Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 109-114

Chương 109:  Ngưng tụ tinh thần lực.

Edit: Lymiu

Beta: Sakura

Thu thập một phen rồi ăn sáng.

Đã lâu rồi hai người chưa được uống nước đậu lành nóng hổi.

Hơn nữa Đường Nhược cũng đang hoài niệm bánh trứng.

Trước khi trong xe, cho dù cửa sổ xe toàn bộ đều đóng nhưng cũng sợ mùi thơm truyền đi khiến người khác phát hiện.

Bởi vì thời gian trong không gian của Đường Nhược là bất động nên những vật này vẫn bảo trì được độ nóng hầm hập.

Nhiệm vụ lần này  người quá nhiều , khó bảo toàn có người có dị năng đặc biệt, do đó phát hiện cô có chỗ kỳ quái. Cho nên hai người đều làm việc cẩn thận xử lý, giống như mọi người ăn một ít bánh bánh mì khô các loại đồ ăn khác.

Vì vậy lần này Đường Nhược cũng không có duy trì thói quen dưỡng sinh nữa, trực tiếp uống hai chén sữa đậu lành.

Bạch Thất cười cười nhìn cô.

Đường Nhược thoáng xấu hổ: “Anh không uống à?”

“Uh, muốn uống.” Bạch Thất nói xong thò người ra hôn lên miệng cô.

Đường Nhược: “…”

Hiện tại đều ăn cơm như vậy rồi hả? !

Vậy sau này còn có thể cùng ăn cơm thật ngon không !

Ăn sáng xong, Đường Nhược phóng ra tinh thần lực với phạm vi lớn cảm thụ một chút, nói: “Hình như đám người đội trưởng Hồ vẫn còn ở phía trên, trong đường cống ngầm vẫn trống trơn đấy.”

Bạch Thất nói: “Bọn mình tiếp tục đi lên phía trước, giữa đường lưu lại chút ít ký hiệu là được.”

Đường Nhược gật đầu.

Trong quá trình hai người đi lên phía trước, rốt cuộc bọn người Hồ Hạo Thiên đã tìm được lối vào cống thoát nước, hóa ra nó ở vị trí bên phải đường hầm, bị một khối đá rất lớn chặn lại.

Sau khi làm cho khối đá hóa cát, mọi người cùng nhau nhìn xuống cửa cống.

“Cao như vậy , làm thế nào mà nhảy xuống, sẽ không bị gãy tay gãy chân chứ?” Lưu Binh lời vừa mới dứt, Điền Hải dẫn đầu nhảy xuống.

Ở phía dưới lọt khá nhiều cát, cậu lảo đảo vài bước về phía trước theo quán tính rồi đứng vững vàng.

“Cái tính nôn nóng này.” mặc dù Lưu Binh nói như vậy nhưng cũng chuẩn bị nhảy xuống.

Phan Đại Vĩ thò tay cản lại: “Người ta gấp, cậu gấp cái gì, đợi ông anh đây làm cho cậu một cái thang cũng không muộn mà.”

Phan Đại Vĩ vứt bỏ ra hai hạt dưa hấu vào trong đường cống ngầm, cái mầm non nớt như dây leo hết sức nhanh chóng bao quanh miệng cống.

Nhưng trong chốc lát, một cái ‘dây thừng’ rắn chắc đến trong tay Phan Đại Vĩ .

“Được rồi, lần lượt xuống đi.”

Mọi người nhanh chóng từ dây leo trượt xuống đi.

Người cuối cùng là Phan Đại Vĩ, chỉ thấy dây leo trong tay ông vứt xuống rồi nhanh chóng dệt thành một cái lưới lớn.

Phan Đại Vĩ theo lưới chậm rãi rãi xuống.

“Không làm màu sẽ chết sao.” Hồ Hạo Thiên nhìn ông một cái, đi theo sau lưng mọi người đi về phía trước.

Điền Hải là người nhảy xuống đầu tiên thì đã phát hiện Bạch Thất lưu lại dấu hiệu cùng với phương hướng bọn họ đang đi, nên trong lòng cậu thấy an tâm cứ đi về phía đó.

Đằng sau người cũng nhìn thấy hai cái chữ ‘Tùy tiện” to cùng với mũi tên, nên cũng đi theo hướng mũi tên chỉ.

” Dưới tình huống có điều kiện, lại để cho ông anh đây ra oai tí, không thể sao.” Phan Đại Vĩ kéo lấy cái lưới thật dài, đuổi kịp tốc độ của đội ngũ.

Nhưng mà lúc tới giữa đường, mọi người thật sự bị sốc bởi cảnh tượng những gì họ đã thấy.

Phía trước tựa như một cái lò sát sinh lớn, bốn phía đều là máu khô.

Bọn họ có thể tưởng tượng được tình cảnh đẫm máu lúc ấy, do đó có thể làm cho ở đây máu chảy thành sông.

“Tình huống như thế nào mà, thây ngang khắp đường.” Lưu Binh nói xong rồi bịt mũi lại.

Ngày hôm qua khối băng đã tan hết chỉ còn lại thi thể con chuột huyết nhục mơ hồ.

Hồ Hạo Thiên cẩn thận ngồi xổm xuống nhìn nhìn: “Những cái này không phải Zombie, nhìn xem như là thi thể con chuột.”

La Tự Cường nói: “Tiểu Bạch dùng  cối xay thịt cỡ lớn sao? Làm thế nào để cho nó biến thành bộ dạng như vậy.”

Hồ Hạo Thiên nhìn xem, nghĩ ngợi một lát thì đã hiểu tiền căn hậu quả, hướng mọi người giải thích nói: “Hẳn là đóng băng trên diện rộng sau đó vỡ tan ra.”

Mọi người nhìn qua một đường huyết nhục kéo dài, đều có chút cảm khái.

Hóa ra dị năng của Bạch Thất đã cường đại đến mức này.

Thật sự có thể dùng ‘Đóng băng vạn dặm’ để hình dung.

Quả nhiên là dị năng giả tuyệt đỉnh trong đám người tuổi trẻ.

“A Hải, xem đi, anh Bạch của cậu lợi hại như vậy, đừng nói một cái đường hầm sập, cho dù một ngọn núi sâp thì anh ta sẽ không sao cả.” Lưu Binh vỗ bả vai Điền Hải rồi nói.

Điền Hải nhìn xem con đường máu không thấy đích kia, nghiêm túc gật đầu: “Vâng.”

Sau đó trong lòng yên lặng tự nói với mình: Dị năng anh Bạch đã cường đại như vậy rồi, mình nhất định phải đuổi kịp bước tiến của anh, không thể vướng víu kéo chân anh.

Ba người Hồ Hạo Thiên sử dụng dị năng hệ Thổ, chôn hết những cái huyết nhục ở dưới đống cát.

Bằng không thì loại hình ảnh buồn nôn này, thật sự không muốn đi qua.

Phía trước Đường Nhược vàBạch Thất chạy tới một cái miệng cống.

Đường Nhược nhìn nhìn nói: “Chúng ta còn muốn tiếp tục đi lên phía trước sao?”

Bạch Thất nhìn nhìn phía trên: “Chúng ta từ phía trên đi ra ngoài.”

“Vâng.” Vì vậy Đường Nhược nhìn xem Bạch Thất xuất ra băng tinh đến ở trên tường làm ký hiệu, ra hiệu bọn họ đã từ phía trên cửa động đi ra ngoài..

Bọn họ leo thang mở ra nắp cống bên trên.

Mênh mông cỏ khô héo.

“Lửa thiêu không sạch, gió xuân qua lại mọc” đã không thể dùng ở trên đám cỏ này, bởi vì Bạch Thất biết rõ, những rễ cỏ này đã héo rũ tử vong.

Sang năm xuân gió thổi qua, có lẽ ở đây là cả vùng cát vàng.

Bạch Thất xoay người một cái rồi nhảy lên, sau đó kéo Đường Nhược lên.

Hai người nhìn nhìn, phát hiện mình đã đi tới chân núi.

Đại khái bọn họ theo cống thoát nước vòng quanh cái núi này nửa vòng, vây quanh chỗ chân núi.

Giữa trưa ánh mặt trời chiếu thẳng đến, vô cùng chói mắt.

Cũng may hiện tại ban ngày thời tiết chuyển mát, ánh mặt trời mãnh liệt chiếu xuống cũng không có cảm giác nóng bỏng.

Bạch Thất từ trong túi lấy ra một cái thảm mỏng phủi trên mặt đất: “Giữa trưa, chúng ta ăn cơm trưa trước đi.”

“Vâng ạ” Đường Nhược nói xong từ trong không gian lấy ra đồ ăn.

Trước khi đi theo đoàn đội, hai người cùng với  Điền Hải cũng chỉ ăn các loại mì phở, đêm qua ăn một ít đồ ăn nhà nấu chưa đã nghiện, cho nên Đường Nhược trực tiếp lấy ra bốn món một canh ra, rau xanh xào tôm, cá hấp, thịt kho tàu, nấm hương xào cải thìa cùng với canh trứng cà chua.

Đợi cơm nước xong xuôi hết rồi, hai người ngồi ở thảm chờ mọi người trong đoàn xe.

Nhưng bọn họ cũng không biết đối phương có thể tới hay không, do chỗ này mênh mông bát ngát nên không thể làm ký hiệu được, vậy nên ở chỗ này chờ thêm một chút.

Trong lúc đợi, Bạch Thất dạy  Đường Nhược một ít phương pháp sử dụng dị năng.

Kiếp trước, anh không có xem qua dị năng hệ tinh thần , cũng không thể phán đoán ra tiêu chuẩn, chỉ có thể tổng kết phương pháp sử dụng dị năng hệ Băng cho cô.

Bởi vì dị năng hệ Băng trước mắt mà dị năng giả biết đến cũng chỉ có vài cái loại công kích, nhưng Bạch Thất có kinh nghiệm hơn người khác ba năm nên biết về sau dị năng giả nghiên cứu ra khá nhiều loại công kích khác nhau..

Ví dụ như ngày hôm qua anh đóng băng, rồi trống rỗng thành kiếm…

” Không phải Tinh thần lực của em có thể hóa thực thể sao, cho nên em cũng có thể thử xem, có thể trực tiếp ngưng tụ ra thật thể, vd như gậy gộc hoặc quả cầu.”

Sở dĩ Bạch Thất có đề nghị như vậy là vì anh trông thấy tinh thần lực của Đường Nhược có chút kỳ quái, mỗi lần thấy cô vốc nước biến ảo thành một loại hình dạng thì đã cảm thấy Tinh thần lực của cô không đơn giản chỉ thuộc về một loại phạm trù cảm giác nữa rồi.

Các khống chế và nắm chắc lực lượng , Bạch Thất đã giảng hết những gì mình biết cho cô.

Đường Nhược chăm chú nghe, lúc Bạch Thất giải thích thì cô có dùng tay ngưng tụ tinh thần lực.

Không có loại quả cầu nước cụ thể nên Bạch Thất không nhìn ra thứ gì trên tay Đường Nhược.

Nhưng thấy cô nghiêm túc tìm tòi thì Bạch Thất cũng không hề nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi ở bên cạnh cô.

Chương 110:  Kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn.

Đã qua hơn nửa giờ, đồ vật trong tay Đường Nhược chưa hiện ra cụ thể, mà trán của cô cũng đã lấm tấm mồ hôi.

Tiếp qua một giờ, Đường Nhược thả tay xuống: “Hình như không chưa được.”

Vẫn không thể thực thể hóa tinh thần lực.

“Từ từ sẽ được.” Bạch Thất đưa nước tới, rồi dùng khăn tay lau mồ hôi cho cô.

Đường Nhược ọt ọt uống nước, đột nhiên dừng lại một chút nói: “Đám người đội trưởng Hồ đến rồi.”

Bạch Thất nhíu mày lại: “Cảm nhận được?”

Đường Nhược gật đầu.

Bạch Thất nói: “Vậy em lấy ra mấy thi thể chuột thu thập được đi.”

Đường Nhược khó hiểu: “Sao phải lấy ra?”

Bạch Thất mở ra bản đồ nhìn nhìn: “Đợi lát có lẽ có tác dụng, bằng không thì đến lúc đó tự nhiên lấy ra, không tốt lắm.”

Vừa nói như vậy, Đường Nhược cũng hiểu rõ rồi.

Trước kia trong đoàn đội thì hai người chưa từng lộ ra mình có dị năng Không gian, hiện tại nếu đột nhiên từ không gian lấy ra một túi thi thể con chuột, hoặc về sau lại cầm ra mà mọi người hỏi tới cũng khó giải thích.

Bí mật đã có ý định giấu thì phải giấu đến cùng.

Đường Nhược lấy thi thể con chuột từ không gian ra, hai người cứ tiếp tục chờ đợi mọi người đến.

Đã qua gần nửa giờ, nắp cống đã bị người từ dưới mở ra.

Cái đầu nhô ra đầu tiên chính là Điền Hải.

Đường Nhược nhìn thấy Điền Hải thì vui vẻ phất tay: “A Hải, ở đây ở đây.”

“Chị.” Điền Hải cũng rất vui, lập tức nhảy lên rồi chạy tới nhìn cô từ đầu tới chân, “Chị, anh Bạch, hai người không có việc gì thật tốt quá.”

“Không có việc gì không có việc gì, bọn họ đâu rồi, mọi người không sao chứ?”

Điền Hải nói: “Chúng ta cũng không có việc gì.”

Đang nói, mọi người trong đoàn xe từng người đều từ phía dưới leo ra.

Hồ Hạo Thiên nhìn xem Đường Nhược – Bạch Thất sạch sẽ, tốt hơn nhóm người mình bị chôn trong cát cả đêm rất nhiều, không cam lòng chậc chậc nói: “Hai người rất xấu nhé, rõ ràng hai nguời vụng trộm trốn đến thế giới hai người , không mang theo mọi người thì thôi đi nhưng tại sao không mang theo vợ chồng chúng tôi!”

Phan Đại Vĩ nhìn Hồ Hạo Thiên: “Điều đó nói nên chân cậu quá ngắn, không chạy nhanh như Tiểu Bạch.”

Hồ Hạo Thiên nổi giận: “Chú khoan hãy nói, nếu không phải chủ ý cùi bắp của chú, cái gì mà cứ cầm súng bắn,  như vậy đã không sập.”

Phan Đại Vĩ nói: “Ông anh tôi cũng không có nổ súng mà, hơn nữa đường hầm là giao thông đầu mối then chốt thế mà bắn một phát đã sập rồi, chất lượng công trình này chắc được làm từ chất liệu yếu kém, lãng phí lao động tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân.”

Hồ Hạo Thiên đạp Phan Đại Vĩ một cước: “Chú không biết nghĩ à, trước khi tận thế đã mưa to hơn ba ngày sau đó bị mặt trời soi hai tháng, cộng thêm lâu năm không tu sửa cho dù công trình tốt đến mấy cũng sập!”

Dư Vạn Lý ồ lên một tiếng nói: “Hồ đội vừa nói như vậy, tôi mới nhớ tới, đã hơn hai tháng không có mưa nha, chúng ta đi thẳng một mạch trong cống nước mà chả thấy tí nước nào.”

“Nguồn nước sắp cạn hả?” Lưu Binh nói.

Hồ Hạo Thiên nói: “Không biết, dù sao có nguồn nước thì cũng không thể dùng để uống rồi, phải trải qua căn cứ xử lý đặc thù.”

Căn cứ nghiên cứu một ít công nghệ cao, bọn họ cái gì đều không hiểu nên cũng không tiếp tục thảo luận nữa.

Kế tiếp liền là vấn đề đi nơi nào.

“Bọn Vệ Lam nghĩ chúng ta đã chết trong đường hầm nên không tới cứu chúng ta ư?” Lưu Binh nói.

Hồ Hạo Thiên quan sát bốn phía mênh mông toàn cỏ dại “Hiện tại chúng ta đã lên đây, cho dù anh ta muốn tìm thì chắc cũng chẳng thấy.”

Bạch Thất ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút: “Chúng ta phải được tìm một chỗ qua đêm, buổi tối ở đây không an toàn.”

Cho dù không có Zombie, ai biết sẽ có các loại rắn, côn trùng, chuột, kiến gì không.

Cách nhà máy điện hạt nhân càng gần, những vật này càng biến dị.

Mọi người nghe Bạch Thất nói như vậy rồi, cũng đều gật đầu, đi tới chỗ xa hơn dưới chân núi đi đến.

Đi phía trước bước vài bước, chợt nghe được sau lưng lại  “Đùng!” một tiếng,  “Rầm rầm rầm!” Không ngớt truyền đến khiến mọi người ở chỗ này đung đưa, ngồi chồm hổm xuống.

“Lại làm sao vậy, động đất?” Lưu Binh nhìn xung quanh, cho dù ổn định lại rồi nhưng cũng không dám đứng lên.

Bạch Thất ôm Đường Nhược cũng nhìn phía sau lưng một chút: “Chắc đường hầm lại sập  nữa rồi.”

Những người khác nghĩ nghĩ, cũng hiểu tại sao.

Trước đó rất nhiều đá bị bọn họ biến thành cát hoặc dời đi, kỳ thật cũng đã lung lay sắp đổ rồi. Nếu như bên ngoài quân đội lại đào hầm thì chắc chắn sẽ sập lần nữa.

Mà chính như mọi người đã nghĩ, giờ phút này chính xác mặt Vệ Lam đen thành đáy nồi: “Tại sao có thể như vậy, lúc nào mới có thể khai thông lại con đường.”

Dẫn đầu dị năng giả hệ Thổ nói: “Không được, cho dù chúng tôi có nhiều người, muốn khai thông con đường này cũng phải mất một tuần lễ, đường hầm quá dài rồi, chúng ta vẫn nên đổi một đường khác đi qua.”

Vệ Lam nói: “Vậy người ở bên trong phải làm sao bây giờ?”

Dị năng giả hệ Thổ nói không ra lời.

Chuyện này không liên quan đến người thân, bạn bè cua anh ta…

Hơn nữa những gì nên làm thì anh ta đã cố gắng làm rồi, anh ta không hề vi phạm lương tâm mình.

Vốn cũng không phải do anh ta làm cho đường hầm sập đấy.

Sĩ quan phụ tá đứng ở một bên nghiên cứu tình hình bên dưới, khuyên nhủ: “Nhiệm vụ nhà máy điện hạt nhân mang trọng đại, trung ương vẫn chờ tin tức của chúng ta nên không thể lãng phí thêm thời gian.”

Nhưng cũng không thể trắng trợn bảo Vệ Lam thấy chết mà không cứu, đành phải lại nói tiếp: “Chúng ta phái vài đoàn đội  ở chỗ này tiếp tục đào móc, bằng không thì nhiều người như vậy chờ ở chỗ này cũng không phải biện pháp.”

Nhưng nếu một mình ở chỗ này đào bới, thì cũng không khác gì đưa dâng thức ăn tận miệng con muỗi.

Đối mặt với lợi ích lớn thì Vệ Lam không có khả năng chỉ lo lợi nhỏ ích.

Đành phải nghiêm túc hỏi thăm người dị năng giả hệ Thổ kia lần nữa: “Thật không có biện pháp sao?”

Dị năng giả hệ Thổ nói: “Trước kia đào một ngày, cũng mới đào được 100m , hôm nay lại sập lần nữa, may mà nhóm bọn ta đều chạy nhanh, bằng không thì chúng tôi cũng đã bị lấp vào rồi.”

Sĩ quan phụ tá nói: “Cái này đường hầm tổng  2000m, tiếp tục như vậy một tuần lễ cũng chưa chắc đào xong, cho dù một tuần lễ đào xong thì bọn họ cũng đã không còn …”

Vệ Lam trầm mặt lại, sau đó đi gọi Tào mẫn tới.

Đẩy cô đứng trước cửa hầm, anh nói: “Cảm thụ lại một lần, có phát hiện dấu hiệu sinh mệnh gì không ”

Đoàn đội Tùy Tiện là do Vệ Lam gọi vào, đường hầm sập rồi bọn họ bị vùi lấp ở dưới đất, hôm nay sống chết không rõ, còn mình lại bỏ đi…

Vệ Lam càng nghĩ thì trên người anh càng lạnh lẽo hơn.

Đã từng, anh cũng như vậy.

Bảo Lương Phú Sinh là bạn thân đi vào cứu người, còn mình ở bên ngoài đánh Zombie yểm hộ cho anh ta.

Thế nhưng mà nào biết đâu rằng…

Tiến sĩ Tào cố gắng cảm thụ rồi sau đó thò tay cầm tay Vệ Lam : “Vệ Lam…”

Vệ Lam nhìn tay Tào Mẫn rồi lại ngẩng đầu nhìn cô, rút tay cô ra: “Có dấu hiệu sinh mệnh sao?”

Tiến sĩ Tào lắc đầu.

Vệ Lam hít sâu một hơi, ổn định lại tinh thần, chậm rãi bình phục tâm tình.

Hồi lâu sau mới nói với sĩ quan phụ tá: “Thông báo xuống dưới, đường hầm sập đổ, toàn đội theo phương hướng khác trực tiếp vòng đi qua.”

Trong tận thế phải học được buông tha cho rất nhiều thứ.

Thậm chí là nhân tính…

Nếu như không muốn đi cải biến.

Vậy cái thế giới này sẽ khiến mình đầu rơi máu chảy.

Về sau, mình có muốn hay không đều phải học được cách thích ứng.

Thuyết tiến hoá luôn luôn nhắc nhở lấy bọn họ: kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn.
Chương 111 : Căn cứ nhỏ (1)

Edit: Pethuong

Beta: Sakura

Ở phía bên kia chân núi Đại Sơn có một đoàn người đang đi bộ họ vừa đi vừa phân tích vị trí.

Bạch Thất cầm trên tay tấm bản đồ , nhưng trên bản đồ không có nói chi tiết về ngọn núi này . Mà chỉ vẽ sơ một số con đường và thôn xóm thôi.

Bọn họ đành đi theo phương hướng của mặt trời mà phán đoán vị trí đóng quân của quân đội .

“Không có xe thật là không tốt ,chúng ta phải đi bộ .”

“Cậu nói nhảm vậy, trong đây cậu là người đi nhanh nhất.”

” Đội trưởng Hồ, tại sao anh luôn nhắm vào tôi ! ”

” Haha , ai kêu cậu đáng yêu , ai kêu tôi luôn tốt với cậu .”

Mặt trời dần dần ngã về phía tây , bóng của đoàn người kéo dài trên mặt đất .

Tuy nhiên , dù mọi người không có xe nhưng không một ai có ý kiến, tất cả đều là vật ngoài thân, miễn sao mọi người bên nhau không thiếu một ai là tốt rồi .

Mọi người vẫn hào hứng đi về phía trước , nhưng họ càng đi càng thấy nóng, càng đi càng thấy hoang vu …

Đi khoảng chừng hai tiếng nhưng vẫn không thấy có một bóng người nào .

Hồ Hạo Thiên dùng ống dòm nhin về phía trước , rồi nói với Lưu Binh : ” Cậu đi lên phía trước dò xét thử xem.”

Lưu Binh : ” Hồ đội, anh nhìn thấy cái gì à?”

Hồ Hạo Thiên buông ống dòm xuống: ” Tôi không nhìn thấy gì cả , nhưng trong lòng cảm thấy chút không ổn, nên mới nói cậu lên phía trước xem thử .”

Lưu Binh : “……”

Cho rằng mọi chuyện đều nằm trong tay lãnh đạo đâu rồi !

Tuy nhiên đây là vấn đề chỗ ở qua đêm cho mọi người thì Lưu Bình rất tình nguyện chạy về phía trước .

Còn những người khác từ từ châm rãi đi về phía trước

Phan Hiểu Huyên bắt đầu dò xét trong không gian của mình một chút, rồi nói với mọi người : ” Ở đây tôi chỉ có hai cái lều, tất cả mọi thứ đều nằm trong xe hết rồi , nếu không tìm được chỗ ngủ , mọi người phải chen chúc với nhau thôi.”

Bây giờ nguyên đội có tới mười một người , mà chỉ có hai cái lều quả thật không đủ.

Dù chen nhau ngồi ,hay đứng.

Chen thế nào …

Cũng không đủ.

Hơn nữa bây giờ đang ở ngoài có Zombie chạy đầy đường, mặc dù có phòng bị như thế nào cũng không ổn.

Bạch Thất cầm bản đồ trên tay nhìn kĩ hơn : “Nếu chúng ta không đi sai phương hường , thì chắc sẽ có thôn xóm gần đây.”

La Tự Cường lấy tay che mắt nhìn lên mặt trời : ” Mọi người nói xem, có khả năng mặt trời mọc hướng tây lặn ở hướng đông không?”

Hồ Hạo Thiên rủa một tiếng nói  : ” Tiểu La , có phải cậu bị lây bệnh thần kinh của Lưu Binh rồi phải không ?”

La Tự Cường nhìn kim nam châm la bàn không ngừng chuyển động trên tay của Dư Vạn Lý : ” Tôi cảm thấy cái la bàn này không chính xác , cho nên không thể dùng vật này mà phán đoán được.”

Bạch Thất nói : ” Từ lúc tận thế , từ trường trên mặt đất quả thât mạnh lên rất nhiều lần , vì vậy có nhiều thiết bị hàng không đều không thể dùng được.”

Hồ Hạo Thiên  nói : ” Vậy làm sao bây giờ, đi ra ngoài dễ bị lạc đường vậy làm thợ săn tận thế kiểu gì đây.”

Bạch Thất khẳng định nói  : ” Nhưng mặt trời mọc hướng đông và lặn về phía tây sẽ không thay đổi.”

Tận thế ba năm kiếp trước mà anh cũng chưa nghe về sự chuyển hướng của trái đất.

” Chúng ta có nên tiếp tục đi về phía trước?”

” Có.”

Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, đi được nửa giờ , Lưu Bình cũng quay trở về .

Khi thấy cậu quay trở về ,mọi người đều nhất trí cảm nhận phương hướng của cậu ta khá tôt, quả nhiên rất hợp với dị năng hệ Tốc độ .

“Phía trước có ánh đèn, chắc có người ở, giống như là một căn cứ nhỏ .” Lưu Bình vừa thở hỗn hền vừa nói, miệng uống ngụm nước lớn .

Mọi người liếc nhìn nhau .

Hồ Hạo Thiên kỳ quái nói : ” Nơi này có căn cứ ?”

Phan Đại Vĩ cũng ngạc nhiên nói:”Nếu có căn cứ thì tại sao không tham gia vào nhiệm vụ nhà máy hạt nhân ?”

Mọi người suy đoán mãi không ra.

Bạch Thất nói : ” Chúng ta đi nhìn thử thì biết.”

Mọi người đều gật đầu .

Sau đó mọi người đều đi theo sau Lưu Bình.

Quản chi nó là căn cứ hay là thôn Zombie , chỉ cần có chỗ qua đêm là được ..tất cả đều tốt hơn là phải qua đêm ở nơi này .

Đi theo Lưu Bình khoảng một giờ , đến khi trời hoàn toàn tối hẳn thì mọi người mới tới được nơi mà Lưu Bình gọi là “căn cứ” .

Một thôn xóm nghèo nàn được bao quanh bởi nhiều xe cũ và phụ tùng ô tô , lều vãi cũ nát , thậm trí còn có vài tấm ván gỗ hư dựng tạm thành căn cứ ,

Trên gò đất bên cạnh đống lều .Có thiếu niên gầy gò đang đứng ở đó.

Trông thấy Bạch Thất cùng mọi người đi tới ,nó nhanh chóng nhảy khỏi gò đất rồi chạy về phía trong .

Mọi ngươi quay lai nhìn nhau.

Nhóm mình vừa mới tới mà, vì sao đối phương lại không quan tâm mà ngược lai chay đi ?

Nhưng Bạch Thất biết nó chay đi thông báo cho người phụ trách ở đây.

Kiếp trước anh thường qua lại mấy căn cứ nhỏ kiểu này thậm chí cả mấy kiểu trại tập trung cho nên anh khá quen thuộc kiểu quy cũ này.

Cho dù ở căn cứu nào cuungx đều phải giao nộp phí tiến vào, đây cũng là lí do tại sao anh bảo Đường Nhược lấy thi thể con chuột ra.

Nếu muốn qua đêm ở nơi này thì những vật nàyđược sử dụng như tiền tệ .

Quả nhiên chỉ trong chốc lát đứa bé mang theo người đàn ông trung niên vạm vỡ.

Người trung niên đánh giá mọi người một phen, cũng không hỏi họ từ đâu tới mà chỉ nói : “Mười một người ,tổng cộng mười tám cân thịt.”

Mọi người đang còn mơ hồ thì đã thấy  Bạch Thất lấy balo xuống ,từ bên trong lấy ra gói to đưa cho họ , nói : ” Một ngôi nhà dân .”

Người trung niên nhìn nhìn phía trong , ước lượng sức nặng gói đồ rồi nói : ” Vào đi.”

Bạch Thất ôm Đường Nhược đi theo sau người trung niên.

Thấy thế mọi người đều đi theo .

Ban đầu chỉ là ngôi làng nhỏ  tầm khoảng hai mươi hộ dân, tất cả nhà đều được xây bằng đá .Nhưng sau này thêm người nên đành phải chồng rơm rạ thành nhà mà ở .

Trên đường thấy nhiều người đang ngồi rửa một số rễ cây không biết tên đào được ở phía ngoài.

Nước đã đục không thấy đáy , sau tẩy rửa xong họ lại lấy nước lọc lại rồi lấy nước nấu rễ cây .

Tận thế chưa tới ba tháng.

Người nơi này đã thành bộ dáng như thế này.

Mọi người cùng nhau đi tới , tựa hồ đi vào nơi hoàn toàn xa lạ khác với thế giới họ.

Trước kia cuộc sống của bọn họ và nơi này đều khác nhau quá xa.

Người đàn ông trung niên làm như không thấy bọn họ nhìn xung quanh ,mà trưc tiếp mang họ tới một căn nhà bình thường : ” Đêm các người ở lại đây .”

Sau khi đàn ông trung niên đi thì Hồ Hạo Thiện đi quanh đánh giá căn nhà .

Ngôi nhà trệt làm từ đá , bên ngoài có một sân nhỏ  bên trong có hai gian phòng..

Trong nhà hoàn toàn không có gì , mỗi phòng chỉ có một cái giường.

Nhưng dù sao như vậy cũng tốt hơn là ngủ ở những ngôi nhà rơm bên ngoài .

Sau khi Hồ Hạo Thiên trở về , mọi người nghi hoặc hỏi Bach Thất : ” Vừa rồi cậu đưa cái gì thế .”

” Thi thể của con chuột .” Bạch Thất ôm Đường Nhươc ngồi lên cái giường duy nhất trong phòng.

Mọi người nhớ tới một ít thịt vụn trong đường cống ngầm thì lập tức hiểu ra.

” Họ ăn mấy con chuột kia?”

” Đúng .”

“ Mấy con chuột bị biền dị mà, thịt của nó không bị nhiễm virut sao.” Lưu Binh hỏi.

Chương 112: Gác Đêm

Bạch Thất : “ Chúng ta cũng biến dị , cho nên chúng ta không bị trúng độc.”

Lưu Binh :” …”

Nghĩ  ngược lại , quả thật đúng như vậy …

Bọn họ đều có dị năng , dị năng còn thể lên cấp nên cũng không khác gì biến dị cả.

Bọn họ cũng không định ở lâu dài, cho nên bọn họ đi ngủ sớm rồi dậy sớm , đi tìm Vệ Lam sau đó cùng tụ hợp với quân đội .

Bạch Thất mang theo Đường Nhược ra ngoài sân ngủ.

Vấn đề này làm Hồ Hạo Thiên khó hiểu :” Vợ chồng cậu da thịt mềm mại ra ngoài ngủ cho muỗi cắn à ?”

“Uh .” Bạch Thất .” Nhớ phải trả phí bảo vệ.”

Lưu Binh ngồi xổm xuống giúp đỡ Bạch Thất dựng lều ,cậu nhìn người trong thôn này , luôn khó hiểu : “Vì sao bọn họ không nương nhờ vào quân đội.”

Bạch Thất bên cạnh đáp : “ Bọn họ đều cho rằng nếu đi ra ngoài còn chưa kịp tới chỗ quân đội thì đã chết trong tay bọn Zombie rồi.”

“Nhưng cứ thế này , bọn họ chống đỡ được bao lâu đây?” Đường Nhược thắc mắc  , cứ như thế này bọn họ chống đỡ đươc bao lâu , một tháng hay một năm?

Bạch Thất nói  : “ Mỗi người đều có cách sinh tồn riêng của họ, nhiều người nghĩ rằng cách này quả thật không tốt ,nhưng đối với bọn họ đó là cách tốt nhất rồi .”

Mọi người gật đầu đều hiểu.

Như xã hội trước kia của cô, đại khái người có tiền không hiểu những người nghèọ hai bàn tay trắng còn đẻ lắm con, những người nghèo họ càng không hiểu tại sao những người làm quan đều có công việc thu nhập ổn định lại còn đi tham nhũng.

Bọn họ sống những nơi khác nhau thì nhận nền giáo dục khác nhau , tuổi thơ họ không giống nhau  nên có khái niệm về cuộc sống và mọi thứ đều không giống nhau.

Bạch Thất lại nói tiếp : “ Không phải tất cả căn cứ nào cũng sẽ thu nhận người ,lực lượng không đủ ,tài nguyên thì có hạn, vì vậy xã hội đang tiến hành đào thải lần nữa.”

Đường Nhược nói : “ Vậy cho nên khi muốn vào căn cứ thì nhất đinh phải nộp phí theo quy định ?”

“Đúng.”

Cho dù quy định này đúng hay sai thì bọn họ cũng không thể nói gì.

Không thể nói bọn hắn làm sai . Tất cả đều do thời thế bắt buộc.

Đến khi chỉ còn lại hai người , Đường Nhược dựa vào ngực Bạch Thất hỏi : “ Tại sao chúng ta phải canh giữ ở đây, tối nay sẽ xảy ra chuyện gì sao ?”

Bạch Thất vuốt mặt cô nói  “ Trong thôn này toàn là người nghèo khó , mà chúng ta ai ai cũng đeo balo , bọn họ sẽ nghĩ chúng ta là người giàu có , chúng ta không thể không phòng bị được.”

Bạch Thất hôn lên trán cô nói  : “ Ngủ đi , bằng không tối nay ồn ào , em không có thời gian nghỉ ngơi .”

Đường Nhược : “ Anh cũng ngủ đi , em có tinh thần lực , cho dù ngủ em vẫn cảm thấy được .”

“ Ừm. “ Bạch Thất vẫn tiếp tục ôm cô nói : “ Tiểu Nhược , cho dù có xảy ra chuyện máu tanh gì , em không cần sợ hãi .”

Đường Nhược ngừng một chút , rồi nhẹ nhàng đáp : “ Vâng .”

Chim có thể vì thức ăn mà chết .

Chim có thể vì thức ăn làm bất kì điều gì , huống chi là con người vì thức ăn họ quả thật sẽ liều mạng .

Đường Nhược nhắm mặt lại ,dựa vào ngực Bạch Thất.

Xuyên tới này cô gặp được Bạch Thất , khiến cô rất cao hứng .

Quả thật cô không thích cái thế giới lạnh lùng máu tanh này chút nào.

Nhưng  chuyện trên đời đều không chiều theo lòng người  , nếu cho cô lựa chọn thì cô vẫn muốn đến nơi này , gặp được Bạch Thất , sau đó cùng anh sống thật tốt.

Ngủ thẳng tới hai giờ sáng , Đường Nhược nghe một ít tiếng động .

“ Anh Thủy , nhìn bọn họ gọn gàng sạch sẽ , dường như bọn họ rất lợi hại , chúng ta làm như vậy  không có vấn đề gì sao ?”

“ Không có vần đề gì đâu, bọn họ đã ngủ sâu rồi , chỉ cần đi qua cho họ một dao là được …”

“ Tôi , chúng ta chỉ cần cầm balo đi là đươc rồi .. tại sao phải giết người .”
“ Làm như  vậy để bọn họ không khai bí mật của chúng ta ra !”

Không lâu sau , Bạch Thất mở mắt ra , rồi nhìn Đường Nhược hôn lên môi cô : “ Không cần phải sợ .”

Đường Nhược gật đầu.

Bạch Thất ôm Đường Nhược ngồi dậy , chờ bọn người kia tới ,

Từng bước từng bước , hai người kia dần tiến gần hơn .

Bach Thất ngưng tụ băng tinh trên tay tùy thời bắn ra , nhưng ở bên ngoài người đàn ông đột nhiên “ah” một tiếng .

Chỉ thấy hai người kia bị che miệng , rồi bị kéo đi.

Đường Nhược nhìn Bạch Thất , Bạch Thất nghiêng đầu lắng nghe một lát rồi thu băng tinh trong tay lại .

Đường Nhược lập tức phóng tinh thần lực xem bọn họ xảy ra chuyện gì .

Người kéo bọn hắn  không ai khác chính là người đàn ông trung niên đã đưa bọn họ vào trong thôn .

Ông ta rất nhanh kéo hai người nọ ra cửa thôn .

“ Bộp “ , người trung niên ném bọn họ xuống rồi cho bọn họ một cái tát  : “ Hơn nửa đêm các người không ngủ , đang làm gì đó .”

“ Nguyên …anh Nguyên … chúng ta chỉ muốn …”

Người đàn ông trung niên lại tát bọn họ rồi nói : “ Nghĩ cũng đừng nghĩ tới , đều cút về ngủ cho tao , về sau còn làm chuyện như thế này , tao sẽ chặt hết tay chúng mày đi.”

“ Nhưng mà … những người kia … đều từ bên ngoài tới chắc chắn có rất nhiều thứ , hôm nay chúng ta đã không có cái gì ăn rồi , những vỏ cây rễ cây chúng ta đào lên đều hư hết rồi , nếu cứ như vậy chúng ta sẽ chết đói mất !” Anh Thủy ôm mặt tranh thủ cơ hội giải thích , nếu trưởng thôn tham gia thì càng tốt . “…”Hơn nữa bây giờ là nửa đêm , mọi người sẽ không biết…”

Người đàn ông trung niên nghe xong lời này thì cầm lấy con dao trong tay anh Thủy ra đâm vào cánh tay hắn nói  : “ Tao – Trương Hồng Nguyên tuy không đọc nhiều sách vở  nhưng cũng biết cái gì gọi là thỏa thuận , tao đã thu thịt của bọn nó , nên phải bảo đảm cho họ! Nếu như mày có năng lực  thì cũng đừng làm gì trên địa bàn của tao , chờ bọn họ ra khỏi thôn này  thì bọn mày muốn chém giết cướp đồ vật gì đều được .” Nói xong nhanh tay rút con dao ném xuống chân anh Thủy

Anh Thủy nghe thấy vậy ôm lấy cánh tay đau đớn run rẩy  …  lúc Trương Hồng Nguyên dùng dao đâm vào cánh tay hắn , thì có người phía sau bịt miệng hắn , cho dù đau đến chân run rẩy  nhưng hắn không thể phát ra tiếng nào .

“Giam bọn họ lại .” Trương Hồng Nguyên nói xong thì xoay người đi về phòng của  mình.

Đường Nhược nói tất cả mọi chuyện cho Bạch Thất nghe .

Ánh mắt Bạch Nhất khẽ động , ôm lấy cô mà nói  : “ Không cần chúng ta động thủ , vậy chúng ta tiếp tục ngủ .”

“ Vâng.” Đường Nhược cảm thán người đàn ông trung niên một cái , tiếp tục dựa vào người Bạch Thất ngủ .

Bởi vì buổi tối cô thường rất bận rộn , trong không gian hoa quả đều đã chín hết, lúc trước cô ngủ gần tiến sĩ Tào nên cô không có tiến vào , thời gian khác cô đều vào không gian thu hoạch , còn phải múc nước tích trữ để  mai này có mà dùng, bởi vì cô cung cấp mước cho cả đoàn xe  cho nên mỗi ngày cô phải tích nước rất nhiều.

Nhưng cũng may gần đây tinh thần lực cô tiến bộ rất nhanh , cho nên làm việc này không tốn nhiều công sức .
Chương 113: Bữa ăn xảy ra chuyện à?

Edit: Pethuong

Beta: Sakura

Đối với mọi người mà nói , so với việc trước đây đứng ngủ thì viêc được nằm ngủ quả thật tốt hơn , mặc dù nơi khá đơn sơ nhưng bọn họ khá hài lòng rồi.

Vì thế tối hôm qua mọi người đều ngủ rất ngon ,mọi người rời giường tinh thần đều rất sảng khoái.

Mọi người rửa mặt , bắt đầu ăn sáng

Mọi người ăn sáng  xong liền chuẩn bị lên đường.

Hôm qua bọn hắn đã xem kỹ bản đồ , nơi này cách đường hầm còn tới 200km hơn nữa đường núi rất quanh co hiểm trở, nói tới nói lun cũng không biết phải đi vòng vo bao lâu, vẫn nên đi sớm một chút để an toàn hơn.

Mọi người ngồi trong sân nấu mì .

Bọn hắn có nồi nước và chút gia vị.

Hương thơm bay ra xa , bay vào cả nhà dân và cả tâm trí mọi người , bao boc cả ngôi làng.

Rất nhiều người đi theo mùi hương mà tới sân nhỏ , si ngốc đứng nhìn bọn hắn .

Mọi người khi đi ra ngoài thường mang theo rất nhiều đồ ăn ,nhưng phần lớn đều để trên xe , mà đến nay trên lưng mỗi người chỉ còn một ba lô mà thôi , và một ít vật tư trong không gian của Phan Hiểu Huyên , cho nên dù bọn ho nhìn thấy ánh mắt khao khát của dân làng thì bọn họ cũng không có ý nghĩa muốn chia sẻ .

Tất nhiên người nghèo thì rất đáng thương.

Nếu chỉ có một người thì bọn họ sẵn sẵng cho một ít vật tư , nhưng nếu cho một người thì sẽ đưa tới rất nhiều đám người khác cần bọn họ cứu trợ , nhưng nhiều người thì bất lực.

Thay vì cho họ cá không bằng dạy họ bắt cá còn tốt hơn.

Với lại bọn họ không có nhiều “cá” để cho.

Nhưng Phan Hiểu Huyên nhìn thấy đứa bé cỡ bảy tám tuổi đang gắt gao nhìn mình , giống như đang lo lắng cô sẽ ăn hết chúng .

Bảy tám tuổi đang là độ tuổi ngây thơ , nó vẫn chưa hiểu thế giới này đang xảy chuyện gì , khi nhìn tới đôi mắt hồn nhiên ấy , một đôi mắt ấy không phải  sợ hãi tuyệt vọng mà là tràn đầy khao khát .

“ Em muốn ăn không ?” Phan Hiểu Huyên ngoắc đứa bé ấy lại , “ Tới đây , chị cho em một ít .”

Cô thật sự không thể nào gạt bỏ ánh mắt hi vọng của đứa trẻ ấy.

Hi vọng  đại biểu cho tương lai tươi sáng .

Đứa bé không dám đi qua mà lui về một bước, trốn trong ngực của mẹ mình.

Ý định của mẹ đứa bé  là muốn cho đứa bé đươc ăn no , nghe Phan Hiêu Huyên nói như vậy thì lập tức đẩy đứa bé ra : “ Không phải bé út muốn ăn mì sao , ở chỗ chị ấy có đó , nhanh đi tới , chi ấy sẽ chia cho bé út một ít .”

Đứa bé nghe thấy mẹ mình nói như vậy rồi lại nhìn Phan Hiểu Huyên vui vẻ cười một cái rồi đi tới .

Phan Hiểu Huyên đưa chén mình tới .

Sau đó từ không gian lấy ra cái dĩa nhỏ.

Hai mắt đứa bé tỏa sáng : “ Chị biết làm ảo thuật ?”

Phan Hiểu Huyên cười : “ Đúng vậy , chị có thể biến ra nhiều thứ nha.” Nói tới đây từ trong không gian lấy ra mấy cây kẹo đường cho đứa bé.

Đứa bé cao hứng nhận lấy cây kẹo đường , nhìn trái nhìn phải , nhìn nhiều lần rồi cất nó vào túi áo ,cuối cùng không yên vỗ vỗ cái túi , xác định nó vẫn còn trong đó , rồi cười cười nhìn Phan Hiêu Huyên : “ Cám ơn chị .”

“ Không cần cảm ơn .” Phan Hiểu Huyên sờ sờ đầu đứa bé  nói : “ Em ăn mì đi.”

Đứa bé đứng cạnh bàn và bắt đầu ăn mì , rõ ràng rất muốn ăn , nhưng nó ăn rất chậm .

Khi  ăn được ba miếng thì  nó ngẩng đầu  nhìn Phan Hiểu Huyên , nhỏ giọng nói  : “ Chị ơi , em …em có thể mang cái này đi không ?”

Phan Hiểu Huyên  nói : “ Ở chỗ này ăn không vui sao ?”

Nghĩ đến cảnh đứa bé ăn cực kì chậm , Phan Hiểu Huyên  nói : “ Ở chỗ này các chú , các anh chị đều là người tốt, em không cần phải sợ đâu …”

Đứa bé lắc đầu nói : “ Em … em muốn mang về cho ba mẹ cùng ăn ạ , lâu rồi bọn họ không được ăn ngon …”

Đường Nhược và Dương Lê đều ngừng đũa trong tay .

Phan Hiêu Huyên nhìn đứa bé , rồi nhìn vào chén mì không vơi đi bao nhiêu  : “ Tại sao phải đưa cho ba mẹ em , em ăn no rồi sao ?”

“Em …” Đứa bé gật đầu . “ Em ăn no rồi .”

Nhưng đáp lại tiếng đứa bé  là tiếng “ ọt ,ọt “

Đứa bé cầm chén mì lui về sau một bước  : “ Em thật sự no rồi , hôm qua mẹ có nấu canh súp rau nhưng bị em ăn hết rồi , cho nên em no rồi , nhưng bọn họ còn chưa có ăn…”

Súp rau …

Mọi người liền nghĩ tới hôm qua bọn hắn nhìn thấy chút ít rễ cây cùng nước đục ngầu …

Không khí có chút nặng nề.

Đứa bé nghĩ rằng Phan Hiểu Huyên không đồng ý  : “ Chị ơi , em cho ba mẹ  ăn một chút là xong , em sẽ cầm bát trả lại cho chị .”

Đường Nhược và Dương Lê đều buông đũa xuống, cả hai đều cảm thấy không còn khẩu vị .

Tuy nhiên tận thế rồi nhưng  tất cả bọn hắn đều được bảo vệ quá tốt, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cảnh này ngoài TV.

Sự thật này quá kinh ngạc.

Phan Hiểu Huyên cảm thấy ánh mắt đau thương , cô vuốt mặt đứa bé : “ Em cứ từ từ ăn, ba mẹ em cũng có , chị ở đây có rất nhiều, em không phải nói chị biết ảo thuật sao, để tý chị biến thêm đưa cho bọn họ, được không em ?”

Đứa bé mở to mắt vui vẻ hỏi : “ Thật sao?”

Phan Hiểu Huyện gật đầu : “ Thật.”

Cho dù biết đây tận thế nhưng hình ảnh này quá tàn nhẫn.

Bọn hắn đã  quyết định không quản những người ở bên ngoài làm gì.

Cho dù bọn hắn có cho bọn họ bữa ăn này cũng thì cũng không giúp bon họ được cái gì.

Nhưng khi đối diện với ánh mắt ngây thơ  làm cho người ta đau lòng kia , làm cho bọn hắn cảm thấy trong lòng khó chịu .

Dù chỉ là lời hứa nhỏ , nhưng trong hoàn cảnh tàn khốc này thì là một điều tốt đẹp , ngay cả khi chỉ là một chút ngắn ngủi nhưng sẽ lưu lại trong tâm trí không thể nào quên được.

Hiện tai đối với bọn hắn chỉ là cái nhấc tay mà thôi

Nụ cười đứa bé càng lớn , lộ ra hàm răng.

Đứa bé bưng chén chạy đến bên cạnh của mẹ , rồi đưa chén ra  : “ Mẹ ! Chén mì này ngon hơn súp rau nhiều , mẹ mau ăn thử xem .”

Nghĩ tới những lời của con gái nói đến … mấy rễ cây kia là đồ ăn , bà ngồi xuống ôm con gái , khóc rống lên .

Dương Lê che miệng , quay sang nói với Hồ Hạo Thiên nói  : “ Đưa em tờ khăn giấy .”

Trong mọi người ở đây , chỉ có Bạch Thất chậm rãi ngồi ăn hết chén mì , rồi cầm chén mì của Đường Nhược , tự tay đút mì cho cô ăn .

Mặc dù Đường Nhược không nói gì nhưng nhìn ánh mắt rưng rưng của Phan Hiểu Huyên và Dương Lê thì cảm thấy không còn khẩu vị nữa .Cô quay sang nhìn mặt than của Bạch Thất  , đưa tay cầm chén , nhắm hờ mắt dùng lông mi che đi ánh mắt của mình, nói : “ Em tự mình ăn .”

Cô biết rõ Bạch Thất muốn nói cho cô biết , cho dù có chuyện gì thì cũng phải ăn no bụng trước .

Chính mình còn như thế , làm sao có thể đau lòng thay người khác.

Ở tận thế này bọn họ không phải đấng cứu thế.

Trên thế giới sẽ có rất nhiều ngôi làng có trẻ em như thế này , thậm chí đất nước còn không lo cho bọn họ huống chi lo cho mấy người này .

Nhìn thấy Đường Nhược bắt đầu từ từ ăn , mọi người cũng ăn đồ trên tay vào trong bụng.

Chương 114 Xe ba bánh

Sau khi ăn xong , Phan Hiêu Huyên từ không gian lấy ra ba gói mì trứng , xong lại nghĩ tới nghĩ lui không biết nên đưa cho ai , đưa cho mấy tên kia sợ chia không đều , còn đưa cho đứa bé nếu người trong thôn lương thiện không nói , còn nếu có lòng tham  thì cô sẽ hại cả gia đình đứa bé.

Cô đang lo lắng  thì Bạch Thất đi tới , cầm lấy ba gói mì trứng , rồi ra hiệu cho Đường Nhược cầm ra  mấy bao đồ ăn vặt , đưa tới cho Trương Hồng Nguyên  nói  : “ Chúng tôi cần hai chiếc xe .”

Đối với người trung niên này xử lý mấy tên trộm ngày hôm qua , mặc dù đối phương không muốn nhắc tới , thì Bạch Thất xem chuyện như chuyện này không có xảy ra.

Anh không có định quản sự sống chết của mấy người kia , dù sao bọn họ cũng sắp rời khỏi .

Sở dĩ mang mấy thứ này cho Trương Hông Nguyên . là vì anh tin tưởng người này .

Trương Hồng Nguyên nhìn bọn hắn rồi lắc đầu : “ Chúng ta không có hai chiếc xe , mà chỉ có một chiếc , còn không có xăng .”

Phan Hiêu Huyên nói .” Ở đây em còn một ít xăng .”

Cô từ không gian lấy ra ít đồ .

Bạch Thất quay đầu nhìn mọi người , sau đó cùng với Trương Hồng Nguyên  giao dịch  : “ Vậy thì  một chiếc cũng được .”

Bọn hắn nghĩ thế nào cũng là chiếc xe bốn bánh , đợi Trương Hồng Nguyên dẫn mọi người ra phía bên ngoài , thì mọi người mới thấy cái gì gọi là “xe”.

Không có bốn bánh , nhưng có thể miễn cưỡng coi đây là chiếc xe .

Bạch Thất nhìn nhìn , gật đầu  : “ Chiếc xe này vừa đúng .”

Mọi người  : “ …’”

Chuyện gì xảy ra , đây chiếc xe ba bánh dùng nông  trại .

Nhiều người như vậy sao mà ngồi

Bạch Thất thanh toán tiền xe xong , xem bộ dáng thấy chết không sờn , nói  : “ Không muốn ngồi xe  thì tiếp tục đi bộ , dù sao cũng không đủ chỗ ngồi .”

Mọi người liền không nói hai lời , hết thảy bò lên phía sau xe ‘mui trần’.

Mọi người còn tưởng Bạch Thất mang Đường Nhược  ngồi phía trước , nhưng ai ngờ anh ôm Đường Nhược ngồi xổm phía sau xe .

Hồ Hạo Thiên đạp Lưu Binh một cái , nói : “ Đi , ra phía trước lái xe .”

Đối với  việc không cần ngồi phía sau lắc lư như mấy con heo thì Lưu Binh thật cao hứng , rồi kéo Điền Hải ra phía trước  lái xe .

Phan Đại Vĩ theo Phan Hiểu Huyên đổ đầy xăng cho xe, đợi hai người lên xe thì Lưu Binh khởi động xe , vui vẻ lái xe đi .

Nhưng mà , so với vui vẻ của Lưu Binh  thì mọi người phía sau nhìn như bọn nhập cư trái phép ngồi xổm ở phía sau xe không có mái che .

Mà ngay công tử như Bạch Thất cũng không ngoại lệ ..

Có điều Bạch Thất ngồi bằng tư thế thoải mái tao nhã , anh ngồi xe ba bánh này như xe mui trần đắt tiền vậy .

Vì vậy trong lòng mọi người thoải mái một chút , nhìn mặt Bach Thất một chút rồi tưởng tưởng bọn họ đang ngồi trên xe mui trần giá một ngàn vạn, có vẻ được nha.

Phan Hiểu Huyên và Đường Nhược quay đầu phía sau ,nhìn đứa bé đang đứng tiễn mình : “ Hi vọng quốc gia nhanh chóng giải quyết hết bọn Zombie .. xây dựng lại nhà cửa , để bọn họ có hoàn cảnh tốt hơn .”

Đường Nhược nhấp máy môi , nhưng lại không phát ra được tiếng nào .

Cô ở cùng Bạch Thất lâu rồi , mặc dù Bạch Thất không nói với cô nhưng nhìn mặt thần sắc của Bạch Thất thì cô biết thế giới này không thể nào quay lại như cũ được nữa rồi .

“ Cứ hi vọng đi …” Cuối cùng cô chỉ có thể vỗ vai Phan Hiêu Huyên nói .

Lực chịu đựng  của xe ba bánh rất hạn chế , chỉ có thể đi chậm , đường núi cũng không dễ đi , tránh cho xe bị lật nên Lưu Bình cho xe chạy rất chậm .

Mọi người trên xe lắc lư một hồi , cuối cùng cũng qua được đường núi , tiến vào đường lớn .

Đi trên đường bằng phẳng cảm thấy thoải mái hơn nhiều .

Phan Đại Vĩ xoa eo của mình : “ Chiếc xe lắc lư làm cho eo của ông anh đây cũng muốn gãy .”

“ Gãy sao ? Tôi thấy nó còn khá tốt  …” Hồ Hạo Thiên quay đầu đi: “ Ở đây có kim chỉ , tôi may nối lại cho anh .”

“…”

Xuống núi , mọi người đấu võ mồm rất vui vẻ .

Đến giữa trưa ,mọi người xuống xe lấy nồi ra bắt đầu chuẩn bị bữa ăn

Gần đó cũng có vài con Zombie ve vãn, nhưng  một hai người có dị năng đều có thể giải quyết hết , nên bọn họ hoàn toàn không để ý .

Cơm nước xong , mọi người bắt đầu lên đường .

Nhưng khu vực núi này quá rộng  mà tốc độ lại có hạn . Đoan đường lắc lư như vậy, thỉnh thoáng nắm rào xe để phòng ngừa bị rớt xuống , hơn một  ngày mà chỉ đi được hơn 100km , nhưng theo lộ trình này có thể dài hơn ,dù sao đường núi uốn lượn , mà trên bản đồ vẽ chỉ một đường thẳng tắp ghi 100km.

Bầu trời bắt đầu tối, mọi người tìm một nơi để nghỉ .

Quốc lộ ngày càng hoang tan vắng vẻ , đừng nói thôn xóm ngay cả mái che đầu cũng không có.

Trời càng ngày càng tối thì càng nhiều Zombie lảo đảo trong bóng tối từ từ đi tới đường quốc lộ .

Đám Zombie nghe thấy mùi thị thì bắt đầu chạy lại vây quanh bọn họ .

Thời gian dần trôi , Zombie ngày càng nhiều .

“Tôi cảm thấy tôi như đang đóng phim điện ảnh …” Hồ Hạo Thiên  nói xong , bắn cục gach ném phía sau .

Giống như những bộ phim thảm họa viễn tưởng , một nhóm người đang chạy trốn , một nhóm quái vật chạy theo phía sau .

Trong lúc chạy trốn không ngừng chiến đấu .

La Tự Cường nhìn thấy cục đá dâp nát đầu con Zombie , ngạc nhiên nói  : “ Đội trưởng Hồ , anh bắn ra cái gì thế , làm sao tôi không có kỹ năng này ?”

Hồ Hạo Thiên lại bắn ra thêm viên gạch : “ Cục gạch , tôi nhìn thấy tiểu Bạch biến băng thành nhiều hình dạng nên tôi cũng nghĩ lấy hệ Thổ của tôi cũng có thể biến ra nhiều hình dạng , nên vì vậy thành cái này ah .”

La Tự Cường hỏi thăm cách để dùng hệ Thổ để biến ra nhiều hình dạng , rồi cùng Dư Vạn Lý ngồi thảo luận vấn đề này .

Cùng là dị năng hệ Thổ nên Hồ Hạo Thiên cũng không dấu giếm ,mà trực tiếp đem những gì mình biết nói cho bọn hắn , cục gạch được hình thành tốn bao nhiêu dị năng , sau đó dùng bao nhiêu lực đạo để đánh chết con Zombie.

Ba người ngồi bên cạnh cùng nhau thảo luận vừa thí nghiệm lên mấy con Zomebie phía sau .

Tới lui thử ngihệm mấy lần , hai người bọn họ có thể đánh ra mấy cục gạch .

Ánh trăng sáng rọi, hình bóng  Zombie dần dần hòa thành một , số lượng hỗn loạn không rõ ràng.

Tiếng hô hấp trong đêm , tiếng gào thét của Zombie đan xen một chỗ , quả thật giống nhạc phim kinh dị .

“ Con mẹ nó , Zombie ngày càng nhiều , nếu không tìm được chỗ ở thì chúng ta đều phải chết  chỗ này …” Lưu Bình mở đèn xe , hướng đằng sau kêu lên .

Cho dù đèn xe chiếu được phạm vi nhỏ .

Đường Nhược ngồi bên cạnh Bạch Thất phóng ra tinh thần lực bao bọc mọi người rồi cầm đèn điện chiếu lên tấm bản đồ cho anh.

Hồ Hạo Thiên  bắn ra thêm mấy cục đá , hỏi Bạch Thất  : “ Tiểu Bạch, không phải cậu đã nói đại khái nửa tiếng là tới sao ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro