Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 121-126

Chương 121: Đến miệng đường hầm

Edit: Hoa Hỷ Nhi

Beta: Sakura

Đám đàn ông cũng theo sát các cô bước vào, rồi ngồi xuống vây quanh cái bàn, ngồm ngoàng ăn hải sản, ngồm ngoàng uống rượu. Dù sao hiện tại bọn họ có năng lực bảo đảm cho người phụ nữ của mình có một cuộc sống thoải mái, đã thế sao phải khiến các cô mất hứng.

Ai nói tận thế thì phải  trải qua cuộc sống khổ cực, phải chịu đựng máu tanh, mặc vải rách, gặm lương khô đánh Zoombie, anh muốn chiều em tới hư luôn, lúc này bọn họ thật sự có khí phách đó. Trong gian phòng nhỏ ba cô gái ngồi trò chuyện vui đùa, bên ngoài đám đàn ông cũng thay nhau nâng ly rượu.

Khoảng cách từ nơi này đến miệng đường hầm vẫn còn chừng 100 cây số nữa, bây giờ khởi hành cũng đã muộn, vì phòng ngừa biến cố đêm trước lại phát sinh, mọi người đều thống nhất nghỉ tại đây một đêm. Hơn nữa đã hai đêm rồi mọi người cũng chưa được nghỉ ngơi, ở lại dưỡng sức lấy tinh thần tiếp một đêm cũng tốt. Đã có kế hoạch, mọi người cũng thoải mái ăn uống rồi lại tính sau.

Chờ ba cô gái ăn mặc thỏa đáng, thời điểm bước ra từ gian phòng nhỏ khiến cả đám đàn ông đều ngây ngẩn. Ba cô gái đều có phong thái đặc sắc khác nhau. Đường Nhược tươi mát, Phan Hiểu Huyên xinh đẹp, Dương Lê đơn giản, mỗi người như mang đến một cảnh đẹp riêng.

Thấy đám Đường Nhược bước ra, Bạch Thất vẫy tay với cô: ” Qua đây dùng cơm”, vì vậy ba cô gái đều lần lượt trở về chỗ ngồi ăn cơm. Bạch Thất trừ gắp thức ăn cho Đường Nhược ra, cũng không làm thêm cử chỉ khác thường gì nữa. Nhưng có điều mỗi lời nói, hành động đối với Đường Nhược ở trong mắt mọi người đều là cử chỉ ám muội, cũng may chiêu  ” Coi như không thấy ” của mọi người đột nhiên tăng mạnh, cùng nhau lướt qua hành đông của hai người họ.

Tuy nói mọi người đã có thịt có trái cây, nhưng hải sản, rau cỏ lâu lắm rồi chưa được ăn qua, cho nên bữa cơm này mọi người như ăn tiệc butffe liều mạng nhét thức ăn vào miệng, tiêu tốn hết một phần lớn hải sản tươi trong không gian của Đường Nhược.

Nhiều người nên thức ăn đã nấu chả mấy chốc đã hết sạch. Trời gần tối, ba cô gái lại tiếp tục ở chỗ này dựng nồi nấu cơm để cho ngày mai.

Đám đàn ông vây quanh cái xe ba bánh rồi thở dài, xe ba bánh này trải qua trận Zoombie đại chiến lần trước, đã tuyên bố hoàn thành nhiệm vụ của nó, động cơ đã báo hỏng luôn rồi.

Phan Đại Vĩ vỗ vỗ cái lan can buồng xe sau: “Lưu Binh, mau tranh thủ thời gian, công cụ cũng đưa cho cậu rồi, nhanh đi sửa đi”.

Lưu Binh cầm cờ lê thê thảm nói: “Chú Phan, cháu chỉ học nghề điện tử , sửa đồ điện nhà còn tạm được, chứ sửa cơ giới cháu cũng đành chịu”.

Phan Đại Vĩ nhìn cái máy phát điện một chút :”Nguyên lý đều giống nhau, thông hiểu đạo lý sẽ biết hết thôi.”

Lưu Binh nổi giận: ” Chú đến nói cho cháu biết, cái này làm sao thông suốt được”.

Phan Đại Vĩ lơ đễnh: “Điện tử và đầu bếp đều cùng một trường kỹ thuật cùng một thầy giáo. Cho nên cậu đừng có kéo tôi nói không được các loại, mau sửa nhanh lên”.

Lưu Bình: “…”

Tên nào nói điện tử và đầu bếp là một thầy dạy, nói ra tao đảm bảo không đánh chết mày. Có điều, cuối cùng Lưu Binh cũng không sửa được . Không còn cách nào, ngay cả xe cũng không có, mọi người đành phải dậy sớm từng bước lên đường.

Hôm trước đánh Zoombie mà giờ này thi thể vẫn lộ ra ngoài trên quốc lộ. Nơi này quả thật vô cùng hoang vắng không có người ở, ba ngày trên đường vẫn còn giữ nguyên bộ dáng cũ.

Mọi người đem thứ có thể đào thì đào, những nơi xa một chút thì bỏ qua. Hôm nay phải đi bộ rất xe, nếu như lại đào tinh hạch nữa… thôi bỏ qua, Zoombie còn nhiều mà, đã có nước không gian của Đường Nhược hơn nữa bọn họ cũng không thiếu tinh hạch.

Thời tiết bắt đầu trở lạnh, mọi người đi lại trên đường lớn rộng rãi cũng không thấy cảm giác oi bức khó chịu, gió lạnh thổi tới ngược lại còn khiến tâm tình thoải mái hơn. Dĩ nhiên, nếu như thỉnh thoảng không có vài con Zombie lắc lư thì càng tốt .

Đi hai giờ thì mọi người sẽ nghỉ ngơi một chút rồi sau đó lại tiếp tục theo kế hoạch của Bạch Thất đã định đi tiếp . Hôm nay may mắn hơn, đi khoảng bốn tiếng đã nhìn thấy một thấy một nhà nông viện nhỏ, bên trên biển viết “Tiểu viện nhà nông” chắc hẳn là mở tiệm cơm cho người qua đường.

Bạch Thất cầm bản đồ nhìn một chút: ” Buổi tối nghỉ ở trong này một đêm đi”, mọi người đều không ai dị nghị gì.

Bước vào sâu bên trong, một mùi hôi thối trực tiếp xộc ra, mọi người rối rít bưng mũi lại, nhưng đều không có ý định bước ra ngoài.

Một đường đặt chân đến đây cũng không dễ dàng gì, hơn nữa trong tận thế, loại hình ảnh cùng mùi này thật ra cũng đã thành thói quen. Bên trong chỉ có xác khô văng đầy trên đất, tay chân lìa người.

Kiểm tra quanh một vòng, không phát hiện có Zoombie cũng không phát hiện người nào may mắn còn sống, dọn dẹp lại một chút, mọi người liền chuẩn bị ở nơi này tạm một đêm.

Dựng tường đất để ngăn phòng, Đường Nhược chia nệm cho mọi người.

Phan Hiểu Huyên ngồi bên mép giường lầm bầm:”Thiên lý ở đâu, tôi đây dị năng giả Không gian  chính tông chỉ có 20 mét vuông không gian, còn cái người không chuyên nghiệp cư nhiên lại có không gian lớn như vậy”.

Lưu Binh ở bên cạnh chen vào một câu “Có người cả đời chính là số mệnh vai phụ, cho nên vẫn là diễn tốt nhân vật phụ của cô đi”.

Phan Hiểu Huyên ném gối vào người Lưu Binh: “Nếu tôi là vai phụ thì anh chính là vai phụ của phụ, là người lĩnh cơm hộp đầu tiên.”

Nơi này không chỉ có phòng ở, còn có cả phòng vệ sinh. Có điều kiện rồi, mọi người cũng dùng nước không gian Đường Nhược giặt sạch, tắm nước nóng. Ngày hôm sau lại tràn đầy tinh thần, từng bước đi đến miệng đường hầm.

Kỳ thật thời điểm ngày hôm qua, mọi người cũng đã thảo luận vấn đề quân đội đi hay lưu lại. Mọi người cảm thấy có lẽ bọn họ đi đến cửa đường hầm thì bọn Vệ Lam cũng đã rời đi.

Nếu mọi người đã tới rồi thì nên đi liếc mắt nhìn xung quanh, lỡ như Vệ Lam vì nhiệm vụ mà không để ý nhóm người mình thì cũng chẳng sao, bọn họ sẽ không thấy áy náy không đi tham gia nhiệm vụ kia.

Nếu như vẫn còn ở đây đào móc đường hầm giải cứu bọn họ thì nhóm mình sẽ càng thêm hết sức giúp đối phương hoàn thành nhiệm vụ, còn định không thu phí nữa đấy.

Về phần bọn họ lúc đó tại sao không trực tiếp đi nhà máy điện hạt nhân, đương nhiên là bởi vì đi nhà máy điện hạt nhân quả thật xa hơn cái thôn đó rất nhiều, trên đường đi có thể gặp vô vàn nguy hiểm không tên.

Tại một nơi không có bất kỳ nơi nào che chắn qua đêm trong núi, quả thật vô cùng nguy hiểm. Đoàn xe tưởng rằng đám người mình tới, cho dù không nhìn thấy quân đội thì ít nhất cũng có thể thấy ô tô của đoàn xe vẫn còn đó.

Nào biết đâu rằng …

Trong sườn núi mênh mông, trừ con đường lún xuống toàn đất đá kia thì cái gì cũng không có.

Hồ Hạo Thiên hoàn toàn bộc phát: “Mẹ kiếp, không chờ chúng ta cũng thôi đi, chúng ta cũng không trông cậy vào bọn họ cứu, nhưng thậm chí ngay cả xe cũng không để lại cho chúng ta”. Điền Hải nhìn xem Hồ hạo Thiên, lại nhìn xem Bạch Thất: ” Anh Bạch, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ”.

Bạch Thất mở bản đồ ra nhìn một chút: “Nơi này trong vòng 100 cây số, cũng chỉ có tiểu viện nhỏ ngày hôm qua để qua đêm, lại trở về vượt qua một đêm ” .

Phan Đại Vĩ châm một điếu thuốc: ” Cũng chỉ có thể như vậy, trở về tiếp một đêm”.

Chương 122: Có người đưa xe.

Lưu Binh dẫn đầu chạy xuống núi: ” Vậy hãy mau lên, đợi chút nữa trời vừa chập tối, tôi cũng không muốn lại trải qua Zoombie triều nữa đâu”.

Một đám người phía sau Lưu Binh cũng đi xuống, đang đi phía sau truyền tới tiếng xe hơi chạy.

Phan Đại Vĩ nhìn về phía sau: “Ồ, có xe rồi..”.

Đi tới tổng cộng có ba chiếc xe, hơn nữa mấy chiếc xe hơi này đều là xe Jeep trứ danh. Mua một chiếc, mười một người chen vào một chiếc, cũng có thể chen chứ?.

Bất kể như thế nào, cũng còn tốt hơn đi bộ.

Vì vậy mọi người liền quyết định ngăn lại ba chiếc xe này, chuẩn bị thương lượng với đối phương để mua một chiếc xe.

Nhưng mà, mấy người  bên trên ba chiếc xe khi nhìn thấy mười một người, tất cả đều trợn to mắt, bộ dáng vẻ mặt khó có thể tin.

“Anh Thượng, bọn họ… Bọn họ cư nhiên không có… cũng không có chết… Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? “. Người bên cạnh ghế lái cũng thiếu chút nữa đem mắt trừng ra ngoài.

Quá đáng sợ, lún lợi hại như vậy, cư nhiên không có ai chết, hơn nữa nhìn bọn họ trên đường tới đây khá sạch sẽ, tựa hồ so với mình, những người này cũng còn tốt hơn.

Rốt cuộc là đã sinh tồn như thế nào? Thật là làm cho người ta sợ hãi, càng nghĩ càng khủng bố.

” Bọn họ còn ngoắc tay với chúng ta, hình như không có nhận ra chúng ta tới”. Người ngồi phía sau suy đoán, Anh Thượng trầm ngâm một tiếng: “Tăng nhanh tốc độ, đâm qua, chạy nhanh, giải quyết hết bọn họ “.

” Anh Thượng, như vậy, như vậy thật sự có thể chứ?”.

Đường hầm sập cũng không đè chết được bọn họ, nhóm người mình đâm qua như vậy xác định có thể đâm chết bọn họ?

Nghĩ đến hình ảnh lần trước trong sân tại bọn hắn khiêu khích không thành, ngược lại bị phản áp chế, sắc mặt chàng trai càng thêm không tốt: : “Anh Thượng, không bằng chúng ta quay đầu đi… “.

“Nhanh, trước khi bọn họ còn không kịp có phản ứng, đâm đi qua! Không đâm được cũng không sao, chúng ta không cần chậm lại, trực tiếp xông qua, xuống núi!”.

Nói như vậy cũng có đạo lý, đâm không được cũng có thể trực tiếp xuống núi, người trên ghế lái cũng không nói gì nữa, dùng sức đạp chân ga vọt tới hướng phía đoàn đội Tùy Tiện.

Hồ Hạo Thiên bên này vừa mới vẫy tay, đã nhìn thấy mấy chiếc xe kia cùng nhau lao đến phía mình. Anh nhanh tránh sang bên cạnh, ngã nhào trên mặt đất, cánh tay bị trầy da: “Bà mẹ nó, đây là muốn mưu sát!”.

Ba chiếc xe căn bản không có ý định chậm lại, đâm tới mọi người, ánh mắt Bạch Thất phát lạnh, trực tiếp hướng về phía lốp xe bắn ra một cây băng tinh.

Oanh!. Bánh xe nổ, chiếc xe mất phương hướng khống chế, chuẩn bị lật nghiêng, thì một mặt băng cắm vào trong đất, một bên cắm vào xe, cứu vãn trận tai nạn xe này.

Trong nháy mắt, xảy ra quá nhiều chuyện, hết thảy mọi người cũng không kịp có phản ứng. Đương nhiên, Bạch Thất bảo trì cho chiếc xe không lật, không phải là vì an toàn của người trong xe. Anh đã tính qua, thiếu một chiếc, anh sẽ phải cùng mọi người chen chúc trong một chiếc xe. Cho nên, vẫn là bảo vệ chiếc xe này tốt một chút, để cho anh và Đường Nhược có vị trí trên xe.

Tình huống giống nhau diễn ra ở chiếc xe thứ hai ,thứ ba.

Tuy nhiên, phòng ngừa hai chiếc xe đều lật nghiêng, Phan Đại Vĩ dùng dây leo buộc để không bị rơi, khi Bạch Thất vừa bắn băng tinh ra, chú ấy cũng đã kịp phản ứng.

Ba chiếc xe trong nháy mắt tê liệt ở trước mặt mọi người, Hồ Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn lên người bên trong xe, tức giân: ” Bà mẹ nó, nhân sinh nơi nào không gặp nhau, thật đúng là mẹ nó thù mới hận cũ thêm chồng chất”.

Người trong xe không phải chính là mấy tên lưu manh lúc trước tới đánh cướp bọn họ điện bản năng lượng mặt trời không thành, ngược lại bị “Chôn sống” kia sao?

Bọn chúng không phải là bị bắt lại nhốt vào rồi sao, vì sao lại gặp ở chỗ này?

Người trên xe thấy bản lĩnh Bạch Thất, trực tiếp hủy đi bánh xe nhóm người mình dễ như trở bàn tay, sắc mặt từng người trở nên trắng bệch.

” Thượng, anh Thượng … Chúng ta làm sao bây giờ? “.

Người ngồi ghế lái nhìn Hồ Hạo Thiên nổi giận đùng đùng đi tới, gấp đến độ tay chân đều run lên.

“Đạp chân ga, mau đạp chân ga! “. Anh Thượng ngồi ở cạnh ghế lái ném ra hỏa cầu về phía Hồ Hạo Thiên, ý đồ kéo dài một chút thời gian.

Người ngồi ghế lái dùng sức đạp chân ga, nhưng xe gần như đã lật ở giữa không trung, một bên thì vểnh lên, nên đạp chân ga thế nào cũng không đứng dậy.

“Mẹ kiếp, liều mạng với bọn hắn! “Anh Thượng ngưng tụ dị năng toàn thân, hướng Hồ Hạo Thiên ném ra một hỏa cầu cực lớn.

Nhiệt độ ngọn lửa nhanh chóng nhào qua hướng Hồ Hạo Thiên… trong tay Hồ Hạo Thiên cũng ném ra một cục gạch, không hề có động tác dư thừa nào, chỉ tùy ý thuận thế ném thẳng vào mặt anh Thượng.

Hỏa cầu  của anh Thượng chưa đụng tới Hồ Hạo Thiên thì đã bị hạt cát phủ lên.

” Bốp — “Một cục gạch trực tiếp nện vào đầu hắn, máu chảy ra.

Anh Thượng bụm lấy đầu, lập tức cảm thấy ghế tựa đều chấn động, toàn bộ xe hơi cũng xoay tròn:” Đây là vật gì…”. Dứt lời, trực tiếp té về phía trước trên cửa sổ xe.

Người ngồi ghế lái cùng người phía sau nhìn thấy lão đại lợi hại nhất nhà mình bị một cục gạch đập liền choáng váng? Có phải bị đập chết rồi không?

Lập tức đều không có bất kỳ ý nghĩ kháng cự nào nữa. Trực tiếp mở cửa xe, nhanh chóng bò xuống xe, quỳ trên mặt đất liền chảy nước mắt: “Chúng tôi, chúng tôi đầu hàng… Van cầu các anh tha cho chúng tôi… Chúng tôi có mắt không biết thái sơn… Chúng tôi không bằng heo chó… “.

” Các anh đi ra ngoài như thế nào, đáng lẽ phải ở trong ngục chứ? “Hồ Hạo Thiên mấy bước tới, đạp một cước lên trên người một tên.

Dương Lê cũng nhanh chóng tới, trị liệu cho anh xã nhà mình.

” Là Chu thiếu.. Là Chu thiếu thả chúng tôi.” Chàng trai lắp ba lắp bắp: “Chúng tôi cũng là bất đắc dĩ mới làm chuyện lần trước, Chu thiếu trong tay có quyền hành, nếu chúng tôi không nghe hắn, hắn sẽ đuổi chúng ta ra căn cứ, cho nên… Cho nên chúng tôi cũng không phải… Cũng không phải… “.

Hồ Hạo Thiên cắt một tiếng: “Làm chuyện xấu bị chú cảnh sát bắt được ai cũng sẽ nói mình là người vô tội đấy.”

Hơn nữa bộ dáng mới vừa rồi trực tiếp đâm tới, vô tội chỗ nào đấy!

Đám người Dư Vạn Lý cũng đuổi hết người trên xe xuống dưới. La Tự Cường xách cổ áo một tên nói: “Những tên cặn bã này xử lý như thế nào?”

” Van cầu các anh thả chúng tôi đi… “.

Hồ Hạo Thiên trước sau như một quay đầu nhìn về phía Bạch Thất. Bạch Thất đang lôi kéo Đường Nhược chọn từng chiếc từng chiếc xe một, vẻ mặt anh tùy ý, khiến Hồ Hạo Thiên cảm thấy anh bây giờ giống như đang ở đại lý xe, chọn lựa một chiếc xe yêu quý thuộc về anh và Đường Nhược vậy.

Gió thổi phất qua tóc hai người họ, hình ảnh vậy lại tràn đầy một loại vẻ đẹp lười biếng.

Trong lồng ngực Hồ Hạo Thiên dâng lên một búng máu rồi lại yên lặng nuốt xuống, quay đầu trở lại, chỉ một đám người trên đất nói: “Bọn hắn xin chúng ta bỏ qua cho bọn hắn, thôi thì hãy bỏ qua đi!”.

” Cứ thả như vậy?”. La Tự Cường có chút không tin.

” Thả, thả, ô uế tay của tôi sẽ không tốt. “Hồ Hạo Thiên khoát khoát tay, ngồi lên ghế lái lôi anh Thượng ra ngoài.

Mấy người trên đất nghe được câu này cực kỳ vui vẻ định đứng lên muốn nói cảm tạ, nhưng còn chưa kịp nói ra, đã nhìn thấy Hồ Hạo Thiên trước mặt bọn hắn dựng lên một mặt tường.

” Các anh, các anh không phải đã nói bỏ qua cho chúng tôi sao? ” Chàng trai không xác định hỏi.

Hồ Hạo Thiên nói: “Đúng vậy, nhưng buổi tối không an toàn , tôi phải làm cho các anh một cái phòng, nếu không thì nhiều muỗi  lắm!”.

Mọi người đứng ở sau tường: “… ”

Đây chính là loại chôn sống khác.

Chương 123: Khinh người quá đáng.

Edit: Hoa Hỷ Nhi

Beta: Sakura

Hồ Hạo Thiên làm phòng ở, bọn người Dư Vạn Lý chắc chắn sẽ không ở bên cạnh vây xem, động thủ trợ giúp anh làm phòng ở cho những người kia.

Cho dù phòng có nhỏ một chút, ít nhất cũng là cái chỗ an thân đấy.

” Mẹ kiếp, các anh lật lọng, khinh người quá đáng… “. Mấy người phía sau thấy tình hình này, hỏng mất.

Không giữ lại nữa, rối rít đánh ra dị năng của mình: “Chúng ta còn không bằng liều mạng với tụi nó… “.,

Lúc trước bọn hắn cho rằng đoàn đội Tùy Tiện bị chôn ở trong đường hầm chết chắc rồi, mới chậm rãi vứt bỏ người quân đội, chuẩn bị trở về căn cứ báo cáo với Chu thiếu. Nào biết cứ như vậy vừa đúng dịp, gặp đối phương!

Coi như là ý trời, cũng phải đánh cược lên đọ sức một trận, dù sao bị chôn sống cũng là chết!

“Các anh thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ “. Hồ Hạo Thiên ném ra một nắm cát liền dập tắt một hỏa cầu của đối phương, cánh tay khác ném ra một cục gạch trực tiếp đập hôn mê một người.

Chỉ định nhốt bọn chúng trong tường đất, bản thân bọn hắn từ từ mài có lẽ sẽ còn cơ hội có mạng sống, nhưng bọn hắn không muốn cơ hội này, đương nhiên cũng không cần đại phát từ bi rồi.

Người ta đã chó cắn Lã Động Tân, vì sao mình còn phải ‘mặt nóng’ cho hắn.

Hồ Hạo Thiên ném ra cái cục gạch, đám người La Tự Cường cũng rối rít ra tay, rất nhanh nghênh đón tình cảnh cục gạch bay đầy trời, chính giữa còn kèm theo tia chớp điện của Điền Hải.

Không đầy một lát, mấy nhân vật làm phản đều đầu rơi máu chảy nằm ngã xuống đất.

” Mọi người nằm toàn bộ rồi, cũng không cần làm phòng ở, đi thôi.”

Đánh người xong, xe cũng có, đương nhiên là lên xe trở về.

Đối với mấy người kia, mặc dù bọn họ chưa từng giết người, cũng biết mấy người kia tiếp tục hôn mê ở chỗ này khẳng định chết chắc rồi.

Nhưng mà, có còn … hay không có ý định muốn dẫn bọn hắn cùng lên xe.

Lần đầu tiên tới khiêu khích còn có thể nói nể tình vi phạm lần đầu, người nào vô tình sẽ cho hắn một cơ hội sửa đổi, còn phạm tội lần nữa thì tử tội khó chạy thoát.

Giết qua nhiều Zoombie như vây, đối với những chuyện này, cũng đã thấy ra một điểm, không phải là không cho người cơ hội, chẳng qua là do mày khiêu khích hạ sát thủ lần nữa, tao không thể nhịn được thì không cần nhịn nữa.

Mọi người thay xong săm lốp rồi rối rít lên xe, mới phát hiện không thấy Lưu Binh.

“Mẹ kiếp, dị năng tốc độ dùng tốt thật đấy, có thể chạy nhanh như vậy, thoáng cái đã không thấy rồi. “. Hồ Hạo Thiên ngồi ở trên ghế lái bên cạnh vừa lái xe vừa thò đầu ra ngoài tìm kiếm.

” Hồ đội, hiện tại sắc trời không còn sớm, hôm nay chúng ta tiếp tục đi nhà nông nhỏ ngày hôm qua ngủ một đêm…” Phan Hiểu Huyên ngồi ở trong xe đám người Bạch Thất,  từ chỗ ghế lái phụ ló đầu ra hướng phía Hồ Hạo Thiên hô hào quyết định của Bạch Thất.

“Được”. Hồ Hạo Thiên đáp một tiếng, tiếp tục ra bên ngoài tìm kiếm Lưu Binh.

Lúc này Lưu Binh cũng rất buồn bực đấy, coi như mình chạy có hơi nhanh một chút, cũng không đến nổi sẽ để cho mọi người theo không kịp chứ.

Đợi khi đến một chỗ phân nhánh, anh ở chỗ này ngồi xuống, định đợi đoàn xe mọi người.

Đột nhiên, trong bụi cỏ có một con rắn tấn công anh.

“Cmn!”. Cũng may Lưu Binh phản ứng quá nhanh, lập tức cũng bật dậy. Rắn nhanh nhưng anh còn nhanh hơn, vung chân ra liền chạy ngược trở về.

Sau đó anh nhìn thấy ba chiếc ô tô lái từ trên núi xuống.

” Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng! “Lưu Binh hướng phía xe chạy như điên, trong lòng nghĩ, quả nhiên mạng mình chưa có đến đường cùng mà!

Hồ Hạo Thiên chỉ nhìn thấy một tia chớp vật thể màu đen bay tới, lòng tràn đầy phòng bị hướng tới, không khỏi lập tức đánh ra một khối cục gạch ném về phía bóng đen kia.

“Bộp— ” Cục gạch ở giữa cái ót Lưu Binh.

Lưu Binh bụm lấy đầu choáng váng: “Hồ đội, rốt cuộc tôi có lỗi gì với anh, anh phải đối với tôi như vậy…”

“Cmn… Đánh nhầm rồi!” Hồ Hạo Thiên lập tức ngừng xe, đỡ anh lên g xe: “Cậu không có việc gì chạy giống như con khỉ làm gì, tay tôi run một cái liền ném ra kỹ năng tự vệ ấy mà…”

Lưu Binh dựa vào chỗ ngồi bên trên cho Dương Lê trị liệu: “Mới vừa rồi có rắn đấy, nếu như con rắn này cũng bị biến dị thì làm sao bây giờ, đương nhiên là muốn chạy nhanh một chút.”

Đủ tất cả mọi người, liền trực tiếp lái xe đến tiểu viện nhà nông.

Lưu Binh được trị khỏi tốt rồi, sau khi xuống xe nhìn ô tô rất là giật mình: “Mọi người lấy xe từ đâu tới?”

Phan Đại Vĩ lấy dây leo bao trùm lên bên cạnh xe, phòng ngừa ô tô ban đêm bị trộm hoặc bị Zoombie đè ép.

Về phía sau thùng xe đem đồ vật những người kia chuyển ra ngoài: “Trên đường người khác đưa đấy!”

Lưu Binh nhận lấy túi du lịch trong tay Phan Đại Vĩ: “Người nào tốt như vậy, thấy chúng ta không có xe còn đưa ba chiếc, không chỉ như vậy còn đưa chăn, mền, đồ ăn?”

” Là một đám mặt dài tương đối thô ráp, thiên sứ tốt bụng.” Phan Đại Vĩ đáp một tiếng, tiếp tục chuyển đồ đạc trong xe.

” Trên thế giới cư nhiên còn có loại người như vậy? ”

Mọi người mang mấy thứ đó thu thập một chút, phát hiện mấy người này mang đến đồ vật thật đúng là tốn khá nhiều công, ăn mặc dùng hết thảy đều có, sửa sang lại một chút, ném hết thảy  đồ vớ vẩn thì cũng còn thừa lại không ít.

Sửa sang lại sửa sang lại, đóng gói đóng gói, toàn bộ nhét vào bên trong không gian Phan Hiểu Huyên.

Ăn xong bữa tối mọi người lại ngồi thương lượng một chút hướng đi ngày mai.

” Chúng ta bây giờ có xe, còn đi nhà máy điện hạt nhân sao? “Lưu Binh nhìn mọi người nói.

Hồ Hạo Thiên lắc đầu một cái: “Không đi, bọn họ bất nhân chúng ta bất nghĩa, không có điện không liên quan tới chúng ta.” Nói xong lại nhìn về phía Bạch Thất, mình không muốn đi nhưng Bạch Thất và Đường Nhược còn muốn đi nghiên cứu một chút tinh thần lực của tiến sĩ Tào đấy, cho nên vấn đề này vẫn là phải nhìn ý Bạch Thất!

Bạch Thất nhún vai: “Vậy thì không đi.”

Dù sao đời trước anh cũng không có tham gia cái nhiệm vụ nhà máy điện hạt nhân gì, quân đội vẫn rất thuận lợi thu phục, cho nên mình có đi hay không cũng thật sự không sao cả.

” Còn tiến sĩ Tào ?”. Hồ Hạo Thiên hỏi.

Bạch Thất nói: ” Các anh luôn luôn dùng không gian nước Tiểu Nhược để uống cũng còn không có lên cấp, khẳng định tiến sĩ Tào cũng chưa lên cấp, đi qua cũng không thấy được gì, chờ một chút đi, sau này trở về căn cứ cũng có thể nhìn thấy. Dựa theo thời gian, mấy ngày nay có lẽ các anh phải tấn cấp rồi, thay vì ở trước mặt quân đội không coi vào đâu tấn cấp, còn không bằng tìm một chỗ qua khoảng thời gian này nói sau”.

Mọi người nghe vậy trong hưng phấn lại mang chút giật mình: “Làm sao anh biết chúng tôi muốn tấn cấp.”

Bạch Thất liếc Điền Hải một cái, lại vừa nhìn về phía mọi người: “Điền Hải cũng gần cấp ba rồi…” Sau đó làm ra biểu tình: ” Nếu các anh còn không tấn cấp cũng đừng kéo chân sau chúng tôi!”.

Mọi người: “… ”

Biểu tình Bạch Thất có một loại lực sát thương vô hình, khán giả có chỉ số thông minh càng cao, trí tưởng tượng càng phong phú thì bị tổn thương lại càng cao.

Về sau, tuyệt không được nhìn vẻ mặt tiểu Bạch nữa.

Đây chính là một loại tự sát mãn tính!

Đã không đi nhà máy điện hạt nhân nên mọi người phải thương lượng lại một chút ngày mai nên đi nơi nào.

Bạch Thất lấy ra bản đồ để ở trước mặt mọi người, cho mọi người nghiên cứu một chút.

Trên bản đồ được Bạch Thất đánh dấu vô cùng kỹ càng, ở đâu có nhà máy gia công loại này, trạm xăng dầu siêu thị, đại khái mỗi ngày có thể chạy bao nhiêu lộ trình đều nhất nhất làm chú giải.

Hồ Hạo Thiên nghiên cứu một cái, nói: “Chúng ta đi thành phố H đi, ít nhất chúng ta từ đó rời đi, chúng ta cũng hiểu rõ, hơn nữa không phải nói muốn đi nơi đó lấy xe sao.”

Phan Đại Vĩ cũng cầm bản đồ qua một lần: “Cũng có thể đấy, đi thành phố H càn quét một vòng, sau đó lại về thành phố A.”

Lưu Binh cũng gật đầu đồng ý: “Xem như làm thợ săn tận thế tiên phong.”

Chương 124: Ăn vào no bụng.

Hội nghị mở đầu kết thúc đến giờ ngủ, ngày hôm qua ngủ như thế nào hôm nay vẫn ngủ như thế.

Tại đây nhiều gian phòng, còn phân lầu trên lầu dưới.

Bạch Thất ôm lấy Đường Nhược, Hồ Hạo Thiên ôm lấy Dương Lê đi gian phòng trên lầu.

Dưới lầu một đám chó độc thân cùng trai tân không vợ nhìn hai đôi người này, lộ ra vẻ mặt hâm mộ căm tức ghen tỵ.

Thật là muốn nửa đêm vụng trộm đưa tới một đám Zoombie cắn chết bọn họ!

Bạch Thất trước bận tâm thân thể Đường Nhược mới vừa tấn cấp nên không có làm loạn qua, bây giờ…

Bắt đầu tùy ý đương nhiên cũng không phải là người, quả thực ăn no vào bụng.

Nếu không phải ngày mai còn phải lên đường thì Đường Nhược còn không rời khỏi giường nổi.

Bị Bạch Thất ôm cho uống nước không gian mà Đường Nhược vẫn cảm thấy chân vẫn còn run, cho nên quần áo cái gì tự Bạch Thất mặc đấy!

Bạch Thất cúi đầu mặc quần áo cho cô, đẹp trai hơn người lại nghiêm túc làm việc thật sự quyến rũ mê người.

Đường Nhược đã không còn một chút cảm xúc mới vừa bị ức hiếp, với đầu qua lại hôn một cái hai gò má của anh.

Bạch Thất ngẩng  đầu lên, trong mắt hào quang sáng ngời, giống như có ngàn vạn câu lời ngon tiếng ngọt muốn thổ lộ ra: ” Tiểu Đường nhiệt tình như vậy…”

Đường Nhược vội vàng lui về, đưa tay dừng lại: “Em không phải là ý đó… Anh đừng hiểu sai… ”

Cô chỉ cảm thấy hôm nay mình có một loại ngọt ngào hạnh phúc không nói ra được, không nhịn được mới anh hôn một cái mà thôi.

” Như vậy hôn thêm mấy cái nữa.” khóe miệng Bạch Thất mỉm cười cũng hôn gò má cô một cái. Sau đó ngọt ngào hôm từ gò má xuống dưới, một nụ hôn ngọt ngào đến cực điểm, sau đó mới ôm lấy cô nằm xuống, “Ngày mai còn phải lên đường, ngủ đi.”

Hôm nay anh cũng đã hưởng dụng đủ rồi, nếu ở biệt thự nhà mình cũng không có sao, nhưng bây giờ là bên ngoài.

So với Đường Nhược tay chân vô lực, Dương Lê càng thêm khoa trương, sáng sớm ngày thứ hai cơ hồ là bụm lấy eo xuống lầu.

Đám người Dư Vạn Lý từng người kinh nghi bất định, giơ ngón tay cái lên cho Hồ Hạo Thiên : “Hồ đội, quả nhiên là nam tử hán! Bội phục!”

Hồ Hạo Thiên bình tĩnh tiếp nhận nhưng trong lòng lại âm thầm rơi lệ…

Anh có thể nói tối hôm qua bà xã nhà mình ở trong phòng tắm, hai người tắm uyên ương, ngã một cái, đến cuối cùng ngoại trừ nắn eo lại cho bà xã nhà mình, cái gì cũng không có làm được sao?!

Vì sao hệ chữa khỏi không thể chữa khỏi bị trật ngã!

Hừ!

Lĩnh ngộ đau đớn cỡ nào!

Đương nhiên không phải hệ chữa khỏi không thể chữa khỏi nội thương, mà là dị năng Dương Lê còn chưa có duyên cớ tấn cấp.

Ngày hôm qua đã thương lượng xong phải đi thành phố H, đoạn đường này cũng chưa có ngừng lại, dọc theo quốc lộ liền hướng thành phố H đi.

Mới đầu bên trên quốc lộ hoang tàn vắng vẻ, sau đó lại nhìn thấy một lượng xe bỏ hoang dừng ở trên quốc lộ.

Đến đoạn đường này, số lượng Zoombie rõ ràng cũng nhiều hơn.

Cũng may đều là chút ít Zoombie cấp một, không nói nơi này có Bạch Thất, Điền Hải, Đường Nhược, ngay cả đoàn xe những người khác giải quyết Zoombie ban ngày lắc lư đi ra, cũng đều không có vấn đề đấy!

Mọi người không có dị năng hệ Kim nên không thể trực tiếp vung xe vứt bỏ sang một bên, nhưng mà dị năng mọi người tinh tiến, dây leo khẽ quấn quét qua, cũng có thể quét xe ra. Nếu thật không được còn có hai cái không gian đấy, thu xe vào không gian, đi qua đoạn đường bị ngăn trở đến nơi trống trải lấy xe ra thì có thể tiếp tục lên đường rồi.

Như vậy đi mở mang một chút, lại nửa đường rút xăng ở ô tô ra, đã vượt qua một ngày.

Bây giờ bên đường nhà bỏ hoang quá nhiều, buổi tối vừa đến tùy tiện tìm một nhà là có thể ở.

Ngủ một đêm trời vừa sáng bắt đầu tiếp tục hướng thành phố H đi, đi hai ngày, rốt cuộc nhìn thấy nơi cửa quốc lộ giao nhau.

Tại đây bắt đầu chia làm hai con đường, một đầu là đường cái ven bờ sông, một đầu là đường cái xuôi theo núi.

Mọi người lại để cho Bạch Thất nghiên cứu lại bản đồ, Bạch Thất chỉ đường cái xuôi theo núi bên phải: “Đi bên này.”

Con đường bên phải bằng phẳng sạch sẻ vô cùng, giống như là trước tận thế vẫn sạch sẽ như vậy.

” Hình như có cái gì không đúng. “Hồ Hạo Thiên nhìn phía ngoài con đường, nói với bộ đàm trong xe một câu.

Cái bộ đàm này cũng là đám người đó lưu lại đấy, phạm vi có thể sử dụng không rộng, nhưng cũng có thể cho mọi người ở trong xe thuận tiện liên lạc một chút.

Hồ Hạo Thiên vừa mới dứt lời, đã nhìn thấy phía trước trên mặt đường có từng dãy ván gỗ mỏ hàn đinh sắt.

Bộ dáng những thứ đinh sắt kia, xe chỉ cần đè lên một cái, bất ký lốp xe nào cũng có thể trực tiếp thủng xăm đấy!

“Mẹ nó, những thứ này là cái gì. “Lưu Binh ngồi ở phía sau nhìn một cái, không khỏi đưa đầu ra ngoài.

” Phanh — “Một tiếng súng vang lên, không nghiêng không chệch, trực tiếp đánh trúng khung xe bên cạnh Lưu Binh.

“Bà mẹ nó… Muốn chết rồi…” Lưu Binh bị dọa sợ vội vàng rút đầu về trong xe, đóng cửa sổ xe lại, “Lại còn có người nổ súng!”

” Người tới không có ý tốt!”. Hồ Hạo Thiên nói một tiếng, muốn quay đầu.

Bọn họ một mực lên đường, sắc trời không còn sớm, có thể không lãng phí thời gian thì ít lãng phí đi một ít.

Lời mới nói ra, chỉ thấy chỗ đường rẽ đi tới cửa đột nhiên xuất hiện hai người, mang ván gỗ mỏ hàn đinh sắt giống vậy thả vào trên đường.

” Đây là công khai đánh cướp?” Dư Vạn lý ngồi trong xe xem tình hình vậy, cũng đã hiểu.

Trước sau đường đều thả đinh sắt như vậy, chính là muốn ngăn mọi người ở giữa đường, để cho bọn họ tiến thoái lưỡng nan.

” Làm sao bây giờ? “Lưu Binh ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe hỏi một câu. Mặc dù anh hỏi như vậy nhưng trong lòng cũng không có sợ hãi cái gì, thân thủ bọn họ cũng không cần nói, huống chi trên người còn có loại súng i-ong này. Zoombie Triều còn vượt qua vượt, đối diện loại tiểu lâu la này chỉ là muỗi.

Một đám đàn ông đi ra từ bên cạnh núi đá cách đó không xa , từng người trong tay cũng cầm súng, có vài thanh vẫn còn là súng đánh chim.

“Anh Lực, nhìn bộ dáng những người này cũng rất sạch sẽ, có thể hay không… ”

Tên khác nói tiếp: “Sợ cái gì, chúng ta nhiều người như vậy, trên tay còn có súng, anh Lực còn có dị năng hệ Hỏa, không thấy trước hai tên cũng có tiếng tăm lớn đấy có bao nhiêu lợi hại, còn không phải là bị chúng ta đánh phế đi.”

Anh Lực vài bước đi qua, đạp xe Hồ Hạo Thiên một cước: “Người ở bên trong đi ra, nếu không chúng ta sẽ nổ súng…”

” Làm sao bây giờ? “Hồ Hạo Thiên nói vào bộ đàm hỏi Bạch Thất một câu.

Trên chiếc xe thứ hai Điền Hải cũng quay đầu nhìn Bạch Thất phía sau.

Bạch Thất mang đồng hồ đeo tay nhìn nhìn, lại cầm bản đồ nhìn một chút.

Bên ngoài anh Lực thấy một đám người còn không có xuống xe, lại đạp một cước lên cửa xe: “Không xuống xe sẽ nổ súng!”

“Ồn ào cái rắm!” Hồ Hạo Thiên đè cửa sổ xe xuống nâng lên một tay, “Không nhìn thấy chúng ta muốn nghiên cứu trước một chút muốn qua đêm ở nơi nào sao.”

Anh Lực thấy Hồ Hạo Thiên quay cửa kính xe xuống liền muốn nổ súng, nhưng mà hắn còn không có làm cái gì, trước mặt đã nhìn thấy một khối cục gạch nện tới.

Anh Lực giật mình một cái , muốn nghiêng đầu tránh nhưng tốc độ của mình rõ ràng chậm hơn tốc độ cục gạch kia.

” Bốp ” Một tiếng , giữa trán liền bị cục gạch đập trúng.

Anh Lực quay một vòng tại chỗ, trong mắt bay đầy sao vàng, vô lực té xuống đất.

Mọi người phía sau anh Lực thấy bộ dáng này, tất cả đều run lên, nắm chặt súng trong tay bắt đầu bắn càn quét.

Tinh thần lực của Đường Nhược đã cấp ba, những thứ súng hơi, các loại vũ khí lạc hậu nhất này phát ra công kích vật lý làm sao có thể làm bị thương mọi người.

Mà lại, xe  này của bọn họ dù không đụng độ cũng khiến súng này bắn không vào. Viên đạn bay đến thân xe đều phát ra tiếng “bang bang”, thực chất lại không không có tác dụng gì.
Chương 125: Qua đêm ở ổ thổ phỉ

Edit: Hoa Hỷ Nhi

Beta: Sakura

Một người đàn ông nhắm ngay cửa sổ xe Hồ Hạo Thiên, vừa mở ra lập tức có tiếng súng vang lên, hắn cảm thấy Hồ Hạo Thiên chết chắc rồi, chỉ có điều chuyện kế tiếp xảy ra lại làm cho hắn hoảng hốt như đang nằm mơ vậy.

Viên đạn không có xuyên qua đầu Hồ Hạo Thiên, cũng không thấy tình cảnh máu phun ra, đạn giống như là đánh vào một vật cực kỳ cứng rắn, còn bắn ra một chút lửa nhỏ.

Trong lúc bắn phá, lại trông thấy tất cả mọi người trên xe vẫn êm đẹp, không có việc gì coi như xong, từng người cũng không có một chút bộ dáng sợ hãi nào…

Bọn hắn không khỏi cả kinh sợ hãi. Những thứ này đều là người nào, tại sao súng cũng đánh không chết? Ban ngày bọn họ gặp quỷ sao?

Lúc này, Bạch Thất nghiên cứu xong bản đồ: “Phía trước không có nơi qua đêm, bây giờ đã không còn sớm, ở chỗ này qua một đêm đi.”

Hồ Hạo Thiên: “…”

Ổ thổ phỉ cũng có thể làm thành chỗ qua đêm…

Cái vẻ làm màu này cũng thật là ngượng ngùng đấy!

Có thể bị sét đánh không?

Nhưng mà Bạch Thất nói như vậy rồi, phía trước khẳng định không có chỗ cho người ở lại, vì vậy Hồ Hạo Thiên cũng không xoắn xuýt: “Vậy thì qua đêm tại đây đi.”

” Vậy cũng tốt.” Dư Vạn Lý bên kia đáp một tiếng, “Vậy trước tiên thanh lý nơi này một lần đã.”

Anh mở xe ra, liền trực tiếp ném ra hai cục gạch.

Dây leo của Phan Đại Vĩ nhanh hơn, mấy hạt giống bay đến không trung liền lần lượt thành từng cái lưới lớn, quấn lấy bọn chúng.

Mấy người kia sau khi bị dây leo quấn, lại bị Dư Vạn Lý ném ra một khối cục gạch đánh đầu, tự nhiên đều ngã lăn quay.

Đằng sau hai người chuyển đinh sắt thấy tình hình như vậy thì ngây dại, thẳng đến khi Phan Đại Vĩ ném hạt dưa hấu liếc nhìn bọn hắn một cái, bọn hắn mới phục hồi tinh thần lại, vừa đi vừa chạy?

Ngược lại tự mình cũng không biết làm cái động tác cụ thể chi tiết gì, buông mấy cái tấm ván gỗ đinh thô xuống mặt đất.

Đoàn xe mọi người cách quá xa bọn hắn, nói xin lỗi thì cảm thấy bọn người Hồ Hạo Thiên không nghe được, vậy nên cúi người biểu thị áy náy.

Nếu như mới vừa rồi bọn hắn còn hăng hái đánh cướp, hiện tại như chuột gặp mèo, hối hận cũng không kịp. Nếu như kết quả là như vậy, ban đầu nhất định bọn hắn sẽ không ngăn chặn nhóm người này!

Đối với thái độ thức thời của bọn chúng, Hồ Hạo Thiên vẫn thấy thỏa mãn đấy, vì vậy ngoắc tay với hai người kia.

Hai người đàn ông liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng chạy tới: “Ngài… Ngài bảo chúng tôi?”

” Các anh ở nơi nào?” Hồ Hạo Thiên nói.

Hai người đàn ông liếc nhìn đồng bọn mình trên đất một cái, run run nói: “Chúng tôi, chúng tôi ở tại trên ngọn núi này…”

Hồ Hạo Thiên nhìn thoáng qua trên núi, có chút chê: “Ở trong sơn động?”

“Không phải , trên núi có phòng ở…”

Hồ Hạo Thiên nói: “Dẫn chúng tôi đi qua ở lại một đêm.”

Không phải sơn động là tốt rồi.

” Anh Lực, đám người anh Lực…” Người đàn ông run rẩy chỉ một đám người trên đất.

Đám người anh Lực sẽ không chết như vậy chứ.

Bọn họ ở chỗ này ngông cuồng kỳ thật cũng đã một tháng, nơi này người ở thưa thớt, loại chuyện đánh cướp như vậy cũng chỉ gần đây mới làm mà thôi.

Nếu như bởi vì một lần đánh cướp, hại chết hết đám bạn bè người thân…

Hối hận muốn chết!

” Ngất đi mà thôi, không có gõ chết bọn hắn.” Hồ Hạo Thiên nói xong đi lên xe, gọi hắn, “Nhanh lên một chút, đi phía trước dẫn đường đến chỗ ở của bọn anh, đừng có lại đùa nghịch lừa bịp cái gì, chúng tôi mà bắt đầu tùy tiện thật sự sẽ rất tùy tiện đấy”.

Hai người đàn ông :”…”

Quả thật nhìn thấy tùy tiện của các người rồi.

Trên núi cũng có đường xi măng uốn lượn, mọi người đi theo phía sau hai người đàn ông ước chừng hơn mười phút liền tới nơi cư trú của bọn hắn.

Trước tận thế, nơi này đã từng là khu phong cảnh trên núi. Khu phong cảnh vốn là nơi bán vé cùng mua bán thương phẩm cỡ lớn, bị đổi thành nơi bọn hắn tụ tập. Bên trong cũng nữ có nam có, người bên trong căn cứ nhìn thấy hai người đàn ông, còn mở ra mấy chiếc xe tới, đều nhao nhao vây tới.

” Anh Liêu, anh Hạn, mọi người đã về rồi, hôm nay xem ra thắng lớn…” Một người đàn ông dẫn đầu còn chưa có nói xong, rốt cuộc nhìn thấy sắc mặt Anh Liêu cùng anh Hạn không tốt, lập tức ngậm miệng nhìn đám người trên xe.

Quả nhiên, bọn họ không biết đám người này!

“Liêu… anh Liêu?”

Đây là thế nào, thế nào đi ra ngoài đánh cướp, sau khi trở về ngược lại một bộ dáng bị người đánh cướp?

Anh Liêu làm một động tác ra hiệu cho bọn hắn ngậm miệng. Vì vậy từng người bên trong căn cứ đều đứng ngay ngắn trong sân.

Xe dừng rồi, Hồ Hạo Thiên xuống xe đầu tiên, sau đó tất cả mọi người bước xuống xe.

Đoàn xe mọi người trong tận thế ăn ngon uống tốt, còn được gội đầu tắm giặt rửa, còn có quần áo sạch sẽ thay, cả người tinh thần diện mạo hoàn toàn khác xa đám người trong cắn cứ.

Vốn trước khi tới bọn họ chính là người trong tầng thượng lưu xã hội, giờ cũng không khác gì lúc trước, mà sau khi thức tỉnh dị năng, kỳ thật khí chất trên người tăng thêm một bậc.

Những người đó nhìn, hết thẩy đều ngẩn người.

Trước tận thế, bọn hắn chỉlà một ít nhân viên quản lý khu phong cảnh, người ở chỗ này cũng đã thấy rất nhiều kẻ có tiền, hiện tại đối đánh giá đoàn xe thì ngay lập tức nhìn ra sự bất phàm của bọn họ.

Hồ Hạo Thiên kéo Dương Lê lên nói với anh Liêu: “Cấp cho chúng tôi mấy căn phòng.”

“Được, được, được, các vị mời bên này…” Anh Liêu mang đoàn xe đi vào trong.

Những người khác trong căn cứ toàn bộ hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ phải ở chỗ này?

Còn có bọn anh Lực đâu rồi, đi nơi nào?

Mọi người đang suy nghĩ, anh Hạn đi tới, vội vàng nói: “Nhanh lên theo chúng ta đi mang anh Lực về.”

Nếu như còn không mau một chút, nếu như không cẩn thận có Zoombie đi qua, bọn anh Lực đoán chừng sẽ bị Zoombie cắn chết. Một đám đàn ông tất cả đều đi xuống chân núi.

Bên này anh Liêu dẫn đoàn xe mọi người tiến vào phòng vé bên trong căn cứ. Mang bọn họ đi tới một cái phòng lớn trước: ” Nơi này là gian phòng lớn nhất của chúng tôi, có lẽ đủ cho các vị ở.”

Hồ Hạo Thiên đi đầu vào trong nhìn một chút, nơi này xem như là ba phòng ngủ một phòng khách,  đây chắc là văn phòng bán vé sửa sang lại đấy.

” Có thể, nơi này đi, các anh đi ăn cơm tối đi, không cần phải để ý đến chúng tôi, chúng tôi ngủ một đêm ngày mai sẽ rời đi.”

Hồ Hạo Thiên phất tay hắn một cái rồi đuổi hắn đi.

Bạch Thất chọn một căn phòng tương đối sạch sẽ rồi mang Đường Nhược vào. Trong phòng chăn mền trên giường cũng bị mở ra, tùy ý xếp chồng chất thành một đống, cái này đại khái là gian phòng đầu lĩnh lãnh đạo bọn anh Lực.

Bạch Thất cuốn cuốn, trực tiếp quét hết ga trải giường chua thối xuống đất.

Đường Nhược lấy ga trải giường từ trong không gian, chăn mền của họ rồi cùng Bạch Thất trải lên.

Người bên trong phòng cũng đều như vậy, Phan Hiểu Huyên từ không gian cầm ga trải giường chăn đơn của mình trải lên trên giường.

Giường không đủ, Đường Nhược liền cho bọn hắn cầm nệm trực tiếp ngủ ở phòng khách.

Giải quyết vấn đề giường xong, Đường Nhược lại từ không gian cầm mấy thùng nước cho mọi người: “Muốn tắm không?”

Bọn họ ngày hôm qua vừa mới giặt rửa qua, cũng không cần tắm nữa, ở đâu cần tắm rửa mỗi ngày, vì vậy cũng lắc đầu một cái.

” Ăn cơm đi.” Bạch Thất nói, sau đó vất hết mấy nồi niêu thức ăn thừa trên bàn xuống.Đường Nhược lấy thức ăn ra, mọi người đều vây tại một chỗ cùng nhau ăn cơm.

Lúc bọn họ ăn cơm thì bên ngoài lại nổ tung nồi rồi.

Chương 126: Thu đàn em

Bên ngoài, ở chính giữa tụ tập một đám người hừng hực khí thế thảo luận.

“Anh Lực, bọn họ là người nào?”

” Vì sao bọn họ muốn qua đêm ở chỗ chúng ta?”

” Đúng vậy, anh Lực, các anh không phải nói muốn đi ra ngoài làm một chuyến trở về sao?” Tại sao trở về lại trở thành bộ dáng này…

Thời điểm này anh Lực đã tỉnh, đang bưng lấy đầu cho một cô gái trong khu phong cảnh băng bó trước. Hắn trầm mặc không nói gì.

Anh Liêu nhìn anh Lực một cái: “Các cậu đều đừng hỏi nữa, để cho bọn họ ở lại một đêm, rồi mau tiễn bọn họ đi thôi.”

Có người thấy anh Liêu  sợ hãi như vậy, kỳ quái: “Bọn họ rất lợi hại sao? Nhìn cũng không giống, xem bọn họ đều là bộ dáng đại thiếu gia đại tiểu thư, loại người này không phải đều nói bên ngoài hào nhoáng thôi sao?”

Anh Lực trên đầu băng bó xiết chặt, hít khà một tiếng, rốt cuộc nói: “Các cậu hãy mở to hai mắt của mình, tay chân cũng giám sát chặt chẽ một chút, đừng nghĩ đến tối trêu chọc bọn họ, bọn họ không có trực tiếp giết sạch chúng ta cướp địa bàn, chúng ta nên cám ơn trời đất rồi.”

Mọi người vẫn không tin. Tới đây, anh Liêu đem tất cả chuyện vừa rồi những người đó dùng mấy khối gạch trực tiếp giải quyết đám người anh Lực đều nói ra.

” Cái gì, bọn họ ngay cả súng cũng không trúng ?

“Vẫn là người sao?”

Người bên trong căn cứ rối rít kêu.

Mặc dù sắc mặt anh Lực khó coi, , vẫn trầm mặt gật đầu một cái, chứng minh tính chân thật của chuyện này. Hắn ở khu phong cảnh đã lâu, rất sớm học được năng lực quan sát sắc mặt mà nói chuyện như thế, hơn nữa hắn cũng không phải cái loại chết sĩ diện khổ thân mình.

Những người đó cường hãn là sự thật, mình thấy rõ sớm một chút cũng có thể sớm chút bứt ra.

Người ah tự tìm đường chết, tuy hắn muốn làm cường đạo cũng không muốn tùy tiện tìm đường chết đấy.

Mọi người nghe anh Lực nói xong trầm mặc. Bọn hắn cũng biết tính tình anh Lực, hắn cũng chứng minh sự cường đại của người ta rồi, khẳng định mình không thể bằng vào tưởng tượng, liền kết luận bọn họ.

Anh Hạn nhìn căn phòng đoàn xe đang ở, đột nhiên linh quang chợt lóe: “Anh Lực, bọn họ lợi hại như vậy, hay là chúng ta theo bọn họ đi, hoặc để cho bọn họ ở lại, chúng ta nhường lại chỗ này cho bọn họ…”

Anh Lực trợn mắt nhìn anh Hạn một cái: “Để cho bọn họ ở lại làm gì, làm đầu lĩnh cường đạo?”

Anh Hạn nói: “Bọn họ từ bên ngoài tới, khẳng định không có nơi đặt chân, chắc đang muốn tìm nơi đặt chân đấy.”

Anh Lực nói: “Cậu cảm thấy những người đó sẽ nhìn trúng nơi này của chúng ta?”

Anh Liêu tiếp nối nói: “Những người đó mới vừa nói chỉ ở chỗ này một đêm.”

Trong đó còn có một cánh tay yếu ớt giơ lên nói: “Em còn bắn đội trưởng bọn họ một phát súng, tuy nhiên anh ta không có trúng đạn, nhưng chắc thấy nhìn ra sự khốn nạn của em rồi.”

Mọi người lại trầm mặc.

Trong phòng, mọi người ăn cơm tối xong, rửa qua mặt một chút, rồi từng người đi ngủ.

Bởi vì tất cả mọi người đều đã biết Đường Nhược có tinh thần lực, nửa đêm có người đánh lén cô cũng sẽ phát hiện, nên cũng an tâm nằm ngủ một giấc.

Đôi vợ chồng nhỏ Bạch Thất -Đường Nhược cùng yên tĩnh ngủ cả đêm.

Một đêm này yên lặng tường hòa, người trong khu phong cảnh cũng chưa có tới quấy rầy.

Tất nhiên là không dám tới quấy rầy, kỳ thật bọn hắn cũng cả đêm không ngủ, tụ tập tại một cái phòng run lẩy bẩy thương lượng.

Thương lượng đoàn xe bọn họ có thể nửa đêm tới giải quyết nhóm người mình hay không!

Ngày hôm sau trời vừa sáng, đoàn xe thần thái phấn chấn ra ngoài chuẩn bị tiếp tục lên đường.

Anh Liêu nhìn thấy Hồ Hạo Thiên bước ra ngoài phòng, xa xa liền chạy tới: “Tiên sinh, các anh ăn sáng rồi sao, ở đây chúng ta có nấu cho mọi người, cùng đi ăn đi.”

Hồ Hạo Thiên nói: “Không cần, chúng tôi ăn rồi, cảm ơn.”

Đoàn xe từng người từ trong nhà đi ra. Bọn họ ngừng lại, thấy bên ngoài xe đã được mấy người trong khu phong cảnh lau bóng nhoáng toả sáng.

Lưu Binh nhìn một chút, lại đi tới sờ một cái, tán thưởng nói: “Không tệ lắm, có mắt nhìn!”

Mấy người lau xe đứng ở bên cạnh thể hiên ra nụ cười chuyên nghiệp: “Phải, phải… ”
Đám người Hồ Hạo Thiên định lên xe rời đi, anh Lực băng bó đầu bước nhanh tới: “Vị này… Vị tiên sinh này, chúng tôi đối với chuyện ngày hôm qua cảm thấy thật vô cùng có lỗi, chúng tôi có mắt không biết thái sơn, không bằng heo chó, các vị đại nhân không chấp tiểu nhân chúng tôi…”

Hồ Hạo Thiên không đợi hắn nói xong, khoát tay nói: “Không có việc gì, chúng tôi cũng đã ở nơi đây qua một đêm, coi như hòa rồi.” Nói xong, xem đầu anh Lực một chút, lấy balo của mình tháo một cái túi xuống, “Cái này coi như phí qua đêm cùng tiền thuốc thang đi. ”

Anh Lực thấy Hồ Hạo Thiên cởi xuống cả một túi lớn balo đồ vật, trên mặt cũng không có lộ ra biểu tình đau lòng nào, lập tức trong lòng đã quyết định, liền tiến lên một bước, thành khẩn nói: “Tiên sinh, các vị muốn đi đâu, mặc dù anh em tiểu đội chúng tôi không có cái dị năng gì, nhưng chúng tôi thắng ở chỗ không sợ chết, có thể để cho chúng tôi đi cùng các vị hay không?”

Ngày hôm qua bọn hắn đã thương lượng một đêm, cảm thấy đoàn xe này mặc quần áo cùng với khí độ, nhóm mình theo chân bọn họ, khẳng định sẽ không kém làm thổ phỉ ở chỗ này.

Bọn hắn đánh cướp người khác, nói trắng ra cũng thật sự là một loại hành động bất đắc dĩ, nếu mỗi bữa đều có thể được ăn uống tốt, ai điên phải đi ra ngoài đánh cướp người khác, cũng không phải thật sự yêu thích loại cuộc sống kích thích này.

Đã nói xong không nhìn tới Bạch Thất, Hồ Hạo Thiên lại đem ánh mắt của mình chuyển hướng về phía Bạch Thất.

Trong lòng anh không muốn mang theo những người này đấy, Đường Nhược quá nhiều bí mật, chắc chắn sẽ không để cho càng nhiều người biết rõ hơn. Còn có quá nhiều người lên đường cũng là một loại phiền toái, ăn mặc dùng không cần nói, làm thế nào để thống nhất chung một ý kiến cũng là một vấn đề đau đầu đấy.

Bạch Thất thấy Hồ Hạo Thiên nhìn mình, có trưng cầu ý kiến ở bên trong, mang Đường Nhược đi tới.

Anh Lực nhìn Bạch Thất, cảm thấy thiếu niên giống nam sinh trắng nõn này  khẳng định là chỉ tới khích lệ Hồ Hạo Thiên thôi, vì vậy chỉ quay đầu nhìn anh một cái, càng thêm nóng bỏng nhìn về phía Hồ Hạo Thiên.

Bạch Thất nói: “Các anh tại đây có bao nhiêu người?”

Đương nhiên, ngày hôm qua tại tinh thần lực Đường Nhược đã dò xét xuống, đã biết rõ tại đây tổng cộng có 57 người rồi, hỏi như vậy cũng là theo thói quen che giấu một chút dị năng Đường Nhược mà thôi.

Anh Lực nói: “57.”

” Có bao nhiêu người có dị năng?”

” 5 người, tôi hệ Hỏa, còn có một người hệ Thổ, hệ Thủy cùng hai người Lực lượng đấy.”

Bạch Thất gật đầu: “Nếu như các anh có thể thuận lợi đi căn cứ thành phố A, thì chúng tôi sẽ cân nhắc để cho các anh gia nhập đoàn đội chúng tôi.”

Hồ Hạo Thiên thấy Bạch Thất nói như vậy, cũng liền không có ý kiến, từ trong túi móc ra một cái thẻ căn cứ: “Đến thành phố A, cầm cái này có thể giao nộp ít một ít vật tư, mang cái này hỏi một chút, cũng có thể hỏi địa chỉ chúng tôi.”

Không chỉ anh Lực, ngay cả người phía sau hắn cũng mở to mắt.

Thì ra cái đoàn xe này làm chủ đội là chàng thiếu niên tuổi trẻ như vậy! Quả nhiên là người không thể xem vẻ bề ngoài mà.

Sợ hãi than phục thì sợ hãi thán phục, còn có một việc anh Lực vẫn phải hỏi thăm: “Các anh là từ thành phố A tới chỗ này sao?”

Hồ Hạo Thiên gật đầu: “Đúng vậy, tới nơi này làm nhiệm vụ.”

Trong căn cứ còn có nhiệm vụ có thể làm?

Anh Lực cũng không quanh co lòng vòng: “Kỳ thật ban đầu chúng tôi cũng nghĩ tới đi ra ngoài tìm một ít tổ chức căn cứ chính phủ, nhưng trên tay chúng tôi cũng không có lộ tuyến quy hoạch, cũng không biết căn cứ ở nơi nào, cho nên luôn trốn ở chỗ này không có đi ra ngoài qua.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro