tìm xe tải.
Vốn là gần kho hàng siêu thị cũng có xe tải, không bao lâu, tổ Hồ Hạo Thiên đã đi tìm một chiếc xe hàng hai tấn bốc xếp và vận chuyển.
Mở cửa xe hàng, phát hiện bên trong cũng không thiếu đồ uống chưa tháo dỡ.
Đã như vậy, vậy thì tiếp tục chất lên xe, cho đến không nhét được nữa mới thôi.
Chín người lại bắt đầu kiêm chức làm công nhân bốc vác siêu thị, tháo dỡ hàng mất hai giờ đồng hồ.
“Ngọa tào, trước kia còn cảm thấy một siêu thị, thuê những ba mươi công nhân bốc vác quả thực quá phí tiền, ai biết công việc thể lực này còn lao lực hơn cả công việc đầu óc.” Mặc dù Hồ Hạo Thiên thức tỉnh dị năng hệ Thổ, sức lực cũng không hề yếu hơn trước kia, tùy tiện chuyển mười mấy phút đồng hồ cũng không có chuyện gì, liên tục hai giờ thì thật sự cảm thấy chịu không nổi.
“Anh Hồ, hiện tại cũng không thể trả lương bằng cách tính tiền công cho đông đảo lao động như trước kia, hại chúng ta. . . . . .”
“Đúng vậy, anh Hồ, chúng ta đều là công nhân viên tốt, hiện tại nếu đều bãi công, một mình anh vội không được . . . . . .”
Hồ Hạo Thiên vịn tường nói: “Sao có thể được, hiện tại các vị đâu phải công nhân viên của tôi, hiện tại chúng ta đều là anh em tốt, chỗ nào còn có tiền lương, dĩ nhiên là phải chia đều!”
Mọi người cũng chính là đang chờ những lời này, cho nên càng thêm ra sức.
Xe vận tải chất đầy, xe mọi người cũng chất đầy, mới chỉ mang đi một phần tư kho hàng, đoàn người quyết định đi về trước, xế chiều lại tới vận chuyển.
Hồ Hạo Thiên cho rằng chỗ đồ này đặt ở trong biệt thự, an toàn hơn để ở đây. Bởi vì bên trong biệt thự có một hệ thống bảo an, Ngay cả cửa sổ cũng là thuỷ tinh chống đạn công nghiệp, dĩ nhiên phải an toàn hơn những cửa hàng siêu thị này hơn rất nhiều.
Một nhóm người chậm chậm rãi rãi lái về ‘ Hoàng Đình ’.
Buổi sáng mọi người rời đi, đã quét sạch một nhóm Zombie lắc lư tới đây, khi trở về, tự nhiên đuôi xe lại có một nhóm Zombie tư thế vặn vẹo, mặt mày khó ưa bám theo.
Mọi người trong đoàn xe phối hợp với nhau hai tuần, cũng đánh ra kinh nghiệm rồi, không chỉ có tiểu tổ kỳ dị ba người Phan Đại Vĩ, còn có tổ bạo lực bốn người Hồ Hạo Thiên, còn có tiểu tổ hai người nghịch thiên Bạch Thất.
Mười mấy phút đồng hồ trôi qua, Zombie đuổi theo phía sau đã hoàn toàn nằm xuống.
“Anh Hồ, chúng ta dùng tường vây lại nơi này đi, nếu không mặc dù phòng ốc bền chắc, chỉ sợ vạn nhất a, vây tường lại cũng có thể để vợ con chúng ta ra ngoài đi lại trong sân một chút.” Đây là người có dị năng hệ Thổ trong tổ Hồ Hạo Thiên, La Tự Cường.
La Tự Cường lúc trước ở thành phố H cũng là một nhà quản lý bất động sản, sau tận thế, đưa theo vợ con trốn ra được, gặp Hồ Hạo Thiên nên vẫn luôn đi theo.
Hiện tại tạm thời mọi người cũng không thể đi tới chỗ quân đội ở khu Tây, phải đặt chân ở chỗ này rồi, tự nhiên muốn chuẩn bị an cho nơi này an toàn hơn chút nữa.
Hồ Hạo Thiên nhìn hoàn cảnh chung quanh một lúc.
Mặc dù khu biệt thự hầu như là không có ai ở lại, nhưng khu cao ốc bên này nhân khẩu lại rất cao, thỉnh thoảng sẽ có mấy con Zombie lắc lư tới đây.
“Được, để cơm nước xong chúng ta đi siêu thị chở vật tư về, buổi tối chúng ta tập trung đến phòng của tôi triển khai cuộc họp, lập kế hoạch cho sau này.”
Đoàn người trở về nhà ăn cơm trưa, đoàn vật tư của mọi người vốn cũng không thiếu, chưa cần phân chia những thứ đồ mới chở về này
Ba người Bạch Thất bận rộn từ sáng sớm, cơm nước xong lại phải tập hợp. Không thể nhàn hạ thoải mái nấu ăn được, Đường Nhược trực tiếp lấy thức ăn nấu sẵn lúc trước, gọi hai người tới đây ăn.
Sau khi ăn xong, chính là thời gian lại đến siêu thị chuyển đồ.
Buổi chiều tới tới lui lui hết bốn lần, mới đem về hết mọi thùng hàng.
Trước khi đi, Lưu Binh còn đứng ở bên cạnh góc tường trong kho hàng nói: “Này bên cạnh có âm thanh.”
“Tiếng gì thế, Zombie ở đây đều bị giết sạch rồi mà.” La Tự Cường hết sức tò mò.
Mọi người đều quay đầu nhìn Hồ Hạo Thiên.
Không có biện pháp, ai bảo anh là ông chủ của nơi này, hiểu rõ nơi này nhất.
Hồ Hạo Thiên suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ ra nguyên cớ.
Đột nhiên, trong đầu vụt sáng: “Có phải âm thanh có cái gì chạy điện hay không.”
Lưu Binh nói: “Đúng, là tiếng máy phát điện đang chạy, không nghĩ tới nơi này của anh Hồ, anh tân tiến như vậy, còn có máy phát điện dự bị chạy thời gian dài như vậy.”
Hồ Hạo Thiên: “Ban đầu đều ấn theo quy cách cao nhất để chế tạo, cái bình ắc-quy này dường như còn không thuận tiện!”
Mạng lưới điện quốc gia đã bị ngắt, biệt thự không có điện, nếu có bình ắc-quy nối vào mạng lưới điện, cũng có thể tiết kiệm rất nhiều chuyện.
Lưu Binh tự nhiên hỏi: “Anh Hồ, bình ắc-quy của anh là dùng cái gì nạp điện a, năng lượng mặt trời?”
Hồ Hạo Thiên nhớ lại: “Hình như là nạp điện vào bình ắc-quy, không phải là năng lượng mặt trời.”
Mọi người rối rít cảm thấy đáng tiếc, bình ắc-quy cũng phải thông qua nạp điện mới có thể sử dùng, như vậy lấy về, đoán chừng cũng không thừa nổi bao nhiêu điện.
Lưu Binh nói: “Không có chuyện gì, loại chuyện nhỏ nhoi này, sửa lại bên trong bình ắc-quy một chút, gắn tấm năng lượng mặt trời lên trên, là có thể nạp điện rồi, chỉ cần bình ắc-quy khá lớn là có thể cung cấp lượng điện dùng cho cả ba nóc biệt thự.”
Sửa lại một chút. . . . . .
Khóe miệng mọi người đều co rút
Hồ Hạo Thiên chỉ ra một sự thật: “Vấn đề hiện tại là, không ai biết, sửa lại một chút . . . . . .”
Lưu Binh cười cười nói: “Em có thể làm, chuyên ngành của em chính là cái này, tổ nghiên cứu của bọn em còn đang xin độc quyền nữa à, đáng tiếc còn chưa xong đâu, đã tận thế rồi. . . . . .”
Nhân tài.
Đã có nhân tài ở đây, vì để chất lượng cuộc sống cảu mọi người tốt hơn, nhất định phải tìm được bình ắc-quy kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro