Chương 115-120
Chương 115: Đêm bất tận
Edit: Pethuong
Beta: Sakura
Bạch Thất gật đầu, phóng vài đóa hoa sen bằng băng ra diệt nhóm Zombie bên cạnh : “ Đúng thế, trên bản đồ có ghi, có một trạm xăng gần đây.”
“ Nhưng tôi không nhìn thấy cái gì cả .” Lưu Binh nói .
“ Mẹ nó , tại sao càng tối càng nhiều zombie thế này , cuối cùng bọn nó đến từ đâu, không phải ban ngày hoang tàn vắng vẻ sao .” Mấy cục gạch này không thể giải quyết nhiều zombie như vậy , ba người Hồ Hạo Thiên bắt đầu xây bức tường đất ở sau xe .
Chỉ có thể chặn tụi nó một thời gian .
Điền Hải phóng lôi điên về phía trước giúp mọi người mở đường , cũng may dị nặng cậu cường đại , lôi điện cấp 2 phóng tới , tiêu diệt hết đám zombie phía trước .
Nhưng zombie ngày càng đông chạy tới xe của họ , dù mọi người có mạnh tới đâu thì cũng lúc tiêu hao hết .
Trên đường quét sạch zombie , còn phải lái xe tránh xác zombie
Con đường này quả thật rất dài .
Phan Đại Vĩ dùng dậy leo quấn quanh phía sau xe , cao cỡ chừng nửa mét , tránh mọi người ngã vào mấy cánh tay bọn zombie đang thò vào .
Sau khi quấn quanh xong rồi lấy khẩu súng i-on từ túi ra : “ Định một thời gian mới dùng, giờ dùng luôn ah .”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lời ông ta thì ánh sáng của chùm tia sáng màu xanh đã phát ra .
Ánh sáng chói lòa trong đêm tối khiến mọi người không thể mở mắt .
Moi người đều dừng lại , tất cả lấy tay che mắt .
Đốt cháy hết không khí xung quanh .
Chùm ánh sáng mang theo khói bụi và độ nóng của không khí .
Trên người bọn họ đều có tinh thần lực nên khói bụi và độ nóng đều không ảnh hưởng tới họ.
Đến khi mọi người mở mắt ra , đập vào mắt bãi đất trống hoang tàn , đám zombie bị tiêu diệt thành tro bụi. thi thể đều biến mất không còn lại gì , mặt đường cũng lõm xuống một lỗ , chỉ xót lại mấy tia sáng của tinh hạch .
“ Hắc, vật này quả thật dùng rất tốt .” Phan Đại Vĩ cao hứng nhìn thấy cảnh tượng này.
Có nó trên tay quả thật không còn gì để sợ .
Bởi vậy zombie tính là cái gì , dù có hàng vạn cũng chẳng sao .
Mọi người thấy thế đều cao hứng , cái này có thể vô địch thiên hạ rồi.
Vì vậy , Hồ Hạo Thiên cũng cầm súng i-on ra .
Nhưng mà lần này ánh sáng màu xanh không có xuất hiện .
Có một con Zombie xông tới đánh bọn họ .
Dù sao Zombie không phải người , bọn nó cũng không có ý thức sỡ hãi , cũng không sợ súng, nên cứ liên tục tiến phía trước .
Phan Đại Vĩ không tin , đè lên nút start .
Nhưng mà ánh sáng màu xanh cũng không có phát ra .
Nếu mấy viên lam tinh đang lập lòe nằm trên mặt nhắc nhở mọi người , thì tất cả đều cho rằng ánh sáng ấy là do mọi người tưởng tượng ra mà thôi .
Khẩu súng này không khác gì khẩu súng đồ chơi .
Bạch Thất cũng móc cái súng mà Vệ Lam cho lúc trước , bắn về phía Zombie .
Vẫn y như trước đều không có cái gì.
Mọi người “ ….”
Phan Đại Vĩ ném khẩu súng trúng đầu con zombie : “ Mẹ nó , bọn họ giỡn với chúng ta sao ? Những cái này chỉ sử dụng được có một lần !”
“ Được một lần thôi sao ?” Phía trước Lưu Binh nghe thấy thế , không khỏi mở miệng . “ Không thể nào , nếu như là như vậy , cái của tiểu Bạch đã dùng qua rồi , cái của tôi cũng dùng qua rồi , cái của lão Phan cũng dùng qua rồi … vậy chúng ta còn mấy lần nữa .”
Mới vừa còn muốn cầm cái cũng mình thử ,Hồ Hạo Thiên liền không dám dộng : “ Tôi còn , lão Dư còn một lần …”
“ Mẹ nó , chỉ còn có hai lần cơ hội ,vậy không cần chết phải ngay rồi.” Lưu Binh hét to .
Bạch Thất cầm cây súng nhìn quanh một chút , hiểu rõ nói : “ Lực công kích mạnh tới như vậy , nếu sử dụng vô thời hạn thì chính phủ không cần lập căn cứ rồi , mỗi người cầm một cây súng có thể giải quyết hết đám zombie rồi .”
Trách không được kiếp trước nhìn thấy súng i-on to hơn súng kiếp này mà uy lực cũng yếu hơn, hóa ra liên quan tới lượng i-on hidro.
Mọi người nghĩ tới lời của Bạch Thất thì cũng cảm thấy có đạo lý .
Nhưng ..
Đạo lý thì đạo lý .
Thế nhưng liên quan tới tính mạng thì tất cả mọi người rất muốn có súng i-on sử sụng vô thời hạn bên mình.
Hiện tại có siêu nhân bay ra cứu vớt địa cầu thì bon họ cũng không phản đối .
“ Chỉ còn hai lần sử dụng , không được sử dụng lung tung , bằng không mạng cũng không còn , phải giữ kĩ vũ khí công nghệ này …” Dư Vạn Lý một bên phóng di năng một bên cầm súng nói .
Bạch Thất nói : “ Cất súng đi, ngày sau sẽ dùng , chúng ta kiên trì một chút gần tới trạm xăng dầu rồi , chúng ta sẽ không chết đâu.”
Trên người bọn họ có tinh thần lực của Đường Nhược nên rất an toan, chỉ cần tinh thần lực của Đường Nhược không bị gì thì an toàn của bọn họ luôn được đảm bảo .
Sau đó Bạch Thất ra chiêu dùng trong cống ngầm lúc trước : “ Đóng băng vạn dặm .”
Hiện tại dị năng của anh đã là cấp 3 cho nên hiệu quả đóng băng tăng lên nhiều , nhưng zombie rất đông hơn nữa lại không giống như mấy con chuột mà tụ lại một chỗ .
Nêu không có thuyền quân Tào nối đuôi nhau thì làm gì có việc Gia Cát Lượng hỏa thiêu Xích Bích.
Vì vậy phải cần có điều kiện cần và đủ.
Bạch Thất bảo Đường Nhược: “ Để đám Zombie tụ tập lại một chỗ , em làm được không ?”
Anh muốn Đường Nhược dùng tinh thần lực quấy nhiễu bọn chúng để chúng tụ lại một chỗ.
Đường Nhược không dám chắc nhưng cô sẽ cố gắng : “ Để em thử một chút .”
Bạch Thất nói với mọi người : “ Để chúng vây tới !”
Lưu Binh nói : “ Chúng ta là một khối thịt lớn, chúng luôn luôn vây quanh chúng ta mà !”
“ Vậy để chúng vây quanh chặt hơn một chút !” Bạch Thất nói xong , đứng lên thùng xe , đưa hai tay ra , hai đóa hoa sen băng lớn xuất hiện trên tay hắn .
Hai đóa sen băng chói lóa dưới ánh trăng .
Dị năng của anh cường đại , mọi người trên thùng xe cảm giác rõ ràng năng lượng anh phóng ra , không khí lạnh lẽo lướt qua mặt mọi người .
Bạch Thất lật tay, hai đóa sen băng từ tay anh bay vụt ra ngoài.
Sen băng bay giữa không trung biến thành những phi đao cắm vào đầu zombie
Trong mắt mọi người , Đường Nhược đều không có làm gì chỉ hết sức chăm chú nhìn bọn zombie trước mắt .
Nhưng mà , cô đang cố gắng phóng tinh thân lực khống chế đám zombie đi về hướng Bạch Thất .
Băng đao lần lượt được phóng vào đầu bọn zombie , cơ thể bao phủ tầng băng mỏng rồi bị hất ra ngoài .
Một người lây tới hai, hai thánh bốn , rồi tám , hai mươi bốn ….
Chương 116 Làm sao vậy?
“ Còn một nhóm ở đây .” Phan Đại Vĩ dùng dây leo trói đám zombie lại , sau đó nói : “ Tiểu Bạch có thể thông qua dây leo của tôi trực tiếp làm đóng băng chúng không? ”
Bạch Thất gật đầu : “ Để tôi thử .”
Hồ Hạo Thiên nói : “ Vậy còn cát thì sao ?”
“ Cát thì không được rồi .” Phan Đại Vĩ đem dây leo của mình thành tấm lưới lớn bao lấy đám zombie đang tiến tới .
Đường Nhược tiếp tục phóng tinh thần lực rồi tiếp tục phóng ra lượng nước lớn : “ Dùng nước mới được.”
Phan Hiểu Huyên thấy cô ấy nói vậy , lập tức từ không gian của mình lấy mấy cái chậu đựng nước
Đường Nhược xuất ra lượng nước đưa vào trong chậu
Mọi người liền lấy nước tát vào đám zombie.
Tuy nước của Đường Nhược rất là quý nhưng hiện tại đang nguy hiểm tới tính mạng , giờ tạt nước trước rồi tính sau .
Băng với nước vốn là một nhà , đám zombie bị dính nước khiến cho uy lực đóng băng càng cao .
Có thêm nước thì lôi điện của Điền Hải càng thêm lợi hại .
Bọn zombie từng con một ngã xuống
Nhưng mọi người cũng không dám nới lỏng tinh thần , tất cả đều căng thẳng cố gắng đem mọi người tới trạm xăng an toàn .
Bầu trời ngày càng tối , vô số ngôi sao hiện lên phá vỡ bóng tối , bầu không khí ban đêm oi bức, trong không khí lan tỏa cảm giác sầu não và áp lực .
Đêm nay không có gió , con đường dài vô tận chỉ thấy đóa hoa bạch liên màu trắng xóa của Bạch Thất
Sau từng thi thể zombie ngã xuống , thì đằng sau lai có những con zombie khác dẫm lên thi thể mà tiến tới …
“ Phía trước có nhà ở !” Lưu Binh hứng phấn nói , lập tức điều khiển xe chạy về hướng đó.
Thấy được “ Hi vọng” mọi người càng cố gắng hết sức mở đường cho xe chạy về phía trước .
Ba di năng hệ Thổ chặn phía sau xe.
“ Mau nhanh … nhanh …” Phan Đại Vĩ thúc giục , mấy dây leo không ngừng quét lấy mấy con zombie.
Lưu Binh dùng sức đạp ga xông về phía trước ….
“ Tường , nhanh tường …”
Cuối cùng sau vài phút , mọi người đã vào trạm xăng.
“ Giết nhanh , giết hết chúng …”
Trạm xăng không có cửa không có tường nên mọi người nhất thời không xuống xe , đứng lại trong xe tiếp tục phóng ra di năng , giải quyết hết bọn “ theo đuôi”
Đi đường ngắn ngủi chỉ có hai giờ , mà bọn họ không biết giết hết bao nhiêu con zombie rồi ,di năng tiêu hao gần hết , mỗi người chỉ dựa vào nghị lực mà kiên trì thôi.
Sau khi giết hết bọn zombie thì mục tiêu kế tiếp của bọn họ là siêu thị mini kế bên tram xăng dầu.
Bạch Thất và Điền Hải có dị năng cường đại nên kiên trì lâu hơn một chút, hai người ở phía sau yểm trợ , cho mọi người tiến vào trước .
Cửa thủy tinh của siêu thị sớm đã bị phá hư , bên trong bừa bộn không còn tí đồ ăn nào, không chỉ không có đồ ăn mà cả khay chứa đồ cũng không có.
Không biết có phải là đám người trong thôn trang lấy đi hay không ,.. tất cả đều nằm ngoài phạm vi quan tâm của bọn họ rồi , mà phải nhanh chóng giải quyết bọn zombie bên trong .
Sau đó Phan Đại Vĩ dùng dây leo quấn quanh mấy thi thể zombie rồi quăng ra ngoài.
Bạch Thất cùng với Điền Hải đi vào , Hồ Hạo Thiên cùng ba người dùng đất bao quanh phía ngoài .
Sau khi được an toàn , mọi người đều mệt mọi ngồi xuống đất .
Bây giờ chỉ cảm thấy thở thôi cũng là loại xa xỉ .
Ngoài trừ lần zombie triều ở thành phố A ra thì mọi người chưa từng tiêu hao dị năng nhiều như vậy .
Làm cho tinh thần họ căng cứng, huyết nhục bay tứ tung .
Chỉ có người không sử dụng dị năng như Phan Hiểu Huyên và Dương Lê còn có sức lấy ra mấy cái đèn dùng năng lượng mặt trời , sau khi thắp đèn điện rồi lần lượt phân phát nước cho mọi người .
Đường Nhược xuất ra quá nhiều tinh thần lực , không còn sức để nói mà trực tiếp lấy nước ra .
Mọi người lấy nước ấm từ Phan Hiểu Huyên.
Nhưng mà mọi người vừa uống ngụm nước thì thấy ly nước trong tay Đường Nhược rớt xuống , thấy cô ôm lấy đầu ngồi xổm xuống .
“ Chị !” Điền Hải ngồi bên cạnh , thấy Đường Nhược như vậy liền ném ly nước , đưa tay đỡ lấy cô :” Sao vậy , đầu chị lại đau sao ?”
Lúc trước khi ở biệt thự bọn họ tập thử di năng , cậu đã thấy rất nhiều lần bộ dáng dị năng bị hao tổn của Đường Nhược, nên biết chuyện gì xảy ra với cô .
Vào lúc đó Đường Nhược sẽ vứt bỏ hết chăn mền, nhưng không có bộ dáng rất thống khổ này .
Rất nhanh cậu nhớ tới lúc ngất xỉu của cô khi ở công ty khoa học kỹ thuật Lam Quang , thì càng thêm lo lắng : “ Chị .”
Đường Nhược đầu đau như muốn nứt ra , không nghe thấy gì hết, chỉ ôm lấy đầu không ngừng run rẩy.
Khoảng khắc tiếp theo cô liền rơi vào vòng tay quen thuộc ấm áp .
Bạch Thất ôm chặt lấy cô , nói với Hồ Hạo Thiên : “ Nhanh , cách xa chúng tôi ra.”
“Oh Oh.. được !” Người trấn định như Hồ Hạo Thiên cũng luống cuống , anh chưa qua giờ nhìn thấy bộ đang thống khổ của Đường Nhược , lập tức run ray , nước rơi xuống tay anh.
Nhưng anh cũng không để ý, trực tiếp vung tay tạo thành bức tường.
Do sức lực tiêu hao quá nhiều, anh vung tay ở chỗ trống phía kia nhưng lại không hiện lên cái gì .
“ Nước , cho anh nước .” Hồ Hạo Thiên hét to với Dương Lê
Dương Lê cũng luống cuống tay chân .
“ Tiểu Nhược ..” Phan Hiểu Huyên chưa từng thấy bộ dạng này cô ấy bao giờ , muốn đi qua đỡ lấy cô , nhưng Bạch Thất trực tiếp ôm cô ấy né tránh.
Nhìn sắc mặt buồn phiền của Bạch Thất , Phan Hiêu Huyên cũng không dám đưa tay ra nữa, chỉ đứng nhìn Đường Nhược đau khổ đưa tay ôm đầu,nằm trong lòng Bạch Thất : “ Tại sao cô ấy tiêu hao dị năng lại trở thành như vậy , những người khác đều không bị ,”
Những người khác khi tiêu hao dị năng chỉ cần bổ sung tinh hạch và nước là được .
Hai tay Bạch Thất ôm lấy Đường Nhươc , đưa cằm dán lên trán của cô ấy:“ Không biết , tôi cũng muốn biết là tại sao .”
Quả nhiên lần này anh quá sơ xuất ,lần trước anh đã chứng kiến một lần rồi , nhưng trong lòng anh lại không cảnh giác .
Phan Hiểu Huyên nhìn vẻ mặt trấn định của Bạch Thất nhưng tay anh lai run rẩy , những ngón tay mảnh khảnh nắm chặt lấy áo của Đường Nhược.
Vì vậy , Phan Hiểu Huyên biết rõ Bạch Thất đang rất lo lắng.
Đến chính mình còn lo lắng huống chi là tình cảm của bọn họ , Đường Nhược đặt niềm tin vào Bạch Thất vô điều kiện .
Còn Bạch Thất yêu cô ấy đến tận xương.
Cô nhanh chóng mím môi quay về phía sau kêu lên : “ Nhanh ! Các người đang làm gì đó!”
Hét xong , cô thấy mặt mình đầy nước mắt.
Buổi sáng nay đối diện những tình cảnh ấy thì cô cũng không có khóc , nhưng mà giờ thấy dị năng của Đường Nhược bị tiêu hao thì cô lại khóc.
Sau khi Hồ Hạo Thiên uống xong nước , bọn người Dư Vạn Lý cũng uống xong cùng đứng lên xây bức tường .
Bức tường từ từ cao lên ngăn chặn bọn họ cùng với mọi người.
Mọi người cho rằng hai người bọn họ không muốn cho người khác nghe cuộc nói chuyện của mình nên cố gắng hết sức làm bức tường cao dày hơn.
Chương 117 : Hôn
Edit: Pethuong
Beta: Sakura
Trong không gian bức tường chỉ có bốn năm mét vuông, Bạch Thất ôm lấy Đường Nhược ngồi xuống : “ Tiểu Nhược , em có thể lấy ra bồn tắm không ?”
Đường Nhược nhìn thấy Bạch Thất trước mắt , đau đớn làm cho tinh thần và sức lực của cô khôi phục lại một ít : “ Có”
Sau đó cô lấy ra bồn tắm lớn cùng với nước ấm.
Bạch Thất không nói gì , chưa kịp cởi quần áo cho Đường Nhược, ôm cô vào bồn tắm : “ Là dị năng lên cấp à?”
Đường Nhươc thở ra một hơi : “ Đúng rồi , tình hình giống như lần trước .”
Bạch Thất hôn lên trán cô : “ Anh giúp em , đừng lo lắng .”
Đường Nhược “ Ừm “ một tiếng rồi nhắm mắt lại , cô cảm giác lực lượng trong cơ thể muốn bạo phát .
Ngay cả nói chuyện cũng mất bao nhiêu sức .
Cô cảm giác mình như một hành khách đang gặp nạn trên biển , hôn mê trên đại dương , lửng lờ trên nước , không biết trôi về đâu , giống như lúc nào cũng có thể chết , chìm xuống biển sâu .
Đường Nhược đầu óc u mê, rõ ràng ruột gan đều nóng lên nhưng không hiểu tại sao bên ngoài thân thể lại rét lạnh , giống như chôn trong đống tuyết lớn , từ đầu tới cuối lạnh thấu xương , không có cách nào kháng cự được.
Trong đầu Bạch Thất xẹt qua vô số ý nghĩ , ngưng tụ dị năng , dị năng chải vuốt trong cơ thể .
Đến cuối cùng , trong đầu chỉ còn trống rỗng , chỗ trống rỗng này sáng lóa như đèn pha, làm cho hô hấp của anh hỗn loạn .
Chỉ có thể ngồi nhìn cô , từng giây nhìn vẻ mặt của cô , đoán xem cô có xảy ra việc gì không .
Tóc của Đường Nhược vừa dài vừa mềm , bím tóc đuôi ngựa để trên vai , nếu sắc mặt cô không trắng bệch thì cứ nghĩ cô đang dựa vào vai anh mà ngủ.
Anh luôn tin tưởng được ông trời thiên vị, chắc chắn sẽ không xảy ra việc gì .
Nhưng mà anh vẫn cảm thấy rất bất lực .
Cứ như vậy mà nhìn cô , không giúp cô được việc gì .
Cảm giác bất lực ấy như hố đen đang cố gắng nuốt lấy anh .
Ở phía bên ngoài, Phan Hiểu Huyên nhìn bức tường ngăn chặn tầm mắt của mình, nhất thời che miệng ngồi xuống .
Cô ngồi xuống mà nước mắt rơi như mưa, đôi mắt giống như vòi nước không đóng van .
Mọi người chỗ này , ngơ ngác nhìn bức tường trước mắt, không ai nói gì , chỉ có Phan Đại Vĩ bước tới ôm con gái vào lòng mà nói : “Nhất định Tiểu Đường không có việc gì , con yên tâm di .”
“Dạ .” Phan Hiểu Huyên lên tiếng , cúi đầu dựa vào vai Phan Đại Vĩ , “Con còn chưa được ăn bánh cưới của Đường Nhược, cô ấy sẽ không xảy ra việc gì đâu .”
Phan Đại Vĩ sờ đầu con gái nói : “ Ừm .”
Điền Hải đứng ngây ngốc chốc lát , rồi nện một lôi điện xuống đất , đất đá vụn ra : “ Tại sao lại phát sinh chuyện như vậy !”
Phan Hiểu Huyên xoa xoa mắt , ngẩng đầu hỏi Điền Hải : “ Tại sao Đường Nhược có bộ dáng như vậy .”
Điền Hải ôm lấy đầu cũng không giải thích được : “ Tôi cũng không biết .. trước đó chị ấy … trước đó dị năng hao tổn cũng đã bị rồi .. nhưng không bị nặng như hôm nay … đều do chúng ta quá sơ suất , lần trước chị ấy đã ngất đi một lần rồi , lần này không chú ý tới …”
Phan Hiểu Huyên hỏi : “ Lần trước ngất đi là lúc nào ?”
Điền Hải nói : “ Lần mà chúng ta đi lấy bản năng lượng mặt trời ..”
Mọi người đều nhớ lại , lần trước Bạch Thất đi tới căn phòng nhỏ rồi không trở ra ..
Hồ Hạo Thiên vàmọi người đều ngồi ngốc xuống đất , giống như người nhà bệnh nhân ngồi trước cửa phòng phẫu thuật chờ người bệnh phẫu thuật ra .
Bọn họ không còn hào hứng nữa , cảm giác hào hứng nhặt được cái từ trong đám zombie không còn nữa
Như là đã quên đói bụng, chứ đừng nói là nấu cơm ăn .
Giờ phút này Đường Nhược ngồi trong nước mà cảm giác máu trong người đều chảy ngược , lực lượng quen thuộc ập tới , cảm giác buồn nôn trong dạ dày nổi lên ,bay thẳng tới nội tạng .
Cũng như lần trước , cô dùng tinh thần lực của mình chải chuốt khắp cơ thể lạnh buốt của mình cùng với cảm giác buồn nôn .
Không biết qua bao lâu , thật lâu , hay tựa hồ chỉ trong chốc lát mà thôi .
Khó chịu trong cơ thể giảm bớt chút ít , Đường Nhược chậm rãi mở mắt ra .
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Bạch Thất , khuôn mặt tiều tụy , mờ ảo …
Thời gian dần qua , mắt cô mới trở nên rõ ràng , cô mấp máy môi , trầm thấp kêu : “ Bạch Ngạn .”
Theo thời gian trôi qua , trên gương mặt hồng hào trở lại .
Bạch Thất nhấc tay sờ lên mặt cô , đưa môi mình lên má cô rồi ngừng lại, cuối cùng mở miệng bình tĩnh đáp : “ Uh , anh đây .”
Đường Nhược nhắm mắt chốc lát , đợi mình có sức một ít rồi lại mở mắt ra cười rộ lên, bắt trước anh : “ Ôm em một cái .”
Bạch Thất giang hai tay ôm cô vào lòng .
Tùy thời hòa tan tất cả .
Đường Nhược dựa vào lồng ngực rắn chắc của Bạch Thất , nghe tiếng tim phập phồng của anh thì cảm thấy sự sống thật mạnh mẽ.
Sự sống của mình , sự sống của Bạch Thất
Sao đó , BạchThất nâng mặt cô lên , nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên mặt của cô .
Đôi môi run rẩy hôn vào má cô .
Đường Nhược, khi biển không hết nước , đá không vụn , nhất định em không thể , không thể bỏ lại anh .
Nụ hôn dài đến khi hít thở không thông, nụ hôn còn mang theo vị mặn của nước mắt .
Không biết nước mắt của ai , đau đớn hiện trên mặt lẫn trong trái tim của họ .
Giờ phút này Đường Nhược không nhìn thấy ánh mắt của Bạch Thất , cũng không thấy nét mặt của anh , nhưng lại đọc được suy nghĩ trong lòng anh .
Thời gian như nước chảy , chúng ta bên nhau mãi mãi .
Nước mắt dọc theo gương mặt hai người mà rơi xuống , cả hai đều không cảm nhận được , chỉ muốn càng thâm nhập sâu vào đối phương mang theo nhiệt độ nóng bỏng .
Muốn…
Cứ như vậy , ngọt chết mất …
Đường Nhược đã ngồi trong bồn tắm một ngày một đêm .
Hiện tại đang là buổi tối , Bạch Thất ôm Đường Nhược ra bồn tắm lớn, thay bộ quần áo mới cho cô, ôm lấy cô ngồi lên cái giường từ không gian lấy ra : “ Đói bụng không ?”
Đường Nhược cũng không thấy đói bụng lắm, nhưng cô biết cả đêm Bạch Thất cũng chưa ăn cái gì , cũng chưa từng nhắm mắt nghỉ ngơi , cho nên trực tiếp lấy cái bàn và bày nhiều đồ ăn mà anh thích ra “ Có, thật đói .’
Bạch Thất cầm lấy cái bát và thìa .
Đường Nhược cũng cầm cái chén lên , bị Bạch Thất ngăn lại : “ Để anh .”
Đường Nhược nháy mắt xem bộ dạng của Bạch Thất , đã biết anh muốn làm gì : “ Em không cần anh đút cơm cho em đâu .”
Bạch Thất cũng không nói gì , trực tiếp gắp miếng cải trắng trong canh xương đưa đến miệng cô .
Đường Nhược ngoan ngoãn ăn canh , ăn hết những gì Bạch Thất đút .
Nhưng cô không muốn ăn cơm trong cảm giác áp lực này , cảm thấy Bạch Thất sau khi cô tỉnh dậy thì chăm sóc cô như bệnh nhân vậy.
Vì vậy Đường Nhược vươn tay, trong tay ngưng tụ một ánh sáng màu xanh hình dạng giống như giọt nước : “ anh xem tinh thần lực em lên cấp 3 rồi , có thê ngưng tụ lại rồi …” Nói xong cô bắn một phát lên bức tường, ánh sáng màu xanh xuyên vào bức tường .
Chương 118 : Ngọt
“ Oh .” Bạch Thất nhìn thoát qua ,mặt không chút biểu tình , chỉ đút từng muỗng cơm cho cô.
Đường Nhược : “ ..”
Khuôn mặt co quắp không biến mất .
“ Em có thể giết zombie rồi , mà không cần phải đi quấy nhiễu bọn chúng và bao bọc mọi người, chúng ta có thể kề vai chiến đấu rồi .”
Bạch Thất chĩ nói một chữ : “ Uh .”
Đường Nhược ; “..”
Cô cũng không nói gì nữa , ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm .
Cho đến khi Bạch Thất đăt bát xuống bàn , dùng tay nâng cằm cô lên , mới nhìn thấy đôi mắt rưng rưng , nước mắt như muốn rớt ra .
“ Đồ ngốc .” Bạch Thất thở dài , ôm lấy cô , “ Anh rất vui khi tinh thần lực của lên cấp .”
Có điệu sự lo lắng nặng hơn vui vẻ mà thôi .
Đường Nhược không nhịn được nữa , nước mắt trực tiếp rơi xuống .
Lần thứ nhất không có phát giác, nhưng bây giờ cô cảm thấy tinh thần lực càng lúc càng quỷ dị rồi .
Cô từng nhìn thấy Bạch Thất và Điền Hãi lên cấp ,
Nhưng hai người đều không có bộ dạng này .
Đối với việc tinh thần lực của cô có thực thể hóa , cô và Bạch Thất đều không vui gì mà chỉ có bận tâm .
Thống khổ khi tấn cấp làm cô có chút không chịu được , nếu như lần sau không qua được thì cô sẽ không còn nhìn thấy Bạch Thất nữa hả?
Sinh mệnh và cuộc sống tốt đẹp đều là Bạch Thất cho cô thì làm sao cô cam lòng rời xa anh.
Nếu cái giá cho việc lên cấp là tánh mạng .
Cô tình nguyện ở bên cạnh Bạch Thất , không cần lên cấp nữa .
Bạch Thất ôm cô , lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, thấp giọng nói : “ Tiểu Nhược , không cần sợ , dị năng của em có chút không ổn , chúng ta cùng nhau tìm ra cách giải quyết .”
Đường Nhược gật đầu lau nước mắt .
Rõ ràng hai ngươi đang ở đây ngọt ngào vui vẻ , sao lại khóc như dôi uyên ương số khổ , quả thật hơi làm quá một chút
“ Do em nghĩ nhiều quá thôi, không có việc gì rồi , chúng ta ăn cơm đi .” Đường Nhược cầm bát đưa tới trước mặt Bạch Thất , sau đó đưa đôi đũa , đợi anh cầm lấy rồi cầm đũa gắp cho anh cọng rau : “ Đây là thịt bê nấu với tiêu đen , lúc trước nấu lâu lắm đó, anh ăn nhiều một chút .”
“Còn củ cải hầm xương , anh cũng uống nhiều vào ..”
Cơm nước xong rồi đi ngủ , hiện tai là buổi tối , dù có ra ngoài tập hợp với mọi người thì cũng không thể ra khỏi cái siêu thị này được , hơn nữa Bạch Thất đã một đêm không ngủ rồi , Đường Nhược nhìn thấy dưới mắt của Bạch Thất xuất hiện quần thâm đen ,trước nhất để anh ngủ một lúc đã.
Cho nên , bọn họ không có ý định ra bên ngoài báo bình an .
Hai người nằm trên giường , Đường Nhược tựa vào lồng ngực Bạch Thất ngửa mặt nhìn anh : “Anh ngủ đi .”
Bạch Thất nắm lấy tay cô : “ Em ngủ trước đi”
Đường Nhược không muốn tranh cãi vấn đề ai ngủ trước ai ngủ sau .
Cô biết rõ giờ này Bạch Thất không có cảm giác an toàn , thế là ngoan ngoãn nhắm mắt lại , sau đó cố gắng làm cho hô hấp minh trở nên vững vàng hơn , giống như đã ngủ .
Cô đợi thật lâu mới khiến Bạch Thất yên tâm mà ngủ, rồi mới mở mắt ra , vươn tay nhẹ nhàng vuốt mặt của anh .
Cô xuyên không đến đây còn Bạch Thất thì trọng sinh , trên tay còn có không gian .
Cô cũng không biết rõ , cũng không giải thích được .
Nhưng mà những chuyện này giống như mấy cái tiểu thuyết huyền ảo được gọi là “ ông trời chiếu cố ‘ sao ?
Như vây sao ông trời lại chọn bọn họ ?
Sau đó , Đường Nhược giơ tay lên , ngưng tụ chút ánh sáng màu xanh hình giọt nước.
Cô nghiêng đầu một chút , nhìn giọt nước trong tay mình , có chút không hài lòng .
Tiến sĩ Tào có thể làm được đều này không ?
Mặt trời ở phía đông
Siêu thi mini này được bao quanh chặt chẽ , nên không thấy mặt trời , bên ngoài tường , mọi người còn có chút kẽ hở.
Hồ Hạo Thiên nghỉ ngơi ở đây hai đêm , nhưng không thấy Bạch Thất và Đường Nhược có động tĩnh gì , nên mọi người ở lại trong siêu thị để đợi.
Mọi người rất lo lắng , nếu đi ra bên ngoài chính là lại đánh nhau với bọn zombie nữa nên không ai muốn cả.
Khi Đường Nhược tỉnh lại .. thì Bạch Thất cũng đã tỉnh lại.
Cô mở mắt ra , trông thấy Bạch Thất đang nhìn mình , cô chưa kip cười một cái thì bị anh cưỡng hôn.
Bạch Thất gấp gáp cạy mở hàm răng , quấn lấy lưỡi của cô , tham lam quấn lấy mọi thứ của cô.
Tên này …
Đường Nhược thở dài một cái , trở tay ôm lấy anh , nhiệt tình đáp lại anh .
Bạch Thất cũng chú ý đến thân thể của Đường Nhược nên nhịn xuống, hôn chốc lát dừng lại , chôn vào cổ cô rồi ôm cô ngồi dậy : “ Rửa mặt đi , chúng ta ra ngoài ăn sáng .”
“ Vâng .”
Hai ngày rồi , bọn họ sống ở đây đã hai ngày rồi , bên ngoài mọi người sẽ lo chết mất.
Hai người sửa soạn xong xuôi , Bạch Thất ngưng tụ thành lưỡi băng dài phá vỡ bức tường kia .
Phan Hiêu Huyển nghe thấy động tĩnh , nhất thời xông lên đứng chờ ở trước bức tường.
Trông thấy Bạch Thất dẫn Đường Nhược ra , hai tay cô lôi kéo tay còn lại Đường Nhược, cao thấp dò xét : “ Không sao chứ ?”
Đường Nhược cười lên : “ Không có việc gì , chỉ là dị năng lên cấp thôi ,”
“Dị năng lên cấp ?” Phan Hiểu Huyên đưa ngón trỏ chạm vào mũi cô . “ Không thể nào ,nhưng hôm trước .. nhanh nói cho mình biết có gì .. có gì không , có sao không ?”
Đường Nhược thấy cô nói xong , hai vành mắt đều đỏ, rút tay bị hai người nắm ra , tiến tới ôm lấy Phan Hiểu Huyên : “ Cảm ơn cậu , Hiểu Huyên .”
Phan Hiểu Huyên òa khóc : “ Cậu cảm ơn cái rắm, cảm ơn mà khiến cho người ta phải lo lắng , cảm ơn làm gì.”
Đường Nhược là người không thích khóc, đời trước cô ở bệnh viện suốt nên dưỡng thành bản tính như vậy , không được thể hiện bản tính yếu ớt ra ngoài .
Nhưng thấy Phan Hiểu Huyên khóc thì cô cũng nghẹn ngào theo : “ Thật xin lỗi đã khiến cậu phải lo lắng như vậy .”
Hai người cứ ôm nhau khóc không dứt , hai cô gái khóc không ngừng nên Bạch Thất với Phan Đại Vĩ kéo hai người tách ra xa .
Ổn định cảm xúc , mọi người tranh nhau hỏi dị năng Đường Nhược lên cấp có hình dạng gì .
Bọn họ đã nâng cấp qua nhưng không giống như Đường Nhược .
Bạch Thất lôi kéo Đường Nhược ra rồi để cô biểu diễn dị năng của mình.
Đường Nhược vươn tay , mọi người cho rằng trong bàn tay xuất hiện một quả cầu nước từ từ lớn lên , nhưng lại thấy trong bàn tay của Đường Nhược xuất hiện ánh sáng màu xanh hình giọt nước .
“ Đây là?” Hồ Hạo Thiên khó hiêu hỏi .
Đường Nhược nói : “ Là tinh thần lực , thực thể hóa của tinh thần lực .”
Dương Lê kinh ngạc “ Giống như tiến sĩ Tào phát ra tinh thần lực kia ?”
Phan Hiểu Huyên cũng kinh ngạc : “ Đường Nhược không phải dị năng hệ Thủy à ?”
Chương 119: Đi cưa gái.
Edit: pethuong
Beta: Sakura
Bạch Thất liếc nhìn Đường Nhược .
Đường Nhược lấy một thùng nước lớn từ trong không gian để xuống mặt đất . Làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, cô bắt đầu giải thích : “ Kỳ thật dị năng của em là tinh thần lực, không biết vì sao lại có một không gian giống Hiểu Huyên, trong không gian có nguồn nước và ruộng đồng , vì vậy lúc trước không nói tình hình thực tế cho mọi người biết …”
Phan Hiểu Huyên mở to hai mắt : “ Trong không gian của cậu có nguồn nước với ruộng đồng ?”
Đường Nhược gật đầu : “ Đối với không gian này , tôi cũng không biết tại sao có như vậy .”
Bạch Thất nói : “ Cho nên chúng tôi muốn biết, tinh thần lực của tiểu Nhược cùng tiến sĩ Tào có cái gì khác nhau không?”
Bạch Thất nguyện ý để cho Đường Nhược cung cấp nước từ không gian cho cả đội, một là xuất phát từ sự tin tưởng , hai là Bạch Thất tin mọi người sẽ không phản bội anh ,anh có năng lực giải quyết tất cả những chuyện này .
Nhưng hiện tai Đường Nhược mang tinh thần lực cái mà anh hoàn toàn không biết .
Anh chỉ có thể giai quyết những chuyện khác .
Ở lại trong căn cứ cũng tốt , hai người người đi ra ngoài cũng được , hết thảy đều giải quyết được
Duy nhất chỉ có việc này anh không hề có tí tự tin nào, một mình anh không thể giải quyết việc này được , không thể giải quyết sự kì lạ trên cơ thể Đường Nhược .
Hơn nữa , lo lắng một ngày một đêm đã tiêu hao tính kiên nhẫn và sự tỉnh táo cùa anh.
Anh đã quyết định chuyện này từ nay về sau sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Lần thứ nhất lên cấp hôn mê một đêm , lần thứ hai hôn mê một ngày một đêm , vậy còn lần thứ ba thì sao …?
Tiến sĩ Tào lên cấp dị năng có thống khổ như vậy không?
Nếu như giống nhau thì Bạch Thất đỡ lo một tý , bởi vì kiếp trước tiến sĩ Tào vào thời điểm anh chết , thì tiến sĩ vẫn sống tốt trong căn cứ .
Khi tuyên bố chuyện không gian này đã coi như mình tin tưởng mọi người đồng cam cộng khổ qua cơ hoạn nạn.
Ở lâu như vậy , Bạch Thất đã nhìn ra nhân phẩm của mỗi người.
“ Tinh thần lực của tiến sĩ Tào …” Dương Lê sống trong quân doanh , mặc dù gặp tiến sĩ cũng không nhiều , nhưng tốt xấu gì cũng nhìn ra gì đó , “ Tôi chưa bao giờ nhìn thấy hình dạng của tinh thần lực khi ngưng tụ ra, nhưng cô ấy có thể nghe thấy âm thanh xa hơn chúng ta , có thể cảm nhận được đồ vật mà chúng ta không nhìn thấy .
Bạch Thất : “ Trừ những cái này .”
Những cái này kiếp trước anh đều biết .
Dương Lê lắc dầu : “ Trừ những cái kia ra tôi cũng không biết , tôi rất ít khi thấy cô ấy, chỉ những lúc có người dị năng tổn thương thì mới kêu tôi qua mà thôi , nhưng mỗi lần chữa trị cho người dị năng bị thương thì cô ấy lấy đi cái gì đó, tôi nghĩ cô ấy đang nghiên cái gì đấy từ người bị thương .”
Lông mày của Bạch Thất khẽ nhíu lại .
Ở kiếp trước nhận xét về tiến sĩ Tào quả thật không tốt .
Nhưng theo lời nói của Dương Lê , tiến sĩ Tào lấy máu thịt của người di nặng, rồi gọi người cứu chữa cho họ . Như vậy l không giống như lời đồn ở kiếp trước, không để ý bọn họ sống chết, mà trực tiếp đem bọn ho ra nghiên cứu.
Phan Hiểu Huyên đụng đụng lấy tay của Đường Nhược nói : “ Tiểu Nhược, mỗi lần cậu lên cấp đều thống khổ như vậy à .”
Đường Nhược gật đâu nói : “ Tuy nhiên sức mạnh nó quá lớn nhưng cũng quá mức quái dị , cho nên Bạch Ngạn lo lắng, mình cũng rất lo lắng , mỗi lần lên cấp như thế thì chết.”
Phan Hiểu Huyên vỗ tay cô nói : “ Không được nói lung tung.”
Đối với “ song hệ dị năng “ của Bạch Thất cùng với Đường Nhược mọi người mới đầu còn kinh ngạc , về sau cũng từ từ tiếp nhận , quản dị năng khỉ gió gì , trong đội tất cả có dị năng là tốt rồi .
Hơn nửa hôm trước , nếu không có Bạch Thất và Điền Hải, thì nhóm mình đã chết một lần rồi , làm sao mà còn sống mà đứng đây nghe bọn họ nói ra bí mật này .
Nếu như nghĩ lại, bọn ho có sức mạnh giống như Đường Nhược mà phải chịu đau đớn như cô ấy , nó thực sự không tốt như dị năng của mình .
Vì vậy , bọn ho hài lòng với khả năng của mình ,họ cũng không có cái gì phải ghen tỵ .
Tuy nhiên , bọn họ không biết tinh thần lực của tiến sĩ Tào là như thế nào .
“ Vậy …” Lưu Binh nói : “ Chúng ta phải kết giao với tiến sĩ Tào, phải biết người ta như thế nào ?”
Lưu Binh vừa mở miệng thì Phan Đại Vĩ liền nghĩ ra cách .
Chú tỉ mỉ , nhìn từ trên xuống đánh giá Lưu Binh , làm cho Lưu Binh chút xấu hổ.
Lưu Binh thấy vậy lấy tay che ngực lại , vừa định nói một câu ‘chú Phan , cháu là đàn ông không có cái hứng thú ấy’. Đã thấy Phan Đại Vĩ chỉ vào minh nói với Hồ Hạo Thiên : “ Nhìn mặt tên nhóc này xem , mặc dù thiếu kinh nghiệm nhưng con người cũng đươc, hơn nữa tiến sĩ Tào lại độc thân , để cậu ta đi làm quen Tào tiến sĩ là được nha .”
Lưu Binh : “ ..”
Hồ Hạo Thiên đạp một cái : “ Chú Phan , thế mà chú cũng nghĩ ra được, chúng ta biết chú rất thạo chuyện nam nữ , nhưng chú nghĩ gì mà bảo tên gà mờ như Lưu Binh đi làm quen người ta .”
Lưu Binh : “ …”
Lưu Binh kéo tay Hồ Hạo Thiên : “ Anh Hồ , anh nói cứ như không nói vậy …”
Cứ nghĩ câu phía trước là đang giúp đỡ cậu ai dè tới câu sau …
Quả thực so với câu nói của Phan Đại Vĩ thì quá đáng hơn gấp 10 lần .
Vì phương pháp này không hợp lý , mọi người ngồi xuống bàn cách để làm sao biết khả năng của tiến sĩ Tào.
Bàn tới bàn lui , có được bốn phương án .
Một là đi cua cô ấy .
Hai là làm bạn tốt với cô ấy .
Ba là làm giao dịch với cô ấy .
Bốn là bắt lấy cô ấy và tra khảo cô ấy .
Nói thật phương án đi cua cô ấy loại bỏ , ở đây ngoài những người kết hôn , thì chỉ còn một người thật thà như Điền Hải , sau đó là gà mờ trong miệng Hồ Hạo Thiên là Lưu Binh .
Người trực tiếp làm được ở đây chỉ có Bạch Thất , nhưng nếu để Bạch Thất đi làm thì nhiệm vụ còn chưa được đã cho người ta một đao .
Đương nhiên ý định cho qua.
Đi nghiên cứu với cô ấy .
Bọn họ không có kiến thức và không biết dùng các thiết bị trong phòng thí nghiệm , có thể làm được gì , hơn nữa ở đó là căn cứ lớn của nhà nước, tùy tiên sẽ bị bắt lại ,thứ nhất ở đó không ai giúp đỡ chỉ dẫn cho bọn họ , thứ hai là nơi nhà nước chịu trách nhiêm nghiên cứu , ý định này cũng cho qua .
Sau đó chỉ còn cách làm bạn tốt hoặc làm giao dịch với cô ấy .
Làm bạn tốt thì chỉ có ba cô gái với nhau mà thôi .
Nếu để đàn ông làm thì chuyện này ….
Nếu cả đời này không qua lại không muốn kết hôn với cô ấy, thì trên đời này làm gì có chuyện nam nữ là bạn đơn thuần .
Trong ba cô gái , nhìn tới nhìn lui chỉ có Dương Lê có vẻ phù hơp nhất .
Phan Hiêu Huyên quá náo động , không phù hợp với tính cách của tiến sĩ Tào.
Còn Đường Nhược dị năng kì quái , nếu bị phát hiện sẽ bị đem ra làm nghiên cứu .
Cho nên thương lượng để Dương Lê đi tiếp xúc với tiến sĩ Tào, mà trước khi tận thế Dương Lê là chính trị gia, nên phương diện giao tiếp không làm khó được cô ấy .
Chương 120: Tương ái tương sát .
Giải quyết xong phương án làm quen , mọi người lại thương lượng tiếp làm sao giao dịch với cô ấy.
Bọn họ có đồ vật mà tiến sĩ Tào cần trong khi nghiên cứu không .
Đường Nhược nhớ tới : “ Em cảm thấy tiền sĩ Tào có vẻ thích Vệ thiếu tướng .” đem chuyện buổi tối tiến sĩ Tào và Vệ thiếu lúc trước nhìn thấy nói ra hết.
“Tiền sĩ Tào cho Vệ Lam thứ gì đó , sau đó còn ngồi nhìn anh ta cả đêm, mỗi ngày đều nhìn anh ta đứng hay ngồi ?”
Hồ Hạo Thiên trầm ngâm nói, mọi người suy nghĩ một chút .
Trong chốc lát , Lưu Binh tỉnh ngộ nói : “ Chắc bọn họ tương ái tương sát .”
Phan Đại Vĩ liếc cậu một cái : “ Cậu thật thông minh, hiện giờ Vệ Lam vẫn còn sống .”
Dương Lê nói : “ Lưu Binh nói cũng không phải là không có lý .”
Mọi người quay lại nhìn cô .
Dương Lê kể hết những chuyện mình biết cho mọi người: “Tiến sĩ Tào cùng Vệ Lam từ nhỏ sống cùng nhau trong đại viên của quân đội , từ nhỏ tình cảm hai người rất tốt . Nhưng sống trong gia đình chính trị , tới lui đều là quan hệ thông gia , đến lúc tiến sĩ Tào được mười tám tuổi thì được đính hôn với nhà họ Lương, nghe nói tiến sĩ Tào không chịu , một mình ra nước ngoài du học ,thẳng đến một năm trước mới trở về .”
Hồ Hạo Thiên nói : “ Ý em nói là tiến sĩ Tào thích Vệ Lam?”
Dương Lê nói : “ Chuyện này em cũng không rõ , nhưng hồi nãy nghe tiểu Nhược nói như vậy .., em cảm thấy cũng đúng , bằng không một người con gái lại suốt đêm ngồi nhìn một người đàn ông ?”
Nguyên nhân lại máu chó đến như vậy
Mọi người xâu kết lại chuyện mà Dương Lê cùng Đường Nhược nói , trước sau suy nghĩ một lần , đại khái cũng hiểu ra chân tướng rồi.
“ Như vậy , hôn phu Lương gia của tiến sĩ Tào hiện tại ở đâu ?” Phan Đại Vĩ nghe xong thì hỏi Dương Lê.
Trước khi xảy ra tận thế thì Dương Lê cũng giữ chức cao trong quân đôi,trong giới ít nhất cũng có bàn tán một chút : “ Lương Phú Sinh nghe nói bị zombie cắn chết do cứu tiền sĩ Tào, trong phòng thí nghiệm bị bạn cô ấy cắn chết. Thi thể chắc đem đi hỏa táng rồi , hơn nữa còn có ba của Vệ Lam cùng ngày đó biến thành zombie cắn hết đội ngũ nhân viên y tế , bị một binh sĩ bắn chết …”
Nguyên lai đã máu chó còn thêm bi kịch tình yêu.
“ Nếu như không có vị hôn phu cản trở thì tiến sĩ Tào có thể quang minh chính đại ở bên Vệ Lam rồi.” Lưu binh gãi đầu hỏi.
Hồ Hạo Thiên vỗ đầu cậu một cái : “ Cậu không phát hiện buổi đầu tiên bọn ho gặp nhau à , Vệ Lam hoàn toàn không có ý tứ với người ta.”
Dương Lê gật đầu : “ Em cảm thấy dù chúng ta hoàn toàn không hiểu rõ chân tướng câu chuyện nhưng cũng không xê xích là bao nhiêu đâu .”
Lưu Binh tìm ra manh mối nói : “ Vậy cho nên không yêu thì giết !”
Phan Đai Vĩ tóm tắt lại nói : “ Là từ nhỏ lớn lên cùng nhau , cuộc tình tay ba đầy máu chó , anh yêu em , em yêu hắn , hắn yêu người khác !”
Mọi người : “ …”
Chú Phan, quả nhiên trên phương diện này có kinh nghiệm .
Biết được mối quan hệ tay ba phức tạp này , chúng ta làm sao giao dịch với tiến sĩ Tào đây.
Lưu Binh nói : “ Bắt Vệ Lam cởi hết mang đến cho tiến sĩ Tào?”
Phan Đại Vĩ lườm cậu ta : “ Lưu Binh! Cậu không nói không ai nói cậu câm đâu.”
“ Tuy nhiên ..” Hồ Hạo Thiên nói : “ Chúng ta có thể bắt đầu từ Vệ Lam.”
Dư Vạn Lý cũng gật đầu : “ Phụ nữ đối với người mình yêu sẽ không giữ lại bí mật đâu,chắc chắn Vệ Lam cũng biết rõ hết tinh thần lực của Tào tiến sĩ .”
Bạch Thất đem lời nói của mọi người suy nghĩ một chút , rồi so sánh với kiếp trước .
Vẫn cảm thấy có chút gì đó kỳ quái
Thứ nhất , hiện tai tiến sĩ Tào không có trực tiếp đem người sống đi làm nghiên cứu, vì sao lại biến thành tiến sĩ quái dị trong mắt mọi người . Thứ hai ,Vệ Lam sau hai năm cũng thuộc về tiến sĩ Tào.
Chẳng lẽ…
Hai người thật tương ái tương sát?
Bạch Thất hiện ra vài vạch đen trên trán, gạt bỏ những vấn đề không liên quan tới mình và Đường Nhược.
Mấu chốt là Vệ Lam , vậy thì kết giao với Vệ Lam,dù sao chỉ có cách này là được nhất .
Mọi người vội vàng nghĩ cách làm để kết giao với Vệ Lam .
Đàn ông mà , ngoại trừ tiền , quyền lực , phụ nữ , còn có hứng thú với tình yêu , thì không còn cái gì khác .
Vệ Lam không thiếu tiền , phụ nữ thì hình như anh tacũng không có hứng thú , còn có dị năng , dị năng anh ta hệ Kim , loại này mọi người hoàn toàn không am hiểu nên rốt cuộc buông tha.
Tốt rồi , xét đi xét lại , chỉ còn quyền lực.
Vậy giúp anh ta gặm nhắm Chu gia chắc là được.
Mọi người cứ như vậy ngồi thương lượng một chút mà hết cả buổi sáng.
Hai ngày nay mọi người đã quá lo lắng nên chưa có bữa ăn nào ngon cả.
Đường Nhược nói với mọi người về không gian của mình, đương nhiên sẽ không keo kiệt nữa .
Đối với bạn bè và người thân , cô và Bạch Thất chưa bao giờ keo kiệt , thế là lấy tất cả mọi thứ ra cho mọi người.
Bàn tròn lớn , ghế đẩu , nồi , chảo , thịt hải sàn và rau củ …
Mọi người đều bất ngờ nhìn chúng.
“ Cái này , cái này …” Lưu Binh cảm giác thanh xuân phấn khởi “ Đây quá thực quá đẹp quá xuất sắc , như nhà kho di dộng thật lớn !”
Đường Nhược nở nụ cười , tiếp tục bày đồ ăn ra : “Ừm , đây quả thật như một nhà kho cỡ lớn .”
Phan Hiểu Huyên nâng một ly đậu nành sữa nóng lên : “ Tiểu Nhược à , về sau có không gian của cậu thay thế rồi , cái của em như gỗ mục .”
“ Không có đâu .” Đường NHược cười lấy ra bộ quần áo đưa cho cô : “từ nay về sau bạn chỉ cần phụ trách xinh đẹp là được rồi , mấy việc như nuôi gia đình này giao cho tớ , trên thế giới này không có việc gì bằng việc mình yêu bạn , bạn chỉ cần dùng là được !”
“ Woa… lời nói này thật hay, ngọt chết tớ rồi !” Phan Hiểu Huyên cầm lấy quần áo Đường Nhược đưa nhìn một chút , rồi mở ra coi , rồi trực tiếp la lên : “ ah ah ah , cái này , cái này rất đắt , lúc trước tớ rất muốn mua nó , nhưng không có cơ hội đến cửa hàng .”
“ Thật vậy chăng , tớ cảm thấy nó rất hợp với bạn , chúng ta thật là tâm ý tương thông …”
“ Hãng này còn không , lấy ra lấy ra , nộp lên hết !”
“ Có ah, rất nhiều đấy .. ồ chị Lê, bộ này rất hợp với chị nè …”
“ Chị Lê , nhanh nhanh tới nhìn xem , cái này em mang thế nào ?”
“ Cái này nhìn rất đep , oa nhiều tới như vậy , chị đây cũng không khách khí chọn cách mình thích à nha, tiểu Nhược không được đau lòng à…”
“ Không có đâu , hai người cứ tự nhiên chọn …”
Ba cô gái qua lại trước mặt Bach Thất vào phòng thử đồ.
Con gái nào mà không thích trưng diện ăn mặc , cho dù tận thế rồi nhưng khi gặp đồ mình thích không thể nào từ chối được .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro