Chương 13 + 14: Ngủ
Đường Nhược há miệng, nhắc tới cái đề tài này trong lòng cô có chút áy náy, nhưng suy nghĩ một chút vẫn hỏi: “Người nhà tôi thì sao?”
Mình đã chiếm lấy thân thể người khác, rốt cuộc cũng nên thực hiện một chút nghĩa vụ của người ta chứ, nói thí dụ như hiếu kính cha mẹ, thực hành trách nhiệm của người vợ. . . . . . Chuyện vợ chồng này để một bên. Vẫn còn dư lại phần cha mẹ trưởng bối.
Bạch Thất suy nghĩ một chút, nói: “Cô vẫn còn mẹ kế cả ngày nghĩ cách mưu hại, cùng một người cha lạnh nhạt cả ngày ăn chơi đàng điếm bên ngoài, còn có hai chị gái và em trai mẹ kế sinh mỗi ngày muốn tranh đoạt gia sản với cô, cô muốn tìm người nào?”
Đường Nhược: “. . . . . .”
Quên đi, nghe chừng thực sự chẳng cần tìm đâu.
Rửa bát xong, lại múc mỗi người một chén canh táo đỏ óc chó đậu phộng cho nhẹ dạ dày, Đường Nhược ngồi yên xem ti vi, nhấn rất nhiều kênh, trừ tin tức, đều không còn cái gì khác, mà tin tức cũng chẳng qua là lặp lại nội dung đã truyền bá lúc trước. Cho nên cô bèn chạy đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, dù sao trong không gian có nhiều chỗ trống, làm nhiều chút cũng sẽ không bị hỏng. Cô làm hơn một giờ, cảm giác đầu mình có chút choáng váng, dọn dẹp qua loa một chút, đã muốn đi tắm rồi ngủ.
Nói đến ngủ, Đường Nhược mới nhớ tới, ngay lập tức chạy lên dạo qua một vòng.
Lúc xuống dưới mặt có chút đen: “Cả nhà anh chỉ một căn phòng một cái giường, buổi tối tôi ngủ ở đâu?”
Lúc này Bạch Thất mới nhớ ra, chuyện mình từng vì từ chối một đứa em họ cố tình gây sự, phá phòng khách duy nhất, đổi thành phòng tập thể thao.
Đường Nhược nhìn ánh mắt Bạch Thất liếc về hướng ghế sa lon.
Cô bèn nhìn qua khoảng cách giữa ghế sa lon với cửa lớn, nghĩ đến tình huống mình ngủ ở trên ghế sa lon, nửa đêm nếu có Zombie phá cửa vào được đây. Lập tức lắc đầu nói: “Tôi ngủ trong phòng ngủ, anh ngủ ghế sa lon, chăn anh cứ lấy đi, tự tôi lo được cho bản thân.”
Bạch Thất cũng không có vấn đề gì, ba năm tận thế, chỗ ngủ còn không tốt bằng ghế sa lon, chỉ có có chăn đã là tốt rồi.
Như thế, Đường Nhược yên tâm thoải mái đi lên lầu tắm. . . . . .
Khi Bạch Thất ngẩng đầu lên từ điện thoại di động, trời đã hoàn toàn đen lại, bây giờ là bắt đầu tận thế, khoảng bốn giờ cũng đã tối rồi. Anh nhìn đồng hồ đeo tay một chút, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, mới đi qua kiểm tra cửa sổ một lần, mới phát hiện Đường Nhược lên lầu hơn bốn tiếng rồi.
Chẳng lẽ ngủ? Vậy hẳn cũng nên đưa chăn cho tôi chứ.
Bạch Thất nhìn qua ghế sa lon, quyết đoán đi lên lầu lấy chăn.
Lên lầu lại phát hiện trên giường không có ai, cho nên Bạch Thất nhanh chóng đi tới phòng tắm.
Quả nhiên, Đường Nhược ngâm nước trong bồn tắm ngủ thiếp đi.
Một ngày tinh thần khẩn trương dễ dàng khiến người ta thư giãn sau khi kiệt sức.
Đối với việc thả lỏng này, ngủ thiếp đi cũng có thể tha thứ được.
Nhưng là. . . . . .
Vì sao không đợi mặc quần áo vào rồi hẵng ngủ!
Ôm Đường Nhược từ bồn tắm lớn lên, nghĩ cách giúp cô nằm trên giường. Lúc tay đụng phải thân thể cô, mới phát hiện thân mình Đường Nhược nóng hổi. Bạch Thất ngây ra một lúc, nhanh chóng đặt tay lên trán cô, “Quả nhiên là phát sốt rồi.”
Đối mặt Đường Nhược phát sốt không biết gì, Bạch Thất không có bất kỳ ý nghĩ gì khác, anh cảm thấy đây chính là điềm báo Đường Nhược thức tỉnh dị năng. Chỉ là đối với ‘ dị năng không gian ’ lúc trước Bạch Thất cũng có chút kỳ quái. Tuy kỳ quái nhưng Bạch Thất cũng không đi nghiên cứu xem rốt cuộc làm sao cô nghĩ cách dẫn ra dị năng, đoán chừng dù có hỏi Đường Nhược thì bản thân cô cũng không giải thích được.
Cũng may nơi này đồ dùng giặt rửa không thiếu, trực tiếp dùng khăn tắm bọc lại, Bạch Thất ôm người đi ra ngoài.
Sau khi đặt cô ở trên giường, mới phát hiện đôi tay cô đã sưng hẳn lên.
Lục lục hòm thuốc, cũng tìm được một hộp thuốc mỡ mát lạnh, thoa vào bàn tay cô.
Sau khi làm mọi thứ xong xuôi, Bạch Thất phát hiện đầu mình cũng bắt đầu có chút mơ hồ, đưa tay sờ sờ, phát hiện mình cũng đã bắt đầu phát sốt nhẹ.
Nhìn chung quanh căn phòng lớn một vòng, gian phòng này rất lớn, cơ hồ cả lầu hai đều thông thành một gian phòng, kết hợp với thư phòng, phòng tập thể thao, phòng giữ quần áo, phòng vệ sinh . . . . .
Nhưng cũng chỉ có một cái giường, mà ghế sa lon lầu dưới không có chăn!
Bạch Thất vén chăn lên cũng lần vào giữa giường. Hiện tại mặc dù là tháng tám, nhưng sau khi tận thế thì nhiệt độ biến hóa đã không còn giống như lúc trước, nhất là nhiệt độ ban đêm thoáng cái đã hạ xuống cực thấp.
Dưới tình huống không có chăn cùng nệm, Bạch Thất cũng sẽ không lấy mình ra đùa.
Tại sao phải đùa giỡn với tính mạng của mình để phòng bị cho một đôi nam nữ đã đính hôn.
Hơn nữa, anh đã quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận đùa bỡn lưu manh Đường Nhược rồi!
Đường Nhược lại bắt đầu nằm mơ rồi, trong mộng cô đứng ở giữa một mảnh cánh đồng, cách đó không xa còn có một dòng suối nhỏ trong suốt. Qua dòng suối nhỏ còn có một căn nhà ngói đỏ lớn, căn nhà lớn ước chừng cao như ba tầng lầu vậy, chẳng qua là xung quanh đều không có cửa sổ.
Ông trời trêu đùa mình à!
Ở tận thế cực khổ một ngày, lại xuyên qua?
Đường Nhược nhìn một chút, đi tới căn nhà bên kia.
Nếu là xuyên qua lần nữa thì cái thế giới này cũng quá nhỏ đi, bởi vì nhìn mảnh đất này tối đa cũng chỉ lớn bằng hai mẫu đất, thêm cả căn nhà cùng dòng suối nhỏ, nhiều lắm là lớn bằng ba mẫu đất, một thế giới bằng ba mẫu thì quá nhỏ.
Đường Nhược lội qua dòng suối nhỏ, phát hiện nước ở nơi này vô cùng trong suốt mát mẻ, múc nước lên một ngụm nhỏ, phát hiện mùi vị hết sức ngọt.
Qua dòng suối nhỏ, tiến tới trước mặt căn nhà lớn ngói đỏ, vòng một vòng mới phát hiện bên cạnh có cánh cửa nhỏ, gõ, sau đó cửa liền tự động mở ra.
Đường Nhược: “. . . . . .”
Kể từ khi xuyên vào tận thế một ngày, cô có cảm giác tâm mình cường đại hơn khá nhiều, đối với loại cửa tự động mở ra kỳ dị này đã không còn sợ hãi nữa.
Đi vào giữa căn nhà lớn liếc mắt một cái, lúc này Đường Nhược mới hoàn toàn bị dọa cho sợ ngây người.
Trong căn nhà lớn đổ đầy đồ ngổn ngang lộn xộn, mà đống đồ vật này đều tương đối nhìn quen mắt, bởi vì đều là chiến lợi phẩm buổi sáng Đường Nhược càn quét được.
Thì ra là đang ở kho hàng trong không gian của chính mình.
Đường Nhược nhìn kho hàng tràn đầy ba tầng lầu, có chút im lặng còn có chút vô lực, nghĩ cứ ném nó lại như vậy, Đường Nhược có chứng thích sạch sẽ nhìn không được tình trạng này, còn sắp xếp lại sao, cô lại cảm thấy mình nhất định sẽ mệt chết ở chỗ này.
Hay là lại ra dòng suối để bình tĩnh chút đi.
Nếu như có thể sử dụng ý niệm thì tốt quá rồi.
“Đúng vậy , ý niệm.” Nếu đồ bỏ vào lấy ra có thể sử dụng ý niệm để khống chế, vậy thì làm sao lại không thể dùng ý niệm khống chế trong kho hàng của chính mình đây.
Đường Nhược nhanh chóng nhắm mắt lại dùng ý niệm phân biệt thu xếp lại.
Thực phẩm đều để ở một khu vực, đồ dùng rửa mặt để ở một khu vực, công cụ… cũng để ở một khu vực. . . . . .
Quả nhiên, đồ vật trong kho hàng cũng theo ý niệm của cô mà tự di chuyển.
Thu dọn một lát, hết thảy đều được chuẩn bị ngăn nắp. Sau khi tính toán, Đường Nhược phát hiện không gian trong kho hàng còn thừa ra ước chừng hơn hai trăm thước vuông. Nhìn mấy giá hàng hóa bên cạnh khu thực phẩm nhập khẩu, cô cảm thấy ngày mai có thể đặt món ăn đã nấu chín ở trên kệ hàng cho dễ lấy.
Thu xếp xong kho hàng, lại đi ra ngoài ngắm đất đai của mình, nhìn một cái lập tức phát hiện đất đai này là loại đất gì, dùng xẻng công binh lấy từ trong nhà đào đào trên vùng cây cỏ rậm rạp, đào ra một củ cải rất lớn. Củ cải tựa hồ được trồng trong thời gian rất lâu rồi, cái đầu lớn vô cùng, mà lại trắng trong suốt.
Ngửi ngửi, lại lấy thìa bạc cắm vào, đợi thật lâu, phát hiện cái thìa này không bị biến đen, mới dám đặt trên khóe miệng cắn một miếng nhỏ. Củ cải này có mùi vị càng trong lành hơn củ cải mua trong thành phố.
Cho nên Đường Nhược lại lấy ra một chiếc xe ba gác từ trong kho hàng, bắt đầu đào củ cải một đêm. . . . . .
Chương 14: Bí mật
Cũng không biết qua bao lâu, Đường Nhược đã đào trống trơn cả ruộng củ cải.
Nhặt được của quý rồi.
Đường Nhược ôm củ cải lớn vô cùng. Cô mệt mỏi cả một đêm nên ngủ thiếp đi trong kho hàng.
Ngủ ở trong không gian, cô tỉnh lại trong hiện thực.
Tỉnh lại nhìn thấy đầu của mình đang tựa trên lồng ngực Bạch Thất.
Đường Nhược: “. . . . . .”
Đã từng có lần đầu tiên, sau lại đến lần thứ hai, cũng không có khó tiếp nhận như vậy nữa. Hiện tại cô ngoại trừ cảm giác ‘ bây giờ không mặc quần áo ’ thì không hề có cảm giác khác.
Thì ra là, người ta đã sa đọa như vậy rồi!
A, kể từ khi xuyên qua, từ đó cùng tiết tháo mỗi người đi một ngả!
Ngồi dậy nhìn qua đồng hồ đeo tay, đã thấy là tám giờ hai mươi buổi sáng, bởi vì cái đồng hồ này có chỉ ngày tháng, cho nên cô cũng biết bây giờ là sáng ngày thứ hai rồi.
Một giấc ngủ mà lâu như vậy sao.
Nhớ ra lúc trước Bạch Thất nói mình phát sốt…, Đường Nhược thấy hắn còn đang ngủ, đưa thay sờ sờ đầu hắn, đúng là nóng. Cô vào phòng tắm dùng khăn lông dấp nước hạ nhiệt độ cho anh thì nước chảy từ vòi ra đã không còn trong suốt. Dùng thìa bạc thử qua, quả nhiên đã biến thành màu đen.
Đường Nhược đành phải lấy nước khoáng trong không gian ra. Nhưng dùng nước khoáng rửa mặt, lại cảm thấy như vậy thật sự quá lãng phí, sau đó cô nghĩ đến dòng suối nhỏ trong không gian của mình.
Thử một lần, cô phát hiện mình không thể trực tiếp bằng ý niệm lấy đồ ở bên ngoài kho hàng, có lẽ là phải bỏ đồ ở bên ngoài vào trong kho hàng, mới có thể lấy ra.
Vậy lần sau lấy cả bồn nước là được rồi.
Rửa mặt xong, đắp khăn lông lên cho Bạch Thất, Đường Nhược đi xuống lầu chuẩn bị bữa sáng.
Hiện tại điện vẫn có, nhưng không biết khi nào sẽ ngừng lại, Đường Nhược nấu cháo trứng muối thịt nạc, chưng rất nhiều bánh bao, các loại mùi vị đều có, sau, lại bắt đầu chưng các loại canh xương, xào các loại món ăn. . . . . . Dĩ nhiên nhiều nhất vẫn là canh xương củ cải.
Sau hai giờ trôi qua, các loại đĩa cùng bát canh đã bày đầy cả một bàn cơm.
Nhìn đồng hồ, Đường Nhược liền đi lên lầu nhìn Bạch Thất.
Thời gian bọn họ nhận biết, tính ra chính xác mới được một ngày. Dường như là quan hệ vừa mở mắt đã nhìn thấy đối phương, lại dường như là quan hệ đối phương đeo một đôi nhẫn như mình, Đường Nhược theo bản năng coi anh thành người duy nhất trong thế giới này cô có thể bám vào.
Thật ra thì cô cũng thiếu hụt cảm giác an toàn nghiêm trọng. Kể từ sau khi bà ngoại qua đời, thật giống như cô đã mất đi chỗ dựa tinh thần duy nhất. Hiện tại có người tới bổ khuyết cái chỗ trống này, Đường Nhược cũng trực tiếp thuận theo chấp nhận Bạch Thất.
Lúc này Bạch Thất đã hết sốt, cũng không toát mồ hôi, chỉ còn đang ngủ.
Đường Nhược nghe được lầu dưới có tiếng đánh nhau, kéo rèm cửa sổ ra nhìn xuống lầu dưới một cái, lại thấy được cảnh tượng ngày hôm qua nhìn thấy ở khách sạn.
Dưới lầu rải rác mấy cái thi thể, có điều những thi thể kia đã không thể coi là người, đều là thi thể Zombie, bên cạnh mấy người đứng cầm lấy búa hoặc là cờ lê còn có người bị giữ chặt không buông, những người này khóc vô cùng thê thảm.
Đường Nhược thở dài, đối mặt thế giới như vậy, cô cũng chỉ là người bình thường tự thân khó bảo toàn, nên cô không thể giúp được cái gì.
Trong một đám người cầm vũ khí, Đường Nhược phát hiện bảo an ngày hôm qua cùng con trai anh ta. Mặc dù trên mặt bọn họ lộ ra không đành lòng, nhưng trong mắt đều tràn đầy kiên nghị.
Xem ra bọn họ cũng biết bọn Zombie này nguy hại, coi như là một trong những người tỉnh ngộ cùng điều chỉnh tâm tình lại được sớm nhất, chẳng qua ngày hôm qua bọn họ thể hiện bộ dáng không thể từ bỏ đối với việc mua đồ, đại khái vẫn tin tưởng sự khống chế của chính phủ, tin thế giới này còn có thể khôi phục hình dáng bình thường.
Đường Nhược lại nghĩ tới giọng nói khẳng định của Bạch Thất ngày hôm qua, giọng nói chắc chắc như vậy, khiến cô cũng mất đi lòng tin với chính phủ bên này.
Kế tiếp là tiến trình xử lý thi thể, là ở cư xá trên quảng trường giội lên xăng trực tiếp cho đốt cháy.
Đường Nhược lôi kéo rèm cửa sổ, xoay người nhìn thấy Bạch Thất đã mở mắt ra đang không nhúc nhích nằm ở trên giường.
“Có thấy khá hơn chút nào không?”
Bạch Thất trên giường quá xa lạ, ánh mắt sắc bén như vậy làm cho người ta không rét mà run, Đường Nhược không dám đi vào, chỉ đứng ở bên cạnh cửa sổ lẳng lặng hỏi anh.
Bạch Ngạn đại nhân cầu xin hãy trở lại bình thường!
Sáng nay lúc Bạch Thất phát sốt, Đường Nhược đã len lén lấy thẻ căn cước của anh ra mới biết tên thật của anh.
Nếu như gặp phải chuyện nguyên hiểm mà gọi không ra tên đối phương, vậy thì thật Sparta*.
*chắc là chỉ cái meme “This is Sparta” ಠ_ರೃ
Bạch Thất quay đầu nhìn thấy Đường Nhược, mới cảm thấy ngày hôm qua hết thảy cũng không phải là cảnh trong mơ, mình rốt cuộc thật sự trở lại, không phải là trong căn lều nhỏ dơ dáy bẩn thỉu ở thành phố A sau tận thế.
“Đại khái còn phải một lát nữa mới có thể khôi phục lại sức lực bình thường.” Bạch Thất hoảng hốt trong chốc lát, ôm đầu ngồi dậy, dùng sức vuốt vuốt mặt, đứng dậy rửa mặt.
Mặc dù Đường Nhược làm một bàn món ăn, nhưng cô cũng chưa ăn sáng, cho nên hai người ăn cháo thịt trứng muối nóng hầm hập cùng bánh bao.
“Hôm nay chúng ta còn phải đi ra ngoài không?” Thu thập xong đồ, lại nấu thêm vài thứ, Đường Nhược nhìn thấy Bạch Thất vẫn ngồi ở bên bàn lên kế hoạch đi đường, cũng đi qua ngồi xuống.
Bạch Thất ngẩng đầu lên: “Có lẽ hôm nay bên ngoài vẫn còn cảnh sát vũ trang canh gác ở các cửa hàng, không mua được quá nhiều đồ.”
“Hóa ra thế.” Đột nhiên, Đường Nhược giật mình một cái lại nghĩ tới một chuyện quan trọng, “Đúng rồi, chúng ta có thể đi ra ngoài mua chút hạt giống về được không ?”
“Mua hạt giống, tự mình trồng?”
Đường Nhược gật đầu.
“Sau tận thế, tia tử ngoại đặc biệt mãnh liệt, trồng cái gì cũng sẽ trực tiếp bị chiếu xạ chết, hơn nữa nguồn nước bị ô nhiễm, không có nguồn nước cũng không trồng được cái gì.” Bạch Thất rất thực tế, muốn làm cho Đường Nhược bỏ ý niệm này đi.
Sau tận thế, chỉ có trong trụ sở đế đô thành phố A, mới có rạp gieo trồng thực vật.
Đường Nhược nghĩ nghĩ, mấp máy miệng, vẫn quyết định nói thật: “Không phải là trồng ở bên ngoài, là ở nơi này.” Vừa nói, cô vừa lấy ra một rổ củ cải tối hôm qua đào được trong không gian.
Kiếp trước khi cô qua đời, cũng chỉ hai mươi mốt tuổi, thời điểm mười tám tuổi bị bệnh, đúng là lúc lên đại học năm thứ nhất không có cha mẹ ruột dạy dỗ, cũng không có bạn cùng lứa tuổi chuyện trò với cô, cả đời trước cô đều rất đơn thuần ngay thẳng sống ở bên người bà ngoại, sau bà ngoại qua đời, cô lại càng ít tiếp xúc với người khác, cho đến khi vào bệnh viện, vẫn ở bệnh viện có y tá cùng ở bên, cô cuối cùng cũng cảm thấy trên thế giới này có nhiều người tốt hơn người xấu.
Mà đối với Bạch Thất một người trọng sinh đã buộc định cùng mình bên nhau, Đường Nhược thật không muốn lừa dối hay lừa gạt nào.
Đối mặt Đường Nhược ‘ thẳng thắn ’ như thế, Bạch Thất sửng sốt một chút: “Không gian của cô còn có thể trồng?”
Đời trước, anhtừng nghe qua tin đồn cũng có người trồng trọt trong không gian do ngọc bội mở ra, nhưng hắn vẫn cho rằng đây chỉ là tin đồn mà thôi.
Hiện tại tâm tình anh có chút vi diệu, ở trong tận thế, cho dù không phải trong tận thế, đối với người xa lạ trước mặt thì người nào có bí mật không phải đều che giấu sao, nhưng cô ngốc này lại nói hết ra với mình, không giữ lại chút nào.
Ở trong tận thế, nói một cái bí mật lớn như vậy cho người khác biết sẽ tương đương với việc đặt tính mạng mình trên tay đối phương.
Là loại tín nhiệm như thế nào mới có thể khiến cho cô nói bí mật lớn như vậy với mình?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro